Giọng trầm ấm của người đàn ông cao lớn, chững chạc:
Cảnh vật bỗng nhiên biến đổi.
- Cô đi đi. Đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Mỹ nữa,tôi đã tìm được người mẹ mới cho con bé rồi.
Vẫn giọng nam trầm đó nhưng giờ đã nhiều hơn sự lạnh lùng tuyệt tình.
- “Không. Anh không có quyền, Tiểu Mỹ là con tôi, chỉ có thể là con
tôi.Sao anh lại có thể đối xử với con bé như vậy, anh có thể hận tôi
nhưng xin anh buông tha con bé,nó còn nhỏ, cần có mẹ, anh không thể chia cắt chúng tôi. Tôi xin anh,xin anh đừng làm vậy. Tôi xin anh. Tôi xin
anh…”
Người đàn bà quỳ xuống dập đâu trước mặt nam nhân mà cô đã từng yêu da diết, không tiếc thủ đoạn để có được.
- Hừ. Bậy giờ đã biết hối hận rồi sao? Tôi nói cho cô hay, quá muộn rồi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Sẽ không bao giờ. Tại sao bây giờ
cô mới nhận ra, tại sao hả? Nếu cô sớm nhận ra từ 5 năm trước thì có lẽ
người phải quỳ bây giờ không là cô mà là tôi. Cô có nghe không hả? Trả
lời tôi đi, là tại sao, tai sao?
Câu cuối cùng hắn gầm lên với cô. Bao nhiêu tức giận 5 năm qua đều
phát tiết hết lên người đàn bà đã khóc sắp ngất đi kia.
- Không. Không phải. Em xin lỗi, Trí Chung. Em xin lỗi, thật lòng xin lỗi.
- Em nghĩ cho dù anh không yêu em nhưng chúng ta có thời gian, rồi anh
sẽ cảm động và yêu em. Em không cố ý đẩy ngã chị ấy. Em thật sự không cố ý. Bao năm qua, em luôn ân hận, luôn áy náy, chưa bao giờ em có một
giấc ngủ ngon thực sự. Anh sống trong đau khổ còn em cũng không thoải
mái gì. Nhưng, nếu cho em lựa chọn, em vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì, em
thực sự, thực sự rất yêu anh.”
Giọng nói như đang chìm về trong hồi ức tốt đẹp, thần sác cô chốc lại
mỉm cười hạnh phúc, chốc lại như chìm trong đau khổ tột cùng.
- “Hừ. Yêu tôi. Tôi không cần cái tình yêu chó má của cô. Tôi hận cô,
hận ba cô, hận cả gia đình cô. Vì cái gì mà tôi phải từ bỏ tình yêu của
mình, vì cái gì mà tôi phải lấy con gái kẻ thù giết ba tôi.
- Tôi hận chính mình không có năng lức báo thù cho ba lại còn phải chịu
khuất nhục lấy cô. Vì cái gì chứ, không phải là thứ tình yêu tốt đẹp của cô sao? Cô bảo tôi nên cảm tạ nó hay cảm thấy vinh hạnh vì có được nó.”
Người đàn ông đã gần như bị mất lí trí, vừa nói vừa lay người phụ nữ đang quỳ dưới chân mình.
- Đúng. LÀ lỗi của em, tất cả tội lỗi của ba em em sẽ tòan bộ gánh chịu hết, chỉ xin anh cho mẹ con em được ở bên nhau.
- Không thể. Tiểu Lan đã tỉnh lại, tôi sẽ đón 2 mẹ con cô ấy về đây ở, tôi tin Tiểu lan sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Mỹ.
Giọng nói dứt khoát, không hề cho cô bất kì sự phản kháng nào.
- Thôi được. Nếu anh muốn thế, hãy chăm sóc con cẩn thận. Tôi đi đây.
Cô đứng lên, lau đi nước mắt, lạnh lùng buông 1 câu lại và bỏ đi.
- Tiểu Mỹ, hãy nhớ nghe lời ba con. Sau này cũng đừng có lấy người con
yêu mà phải lấy người yêu con. Hãy nhớ lấy. Chỉ có người yêu con mới
không mang đến cho con đâu khổ. Nghe chưa Tiểu Mỹ.
Một cô gái xinh đẹp đang nắm tay bé gái thi thào dặn dò:
- Dạ. Nhưng con không hiểu. Tại sao lại phải là yêu con chứ?
Giọng nói non nớt mang theo thật nhiều nghi vấn:
- Ừm. Không cần hiểu bây giờ, chỉ cần ghi nhớ là được. Sau này con sẽ hiểu.
- Dạ. Nhưng ba mẹ cãi nhau ạ? Con không thích ba mẹ cãi nhau. Ba mẹ làm lành dược không?
Giọng nói ngây thơ mang theo sự nũng nịu:
- Ừm. Không sao đâu. Những chuyện con nghe được hôm nay hãy quên hết đi, sau này phải ngoãn ngoãn nghe lời biết không?
- Dạ.
- Ngoan lắm.
Cô xoa đầu cô bé và nở nụ cười chiều chuộng quen thuộc.
-Tiểu Mỹ. Tạm biệt con.
- Mẹ, mẹ, con cho mẹ xem búp bê mới của con nè,mẹ mẹ ơi…
Buông người khỏi ban công, cô vẫn kịp nghe thấy tiếng gọi của con gái
mình, ánh mắt mang theo vô vàn yêu thương và áy náy. Đến cuối cùng, cô
lại là người mất hết tất cả.
- Không. Mẹ, mẹ ơi… Con không thích chơi trò này. Con không cần. Con cần mẹ, mẹ ơi. Đừng bỏ Tiểu Mỹ. Con không ngoan, mẹ đánh con đi, đừng bỏ
con, con xin mẹ, đừng bỏ con…KHÔNG………
- Tiểu Thư, tiểu thư, tỉnh dậy đi tiểu thư…
Giật mình tỉnh dậy, Dương Mỹ vẫn còn cảm thấy trái tim đau nhói vô cùng. Đưa tay lên ôm lấy tim mình, khẽ hít thở để bình phục lại.
- Không sao. Cảm ơn cô. Cô ra ngoài trước đi.
- Vâng. Tiểu thư, có gì có thể gọi tôi.
ĐÃ 10 năm rồi, chưa một đêm cô ngủ trọn vẹn, luôn có người túc trực đẻ
đánh thức cô dậy khi cô gặp ác mộng. Khẽ thở dài, ngồi dậy tự rót cho
mình một cố nước, lúc này mới phát hiện lưng áo cô đã thấm ướt cả một
hôi.
Cộc…Cộc
- Vào đi.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
- Tiểu thư. Đã tìm ra kẻ đó rồi nhưng vẫn chưa bắt lại theo lời người nói. Tiếp theo nên làm thế nào?
Giọng nói già nua mang theo sự tôn kính:
- Ừm. Làm tốt lắm. Vẫn cứ để mặc hắn thoải mái thêm mấy ngày nữa, ta
muốn tra ra thế lực đứng sau hắn. Cẩn thận theo dõi hắn đừng để hắn phát hiện ra. Được rồi, còn chuyện gì nữa không?
Mệt mỏi tựa đầu vào thành giường, vết thương nơi cánh tay vẫn đau nhức từng hồi.
- Dạ, không còn nhưng mà tiểu thư, chuyện của lão gia…
- Được rồi. Chú ra ngoài đi. Cháu mệt rồi, về sau đừng nói với cháu chuyện này nữa.
Giọng nói đã mang theo vẻ thiếu kiên nhẫn
- Nhưng mà, tiểu thư, lão gia thực sự…
- Ra ngoài.
Âm thanh đã lạnh lẽo thêm vài phần vang lên:
- Vâng.
Mệt mỏi nằm xuống giường, nhắm mắt lại định thần suy nghĩ. Mấy hôm trước cô đi Ma Cao tiếp quản song bạc thì bị tên sát thủ ám sát. Tuy thoát
hiểm nhưng vẫn bị trúng một viên đạn nơi cánh tay. Sát thủ bỏ trốn được
là do cô cố tình thả hắn, cái cô muốn là kẻ đứng sau sai khiến hắn chứ
không phải chỉ là một tên chết thay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT