Lúc Đại Thần nói “Ngủ đi”, Kỷ Hiểu Nguyệt có chút giật mình. Ôi trời! Sao cô cứ có cảm giác kỳ lạ thế này. Cũng từ hôm đó, Kỷ Hiểu Nguyệt chính thức đi theo Đại Thần diệt quái làm nhiệm vụ thăng cấp.

Thật ra đôi lúc Đại Thần cũng rất tốt, ví dụ như khi ở công ty, Lý Nhuỵ và “phù thuỷ già” thay nhau săm soi nhòm ngó, Kỷ Hiểu Nguyệt tuy không dám công khai chơi game nhưng có thể vừa làm việc vừa online chơi game, chỉ cần tổ đội đi theo Đại Thần là có thể không cần lo lắng, lại chẳng mất chút công sức nào mà vẫn thu được kinh nghiệm. Nhưng hình như cũng có lúc Đại Thần rất bận, thỉnh thoảng mấy ngày liền không thấy bóng dáng đâu cả. Kỷ Hiểu Nguyệt lúc ấy lại quay về Phàm giới tìm mấy cô nàng Măng Mọc Sau Mưa tổ đội.

Bánh Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt, cậu thăng cấp nhanh thật đấy! Đi theo Đại Thần luyện cấp chắc là thích lắm nhỉ!”

Tế Nguyệt Thanh Thanh: Ừ”.

Tiểu Đậu Tử: “Hâm mộ quá đi!”

Măng Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt, Đại Thần không bắt nạt cậu đấy chứ?”

Tế Nguyệt Thanh Thanh: …

Bắt nạt à?... Hình như cũng có! Ví như hay tìm mấy nhiệm vụ PK khó khăn, biến thái, rồi khích tướng để cô làm tiên phong. Hiểu Nguyệt biết rõ đấy là cạm bẫy nhưng lần nào cũng tình nguyệt lao đầu vào chỗ chết! >_
Nhưng mà… hình như cũng không có! Dù sao lần nào người kéo cô từ bên bờ cõi chết trở về cũng là anh. Mặc dù nhiệm vụ PK rất nguy hiểm, nhưng cô chưa từng bị tổn thất nào. Không, không, không, nên nói là, cô thậm chí còn kiếm được khá nhiều món hời. Bởi tất cả chiến lợi phẩm thu được sau khi đánh quái đều là của cô hết!

Bất chợt Kỷ Hiểu Nguyệt lại nghĩ: Rốt cuộc Đại Thần muốn làm gì? Anh ta không có lý do gì để tự nguyện làm như vậy cả!

Măng Mọc Sau Mưa: “Sao không nói gì thế? Có phải có chuyện gì đau lòng không? Không sao, gia nhập Bang Không Tưởng của bọn mình đi, bảo đảm mọi mong muốn của cậu đều thành sự thật! Tất cả thành viên trong bang mình sẽ giúp đỡ cậu!”

Với tư cách là thành viên của Bang Không Tưởng. Bánh Trôi Tròn Tròn và Tiểu Đậu Tử dĩ nhiên mong muốn bang mình phát triển lớn mạnh, nhưng cả hai người đều có cùng suy nghĩ: Măng Mọc Sau Mưa để Tế Nguyệt Thanh Thanh gia nhập bang đơn giản chỉ vì muốn giúp Tế Nguyệt Thanh Thanh sao? Không biết Đại Thần có đồng ý không, nghe nói rất nhiều người muốn kết bạn với hắn mà không được…

Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Không, mình thích đi một mình hơn”.

Măng Mọc Sau Mưa, Tiểu Đậu Tử và Bánh Trôi Tròn Tròn nhất tề im lặng, câu này sao nghe quen thế, giống lời thoại trong bộ phim nào ấy nhỉ?

Rốt cuộc, kế hoạch lôi kéo thành viên trong bang phái của Măng Mọc Sau Mưa thất bại thảm hại, cô nàng quyết định đi đường vòng, lặng lẽ chờ đợi thời cơ. Phong Diệp Vô Nhai, mau đến bắt nạt Tế Nguyệt Thanh Thanh đi, hành hạ chết nàng ấy đi! Để Tế Nguyệt đến với vòng tay của tôi, à nhầm, nhầm, đến với Bang Không Tưởng!

Bánh Trôi Tròn Tròn: “Tế Nguyệt, bọn mình đi theo Đại Thần cùng cậu nhé”.

Tiểu Đậu Tử: “Không biết Đại Thần có đồng ý không, nghe nói có rất nhiều người muốn thêm anh ta vào danh sách bạn bè mà không được…”

Măng Mọc Sau Mưa: “Tế Nguyệt, cậu nói với Đại Thần đi, nói là bọn mình đều muốn theo anh ta”.

Măng Mọc Sau Mưa đổi vai diễn nhanh chóng mặt, nếu đã không thể đồng hoá kẻ thù, chi bằng tự đồng hoá mình với kẻ thù vậy, “gần gũi quần chúng” luôn là cách hay. Có cơ hội cô nhất định sẽ lôi kéo cả hai người bọn họ vào bang.

Bánh Trôi Tròn Tròn: “Đúng vậy, đúng vậy, cậu nói nhất định anh ta sẽ đồng ý”.

Tế Nguyệt Thanh Thanh: “>_

Tiểu Đậu Tử: “Tế Nguyệt à, chẳng lẽ cậu không biết sao? Trong game đang lan truyền một lời đồn đấy!”

Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Lời đồn gì?”

Tiểu Đậu Tử: “Mọi người đều nói Đại Thần thích cậu”.

口_口

***

Tề Hạo vừa lên mạng đã đọc được đoạn đối thoại này. Nhiếp Phong nhìn Tề Hạo thở dài, anh chàng này gần đây chơi game thành nghiện mất rồi.

“Trời ạ, thần tiên tỷ tỷ cũng bị cậu thu phục rồi đấy à, Tổng giám đốc Tề, cậu lợi hại thật đấy!”

“Quá khen!” Khoé môi Tề Hạo hơi cong lên.

Nhiếp Phong nghi ngờ, anh nhìn Tề Hạo, sao cứ có cảm giác nụ cười của cậu ta gian thế nhỉ? Vẫn nên mặc niệm cho Tử Y Nữ Hiệp trước thì hơn.

“Cậu có bản lĩnh thu phục được thần tiên tỷ tỷ, không biết có bản lĩnh thu phục “tiểu khắc tinh” của cậu không đây?” Nhiếp Phong cười nói.

“Tiểu khắc tinh?” Tề Hạo nhíu mày không hiểu Nhiếp Phong định nhắc đến ai.

“Kỷ Hiểu Nguyệt! Kỷ Hiểu Nguyệt ba lần bốn bận phạm lỗi nghiêm trọng với cậu, không phải cậu quên rồi đấy chứ?”

Tề Hạo mỉm cười:

“Làm sao có thể quên được”. Thậm chí đối với Tề Hạo mỗi việc xảy ra anh đều cảm thấy còn nguyên như mới.

“Nghe nói Kỷ Hiểu Nguyệt rất lợi hại, chỉ cần hai câu đã thu phục được tình địch”. Nhiếp Phong cười vô cùng xấu xa.

“Cậu có ý gì thế?” Có việc gì anh không biết sao?

Nhiếp Phong bật băng ghi hình của ngày hôm nay lên. Thì ra, sau khi nghe được tin đồn, Phong Tín Nhi đã chạy đến tìm Kỷ Hiểu Nguyệt định gây rắc rối, nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ cần hai câu đã nhanh chóng thu phục được Phong Tín Nhi.

Câu đầu tiên: “Tôi… tôi… tôi chính là Kỷ… Kỷ Hiểu… Hiểu Nguyệt! Xin… xin chào…”

Câu thứ hai: “Là… là… là tôi. Tôi… tôi… tôi chính là Kỷ… Kỷ Hiểu… Hiểu Nguyệt! Phong… Phong… Phong… Phong tiểu thư, có… có… có, có việc gì thế?”

Sau đó thì không cần nói gì, Phong Tín Nhi chán nản bỏ đi.

Hiển nhiên, so với Phong Tín Nhi, Kỷ Hiểu Nguyệt ăn mặc lỗi thời, nói chuyện lắp bắp, lại ở tầng lớp quá thấp, thật không đáng để so sánh với cô ta. Kỷ Hiểu Nguyệt nhờ thế dễ dàng qua ải, sau khi Phong Tín Nhi bỏ đi, Hiểu Nguyệt còn nghịch ngợm giơ hai ngón tay hình V chiến thắng.

“Thế nào? Tổng giám đốc Tề, cậu có tự tin thu phục được cô nàng này không?” Nhiếp Phong chế nhạo.

“Cậu nói thử xem?” Tề Hạo ung dung đáp.

“Hay là, chúng ta cược một ván nhé!” Nhiếp Phong cười gian trá.

“Cược cái gì?” Tề Hạo nhíu mày, chỉ cần liên quan đến cô gái ấy, đối với anh tất cả đều tự nhiên mang lại hứng thú.

“Trong một tháng phải khiến cô ấy yêu cậu. Có dám cược không?” Nhiếp Phong cố ý làm khó.

Thấy Tề Hạo do dự, Nhiếp Phong lập tức đi thêm một nước cờ:

“Với kinh nghiệm tình trường của Tổng giám đốc Tề, chắc cũng không đến mức sợ thua chứ!”

Khoé môi Tề Hạo thoáng cong lên.

“Được, nếu tôi thắng, cậu phải đi Malaysia đón Tiểu Bạch về, không cần biết cậu dùng cách gì. Nếu tôi thua, sau này tiền lương hàng tháng của cậu sẽ được tăng 30%”.

Nhiệm vụ đón Tề Tiểu Bạch về đúng là rất khó khăn, nhưng lại nghĩ đến tiền lương hàng tháng được tăng 30%... Nhiếp Phong buột miệng: “Đồng ý!”

Mới chỉ tưởng tượng đến lúc Tề Hạo nếm mùi thất bại trước cô nàng Kỷ Hiểu Nguyệt, Nhiếp Phong đã bắt đầu nôn nóng chờ được xem trò vui sắp xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play