Hôm nay chúng ta làm gì? – Nàng nhắm nghiền đôi mắt, tựa người vào chiếc ghế nệm xe êm ái, lười
biếng hỏi quản lí Trịnh Dương Dương
_Hôm nay chúng ta sẽ chụp ảnh cho 1 tập đoàn trang sức lớn… Mà này,
ngươi là biến đi đâu suốt 1 tháng qua? Hại ta tìm ngươi như mò kim đáy
biển a – Cô nàng Dương Dương đã lải nhải câu hỏi này chắc ko dưới trăm
lần rồi…
_Ta đã nói là có chút chuyện riêng a, ngươi đừng hỏi nữa, đến nơi gọi ta dậy a… - Nàng cắt ngang Dương Dương bằng cách khép mắt dưỡng thần nếu
như ko muốn Dương Dương tra hỏi đến chết…
….
Vương Gia Trang…
Nghe tiếng ông chủ về, bà quản gia vác tấn thịt mỡ nặn chịch hớn hở chạy ra cửa…thư kí Trần Minh Đức vội xuống mở cửa xe cho ông chủ, hắn 1 thân cao cao tại thượng, toát ra khí khái oai nghiêm pha phần lành lạnh
khiến những người xung quanh ko rét mà run
Hắn 1 thân thong dong tiêu sái bước vào nhà… Trên khuôn mặt điểm chút
rạng rỡ cùng nôn nóng… Cái biểu hiện kì quái này của hắn cũng khiến thư
kí Minh Đức ngớ ngẩn… ngay cả khi hắn kí đc vài cái hợp đồng đáng giá cả tỷ cũng chưa từng thấy hắn vui như vậy… Buổi sáng ở công ty thì hắn bồn chồn ko yên tỷ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, vừa giao
dịch đối tác xong liền mượn cớ từ chối dùng bữa, cấp tốc trở về nhà,
nhắc cũng mới nhớ, dạo gần đây thấy mặt hắn ở công ty quả là hạn chế,
hầu như hắn đều xử lý công việc tại gia…
_Thưa ông chủ… là… - Bà quản gia đón tận cửa đang muốn nói gì thì hắn đã 1 thân phóng thẳng lên phòng, hại bà quản gia vác cùng tấn mở khó nhọc
chạy theo…
_Khả Lâm… - Hắn đẩy vội cửa vào liền gọi lớn 1 tiếng, nhưng đáp lại hắn
là 1 sự xuất hiện của người phiền toái nhất hắn hiện tại ko hề muốn gặp
lại….
_Sao cô lại ở đây? – Hắn tựa người vào chiếc ghế sô pha,2 tay đan khoanh trước ngực,bộ dáng thong thả mà ngạo mạn như pho tượng thần Hi Lạp oai
vệ, nheo mắt nhìn lạnh lùng nhìn người đối diện hắn trong phòng khách,
cất tiếng vô tình – Hình như tôi đã cấm ko cho người lạ xuất hiện trong
Vương gia nếu như chưa có sự cho phép của ta cơ mà? – hắn liếc sang mụ
quản gia vừa ì ạch chạy vào đầy ẩn ý
_Tôi..tôi định nói… nói với ngài…là…là…có Lưu tiểu thư đến – bị ánh mắt
sắc lẻm của Vương Tử Phong trừng trừng nhìn mình, mụ run lẩy bẩy đến
loạn cả ngôn ngữ
“Là cái gì mà anh vừa về đến đã vội vàng tìm đến con ả xấu xí đó, còn
vừa trông thấy ta thì như dịch bệnh mà đuổi ko chút lưu tình?…” - Lưu
Phi Phi giận đến run người, mặt hết đỏ đến tím, 2 mắt hình dao búa mang
độ sát thương co ngất ngưởng…
_Phong ca, sao huynh lại đối xử với muội như vậy? Ko lẽ vì đắc tội với 1 con tiện nhân mà huynh nở hắt hủi muội – Lưu Phi Phi ko cân đo đông đếm về độ dày bản mặt mà dám ủy khuất nghiến răng nghiến lợi, ko cam tâm
lên tiếng
Hai tiếng “tiện nhân” vừa trôi từ miệng Lưu Phi Phi ngọt bao nhiêu thì
tạt vào tai Vương Tử Phong cay bấy nhiêu… Cô ả này ko biết trời cao đất
dày, dám khi dễ dã miêu của hắn…
… Bốp…
Vương Tử Phong khuôn mặt tối sầm, con người đen láy tức giận… thẳng tay
giáng 1 bạt tai lên chiếc má hồng phấn trắng trẻo của Lưu Phi Phi, lưu
lại trên da thịt những vệt đỏ chót nhấp nhô… Lưu Phi Phi hãi hùng ngã
xuống nền thảm, lấy tay che đi đôi má rát buốt, khóe mắt ứa nước đỏ sòng sọc, từ khi sinh ra đến nay chưa từng có ai dám đụng đến cô dù là 1 sợi tóc, ngay đến cha mẹ còn chưa dám quát mắng nặng lời, vậy mà nay vì 1
con tiện nhân xấu xí mà bị người mình yêu ra tay ko thương tiếc… Thật là bị sỉ nhục mà…
Mụ quản gia cùng thư kí Minh Đức đứng nguyên 1 bên chết lặng, trước giờ
ông chủ bọn họ là người nổi tiếng lịch thiệp với phụ nữ, vậy mà nay vì 1 nữ giúp việc mà ra tay với thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng nặng
như vậy… Có phải hay ko ông chủ họ thực quan tâm Tiết Khả Lâm?
