- Lo gì? Được anh đẹp zai thích, sướng quá nha! Anh Thành trêu nó.
- Anh! Nhưng em lo bị mấy fans anh ý xử đẹp ý chứ!
- À ừ! Hồi đầu anh có nhớ bọn em vừa doạ mà nó đã tái mặt ko? Sợ cũng đúng thôi. Haizz, Viết Quân thương cảm con nhỏ.
- Em lo cũng phải, con gái trường mình ko thanh lịch như bề ngoài đâu Linh Như ạ! Anh Đông lên tiếng.
- Hồi nãy cái chị nhìn em ghê ghê ý, thấy anh Tuấn Vũ nói đó là
girlfriend cũ của anh ý. Nói thực đã bao giờ em ở trong hoàn cảnh này
đâu, toàn có người lo hộ. Nó ngao ngán.
- Gì? Ai lo hộ? Viết Quân thắc mắc.
- À ko, ko có gì.
Nó thở dài, cái nó lo bây giờ là nếu nó bị mấy chị đó đánh (lo quá rùi)
thì thể nào cái ông hiệu trưởng lắm chuyện đó chẳng Alo ngay cho ông
Jim, rồi ông Jim đó thể nào chẳng chửi nó tơi bời 1 trận, sau đó sẽ thắt chặt việc bảo vệ an toàn cho nó và lôi cổ nó về biệt thự cũng nên. Nó
lo việc đó, lo lại bị chuyển đi, chứ với những nàng công chúa của giới
thượng lưu như nó, sống trong sự đe doạ thường xuyên nên cũng quen rồi.
- Có gì bọn anh có thể giúp thì em cứ nói nhé. Ít ra bọn anh có thể đảm
bảo an toàn cho em mà. Không phải lo mấy cái vớ vẩn đấy đâu. Cứ thoải
mái đi. Hưng lên tiếng. Nó mỉm cười yên tâm đôi chút. Ở đây nó còn nhiều bạn tốt mà. Nhưng, ơ, câu nói vừa rồi của anh Hưng có ý là………….? Nó vội thanh minh:
- Ý, các anh đừng có hiểu lầm. Em không thích Tuấn Vũ đâu. Đừng nghĩ
linh tinh thế chứ? Bọn kia quay sang: “Điều đó còn là ẩn số em ạ!”, chỉ
trừ Viết Quân.
Buổi họp kết thúc, nó lại leo lên sân thượng.
- Thực chất em đang lo lắng cái gì thế Linh Như? Khánh Nam xuất hiện đột ngột sau lưng nó
- Dạ ko anh ạ! Không có gì mà!
- Em không muốn nói cũng không sao. Có muốn anh đứng đây cùng em không?
- Không phiền chứ anh?
- Ừ.
Trên sân thượng, có hai cái bóng đang đứng sát bên nhau như những ngày
thơ ấu, đâu biết rằng, đằng sau đang có 1 người lặng lẽ quay đi.
- Muộn rồi, về thôi. Em không phải đi làm chứ? Khánh Nam hỏi nó.
- A em quên, chết, trễ giờ làm rồi. Sao anh không nói sớm chứ? Nó chạy
biến đi ko kịp nghe Khánh Nam nói gì nữa. Nó làm thêm ở 1 tiệm bánh
ngọt. Nó thích công việc này.
Từ hôm bị tỏ tình giữa canteen con bé không dám gặp Tuấn Vũ nữa, chưa nói đến việc đi cùng. Gìơ nghỉ.
- Viết Quân. Nó gọi Viết Quân.
- Sao?
- Viết Quân. Nó lai tiếp tục
- Gì? Viết Quân bắt đầu chú ý hơn, có mấy khi nó tử tế thế đâu.
- Viết Quân đẹp trai, mua hộ em cái bánh đi.
Hơ. Thằng bé ngạc nhiên: “ Thảo nào nó anh em ngọt xớt với mình. Nhưng
ta ko dính bẫy đâu.” Viết Quân đáp lại, cũng ngọt như giọng nó vậy:
- Thôi Khoai Tây của anh chịu khó LĂN xuống canteen tự mua em nhé. Chào
em anh đi. Bye bye! Nói xong hắn còn lè lưỡi lát nó nữa chứ.
Không nản lòng, nó quay xuống bàn Khánh Nam và Khương Duy:
- Khánh……………… Ơ………………..
Hai thằng sau khi nghe(trộm) đoạn nói chuyện của nó và Viết Quân thì đã
tót mất từ lúc nào. Hừ, tức thật. Nó nhìn quanh lớp, chỉ còn mỗi Minh
Phương thui à. Con bé mắt long lanh:
- Minh Phương, đi mà!
- Bộ em sợ mấy cái chị đó hả?
Gật gật.
- Nhát quá trời. Kiểu vậy em đấu sao với mấy ông trong Hội học sinh đây?
- Khác nhau mà chị. Ơ mà sao chị lại biết em sợ mấy chị đó nhỉ? Con nhỏ cười nham hiểm làm Minh Phương lúng túng.
- Ơ à ko, là……….ừ thì………à, là do……..
- Thôi chị đi mua hộ em thứ gì đi. Thấy Minh Phương lúng túng, nó cũng thừa biết lý do nên ko trêu bà ý nữa.
- À ừ, thế em ăn gì đây?
Trong lớp chỉ còn mình nó. Thì đang giờ ăn trưa mà. Bất ngờ, 1 phong thư hình HELLO KITTY nhẹ nhàng bay vào chỗ nó qua đường ………….. cửa sổ. Trên đề dòng chữ: “ To Linh Như!” Nó run run cầm cái phong thư lên: “ Ra sau trường chut đi công chúa! À mà cấm nói với ai nghen!” Hmm, còn ai mà
nói? Di động cháu nó quên, giờ trong lớp cũng chỉ có 1 mình. Đóng cửa
lớp lại. Nó lủi thủi đi ra sân bóng. “Amen, mong sau Jim không biết ạ!”
Chết đến nơi mà lo ko đâu quá!
- Chị gọi em ạ?
- Ừ! Chị vào đề luôn. Chị là Mai Chi, bạn gái của Tuấn Vũ. Chị biết em
được coi là công chúa ở trường này nhưng cho dù em có là ai đi nữa, chị
ko quan tâm. Chị chỉ muốn em tránh xa Tuấn Vũ của chị thôi. Hiểu chứ em? Lần này chị chỉ cảnh cáo. Lần sau ra sao ko báo trước đâu nhóc ạ! Nói
xong chị ý đi luôn, chẳng thèm coi phản ứng của nó.
Nó thở phào, thoát lần 1, vừa đi lên hành lang nó vừa ngó ngó lên phòng
hiệu trưởng để đảm bảo ông này ko nhìn thấy gì. Ông này là ai mà nó sợ
thế nhỉ? Sau khi đã đảm bảo ông ta ko có ở đó, nó tung tăng bước lên
hành lang. Bỗng……….:
- Đói ko? Là Tuấn Vũ. Mấy hôm nay có vẻ tránh mặt anh nhỉ?
- Ơ…ơ……ko, mà sao anh lại ở đây?
- Anh lên lớp cũng ko được sao? Ăn đi này, nghe nói em chưa ăn gì mà.
- Dạ thôi em nhờ bạn mua đồ ăn rồi ạ! Em lên lớp đây. Chào…..Ơ…………
Tuấn Vũ lôi nó lại áp sát vào tường.
- Em chưa trả lời sao lại tránh mặt anh? Tuấn Vũ xiết chặt tay nó.
- Em ko thích anh. Buông em ra. Anh làm em đau đấy. Để em yên.
- Nhưng em đã nói sẽ cho anh cơ hội rồi mà.
- Là do anh tự nhận thôi, em ko……….
- Em nghe đây, nhất quyết anh sẽ làm cho em phải dõi theo anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT