Minh Quân! Chúng ta quay về đi! Tôi xin anh đấy!! - Đông Nhi nắm chặt
lấy vạt áo của Minh Quân. Cố gắng hét thật to để không bị tiếng gió làm
trấn áp đi giọng nói mình. Gió cứ liên tục tạt vào mặt cô, làm đôi mắt
cô cay xè, đỏ hoe lên.
Nhưng... Minh Quân vẫn không nói gì. Đôi mắt chăm chăm nhìn về phía trước, chăm chú điều khiển chiếc xe với tốc
độ cao. Không phải là anh không nghe thấy Đông Nhi đang nói gì, chỉ là
anh không muốn nghe gì cả. Đông Nhi.. nhất định phải là của riêng anh!!!
Trong khi ấy Minh Vũ hoàn toàn bất lực. Anh không đuổi theo
được. Chính anh làm rơi mất Đông Nhi, khiến cô ấy vụt khỏi tầm tay anh
rồi!!
....
- Minh Vũ!!! Minh Quân bắt vợ con rồi chạy
mất à, có thật không??? - Đằng lão gia có một chút sốt sắng. Ông đập
mạnh tay xuống bàn. Con người ông, không phải là đang lo lắng cho Đông
Nhi, mà là ông đang lo danh tiếng của nhà họ Đằng.
- ... - Minh Vũ không nói được lời nào. Anh chỉ lặng lẽ gật đầu xác nhận. Vì đối diện giáp mặt với anh, còn có Đằng phu nhân.
- Cả vợ và em trai mình mà cai quản cũng không xong, sau này làm sao
trông coi được tập đoàn lớn như thế này hả? - Đằng phu nhân bắt chéo
chân. Khẽ nhếch môi cười khẩy, bà cất tiếng nhằm chế giễ Minh Vũ.
Chính bà là người thông báo chuyện này cho Đằng lão gia biết. Nếu
không, Minh Vũ anh đâu có bị gọi đến đây. Đây là... kế hoạch của bà ta.
Muốn tình cảm giữa ba người họ rạn nứt. Lúc ấy bà ấy có thể làm Đông Nhi biến mất bất cứ lúc nào.
- Hai người con trai vì một cô gái mà tranh giành nhau đến lỗ đầu chảy máu! Từ xưa đến giờ làm gì có chuyện
xấu hổ như thế này!!! - Đằng lão gia thật sự tức giận. Ông day day thái
dương vẻ mệt mỏi. Làm sao mà ông dám vác mặt đi đâu nữa nếu như chuyện
này lộ ra ngoài.
- Tôi sẽ đuổi theo Minh Quân, ông không cần
phải lo!! - Minh Vũ đứng dậy. Anh vẫn điềm tĩnh cho tay vào túi quần.
Toan bước ra khỏi phòng nhưng anh khựng lại, sau đó quay lại về phía ba
mình, nhếch môi tạo thành một đường cong hoàn mỹ. - Ông cũng nên cai
quản vợ mình cho tốt vào. Tập đoàn đã có thời gian không nhấc bước lên
nổi, cũng do bà ta mà ra đấy!!
Mạnh bạo đóng cánh cửa gỗ kêu thành tiếng. Đằng lão gia nghiêm nghị quay sang vợ mình, hỏi nghi hoặc:
- Là nó nói thật sao??
- Đồ xấc xược!! Chắc nó ghét em nên mới nói như thế!! - Đằng phu nhân
nhanh chóng ngụy biện. Cái mặt nạ hiền lành quá hoàn hảo. Khiến người
tinh ý như Đằng lão gia cũng phải bó tay.
- Tốt!! - Đằng lão
gia day day thái dương vẻ mệt mỏi. Ông khẽ thở dài rồi đan các ngón tay
vào nhau. - Có lẽ... đến ngày nào đó phải nói sự thật cho nó biết thôi.
Ta không giấu mãi được!!
.....
- Chuẩn bị mọi thứ cho
tôi, tôi phải đi ngay!! - Bước chân gấp gáp bước ra khỏi phòng. Minh Vũ
ngay lập tức ra lệnh cho tên cận vệ mặc vest đen đi bên cạnh. Xa Đông
Nhi một đêm rồi khiến anh cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Tên cận vệ luôn theo sát Minh Vũ đã tự nhủ phải ngay lập tức tìm thấy Đông Nhi
trước khi Minh Quân cưỡng đoạt cô ấy. Minh Vũ biết rõ, đó không phải
hoàn toàn là do lỗi của Minh Quân. Nhưng nhiều khi tình yêu và lí trí có lúc không thể hòa hợp được với nhau. Nếu mất Đông Nhi, chắc chắn Minh
Vũ sẽ không giữ được bình tĩnh nữa. Đến lúc ấy, chưa biết Minh Vũ sẽ làm gì Minh Quân - em trai họ của mình.
Và tất nhiên, nơi đầu tiên Minh Vũ sẽ tìm đến, là nhà riêng của Minh Quân...
...
- Thật ra... anh muốn đi đâu vậy?? - Đông Nhi thở không ra hơi. Đã hai
ngày liền rồi. Từ nhà Minh Vũ đi được đến đây phải mất hai ngày. Cô hoàn toàn dựa đầu vào ngực Minh Quân, cố thở dốc để lấy lại sức. Nhưng... cô vẫn chưa biết được đâu sẽ là điểm dừng.
- Về nhà tôi! Minh Vũ
sẽ không đến được đây đâu!! - Minh Quân khẽ cười. Sau đó anh hơi cuối
đầu xuống, hôn nhẹ lên mái tóc màu hạt dẻ của Đông Nhi, cố hít lấy mùi
hương ngọt ngào. - Sắp đến rồi!!
....
- Không cho bất
cứ ai vào nhà tôi! Rõ chưa!! - Minh Quân dừng hẳn xe trước một cánh cổng to. Dặn dò kĩ tên bảo vệ đang đứng gác ở trước nhà. Sau đó chạy thẳng
vào trong.
Thả Đông Nhi xuống chiếc giường êm ái. Minh Quân hớp liên tục mấy ngụm nước để lấy lại sức. Nhà anh là một căn biệt thự khá
to, nằm cách xa khu đô thị của Thành phố. Muốn đến nhà anh phải mất đến
hai ngày liền. Nhưng dường như anh đã quá xem thường Minh Vũ - một tên
cầm đầu tổ chức Mafia P&R khét tiếng. Anh cho rằng Minh Vũ không thể đến được nơi như thế này. Mà nếu có đến được, thì lúc ấy Đông Nhi cũng
đã hoàn toàn thuộc về anh.
Nhưng Minh Vũ không đời nào tính
đường đi nước bước dễ dàng và đơn giản như Minh Quân được. Đã là một thủ lĩnh cầm đầu rất nhiều tên cận vệ khác, anh bao giờ cũng phải tính nước đi chỉ có thể là thắng mà không thể thua. Nhưng anh vẫn sợ... nếu đến
trễ dù chỉ là 1 giây ngắn ngủi. Anh có thể đánh mất Đông Nhi mãi mãi.
- Nước... nước... - Đông Nhi chỉ có thể thều thào và tiếng. Cổ họng cô
khô ran. Hai ngày ròng rã trên chiếc mô tô phân khối lớn, cô hoàn toàn
chẳng còn chút sức lực nào.
Bất chợt một bờ môi đặt vào môi cô, tiếp theo sau đó là những giọt nước mát chảy xuống cổ họng. Đông Nhi mê man, cứ ngỡ đó là Minh Vũ chồng cô. Nhưng cô cảm thấy khác, đây không
phải là cảm giác giống như khi cô hôn Minh Vũ. Bờ môi này... hoàn toàn
lạ lẫm.
Minh Quân nắm chiếc cằm của Đông Nhi. Mớm cho cô từng ngụm nước mát.
Nhưng ngay sau đó lại bị chính Đông Nhi đẩy ra. Trên người cô lúc này
chỉ là chiếc váy xẻ tà mỏng manh. Nó khiến dục vọng trong con người Minh Quân nổi dậy. Đông Nhi chộp lấy chiếc chăn bông bên cạnh, đắp lên người mình. Rồi nước mắt lại ứa ra liên tục.
- Minh Quân... tôi xin anh!! Đừng làm vậy!!
- Tại sao em lại chọn ở bên cạnh một tên Mafia... Nó có thể nguy hiểm cho em!!
- Nhưng... nhưng tôi yêu Minh Vũ!!! - Bất ngờ câu nói ấy thốt ra từ
miệng Đông Nhi. Là sư thật hay chỉ là câu nói dối nhằm đánh lừa Minh
Quân?
- Tại sao lại là Minh Vũ mà không phải là anh?!! - Minh
Quân từ từ tiến đến gần Đông Nhi. Nhưng càng tiến tới, Đông Nhi lại xê
dịch về phía sau nhiều hơn. Cô đang cố gắng né tránh Minh Quân càng xa
càng tốt.
Nhưng làm sao ngăn được ham muốn của Minh Quân. Anh
nhanh chóng lao đến, dùng tay tuột ngay một bên vai áo của Đông Nhi.
Chống hai cánh tay đè cô xuống giường. Minh Quân bắt đầu hôn tới tấp vào môi, vào má và vào cổ của cô. Có ý muốn lấn xuống phía dưới nhiều hơn.
Nhưng câu nói sau ấy lại khiến Minh Quân anh khựng lại.
- Anh
Minh Vũ... anh ấy không bao giờ làm điều này với tôi!!! Anh không giống
như anh ấy!! Tôi ghét anh!! - Câu nói liên tục bị đứt đoạn bởi tiếng nấc uất ức của Đông Nhi. Có vùng vẫy bao nhiêu, Minh Quân lại càng siết tay cô chặt bấy nhiêu.
Minh Quân bần thần ngồi dậy. Đôi mắt trân
trân nhìn xuống sàn nhà. Anh đã làm gì thế này? Anh đã luôn luôn ghen tị với Minh Vũ. Vì anh ấy có nhiều địa vị hơn anh, xung quanh còn rất
nhiều các cô gái trẻ đẹp theo đuổi. Chỉ vì một chút ganh ghét, đố kị mà
anh lại nhỏ nhen, ích kỷ đến như thế!!
Trong khi đó ngoài cổng
nhà. Minh Vũ từ trong chiếc BMW màu đen bóng loáng bước ra. Anh hấp tấp
bước vội bước vàng về phía chiếc cổng sắt to tướng. Nhưng lại bị hai tên bảo vệ to xác đứng bên ngoài ngăn cản:
- Tránh ra, không thì đừng trách tôi!!
- Cậu chủ không cho ai vào cả!! Anh mau về cho!!
- Một bọn ngu ngốc có mắt mà như mù!! Nếu muốn chết dưới khẩu súng của
Đằng thiếu gia thì các người cứ ngăn cản đi!! - Tên cận vệ trung thành
của Minh Vũ từ tốn đáp lại. Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ ''Đằng thiếu
gia'' khiến họ khiếp sợ.
Ngay lập tức hai tên cận vệ trố mắt
nhìn Minh Vũ. Sau đó nhanh chóng mở cách cổng sắt. Họ còn vợ còn con,
chắc chắn chưa muốn chết ngay lúc này.
- Đông Nhi!!! Em ở đâu?!!
Minh Vũ cất tiếng gọi. Vừa ngay lúc ấy thì cái bóng dáng nhỏ bé của
Đông Nhi đập vào mắt anh. Cô đang từ trên mấy bậc cầu thang bước xuống.
Gương mặt hốc hác khiến anh chút nữa đã không nhận ra. Mới chỉ hai ngày
mà anh thấy cô ốm đi nhiều quá!. Muốn chạy đến bên cô nhưng bóng dáng
của Minh Quân lại khiến anh ngừng lại.
- Minh Vũ... - Đông Nhi
cô cũng đã nhìn thấy Minh Vũ. Cô nhanh chóng chạy xuống hết mấy bậc cầu
thang. Chạy lại gần anh rồi ôm chầm lấy, nước mắt cũng theo đó mà ùa về.
- Em.... không sao chứ? - Minh Vũ anh có hơi ngỡ ngàng. Minh Quân không bắt cô ấy nữa sao?
Đông Nhi ngương ngùng buông Minh Vũ ra. Sau đó lắc đầu nhè nhẹ vài cái. Hình ảnh của Minh Quân lại đập vào đáy giác mạc của cô khi anh đang
bước đến gần. Sự sợ hãi khiến cô thụt lùi về sau, nép người mình vào
người Minh Vũ.
- Xin lỗi...
- Anh đưa em về!! - Bỏ mặc lời xin lỗi của Minh Quân, Minh Vũ ôm lấy eo Đông Nhi rồi bước đi. Anh
cũng tránh cả ánh mắt của Minh Quân đang nhìn mình.
Không phải
là anh đang giận Minh Quân. Mà chỉ là anh không biết giữa họ đã xảy ra
chuyện gì. Nhìn vào mắt Minh Quân anh chỉ thấy sự ngượng ngập, hối lỗi.
Anh... không đủ can đảm để có thể xem Minh Quân là một người em như ngày xưa nữa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT