Dương Mỹ ánh mắt sắc bén nhìn mặt đất dưới chân nhíu mày suy nghĩ. Ánh
mắt cô quét một vòng xung quanh, nơi này địa thế hiểm trở, hai bên là
vách đá, phía dưới là vách núi. Không nghi ngờ gì, đây đích thực là chỗ
tốt để bày mai phục.
Nhung mà trước khi lên núi, Dương Mỹ nhớ rõ mình đã kiểm tra cẩn thận
xung quanh nhưng không phát hiện bất kì ai khả nghi nào! Không lẽ…
Dương Mỹ cúi người bốc một nắm đất trong tay, sắc mặt cô nháy mắt thay đổi, sát khí dâng cao quát
“ Không tốt. Có bom,mọi người mau chóng chạy!”
Lớp đất mềm xốp có dấu hiệu đã bị đào qua. Mà nơi đây là vùng núi hoang
sơ có ai rảnh rỗi không có việc gì làm lại chạy lên đây đào đất cơ chứ!
Chỉ có một khả năng là đã bị người cố tình đào lên để đặt bom.
Tiếng quát của Dương Mỹ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người nhưng vẫn
không có ai nhúc nhích, chỉ ném ánh mắt nghi ngờ về phía cô.
Ngay lúc này một thanh âm khác cũng vang lên không kịp cho mọi người suy nghĩ thêm “ Còn đứng đó, nhanh chóng chạy đi.” Nguyên Thành trầm mặt
quát. Ông hoàn toàn tin tưởng lời của tiểu thư. Không nói đến kinh
nghiệm của cô còn hơn xa những người ở đây chỉ riêng việc cô sẽ không
bao giờ lấy mạng người ra đùa cũng đã đủ để tin tưởng cô rồi.
Nghe tiếng quát của lão, mọi người nháy mắt phục hồi tinh thần hoảng sợ bỏ chạy.
Có lẽ đối với lời nói của người con gái kia sẽ không một ai tin nhưng
với người này họ lại toàn tâm tin tưởng. Cúng không thể trách bọn họ,
chỉ có thể nói là do Dương Mỹ còn quá trẻ, ai nguyện tin vào lời nói của một cô bé con chứ? Ít ra khi còn chưa xác địch rõ thân phận của cô ta
họ sẽ không nghe lời!
Không khí khẩn trương bao phủ, tất cả đều vì mạng sống của mình mà bất
chấp tất cả cái nào gọi là tình nghĩa chà đạp lên nhau chạy loạn. Đường
xuống núi chỉ có duy nhất một đường nhỏ dành cho ô tô đi, mấy người lão
đại đều đã dưới sự bảo hộ của anh em trung thành lên xe hộ tống xuống
núi. Hoàn cảnh muốn bao nhiêu loạn liền có bấy nhiêu!
Dương Mỹ cũng không nhìn đến mọi người, đôi với cô mạng sống của họ cũng không hề quan trọng. Cô cũng khổng thể nào giúp được hết tất cả mọi
người ở đây. Dương Mỹ chỉ kịp nắm lấy tay Nguyên Thành cấp tốc chạy.
Ngay lúc này, một tiếng nổ trầm đục vang lên từ chỗ mọi người vừa đứng
nháy mắt liền lan sang hai bên. Đát đá từng mảng to lớn rơi xuống xung
quanh, đã có không ít người vì chạy chậm mà phải bỏ lại mạng.
“ Chú Thành, theo hướng này, chạy về phía trước, cháu ở phía sau kèm
theo chú!” Dương Mỹ cũng không có dấu hiệu hoảng loạn ngược lại càng
bình tĩnh nói chỉ là thần sắc lo lắng trong mắt cô đã nói lên tâm trạng
của cô lúc này.
“ Tiểu thư, tôi không…”
“ Đừng nhiều lời, tôi ra lệnh cho chú mau chạy đi nếu khồng cả hai đều chết.”
Nguyên Thành biết là cô nói đúng nhưng bảo lão bỏ cô chạy trước thì lão ngàn vạn lần không thể.
Dương Mỹ cũng biết sự cố chấp của lão nên đành phải nói “ Không còn thời gian do dự đâu, cháu hứa sẽ an toàn trở ra, chú ở lại sẽ chỉ làm vướng
cho cháu!”
Nguyên Thành cắn răng làm ra một quyết định nhanh chóng, lão quay người chạy theo hướng Dương Mỹ vừa chỉ.
Tiếng nổ ngày càng dữ dội, đất đá bay loạn xung quanh còn có không ít từ vách núi hai bên rơi xuống. Khói bay ngập trời sớm đã không còn nhìn ra hoàn cảnh xung quanh, Dương Mỹ nhíu mày dùng tay hất từng tảng đá từ
trên rơi xuống yểm trợ cho Nguyên Thành một đường chạy thoát.
Lúc này, một tảng đá to lớn rơi xuống chỗ Dương Mỹ. Cô không có biện
pháp tránh thoát chỉ có thể dùng thân hình cong lại tránh những chỗ
hiểm. Cho dù là vậy nhưng nếu bị rơi trúng Dương Mỹ 8,9/10 sẽ bị tàn
phế.
Ngay lúc này, Dương Mỹ chỉ cảm thấy đầu óc hoa lên, thân hình không tự chủ được lăn một vòng tránh thoát được một màn nguy hiểm.
Ngay khi Dương Mỹ còn chưa rõ tình hình thì một giọng nói quen thuộc
vang lên “ Cô ngu ngốc sao? Chẳng lẽ không biết tránh đi lại định dùng
bản thân mình đỡ đá?” Giọng nói tuy lạnh lùng nhưng cũng không giấu được sự lo lắng nồng đậm bên trong. Hoàn hảo, hoàn hảo là đến kịp, nếu không chỉ sợ là đã… Lăng Thiên bị chính suy nghĩ trong đầu mình dọa cho hoảng sợ ôm cô càng chặt.
Dương Mỹ lúc này mới nhìn rõ gương mặt người vừa cứu cô, trên mặt cũng
không giấu nổi nghi vấn, trong lòng cũng có chút tư vị ngọt ngào.
Có điều, sự tình phát sinh tiếp theo lại không để cho hai người có cơ
hội nói thêm câu nào. Đất đá rơi xuống ngày càng nhiều mà mỗi một tảng
đều là to lớn gần bằng người.
Lúc này, lại có thêm mấy tảng rơi xuống chỗ hai người đang nằm, Lăng
Thiên ôm Dương Mỹ một vòng lăn ra tránh. Chỉ là, lần này không còn may
mắn như trước, hai người đều không kịp để ý hoàn cảnh đã cùng nhau lăn
xuống vách núi….
………………………
Lăng Thiên chỉ cảm thấy cả người đau đớn như vừa trải qua tra tấn, mi
mắt cũng nặng trịch không mở ra nối. Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay
anh sau đó là cơn đau tê tâm phế liệt truyền đến khiến Lăng Thiên đang
bị hôn mê cũng nhịn không được khẽ hừ một tiếng. Sau đó, còn có nhiều
cơn đau khác từ nhiều nơi trên khắp thân thể truyền đến. Lăng thiên nghĩ muốn phản kháng nhưng lại không thể mở mắt. Lẽ nào, có người định nhân
lúc anh suy yếu nhất dùng thủ đoạn tra tấn thân xác anh trước khi chết.
Có điều, Lăng Thiên đã nhanh chóng bị cơn đau khiến cho không còn chút
tri giác nào, lâm vào hôn mê sâu.
Lăng thiên không biết mình ngủ đã bao lâu, chỉ cảm thấy thật dài. Khi
anh mở mắt thì trời vẫn sáng, trước mặt anh lúc này còn có một đống lửa
đã cháy hết. Một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của Lăng Thiên
“ Tỉnh rồi sao?”
Nương theo giọng nói, Lăng Thiên mới nhìn đến người vừa lên tiếng, quần
áo đã rách nát không chịu nổi nhưng vẫn không hề làm giảm bớt sự xinh
đẹp ngược lại có thêm chút hương vị yếu đuối khiến người khác thương
tiếc.
“ Đúng vậy. Cả đêm qua cô chăm sóc tôi sao?” Lăng Thiên nheo mắt nhìn cô mỉm cười, chỉ là nụ cười này có chút quá mức suy yếu.
Lăng Thiên muốn ngồi dậy quan sát tình huống của bản thân hiện tại nhưng vừa nhúc nhích khiến tứ chi đều truyền đến đau đớn khiến anh khẽ hừ một tiếng.
“ Nếu không muốn cả đời bị liệt thì tốt nhất nên nằm im một chỗ.” Giọng
nói lạnh lùng vang lên mà chủ nhân của nó cũng đang dùng đôi tay trắng
nõn kiểm tra vết thương cho anh. Thấy vết thương vì củ động vừa rồi mà
có dấu hiều chảy máu khiến Dương Mỹ trừng mắt nhìn kẻ vừa gây ra. Đối
với ánh mắt của cô, Lăng Thiên cũng chỉ còn cách cười khan hai tiếng
ngượng ngùng nằm im để cô sờ tới sờ lui khắp người.
“ Tại sao anh lại cứu tôi?” Dương Mỹ bàn tay vẫn tiếp tục công việc, ánh mắt cũng không nhìn Lăng Thiên nhỏ giọng hỏi. Tiếng nói của cô quả thực rất bé, nếu không phải nơi đây chỉ có hai người thì Lăng Thiên cũng
không phát hiện cô đang nói với mình.
“ Hả? Cô vừa nói gì tôi nghe không rõ!” lăng Thiên nghi ngờ hỏi lại. Quả thực là vừa rồi anh không nghe rõ cô nói gì.
“ Tôi hỏi anh tại sao cứu tôi!” Thanh âm Dương Mỹ đề cao hơn nhiều, ánh mắt cũng đối diện với Lăng Thiên.
“ À, vấn đề này à! Cũng không tại sao cả, thuận đường thì cứu thôi!” Lăng thiên không nhìn vào mắt cô mà liếc chỗ khác nói.
“ Tôi sẽ trả cho anh” Dương Mỹ nhíu mày nói, chứng kiến ánh mắt nghi ngờ của Lăng Thiên cô bổ sung “ Phần nhân tình này, tôi không quen mắc nợ
người khác.”
Lăng Thiên quay mặt nhìn cô, ánh mắt anh đăm chiêu “ Đôi khi quá sòng phẳng cũng không phải đức tính tốt!”
“ Không còn cách nào, tôi đã quen rồi!” Dương Mỹ nhàn nhạt nói.
Lăng Thiên nhìn cô thật lâu “ Cô đã thay đổi rồi!”
Dương mỹ nhíu mày nhìn anh đinh hỏi nhưng lại thôi. Cô đứng dậy bước vào trong rừng.
“ Cô đi đâu vậy?” Phía sau cô, thanh âm suy yếu của Lăng Thiên vang lên.
“ Tìm chút hoa quả và nước.” Dương Mỹ cũng không quay đầu lại vừa nói vừa tiếp tục bước đi.
“ Cẩn thận một chút!” lăng Thiên lên tiếng với theo cô.
Lần này Dương Mỹ dừng lại nhưng không nói gì, sau một hồi lại bước đi tiếp.
Khoảng 30 phút sau, Dương Mỹ quay trở lại với một ít hoa quả dại.
“ Có ai còn sống không?” Lăng Thiên câu đầu tiên cũng không hoi cô kiếm hoa quả ở đâu mà hỏi một vấn đề khác.
Dương Mỹ nghi ngờ nhìn anh nhưng vẫn nói “ Không còn ai hết. Sao anh biết tôi đi kiểm tra người?”
Lăng Thiên nở nụ cười bí hiểm với cô nói “ Đoán!”
Dương Mỹ cũng không tiếp tục truy vấn vấn đề này, ném về phía Lăng Thiên vài quả táo dại sau đó ngồi một bên ăn.
Lăng Thiên chứng kiến cảnh này cũng phải cười khổ nói “ Tiểu thư, tay
tôi không củ động được mà. Cô ném cho tôi cũng không có cách nào ăn
được!”
Dương Mỹ suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy đi về phía anh cầm quả táo trong
tay đưa lên miệng Lăng Thiên, chính bản thân cũng tự cắn một miếng khác.
Lăng Thiên nhíu mày nhìn cô, suy nghĩ đăm chiêu sau nói “ Trước đây cô không hề thích ăn táo.”
Động tác của Dương Mỹ khựng lại giữa chừng, ánh mắt có thêm chút sát khí mờ nhạt nhưng rất nhanh biến mất.
“ Thói quen không tốt nên bỏ rồi. Muốn không chết đói thì dù có là côn trùng cũng phải ăn thôi.”
Dương Mỹ nhàn nhạt nói, cũng không hỏi làm sao Lăng Thiên lại biết chuyện của cô.
Hai người từ lúc đó vẫn bảo trì im lặng. Đến chiều, Dương Mỹ lại đi kiếm ít củi và thức ăn cho hai người.
Sau khi nướng xong một con thỏ rừng, Dương Mỹ lại tiếp tục công việc lúc sáng là bón tận miệng cho Lăng Thiên.
Lăng Thiên cũng rất hưởng thụ được cô phục vụ, miệng lúc đòi hỏi nước,
lúc lại muốn cô lau mỡ cho hắn. Bộ dạng tuy có chút chật vật nhưng miệng lại cười đến toe toét không khép lại được.
Dương Mỹ cũng rất kiên nhẫn đáp ứng mọi yêu cầu của anh, cũng không hề nhíu mày gắt gỏng chút nào.
“ Tay nghề cô thật khá nha! Thịt thỏ của cô nướng cũng đủ mở một nhà
hàng rồi đó. Có điều nếu có thêm chút gia vị có lẽ sẽ ngon hơn!” lăng
thiên vừa ăn vừa bình luận không để ý đến sắc mặt Dương Mỹ đang đen lại.
Dương Mỹ nhét nốt phần thịt còn lại vào miệng Lăng Thiên khiến anh ú ớ
không nói thêm được câu nào, ném ánh mắt đau khổ về phía cô.
Dương Mỹ bỏ ngơ mọi động tác cầu xin của anh khiến Lăng Thiên thật khó khăn nuốt xuống hết chỗ thịt trong miệng.
“ Cô thật không tốt nha, sao có thể đối xử với người bệnh như vậy, hơn
nữa tôi còn là ân nhân của cô.” Lăng Thiên oán hận lên án.
“ Nếu anh không phải cứu tôi thì anh đã sớm chết rồi” Dương Mỹ cũng
không nhìn anh chỉ nhàn nhạt nói khiến Lăng Thiên nghe xong cũng rụt cổ
lại không nói thêm câu gì. Anh biết điều cô lại là sự thật.
Trăng đã lên cao, có lẽ là đã 11 giờ, Dương mỹ cũng không có dấu hiệu
mệt mỏi. Cô nhặt củi cho thêm vào trong đống lửa. So với hoàn cảnh hiện
tại, trước đây cô đã từng phải 3 ngày 3 đêm không ăn không ngủ còn phải
đề phòng dã thú và đồng bạn nhân cơ hội tập kích thì bây giờ nào đã đáng là gì.
Lăng thiên nhìn cô với ánh mắt có chút thương xót và yêu thương gọi cô “ Cô lại đây cùng nằm đi, trong rừng này cũng không có dã thú, hơn nữa về đêm sẽ rất lạnh.”
Dương Mỹ nhìn anh thật sâu nói “ Không lien quan đến anh, mau ngủ đi.”
Lăng Thiên biết không thể khuyên bảo được cô, nên chỉ đành tìm cớ nói
chuyện muốn thức cùng cô “ Cô nghĩ bao giờ bọn họ sẽ đến cứu chúng ta”
“ Có lẽ là ngày mai, sẽ sớm thôi anh không cần lo lắng.”
Lăng Thiên biết cô hiểu lầm anh sợ hãi ở trong này nhưng Lăng Thiên cũng không muốn giải thích..
“ Ba cô chắc sẽ lo lắng cho cô lắm!”
“ Đừng nhắc đến ông ta!” Giọng nói Dương Mỹ cũng đã lạnh đi vài phần
Lăng Thiên cũng không vì vậy mà im lặng ngược lại mỉm cười nói “ Xem ra
lời đồn đại không sai. Quan hệ giữa hai cha con cô không được tốt lắm!”
Dương Mỹ trừng mắt nhìn anh “ Không lien quan đến anh. Bớt nói đi không ai bảo anh câm.”
Lăng Thiên cũng không để ý đến sự tức giận của cô mà tiếp tục nói “ Nếu
tôi cũng có người quan tâm như cô thì sẽ hết sức trân trọng rồi.” giọng
nói tuy nhỏ nhưng Dương Mỹ vẫn nghe thấy.
Cô có chút suy nghĩ nhìn anh “ Anh không có cha mẹ sao?”
“ Tôi là cô nhi!” Lăng Thiên mỉm cười trả lời cô, ánh mắt cũng không có
biến hóa nào tựa như câu chuyện đang nói không liên quan đến anh.
“ Một cô nhi có thành tích như anh cũng rất hiếm.” Dương Mỹ cũng không
an ủi anh như bao người khác mà bình thản nói. Nếu là người khác ở vào
tình cảnh này sẽ đều lên tiếng an ủi mấy câu nhưng Dương Mỹ lại hoàn
toàn không có khái niệm an ủi trong từ điển. Đối với cô, an ủi cũng đâu
thể khiến nỗi đau giảm bớt, cũng không thể thay đổi sự thật. Nếu đã vậy
thì cũng đâu cần làm việc vô nghĩa đó chứ.
“ Đều là ba nuôi dạy tôi. Ông ấy là một người rất tài giỏi, cũng là thần tượng tôi theo đuổi.” nhắc đến người kia khiến nụ cười của Lăng Thiên
cũng có thêm một chút chân thật.
“ Cha mẹ anh vì sao chết.” Dương Mỹ vô ý hỏi một câu mới biết mình lỡ lời nhưng đã muộn.
Lăng Thiên chỉ nhìn cô một chút, ánh mắt có điểm khác lạ “ Bị người hại chết!”
Dương Mỹ vốn tưởng anh sẽ không trả lời nên khi nghe được đáp án cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Cô cũng không hỏi thêm một câu nào nữa, hai người chỉ nói về những chuyên lặt vặt, cũng không đề cập đến vấn đề vừa rồi.
Cả đêm hôm đó, cả hai nói chuyện đến sáng nhưng đa phần là Lăng thiên
hỏi còn Dương Mỹ trả lời. Trong một thoáng nào đó, khoảng cách hai người đã rút lại không ít.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT