Bước chân vào biệt thự nhà Wilson, người ta có cảm tưởng như vừa bước chân vào 1 thế giới khác, 1 tòa lâu đài cổ kính với nét kiến trúc độc
đáo, tô điểm thêm cho Milan một nét bí ẩn thầm kín. Xung quanh biệt thự
cũng có những con hào bao quanh, khác chi là cây cầu nối giữa cổng với
sân cố định chứ không nhấc lên hạ xuống được như hoàng cung khi xưa.
Đường đi vào biệt thự được trang hoàng bằng hai hàng cây lớn và những
thảm cỏ xanh mượt. Có lẽ khi thời tiết nắng ấm, nó sẽ càng trở nên đẹp
hơn. Xung quanh là khu vườn rộng lớn với nhiều loại cây và hoa được cắt
tỉa với hình dạng khác nhau, những bức tượng trắng nhiều kiểu dáng nổi
bật. Tiến gần đến những bậc thang bước vào biệt thự là một đài phun nước ngay chính giữa và ngất ngưởng trên cùng là tượng 1 vị thần. Nhìn bên
ngoài, biệt thự tạo vẻ cổ kính với những mái vòm và các tháp như những
mũi tên hướng thẳng lên trời mang đậm phong cách của kiến trúc Gothic.
Phòng khách được bài trí với những bức tranh nổi tiếng, một vài bức
tranh phong cảnh, và đôi khi là những kiệt tác của chính ngài Geogre
Wilson. Sàn phòng lát bằng những tấm thảm Ba Tư với hoa văn tinh xảo
nhưng trang nhã.
Dọc hành lang là các bức tượng cẩm thạch và bộ đôi áo giáp 2 bên. Trên
tường được trang trí bằng các bức tranh vẽ và ảnh chụp bao đời nay
truyền lại của các thành viên trong dòng họ Wilson. Những khung cửa sổ 2 bên lối đi cung cấp 1 lượng ánh sáng lớn cho biệt thự.
Tòa lâu đài thu nhỏ này là quà tặng của một vị tướng Italia dành cho
ngài David Wilson sau khi thua trận ở thế chiến 2. Ngài David qua đời,
di chúc lại tòa lâu đài cho người con cả, là Geogre Wilson, bây giờ đến
ngài John Wilson thừa kế.
Người ta thường hay gọi tòa lâu đài này bằng cái tên dòng họ sở hữu nó:
“Lâu đài Wilson” và tôn vinh những người sống trong đó như những người
của hoàng gia thời hiện đại. Vì vậy, những cái danh hoàng tử, công chúa
mới có từ đó.
Sau cái chết của bà Jenny Trịnh và vụ tai nạn của Billy Wilson – cậu
con trai cả, gia đình Wilson cũng xảy ra nhiều chuyện thật phức tạp. Kể
từ đó, người ta không còn nhìn thấy cô con gái út xuất hiện nữa. Có
người cho rằng, cô bé ấy đã chết, cũng có người cho rằng, căn bệnh của
cô bé trở nên trầm trọng, và cần cách li với thế giới xung quanh. Sở dĩ
họ nghĩ vậy, vì khi còn nhỏ, chưa 1 lần gia đình Wilson để cô bé 1 mình
tự bước đi, cũng như tiếp xúc với bên ngoài. Ngài John Wilson đã nói
rằng, con gái ngài bị bệnh, và chưa thể tiếp xúc với xung quanh.
Buổi biểu diễn ballet cuối cùng trong cuộc đời nghệ sĩ ballet lừng danh
Jenny Trịnh đã không thể thành công. Việc cô bé bị ngất ngay sau khi bà
Jenny được đưa đi càng như khẳng định giả thuyết đó.
Dòng họ Wilson vốn là dòng họ của những người nổi tiếng. Vì vậy, những
sự việc thuộc về dòng họ Wilson, kể cả là những việc hết sức riêng tư,
cũng là những sự kiện tầm cỡ của dư luận. Họ bắt đầu thêu dệt lên những
câu chuyện khác nhau về cái chết của Jenny Trịnh và sự biến mất hoàn
toàn của cô con gái: Ginny Wilson.
Cũng có 1 số ý kiến ác ý hơn, cho rằng, Ginny chính là con ruột của bà
Jenny và bà ta đã dùng cái danh con nuôi để hợp lí hóa mọi chuyện. Và
đến bây giờ nhà Wilson mới biết chuyện. Ngài John do đó mà đã giết chết
cả 2 mẹ con. Những buổi phỏng vấn trực tiếp với các thành viên dòng họ
Wilson sau đó, bao giờ cũng có riêng một phần dành cho sự biến mất của
công chúa nhỏ. Ngài John đã trả lời rằng: “Con gái tôi đang bị bệnh nặng và cần một thời gian dài điều trị. Hi vọng dư luận có thể để yên cho
gia đình tôi có thời gian bình tâm lại sau tất cả mọi chuyện!” Tuy
nhiên, câu trả lời đó không hề thỏa mãn tính hiếu kì của dư luận. Bao
nhiêu năm nay, báo chí vẫn không ngừng lùng sục tin tức về cô công chúa
duy nhất của dòng họ Wilson – một cô bé đầy tài năng và cũng đầy triển
vọng trong tương lai.
Chính vì thế mà mấy ngày hôm nay, sự yên tĩnh của biệt thự Wilson đã bị
khuấy động. Tin tức Ginny Wilson trở về Milan sau một thời gian dài mất
tích đã bị rò rỉ ra ngoài cùng với những hình ảnh trong bộ 14 dịp Noel,
làm cho các trang báo không ngừng sôi sục. Cánh phóng viên, nhà báo đã
chuẩn bị những vị trí tốt nhất ngoài cổng và sẵn sàng cho bất cứ khoảnh
khắc nào của công chúa.
Ông John nhấp chút rượu và hơi nhếch môi vén tấm rèm cửa lên nhìn ra bên ngoài. Đúng là dư luận. Họ thật tò mò quá mức.
Phải! Đúng là con gái ông đã trở về! Và vẫn không hề lành lặn, như lần
đầu tiên nó đến đây. Milano đầu tháng tư ấm áp hơn những năm trước. Từ
đầu tháng 3, tuyết đã ngừng rơi và nắng bắt đầu làm tan chảy cảnh vật.
Nhưng cũng vì vậy mà mùa mưa năm nay đến sớm hơn mọi năm. Buổi chiều yên tĩnh của Milano lại bắt đầu rung giật…
- Ba phải làm việc, còn có thể sẽ phải tiếp khách nữa. Họ là những
người lạ đến bàn công chuyện với ba. Vì vậy ba không thể chơi với con
được. Con sẽ ngồi ngoan ở đây. Được chứ?
Đôi mắt lúc nào cũng ầng ậng nước ngẩng lên nhìn thẳng vào ông và khẽ gật đầu. Đứa trẻ đó vẫn thế. Chẳng nói, chẳng rằng.
Ông John xoa đầu nó và mỉm cười.
- Con ngoan lắm.
Thu dọn hết giấy tờ, sổ sách và cả máy tính sang 1 bên, ông bế đứa bé
lên và cho nó ngồi lên bàn, với những đồ chơi của riêng nó mà ông biết,
nó chưa bao giờ chạm tay đến. Điều duy nhất khiến đứa bé chú ý, chỉ là 1 cuốn tranh truyện mà ông đã nhờ người biên soạn dành riêng cho nó: 1
cuốn sách được viết bằng cả tiếng Việt và tiếng Anh.
Gia đình Wilson đã chuyển đến Italia sống 1 thời gian. Ông bà Geogre thì vẫn ở Mĩ. Hôm nay, cả Jimmy và Billy đều phải thi học kì, Jenny lại đi
công tác ở Rome, vì vậy John cho nó cùng đến công ti. Thực ra, nếu ngày
hôm nay có thể nghỉ ở nhà, ông đã nghĩ rồi. Nhưng ngặt nỗi vướng cuộc
họp…
Đứa trẻ không để lộ dù chỉ 1 chút cảm xúc khi xem cuốn sách. Nó ngồi bất động như 1 pho tượng, chỉ có đôi mắt to tròn đen láy thỉnh thoảng chớp
chớp. Mái tóc dài chấm lưng hơi quăn nhẹ đã được Jenny buộc cao lên 2
bên cẩn thận làm cho nó trở nên đáng yêu hơn. Tuy nhiên, điểm trừ duy
nhất trên khuôn mặt đứa bé thiên thần ấy, chính là đôi mắt. Đôi mắt luôn vần vũ mây đen như bầu trời Milano lúc này…
- Thưa ngài, đây là các mẫu mới mà tổ thiết kế vừa đưa lên.
Ông gật đầu ra hiệu cho cô thư kí để xuống đấy. Bất chợt đứa bé gấp
cuốn sách lại, bò ra chỗ mấy mẫu thiết kế trước mặt ông và ngồi im đó
nhìn 1 cách chăm chú.
- Nếu con thích, con có thể xem chúng. Nhưng con không được vẽ vào đó và không được làm rách nữa.
Đứa bé gật đầu, đón lấy tập giấy từ tay ông và lại bò ra chỗ cũ, chăm chú lật từng mẫu.
- Những bộ đồ này được thiết kế cho buổi trình diễn sắp tới. Anh Bill và anh Jim của con sẽ là người mặc chúng đấy.
Đứa bé vẫn cúi xuống nhìn chằm chằm vào các bức vẽ như đang tưởng tượng
ra các anh mình sẽ như thế nào khi mặc chúng. Xem đi xem lại 1 lát, nó
lại sắp xếp gọn gàng rồi mang đến đặt lên trên chồng tài liệu của ông.
Lần này nó không bò về chỗ cũ nữa mà ngồi nguyên ở đó, bên cạnh ông và chăm chú xem ông làm việc.
Tay nó khẽ chạm vào tách café trên bàn. Có lẽ do tò mò, nó đưa lên miệng uống thử, nhanh đến nỗi ông không kịp can.
- Không được! Nó đắng lắm. Con không uống được đâu.
Qủa vậy, đứa trẻ nhăn mặt lại bỏ tách xuống nhưng cũng không kêu ca gì cả. John khẽ lắc đầu mỉm cười rồi với hộp sữa đưa cho nó.
- Ba đã nói nó rất đắng mà. Con uống cái này đi. Nó mới là của con.
Đưa 2 tay nhận lấy hộp sữa đã mở sẵn từ tay ông, trái với những gì ông
nghĩ, là nó sẽ vội vàng uống cho hết đắng, con bé lại dốc ngược xuống,
đổ hết sữa vào tách café của ông.
- Không được! Sữa này không phải sữa pha café như mẹ con hay pha đâu. Phải dùng sữa đặc mới được.
Nó nhìn ông như nghi ngờ rồi lại bê tách lên uống thử. Ông cũng chẳng nhớ đó là vị gì nữa, vừa ngọt, mà vừa đắng. Nhưng lại nhạt thếch.
Lần này đứa bé lủi thủi bò ra góc bàn ngồi ngoan ngoãn với cuốn sách của nó. Ông đứng dậy đến gần nó và lại đưa tay lên xoa đầu con bé.
- Không sao mà. Ba không giận con mà. Nó cũng đâu đến nỗi tệ? Lần sau ba sẽ cho ít nước và dùng sữa của con để pha. Vậy thì nó sẽ không bị như
thế này nữa.
-
– Tiếng cô thư kí vang lên trong chiếc điện thoại – Đã đến giờ họp. Mời ngài…
John hôn lên trán đứa trẻ.
- Ba sẽ không có ở trong phòng 1 lát. Ba sẽ không cho ai vào đây cả. Vì
thế, con hãy cứ yên tâm ngồi yên trong đây nhé. Con nhìn chiếc đồng hồ
kia kìa, khi nào chiếc kim dài chỉ đến số 8 thì ba sẽ quay lại.
Đứa bé – vẫn với đôi mắt ầng ậng nước – ngẩng lên nhìn ông và khẽ gật đầu.
Milano bất chợt nổi gió.
*
* *
Từng phút, từng giây trôi qua trong phòng họp sao nặng nề quá. Chưa
bao giờ John mất tập trung như thế này. Những bản kế hoạch, những con
số, những mẫu thiết kế trước mắt ông trở nên trống rỗng. Ông cố dồn mọi
sự chú ý của mình vào những vấn đề chính của cuộc họp và thống nhất ý
kiến, phân công nhiệm vụ thật nhanh chóng.
Bầu trời Milano bắt đầu tối sầm lại.
Ông lo lắng đứng ngồi không yên, và tất cả mọi người cũng nhận ra điều đó.
- Tổng giám đốc! Ngài… có chuyện gì sao?
- …
- Tổng giám đốc!
- À… không có gì! Mọi người cứ tiếp tục đi.
Ầm!
Những tiếng sấm đầu tiên đã bắt đầu ì ùng trên bầu trời Milano khiến ông giật mình.
Đứa bé…
- Harry! Cậu chủ trì cuộc họp cho tôi.
John chỉ kịp nói thế rồi chạy vội ra khỏi phòng họp, về phía phòng tổng giám đốc.
Đúng như những gì ông đã lo lắng, đứa bé đang ngồi co ro trong gầm bàn, mặt mũi tèm lem nước mắt.
- Ba xin lỗi! Ba xin lỗi! Ba không nên để con 1 mình như thế này. Ba xin lỗi!
Con bé bò ra khỏi gầm bàn, nhanh như 1 con sóc, vội lao đến ôm chầm lấy ông mà òa lên khóc.
- Được rồi! Được rồi mà! Con nín đi! Ba xin lỗi! Ba xin lỗi!
Đó là lần đầu tiên, John cảm nhận rõ đến như thế sợi dây phụ tử gắn kết 2 ba con. Đứa bé như 1 trang giấy trắng đã bị vò nát trong tay ông. Những nếp gấp trên trang giấy… không phải chỉ cần vuốt là sẽ lại phẳng phiu
như cũ. Cái mà đứa bé đó cần… là tình cảm… và… là thời gian…
- Ginny!
- …
- Ginny!
- Ơ…
Ginny giật mình tỉnh giấc. Nó đã ngủ quên bên giường ba.
- Con ngủ quên mất. Ba đã đỡ hơn chút nào chưa?
- Ừ. Ba ổn hơn rồi.
- Con xin lỗi…
Đứa bé ngày nào nay vẫn mang trên gương mặt một nét buồn phảng phất và thầm kín..
. Điểm trừ của gương mặt hoàn mĩ đó… vẫn là ở đôi mắt trong veo mang gam màu trầm uất…
Ông John khẽ mỉm cười nhìn con gái.
- Không phải vì con mà. Là do ba làm việc nhiều quá thôi.
Những đêm dài thức trắng, vừa vì công việc, vừa vì con, ông đã đột quỵ
ngay trong văn phòng làm việc. Vậy là, vốn dĩ đón con gái về để chăm
con, lại thành con chăm ba.
- Ba à…
- Ba biết con muốn nói gì – John ngồi xuống giường bên cạnh con gái –
Những chuyện đã qua, ba không muốn con nhớ tới chúng nữa. Chỉ cần gia
đình chúng ta vẫn hạnh phúc sau tất cả mọi chuyện, như thế là đủ rồi.
- Nhưng con… thực sự con không thể… – Ginny bật khóc – Con… con không
đáng cho sự đánh đổi lớn như thế ba à. Con thực sự không đáng. Mẹ, rồi
Billy… Con…
- Không đáng nghĩa là con được phép hủy hoại bản thân mình như thế sao?
Không đáng nghĩa là con chỉ cần chết đi là có thể lấy lại tất cả sao?
Con đã có thể nghĩ rằng bản thân mình không xứng đáng với sự hi sinh đó, tại sao con không nghĩ ra xa hơn, rằng, con cần phải sống tốt, sống sao cho xứng với sự hi sinh đó?
- Ba…
- Ba mất Jen, mất Billy, như thế đã là đủ rồi. Ba không muốn gia đình
chúng ta thiếu đi bất kì ai nữa. Không có được tình yêu của mẹ con sau
bao nhiêu năm chung sống, khi đó, ba như mất đi tất cả vậy. Ba đã suy
sụp đến mức… còn không nhận ra mẹ con chỉ còn chút ít thời gian trước
khi rời khỏi cõi đời này. Mẹ con ra đi, Billy mất tích, cuộc sống của ba tưởng như địa ngục vậy. Nhưng ba còn con và Jimmy, đó là những món quà
quý giá nhất mà mẹ con đã gửi lại cho ba trên thế gian này, cũng như, mẹ đã gửi lại tình yêu của mẹ cho ba trong các con vậy. Còn chuyện mẹ đã
phá thai, ba sẽ không cấm con suy nghĩ về chuyện đó, ngược lại, ba muốn
con ghi nhớ, con phải ghi nhớ rằng mẹ đã hi sinh đứa con ruột vì con.
Đối với ba mẹ, con cũng như con ruột của ba mẹ vậy, thậm chí, còn hơn
thế. Và con phải nhớ rằng, em ấy là con của chú James. Em ấy đã ra đi vì con, vì vậy, con sẽ thay em ấy báo hiếu chú James chứ không được phép
thù hận chú. Dù chú có làm bất cứ chuyện gì sai trái, con cũng không
được phép ghét chú. Con nhớ chưa?
Con bé gật gật đầu rồi đưa tay cố lau đi những giọt nước mắt đang giàn giụa.
- Con nhớ rồi. Sau mọi chuyện… ba… có ghét mẹ không?
Những vết nhăn trên khuôn mặt ba bất chợt co rúm lại rồi lại dãn ra. Ba thở dài như trút sự nặng nề ra ngoài hơi thở.
- Mẹ con chỉ đáng trách chứ không hề đáng ghét. Đáng trách… là mẹ đã
giấu ba suốt 16 năm. Nếu mẹ có thể thẳng thắn nói rõ cho ba biết mọi
chuyện ngay từ đầu, ba sẵn sàng để mẹ ra đi. Và… ba cũng đáng trách, vì
ba không hề nhận ra rằng… Nyny không yêu ba. Ba không thể ghét mẹ con
được. Dù như thế nào, ba cũng rất yêu mẹ. Và…. làm sao ba có thể ghét mẹ khi mẹ đã để lại cho ba tận 3 đứa con tài năng ngoan ngoãn đến thế này? Dù rằng Billy hiện giờ chưa biết thế nào, nhưng gia đình chúng ta nhất
định sẽ có ngày đoàn tụ. Vì bằng chứng là… sau 3 năm, con cũng vẫn về
với ba đó thôi. Billy của chúng ta chắc chắn cũng sẽ quay lại.
Đứa trẻ mỉm cười qua hàng nước mắt, đặt trọn vẹn niềm tin vào tương
lai tươi sáng ba vừa gợi ra. John đưa bàn tay ấm áp lên lau nước mắt
nước mũi cho con, bàn tay vẫn chứa đầy tình thương và sự ân cần như ngày nào…
- Bây giờ thì đã có thể đi rửa mặt và đưa ba ra sân bay chưa?
- Chúng ta ra sân bay làm gì hả ba?
- Ông bà sẽ hạ cánh trong 30 phút nữa.
*
* *
Lại quay lại thời kì 3 đứa con trai tự chăm sóc cho nhau. Ba mẹ Viết
Quân và chị gái cậu – Cherin có qua đây mấy ngày vì lo cho cậu quý tử,
nhưng Viết Quân cứ một mực khăng khăng biết cách tự chăm sóc cho bản
thân và không muốn làm mọi người nhỡ việc nên chẳng chịu về Hàn Quốc
nghỉ ngơi mà cứ ở Việt Nam. Khánh Nam và Khương Duy phải đứng ra “kí
giấy bảo lãnh sức khỏe” cho thằng bé để cả gia đình an tâm phần nào về
đứa con trai. Nhưng đi rồi vẫn không quên ngày ngày gọi điện nhắc nhở
mấy lần, cứ rảnh rỗi là ba hoặc mẹ Viết Quân lại vội vã chạy sang Việt
Nam thăm con. Cherin ở lì với em trai cả tuần và khóc suốt mấy ngày đầu
vì lo lắng. Mãi đến khi bác sĩ bảo em trai đã có thể xuất viện, vả lại
có sự chăm sóc chu đáo của Khánh Nam và Khương Duy rồi thì Cherin mới
quay lại Milano tiếp tục chương trình học. Nhưng có một điều kì lạ ở
đây. Đó là lần này, ba mẹ Viết Quân không làm gay gắt nhiều như lần cậu
bị Việt Tú đâm mấy năm trước. Khánh Nam vốn đa nghi nhưng cũng chỉ là
thắc mắc trong lòng, phần nào đã đoán ra sự việc.
Việt Thế cũng chẳng ở lại lâu nữa. Hai ngày sau khi Linh Như ra đi,
Việt Thế cũng khoác balo lên vai tìm đến vùng đất mới, mở đầu cho một
chân trời mới. Cậu cũng muốn ở lại đây với Khánh Nam lâu hơn nữa, chí ít là cho đến khi Khánh Nam có thể ổn đỉnh phần nào và chắc chắn là Linh
Như sẽ quay trở lại, nhưng cái mặc cảm tội lỗi đều là do cậu gây ra cứ
cuốn bước chân cậu đi. Khánh Nam và Khương Duy, không ai trách cậu cả.
Viết Quân thì cũng không nói gì. Nhưng nhìn thằng bé thương tích đầy
người, cậu lại dậy lên sự day dứt. Vậy nên Việt Thế quyết định ra đi.
Đến Na Uy.
Hà Ly cũng không còn mặt mũi nào ở lại Việt Nam nữa. Gọi là sự trốn
tránh cũng được, nhưng nếu có thể rộng lượng coi như sự khởi đầu mới thì sẽ an ủi hơn đối với Hà Ly. Hà Ly không xấu. Chỉ là do… nhất thời bồng
bột mà thôi. Nhưng xét ra thì Hà Ly cũng đã thức tỉnh kịp thời. Cũng đã
chuẩn bị cho việc đi nước ngoài từ lâu, đơn giản chỉ là gấp rút hơn, Hà
Ly đi ngay sau khi biết rằng Linh Như và Viết Quân rồi sẽ ổn. Hà Ly đi
đâu thì chỉ mình Minh Phương biết mà thôi. Cũng tốt. Một cuộc sống mới
hi vọng sẽ thật bình yên và mang đến cho Hà Ly niềm vui thực sự. Chúc
may mắn!
Hoài Trang ư? Có lẽ… sự trừng phạt đó là thích đáng. Và đặc biệt… sự
trừng phạt đó, lại do chính Khương Duy mang lại cho Hoài Trang. Nhẽ ra
hình phạt đã nặng hơn, nhưng Khánh Nam và Viết Quân vẫn rất rộng lượng
để có thể giảm nó đi đôi chút.
Ở đời đôi khi lại có những chuyện trùng hợp đến… ngẫu nhiên. Ví dụ như…
chuyện Hoài Trang đã đủ 18 tuổi. Tức là Hoài Trang đi học chậm 1 tuổi,
đồng nghĩa với việc hơn tuổi hội Khương Duy, Khánh Nam và Viết Quân. 18
tuổi. Theo đúng pháp luật Việt Nam là đủ tuổi chịu trách nhiệm về các
hành vi pháp lý của mình rồi. Và với biết bao nhiêu tội lỗi, những năm
tháng ngồi bóc lịch có lẽ là thực sự thích đáng. Nhưng cũng thật may
rằng… Hoài Trang đã không làm cho tội ác của mình tăng gấp bội. Cái thai chưa bị phá và chắc chắn sẽ không bị phá. Dù rằng đứa nhỏ sẽ phải sinh
ra trong cảnh tù tội của người mẹ, nhưng nó có quyền được đến với thế
giới này.
Công ti ba Hoài Trang phá sản. Ba Phương Linh chuyển sang làm tại một
công ti khác với sự giúp đỡ ngấm ngầm đằng sau của Khương Duy.
Một kết thúc đơn giản tạm thời cho một chặng đường ngắn. Những cánh cửa
mới lại bắt đầu mở ra… đưa tất cả sang một chặng đường mới…
*
Do đã “kí giấy bảo lãnh sức khỏe” cho Viết Quân nên việc Viết Quân
“được” Khánh Nam đưa về nhà chăm sóc là chuyện đương nhiên. Khương Duy
cũng hí hửng dọn cả đống đồ đạc của mình sang nhà Khánh Nam góp vui. Hẹn hò với Minh Phương thì lúc nào chẳng được chứ. Trước mắt là lo cho Viết Quân đã, với lại… tinh thần Khánh Nam dạo gần đây không được tốt lắm.
Cả Tuấn Vũ nữa.
Hẳn là thế rồi. Đột nhiên Jimmy đưa Linh Như đi. Những cuộc điện thoại
quốc tế, những đêm thức trắng online… Tất cả đâu có thể chắc chắn rằng
Linh Như sẽ chỉ đi 2 tuần rồi trở lại chứ. Nỗi lo sợ em gái biến mất như thường trực trong tâm trí. Nếu như sau 2 tuần mà Linh Như không về,
Khánh Nam nhất quyết sẽ sang Italia du học.
Khương Duy thì dạo gần đây cũng chán nản. Và tất nhiên, cậu cũng mang cảm giác hối hận ngập tràn như Việt Thế. Tuy nhiên, Khương Duy không
may mắn như Việt Thế. Đó là cậu không thể ra đi. À, đó không gọi là may
mắn. Có được phép ra đi thì Khương Duy cũng sẽ chẳng bao giờ dám đến 1
nơi nào đó mà không có Khánh Nam và Viết Quân. Khánh Nam dạo này chẳng
thèm cười lấy 1 cái làm cậu lo quá. Nếu Linh Như mà không trở về, cậu
chỉ còn nước chết đi tạ tội với Khánh Nam cho xong. Còn cái thằng bé
thương tích đầy mình kia thì cứ ngây thơ ăn uống, đọc sách, nghe nhạc
rồi lại ngủ. Như kiểu chẳng để tâm bất cứ chuyện gì ở đời vậy. Nhưng
chơi với nhau 10 năm, Khương Duy cũng phần nào nhận ra sự thấp thỏm
trong Viết Quân.
Thực ra Viết Quân chẳng lo lắng về việc Linh Như không trở lại như
Khánh Nam, vì cậu có biết chuyện gì về mối quan hệ phức tạp của Linh Như đâu? Lại càng chẳng thấy có lỗi gì như Khương Duy. Đơn giản chỉ là Viết Quân khó chịu khi không biết tin tức gì về Linh Như. Khánh Nam cứ im ỉm cả buổi, chẳng nói chẳng rằng. Linh Như thì gọi điện cho cậu với Khương Duy mỗi 1 lần rồi nhanh nhanh chóng chóng vì đến giờ bác sĩ kiểm tra
sức khỏe. Mà Linh Như có vẻ lại bị nặng hơn Viết Quân, tâm lý nó cũng
không tốt. Viết Quân chẳng yên tâm chút nào. Thế nhưng cậu không thể
hiện ra mặt, cũng chẳng kêu ca gì. Vì có thể hiện ra mặt hay kêu ca thì
Khánh Nam cũng có thèm rỉ ra tí thông tin nào đâu. Thay vào đó thì cậu
tiếp tục nghiên cứu các tài liệu và xem một số đoạn băng có ích cho bước đi tiếp theo – bước đi quyết định trong cuộc đời cậu. Nhưng thực ra…
thi thoảng cũng có lúc… à… phải là rảnh rỗi nên rất hay cảm thấy… nhớ.
Tình cảm nó phức tạp thế đấy.
Hội học sinh thì thỉnh thoảng cũng chạy qua thăm nom xem tình hình
Viết Quân thế nào, nhưng lo lắng nhất vẫn là Quốc Trường. Cậu vốn dĩ
trực tiếp chịu trách nhiệm về Viết Quân và Linh Như ở Việt Nam mà. Lần
này là do Handa sơ sẩy. Nhưng nếu 2 người có mệnh hệ gì, Quốc Trường có 1 chứ có 10 mạng thì cũng không đền đủ.
Tối qua ông nội Khương Duy lên đây thăm cháu mới biết Khương Duy đang ở nhà Khánh Nam. Cũng chẳng rõ hai ông cháu nói với nhau những gì mà
hôm nay thằng bé hí ha hí hửng thu xếp hành lí đi chơi nữa.
- Mày đi đâu đấy?
- Dù sao tuần này mình cũng được nghỉ mấy ngày cuối mà. Ông bảo cho tao đi kí hợp đồng cùng ông. Cuối tuần về.
- Ừ! Đi cho nó mở mang cái đầu bé bỏng của mày ra.
Khương Duy chẳng thèm đếm xỉa đến câu nói chứa đầy vẻ thương hại và mỉa mai của Khánh Nam, tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
- Có cần phải mua cái gì không?
- Có!
Viết Quân vẫn chẳng nói chẳng rằng, nử
a nằm nửa ngồi nhìn thằng bạn, vẻ mặt dửng dưng thường trực.
- Ở đó có loại snack nào ngon thì mang về cho tao!
Khương Duy dừng tay và quay ra nhìn thằng bạn thân có lớn mà không có khôn, thở dài.
- Mày… không còn có cái gì trong đầu ngoài snack nữa à?
- Có kẹo nữa mà.
Khương Duy chán nản không nói gì nữa, quay lại kiểm tra đồ đạc. Lần
này cậu đi, không phải là muốn du lịch mà là muốn… trốn tránh, muốn đến 1 nơi nào đó không ai biết đến mình, muốn bình tĩnh suy nghĩ về mọi
chuyện. Nhưng cậu sẽ không đi lâu. Vì vốn dĩ… Khương Duy khó mà sống
được nếu thiếu Khánh Nam và Viết Quân.
*
Những vết thương trên người Linh Như đã không còn nguy hiểm lắm, chỉ
cần cẩn thận một chút là được. Nhưng dù sao thì… vẫn đang phải nằm lì
trên giường. Bình thường, có người ở nhà cùng thì không sao. Nhưng những lúc ba và anh đi đến công ti rồi, ở một mình, đâm ra lại hay suy nghĩ
vẩn vơ, suy nghĩ về tất cả mọi thứ tự dưng nhớ đến. Nhiều lúc cảm thấy
ngột ngạt, muốn ra vườn chơi cũng không ra nổi. Phóng viên cứ đứng đầy
ngoài cổng.
Nhưng… dù nghĩ đến những gì thì cũng… nghĩ về Viết Quân nhiều nhất. Mặc
dù Khánh Nam đã cam đoan là không sao nữa rồi nhưng vẫn muốn nghe… tên
đó tự nói, như thế vẫn yên tâm hơn. Đến khi nghe giọng rồi thì tự nhiên
lại chẳng biết nói gì, lấy lí do bác sĩ đến mà tắt máy.
Mấy hôm nay Jimmy cứ lân la gợi chuyện về Viết Quân. Anh tuy hơi… khô
khan nhưng cũng khá nhạy bén. Chắc cũng ít nhiều đoán ra điều gì đó rồi.
- Anh thích nó.
- Nói y như Khánh Nam. Thích thì kệ anh.
- Nó rất có đầu óc, rất biết tính toán, cũng rất… mưu mô nữa. Phải nói rằng, thằng đó là một thiên tài.
- Em không phủ nhận. Nhưng tính cách tên đó, dở tệ.
- Cứ từ từ suy nghĩ và đọc hết tập tài liệu ấy đi. – Jimmy cười khểnh – Dở tệ hay không, thì tự trong lòng em biết.
- Anh có ý gì cứ nói thẳng ra đi. – Ginny phừng phừng ném cái gối bên cạnh vào ông anh trai.
- Ý gì thì em cũng thừa hiểu còn gì. Hì hì. Anh đến công ti đây. Ở nhà nhớ tiếp khách chu đáo đấy.
- Khách?
- Ừ! Một vị khách đặc biệt cần cho em lúc này. Với lại… để có người bên cạnh em.
Jimmy hôn nhẹ lên trán em rồi ra khỏi phòng. Biệt thự lại trở nên trống
trơn. Nhưng hôm nay khác. Anh nói có khách nên nó cần phải chỉnh lại bề
ngoài 1 chút.
- Ginny! Con có khách đến thăm nè.
Nó bỏ cuốn sách trên tay xuống, ngồi dậy, nhìn ra cửa đầy mong chờ.
- Chào em! Ginny – Hoàng Linh Như.
Phụt!
- Chị… chị… chị Cherin?
*
Nghỉ ngơi ở Milano 1 tuần, Ginny được gửi sang Đức chơi với Ma Vương
cho ông đỡ buồn. Ông cứ sống một mình lủi thủi thôi mà. Ở công ti về nhà là lại chạy ngay vào phòng thì nghiệm. Thỉnh thoảng có các cháu sang
thì ông mới lo nghỉ ngơi thư giãn.
- Ở Việt Nam thì giờ này mới phải dậy à? – Ông Richard vừa hỏi vừa nhìn cái đồng hồ chỉ 9AM.
- Không ạ. 6 giờ là con đã phải dậy rồi. Bình thường con phải đi học mà.
- Vậy sao sang đây ngày nào con cũng 9, 10 giờ mới thèm dậy thế? Ngủ nhiều mà cũng có mập lên được chút nào đâu?
- Sáng nay ông cũng được ở nhà ạ?
- Không… Con hình như rảnh rỗi lắm nhỉ?
Ginny cất hộp sữa vào trong tủ lạnh rồi mang ly sữa vừa lấy ra bàn.
- Nếu ông ở nhà thì con rảnh.
- Tức là chẳng có việc gì quan trọng ngoài ăn với chơi?
- Vâng! Ông… lại có thí nghiệm gì mới cần con ạ? – Ginny bắt đầu cảnh giác với vẻ mặt khá là nguy hiểm của người ngồi đối diện.
- Không có. – Ông xua tay vui vẻ – Nếu rảnh đến mức đó thì đưa mấy người bạn của ta đi tham quan thành phố.
- Dạ?
*
Berlin một ngày tháng tư ngập tràn nắng…
Ginny không ngồi cùng ông Richard và cũng không có mặt ở bàn ăn. Ông kí
hợp đồng thì kệ ông, nó chỉ có nhiệm vụ đưa họ đi tham quan thay ông mà
thôi. Mà đúng hơn, là đưa con vị khách đó đi tham quan. Đó có thể là một ông anh, một người bạn cùng tuổi, hoặc là một thằng nhóc cũng nên.
Ginny leo lên sân thượng. Nó vốn bị thu hút với những nơi có tầm nhìn
cao mà. Cái người nó cần đưa đi tham quan chắc cũng sẽ có mặt ở đây
trong 1 hoặc nửa phút nữa. Nghe đồn người đó nhất quyết không chịu ngồi
vào bàn ăn với các bậc tiền bối, vì thế, việc đi tham quan thành phố sẽ
bắt đầu ngay trong khoảng 10 phút nữa, thay vì đợi bản hợp đồng được kí
kết xong.
Ginny, không hiểu nghĩ gì, mà rất háo hức với người bạn mới. Tuy nhiên,
hẹn người ta trên sân thượng thế này, thì cũng hơi kì quái. Nhưng có
sao? Đứng từ đây, chẳng phải Berlin rất đẹp hay sao?
Có tiếng động phía đằng sau… Người đó… đã đến!
Những bước chân nhẹ nhàng và không hề gây ra tiếng động nhưng không hiểu sao lại khiến Ginny buồn cười. Nó vẫn đứng sát lan can nhìn ra tứ phía, quay lưng lại với người con trai đang bước đến gần…
- Goodafternoon, miss Wilson! I am… ummm… I’m Joe.
Chàng trai cất tiếng chào lịch sự rồi im lặng không nói thêm câu nào
nữa như chờ phản ứng từ cô gái đứng trước mặt mình. À, đó không phải một cô gái, theo như cậu nghĩ, đó là một đứa bé gái, rõ ràng hơn 1 chút, có lẽ là một đứa bé trong nốt cô gái kia. Hoặc cũng có thể… cô gái kia…
mang đầu óc của một đứa trẻ.
Cậu được quyền nghĩ như thế, bởi vì cô gái trước mặt cậu…
Đó là một mái tóc hạt dẻ hơi quăn nhẹ và được buộc cao lên 2 bên với 2 cái nơ to đùng. Tóc mái có lẽ là được làm phồng hẳn lên.
Đó là một chiếc váy trắng xòe đến đầu gối, rất phổ biến trong các shop “thời trang dành cho bé”…
Đó là một đôi giày búp bê màu trắng, kiểu thường hay thấy ở các quầy giầy dép cho trẻ từ 3 – 5 tuổi…
Đó là một con thú bông to bằng nửa người đang được ôm chặt trong tay, hướng ra phía thành phố…
…
“Nó thực ra là 6 hay 16 tuổi thế? Báo chí có nhầm lẫn gì không?” – chàng trai đứng sau lưng nghĩ thầm. Rồi như chợt nhận ra, từ nãy giờ mà con
bé kia còn chưa thèm nói năng gì với mình, cậu sợ rằng nó mải ngắm thành phố mà chưa nghe thấy nên đành nhắc lại.
- Excuse me! Mss Wilson? – chàng trai vẫn mang đầy vẻ lịch lãm trong chất giọng.
Hai vai “đứa bé” trước mặt cậu chợt run lên bần bật. Nó bám chặt vào lan can và bắt đầu cười ngặt nghẽo.
Cái giọng này…
Rõ ràng…
Đã nghe ở đâu đó…
Con bé đó…
Mái tóc hạt dẻ…
Dáng người…
- You…
Ginny cố gắng nín cười, đứng thẳng lên và tự tin quay đầu lại, đối diện với “người bạn mới”.
- Good afternoon, Mr Khuong Duy Dang. I’m Ginny Wilson. Welcome to Berlin. I’m very glad to meet you.
Đôi mắt xanh biếc nhìn cậu chòng chọc. Khương Duy ngó chằm chằm con bé phía đối diện mà bất động, không nói nổi câu nào.
- Em… You… Your eyes and…
- Ah… contact lens. Em không bỏ nó ra đâu. Bây giờ mà bỏ ra chắc em
chẳng nhìn rõ cái mặt đến là chết cười của anh mất. Ha ha ha…
Khương Duy lại nghệt mặt ra nhìn Linh Như chăm chú.
- Em…
- A… mấy thứ này hả? À… hồi nãy trước khi đi, em có chơi với mấy đứa trẻ con. Chúng hỏi đi đâu, em đã nói là đi hẹn hò. Anh thấy đấy, chúng đã
khóc đúng nửa tiếng để bất em ăn mặc thế này. Nhưng cho đến khi lên xe
rồi em mới biết là chúng đã dám dùng “nước hoa sướt mướt” của Richard. – Linh Như nói vẻ đầy phẫn nộ.
Khương Duy vẫn chưa hồi tỉnh. Mặt cậu còn… đần đần…
- Cũng phải. – Linh Như thở dài – Đến Khánh Nam còn chết đứng mất vài
phút cơ mà. Anh thế này cũng là chuyện bình thường. Nếu vậy thì chắc
Viết Quân đi tự tử cũng nên.
- Phải! Nó sẽ tự tử! Nó sẽ chết ngay nếu biết em chính là Ginny Wilson. – Khương Duy hét lên giận dữ – Em đã làm trò quái quỉ gì ở thế này? Em có biết nếu Viết Quân biết sự thật, nó sẽ nổi điên lên không? Có biết
không hả?
Linh Như chợt nghiêm nét mặt lại và nhìn thẳng vào mắt Khương Duy, ánh
mắt hằn lên sự giận dữ và một giọng nói lạnh băng đến rợn người.
- Khương Duy! Cái tát của Viết Quân buổi tối ngày hôm đó… em chưa bao giờ quên.