_Anh…anh dám…. – Lưu Phi Phi rưng rưng nước mắt bợ lấy má sưng đỏ nghiến răng căm tức, hận ko thể xé xác tiện tì Tiết Khả Lâm kia ra trăm mảnh
quăng làm mồi cho chó xơi…
_Nếu ngươi còn dám nói thêm 1 lời khi dễ Khả Lâm, ta sẽ sang bằng Lưu
thị, đừng trách ta ko nể nan tình nghĩa của Lưu bá bá và lão gia phụ ta, nghe rõ chưa – Vương Tử Phong kề gần mặt Lưu Phi Phi thốt ra từng lời
rành rõ đến độ mặt Lưu Phi Phi chuyển sắc như bị vắt cạn máu trong người đổ đi…
Buông lời cảnh cáo, hắn phất tay ngụ ý… “đuổi khách”… Bà quản gia chạy
vội đến đỡ Lưu Phi Phi đang run rẩy đến quên cả khóc… mất hồi lâu Lưu
Phi Phi mới đứng vững trên đôi giày 4 phân đẹp đẽ căm hận nhìn Tử Phong
trừng trừng như muốn lập tức ăn tươi nuốt sống hắn
_Tối thứ 6 là lễ mừng thọ gia gia, cha em có lời mời muốn anh đến dự -
Phi Phi rút từ trong chiếc ví Chanel cao cấp 1 tấm thiếp mời trắng, hoa
văn khắc họa tinh xảo thể hiện sự cao sang của chủ nhân và đẳng cấp buổi tiệc thượng lưu này
Lưu Phi Phi hít 1 hơi thật sâu lườm Tử Phong 1 cái nữa, siết tay mạnh mẽ tức giận rời khỏi Vương gia trang… “Nổi nhục hôm nay ta sẽ trả đủ cho
ngươi… Tiết Khả Lâm”…
......
_Gọi Khả Lâm mang trà lên cho ta – Hắn quay sang mụ quản gia trừng mắt
phân lệnh…Tâm trạng hắn hiện tại ko ổn, chỉ có nàng mới khiến hắn bình
tâm nổi…
_Thưa… Tiết Khả Lâm hôm nay…cô ta…cô ta… xin nghỉ phép từ sáng rồi – Mụ
quản gia run rẩy cuối gầm mặt như cha mẹ mụ đang nằm phía dưới hay hắn
là ông trời ở phía trên khiến mụ nuốt cả răng lưỡi, đến nói chuyện cũng
quên cách nói
_Nghỉ phép – Gương mặt sắt thép đen thêm vài phần, mụ quản gia cũng vì
vậy mà tim thiếu chút nữa ngất lên ngất xuống ko kịp đỡ - Chưa có sự cho phép của ta ai cho phép nghỉ?
_Thưa, người giúp việc trong nhà trước giờ muốn nghỉ phép chỉ cần thông
qua tôi, ko cần phiền đến chủ tịch… - Mụ quản gia lí nhí như muỗi kêu
đáp lời… “Tiết Khả Lâm, chuyến này về cô chết chắc với tôi”
Vương Tử Phong khựng lại… đúng là trước giờ việc trong nhà ko phải 1 tay hắn quản hết, ko thể trách mụ quản gia đc… Nhưng nàng là đặc biệt, chỉ
có hắn mới có quyền quản cô, chưa có sự cho phép của hắn mà đã dám bỏ
trốn, trở về sẽ trừng phạt hảo đáng…
_Thưa ngài… 1h nữa chúng ta có họp, bây giờ nên trở lại công ty
Hắn gật đầu cầm áo khoác bước ra, dù gì sủng vật của hắn cũng ko có nhà, tâm tình hiện tại cũng ko tốt đẹp gì, ở nhà ko khéo ủ bệnh đến mốc meo
mất… “Dã Miêu, còn ko mau trở về, lần này em chết chắc rồi…”
…
_Hắt xì….
_Sao thế, ko phải là ốm đấy chứ, mau mặc áo vào đi
Dương Dương cuống quít thúc giục Thu Ly thay áo, sinh mệnh một người mẫu đáng giá bạc triệu là sức khỏe, chỉ cần Thu Ly rục rịch, cơ thể có điểm ko thoải mái thì cô liền cuống lên như cháy nhà hay nhà có tang gia,
trong khi nhân vật chính là nàng chả thèm động 1 li quan tâm...
_Đã chuẩn bị xong hết chưa?
_Ưm, đã xong – Nàng chỉnh chu lại chiếc váy màu tím tử la lan lộng lẫy,
nước da trắng như tuyết ngự đỉnh sơn thập phần nổi bật, trông như nữ
vương uy quyền lộng lẫy mà huyền bí…
_Ly Ly, đây là trang sức quảng cáo đợt này – Dương Dương đưa nàng chiếc
hộp màu đen, bên trong chứa 1 sợi dây chuyền đính 1 viên AMETHYST(*)
lộng lẫy, đc chạm khắc tinh xảo hình giọt nước lấp lánh, viên đá trông
tựa đôi mắt mèo kiêu hãnh,huyền bí, ngoan cường nhưng lại vô cùng nhu
nhược, quả là 1 sợi dây vô giá
_Sợi dây này thật đẹp a – Nàng ngắm nhìn cảm thán, nàng rất có thiện cảm với mẫu trang sức này
_Là hàng thật đấy, mẫu này sẽ đc tung ra thị trường vào tháng sau, đeo
nó lên cổ ngươi thật là tôn vinh sự cao quý của nó a – Dương Dương chìm
đắm trong mộng mơ màng ngưỡng mộ… - Mau đi kẻo mọi người đợi…
…
_Hôm nay ngươi biết ai cùng chụp ảnh với ngươi hay ko? – Dương cùng nàng đến phòng studio sẵn tiện buôn dưa lê
_Là ai? – Trông cái dáng bộ thần thần bí bí của Dương khiến nàng phì cười
_Là Lăng Văn Du, người mẫu nam đang rất đc giới trẻ yêu mến hiện nay a
_Lăng Văn Du? Hình như ta nghe tên này ở đâu rồi – Nàng xoa cằm đăm chiêu suy nghĩ, nhập tâm đến độ quên cả chú ý phía trước
…Binh…
Đột nhiên đụng phải vách tường thịt rắn chắc khiến nàng loạn choạng bật
ngược lại… “Tiêu rồi…”, tự nguyền rủa 1 câu, nàng đành cắn răng chờ số
phận an bày, phen này ko mông cũng *** đi đời nhà ma…
Có lẽ cảm thông cho chục sọt giấy tiền vàng, lão thiên gia cũng ko phụ
lòng người có tâm, nàng đang chơi vơi thì 1 bàn tay thon dài,to lớn mềm
mại nhưng vững chắc, đỡ lấy tấm lưng trần trắng noãn, mượt mà, như bạch
mã hoàng tử trong truyện cổ đang cứu nguy cho nàng công chúa…
Cảm nhận đc nguy hiểm đã trôi qua, nàng từ từ hé mở cánh bướm đen rậm,
để lộ tròng mắt sáng ngời, đập vào mắt nàng là 1 khuôn mặt sáng láng,
đôi mắt hút hồn đê mê, đường cong nơi khóe miệng ngọt ngào khiến người
ta chạm mắt vào đều muốn bổ nhào vào cắn, nuốt cho thỏa… là cực phẩm nam nhân a…
_Ko sao chứ? – giọng nói trầm ấm rất hợp với dáng người
Nàng thoáng chốc tiếp xúc trực tiếp với 1 cực phẩm nam nhân ở cự li gần
như vậy quả là có chút choáng váng, giọng nói trầm trầm như rót mật vào
tai đánh thức trí óc nàng…
_A, ko sao, cám ơn anh – nàng mau chóng lấy lại phong độ, mặt điểm phớt hồng ngượng ngùng
_Ko cần khách sáo, Ly Ly
Nàng nhíu mày, lúc này mới bình tâm quan sát lại người vừa ra tay nghĩa
hiệp, mặc dù nguyên do tai nạn là 99,9% là tại hắn ta mà ra…
_Anh là…? – “Quả là tên này có chút quen quen a…”
_Ôi, thật đau lòng a, chúng ta dù gì cũng từng hợp tác vài lần, tôi luôn nhớ tới em, vậy mà lại mảy may ko có chút ấn tượng trong lòng mỹ nhân… - Chàng trai vờ xìu mặt, nở 1 nụ cười nửa đùa cợt nửa trách cứ đầy lôi
cuốn
_Tôi…tôi xin lỗi… thực ra…thực ra… - Nàng bị bắt trúng tim đen, quả là
nếu tiếp xúc vài lần thì nàng đã mau chóng xếp vào danh sách dĩ vãng ko
cần nhớ tới, nhưng xếp xó 1 mỹ nam thế này thì quả là phạm tội tày đình
a…
_Ko sao, chúng ta sẽ còn làm việc cùng nhau nhiều, tôi sẽ cho em ấn
tượng về tôi – anh chàng như 1 đế vương quyền quý, nhấc tay nàng hôn nhẹ kiểu phong cách quý tộc châu Âu, bạc môi cong lên 1 đường tinh xảo chói mắt – Xin tự giới thiệu, tôi tên Lăng Văn Du, rất vui khi đc làm việc
cùng em
Nàng ngây ngốc trước hành động lãng tử, nhưng khi vừa nghe miệng anh
chàng thốt lên 3 tiếng “Lăng Văn Du” liền thắng xe cảm xúc, giật mình
quay ngoắc nhìn hắn chằm chằm… “A, trước đây là mình có hợp tác cùng hắn vài lần chụp ảnh quảng cáo, hình như trước đây có cùng tên ác nam nhân
họ Vương kia 1 phen tranh cãi về người này… Ko ngờ người bên ngoài còn
suất hơn trên tạp chí, hại mình ko nhận ra cũng phải”
_Ly Ly? – Lăng Văn Du thấy nàng nhìn mình chăm chú mà hồn thả về phương
nào, ko đành lòng lôi nàng trở về hiện tại, trước giờ chưa từng có ai
gặp qua anh mà ko động lòng nhung nhớ, vậy mà nàng đến 1 ấn tượng cũng
ko cho hắn, còn có ngay trước mặt anh còn thơ thẩn suy nghĩ đâu đâu,
điều này quả là đả kích lớn lòng tự trọng của siêu mẫu như anh… Chính vì vậy mà anh chàng rất chú ý đến cô nàng Ly Ly này,dù nàng có thể xem là
đàn chị của anh trong làng giải trí, nhưng 1 cô gái vừa xinh đẹp vừa cá
tính lại rất mị lực như nàng, khiến bất kì người đàn ông nào tiếp xúc
vào ko thể ko đem lòng ngưỡng mộ, và anh cũng là 1 trong những kẻ đó…
_Ô, xin lỗi, xin chào Lăng tiên sinh, mong đc giúp đỡ - Nàng hồi tâm, nở 1 nụ cười chuyên nghiệp, chìa bàn tay nhỏ nhắn bắt lấy bàn tay to lớn
thể hiện sự lịch sự
_Cứ gọi tôi là Du
Nàng ko nói, mỉm cười bước uyển chuyển thẳng đến phòng studio, bỏ lại
sau lưng dáng vẻ si ngốc của Lăng Văn Du vẫn còn thẫn thờ sau nụ cười
quyến rũ chết người của nàng…
….
_Chủ tịch… Tôi đã điều tra thông tin về tập đoàn Vũ thị… - Thư kí Minh
Đức tranh thủ lúc đang trên đường đến công ty báo cáo 1 số chuyện tư đc
hắn giao phó
_Nói – Hắn nhíu mày, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng là những dãy sóng cuộn trào đầy chờ đợi
_Đúng như ngài có nói, Vũ Hàn Bá bị chính người em của mình là Vũ Hàn
Sương *** hại, nhưng vì bên cảnh sát ko có bằng chứng nên ko thể bắt
hắn, Vũ Hàn Bá còn có 1 người con gái và 5 cô con gái nuôi, sau khi Vũ
Hàn Bá mất, nhà cửa bị chú mình tước đoạt tàn nhẫn cả 6 người con gái
cũng biến mất ko tung tích, nhưng tôi đã điều tra ra đc cả tất cả, đây
là hồ sơ của họ … Vũ Thu Ly là con gái duy nhất của Vũ Hàn Bá… Sau tang lễ của Vũ Hàn Bá, đã ko còn 1 ai nhìn thấy bọn họ nữa, nhưng thật ko
ngờ cô ta chính là người mẫu nổi tiếng Ly Ly…
_Ly Ly là người mẫu đang rất nổi hiện nay, đc mọi người gọi là nữ hoàng
làng giải trí, bất kì sản phầm của công ty nào đc cô ta đại diện, chụp
quay quảng cáo liền nhận đc sự tiêu thụ khổng lồ, doanh thu vì thế mà
tăng đến ko ngờ…. Vừa hay, hôm nay cô ta chụp quảng cáo cho bộ trang sức mới cho công ty chúng ta
Xấp tài liệu trên tay lập tức bị đánh rơi… Quả ko ngờ ko đi tìm thỏ cũng tự dẫn mình đền trình hang cọp…
_Hiện tại đang chụp ở đâu? – hằn trầm giọng đè nén cảm xúc sôi sục bình thản hỏi
_Là tại studio của công ty
_Cho xe đến đó
_Nhưng… còn cuộc họp… nếu giám đốc muốn xem mẫu mã mới, 1h sau sẽ có
hình và sản phẩm đem đến tận nơi cho ngài – Thư kí Minh Đức trợn mắt
ngạc nhiên nhưng cũng cố gắng giữ bình tĩnh thận trọng khuyên nhủ ông
chủ
Hắn ko nói nhiều, nhíu mày trừng mắt liếc thư kí Minh Đức đầy ngụ ý rồi
hừ mũi 1 cái để anh tự hiểu mà liệu… Thư kí Minh Đức nhận đc ánh mắt khả ái của boss, sống lưng tự giác thẳng cứng, người toát mồ hôi hột lập
tức phân lệnh cho tài xế cho xe đến studio, chính mình trở về công ty
hủy cuộc họp…
……
Studio…
_Tốt lắm Ly Ly, giữ nguyên khuôn mặt… Lăng Văn Du, gần hơn 1 chút, chú ý ánh mắt, đừng cứ nhìn Ly Ly như vậy
Nhiếp ảnh Hồng Long Anh hài lòng lia máy liên tục, nàng trong lúc làm
việc thập phần nghiêm túc, từ người phát huy hết bao nhiêu quyến rũ xinh đẹp lạ thường …
_Ok, chúng ta nghỉ 1 lúc rồi tiếp tục
…
_Chị Dương Dương, bộ dây vòng vổ này giá bao nhiêu?
Nàng hướng quản lý Dương Dương của mình hỏi, nàng thực thích sợi dây mặt đá này…
_Chị Dương Dương…
_Uy?
_Ngươi sao vậy? ta muốn hỏi bộ sản phẩm này có bán ko?
_Ngươi muốn mua nó?
_Ân
_Ko thể
_Tại sao?
_Bộ sản phẩm này gần tám mươi vạn, sợi ngươi đang đeo là hàng gốc giá lên đến trăm vạn, ta thấy hơi xa xỉ a
_Cái gì, 1 sợi dây đeo gắn hột đá như vậy mà cả trăm vạn… đeo trên cổ
như vậy ko phải đeo nửa cái mạng sao? Phải hay ko là để câu dẫn đạo tặc?
_Phì…. Haaaaaaa
Nghe tiếng cười, lúc này nàng mới phát hiện hiện tại ko chỉ có 1 mình quản lý Dương…
_Sao ngươi lại ở đây? – Nàng chỉ vào mặt người đối diện trợn mắt há mồm hét lên kinh ngạc
_Ly Ly, ngươi quen biết Vương tổng tiên sinh à?
_Ơ…a – “A, hiện tại ta là Ly Ly, ko phải Tiết Khả Lâm… mình và hắn vốn
dĩ ko quen biết nhau” – Nàng ú ớ ngẫm nghĩ quay sang hắn cười meo meo –
Thất lễ quá, là tôi nhìn nhầm người
_Thì ra là nhầm người, Ly Ly đây là Vương tiên sinh, Vương Tử Phong, là
chủ tịch tập đoàn Vương Đổng thị, cũng là chủ nhân hàng trăm bộ trang
sức nơi đây a, hôm nay là đến khảo sát