Chiếc Ferrari 599 GTB Fiorano đỗ trước cửa Tập Đoàn Thiên Mỹ. Không ai chú ý đến người bước xuống xe, mọi người đều đang vội bước vào cửa Tập Đoàn, giờ làm đã trễ 15 phút.
Lối vào của Tập Đoàn bị cả cây thông cao 3m chắn gần hết, mọi người đều phải luồn mình qua gốc cây mới vào được bên trong.
Đứng trong đại sảnh, Dương Mỹ bấm điện thoại gọi cho thư kí Ngô nhưng
rất nhanh đã phát hiện ra cô ta đang đứng nói chuyện cùng một người đàn
ông khác bên quầy tiếp tân.
“ Nhưng Tập đoàn chúng tôi đâu có đặt mua nó!” Là giọng nói của thư kí
Ngô, trong thanh âm cũng nghe ra được ý tứ không kiên nhẫn.
“ Không thể, cô xem đây này, rõ ràng là chữ kí của Tập đoàn cô mà.”
Người đàn ông trung niên giơ tập giấy lên trước mặt thư kí Ngô.
“ Thật xin lỗi! tập đoàn chúng tôi thực sự không đặt mua cho nên không thể kí được.”
“ Tôi nói, các cô có thể xem kĩ lại được không? Rõ ràng là đã kí nhận
rồi mà.” Người đàn ông vẫn kiên trì chỉ tay về dòng chữ kí dưới văn bản
ông ta đang cầm.
Dương Mỹ từ xa thấy hai người nói chuyện có vẻ không tốt lắm lúc này đến gần cũng chỉ nghe được một chút nội dung nên cũng không hiểu gì cả.
“ Thư kí Ngô, có chuyện gì vậy!”
Giọng nói vang lên khiến cả hai người đang cãi nhau đều nhất loạt quay ra nhìn. Thư kí Ngô vội vàng nói:
“ Chủ Tịch, thật xin lỗi, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này.”
Dương Mỹ nhíu mày, giọng nói cũng cao hơn vài phần “ Tôi nhắc lại, có
chuyện gì xảy ra? Cô nên trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của tôi.”
Thấy Dương Mỹ có vẻ tức giận Ngô Văn vội vàng trả lời cô “ Là thế này,
Chủ tịch, cái cây trước sảnh là được người ta tặng, chúng ta không hề
mua nó. Vấn đề là vị đây không chịu nghe tôi giải thích.”
“ Sao có thể thế được, cô nhìn xem đây này, rõ ràng là viết Tập đoàn Thiên Mỹ mà.” Người đàn ông vội vàng lên tiếng tranh luận.
“ Nhưng chúng tôi thực sự không mua.” Thư kí Ngô cũng vội không kém.
Lúc này, để chấm dứt hai người lại bắt đầu điệp khúc ngươi mua, ta không mua nên Dương Mỹ lên tiếng “ Tôi sẽ để bộ phận giao tiếp xử lí. Thư kí
Ngô, cô cũng nhanh chóng thu dọn đi, tôi không muốn cái cây đó làm mất
mĩ quan Tập đoàn chúng ta.”
Nói xong không đợi hai người phản ứng Dương Mỹ bước về phía thang máy chuyên dụng.
“ Chuyện này là sao? Các cô có định thế nào với cái cái cây đó.” Người đàn ông không từ bỏ ý định giữ lấy tay Ngô Văn hỏi.
“ Chủ Tịch đã nói sẽ để bộ phận giao tiếp xử lí, ông nên đi gặp quản lí
của họ.” Ngô Văn có chút không kiên nhẫn giằng lại tay bước nhanh về
phía bảo vệ.
“ Này…Như thế là sao Các người phải cho tôi câu trả lời chứ…?”
“ Bảo vệ, kêu thêm mấy người nữa dọn cái cây này đi, bảo nhân viên lao
công quét tước cẩn thận.” Thư kí Ngô chỉ tay về phía cây thông nhẹ giọng phân phó cho mấy người bảo vệ gần đó. “ À…nhân tiện đưa vị đây đến
phòng giao tiếp.”
Nói rồi cũng không để người đàn ông kia phản ứng cô đã vội vã lên thang
máy. Cô biết vị Chủ Tịch đáng kính kia vẫn đang đợi cô cho câu trả lời
thỏa đáng.
……………………..
Cộc…cộc…
“ Vào đi!” Giọng nói đều đều của Dương Mỹ vang lên.
“ Chủ Tịch, đây là những tài liệu cần chữ kí của ngài.” Ngô Văn nhẹ nhàng đặt xuống bàn Dương Mỹ một tập tài liệu.
“ Để đó đi, hôm nay có những lịch trình gì?” Dương Mỹ bưng lên tách trà nhấp một ngụm nhỏ.
“ Buổi sáng lúc 10 giờ ngài có 1 cuộc hẹn với Lý tổng. Ngoài ra ông
Dương Thuấn trưởng bộ phận tài vụ, Giám đốc thương hiệu cũng có hẹn với
ngài. 3 giờ chiều có một cuộc họp, 6 giờ ăn tối cùng Trương tổng.”
“ Gặp Dương Thuấn trước đi.”
“ Hay là ngài gặp Lý tổng trước, ông ấy có chuyện quan trọng cần bàn với ngài.”
“ Tôi nói gặp Dương Thuấn trước.” Dương Mỹ ngước nhìn cô, giọng nói cũng cao hơn mấy phần “ Còn nữa, hủy buổi ăn tối với Trương tổng. Sau này
không được sự đông ý của tôi thì không được sắp xếp những việc như vậy
nữa.”
“ Vâng, Chủ tịch.”
Cộc…cộc…
Âm thanh gõ cửa lần nữa vang lên.
“ Vào đi.”Dương Mỹ nhướn mày nhìn “ Cô ra ngoài trước đi.”
“ Vâng.” Ngô Văn khẽ cúi người rồi bước ra ngoài.
Một cô gái với cặp kính đen và mái tóc cắt ngắn bước vào.
“ Chủ tịch!”
“ Chuyện gì?”
“Đây là tài liệu tôi chuẩn bị cho lần quảng cáo của tập đoàn. Đây đều là những nhân vật hạt nhân của tập đoàn, là con gái của ông Phùng Minh
Long, tên là Phùng Phi Phi, 20 tuổi, hiện đang làm việc tại bộ phận giao tiếp của chúng tôi. Ngài có cần gặp cô ấy không?”
Dương Mỹ không trả lời vấn đề của cô mà hỏi ngược lại:
“ Cô có biết hôm nay tôi vào Tập Đoàn bằng cách nào không?”
Tú Văn – trưởng phòng bộ phận giao tiếp nhướn mày không hiểu cô nói gì.
“ Tôi phải chen giữa một cây thông Giáng sinh để vào. Cây thông đó, bây
giờ đang đặt ngang nhiên trước sảnh tập đoàn chúng ta. Bộ phận giao tiếp các cô muốn tạo không khí cho ngày lễ tôi không có ý kiến. Nhưng nếu
không chuyển nó đi thì hôm này khách của tôi đều phải chen chúc để
vào.”Dương Mỹ nhìn cô, ánh mắt cũng không có tức giận.
Tú Văn hơi cúi đầu “ Cây thông không phải do chúng tôi đặt. Có lẽ là Lý
tổng, tôi sẽ đi tìm hiều thử xem.” Nói rồi cố khẽ cúi người rồi ra
ngoài.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cộc…cộc…
“ Mời vào.”
“ Chủ tịch!”
“ Giám đốc Chu, có chuyện gì sao?” Thấy được ngwoif vào, Dương Mỹ ngước
mắt khỏi chồng tài liệu, giọng nói cũng thân thiết hơn. Có lẽ sau lần
thảo luận lần trước bản thân cô cũng có chút nhận thức về năng lực của
anh ta nên cũng không làm khó.
“ Kế hoạch mở rộng thương hiệu cho mùa lễ lao động năm tới tôi đều đã
làm xong.” Chu Minh mỉm cười với cô đưa xấp tài liệu cho cô.
Dương Mỹ cũng không xem mà trực tiếp đặt nó qua một bên.
Chu Minh nhìn cô khó hiểu hỏi:
“ Cô không xem qua nó một chút sao?”
“ Cá nhân tôi cảm thấy rất hoàn hảo.” Dương Mỹ mỉm cưởi nhẹ với anh sau
đó gọi anh lại gần “ Chu Minh à, 2 ngày nữa các tổng giám sát sẽ đến gặp tôi. Đều là do tôi mời đến để phát các khoản tiền thưởng mua quà tặng
cho lễ Giáng sinh. Chỉ có mỗi anh là vẫn như đang trong một cuộc chiến
tranh Thế giới vậy.”
“ Lễ Giáng sinh không phải là tuần sau sao?”
“ Cậu ngay cả không khí Giáng sinh cũng không thể cảm nhận được sao?” Dương Mỹ có chút bất đắc dĩ nhìn anh nói.
“ Vậy tôi có thể tận dụng đêm Giáng sinh làm một bữa liên hoan để mọi người tiếp tục thảo luận.” Chu Minh nói.
“ Thật không hiểu con người cậu ra sao nữa? Được rồi, cậu đi gặp Giám
đốc Trương thảo luận một chút đi.” Dương Mỹ bất đắc dĩ nói.
“ Vậy bản kế hoạch?”
“ Tôi sẽ xem!” Dương Mỹ vươn tay lấy tập tài liệu “ À…phải rồi. Điều khoản tập đoàn có lẽ nên cho thêm một điều mới.”
Chu Minh hứng thú nhìn cô hỏi:
“ Là điều gì vậy?”
“ Những nhân viên đi làm muôn, muộn 1 phút trừ 1 ngày tiền lương, cứ thế mà nhân lên. Tôi nghĩ đã đến lúc cần thức đẩy tinh thần làm việc cho
mọi nhân viên trong Tập đoàn rồi. Phải rôi, tôi nghe nói Giám đốc Chu là người hay đi làm muôn nhiều nhất. Nếu phải trừ tôi cũng không ngại lấy
anh ra làm gương đâu.” Dương Mỹ mỉm cười nhìn anh nhưng khiến khuôn mặt
có chút tuấn tú của Chu Minh nhăn lại khổ sở.
“ Chủ tịch, tha tôi đi, tôi hứa sẽ không bao giờ còn tái phạm nữa. Cô mà trừ tiền lương của tôi thì tôi lấy gì mà nuôi mẹ già với con thơ.”
“ Anh còn tưởng tôi không biết sao? Ngay cả bạn gái anh còn chưa có thì
lấy đâu ra con thơ. Cả Tập đoàn ai mà không biết anh là “ ế tiểu tử”
Dương Mỹ khinh thường liếc mắt anh một cái không ngại nói mấy câu làm
tổn thương trái tim bé bỏng của anh.
“ Chủ tịch, sao cô có thể nói như vậy. Tôi mà ế không phải cô cũng vậy
sao?” Chu Minh oán hận mấy câu, có điều câu cuối anh cũng không dám nói
to chỉ thì thầm trong miệng.
“ Anh vừa nói gì?” Dương Mỹ nhướn mày hỏi lại.
“ Không có gì. Tôi nói tôi phải đi tìm Giám đốc Trương để bàn luận ngay. Chào Chủ tịch.” Nói rồi cũng không đợi Dương Mỹ kịp phản ứng đã vội
vàng bước nhanh ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT