Thật ra Nhiếp Phong dám đánh cược như vậy là
có nguyên nhân.
Thứ
nhất, đương nhiên là vì ba nguyên tắc lớn Kỷ Hiểu Nguyệt tuyên bố
hùng hồn lúc học đại học: Không lấy người có quyền, khinh bỉ kẻ có
tiền, căm ghét lũ lăng nhăng. Người có quyền, kẻ có tiền lại lăng
nhăng, Tổng giám đốc Tề có đủ cả, chắc chắn không có khả năng thắng
rồi.
Thứ
hai, vì Nhiếp Phong biết Kỷ Hiểu Nguyệt đã có bạn trai. Một lần, khi
qua tầng 46, Nhiếp Phong tình cờ nhìn thấy Kỷ Hiểu Nguyệt đang đè Hoa
Hồ Điệp xuống bàn. Có vẻ quan hệ của hai người đó rất thân thiết.
Nghe đâu cả hai đã tính đến chuyện cưới hỏi. Dù những lời đồn vốn
không thể tin được nhưng Nhiếp Phong đã tận mắt chứng kiến Kỷ Hiểu
Nguyệt và Hoa Hồ Điệp cùng đi với nhau nhiều lần, chứng tỏ quan hệ
của hai người này không hề đơn giản. Tổng giám đốc Tề muốn cướp đồ
ăn từ tay người đàn ông khác đâu phải dễ.
Nguyên
nhân thứ ba, anh biết Kỷ Hiểu Nguyệt cực kỳ ghét Tề Hạo. Sau khi
Phong Tín Nhi đến tìm Kỷ Hiểu Nguyệt gây phiền toái, anh nghe thấy Kỷ
Hiểu Nguyệt nói với đồng nghiệp khác: “Loại đàn ông bỉ ổi như gã
Tề Hạo ấy mà cũng có người thích sao! Cô gái kia không bị điên thì
cũng ngu ngốc!”
Nói
tóm lại, Nhiếp Phong tin rằng khả năng thắng của mình rất lớn! Để
“tăng 30% tiền lương”, Nhiếp Phong không ngại làm một kẻ tiểu nhân…
Một
hôm, Nhiếp Phong không ngại vất vả mang tài liệu từ tầng 48 xuống
tầng 46, nghiêm túc đưa đến trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Photo
tập tài liệu này cho tôi, nhanh lên đấy, Tổng giám đốc đang cần”.
“Tổng
giám đốc cần?” Kỷ Hiểu Nguyệt vốn định nói Tổng giám đốc cần thì
liên quan gì đến cô, cô không phải thư ký của Tổng giám đốc. Nhưng dù
sao trong công ty, Nhiếp Phong cũng được coi là “người cầm quyền thứ
hai” nên Kỷ Hiểu Nguyệt lại đổi giọng: “À, được. Anh chờ một lát”.
“Nhớ
là phải làm nhanh lên đấy! Tổng giám đốc đang rất bận. Cô… mười phút
nữa mang lên văn phòng, có làm xong được không?” Nhiếp Phong nhìn đồng
hồ, định đoán mười phút chắc là đủ.
“Được
ạ”. Kỷ Hiểu Nguyệt nghiêm túc gật đầu. Trong lòng cứ cảm thấy Trợ
lý Nhiếp hôm nay có chút thần bí.
Nhiếp
Phong đi rồi, Tế Nguyệt Thanh Thanh gửi một tin nhắn cho Phong Diệp Vô
Nhai: “Có việc bận, tôi ra ngoài chút đây”.
Trong
phòng Tổng giám đốc, Tề Hạo cũng đã để máy ở chế độ chơi tự
động.
Nhiếp
Phong quả thật rất mờ ám, bởi vì Phong Tín Nhi đang ở đây. Hôm nay, cô
ăn mặc khá “mát mẻ”. Nhất là lúc bỏ chiếc khăn choàng trên vai
xuống, đôi gò bồng đảo nửa kín nửa hở cực kỳ cuốn hút. Bộ ngực
trắng ngần, vô cùng chói mắt. Nhiếp Phong cũng bị đôi gò bồng đảo
đó gây choáng mãi đến khi xuống tận tầng 46 vẫn còn thấy chưa hết
sốc.
Theo
kinh nghiệm trước đây, ít nhất trong vòng hai tiếng sẽ không có ai dám
vào phòng Tổng giám đốc quấy rầy. Đây cũng là tính tự giác cần có
của nhân viên tầng 48. Nhưng lần này, khi đi ra, Nhiếp Phong cố ý không
khoá cửa.
Nhiếp
Phong tự nhận bản thân mình rất trượng nghĩa, vì anh chỉ yêu cầu 10
phút. Lúc đó, cả hai chắc là đang trong… khúc dạo đầu. Nhiếp Phong tính
toán thời gian để đặt bẫy huynh đệ.
Quả
nhiên, mười phút sau Kỷ Hiểu Nguyệt lên tới tầng 48.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT