Ji Hoo, hay cả gia đình anh đã quá quen với sự có mặt của Ginny vào
những ngày cuối tuần. Không phải Ginny tự nguyện đến, mà dưới sự quản
thúc chặt chẽ của mẹ Ji Hoo, với lý do dạy cho cô biết cách làm một
người vợ, à không, làm một người con dâu theo kiểu Hàn Quốc. Mà thực ra
thì giống nhau cả thôi.
Ji Hoo không thể cho là một người cực kì gọn gàng được, nhưng cũng gọn
gàng ở mức tương đối. Thế nhưng dạo gần đây lại kiếm được một thói quen, đó là rất thích ném đồ đạc lung tung, quần áo thi thoảng còn lộn tung
lên, không chịu gấp. Cái cảm giác ngồi im ở bàn làm việc nhìn Ginny đi
lại thu dọn chỗ này một tí, sắp xếp chỗ kia một tí, thực sự rất khó diễn tả. Càng lộn xộn, Ginny càng phải ở lại phòng anh thu dọn lâu, coi như
anh tạo việc cho cô làm, hay sâu xa hơn là tạo cơ hội ở bên cô lâu hơn.
Sao nhỉ? Cảm giác ấm áp và trên hết là một bầu không khí hạnh phúc.
Nhưng Ginny tuyệt đối cảnh giác với anh. Chứ sao. Sau biết bao nhiêu lần bị tấn công bất ngờ từ phía sau, tất nhiên cô cũng biết cách chống lại
chứ? Mặc dù vẫn chưa kết hôn, nhưng… Ji Hoo thấy cứ như một gia đình nhỏ thực sự vậy. Anh cũng đã 27 tuổi và cũng không còn sớm để nghĩ về 1 gia đình nữa, trong khi các bạn của anh thì đã lần lượt kết hôn. Anh cũng
muốn như thế.
- Em ơi! Xem lại số liệu báo cáo cho anh. Do em làm phải không? Anh thấy chỗ này có vấn đề.
Ginny bỏ mấy cuốn sách trong tay xuống rồi đi về phía anh. Trong công việc, cô không muốn có sai sót.
- Đâu hả anh?
- Dòng thứ 3 đấy! Em xem đi.
Ji Hoo đẩy ghế ra phía sau, nhường chỗ cho Ginny đứng. Đợi cô vào đúng
tầm với của mình rồi thì nhanh chóng bộc lộ bản chất xấu xa, kéo cô ngồi vào lòng mình.
- Anh đùa đấy! Không sai đâu. – Nói xong thì cười nhăn nhở, ôm chặt lấy
cô thủ thỉ, nịnh nọt – Em ơi! Khương Duy đã kết hôn lâu lắm rồi. Khánh
Nam với anh Tuấn Vũ nhà em cũng mùa hè năm sau là cưới. Hay 2 đứa mình
cũng tổ chức đám cưới đi em. Anh muốn kết hôn lắm rồi.
Ginny khẽ nhếch môi, Ji Hoo lại đang bị mấy cái đám cưới tác động đây
mà. Cứ mỗi lần có đám cưới là lại thế. Chuẩn bị giận dỗi cũng nên.
- Để 1 thời gian nữa đi anh. Em thấy… vẫn còn sớm quá.
- Còn sớm?
Cái ánh nhìn đầy tình cảm của Ji Hoo bỗng chốc trở nên giận dữ.
- Em bao nhiêu tuổi rồi mà bảo là còn sớm?
- 26.
- Không sớm! – Ji Hoo gắt – Em chối quanh co bao nhiêu lần rồi. Tóm lại là em không muốn lấy anh chứ gì?
Biết là Ji Hoo lại chuẩn bị lôi cái trò giận dỗi ra với mình, Ginny liền choàng tay ôm lấy cổ anh, giọng bình tĩnh.
- Em có nói là không lấy anh đâu. Chỉ là… 1 thời gian nữa thôi anh nhá.
- 1 thời gian nữa? Không! – Ji Hoo vùng vằng – Anh muốn cưới luôn cơ.
- Đi mà! 1 năm nữa thôi. – Ginny xuống giọng năn nỉ.
- Không! Anh muốn cưới! Anh muốn cưới! Anh muốn cưới!
Ginny nhìn Ji Hoo với vẻ thương hại, rồi lạnh lùng đứng lên, phũ phàng buông 1 câu.
- Không!
Lần thương thuyết để đi đến kết hôn của Ji Hoo lần thứ N đã bị thất bại. Và đó chính là lý do quen thuộc cho việc giận nhau giữa cả hai, trong
khi chỉ vài ngày sau là sẽ cùng về Việt Nam ăn Tết. Nhưng cái khái niệm
giận nhau giữa Ji Hoo và Ginny không như những người thường, đó là giận
nhau trong lời nói. Dễ hiểu hơn một chút, tức là vẫn nói chuyện với nhau bình thường, chỉ khi nào chợt nhớ ra việc đang giận nhau, Ji Hoo mới
thêm vào 1 câu:
- Em cẩn thận đấy! Anh vẫn chưa hết giận đâu.
Nói xong rồi thì đâu lại vào đó.
Cái ý tưởng về Việt Nam ăn Tết không phải của Ginny, mà là của Ji Hoo.
Dù vẫn chưa chính thức kết hôn, nhưng Ji Hoo đã dự tính, dù bận rộn đến
mấy, mỗi năm đều cố gắng đưa Ginny về thăm nhà ít nhất 1 lần. Cô đã chấp nhận rời xa gia đình mình để ở bên anh, thì anh không thể vì cô mà hi
sinh chút ít thời gian sao? Anh muốn cho gia đình cô thấy, cô đã đúng
khi đến Seoul. Và anh là một người chồng tốt.
Đón cả 2 ở sân bay chỉ có một mình Khánh Nam. Khương Duy bận đi công
tác, đến tận chiều mai mới về. Chuyện! Giờ anh đã là tổng giám đốc tập
đoàn rồi cơ mà. Xét trong tất cả hiện nay, Khương Duy là người”quyền cao chức trọng” nhất. Nhưng thái độ của Viết Quân không niềm nở như Khánh
Nam nghĩ. Vừa nhìn thấy anh, vẻ mặt nó sa sầm xuống. Lúc anh đưa tay kéo hành lý cho Linh Như, nó còn hằm hằm bỏ lên trước. Linh Như đi chậm hẳn về phía sau, tủm tỉm cười.
- Hai đứa giận nhau hay là nó giận gì anh?
- Không! Bọn em giận nhau. Chuyện như cơm bữa ý mà.
- Nhưng xem ra việc giận nhau với nó làm em rất vui.
- Anh biết mà, toàn giận dỗi vô cớ thôi.
- Vậy ai làm lành trước? Chắc lại là nó ý gì?
Linh Như cười toe toét, khoác tay anh. Hai anh em vừa ôm nhau đi vừa nói chuyện, đúng lúc Viết Quân quay đầu lại, biết rằng họ là sinh đôi,
nhưng không hiểu sao vẫn thấy… tức! Thế mới thấy câu nói “giang sơn dễ
đổi, bản tính khó dời” quả không sai. Tại sao anh lại đi ghen cả với anh vợ tương lai của mình cơ chứ?
Thấy Viết Quân cũng lẽo đẽo trèo lên taxi theo mình về nhà, Khánh Nam cười khẩy.
- Mày lâu lắm mới về Việt Nam, sao không về nhà mày ý? Về nhà tao làm gì?
- Kệ mày! Nếu không thích tao đến nhà mày thì bảo Linh Như về nhà tao đi.
Khánh Nam cười, nhìn Viết Quân cứ “luẩn quẩn” bên Linh Như mọi lúc
mọi nơi làm anh nghĩ đến 1 từ “vui mắt”. Đúng! Nhìn rất vui mắt. Mọi
sóng gió cuối cùng cũng đã qua đi. Chẳng biết đoạn đường phía trước còn
những thử thách nào cần phải vượt qua nữa, nhưng khoảnh khắc hiện tại
cũng khiến tất cả cảm thấy mãn nguyện. Khánh Nam đã cố gắng hết sức mình để giúp em gái vượt qua quãng thời gian khó khăn, và những gì anh nhận
lại vẫn nguyên vẹn như thứ tình cảm ban đầu, chưa hề phai mờ dù chỉ một
chút. Nhưng anh biết không phải vì anh đã cố hết sức, mà vì Linh Như
không muốn anh thất vọng, dù sợ hãi, cảnh giác, nhưng vẫn cố gắng ở cạnh anh, làm cho anh không còn cảm thấy mình là một thằng anh trai vô dụng. Đôi khi anh tự hỏi, là anh đã chủ động đến Milano học để có thể ở bên
Linh Như, chăm sóc, bảo vệ em gái qua những ngày tăm tối, hay chính Linh Như đã dắt tay anh ra khỏi cái mớ suy nghĩ nặng nề và cảm giác tội lỗi? Dù sao, Khánh Nam và Linh Như vẫn là anh em sinh đôi. Sợi dây gắn kết
giữa cả hai cũng không phải đơn giản.
Viết Quân quay mặt lại, thấy Khánh Nam đang vắt chân trên ghế nhìn mình
rồi cười cợt một cách rất khó coi, liền gườm gườm nhìn lại, rồi lườm cho Khánh Nam thêm 1 cái nữa, sau đó cúi xuống buộc dây tạp dề cho Linh
Như.
- Vừa xuống máy bay đã vào bếp, em có mệt không? Hay em ra kia đi. Anh sẽ làm cho.
Ngồi từ xa, Khánh Nam không nghe rõ Viết Quân nói gì, chỉ thấy Viết Quân cứ lảng vảng sau lưng Linh Như, thi thoảng đặt tay lên eo cô, dựa đầu
vào vai cô, rồi lại giúp cô vài việc lặt vặt. Thực sự nhìn rất khăng
khít. Nghĩ sao, Khánh Nam lại thò đầu vào bếp hỏi rõ là “vô duyên”.
- Khi nào 2 đứa mày cưới?
Khánh Nam vừa dứt lời, Viết Quân đang cầm cái bát trên tay chuẩn bị đưa
cho Linh Như thì bỏ luôn xuống, đi rửa tay, đùng đùng bỏ ra ngoài vườn.
- Nó làm sao đấy?
- Lý do giận nhau đấy. Tự nhiên anh lại động đến làm gì…
Khánh Nam nhíu mày nhìn theo Viết Quân. Cái kiểu giận nhau vô lý đùng đùng này đúng là chỉ có mỗi thằng bạn anh mới sở hữu.
- Anh thấy trước khi anh hỏi thì nó vẫn bình thường cơ mà.
- Chỉ khi nào tự nhiên rỗi việc hoặc có ai động đến thì anh ấy mới nhớ
ra là đang giận nhau với em thôi. Một lúc sau là hết giận ngay ý mà.
Thấy em gái mình như kiểu đang nhắc đến một thói quen thường nhật, lại còn tỏ ý vui vẻ lắm, Khánh Nam nghiêm mặt lại.
- Không phải chuyện đùa đâu. Chắc lại do em còn chưa muốn bị bó buộc,
không chịu cưới chứ gì? Hai đứa có dư thời gian để chơi đùa lắm sao? Khó khăn lắm mới có thể ở cạnh nhau, em phải biết trân trọng chứ?
Linh Như lắc đầu, mỉm cười nhìn anh trấn an.
- Em hiểu mà, Khánh Nam! Em có lý do chính đáng. Chỉ là em muốn anh ấy
cho em thêm 1 thời gian nữa thôi, chứ không phải em không chịu cưới.
- Em… có thực sự là hiểu?
- Nếu không hiểu, em đã không bước chân đến Hàn Quốc mà ở lại Milano rồi. Anh hiểu rõ hơn ai hết mà.
Đoạn khung ảnh cưới to đùng ngoài phòng khách thu hút ánh nhìn của Linh Như. Họ chụp ảnh cưới sớm quá.
- Chị ấy sẽ chăm sóc tốt cho anh. Shiki rất vui vì anh đã giúp cậu ấy “thuần hóa” yêu quái.
Khánh Nam dương dương tự đắc, vỗ ngực.
- Anh mà lại. Yêu quái nào mà chẳng đổ rạp dưới chân anh chứ?
- Tối nay anh Việt Thế về hả anh?
- Ừ! Nó cũng đi 10 năm mà chưa về Việt Nam 1 lần nào còn gì.
Rồi Khánh Nam lại nhìn Viết Quân đang ngồi một mình ở xích đu ngoài vườn, mặt mày bí xị.
- Thảo nào hôm nay cứ nhìn thấy mặt anh là nó khó chịu. Hóa ra là đang ghen tị với những gì anh có. Em ra xin l
ỗi nó đi.
Linh Như nhìn Khánh Nam, thở dài, rồi cũng chạy ra vườn với Viết Quân, hai cánh tay bất chợt ôm chầm lấy anh từ đằng sau.
- Viết Quân! Để 1 thời gian nữa thôi mà. Anh sao phải nhỏ nhen như thế?
- Không nhỏ nhen! – Viết Quân cáu – Anh muốn cưới luôn cơ.
- Anh đừng giận nữa mà. Không có các anh ý đến đây, lại cười cho. Anh đừng giận nữa nhé! Đi mà.
Linh Như cứ dụi dụi đầu vào cổ Viết Quân, 2 cánh tay ôm rất chặt, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
- Không chịu kết hôn thì còn lâu anh mới hết giận.
Linh Như bật cười.
- Không hết giận thì bỏ tay em ra đi. Sao anh nắm chặt thế?
Cô vừa nói xong, Viết Quân xấu hổ, hất luôn tay cô ra một cách phũ phàng rồi bỏ vào trong nhà. Từ lúc đó bắt đầu thái độ giận dỗi thấy rõ. Thực
hiện 2 Không: “Không nhìn mặt! Không nói chuyện!” Nhưng cái chủ trương
mới đó của Viết Quân cũng không thực hiện được lâu. Vì buổi tối Việt Thế lù lù xuất hiện sau lưng anh, đã thế cứ ôm hôn thắm thiết Linh Như một
lúc. Nhìn thực sự rất là ngứa mắt.
Việt Thế đúng là sống 10 năm ở châu Âu cũng khác. Tư tưởng rất thoáng,
đầu tóc rất khác, ăn nói cũng ngày càng lên. Bao nhiêu năm nay tất cả
cũng chỉ là liên lạc với nhau qua điện thoại và Internet, thực sự anh
rất mong chờ cái ngày này. Vừa buông Linh Như ra, đập vào mắt Việt Thế
là cái bản mặt nhăn nhăn nhó nhó vẫn buồn cười như ngày nào của Viết
Quân. 10 năm ai cũng thay đổi, tại sao một mình nó không thay đổi cơ
chứ? Tại sao nó cứ phải làm cái bản mặt chết cười kia nhỉ? 100% là lại
đang ghen rồi đấy. Việt Thế nghĩ sao lại ghé sát tai Linh Như thì thầm.
- Nó đang ghen à?
- À… đang gây sự giận nhau với em để ép cưới. Anh ăn gì chưa? Đói lắm phải không?
- Ừ!
Việt Thế vừa nhìn theo Linh Như vừa cười. Một bữa ăn đúng chất Việt Nam
thực sự là một khái niệm xa vời đối với anh trong suốt 10 năm qua. Viết
Quân vẫn đang nhìn anh chằm chằm. Thật là nhỏ nhen. Nó phải hiểu là 10
năm rồi anh mới được gặp lại bạn bè, tại sao nó không tỏ vẻ nhớ nhung
bạn bè thay vì cái vẻ mặt đấy cơ chứ?
- Nhỏ nhen như cậu thì Linh Như không chịu cưới cũng phải thôi. Chẳng có gì lạ.
Việt Thế vừa thản nhiên nói, vừa ngồi xuống ghế uống nước. Sau một
chuyến bay dài mệt mỏi, nhìn thấy ai chứ không hiểu sao vừa nhìn thấy
cái bản mặt xị ra của Viết Quân là anh lại thấy khỏe ngay được nhỉ?
Phụt!
Vừa nhấp được ngụm nước vào miệng, Việt Thế vội phun ra mà không hề quan tâm xem thế nào là bất lịch sự.
- Viết Quân!
- Làm sao? – Viết Quân thờ ơ bật Tivi lên xem – Tôi chỉ lỡ tay đổ một thìa muối vào đó thôi mà.
Khánh Nam từ trên tầng đi xuống, nghe thấy câu cuối của Viết Quân, tí
nữa thì ngã lăn xuống cầu thang. Sao vừa gặp nhau là chúng nó đã gây sự
được rồi thế? Mà có muốn gây sự thì cũng phải đợi Việt Thế ổn định lại
sau chuyến bay đã chứ.
Việt Thế nhìn Viết Quân, không nói gì với Viết Quân nữa mà chỉ nhếch nhếch môi, sau đó hướng vào trong bếp, gào to.
- Linh Như! Bỏ quách cái thằng điên này đi.
*
Sáng hôm sau nữa Hội học sinh của 10 năm trước hẹn tụ họp ở nhà Khánh Nam. Tất nhiên là cũng thiếu thiếu 1 vài người. Bảo Đông rất bận, không thể đến Việt Nam được. Quốc Trường cũng thế.
- Chết mất thôi. Hai anh em nó còn bày đặt tổ chức đám cưới cùng một ngày nữa. Mà sao lại để đến tận mùa hè mới cưới nhỉ?
- Thì Tuấn Vũ và Khánh Nam ngay từ hồi còn đi học đều dở dở hơi hơi giống nhau mà.
Chợt Đăng Thành dừng bước và thì thầm vào tai Ngọc Hưng.
- Chúng nó làm gì ở kia thế?
Tất cả cùng hướng cái nhìn về phía Viết Quân, hiện đang dựa vào lan can… ôm và hôn một người con gái rất là… tự nhiên và không hề quan tâm đến
xung quanh.
- Nhìn mà không biết à?
- Hai đứa nó tự nhiên thoải mái quá nhỉ?
- Đừng động vào em. Em đang bấm giờ. – Tuấn Anh cáu.
- Bấm làm cái gì?
- Xem kỉ lục hôn nhau mà em từng nhìn thấy là bao lâu.
- Sao không kiếm lấy 1 em mà luyện tập?
- Thì cũng cái loại vứt đi không ai thèm nhặt như mày đấy, Đăng Thành. – Ngọc Hưng vừa nói vừa phá lên cười sằng sặc.
- Im đi cho họ yên tâm hôn nốt.
- 1 phút 46…47…48…
- Có nên ném đá không nhỉ?
- Xùy BoBu ra cắn?
- Nó vẫn còn sống à?- Việt Thế hỏi – Thế con mèo đen ngu ngu như chủ có còn sống không?
- Dán cái miệng cậu vào đi. – Khánh Nam gắt – Vừa động đến nỗi đau của tôi đấy.
- Đã bị mất trộm từ ngày xửa ngày xưa rồi. Hi vọng là đã được chế biến thành một đĩa thịt ngon. – Lê Dũng chép miệng.
- Bảo để tôi thịt thì không nghe cơ.
- Toàn những đứa vô nhân tính.
- Sao tự nhiên chúng ta phải đứng đây xem người ta hôn nhau nhỉ?
- Đúng là lũ dở hơi mà. Đi vào nhà đi.
Việt Thế đã quay lưng đi được vài bước rồi, không hiểu sao lại quay đầu lại, hét lớn.
- Viết Quân! Linh Như! Xuống họp mặt đi.
Linh Như giật mình cúi mặt xuống. Cô thề là lúc đấy chỉ muốn độn thổ
luôn thôi. Ai mà biết bọn họ không tập trung trong nhà mà lại ở ngoài
vườn chứ? Xấu hổ chết mất. Viết Quân nhìn Việt Thế, lườm cho một cái rồi quay ngoắt mặt đi, chạy theo Linh Như vào trong phòng.
- Xấu hổ chết mất. Sao họ lại ở đấy chứ? – Cô vừa lẩm bẩm, vừa đưa tay
lên mặt như thể hành động đó có thể giúp mặt cô bớt đỏ hơn một chút.
- Vậy chứ sao hôm trước khi Việt Thế ôm em thì không thấy em xấu hổ?
- Anh đừng có mà gây sự lung tung nữa. Xuống dưới tầng trước đi. Em sẽ xuống ngay.
- Nhanh lên! Anh đợi em. Dù sao thì họ cũng nhìn thấy rồi, có gì mà phải ngại chứ. – Viết Quân bình tĩnh – Muốn không phải ngại nữa thì chỉ cần
cưới là được mà.
- Đừng cưới nó! – Việt Thế (một lần nữa) từ bên ngoài cửa phòng thò đầu
vào, sau đó nhăn răng ra cười giả lả. – Anh lên gọi em xuống dưới tầng
tập trung. Hì hì! Chúc buổi sáng buồn bã! Viết Quân!
Vừa nhìn thấy cả hai từ trên tầng bước xuống, Đăng Thành đã ho rõ là to.
- E hèm! Chào 2 đứa!
- Chào ông anh!
Mấy tên còn lại thì cười cợt nhìn lên, Tuấn Anh còn giơ cả điện thoại ra, chỉ cho Viết Quân thấy thời gian của nụ hôn vừa rồi.
- Viết Quân! Bao giờ mới cho anh em ăn kẹo thế?
- Em muốn cưới nhưng người ta không chịu thì biết làm sao?
- Nhìn hai đứa thế này đúng là mát lòng mát dạ. – Đăng Thành chép miệng, cười đầy ẩn ý.
Ngọc Hưng nhìn Đăng Thành tỏ vẻ thương hại.
- Chứ không phải mày đang ghen tị vì chẳng có ai thèm yêu sao?
Đăng Thành lườm cho Ngọc Hưng một cái, hướng sự chú ý vào người sắp trở thành chú rể với album ảnh cưới trên bàn.
- Tổ chức ngoài vườn à Nam?
- Làm tiệc theo kiểu gì? – Ngọc Hưng hỏi – Buffet à?
- Vâng! Như thế cho tiện anh ạ.
Trong khi mọi người đang sôi nổi hỏi han Khánh Nam xung quanh vấn đề
về đám cưới của anh, Viết Quân với Linh Như cũng có những chủ đề riêng
cho mình.
- Nếu mình cưới thì cũng tổ chức ở ngoài trời đi. Anh biết một nơi rất đẹp.
Linh Như cũng không chú ý tới mục đích sâu xa của Viết Quân cho lắm, vì đang để tâm vào cuộc nói chuyện của mọi người mà.
- Em cũng không thích tổ chức trong khách sạn. Tiệc buffet tiện lợi hơn.
- Ừ! Anh cũng nghĩ thế.
Cuộc nói chuyện ngoài kia đã xoay sang việc hưởng tuần trăng mật. Khánh Nam thở dài tỏ vẻ khổ sở.
- Cô ấy đưa ra cả một kế hoạch dài dằng dặc làm em phát sợ cả lên. Đúng là cưới vợ cũng là cả một quá trình gian nan.
Khương Duy phá lên cười.
- Tao đã bảo mà! Mày sẽ vớ được một cô vợ giữ như bà chằn. Mày, anh Ngọc Hưng với anh Tuấn Vũ. Ngày xưa thì cứ tự xưng là sát thủ tình trường
đi. Lúc kết hôn thì ai cũng vớ được một cô vợ đanh đá phải biết.
- Minh Phương nhà anh không đanh đá! – Ngọc Hưng gắt lên – Hiền mà.
Việt Thế nhìn Ngọc Hưng tỏ vẻ bó tay.
- Em sợ anh rồi! Đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Minh Phương mà
anh khen hiền thì chắc chẳng còn ai không phải thục nữ nữa.
- Thế tóm lại là anh đi tuần trăng mật ở đâu Khánh Nam? – Lê Dũng hỏi.
Khánh Nam đưa tay ra sau đầu, tỏ vẻ khá là mệt mỏi.
- Châu Âu.
- Chẳng ai như mày. – Khương Duy nói – Lấy vợ mà lúc nào cũng tỏ vẻ khổ sở.
Khánh Nam lại thở dài.
- Mày thì có hiểu đâu? Serina khó chiều lắm. Đòi hỏi cũng kinh khủng.
Tao đợi đến khi rước được về Việt Nam rồi thì sẽ từ từ dạy dỗ lại. Chứ
giờ không coi ai ra gì cả. Đến tao mà cũng thỉnh thoảng bị lấn át.
Việt Thế cười. Qủa là rất đáng đời Khánh Nam. Cái đấy có thể coi là ác
giả ác báo không ý nhỉ? Đột nhiên Việt Thế lại nhìn về phía Viết Quân và Linh Như, chợt nhận ra nãy giờ hai đứa nó im lặng, cứ thì thầm to nhỏ
chuyện gì ý.
- Vậy hai đứa mình sẽ đi tuần trăng mật ở đâu? Em muốn đến nơi nào?
- Em cũng không biết. Hà Lan đi. Em thích cánh đồng hoa ở đó.
- Em có muốn đến Ai Cập không?
- Em đến rồi. Cứ có cảm giác sợ sợ làm sao ý.
Linh Như vẫn trả lời Viết Quân, nhưng có điều gì đó không đúng ở đây.
Điệu cười Viết Quân rõ là… không bình thường. Nãy giờ cô có nói chuyện
gì hay ho lắm sao? Nghĩ một lúc, cô mới ngớ ra. Rõ ràng là… cô chưa chịu cưới luôn cơ mà? Nhưng nãy giờ ngồi tập trung lên kế hoạch như thật ý,
có khác nào đã…
- Em muốn thế nào cũng được. Nhưng cứ chấp nhận kết hôn đi đã chứ. – Viết Quân cuối cùng cũng lộ cái “dã tâm” sâu xa ra.
Linh Như giãy nảy.
- Em đã nói là cho em thêm 1 thời gian nữa mà. Không thì 6 tháng cũng được. Có 6 tháng thôi sao anh cứ rối lên nhỉ?
Viết Quân lại xị mặt xuống nhìn cô, gương mặt trông rất đáng thương, ánh mắt như muốn nói: “Em không chịu cưới luôn là anh… khóc đấy!”
- Hai đứa đang nói chuyện gì thế? – Khánh Nam đột ngột hỏi khi nhận ra không khí khác lạ giữa cả hai.
- Không có gì đâu. – Linh Như vội vã đáp và định đứng lên đi ra chỗ khác. Nhưng Viết Quân kéo tay cô lại.
Sợ mấy người nhiều chuyện này biết được lại hùa vào bắt cô kết hôn, Linh Như nói rất nhỏ.
- Không được!
- Không được gì cơ? – Việt Thế chen vào hóng hớt.
Viết Quân nhìn Linh Như chằm chằm một lúc, sắc mặt ngày càng khó coi, cuối cùng đứng lên đi thẳng lên tầng.
- Lại giận nhau à?
- Ai gây sự trước chứ? – Linh Như vừa nhìn theo Viết Quân, vừa khó chịu đáp.
- Thế lại làm sao?
- Em chưa muốn kết hôn. Mới có hai mấy tuổi, cưới sớm làm gì chứ?
- Bằng tuổi em mà chưa có gì người ta gọi là ế đấy.
- 30 kết hôn cũng chưa muộn. Tại sao anh ấy cứ phải rối lên bắt cưới ngay lập tức chứ?
- Trí lý. – Đăng Thành phấn khởi lên tiếng và bắt tay đàn em nhiệt liệt. Linh Như nhìn anh thể hiện sự đồng cảm cao.
- Thôi đi! Đồ ế. – Ngọc Hưng gắt – Nó chỉ ủng
hộ em vì đến giờ nó cũng chưa có người yêu thôi.
- Không phải chưa có người yêu mà là đỏng đảnh quá, kén chọn quá. – Lê
Dũng vừa nói vừa nhìn Đăng Thành với một sự… cười cợt rất đáng ghét.
- Chứ cứ vớ bừa em nào cũng yêu à? – Đăng Thành cãi lại.
- Không hợp thì chia tay. Thế thôi.
- Tóm lại là chủ tịch Hội học sinh oai hùng một thời của chúng ta cho đến ngày hôm nay vẫn đang ế chỏng.
- Mang nó ra ngoài đường cắm cái biển 1 xu cho anh.
- Đẹp trai có tiền thế này cơ mà. 1000 đồng đi. – Khánh Nam lên tiếng.
- Bôi bác quá. Như thế có xấu mặt Hội học sinh chúng ta không? Em đề
nghị 1 bảng Anh. – Linh Như thấy cũng thương tình Đăng Thành nên mới đưa ra giá đó.
- Đồ dở hơi. Nó có cho không chưa chắc đã có người nhặt đâu.
Thoáng thấy Linh Như cứ nhìn lên tầng mãi, Ngọc Hưng mỉm cười, tặc lưỡi một cái.
- Để anh lên nói chuyện với nó nhé.
Linh Như nhìn anh tỏ vẻ nghi ngờ.
- Anh… đang định đổ thêm dầu vào lửa chứ gì?
Ngọc Hưng nhún vai, đi thẳng lên trên tầng. Thấy thế, Lê Dũng cũng vội
vàng chạy theo anh. Đăng Thành thở dài thườn thượt nhìn Khánh Nam.
- Vậy là Hội học sinh chúng ta cũng đã dần dần đi vào mồ chôn tình yêu hết cả rồi. Anh buồn quá!
Khánh Nam vỗ vai Đăng Thành, tỏ vẻ an ủi.
- Anh yên tâm, rồi cũng sẽ có người nhặt anh về nhà thôi mà.
- Cứ nhất quyết chưa chịu cưới em. Đòi em phải đợi thêm 1 năm nữa ý.
- Anh ngốc lắm. – Lê Dũng mắng. Cảm giác được lên mặt với Viết Quân, sao hả hê thế nhỉ? – Cậu ấy không chịu cưới thì anh phải biết cách ép cưới
chứ?
Viết Quân vò đầu bứt tai.
- Anh tìm đủ cách rồi nhưng có được đâu? Anh cầu hôn còn chưa thèm nhận lời kia kìa.
Ngọc Hưng cất tiếng cười khùng khục, tỏ vẻ rất gian tà.
- Mày cứ làm quả ăn chắc. Thế là xong. Không cần thiết nghĩ cách gì cho mệt. Như Lê Dũng trước đây ý.
- Ăn chắc? – Viết Quân ngơ ra – Là làm sao cơ?
Lê Dũng cười phá lên.
- Như em ý. Con trai được mấy tuổi rồi mới kết hôn cơ mà.
Viết Quân vẫn không hiểu. Ngọc Hưng đến là bó tay. Tại sao thằng bé này vẫn ngây thơ đến ngơ ngác như thế chứ?
- Tức là có em bé ý.
Viết Quân suy nghĩ một lúc, rồi lườm cả 2 một cái.
- Vớ vẩn! Em chẳng tồi tệ như 2 người đâu. Em muốn Linh Như tự nguyện kết hôn, chứ không thèm dùng hạ sách.
Ngọc Hưng ngồi nhìn Viết Quân 1 lúc, trong đầu bỗng chợt lóe ra một ý
nghĩ nào đó. Hình như 10 năm trước… có một chuyện gì đó mà tất cả đã
quên.
Ngọc Hưng vội đứng bật dậy, ra hiệu cho Viết Quân và Lê Dũng chạy theo mình xuống dưới nhà.
- Đăng Thành! Đăng Thành!
- Cái gì mà giật đùng đùng thế?
- Hẹn ông bà mày đi. Tối nay chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà ông bà của mày.
Rồi Ngọc Hưng rút điện thoại ra gọi điện 1 thôi 1 hồi, sau đó hí hửng quay sang cả lũ.
- Đi thôi!
- Đi đâu?
- Có nhớ 10 năm trước chúng ta đã đi thăm quan khu du lịch ở gần trường Bình Minh không?
Tất cả gật gù. Ngọc Hưng mỉm cười nói tiếp.
- Ở trong hang khi đó có một cái hồ nước, mà nghe nói chỉ cần ném đồng xu xuống thì điều ước sẽ thành sự thật.
- A! – Tuấn Anh reo lên – Anh định nói đến cái lọ đựng điều ước của chúng ta chôn dưới gốc cây phải không?
Ngọc Hưng búng tay cái tách.
- Chính xác! Hôm nay không bận gì, tại sao chúng ta không xuống đấy để
xem 10 năm trước mình đã ước gì? Không phải đã hẹn nhau sau 10 năm sau
sẽ cùng đến đó đọc lại sao?
Linh Như ngơ ngác.
- Hình như em không biết chuyện này.
- Lúc đó em ra ngoài với Minh Phương rồi bị lạc còn gì.
- Ơ nhưng mà… – Lê Dũng ngừng lại – Nhỡ đâu nó bị người ta đào mất thì sao?
- Cứ đến đã rồi tính sau. Thuê xe đi chung đi. Đi xe riêng lắm chuyện lắm.
Đăng Thành nhíu mày nhìn Ngọc Hưng.
- Nhưng tự nhiên mày xuống đó làm gì?
- Đăng Thành! – Ngọc Hưng cười gian – Mày có nhớ 10 năm trước mày và Bảo Đông đã ước cái gì không? Tao sẽ đưa cả Minh Phương nhà tao đi cùng để
đọc nữa.
Vậy là ngẫu hứng, tất cả tự nhiên kéo nhau xuống trường Bình Minh để
tìm lại một cái lọ năm xưa tất cả đã đựng điều ước của mình trong đó.
Mỗi đứa chia nhau 1 đồng xu rồi cầm trên tay, nhìn xuống mặt nước.
- Sẽ thành sự thật á?
- Tao theo trường phái hiện thực. Cái này chỉ dành cho tụi con gái ưa lãng mạn thôi.
- Thì cứ ước đi. Chẳng chết ai.
- Ước cái gì giờ?
- Sớm kết hôn rồi sinh em bé?
- Điên! Tương lai còn rộng mở. Anh chưa muốn tự chôn vùi bản thân.
- Ước sẽ sớm gặp được nửa còn lại à?
- Thế có người yêu rồi thì ước cái gì? Lại sớm kết hôn rồi sinh em bé à?
- Khương Duy! Duy có bị dở hơi giống bọn họ không thế? Nói thế mà cũng nghe được à?
- …
Minh Phương và Linh Như đã ra ngoài chán chê, 9 thằng con trai vẫn chưa
biết phải ước gì, ngồi nhìn nhau một lúc rồi cũng lẩm nhẩm ước.
- Anh ước gì?
- Chứ mày ước gì?
- Hay chúng ta ghi điều ước ra giấy rồi đựng vào một cái lọ chôn xuống
đất đi. 10 năm sau đến đây xem lại, coi có phải cái hồ này thiêng không? Xem tất cả mọi điều ước có thành sự thật không?
- Ừ! Hay đấy! Nhưng tao không mang giấy bút.
- Em mang! Em mang! – Tuấn Anh hớn hở – Em mang cả lọ nữa.
- Lọ ở đâu ra thế?
- …
Sau một hồi hì hục đào bới, thực ra Ngọc Hưng không hi vọng rằng có
thể tìm lại được cái lọ, nhưng không hiểu sao nó vẫn còn ở đấy, tất
nhiên là có xuống dưới sâu hơn rồi. Nhìn thấy cái vật bám đầy đất cái
trên tay Ngọc Hưng, tất cả chợt bật cười. Những điều ước trẻ con ngày
xưa dường như đang hiện diện rõ trong tâm trí của họ.
Ngọc Hưng ngồi bệt xuống đất, phủi phủi vài cái rồi mở nắp ra. Mấy đứa kia cũng xúm xít bên cạnh.
- Linh Như! Minh Phương! Điều ước của hai em không có trong đây. Nói xem hai em ước gì nào? Vợ! Em đã ước gì?
Minh Phương nhìn Ngọc Hưng theo kiểu kì dị.
- Làm sao mà em nhớ được? Anh hỏi một câu vớ vẩn quá đấy chồng ạ.
- Linh Như! – Ngọc Hưng quay sang Linh Như – Thế còn em?
Linh Như suy nghĩ một lúc. Cô cũng không nhớ chính xác mình đã ước gì nữa.
- Hình như là chúc tất cả mọi người luôn vui vẻ. Em không nhớ chính xác.
Ngọc Hưng lấy tất cả những điều ước từ trong lọ ra, miệng vẫn cười rõ là tươi.
- Vợ! Anh sẽ cho em xem điều ước của anh trước.
Đăng Thành thở dài.
- Hai người có thôi cái kiểu vợ vợ chồng chồng đi không thì…
Nhưng anh chưa nói xong đã bị Minh Phương lườm cho một cái, đành phải im bặt. Khánh Nam vỗ vai anh thông cảm.
- Đầu Gấu vẫn hoàn Đầu Gấu thôi mà anh.
Tất nhiên câu này Khánh Nam phải nói thật nhỏ rồi. Ngọc Hưng mà nghe thấy là có chuyện rồi đấy.
- Vợ! Điều ước của anh là: “Sớm kết hôn với Minh Phương rồi sinh em bé”. Em thấy sao?
- Chồng! Khi đó anh mới học lớp 12 thôi đấy.
Ngọc Hưng vẫn cười mà không nói gì. Qủa thật cái hồ này rất linh nghiệm. Anh đưa điều ước cho từng người, để họ tự mình có thể đọc to chúng lên. Có vài tên ôm đầu rên rỉ, vài tên thì đứng cười một mình.
- Linh Như! Cậu sẽ bất ngờ với điều ước của tôi khi đó đấy. – Tuấn Anh
cao giọng rồi lại bật cười – Ai đọc trước đi. Em buồn cười quá. Không
ngờ 10 năm trước em đã ước thế này. Mà thôi – Tuấn Anh gấp điều ước của
mình lại rồi đưa cho Linh Như – Đưa cho cậu đấy. Cậu tự đọc to lên đi.
Thấy Tuấn Anh làm thế, những đứa kia cũng học theo, đưa tất cả cho Linh
Như. Linh Như hơi ngơ ngác một lúc, rồi cũng mở từng mảnh giấy ra đọc.
Điều ước của Khương Duy: ước cho Khánh Nam vớ được một cô vợ đanh đá chua ngoa, Viết Quân với Linh Như.
Linh Như vừa đọc xong, nhìn lên Khương Duy, còn chưa kịp nói gì thì mấy người kia đã túm tụm vào to nhỏ.
- Anh cũng ước thế à?
- Thế mày cũng ước thế à?
- Anh cũng thế.
Bất chợt Linh Như chạm phải ánh mắt Viết Quân, ánh mắt rất gian tà, rõ ràng là điều ước của anh ta không tốt đẹp gì rồi.
- Em nhìn gì nữa? Mau đọc tiếp đi chứ.
Điều ước của Khánh Nam: Chúc em gái luôn vui vẻ.
Tuấn Anh: anh Viết Quân với Linh Như sớm kết hôn rồi sinh em bé.
Lê Dũng: có thể tranh chức sát thủ tình trường của anh Tuấn Vũ.
Bảo Đông: Viết Quân với Linh Như sớm kết hôn rồi sinh em bé.
Đăng Thành: Viết Quân với Linh Như sớm kết hôn rồi sinh em bé.
Quốc Trường: chủ nhân an toàn.
Điều ước của bọn họ… tại sao… Linh Như ngơ ra, rồi nhìn lên bọn họ với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.
- Mọi người ước kiểu gì mà toàn về em thế?
Đăng Thành cười cười.
- Thực ra là không biết ước gì nên học theo nhau ý mà. Viết Quân! Còn điều ước của chú mày đâu?
Viết Quân nhìn Linh Như một lúc rồi giơ điều ước của mình ra trước mặt cô.
- Điều ước của anh là sau này kết hôn với em rồi trở về Hàn Quốc. Em
nghĩ xem, có nên phê duyệt điều ước này của anh không? Cũng không chỉ
một mình anh ước thế.
Viết Quân nhìn Linh Như chằm chằm, tưởng như xung quanh không còn một ai cả, chỉ có riêng 2 đứa đang đứng nhìn nhau. Rõ là họ đưa cô đến đây cốt chỉ là ép cô nhận lời cầu hôn của Viết Quân. Những điều ước ghi trên
giấy đúng là thật, nhưng không hiểu sao… cô vẫn thấy như là mình rơi vào bẫy nhỉ?
- 6 tháng nữa thôi, được không anh?
Viết Quân còn chưa kịp đáp lại cô thì một dàn đồng thanh đã đáp lại.
- Không được!
- Ơ… Đây là chuyện riêng của em và Viết Quân mà!
- À đấy! – Viết Quân đưa tay lên vỗ vỗ vào trán – Nói đến chuyện 10 năm trước, anh mới nhớ ra 1 thứ.
Nhìn nụ cười gian xảo đắc thắng của anh, cô biết chắc không phải điều gì đơn giản rồi.
- Queen&King chúng ta không về nhất.
- Thì làm sao?
- Điều kiện anh đặt ra cho em là phải về nhất.
Linh Như lắc đầu chán nản, quay lưng bỏ đi. Sao chuyện từ 10 năm trước
mà anh còn lôi ra để bắt cô kết hôn tới cùng thế cơ chứ? Cô đã bảo là
cho cô thêm 1 năm nữa thôi mà.
- Em thất hứa! – Viết Quân gào lên sau lưng cô – Anh muốn kết hôn.
Linh Như định quay đầu lại nhìn anh, nhưng tự nhiên nghĩ đến chắc mấy
người bọn họ lại đang bò lăn ra cười vì cái sự thẳng thắn chết người của Viết Quân, nên thôi, cứ tiếp tục đi thẳng.
Viết Quân cũng không vừa, chạy theo cầm chặt lấy tay cô, giọng dứt khoát.
- Anh muốn kết hôn.
- Nhưng em chưa muốn kết hôn thật mà.
- Em chọn đi. Một là tháng sau kết hôn xong rồi sẽ sinh em bé. Hai là
sinh em bé xong rồi thì thích khi nào kết hôn cũng được. Anh sẵn sàng
thực hiện bất cứ phương án nào trong 2 phương án trên. Tất cả những
phương án nào ngoài hai phương án trên mà em đưa ra đều đồng nghĩa với
việc em
chọn phương án 1. Với lại em vẫn còn nợ anh 1 điều kiện còn gì? Điều kiện của anh là chúng ta sẽ tổ chức đám cưới vào tháng sau.
Linh Như nhìn Viết Quân như thể muốn khóc. Cầu hôn như kiểu là cảnh sát
hỏi cung ý. Mặt mày đầy vẻ hình sự, nghiêm trọng. Đã thế còn mang tính
bắt ép nữa chứ.
- Nhẫn…
- Gì cơ? – Viết Quân hỏi lại.
- Anh đang cầu hôn em mà không có nhẫn còn gì?
- Ô thế là đồng ý à? Ơ nhưng mà anh có cầu hôn em đâu? Đây là điều kiện
đấy chứ? Nhưng dù sao thì đồng ý vẫn là đồng ý nhé! Anh để quên nhẫn ở
Hàn Quốc rồi.
Viết Quân nói xong, bỏ tay cô ra, thản nhiên quay lại với mấy người kia. Đã đạt được mục đích rồi, anh ta có thể đối xử với cô kiểu này à?
Nhưng… cô chưa bao giờ nghĩ rằng điều ước của Hội học sinh 10 năm trước
lại phần lớn dành cho cô. Dù biết rằng họ nhìn nhau để… ước, nhưng cô
vẫn thấy rất vui. Viết Quân thì khỏi phải nói, từ lúc trở về nhà Khánh
Nam, anh gọi điện liên tùng tục. Tất nhiên là để chuẩn bị đám cưới vào
tháng sau rồi. Biết thế này, anh nên sớm đưa cô về Việt Nam mới đúng.
Ông Hoàng Minh thì chỉ còn biết cười trừ nhìn Viết Quân. Ngày xưa khi ba Viết Quân đòi cưới mẹ của thằng bé, cũng “thủ đoạn” chẳng kém thế này.
Cái đấy gọi là cha truyền con nối đấy.
- Gọi điện xong rồi à? – Khánh Nam hỏi Viết Quân khi thấy anh từ ban công đi vào trong phòng.
- Ừ! Tao cũng đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho đám cưới từ lâu, nhưng vẫn phải
kiểm tra lại. – Nói rồi Viết Quân lại nhăn nhở cười – Tháng sau tao cũng cưới rồi nhá. Còn cưới trước cả mày nhá.
- Mày có cần phải làm điệu bộ thế không?
- A, nhắc đến đám cưới của mày với Serina tao mới nhớ…
- Nhớ cái gì?
- Shiki hỏi mày xem mày thích du thuyền kiểu gì.
Khánh Nam ngạc nhiên.
- Nó định tặng quà cưới cho tao là du thuyền à? Mà nó đâu cần tặng? Dù sao cũng là em vợ tao rồi mà.
Viết Quân phá lên cười 1 hồi, rồi mới bình tĩnh nói tiếp.
- Nó từng thề, nếu ai mà lấy được con bé Serina chanh chua đanh đá đấy
làm vợ, thì nó sẽ nhường lại quyền sở hữu của nó ở đảo Haseshi cho người đó, và kèm theo là một du thuyền đời mới nhất.
Viết Quân nói một thôi một hồi xong, thấy Khánh Nam nhìn mình với ánh
mắt không hề có chút thiện cảm, mới vội tắt ngúm nụ cười trên môi, xua
xua tay.
- À, tất nhiên là đối với mày thì con bé đấy nó không dám tỏ ra đanh đá
chanh chua đâu. Nhưng đối với người xung quanh thì có đấy.
Khánh Nam định cãi lại Viết Quân vài câu. Nhưng xét cho cùng… Viết Quân nói đúng. Đã thế Viết Quân còn ý nhị bổ sung thêm.
- Mày cứ thử so sánh với Linh Như xem có phải con bé Serina đấy đanh đá không?
Khánh Nam im lặng nhìn Viết Quân tức tối. Có vẻ như nó đang rất đắc thắng vì nó đã mang được em gái của anh đi vậy.
- Đanh đá hay không thì cũng sẽ trở thành chị dâu tương lai của mày khi mày lấy Linh Như nhà tao đấy.
Viết Quân gõ gõ gì đó trên laptop một lúc nữa rồi mới bò lên giường đi
ngủ. Mấy ngày về Việt Nam, Viết Quân cứ nhất quyết ngủ chung giường với
Khánh Nam.
- Linh Như có một thân một mình ở Hàn Quốc với mày, thực sự tao cũng hơi lo đấy. – Khánh Nam thành thật.
- Mày lo cái gì? – Viết Quân ngồi bật dậy – Tao không có bắt nạt Linh Như.
- Nhưng mày hay giận dỗi vô cớ quá.
Viết Quân bật cười. Chắc là do vụ anh đòi kết hôn bằng được đây mà. Viết Quân lại nằm xuống giường.
- Nhưng tao không bao giờ giận Linh Như quá 1 ngày. Mày biết tại sao không?
- Tại sao?
- Vì Linh Như ở Hàn Quốc chỉ có mình tao ở bên cạnh, nếu giận nhau với
tao, thì biết chơi với ai? Với lại tao ở bên cạnh thường xuyên, mới đảm
bảo không ai dám bắt nạt Linh Như được. Nhiều khi tao tức với Linh Như
kinh khủng, lỗi cũng chẳng phải do tao, nhưng vẫn cố gắng lờ đi cho qua. Vì một mình nơi đất khách quê người, nhiều khi cũng ức chế, cũng nhớ
người thân mà chẳng biết phải làm sao. Trước đây một mình tao ở Việt
Nam, tao hiểu cảm giác đó.
- Nghe Linh Như kể thì mày có vẻ… chiều nó quá đấy. Tao thấy như thể nó
đòi cái gì là mày cho cái đấy. Cũng có chừng có mực thôi. Linh Như là em gái tao, nhưng mày cũng là bạn tao nữa.
Viết Quân lắc đầu, ánh mắt chan chứa tình cảm.
- Tao chấp nhận tất cả. Những gì mày và gia đình mày có thể làm cho Linh Như, thì tao cũng làm được. Tao có đơn giản chỉ là người yêu đâu? Ở Hàn Quốc, tao muốn đảm nhiệm tất cả mọi vai trò đối với Linh Như.
Khánh Nam nhìn sang Viết Quân, đột nhiên thấy Viết Quân rất trưởng
thành. Đúng vậy! Suy nghĩ thực sự chín chắn, và luôn biết quan tâm đến
cảm nhận của Linh Như. Viết Quân như thế này… thì Khánh Nam hoàn toàn có thể yên tâm rồi.
- Em rể! Cảm ơn mày!
- Sao lại cảm ơn?
- Vì vẫn luôn luôn yêu em gái tao sau tất cả.
Viết Quân mỉm cười không nói gì nữa. Hôm nay là một ngày thực sự rất
vui, vui đến mức làm Linh Như phát bực. Vì niềm vui của anh bắt ngồi từ
việc ép buộc cô kết hôn còn gì. Mà cô thì có gì là thoải mái đâu. Anh
hết giận cô rồi, nhưng giờ đến lượt cô giận anh. Mặc kệ. Biết là 1 tháng nữa ai kia đã trở thành vợ anh rồi.
Sáng hôm sau Viết Quân thức dậy trễ, vì đêm qua anh vui đến mức… không
ngủ được. Gần 10h rồi mà Viết Quân vẫn chưa thấy xuống… ăn sáng, Khánh
Nam giục em gái lên đánh thức Viết Quân dậy.
Linh Như không gõ cửa mà bước thẳng vào phòng Khánh Nam. Đơn giản thôi,
Viết Quân đang ngủ, có gõ cửa thế nào thì cũng chẳng ai mở đâu. Anh đang cuộn tròn trong chăn. Mùa đông mà. Trông cứ như một con sâu vậy. Linh
Như chợt mỉm cười. Cô sẽ phải làm quen với việc, sau này, mỗi buổi sáng
thức dậy, anh sẽ là người đầu tiên cô nhìn thấy. Một khi kết hôn rồi,
anh sẽ vẫn đối với cô như bây giờ chứ? Mọi người thường nói, kết hôn
xong, ai cũng sẽ thay đổi.
Linh Như ngồi xuống bên cạnh Viết Quân, hôn nhẹ lên trán anh.
- Muộn rồi! Dậy đi anh!
- Anh là con của em đấy à? – Mắt Viết Quân vẫn nhắm nghiền, nhưng môi thì mấp máy.
- Hmm? Anh… giả vờ ngủ sao?
Viết Quân mở mắt ra nhìn Linh Như chằm chằm và lặp lại câu hỏi.
- Anh là con của em đấy à?
- Em chỉ vào gọi anh dậy thôi mà. Con cái gì ở đây chứ?
- Chỉ có ba mẹ mới hôn vào trán con thôi, em hiểu chưa? – Viết Quân bình tĩnh nhìn lên cô, giải thích – Còn mối quan hệ như chúng ta thì phải
hôn môi.
- Đúng là xấu tính!
Linh Như ấn cái gối vào mặt anh rồi đứng lên, nhưng Viết Quân túm chặt lấy áo cô, kéo cô ngồi xuống.
- Chiều nay mình về Hàn Quốc em nhé!
Linh Như sửng sốt, bên cạnh đó còn có chút thất vọng nữa.
- Anh nói sẽ ăn Tết ở Việt Nam cơ mà.
- Ừ! Mình về Hàn Quốc chiều nay rồi sáng mai lại bay sang Việt Nam. Anh muốn cho em xem một thứ.
- Thứ gì cơ?
Viết Quân cười vẻ bí ẩn.
- Gọi là quà cưới hay sính lễ cũng được. Nhưng anh muốn đưa em đi xem
ngay hôm nay. 2h phi cơ sẽ đến nơi. Em không cần chuẩn bị gì đâu. Mai
mình lại về đây luôn ý mà.
Linh Như gật đầu, không hỏi han thêm gì nữa. Thái độ của Viết Quân làm
cô thấy tò mò. Nhưng dù có đoán già đoán non, dù có tưởng tượng ra bất
cứ điều gì, Linh Như chưa bao giờ nghĩ đến… thứ mà Viết Quân dẫn cô đi
xem lại khiên cô ngỡ ngàng đến thế.
*
Rời khỏi sân bay, Ji Hoo bịt mắt Ginny lại bằng một dải lụa đen rồi
lái xe đưa cô đi đến một nơi nào đó mà cô không thể nhìn thấy rồi dừng
xe, dẫn cô đi bộ một đoạn khá dài rồi bất chợt buông dải lụa ra.
- Đến rồi! Em mở mắt ra đi.
Ginny đang đứng giữa một con đường lát đá. Hai bên đường là những luống
hoa đang chuẩn bị nở rộ, rồi đến bãi cỏ xanh mượt trải dài cùng những
thân cây vươn thẳng. Giữa vườn có đặt một bộ bàn ghế bằng đá. Cách đó xa xa lại đặt một cỗ xe ngựa trang trí. Dưới một vài gốc cây còn có mấy
chum nước nữa. Ginny nhìn sang Ji Hoo.
- Đây là đâu thế anh?
- Em đi tiếp đi.
Ginny bước tiếp theo con đường lát đá, dẫn đến một cây cầu nhỏ bắc qua
hồ nước, tiến gần tới một ngôi nhà được xây dựng rất đặc biệt, ngoài
những cột đỡ và một vài bức tường, còn lại chủ yếu là kính và gỗ.
Ji Hoo đưa chìa khóa cho Ginny mở cửa bước vào trong. Cách bài trí nội
thất thực sự khá cầu kì. Không gian cao và thoáng đãng. Bên trong nhà có một cầu thang dẫn lên tầng 2, còn bên ngoài nhà thì 2 bên là 2 cầu
thang đối xứng.
- Đi nào!
Ji Hoo giục Ginny rồi chủ động cầm tay cô kéo lên phía trước. Anh dẫn cô lên cầu thang, qua hành lang dài được treo sẵn những khung ảnh trống
rỗng, những căn phòng to nhỏ khác nhau, bài trí khác nhau, và dừng lại ở căn phòng ngay chính giữa. Anh ra hiệu cho cô dùng chìa khóa lúc nãy mở cửa để bước vào trong, đưa cô đến trước tủ quần áo rồi mở nó ra.
- Qùa dành cho em.
Anh lấy ra một bộ váy cưới trắng bồng bềnh cùng đôi giày cao gót cũng màu trắng.
- Anh đã từng nói với em rồi, anh sẽ tự tay thiết kế váy cưới cho vợ anh sau này mà. Anh đã học qua một lớp đào tạo thiết kế để có thể tự tin
thiết kế ra nó đấy.
Ji Hoo rạng ngời hạnh phúc khoe với cô, rồi đặt chùm chìa khóa vào tay cô.
- Giao nó lại cho em.
- Ngôi nhà này… là của anh? – Ginny nói với một sự ngạc nhiên thấy rõ.
Anh gật đầu.
- Ừ! Anh đã nhờ đến sự giúp đỡ của Billy và Khánh Nam, anh muốn chắc
chắn rằng em sẽ thích nó. Vườn cây và cách trang trí hành lang là anh mô phỏng theo biệt thự Wilson, còn ngôi nhà thì có một ít kiến trúc theo
kiểu nhà Khánh Nam. Em thích ánh sáng, vì vậy anh mới cho xây dựng chủ
yếu bằng kính. Còn phòng ngủ của chúng ta thì anh sẽ để em trang trí
theo ý thích. Những khung ảnh trống không kia là chờ chúng ta chụp ảnh
cưới rồi sẽ đặt nó vào.
Ji Hoo nói một thôi một hồi, rồi chợt ngừng lại, ngắm nhìn vẻ mặt của
cô. Nụ cười của cô không rõ nét, có lẽ… cô không biết phải phản ứng thế
nào nữa.
Chợt Ji Hoo nắm chặt lấy bàn tay của cô, nhẹ nhàng luồn chiếc nhẫn vào ngón tay áp út.
- Dùng cái này trói em lại! Để em không đi đâu được nữa.
Cô bật cười.
- Anh có biết tại sao em lại chần chừ chưa muốn kết hôn không?
- Ừ?
- Vì em muốn đợi đến đúng cái ngày của 10 năm trước, tròn 10 năm, em
cũng đã đặt nhẫn rồi. – Ginny cúi mặt xuống xấu hổ – Là tại anh ấy. Nếu
không thì hôm đấy em sẽ… cầu hôn anh.
- Ơ…
Ji Hoo nhìn người con gái trước mặt mình đầy ngạc nhiên. Cái lý do của cô… Anh chợt xị mặt xuống.
- Em trả lại nhẫn đây.
- Gì cơ?
- Anh nghĩ lại rồi! Chúng ta sẽ không kết hôn nữa. Anh chờ em… cầu hôn lại anh.
Ginny nắm chặt bàn tay đeo nhẫn lại rồi giơ ra trước mặt anh, gương mặt hớn hở như một
đứa trẻ.
- Là anh nhất quyết giận dỗi, bày mưu tính kế bắt ép em nhé! Em không
trả lại đâu. Tại anh luôn luôn là người đuổi theo em, nên em muốn một
lần mình chủ động thôi mà. Nhưng anh vẫn không cho em cơ hội đấy chứ.
Ji Hoo không đùa với cô nữa mà nắm chặt lấy bàn tay đeo nhẫn của cô.
- Sao em ngốc thế? Dù ai trong hai chúng ta là người chủ động cho đám
cưới, thì kết cục vẫn như nhau thôi mà. Em chỉ có làm mất thời gian
thôi. – Ji Hoo ôm chặt lấy cô – Sao em phải chờ đúng cái ngày của 10 năm trước?
- Em không biết. Có lẽ… là do tròn 10 năm từ ngày tổ chức đám cưới trò
chơi trên bãi biển khi đó. Với lại… anh đã nói hãy chờ anh 10 năm còn
gì. Thế nên…
- Em là đồ ngốc. Đồ ngốc!
*
* *
Nếu như Ginny từ nhỏ tới lớn phải chịu đựng nhiều bi kịch, thì có lẽ
cô cũng không thể oán trách ai. Cuộc sống là vậy. Khi bạn mất đi một thứ gì đó, thì đổi lại, bạn sẽ có được 1 thứ khác dạy cho bạn biết trân
trọng và nâng niu nhiều hơn. Ginny bất hạnh, nhưng không hề thiếu thốn
tình cảm. Sau bao năm cho rằng mình không có tư cách gì để nắm bắt hạnh
phúc, cuộc đời dù đã xô đẩy cô đi thật xa, nhưng đến khi cô ngoảnh mặt
nhìn lại con đường dài mà mình đã bước, cô vẫn thấy Ji Hoo đang ở cạnh
mình, một vị trí thầm lặng và từ lâu vẫn luôn bên cô. Cô chợt nhận ra,
trong tình yêu này, chỉ mình cô chấp nhận số phận và buông tay, còn anh
thì không. Đối với anh, số phận là do con người tạo ra. Một người bước
đi. Một người níu kéo. Không phải! Cô bước đi. Và anh bước theo cô chứ
không níu kéo cô. Anh ở đằng sau cô, một cách âm thầm và lặng lẽ. Có lẽ
chính vì vậy nên chưa bao giờ cô có cảm giác anh đang giữ cô ở lại. Có
rất nhiều con đường ngắn để có thể đi qua, nhưng Ginny lại chọn cho mình con đường dài nhất và cũng nhiều ngã rẽ nhất. Nhưng Ji Hoo vẫn tình
nguyện theo cô đến cùng mà không nản lòng hay bỏ cuộc. Cho đến khi cô
thực sự mệt mỏi, tưởng chừng đã không biết mình phải bước đến nơi nào
tiếp theo, chính anh đã đưa tay ra và dìu cô đi tiếp, bờ vai rộng lớn
chở che, bảo vệ. Có lẽ bấy nhiêu làm cô thấy an lòng. Cô không cần biết
con đường cả 2 đang bước sẽ đưa họ đến nơi đâu, nhưng cảm giác an toàn
khi ở bên anh, chính là những gì cô tìm kiếm.
Đã có lúc cô nghĩ mình không xứng đáng với tình yêu của anh, nhưng đối
với anh, cô lại là phần thưởng duy nhất mà anh mong muốn nhận được trong cuộc đời mình. Buông tay ư? Ra đi ư? Cô nhận ra, dù cô có làm bất cứ
điều gì, thì cô vẫn chưa bao giờ thoát khỏi vòng tay anh. Vậy thì tại
sao cô không dừng lại? Cô chưa bao giờ có một khái niệm hoàn chỉnh về 1
ngôi nhà. Mẹ nói, ngôi nhà là nơi làm cho con người cảm thấy an toàn và
thoải mái nhất. Nhưng cô chỉ tìm được cảm giác đó khi ở bên cạnh Han Ji
Hoo. Có đôi lúc cô từng nghĩ, nơi nào có Ji Hoo, nơi đó chính là nhà.
Nhưng rồi cô lại phủ định điều đó. Vì sao ư? Vì cô sợ mình nghĩ như thế
là có lỗi với gia đình mình, có lỗi với những người đã sinh thành và
nuôi dưỡng cô. Nhưng người có thể ở bên cô đến cuối cuộc đời, không phải gia đình cô, mà là Ji Hoo. Ngôi nhà mà Ji Hoo mang đến cho cô, thực sự
rất ấm áp, vì nó được thắp sáng bởi tình yêu của Ji Hoo dành cho cô.
Trước đây, Khương Duy đã từng nói với cô một câu khi anh ấy chia tay chị Minh Phương: “Vì trái đất này tròn nên những người yêu nhau dù đi xa
đến mấy cũng sẽ quay lại với nhau.” Lúc đó cô đã thấy thật buồn cười và
không tin lời anh nói. Nhưng sự thật đã chứng minh tất cả. Sau 10 năm,
anh Tuấn Vũ vẫn đến với chị Mai Chi. Và sau 10 năm, cô vẫn quay trở về
vòng tay của Ji Hoo, qua biết bao sóng gió, mưa bão. Nhưng có lẽ tất cả
mọi thử thách đã qua chỉ càng khiến cô thấy anh quan trọng, quan trọng
đến mức, cuối cùng cô đã đánh đổi tất cả để ở bên anh.
- Xong chưa em?
Tiếng gõ cửa vang lên rất nhẹ, không đợi cô trả lời, người ở ngoài cửa
thản nhiên mở cửa bước vào. Cô dõi theo người đó qua tấm gương, chờ đợi
anh bước đến bên cạnh, đưa đôi tay ấm áp ôm chặt lấy cô từ phía sau. Tấm gương lớn trước mặt phản chiếu hình ảnh một đôi uyên ương hạnh phúc, cô dâu trong bộ váy cưới trắng bồng bềnh và chú rể trong bộ lễ phục trang
trọng.
- Anh xấu tính quá! Chú rể không được đến đây cơ mà.
- Kệ đấy. – Ji Hoo vẫn nhất quyết ôm chặt lấy cô. Chỉ ít phút nữa thôi,
cô sẽ trở thành “phu nhân chính thức” của anh rồi. Nhưng anh không đợi
được, vẫn lén lút chạy đến nơi này – Cô dâu của anh là xinh nhất.
Ginny quay mặt lại, đưa tay lên ôm lấy cổ anh.
- Cảm ơn anh. Vì chưa bao giờ buông tay em ra cả… Nếu không, có lẽ chúng ta sẽ mãi mãi không thể đi đến ngày hôm nay.
Ji Hoo nhìn cô ấm áp.
- Em đâu cần cảm ơn? Chỉ cần từ giờ ngoan ngoãn làm phu nhân của anh, không cậy thế bắt nạt anh là được.
- Em có bắt nạt anh đâu? Là anh tình nguyện đấy chứ?
- Kết hôn rồi là anh sẽ bắt nạt em để đền bù thiệt hại đấy. Em sắp trở thành bà Han rồi.
Ji Hoo cúi xuống hôn cô. Chính bản thân anh cũng nhận thấy mình rất xấu
tính khi chạy đến phòng cô dâu lúc này. Nhưng không hiểu sao anh nhớ cô
kinh khủng.
- Hừm hừm! 1 kiểu!
Có tiếng nói gian tà vang lên ngoài cửa, Shiki hạ điện thoại xuống, cười đểu bước lại gần cả hai,
- Em không định phá vỡ khoảnh khắc của hai người đâu. Nhưng chợt nhận ra chú rể của đám cưới hôm nay biến mất nên định đến hỏi cô dâu xem có
thấy anh ta đâu không thôi.
Ginny cười không nói gì, chỉ cúi đầu xuống. Nhìn cô đúng cái vẻ e thẹn
của con gái sắp về nhà chồng. Shiki tự hỏi, khi Serina kết hôn liệu có
chút e thẹn nào như Ginny lúc này không nhỉ? Lấy chồng phải xa nhà mà
chị ý làm như kiểu là sắp được đi làm hoàng hậu ý, mặt mày hớn hở toe
toét cả ngày.
- Những người khác đâu? – Ji Hoo hỏi Shiki.
Những người khác mà Ji Hoo nhắc đến ở đây chính là Hội học sinh của 10
năm trước. Anh đã cử phi cơ sang tận Việt Nam để đón tất cả đến Seoul.
- Họ đang định lên phòng cô dâu, nhưng một lũ con trai vào đây không
tiện. Em đang định hỏi Ginny xem có thể ra đó 1 lúc không. Ngay phía đầu cầu thang thôi.
Ji Hoo gật gật đầu, chẳng thèm để Ginny nói gì, liền kéo cô đi luôn. Tự
nhiên cô thấy mình đã bắt đầu bị ai đó bắt nạt rồi, chứ không cần phải
đợi sau hôn lễ nữa. Ngay cả 1 chút riêng tư trước khi chính thức trở
thành vợ người ta, cũng bị cướp mất.
- Ơ…
- Em không biết lấy chồng là phải theo chồng à?
- Nhưng em chưa lấy anh cơ mà? Anh đừng bộc lộ bản chất sớm thế.
- Yên tâm! – Ngọc Hưng từ đâu nhảy xổ ra giữa đường – Anh sẽ giúp chú tổ chức 1 hôn lễ sớm ngay bây giờ. Vai trò làm đức cha của anh trong cái
lễ cưới 10 năm trước của hai đứa trên sân thượng vẫn chưa kết thúc cơ
mà.
Khương Duy ôm nhẹ lấy cả Viết Quân và Linh Như, giọng nói rất nhỏ.
- Chúc mừng hai đứa mày. Sau 10 năm thì cũng đã có được một cái kết như ý muốn.
Khánh Nam rất thản nhiên đến cạnh Viết Quân và Linh Như, không ngần ngại hất tay Viết Quân ra rồi chen vào giữa cả hai.
- Mày làm cái trò gì đấy?
- Còn chưa kết hôn cơ mà. Tao đang tranh thủ chút ít giây phút Linh Như
nhà tao chưa phải người nhà mày. Tránh ra đi! Chẳng ai như mày cả. –
Khánh Nam xùy xùy Viết Quân mấy cái – Tự nhiên lén lút chạy đến phòng cô dâu.
Linh Như nhìn Viết Quân rồi cười, không phản đối gì, đứng yên bên cạnh
anh trai, nhưng Viết Quân đâu có vừa, mặc dù hôm nay là chú rể nhưng
không có nghĩa là anh không đủ sức đẩy Khánh Nam ra chỗ khác. Nó sẽ là
anh vợ của anh thật đấy, nhưng chưa phải bây giờ.
- Sao mày dám đối xử với anh vợ như thế hả? – Khánh Nam kêu lên –
Đáng nhẽ tao nên xem xét kĩ lưỡng việc gả em gái cho mày mới đúng.
Viết Quân cười theo kiểu trêu ngươi Khánh Nam.
- Giờ mày quyết định lại đi anh vợ, hi vọng vẫn kịp.
- Mày không thể gọi tao một tiếng anh vợ cho tử tế à?
Khánh Nam tỏ vẻ thất vọng. Cái cảm giác đứa bạn thân 22 năm trời tự
nhiên bây giờ biến thành em rể mình, thực sự rất buồn cười. Nhưng đứa em rể này rất khó dạy bảo, vì nó toàn gọi anh là “anh vợ” và xưng “tao”.
Linh Như đứng im, không can dự vào việc cãi cọ của 2 người. Từ hồi
bé, cô đã được hình thành cho cái tư tưởng rằng lớn lên sẽ là cô dâu của Viết Quân, nhưng không ngờ rằng lại phải trải qua biết bao nhiêu chuyện như thế. Vì vậy, niềm hạnh phúc lớn lao mà cô được ban tặng, làm cô ngỡ rằng mình vẫn đang trong một giấc mơ. Cô đứng sát vào Viết Quân hơn, để cảm nhận hơi ấm từ anh, để chứng minh tất cả đều là sự thật, và đang
hiện hữu trước mắt cô. Linh Như chợt thấy lạ lẫm với chính bản thân
mình. Tại sao cô có thể chần chừ về đám cưới lâu đến thế? Trong khi chỉ
còn ít phút nữa thôi mà cô lại thấy lâu thật là lâu. Tâm lý con người
quả là phức tạp quá.
- Linh Như! – Tuấn Anh bĩu môi – Cậu không thấy vô duyên à? Tại sao có
thể chạy ra đây với chú rể cơ chứ? Cả anh nữa, Viết Quân! Cảm giác ngạc
nhiên khi nhìn thấy cô dâu trong giây phút làm lễ không phải thú vị hơn
sao? Đi! Linh Như! Tôi sẽ trang điểm lại cho cậu một chút. Chứ để chú rể nhìn thấy trước hình dáng của cậu rồi thì còn gì là bất ngờ nữa chứ?
Tuấn Anh đang định hùng hổ cầm tay Linh Như kéo đi thì bị Viết Quân lườm cho 1 cái, hơn nữa, anh ta phản ứng khá nhanh, bàn tay còn lại không
nắm tay Linh Như vội đưa lên ôm lấy cô vào lòng.
- Mày dám?
Tuấn Anh nuốt nước bọt nhìn Viết Quân.
- Biết rồi! Cậu ấy là của anh! Không ai được phép xâm phạm ạ!
Bảo Đông nhìn Linh Như rồi cười.
- Sao em không nói gì? Hạnh phúc quá à?
Linh Như định đưa tay lên vuốt tóc như một thói quen lúc ngại, nhưng lại nhớ đến mái tóc đã được làm rất công phu của mình nên lại bỏ tay xuống, ngượng ngùng.
- Vâng!
- Hơ! – Khánh Nam cười nhìn em gái – Em không cần thật thà quá thế chứ?
Đăng Thành chợt thở dài thườn thượt, chép miệng.
- Linh Như! Em có nhớ 10 năm trước, khi chúng ta xuống trường Bình Minh, em có nợ tụi anh một điều kiện không?
- Điều kiện gì ạ?
- Em từng nói sẽ cưa đổ Hoàng Quân trong 10 phút, nhưng em đã ăn gian,
vì thằng đó đã tỏ tình với em từ trước đó. Vì thế, coi như em thua, và
bọn anh được yêu cầu anh làm 1 việc.
Linh Như ngạc nhiên.
- Đăng Thành! Anh nhớ dai thế?
Thái độ nghiêm túc của Đăng Thành khiến Linh Như hơi sợ. Tuy biết điều
kiện của mọi người chắc chắn không phải nguy hiểm gì, nhưng mà dùng cái
vẻ nghiêm nghị đó… cô thấy run run rồi đấy.
- Giờ là lúc em nên trả nợ rồi có phải không?
Linh Nh
ư im lặng gật đầu, gương mặt cũng không còn cười nữa.
Đăng Thành chợt mỉm cười.
- Đừng căng thẳng thế. Em chắc chắn sẽ thực hiện được thôi mà.
Viết Quân đưa bàn tay đang ôm lấy Linh Như xuống cầm chặt tay cô.
- Anh nói đi!
- Anh nói với Linh Như chứ có phải mày đâu?
- Tuy 2 là 1 mà anh.
Đăng Thành gật đầu, nhìn xung quanh 1 lượt rồi dừng lại ở Khương Duy.
- Mày có muốn nói thay anh không?
Khương Duy một lúc sau mới lên tiếng, nhìn sâu vào mắt Linh Như.
- Linh Như! Chỉ cần em đáp trả xứng đáng cho Viết Quân tất cả những gì nó đã dành cho em trong suốt thời gian qua là được.
Tuấn Anh lại chen lời vào, tay chân vung vẩy trước mặt Linh Như.
- Cậu không được bắt nạt anh ấy, không được cãi lời anh ấy, không được
vô cớ gây sự giận nhau với anh ấy, không được bắt anh ấy nấu cơm, quét
nhà, giặt quần áo. Cậu nhớ chưa?
Tuấn Anh cứ vừa nói vừa tiến đến trước mặt Linh Như làm cô phải lùi lại
mấy bước. Có điều gì đó không đúng ở đây. Cô mới là cô dâu cơ mà. Hơn
nữa cô chỉ có một mình ở Hàn Quốc. Những điều này là họ nên dặn dò Viết
Quân chứ tại sao lại là dặn dò cô?
- Viết Quân! Linh Như nhà tao chỉ có một thân một mình ở đây. Mày không được vì thế mà bắt nạt nó đâu.
Linh Như nhìn lên anh trai. Đúng là chỉ có anh mới suy nghĩ hợp lý thôi.
- Không được khóc! – Khánh Nam chợt gắt lên khi nhìn em gái – Em mà khóc là mặt mũi lem nhem hết đấy.
Dù có lớn ra sao, dù có xa nhau đến thế nào, thì Linh Như mãi mãi vẫn
chỉ là em gái nhỏ của Khánh Nam mà thôi. Đó là sự thật không bao giờ
thay đổi. Giao lại em gái cho Viết Quân, Khánh Nam đã có thể hoàn toàn
yên tâm về cuộc sống sau này của cô rồi.
Linh Như bất chợt rời bàn tay Viết Quân, lao đến ôm chầm lấy anh trai mình, giọng nói đứt đoạn.
- Khánh Nam! Nhưng… em khóc rồi!
Khánh Nam vỗ vỗ vai em gái. Đã xa lắm rồi, những lần Linh Như ôm chặt
anh khóc vì bóng tối, vì trời có sấm, hay vì một nỗi sợ không đâu. Cảm
giác làm một người anh trai đầy trách nhiệm, lúc nào cũng đứng chắn
trước mặt em gái trước mọi chuyện cũng đã qua lâu. Viết Quân sẽ thay anh làm tất cả những điều đó, và Viết Quân cũng sẽ thay anh yêu thương Linh Như thật nhiều, quan tâm, chăm sóc cho Linh Như thật nhiều. Mới ngày
nào vẫn chỉ là 2 đứa trẻ bé tí xíu, cãi lộn với nhau về mùi vị của kem
bạc hà và chocolate, giờ đây, Khánh Nam mới nhận ra thời gian đã đổi
thay nhiều thứ. Đứa bé trai năm đó khóc lặng đi bên trên nấm mộ cũng
chuẩn bị có một gia đình riêng hạnh phúc. Đứa bé gái bị bỏ rơi khi nào
cũng đang khoác trên mình bộ váy của cô dâu, chuẩn bị bước đến trước mặt đức cha làm lễ cưới rồi thành vợ người ta rồi.
- Em còn định khóc đến bao giờ?
Viết Quân nhẹ nhàng chạm vào Linh Như, rút chiếc khăn tay từ trong túi
mình ra thấm khô những giọt nước mắt của cô. Serina vội vã đến bên cạnh, trang điểm lại cho cô một chút.
- Ginny à! Nếu Ji Hoo có bắt nạt em, thì phải gọi điện ngay cho chị hoặc Shiki nhé!
Đăng Thành hôm nay chẳng hiểu sao rất mau nước mắt. Tự nhiên cậu cũng sụt sịt.
- Linh Như! Sao em đi lấy chồng mà anh lại khóc nhỉ?
Bảo Đông phẩy tay một cái.
- Vì mày là đứa duy nhất còn lại bị ế chứ sao.
Ngọc Hưng vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý.
- Viết Quân! Thực sự là anh rất muốn hoàn thành lễ cưới của 10 năm
trước. Coi như anh tập luyện cho 2 đứa trước khi làm lễ chính thức được
không?
Ngọc Hưng tỏ vẻ rất thành khẩn nhìn Viết Quân. Có vẻ anh rất rất rất muốn làm… đức cha thì phải.
- Mày thôi đi! – Đăng Thành gạt – Sắp tới giờ làm lễ rồi.
Viết Quân cười.
- Đăng Thành! Không sao đâu. Thể theo nguyện vọng của anh đấy, Ngọc Hưng.
Ngọc Hưng hơn hở, yêu cầu tất cả đứng thành hai hàng nghiêm chỉnh.
Nếu như 10 năm trước chỉ có Hội học sinh và Minh Phương đứng bên cạnh
Khương Duy với tư cách làm người chứng kiến, thì giờ đây, bên cạnh mỗi
thành viên của Hội học sinh hầu hết đều có thêm 1 người nữa, đó chính là một nửa của họ. Và Minh Phương với Khương Duy cũng không còn đứng cạnh
nhau nữa. Thay vào đó, Khương Duy đứng cạnh Hồng Phương, còn Minh Phương đứng sau Ngọc Hưng.
10 năm! Qủa là rất nhiều thay đổi!
Ngọc Hưng liếc nhìn đồng hồ 1 cái rồi nói.
- Giờ chỉ cần phần trả lời của cô dâu thôi nhá! Sắp hết thời gian rồi.
- Không được! – Những người còn lại nhao nhao – Vậy thì cụt ngủn lắm.
Ngọc Hưng ra vẻ suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.
- Được rồi! Vậy chúng ta sẽ hỏi cô dâu trước, rồi nếu còn thời gian thì
hỏi chú rể sau. E hèm! Linh Như! Con có đồng ý lấy Viết Quân làm chồng
không?
- Con…
- LINH NHƯ!
Linh Như còn chưa kịp trả lời thì đã có một tiếng hét vang lên phía đằng sau. Điều này làm tất cả liên tưởng đến chuyện 10 năm trước.
- E hèm!
Thần tình yêu Ngọc Hưng hắng giọng rồi chỉnh sửa lại trang phục 1 cách tử tế và tỏ vẻ trịnh trọng.
- Viết Quân! Con có đồng ý lấy Linh Như làm vợ không?
Cả lũ ồ lên vỗ tay ầm ĩ và giả vờ dàn thành 2 hàng làm khách mời chứng
kiến. Viết Quân và Linh Như bị đẩy đến trước mặt Ngọc Hưng.
- Nào, Viết Quân, con trả lời đi chứ.
- Con là Han Ji Hoo, thưa cha.
- À Han Ji Hoo, con có đồng ý lấy Linh Như làm vợ không?
- Con đồng ý. – Viết Quân dõng dạc.
- Hú! – Tuấn Anh rú ầm lên.
- Ta sẽ ném con xuống sân nếu con còn quá khích, Tuấn Anh. Còn con, –
Ngọc Hưng quay sang Linh Như – Con có đồng ý lấy Han Ji Hoo làm chồng
không Linh Như?
- Con…
Linh Như hơi bất ngờ nhìn Ngọc Hưng rồi lại nhìn xuống đất. Đây chỉ là 1 trò chơi thôi mà… 1 trò chơi thôi mà….
Bình tĩnh nào! Nó chỉ là 1 trò chơi thôi mà.
Ánh mắt dán chặt xuống đất như cố tìm lấy 1 câu trả lời cho chính bản thân mình. Một trò chơi! Một trò chơi thôi mà.
- Con…
Linh Như vẫn ú ớ không nói nổi lên lời. Sao tự nhiên lại hồi hộp thế này chứ? Như thể đang đứng trước 1 sự lựa chọn rất quan trọng vậy.
Viết Quân bắt đầu toát mồ hôi. Việc này đâu chỉ đơn giản là 1 trò chơi chứ?
- Con…
- Con làm cha sốt ruột! Linh Như à!
- Con…
- LINH NHƯ! – Tiếng gọi lớn phát ra từ phía cửa lên sân thượng.
- Phương Linh?
Như không quan tâm đang có chuyện gì xảy ra, Phương Linh cứ thế chạy thẳng đến chỗ Linh Như mà lôi nó đi.
- Anh Tuấn Vũ và mọi người đang tìm bà đấy. Cả các anh chị nữa, cả trường mình đang loạn lên đi tìm kìa. Xuống dưới đi chứ!
Linh Như còn chưa kịp nói năng gì thì Phương Linh đã kéo nó xuống khỏi
sân thượng. Cả lũ cũng chỉ biết đứng trơ ra nhìn. Thật là 1 đứa vô
duyên! Đúng cái giây phút quan trọng nhất trong “lễ cưới” của người ta
thì từ đâu nó lại xông đến.
Lịch sử 10 năm trước như lại tái diễn trước mặt. Phương Linh từ đâu xuất hiện phá vỡ “hôn lễ” một lần nữa.
- IM ĐI! – Ngọc Hưng quay lại nhìn Phương Linh rồi gắt lên.
Phương Linh giật mình. Sao chứ? Cô chỉ định đi đưa cô dâu xuống làm lễ
thôi mà. Đến giờ rồi. Tại sao họ còn ở đây? Đã thế lại gắt lên với cô
nữa. Mà tại sao cả chú rể cũng đang ở chỗ này. Ngọc Hưng gườm gườm nhìn
Phương Linh.
- Phương Linh! 10 năm trước cũng là em phá đám.
Phương Linh ngơ ra.
- Phá đám gì cơ?
- Hai đứa kia! – Tiếng ông John quát ầm ầm ở đầu hành lang – Đến giờ làm lễ rồi! Tại sao tất cả còn ở đây? Có biết hại mọi người chạy đi tìm thế nào không hả?
- Dạ?
- Dạ cái gì mà dạ? Còn có 2 phút nữa thôi. Xuống dưới hết đi.
Chú rể cúi xuống nhìn đồng hồ rồi vội vàng ù té chạy đi mất. Anh cứ mong đến giây phút này, thế mà mải vui với bọn họ lại quên mất là làm sao?
Lũ còn lại cũng co cẳng chạy theo. Chỉ còn mình cô dâu từ từ bước về
phía ba mình rồi chậm rãi đi từng bước xuống dưới.
Tuy vội vã, nhưng không hiểu sao trên miệng ai cũng nở một nụ cười hạnh phúc.
Ngọc Hưng vừa chạy vừa ú ớ.
- Ơ… ơ… chưa cưới xong mà.
Bảo Đông vỗ vai anh an ủi.
- Mày không có phúc làm đức cha đâu.
Shiki gật đầu.
- Đúng! Chị Đầu Gấu! Chị sinh cho anh ấy vài đứa để anh ấy về làm cha trẻ con đi.
- PHÙ RỂ! – Lại có tiếng hét lên ở phía trước, Billy mặt mày tức giận,
đứng quát tháo – Sao mày còn ở đấy? Có muốn anh đưa 3 đứa em sinh 3 của
mày lên thay không hả.
Shiki giật mình, vội chạy nhanh theo Viết Quân.
- Không! Em mới là phù rể chứ!
Tiếng nhạc đã vang lên bên trong kia. Tất cả đều có mặt tại nơi tổ
chức lễ cưới, chỉ duy bóng 1 người vẫn đứng lẳng lặng từ phía xa. Hình
ảnh cô dâu của ngày hôm nay, chính là mơ ước mà cả cuộc đời anh hướng
tới. Nếu biết cách trân trọng, nâng niu và chịu đựng như Han Ji Hoo, có
lẽ Brian mới chính là chú rể trong cái đám cưới này. Nhưng anh đã quá
nóng vội. Thực ra, anh đã chạm tay đến hạnh phúc biết bao nhiêu lần.
Nhưng lần nào anh cũng đưa bàn tay mình ra, vội vã nắm chặt lấy nó. Nếu
như chỉ cần anh từ từ, từ từ, từng chút một, rồi dần dần ôm trọn hạnh
phúc bằng cả đôi tay, thì anh đã không thất bại như thế. Ginny Wilson
cũng giống như Jenny Trịnh năm xưa. Nhưng Brian lại không có được cái sự nín nhịn đáng quý mà John Wilson đã có.
Nuối tiếc và hối hận! Đó có lẽ là những cảm xúc sẽ theo Brian đến cuối
cuộc đời này. Cũng may mắn rằng, những vết thương mà anh gây ra cho
Ginny, Han Ji Hoo đã có thể chữa khỏi, và dùng tình yêu của mình làm mờ
đi những vết sẹo trong tâm trí cô. Nhưng điều căn bản nhất, là Han Ji
Hoo đã mang lại cho Ginny Wilson hạnh phúc, mang đến cho cô mỗi bến đỗ
an toàn, 1 gia đình ấm áp. Những điều Brian tưởng rằng chỉ có một mình
mình có thể làm dược cho Ginny, Han Ji Hoo đều làm được, từ việc sẵn
sàng hi sinh bản thân, đến đáp ứng những đòi hỏi vô lý của cô như thể là điều tất nhiên, sự quan tâm vỗ về, hay một bờ vai vững chắc. Ji Hoo còn mang đến cả cho Ginny một tình yêu mà cô mong muốn. Bấy nhiêu… đã đủ
khiến Brian cảm thấy yên lòng rồi.
Bầu trời Seoul nắng vàng trải nhẹ, màu tóc vàng rực rỡ nổi bật của chàng trai khuất dần, khuất dần rồi hòa tan vào với nắng…
Hạnh phúc có thể là một thứ gì đó xa vời và thật khó khăn để nắm bắt,
nhưng cũng thật dễ dàng để có được. Cái đó còn phụ thuộc vào việc con
người có biết nắm bắt thời cơ hay không, có biết trân trọng, nâng niu,
gìn giữ và bảo vệ hạnh phúc đúng cách hay không… Khi bạn đã hi sinh tất
cả cho một ai đó mà không được đáp lại, cũng đừng nên nghĩ đó là kết
thúc. Ít ra một khi nhìn lại, bạn cũng có thể tự hào vì không còn gì để
hối tiếc. Thế giới này rất công bằng. Chắc hẳn ở đ
âu đó, cũng có một người luôn sẵn sàng hi sinh tất cả vì bản thân bạn, vấn đề chỉ là… làm thế nào để bạn nhận ra họ mà thôi.
“Trong cuộc đời anh không nhiều thứ quan trọng. Do đó… nếu có thứ gì quan trọng hơn cuộc sống của mình, anh sẵn sàng hi sinh.”
********************** The End **********************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT