Viết Quân và Khương Duy đang tranh nhau cái máy tính(để chơi games) vội nhảy bổ đến bên giường thằng bạn. Khánh Nam bật dậy mặt trắng bệch.

- Mày không sao chứ?

Cậu không quan tâm cho lắm đến mấy câu hỏi lo lắng của hai thằng bạn mà chỉ đưa tay lên lau đi khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của mình(dù trời hôm nay khá lạnh).

- Mơ thấy ác mộng à? Bun là ai?

- Không có gì đâu. Game over rồi kìa. – Khánh Nam hướng sự chú ý của hai thằng bạn ra phía cái màn hình làm cho cả hai tự nhiên nhớ ra mình đang làm gì.

Nhưng Viết Quân và Khương Duy chưa kịp về vị trí cũ thì cánh cửa phòng Khánh Nam bị đập mạnh. Tuấn Vũ và Mai Chi hoảng hốt chạy vào.

- Khánh Nam! Hộc… hộc… – Tuấn Vũ nói không ra lời.

- Tuấn Vũ? Có chuyện gì thế? Sao hai người hốt hoảng vậy?

Tuấn Vũ vung vẩy hai tay cuống quít.

- Chưa chết… ông lão… chưa chết…

- Cái gì mà chưa chết? Ông lão nào? – Khánh Nam cố gắng ghép mấy từ bập bõm của Tuấn Vũ lại với nhau.

- Mai Chi! – Tuấn Vũ lao đến ôm chầm lấy Khánh Nam vui mừng. – Mai Chi đã điều… điều tra… chưa chết… chưa chết!

Khánh Nam ẩy ông anh họ dở hơi ra.

- Anh thở đi rồi hãy nói. Ông lão nào chưa chết?

Mai Chi lúc này đã lấy lại được cả hơi thở và giọng nói, lên tiếng giải thích.

- Con bé… con bé đó… ngày hôm vụ hỏa hoạn xảy ra, ông lão mà con bé hay mang đồ ăn ra biếu, nói rằng nó vẫn còn sống… nó không chết… không hề có mặt trong đó…

Tuấn Vũ tiếp lời.

- Đứa bé chết trong đám cháy… không phải nó… mà là con gái cô giúp việc. Nó còn sống. Khánh Nam, con bé đó còn sống. Khánh Nam… ông lão nói người ta đã khó khăn lắm mới ngăn không cho nó chạy vào trong ngôi nhà, và rồi… theo như ông lão kể lại thì một người xưng là bà nội nó xuất hiện… và đưa con bé đi trong tình trạng bất tỉnh… Khánh Nam… ông… ông… ông lão đã gặp một… một con… con… con bé… hôm… hôm trước… mang… mang… mang một bó… bó hoa đến nơi đó… và… và… và ngồi đó khóc một mình… giống… giống… giống… con bé…

- Được… được… được… được rồi Tuấn Vũ. Em … em nghe… nghe… rõ rồi. – Khánh Nam với đôi tay như không còn chút sức lực nào cố kéo cái chăn ra khỏi người mình. Tay chân cậu như không nghe lời chủ nhân nữa và ngay chính bản thân cậu cũng trở nên đờ đẫn… – Nghe… nghe… nghe rõ rồi… rõ… rõ rồi…

- Khánh Nam! – Tuấn Vũ vẫn ghì chặt 2 vai Khánh Nam – Chính là con bé đó. Khánh Nam. Nó chính là con bé đó. Thật đấy. Chính là nó mà.

Khánh Nam run rẩy đưa tay lên cổ chạm vào sợi dây chuyền hình mặt trăng khuyết rồi cứ lắp bắp mà không nói nên lời nữa. Vẻ mặt cậu bị trộn lẫn bởi nhiều thứ cảm xúc… vui mừng có… hoảng hốt có… hoang mang có… và sợ hãi có… Giấc mơ… giấc mơ mà cậu vừa thấy… làm cậu sợ… trong giấc mơ… con bé đó đang 1 mình vùng vẫy giữa biển cả… giữa những con sóng hung ác… Có lẽ khoảng thời gian 10 năm sống trong tuyệt vọng không thể trong 1 phút mà biến mất khỏi Khánh Nam được. Cậu sợ đây là một trò đùa của Tuấn Vũ, một trò đùa thắp lên trong cậu thứ hi vọng nhỏ nhoi rồi lại bị vụt tắt một lần nữa.

- Khánh Nam. – Phương Linh cũng hốt hoảng chạy xộc vào phòng Khánh Nam.

- Phương Linh?

- Khánh Nam… Hộc… hộc… Khánh Nam! Nhà Linh Như… nhà Linh Như… nó không có ở nhà… đồ đạc như bị ai đó đập vỡ hết… như kiểu… đã có ai đó vào nhà và bắt Linh Như đi. Khánh Nam… Linh Như… liệu… liệu… liệu có phải bị bắt cóc không anh? – Phương Linh òa lên nức nở.

Khánh Nam như chợt tỉnh lại.

- Phương Linh! Em nói gì cơ?

- Căn nhà bị đập phá… cửa cũng không khóa nữa… mở toang… Linh Như không có trong nhà… em sợ lắm.

Tất cả 5 đứa bật dậy như lò xo, vừa lúc người nhà Khánh Nam đưa hiệu trưởng vào.

- Thầy?

Mặt hiệu trưởng cũng sợ hãi không kém.

- Khánh Nam! Em đã biết tất cả về Linh Như… thầy xin em… thầy xin em… – Hiệu trưởng như sụp xuống trước mặt tất cả – hãy tìm con bé ấy… hãy tìm nó… hãy đưa nó trở về an toàn… thầy… thầy không thể… nó mất tích… thầy không thể làm được gì cả… Khánh Nam…

- Thầy? Linh Như… sao mà mất tích ạ? – Viết Quân đầy lo lắng. Nhưng hiệu trưởng vẫn nhìn Khánh Nam mà trả lời.

- Khánh Nam. Thầy xin em… nó còn nông cạn… nên chưa thể chấp nhận cú shock quá lớn lần này… nó sẽ hành động dại dột mất. Em biết nó là ai mà? Em biết một mình nó ở ngoài sẽ nguy hiểm thế nào mà? Khánh Nam… Tuấn Vũ… Mai Chi… Phương Linh… Thầy cầu xin các em… hãy bảo vệ nó… Viết Quân, Khương Duy… các em cũng là bạn thân của con bé… hãy mang nó về đây… làm ơn… thầy cầu xin các em…

Không có một tiếng trả lời, 4 thằng con trai vội vã chạy ra phía cửa. Phương Linh và Mai Chi cũng chạy theo.

Viết Quân leo vội lên xe.

- Từ đã Viết Quân… mày định đi đâu tìm nó bây giờ?

Viết Quân khựng lại. Đúng! Hắn biết tìm ở đâu bây giờ?

- Ra biển đi. – giọng Khánh Nam dứt khoát.

- Sao cơ? Ra biển?

Mắt Viết Quân như sáng lên.

- Đúng rồi… lần trước tao đưa nó ra biển.

- Khánh Nam? Sao em biết? – Tuấn Vũ nhìn Khánh Nam ngờ ngợ.

- Làm theo lời em đi vì… – cậu đột nhiên chuyển sang thì thầm nho nhỏ – linh cảm của anh em sinh đôi không bao giờ sai.

Đoạn đường 20km ra biển có lẽ như dài ra vô tận.

_ _ _ _ _ _ _ _

Nước biển… nước biển đang dần dần xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể…Nhưng dường như con người vô tâm kia không quan tâm đến sự buốt lạnh đó nữa.

16 tuổi.

Chết.

Có quá sớm không?

Nó khẽ nhếch mép.

Không!

Không hề sớm.

Mà là quá muộn… quá đủ cho nó tồn tại trên thế giới này.

Nó đã chọn biển là nơi hết thúc cuộc sống của mình… vì biển là thứ mẹ thích nhất… mẹ yêu biển… mẹ yêu màu xanh của biển… mẹ yêu cả tiếng rì rào của biển nữa…

Nhưng còn một lý do nữa…

Con là mây và mẹ sẽ là trăng



Trích từ: www.VanMau.Com

Con là sóng và mẹ sẽ là bến bờ kì lạ

Con lăn, lăn, lăn mãi rồi sẽ cười vang vỡ tan vào lòng mẹ

Đó là ba câu thơ trong bài “Mây và sóng”…

Con không thể làm đám mây kia… mãi mãi bay bên cạnh mẹ nữa… mà… con chỉ có thể hòa tan vào sóng vì giờ đây… con chỉ có thể

gặp mẹ ở biển cả mà thôi…

Áng sáng chỉ còn le lói phía cuối con đường đen kịt.

Vĩnh biệt!

Vĩnh biệt ông bà… vĩnh biệt ba… vĩnh biệt Billy… vĩnh biệt Jimmy… vĩnh biệt Brian tốt bụng ngốc nghếch của em… vĩnh biệt nhưng người bạn mà em yêu quý…

Em yêu tất cả mọi người!

*

* *

- Không thấy! – Viết Quân đập mạnh tay vào xe, cố bình tĩnh suy xét lại những nơi nó có thể đến.

Phương Linh lo lắng nhìn quanh một lần nữa… và…

- Không… ở ngoài kia… chỗ kia… dép của Linh Như – đột ngột Phương Linh bám chặt lấy Viết Quân – ngoài kia… ngoài biển… có… có… có gì đó… ngoài kia…

Cả lũ vội bật dậy nhìn theo hướng Phương Linh chỉ. Như không kịp suy xét gì cả, Viết Quân và Khánh Nam chạy nhanh ra phía những con sóng…

- Viết Quân, mày quay lại đi, nguy hiểm lắm, để tao xuống cho. – Khánh Nam cố gắng ẩy Viết Quân trở lại. Sóng quá mạnh.

Viết Quân cũng không vừa, hắn lôi mạnh tay Khánh Nam làm thằng bạn ngã xuống đất.

- Khánh Nam, tin tao. – Hắn quát lên.

Chưa bao giờ Khánh Nam nhìn thấy ở Viết Quân sự quyết tâm đến thế, nhưng cậu chưa kịp phản ứng thì cái bóng của Viết Quân đã nhanh chóng mất hút theo bóng người vừa chìm nghỉm ngoài kia.

- Viết Quân. – Khánh Nam gọi với theo và cố bò dậy.

- Khánh Nam! – Khương Duy ghì người thằng bạn xuống – Nghe tao. Viết Quân bơi giỏi hơn mày. Mày hãy đặt lòng tin vào nó, chỉ một lần này thôi. Tao xin mày. Nếu mày lặn xuống lúc này, không những mày không cứu được nó, mà ngay cả mày nữa. Viết Quân sẽ không đủ sức cứu cả hai đứa mày đâu.

Đây cũng là lần đầu tiên Khương Duy nhận ra sự yếu mềm, hoang mang, lo sợ trong ánh mắt Khánh Nam… và cả sự quằn quại đau đớn nữa… Cuối cùng thì Khánh Nam cũng không thể thành công trong vai trò là một thằng bạn luôn thản nhiên, bình tĩnh, thận trọng, chín chắn trong tất cả mọi việc nữa…

Khánh Nam bám chặt lấy Tuấn Vũ:

- Anh… em sợ lắm… em không muốn mất nó một lần nữa đâu. – cậu lặng đi dán chặt ánh mắt vào những đợt sóng đang gào rú, chờ mong một tia hi vọng.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Viết Quân lao nhanh theo cái bóng bé nhỏ đang chìm dần. Chưa bao giờ hắn bị đè nén bởi một thứ cảm giác đáng sợ thế này… Cuộc sống của Viết Quân là một cuộc sống tươi đẹp với những gam màu rực rỡ… làm gì có chỗ cho sự mất mát… hay chỉ 1 vệt màu xám nhỏ nhoi chen ngang vào? Cảm giác mất mát… Không!… Cảm giác lo sợ sẽ đánh mất đi một thứ quan trọng, một người quan trọng của cuộc đời mình… đây là lần đầu tiên Viết Quân hứng chịu nó… cảm giác níu giữ mong manh chút hi vọng cuối cùng.

Không!

Viết Quân như muốn hét lên thoát khỏi sự tuyệt vọng. Hắn phải cố gắng, cố gắng hết sức dù cho hắn có thế nào đi nữa. Hắn không thể chịu thua, không thể bỏ cuộc.

_ _ _ _ _ _

Một màu đen… một màu đen đáng sợ… đang bao quanh nó. Ánh sáng đã hoàn toàn biến mất.

Mặn! Lạnh! Và sự nhẹ bẫng! Là tất cả những gì nó đã cảm thấy… và giờ đây… là vô cảm… Nó không còn thấy gì nữa.

_ _ _ _ _ _

Nhất quyết! Nhất quyết hắn phải đến được bên nó. Nhất quyết là thế. Chỉ cần nó đừng bỏ cuộc… chỉ cần nó đừng buông xuôi… chỉ cần nó còn hi vọng… thì nhất quyết hắn sẽ làm được.

Viết Quân cố sức đạp mạnh nước để đẩy mình về phía nó. Hắn sẽ cứu được nó… cứu được thiên thần ánh sáng của hắn… sẽ cứu được…

Nhưng… thứ ánh sáng vây quanh nó lúc này thật yếu ớt… có đủ để… giúp cả hai thoát khỏi đáy biển không?

Một chút… một chút… chỉ một chút nữa thôi…

- Linh Như.

Viết Quân đã bắt kịp nó.

Thứ ánh sáng kia đã quay trở lại.

- Linh Như.

“Không được rồi… nếu thế này nó sẽ chết vì ngạt mất!”

Viết Quân kéo nó sát vào mình, vừa cố gắng truyền không khí sang cho nó, vừa cố ngoi lên mặt nước.

Hắn cũng không nín thở được lâu nữa rồi.

“Cố gắng lên! Nhất định… không ai có thể lấy từ tay mình cái gì đâu!”

Hai đứa cuối cùng cũng nổi lên mặt nước. Phải khó khăn lắm Viết Quân mới đưa được nó vào bờ… những ngọn sóng như muốn giằng nó khỏi tay hắn và hất tung cả hai đi.

- Viết Quân!

Vừa thấy bóng Viết Quân, Khánh Nam đã vội nhào ra đỡ cả hai đứa lên bờ.

- Hộc… hộc… – Viết Quân thở gấp.

- Mày ổn chứ? – Hắn khẽ gật đầu rồi vội chạy theo Khánh Nam.

- Đặt nó xuống đi. – Viết Quân nói như ra lệnh trong khi Khánh Nam đang rối hết cả lên, chẳng biết làm gì ngoài răm rắp theo lời thằng bạn.

- Linh Như, em ổn chứ? Linh Như?

- Hộc… hộc… tránh… tránh ra đi!

Viết Quân gạt hết lũ bạn chỉ biết léo nhéo gọi tên nó sang một bên. Mái tóc vuốt keo nhọn hoắt của hắn giờ rủ xuống ướt nhèm, nhỏ liên tiếp những giọt nước xuống mặt nó. Hắn thì thầm: “Anh xin lỗi!” trước khi cố hít thật sâu rồi cúi xuống áp sát bịt mũi nó lại rồi thổi mạnh không khí vào miệng nó.

Tất cả sửng sốt nhìn hắn.

- Mày…

- Nếu… nếu không làm thế… thì… thì… thì nó sẽ chết ngạt mất.

Viết Quân giải thích rồi thực hiện lại mấy lần nữa.

_ _ _ _ _ _

Bóng tối ngự trị bên trong nó dần biến mất nhường chỗ cho những tia sáng le lói đầu tiên bắt đầu chiếu rọi vào khoảng không vô định trước mặt.

Ánh sáng.

Thứ ánh sáng mà nó không cố công tìm kiếm, không còn mong đợi… Thứ ánh sáng làm nó thoát khỏi cảm giác nhẹ nhàng tựa cánh chim… Thứ ánh sáng khơi dậy nỗi đau tự bên trong nó…

- Linh Như! Linh Như!

Nó nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

“Ai thế? Ai? Ai đang gọi mình?”

Đó là chất giọng của một thằng con trai.

- Linh Như!

“Viết Quân? Là anh sao?

- Khụ… khụ…

Chói quá! Thứ ánh sáng yếu ớt khi nãy không còn nữa, thay vào đó là một biển sáng chói lòa.

“Ánh sáng! Ánh sáng đang bao phủ lấy mình.”

Điều đầu tiên nó nhận thấy là vẻ mặt thấp thoáng của ai đó đã bị ánh sáng che lấp. Nó cố gắng để có thể nhìn kĩ hơn…

Một mái tóc ướt nhèm…

- Ư… ưm…

Cái biển sáng ấy lại nhanh chóng biến mất… hình ảnh ai kia cũng biến mất. Viết Quân ôm ghì lấy nó.

- Tỉnh rồi! Cuối cùng thì em cũng tỉnh rồi. Em có biết mọi người đã lo thế nào không? Biết không hả?

Nỗi sợ hãi của hắn thoáng chốc như tan biến nhường chỗ cho sự vui mừng xen lẫn trách móc. Hắn đã nói rồi mà, đã nói nhất quyết sẽ bảo vệ được nó rồi mà.

- Ướt… Quân…

Tiếng nó cất lên yếu ớt cùng với một sự cố gắng vô ích đẩy Viết Quân ra.

- Ướt… sao… sao… lại ướt hết?

Hắn buông nó ra.

- Còn hỏi anh sao nữa à? Nếu không phải lặn theo em thì có thế không?

- Em…

- Linh Như!

Bất chợt bàn tay ấm áp của Khánh Nam đặt lên vai nó.

- Em ổn chứ?

Khương Duy loi choi.

- Sao em lại ra biển lúc này? Sóng dữ lắm.

Nó chợt nhận ra sự có mặt đông đủ của lũ bạn.

- Em… xin lỗi.

Toàn thân nó chợt run lên trong tay Viết Quân. Như nhận ra điều ấy, hắn với lấy cái áo khoác khi nãy vứt lại trên bờ khoác lên người nó.

- Thôi, mình vào xe rồi nói tiếp.

- Khoan! – Tuấn Vũ ngăn lại và chỉ tay về phía ngôi nhà 3 tầng sơn màu xanh nhạt gần đó – Vào trong đó đi, thuộc quyền sỡ hữu của nhà anh mà.

Cả lũ đưa mắt lo lắng nhìn nó và Viết Quân rồi cũng theo chân Tuấn Vũ.

- Được rồi Khánh Nam, để tao đưa Linh Như vào trong cho.

Viết Quân im lặng. Và nó cũng thế. Ngay cả ánh mắt hắn cũng không lướt qua nó lấy một lần. Hắn không hiểu tại sao cái cảm giác sợ hãi, mất mát ban nãy lại quay lại đe dọa hắn. Cả biển nữa. Những con sóng hung dữ cứ gào rú mãi không thôi như là tiếng gào của một con quái vật vậy. Hắn thấy sợ.

Mái tóc bù xù vốn đã luôn che giấu phần lớn đôi mắt nó giờ bị nước thấm ướt như một bức màn bao phủ lấy khuôn mặt của nó vậy, giấu được cả ánh mắt vô hồn, đau đớn kia.

Nhưng… có vẻ mọi cảm xúc của nó đã bị Viết Quân nắm giữ. Những giọt nước lạnh buốt của biển cả đang bám lấy hắn… và len lỏi trong đó… có thứ gì đó lạc loài… âm ấm vừa chạm nhẹ vào hắn… Nước mắt… Hắn khẽ liếc xuống nó. Khuôn mặt kia vẫn đọng những giọt nước. Nước biển… và cả nước mắt…

Nó đang khóc. Hắn biết… Nhưng không hề có một tiếng động nào… dù chỉ một tiếng thút thít nhỏ … chỉ có nước mắt là vẫn âm thầm trào ra…

Viết Quân vẫn im lặng. Điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là một chỗ dựa cho nó… một cảm giác che chở mơ hồ khi hắn cố ôm chặt nó hơn… khiến nó có thể cảm nhận được tất cả từ hắn… hơi thở… nhịp tim… hay là thứ tình cảm đang lớn dần trong hắn…

_ _ _ _ _ _

Cả lũ bước vào trong nhà. Một sự ấm áp dễ chịu.

Khánh Nam như đã bình tĩnh trở lại.

- Viết Quân, mày đưa Linh Như lên phòng đầu tiên bên trái tầng 3 đi.

Tuấn Vũ đưa mắt nhìn Khánh Nam.

- Sao em biết đấy là phòng nó?

- Vì chỉ có phòng đó ngắm biển đẹp nhất thôi.

Rồi Khánh Nam nhẹ nhàng đến bên Linh Như.

- Anh sẽ không hỏi em gì cả… cũng không yêu cầu em phải nói gì cả… nhưng em phải tắm và thay bộ đồ ướt sũng này ra.

Tuấn Vũ tiếp lời.

- Trong phòng đó… có một tủ quần áo mà… anh và Mai Chi đã chọn riêng cho em… Nó là của em.

Linh Như hơi ngước đầu lên… nhưng những sợi tóc ướt át không cho Khánh Nam và Tuấn Vũ nhìn được khuôn mặt nó. Nó khẽ gật đầu buồn bã… và cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên về căn phòng kì lạ.

Viết Quân chỉ đặt nó xuống khi đã vào đến trong phòng.

- Em tắm nhanh lên và thay bộ đồ này ra. Em không khỏe như em nghĩ đâu.

- Anh cũng ướt hết mà.

- Nhưng… anh không yếu như em.

Hắn vừa bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại… nụ cười gượng gạo trên môi nó vụt tắt: “Tại sao anh lại cứu em?”

Có vẻ nước nóng không có tác dụng với trạng thái của nó lúc này. Nó cảm thấy mình đang nổi giận… nổi giận vì Viết Quân đã ngăn con đường nó chọn… không cho nó tìm đến cái chết.

Nó cần phải thoát khỏi sự sợ hãi của chính nó… rời xa cuộc sống này… một sự trốn chạy ích kỉ cho riêng nó.

Bước ra khỏi phòng tắm… nó đến bên khung cửa sổ…

“Sóng hôm nay mạnh quá!”

Nó khẽ thì thầm khi nhìn những đợt sóng thi nhau xô mạnh vào bờ và chợt run lên. Sự tức giận ban nãy như tan biến nhường chỗ cho cảm giác ân hận.

Sóng mạnh thế… mà Viết Quân dám lao mình ra cứu nó… Nếu… nếu… nếu như Viết Quân có mệnh hệ gì… Bây giờ thì chính nó lại thấy sợ. Nếu như lúc đó… Viết Quân không chiến thắng được những ngọn sóng kia thì sao? Sơ sẩy một chút là cả hai sẽ cùng bị cuốn đi…Không phải chính nó lại làm cho một người nữa phải bỏ mạng vô ích sao? Điều đó làm nó

ân hận. Viết Quân thật ngốc. Tại sao lại có thể liều mạng như thế chứ? Nhỡ… nhỡ…Nó không dám nghĩ nữa mà nhắm mắt lại tựa đầu vào khung cửa sổ.

*

* *

Lúc này dưới phòng khách đang có một cuộc họp nho nhỏ giữa 5 người.

- Nghe này. Đừng ai hỏi han gì về chuyện của Linh Như nhé. Nghe chưa? Chắc mọi người cũng rõ tình hình của nó rồi chứ? Hãy để nó bình tĩnh lại đã. Phương Linh, nhất là em. Đừng bắt Linh Như phải kể gì cả. Hiểu không?

- Vâng. – giọng Phương Linh trầm buồn – nhưng để Linh Như một mình lúc này em nghĩ không ổn.

- Tao cũng nghĩ thế đấy. – Khương Duy tiếp lời.

- Ơ… Viết Quân?

Cả lũ nhìn theo hướng Tuấn Vũ.

- Viết Quân. Mày làm gì vậy?

Không biết hắn không thấy hay là giả vờ không nghe thấy mà vẫn cầm cốc trà nóng đi thẳng đến cầu thang.

- Viết Quân.

Khương Duy gào to hơn. Nhưng… rõ ràng là Viết Quân cố ý không bắt lời mà.

- Thôi, kệ nó đi. – Khánh Nam lên tiếng – Ít ra lúc này… nó có ích với Linh Như hơn bọn mình đấy.

Khánh Nam thở dài nhìn theo cái dáng lóng ngóng, vụng về của thằng bạn với cốc trà nghi ngút trên tay.

_ _ _ _ _ _

- Cốc cốc! Linh Như!

Tiếng gõ cửa hình như cũng chưa làm nó thoát ra khỏi mớ suy nghĩ mông lung lúc này.

- Linh Như?

- Linh Như?

Giọng Viết Quân đột nhiên hốt hoảng khi gọi đến lần thứ 3 vẫn chưa thấy nó trả lời. Hắn đập mạnh cửa hơn.

- Linh Như?

Nó giật mình tỉnh lại và đi ra phía cửa.

- Dạ?

Trước mặt nó lúc này là hình ảnh thằng con trai với mái tóc ướt sũng rủ xuống mặt đang lúng túng chuyển cốc trà liên tục từ tay nọ sang tay kia.

- Nóng… nóng… nóng…

Nó đưa tay đón lấy cốc trà từ tay Viết Quân.

- Em uống hết đi. Anh nghĩ nó sẽ tốt hơn cho em.

Viết Quân bắt nó ngồi xuống giường và ép nó uống hết cốc trà. Nhưng mãi mà nó chỉ uống hết có 1/2.

- Em uống hết đi. Nhanh lên.

Nó kề miệng cốc lên môi Viết Quân.

- Uống hết cho em.

- Không!

- Em biết anh chỉ làm cho em chứ chưa chuẩn bị cho mình. Uống đi. Nhanh lên.

- Này, em đang ra lệnh cho anh hả?

- Gì cũng được. Anh cứ uống hết đi.

- Anh…

Nhẽ ra Viết Quân sẽ không động tới cái cốc ấy, nếu như không phải nó đứng dậy trước mặt hắn, một tay đặt lên má hắn, tay còn lại cầm cốc trà kề sát miệng hắn. Tại tự dưng hắn bị… hồi hộp 1 tí… tức là tim đập hơi nhanh ý mà… vậy nên không hiểu sao lại có thể uống hết được.

- Xong rồi. Còn việc gì nữa không?

Nó nhìn hắn, vẻ mặt thể hiện một thái độ không thiện cảm cho lắm. Nó muốn ở một mình. Ngay lúc này.

- Còn.

Viết Quân gọn lỏn trước khi chụp cái khăn bông lên đầu nó.

- Tóc em ướt sũng kìa! Cần lau khô mà.

- Em tự làm được. Viết Quân.

Nó gạt tay hắn ra. Nhưng có vẻ hắn cố ý lờ đi, vẫn im lặng với công việc của mình. Và điều đó càng khiến nó khó chịu hơn. Nó cần ở một mình.

- Viết Quân, em… – Nó đang định giật lấy cái khăn từ tay hắn thì…

- Em có biết anh đã sợ thế nào không? Biết không hả? Anh không sợ anh sẽ chết, anh không sợ gì cả, anh chỉ lo rằng… anh không đủ sức giữ em lại… Anh… sợ lắm.

Viết Quân buông rơi cái khăn mà gục đầu vào vai nó. Đôi bàn tay ấy một lần nữa ôm chặt lấy nó trong sự sợ hãi vô hình.

- Em đừng như thế được không? Anh… sợ lắm.

Những giọt nước đọng lại trên tóc Viết Quân làm cho má nó có một cảm giác lạnh lạnh, khác hẳn hơi ấm đang bao quanh nó lúc này.

- Viết Quân… em…

Nó định nói gì nhỉ? Cũng chẳng rõ nữa… Nhưng… nó lại chọn cách im lặng. Và… trong vô thức… nó đưa tay lên nắm chặt lấy bàn tay đang run lên kia.

- Quân… em xin lỗi.

_ _ _ _ _ _ _ _

Bao lâu rồi? Nó không biết. Và nó cũng không biết là Viết Quân đang dựa vào nó hay chính nó đang dựa vào Viết Quân nữa. Nhưng nó biết… lúc này đây… nó cần Viết Quân.

Không gian tĩnh lặng chỉ bị khuấy động nhẹ bởi tiếng sóng biển ngoài kia vọng qua ô cửa và tiếng hơi thở nhẹ nhàng trong phòng. Hai đứa vẫn ngồi im như thế.

- Em muốn ngủ không? – Đột ngột Viết Quân hỏi.

- Em muốn ngồi thế này.

- Ừm…

Giờ thì nó có thể biết… chính nó đang dựa vào Viết Quân. Phải rồi. Nó cần một chỗ dựa lúc này.

Nó chợt tự hỏi mình, nếu người ở bên cạnh nó lúc này đây, không phải Viết Quân, mà là Khánh Nam, Hoàng Khánh Nam thì sao nhỉ? Một cái tên thân thương quen thuộc nhưng lại gợi nhớ ra bao nhiêu kỉ niệm đau đớn… Không. Nó cần Viết Quân. Vì… Khánh Nam sẽ lại làm nó nhớ tới Khánh Nam – một Khánh Nam của riêng nó và chỉ tồn tại trong nó mà thôi.

Tự nhiên, hơn lúc nào hết… nó thấy hình ảnh Viết Quân thật lớn lao trong trái tim mình biết chừng nào. Nhưng nó còn đâu tâm trí phân tích chuyện ấy nữa.

Đột ngột nó ngồi thẳng dậy.

- Nhưng anh không cần phải ép mình ở đây với em đâu.

Viết Quân không để nó gỡ tay mình ra, mà ngược lại, càng siết chặt hơn.

- Không! Anh muốn ở cạnh em. Ít nhất là lúc này.

Đôi khi Viết Quân thật lạ. Hắn không ngốc nghếch như chính bản chất vốn có mà lại rất tình cảm và thấu hiểu… như Khánh Nam vậy. Nó đã thấm thía câu:

“Everyone needs a shoulder to cry on…

Everyone needs a friend to rely on…”

- Anh nghĩ em nên nhắm mắt lại và ngủ đi một chút. Có lẽ sẽ tốt hơn cho em…

Nó vẫn lắc đầu buồn bã.

- Nghe anh đi, anh sẽ ở đây… và sẽ chẳng có ác mộng gì hết. Nhìn em mệt mỏi lắm. – Viết Quân nhẹ ngàng xoay người nó lại, áp đầu nó vào mình – Ngủ đi nào.

Lần này thì nó không lắc đầu, cũng chẳng nói năng gì cả. Nó cứ yên lặng dựa vào Viết Quân… và tạm đẩy tất cả mọi thứ ra khỏi đầu. Trong lúc này đây, nó không muốn nghĩ gì nữa. Nó cần một chút yên tĩnh cho chính tâm hồn mình… nó cần một giấc ngủ… Như Viết Quân vừa nói… nó mệt mỏi lắm rồi.

- Em xin lỗi. Sóng mạnh thế mà anh còn… cố gắng cứu em… Em… xin lỗi.

- Không sao rồi mà. Em ngủ đi.

Mọi thứ mờ nhạt dần… cả cảm giác cũng trở nên mơ hồ… tựa như một giấc mơ vậy. Phải. Nó đang chìm sâu vào giấc ngủ… một giấc ngủ thật yên bình… không mộng mị…

*

* *

Có lẽ cũng muộn lắm rồi… hoặc cũng có thể trời sắp sáng… Có lẽ… vì bên ngoài trời tối đen, và ở đây không có đồng hồ.

Nó giật mình thức giấc và phát hiện ra Viết Quân vẫn đang ôm chặt lấy mình. Nhưng hắn đã ngủ mất rồi.

Cũng phải. Vật lộn với sóng biển đâu phải chuyện dễ. Nó nhẹ nhàng lách ra khỏi vòng tay hắn. Viết Quân vẫn không hề biết gì.

Căn nhà vắng lặng khiến nó có một cảm giác đáng sợ. Nó mò mẫm xuống tầng 1.

Ánh lửa bập bùng trong lò sưởi làm cho cái bóng của nó trở nên thật to lớn. Và nó giật mình với chính cái bóng ấy. Lò sưởi. Một cách trang trí đơn giản, mang chút cổ điển nhưng lại tôn thêm vẻ lịch sự, khác lạ cho phòng khách.

Nó thả mình xuống salon, lại thở dài buồn bã.Mọi người ngủ cả rồi. Và lúc này đây chỉ còn mình nó. Tiếng gió rít qua khung cửa như tiếng hú của một con chó sói hoang dã vậy… và những tiếng lộp bộp cũng vang lên đầu đều.

Mưa rồi.

Có lẽ là vậy.

Lại tiếng gió rít…

Lại tiếng mưa…

Một mình trong căn phòng xa lạ…

Người nó bắt đầu nóng bừng…

“Không…! Không…! Không…! Tránh xa tôi ra…!”

Tiếng cười ghê rợn của dượng… tiếng nói văng vẳng của bà… tiếng những đứa trẻ…

“Không…! Không…! Đừng lại gần đây! Đừng lại gần đây! Tránh xa tôi ra. Tránh ra…”

Nó như đấu tranh với chính nỗi sợ hãi đang xâm lấn tâm trí mình. Họ đang tiến gần… gần… gần hơn nữa… Nó nhìn xung quanh như cầu cứu điên cuồng.

Ánh mắt nó chạm đến cái lò sưởi… Ngọn lửa vẫn cháy bập bùng… bập bùng… và lớn dần lên… lớn hơn nữa… hơn nữa… lớn đến nỗi… trước mặt nó là cả một ngôi nhà hai tầng đang bốc cháy…

Ngọn lửa bao trùm tất cả… phủ một màu vàng rực lên hết thảy mọi thứ…

Gần ngọn lửa đó có một con bé vừa vùng vẫy, vừa kêu gào:

- Dượng! Dượng!

Không…!

Không…!

Nó ôm đầu cố thoát khỏi mớ ảo giác đáng sợ đang nhấn chìm mình…

Không…!

Nó hét lên và mở cửa định bước ra ngoài…

Những trận gió ập đến vút thẳng vào người nó…

Những hàng mưa quất thẳng vào mặt nó…

Nó hơi ngừng lại và quay đầu nhìn về phía sau…

Ngọn lửa đang lớn dần… lớn dần… và… các đốm lửa đang đuổi theo nó…

Không…!

Nó lao ra ngoài. Mặc gió. Mặc mưa. Mặc bóng tối. Mặc tất thảy. Nó cần trốn chạy… trốn khỏi ngọn lửa kia…

Rồi tiếng những đứa trẻ gào khóc…

Rồi tiếng nói của bà…

Rồi tiếng cười của dượng…

Tất cả đang bám theo nó…

Nó vẫn ôm đầu mải miết chạy… vẫn như một con thiêu thân trong cái thứ màn đêm đáng sợ ấy… y như con bé 5 tuổi ngày nào… Nó cần bỏ trốn.

Tiếng sóng biển gào lên làm cho nó hoảng hốt hơn và ngã dúi dụi.

Có lẽ sự sợ hãi đã lấn át toàn bộ con người nó, chế ngự lý trí nó mất rồi…

Nó không còn đủ sức đứng lên mà chạy tiếp nữa…

Và nó cứ thu mình co ro trên bãi biển… mắt nhắm nghiền… tai bịt chặt…

Quanh nó lúc này không có ai cả…

Chỉ có gió… chỉ có mưa… chỉ có bóng tối… chỉ có sóng biển là ôm ấp nó vào lòng…

Người nó run lên cầm cập…

Vì lạnh… và cũng vì sợ…

“Ba ơi!

Con đã trách nhầm ba.

Ba ơi!Tại sao ba cứ ầm thầm chịu đựng?

Ba ơi!

Sao không cho con biết?

Ba ơi! Ba ở đâu? Con… sợ lắm… Hu hu…!”

_ _ _ _ _ _

New York, Mĩ.

- Thời tiết rất xấu… tất cả các chuyến bay đều phải hoãn lại. Ba…

- Jimmy! Con nói xem. Ba phải làm sao đây? Phải làm sao đây con? Chúng ta không thể mất Ginny được! Không thể. Jim à!

_ _ _ _ _ _ _

Con bé ấy vẫn run rẩy trên bãi biển.

Lạnh lắm. Con lạnh lắm ba ơi.

Ơ… Mưa tạnh rồi…

Nó khẽ ngẩng đầu lên…

Qua thứ ánh sáng đèn mờ mờ… nó nhận ra… những người bạn của nó với chiếc ô trên tay… Họ đã đứng đấy tự bao giờ… và như đang cố hết sức mình che chở cho nó…

Mặc kệ!

Nó không muốn mỉm cười nữa. Thật giả tạo.

Mưa vẫn rơi… rơi mãi không thôi…

Những tiếng lộp bộp đều đều rớt xuống…

Sóng biển vẫn gào rú… làm cho nó thêm sợ hãi…

- SOẠT!

Một tiếng động nhỏ chạm vào bãi cát. Là một sợi dây có hình ngôi sao. Nó nhặt lên mỉm cười chua chát. Đây là thứ duy nhất cho nó cất giữ những kỉ niệm về một gia đình đã xa lắm rồi – nơi có ba, có mẹ, và có anh Bon. Nhưng bây giờ… chỉ còn ngôi sao… không có mặt trăng bao bọc… còn ý nghĩ gì nữa…?

Bất ngờ Khánh Nam ngồi thụp xuống bên cạnh nó, để cho chiếc ô cuốn đi theo gió. Cả Tuấn Vũ cũng thế.

Trên tay Khánh Nam là một sợi dây y n

hư của nó… chỉ có cái mặt là khác… Cái mặt có hình trăng khuyết.

Và trước sự sững sờ của nó, Khánh Nam ghép hai cái mặt đó lại với nhau. Cái rãnh nhỏ vừa khít. Mặt trăng lại ôm lấy ngôi sao.

- Anh… anh… – Nó lắp bắp.

- Em có nhớ không? Đây là hai sợi dây của ba mẹ… Chính ba mẹ chúng ta đã tự tay khắc cái rãnh này… và cả những dòng chữ nhỏ xíu trên đó. Mặt trăng… luôn che chắn… bảo vệ ngôi sao…

- Đây là quà mà cô chú tặng sinh nhật hai em năm 4 tuổi. – Tuấn Vũ tiếp lời Khánh Nam.

Nhưng không để Tuấn Vũ nói hết, Khánh Nam ôm chặt lấy nó trong niềm hạnh phúc.

- Anh không mơ! Anh đã tìm được em rồi. Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi. Tôm. Chúng ta tìm ra rồi. – Và Khánh Nam òa lên khóc như một đứa trẻ. – Bun! Cuối cùng anh cũng tìm lại được em rồi. Em còn sống! Bun! Em có biết 11 năm qua tụi anh đã sống như thế nào không? Suốt 11 năm. Bà nói em đã chết. Anh không tin… nhưng không ai có thể tìm thấy em… Bun!

Bất ngờ nó đẩy Khánh Nam ra… rồi nhìn Khánh Nam và Tuấn Vũ trừng trừng… kèm theo một vẻ hoang mang… sợ sệt… và đau đớn…

- Không phải… không phải… Anh không phải. Không phải. Không phải mà. Tai nạn… Ô tô… – giọng nó đứt quãng – ba… anh Bon… bà nói cả hai đã chết. Không phải. Không phải. Anh không phải anh Bon! Không phải. Không phải. Á á á á………..! – Nó hét lên sợ hãi rồi toan đứng lên bỏ chạy. Nhưng vừa bước được hai bước, nó ngất đi trong tay Viết Quân, gương mặt giàn giụa nước mắt.

Cả lũ tập trung lại ở phòng nó. Viết Quân thay khăn ướt cho nó liên tục, mà đúng ra thì việc này để Phương Linh hay Mai Chi làm thì hay hơn. Nhưng hắn không cho ai… thế vị trí mình cả.

Nó ốm. Thế đấy. Một cái lý do quen thuộc đến mức… không thể nào quen thuộc hơn được nữa.

Nó ốm.

Cũng phải thôi. Ra biển trời này thì việc nó mới chỉ sốt 38 độ 5 đã khiến Khánh Nam, Viết Quân và Khương Duy đi tạ ơn trời đất rồi.

- Mọi người về phòng đi! – Khánh Nam lên tiếng. – Hôm nay ai cũng mệt rồi mà.

- Ừ, mọi người về đi! – Viết Quân cũng đế vào.

- Tao bảo cả mày về nữa ý.

- Tao á? – Hắn hỏi tỏ vẻ ngạc nhiên. – Tao đang thay khăn mà.

- Tao có kinh nghiệm chăm sóc người ốm hơn mày. – Khánh Nam phản lại.

- Mày chăm ai chứ? – Viết Quân hỏi vẻ khinh thường.

- Tao chẳng phải cắm rễ ở nhà thằng Duy 1 tuần hồi nó ốm là gì. Đi về! – Khánh Nam quát.

- Sao tao phải về, tao không yên tâm để nó cho mày.

- Để cho mày còn nguy hiểm hơn ý. Mày về phòng đi.

- Nhưng tao… từng ở bên nó lúc nó ốm rồi.

- Và tao cũng thế. Với lại tao cẩn thận hơn mày nhiều. Về đi. – Khánh Nam có vẻ to tiếng hơn.

Mai Chi và Phương Linh xen vào.

- Thôi tất cả về hết đi, để chị và Phương Linh ở lại được rồi.

- Không! – Hai thằng đồng thanh.

Và cái tiếng ầm ĩ ấy chợt làm nó giật mình. Chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ?

Thoát khỏi giấc ngủ, thoát khỏi một thế giới ảo, tức là quay trở lại với thực tại, với những gì đang diễn ra. Và hình ảnh đầu tiên nó nhớ là hình ảnh Khánh Nam ghép hai cái mặt lại với nhau. Rồi loáng thoáng tiếng Khánh Nam, Tuấn Vũ gọi tên nó: “Bun” – Một cái tên đáng yêu ngộ nghĩnh mà trong giấc mơ nó vẫn thấy.

Mọi chuyện là sao?

- Sao cái gì mày cũng tranh với tao thế nhỉ?

- Tao tranh với mày cái gì?

- Nó.

- Tao tranh nó với mày lúc nào? Đi về.

- Không! Mày không thấy là lúc nãy nó hoảng thế nào khi mày lôi từ đâu ra cái thứ ấy à? Để mày ở lại tao nghĩ là mọi chuyện tệ hơn đấy.

- Mày biết cái gì mà nói? Và đừng có gọi sợi dây của tao là “cái thứ ấy”. – Khánh Nam đang nổi giận.

Hai cái giọng vịt đực cứ quàng quạc bên tai nó. Đau đầu quá.

- Cả hai im đi. Đánh thức Linh Như rồi!

Khương Duy gắt lên.

- Hai đứa nói đủ chưa? Nếu nói xong rồi thì biến cả ra ngoài đi. – Tuấn Vũ cũng quát.

Nó sờ cái khăn trên trán, rồi kéo xuống.

- Linh Như!

- Ra ngoài… – giọng nó yếu ớt – ra ngoài hết đi! Em muốn ở một mình. Ầm ĩ quá!

- Nhưng…

- Ra ngoài! – Con bé hét lên.

Cả lũ lại đưa mắt nhìn nhau, rồi theo lệnh của Tuấn Vũ, rút hết cả.

Được rồi. Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi. Nhưng có vẻ những gì trong đầu nó lúc này lại chẳng yên chút nào.

“Bun! Cuối cùng anh cũng tìm lại được em rồi. Em còn sống! Bun! Em có biết 11 năm qua tụi anh đã sống như thế nào không? Suốt 11 năm. Bà nói em đã chết. Anh không tin… nhưng không ai có thể tìm thấy em… Bun!”

“Chuyện gì thế này? Sao Khánh Nam lại biết tên mình là Bun? Sao Khánh Nam còn gọi cả Tuấn Vũ là Tôm nữa? Sao lại thế? Sao Khánh Nam lại biết?”

Nó dựng cái gối lên rồi ngồi dựa vào đấy, nhìn mặt dây chuyền trong tay mình. Nhưng khi một người cơ thể đang ở trạng thái không ổn định sẽ chẳng bao giờ suy xét đúng được chuyện gì cả. Huống chi mỗi lần nó ốm thì mọi thứ thật là tồi tệ. Nó tưởng tượng như cuộc sống đang dần biến thành một màu đen đáng sợ và nó thì vùng vẫy ở trong đó. Khánh Nam! Cái tên này… Chuyện quái quỉ gì đây? Đầu nó đau như búa bổ vậy. Chuyện gì đang xảy ra quanh nó? Một mớ rối tung… Gia đình… bè bạn… Cái chết của mẹ… Sự thù hận của chú James… Sự đau đớn của ba… Vết thương của Brian… Trí nhớ của Billy… Và… sợi dây của Khánh Nam…

Nó không thể tự giữ mình bình tĩnh được… Nó cần một cái gì đó… cần đập vỡ một thứ gì đó… cần giải thoát… Đúng rồi! Nó nên ngủ. Nó nhắm mắt lại và dần để cho cái màu đen tưởng tượng khi nãy ngự trị đầu óc mình.

_ _ _ _ _

Khánh Nam và Tuấn Vũ ở cùng 1 phòng, hồi trước vẫn luôn là thế mà.

- Tuấn Vũ. Là sao đây? Tại sao nó lại nói thế? Nó nói bà bảo em và ba đã chết. Là sao đây, Tuấn Vũ? Anh nhìn thấy 2 sợi dây rồi đó, không thể nhầm được. Rốt cuộc là sao đây chứ?

- Khánh Nam, bình tĩnh đã, đừng có lớn tiếng như thế. Tạm thời anh chưa thể nói hết cho em hiểu được. Sáng mai. Khi cả con bé ấy cũng đã bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng. Được chứ?

_ _ _ _

Khương Duy nhanh chóng khò khò mặc dù cách đây 1 phút cậu còn “miên man” suy nghĩ về việc lần đầu tiên hai thằng bạn thân của cậu cãi nhau mà lý do lại vì một đứa con gái. Trong khi đó thì Viết Quân vẫn chẳng thể nào ngủ được. Hắn qua giai đoạn vô lo vô nghĩ, chỉ biết ngủ như hồi trước rồi. Để Linh Như một mình, hắn không yên tâm. “Tất cả cũng tại thằng Nam “cản” đường mình. Hay là mình cứ đợi 1 lát nữa rồi sang xem nó thế nào nhỉ?”

10 phút sau, trong tay Khương Duy giờ là cái gối ôm thay vì ôm… thằng bạn.

_ _ _ _ _ _

Nó lại ngủ rồi. Trán vẫn còn nóng lắm, hắn cứ phải thay khăn liên tục. Yếu quá. Chẳng bù hắn tí nào, từ nhỏ tới giờ chưa biết ốm là gì nữa.

Từ bao giờ hắn trở thành đứa biết quan tâm chăm sóc cho người khác thế này nhỉ? Lại còn định thức trắng cả đêm nữa cơ đấy. Hay thật. Mình thay đổi rồi sao?

- Chẳng biết lần này có hò hét gì không nữa. – Viết Quân chống cằm… nhìn nó và như kiểu chuẩn bị tinh thần nếu nó có nói nhảm cái gì vậy. Khi nó ốm, hắn cảm giác như nó là một người hoàn toàn khác…và… cần mọi người ở bên nhiều hơn…

Đã 1 tiếng trôi qua. Viết Quân thở phào vì nó vẫn ngủ ngon lành mà chẳng có biểu hiện gì khác thường cả. Nhưng ngay khi hắn định đứng lên thay cái khăn khác thì…

- Không…! Không…! Đừng lại gần đây! Đừng bám theo con! Đừng bám theo con nữa!…

- Linh Như! Linh Như! – Viết Quân lay mạnh nó – Linh Như. Linh Như… Em không sao chứ?

Nó giật mình tỉnh lại rồi bật dậy ôm chặt lấy Viết Quân òa khóc.

- Viết Quân! Bảo họ đừng đi theo em nữa. Hu hu!

*

* *

Đã 5h sáng rồi. Viết Quân khó khăn lôi cái điện thoại trong túi ra xem đồng hồ. Bên ngoài trời vẫn tối om. Chẳng có dấu hiệu của một ngày sáng sủa. Tối qua sau khi dành 10 phút để khóc thì nó lại ngủ tiếp. Hình như những người bị ốm luôn ngủ nhiều như thế thì phải. Hồi trước Khương Duy cũng thế. Nó giống một đứa trẻ hơn là một nữ sinh 16 tuổi. Lúc nó ôm hắn khóc ý, tự nhiên hắn thấy nó giống bé Gin hồi trước, cái lần bé Gin bị lạc đường ý, cũng ôm hắn khóc lóc ầm ĩ như thế. Nhưng mà hồi đó bé Gin mới có 9 tuổi, khóc còn được. Đằng này nó 16 tuổi rồi mà khóc ngon lành thế nhỉ? Lần trước, lần gia đình nó có chuyện ý, nó khóc khá nhiều, nhưng mà không thành tiếng nên hắn thấy khác. Còn lần này thì… Không hẳn là khóc to, nhưng mà cứ thút thít thút thít như bọn trẻ con ý. Hắn không thấy mệt, mà là thấy buồn cười. Một tay của hắn tê cứng. Hắn nhìn nó. Nhìn kĩ. Nhìn sát mặt. Và lần này thì trong đầu hắn lại hiện ra khuôn mặt của Khánh Nam khi ngủ. Có lẽ hắn đã bị… Khánh Nam ám quá nhiều. Vì hồi trước khi nhìn bé Gin ngủ hắn cũng thấy giống Khánh Nam. Buồn cười thật!

Viết Quân chợt nhớ ra Khương Duy. Thôi chết. Đã đến lúc hắn cần về phòng, nếu không chỉ vài phút nữa thôi, cả biệt thự sẽ bị đánh thức bởi cái bản tin: “Nhắn tìm trẻ lạc. Tối qua cháu Viết Quân đã bỏ nhà ra đi. Khi đi cháu mang theo…” từ cái loa phóng thanh của Khương Duy mất. Nó đã ổn hơn khá nhiều. Ít ra là không còn nóng như tối qua nữa. Hắn thấm thía hơn phần nào bài thơ: “Làm anh khó lắm”. Nhưng tất nhiên, hắn chẳng bao giờ bằng lòng với cái vị trí anh trai nó đâu. Vị trí này hắn cho không Khánh Nam đấy.

Viết Quân nhẹ nhàng đẩy cửa về phòng và cái mặt ngố ngố của hắn đã bị 1 người nhìn thấy. Nghĩ xem ai là người lo cho nó nhất lúc này nào?

“Sao Viết Quân lại từ trong đó đi ra nhỉ? Tối qua mình mở cửa mãi không được. Chắc nó vào và đã chốt lại đề phòng mình đây mà. Viết Quân, tao mà phát hiện ra mày làm gì em gái tao thì mày không yên đâu!”

Sau khi ghé qua phòng em gái xem nó đã hạ sốt chưa thì Khánh Nam bước xuống bếp. Cậu muốn tự tay làm chút gì đó cho nó. Có lẽ cả ngày hôm qua nó chưa ăn gì rồi.

_ _ _ _ _ _ _

Dù Viết Quân có nhẹ nhàng kê lại gối cho nó thì cái hành động đưa tay lướt nhẹ qua má nó của hắn cũng đủ làm cho nó tỉnh giấc. Tất nhiên nó không hét toáng lên như lần trước rồi. Đợi cho Viết Quân đi ra khỏi phòng và có lẽ đã yên ổn trong phòng của hắn và Khương Duy, nó mới định trở dậy. Nhưng…

Cạch!

Có tiếng ai đó mở cửa bước vào phòng và tiến đến bên cạnh và đặt tay lên trán nó. Tiếng thì thầm nho nhỏ: “Ổn rồi” làm nó nhận ra người đó là Khánh Nam. Nhưng Khánh Nam không ở lại lâu như nó nghĩ mà bước nhanh ra khỏi phòng. Mà thôi. Nó cần yên tĩnh.

Trời chưa sáng hẳn. Mùa đông lúc nào cũng âm u như thế cả. Gió cũng thôi khôn

g đập vào cửa nữa. “Giờ nãy ở Mĩ đang là buổi chiều rồi. Có lẽ cả nhà đang nháo nhào lên lo cho mình lắm. Hoặc cũng có thể tất cả đều biết tin hội Khánh Nam đã tìm được mình và đang ngồi đợi điện thoại của mình cũng nên!”

Nó lại đưa sợi dây lên trước mặt, mọi chuyện mơ hồ quá làm cho nó không tài nào hiểu nổi. Nó mở cái tủ quần áo kì lạ được chuẩn bị cho mình không biết từ lúc nào và lôi ra một cái áo khoác. Nó muốn trở ra bãi biển. Liệu hôm nay trên biển có bình mình không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play