2 ngày sau, Dương Mỹ đã có thể xuống giường. Vết thương
tuy chưa lành hẳn nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến hoạt động. Trước
đây khi còn tham gia huấn luyện cô đã từng phải chịu khổ hơn thế này
nhiều.
“Chú Thành, chuẩn bị xe cho cháu, cháu phải ra ngoài” Dương Mỹ gọi điện thoại cho lão quản gia.
5 phút sau, một chiếc Porsche mui trần đỏ đỗ trước cửa biệt thự.
“ Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong,cô có cần tài xê không?” Quản gia cung kính cúi đầu hỏi:
“Tiểu thư,mời đi lối này” Một nam nhân trung niên mặt rỗ dẫn Dương Mỹ vào gian phòng hoa lệ.
“Được rồi, mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra không?” Dương Mỹ lạnh lùng
lên tiếng. Trong gian phòng ngột ngạt, im lặng có thể nghe được cả tiếng hơi thở, cảm giác áp bách do Dương Mỹ mang lại khiến trên khuôn trán
bong loáng của viên quản lí đã thêm một tầng mồ hôi.
Đối với vị tiểu thư thần bí này, không một ai biết được lai lịch. Họ chỉ biết cô rất giàu cũng như rất tàn nhẫn và lạnh lùng. Đã có lần, 1 gã
say rượu cố tình đến đây gây sự, cô không nói gì chỉ cho người cắt hết
gân tay gân chân rồi thả vào chuồng chó. Ánh mắt đấy, thủ đoạn đấy không một ai dám quên. Đối với vị tiểu thư này càng thêm kính sợ. Quán bar
này là cô bỏ tiền ra mua nhưng chưa bao giờ quay lại một lần trừ lần đó.
“Dạ, không có, thưa tiểu thư. Mọi việc vẫn ổn, có mấy tên bên Long định
đến gây sự nhưng đều bị người của ta đuổi đi” Quản lí cố điều chỉnh
giọng nói thật cẩn thận trả lời Dương Mỹ.
“ Ừm. Người của ta bên đấy có nói gì không?” Dương Mỹ khẽ nhấm nháp li rượu Louis 17.
“ Không có. Người của ta nói bên đó vẫn chưa có hành động gì, hình như
đang đợi một ai đó ra tay dàn xếp mọi việc. Từ sau khi tên Mãnh Du đó bị ám sát, mọi sự vụ bên đấy đều do một người thần bí sắp xếp.”Quản lí
trầm tư trả lời. Đối với sự tình lien quan đến Long đó hắn không dám có
nửa điểm đoán bừa.
“Oh. Người thần bí? Điều tra về hắn, tôi muốn mọi thông tin ve han”
Dương Mỹ khẽ nhếch môi cười nhưng ánh mắt lại không có nửa điểm ý cười,
nụ cười tuyệt mĩ nhưng lạnh như băng.
“ Vâng. Thưa tiểu thư” Quản lí cung kính trả lời.
“ Oh. Đó là ai?” Dương Mỹ nheo mắt chỉ tay về phía 3 gã to béo đang đánh nhau với một người. Vì quá xa cộng thêm ánh sáng chói làm Dương Mỹ
không thể xác định được hình dáng nhưng lại thấy có điểm quen thuộc.
“ Tôi…không…không biêt.thưa tiểu thư. Mấy hôm nay gã đều đến đây uống
rượu nhưng chưa gây sự lần nào. Tôi thấy hắn cungx không có vẻ gì đáng
nghi cho nên…” Quản lí đưa tay lau mồ hôi, lắp bắp trả lời. Chết tiệt,
tại sao là đúng là tên hắn không có tư liệu gì cơ chứ, sao lại chọn đúng hôm nay mới ra tay gây sự.
“ Hừ. Cho nên nguoi mới không điều tra chứ gì?” Một tiếng hừ lạnh vang
lên khiến không ai dám thở gấp, mồ hôi từng hột, từng hột rơi xuống.
“ Xin…xin lỗi tiểu thư. Là tôi làm việc thất trách. Tôi sẽ cho người
điều tra về hắn ngay lập tức” Quản lí run rẩy trả lời chỉ thiếu nước quỳ xuống để nói chuyện.
“ Sẽ không có lần sau. Theo tôi ra ngoài xem” Dương Mỹ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi quay lưng ra khỏi phòng”
“ Thằng chó kia, mày biết mày cướp người yêu của ai không? Tao nói cho
mày biết hôm nay mày đừng mong được toàn xác ra khỏi đây. Khôn hồn thì
quỳ xuống liếm giày cho Hổ ca thì may ra Hổ ca niệm tình mà tha cho cái
mạng chó của mày” Một tên tóc vàng khua chai bia đã đạp một nửa trước
mặt nam nhân kia. Chỉ thấy gã cười khẩy một cái làm như không hề có lũ
người kia mà tiếp tục uông rượu.
“ Dm. Bố mày nói mà mày không nghe à. Định giả điếc với tao à, tao cho
mày biết thế nào gọi là điếc…” Vừa nói tên tóc vàng định cầm chai bia
đạp vào đầu nam nhân kia.
“ Cút. Đừng để mất nhã hứng của bổn đại gia, tao đối với phụ nữ ôn nhu
không có nghĩa cũng đói bọn mày ôn nhu” Nam nhân kia thoáng động tay đã
bắt được chai bia, vặn một cái khiến tên tóc vàng hét thảm rồi thả chai
bia ra. Vừa long nhìn vào chai bia trong tay, bạc môi khẽ nhếch nụ cười
lạnh lùng khiến đám nữ nhân xung quanh si dại quên cả việc hoảng sợ.
Thật là một nam nhân ưu tú, khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính, vóc người
thon dài ,cao lớn khiến nữ nhân nào cũng phải bị thu hút từ ánh nhìn đầu tiên.
“ A. Thằng khốn, mày dám đánh tao. Hổ ca, nó dám không nể mặt anh, mau
trừng phạt hắn đi, Hổ ca” Tên tóc vàng tức giận nhưng cũng không dám
xông lên nữa đành quay sang đại hán cao lớn bên cạnh cầu trợ giúp.
Người được gọi là Hổ ca từ nãy giờ không lên tiếng lúc này bước ra khỏi vòng vây của bọn đàn em đến trước mặt nam nhân kia.
“ Mày là người của Tê ca hay Giáp ca” Hồi lâu hắn mới nặng nề hỏi một câu.
“ Không quen biết” Nam nhân tuấn mĩ kia vẫn tiếp tục thưởng thức rượu không hề để y đến bên cạnh có kẻ sắp phát cuồng.
“ Không quen biết? Tại sao mày lại đi với Tiểu Trúc?” Hổ ca mắt phun ra lửa gằn giọng hỏi.
“ Không quen. Có lẽ là cô ta tự theo tao vào nhà nghỉ, tao không có thói quen từ chối người đẹp” Nam nhân kia cố tình chọc giận Hổ ca, thực ra
với chức nghiệp của hắn thì sẽ không bao giờ làm ra được loại sự tình
như vậy.
“ Mày. Được lắm. Rượu mời không uống thích uống rượu phạt. Chúng mày,
còn đời gì nữa, lên” Hổ ca tức đến tái mặt quay sang quát lũ đàn em. Lũ
kia nghe vậy mặt lộ rõ ve vui mừng cùng nhau kẻ cầm ghế người cầm chai
lên.
“ Hừ. Không biết lượng sức” nam nhân kia hừ lạnh một tiếng nhưng cũng chưa đứng dậy.
“ Dừng tay.” Một giọng nói trong trẻo truyền đến, không to nhưng rõ rang là có hiệu quả. Chỉ thấy bước ra giữa dòng người là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Mọi người cùng nín thở hít một ngụm lãnh khí. Trời ạ, sao lại có người đẹp đến vậy. Mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh trắng
noãn, đôi mắt to tròn, đen láy như muốn hút ánh nhìn người đối diện,
chiếc mũi cao nhỏ, bên dưới là đôi môi hồng nhuận. Thật là một tiểu cô
nương khả ái,dễ thương ngoại trừ đôi mắt lạnh lùng kia khiến người khác
không dám đối diện.
“ xảy ra chuyện gì?” Vẫn giọng nói đó nhưng giờ đã càng thêm lạnh lẽo.
“ Cô bé, ở đây không có chuyện của cô đâu, mau về nhà đi, sau này đừng
đến nơi như thế này nữa biết không? Thật là, mới có tí tuổi mà đã
..A…a..” nam nhân kia lúc này đã đứng dậy đi về phía Dương Mỹ định giơ
tay ủn cô đi nhưng bất ngờ bị cô nắm láy bể ngược lại.
Kinh ngạc nhìn bàn tay mình bị một bàn tay nhỏ bé xinh đẹp kia vặn đến
không ra hình dạng. Một lúc mới phục hồi tình thần rút tay về nhưng lại
không thể được. Đôi tay nhìn bé nhỏ nhưng lại như một gọng kìm phải rất
cố gắng mới rút được về, thu lại dáng vẻ đùa giỡn, hắn biết tiểu oa nhi
này không hề dễ đối phó.
“ Cô là ai” Hắn lạnh lùng lên tiếng.
“ Chủ nhân ở đây. Giải tán hết cho tôi,còn các anh đền bù thiệt hại ngày hôm nay, nếu không đừng một ai mong rời khỏi” Dương Mỹ lạnh lùng đảo
mắt một vòng xung quanh ám chỉ mọi người ra về hết. Dù rất muốn ở lại
xem nhưng đối diện với ánh mắt kia vẫn là không ai có can đảm đấy. Mọi
người lần lượt ra về, phút chốc cả quán bar chỉ còn lại Dương Mỹ cùng
quản lí và lũ người kia.
“ Được. Đền bù thì đền bù nhưng người đền bù không phải là tôi vì tôi
đâu có đập phá cái gì. Cô nên đòi bọn người kia thì đúng hơn.” Nam nhân
lại cợt nhả nói.
“ Hừ. Cô bé, đừng tương có mấy món võ mà có thể ra ngoài đời lăn lộn. Về nhà đi học đi.” Hổ ca tuy trong long vẫn còn kiêng kị màn vừa rồi nhưng trước mặt đàn em lại không thể để mất thể diện chỉ có thể mạnh mồm nói
như vậy.
“ Có hối hận không?” Dương Mỹ thản nhiên nói.
“ Hối hận gì? Từ khi Hổ Phùng ra lăn lộn ngoài đời đến giờ chưa bao giờ
biết dến 2 từ hối hận” Hổ ca vẫn mạnh miệng nói nhưng trong long bất
giác dâng lên nỗi sợ hãi cùng hối hận.
“ Hừ. Được, vậy thì bây giờ sẽ biết” Dương Mỹ lạnh lùng nói, nở nụ cười
xinh đẹp tuyệt mĩ nhưng cũng tràn đầy sát khí. Quản lí và nam nhân kia
cùng giật mình. Quản lí bởi vì đã ghi nhớ khắc cốt nụ cười này. Chẳng
phải lần trước cô cũng cười như vậy sao nhưng kết quả thì sao. Nghĩ đến
đay hắn bất giác rung mình lui lại sau mấy bước giữ khoảng cách an toàn. “Không hay rồi. Tiểu thư thực sự bị chọc giận rồi”.Quản lí khẽ lầm bầm. Còn nam nhân kia thì giật mình bởi sát khí của Dương Mỹ. Một cô bé mới
chừng đó tuổi sao lại có sát khí trầm trọng như vậy được. Thu lại vẻ cợt nhả, hắn nghiêm túc theo dõi diễn biến. “Cô gái này thật không đơn
giản” Đây là tiếng nói trong long hắn.
Ai cũng cảm thấy nghi ngờ đối với Dương Mỹ nhưng cô chỉ lạnh lùng cười.
Nếu ai đó cũng phải chịu huấn luyện như cô thì sẽ không cảm thấy có gì
là lạ cả. Năm đó, 1000 đứa trẻ được đưa vào rừng rậm Amazon nhưng chỉ có một đứa trẻ được ra ngoài. Khi đó Dương Mỹ đã biết thế nào là quý trọng sinh mạng của mình. Bất kì ai uy hiếp đến tính mạng của mình kẻ đó đều
đáng chết. Sát khí đó là từ rèn đúc từ bao xương máu mà nên. Cái tên
Satan cũng từ đó mà nổi tiếng Thế Giới. Không một lính đánh thê nào khi
nghe đến tên này mà không nhịn được rung mình. Satan là cái tên cấm kị
trong mọi quân đoàn lính đánh thuê cùng với một cái tên khác là Lang
Sói.
Sáng hôm sau, người ta tìm được 3 cái xác bị lột da ngoài bờ sông, chân
tay đều bị cắt hết. Một nam nhân nhíu mày nghe báo cáo. Rõ ràng là tối
hôm qua những kẻ đó chỉ bị đánh gãy hết tay chân sao hôm nay lại thành
ra như vậy.
“ Thưa ngài. Khám nghiệm tử thi cho thấy, nạn nhân bị duy nhất một nhát
dao lột da cho đến chết, trước đó còn bị chặt hết tay chân.” Một viên
cảnh sát báo cáo lại tình hình.
“ Ừm. Được rồi, vụ án này hãy lưu lại hồ sơ. Tạm thời hãy hõan lại việc
điều tra lại, phong tỏa mọi tin tức, nói với nhà báo chí chỉ là một vụ
thanh toán của các băng đảng xã hội đen. Nam nhân suy nghĩ một lát rồi
trả lời.
“ Vâng. Thưa ngài” Nói rồi viên cảnh sát đi ra ngoài
“ A lô, Tiểu Vũ phải không?” Một giọng nữ thanh thúy dễ nghe truyền đến trong điện thoại.
“ Ừm. Là tôi. Mari,cô giúp tôi điều tra về một người tên là Dương Mỹ,
chủ quán bar Queen, tôi muốn biết mọi thứ về cô ta” Lăng Vũ nói vào điện thoại
“ Được thôi,nhưng mà tôi được trả công là gì đây?”Giọng nữ bên kia khẽ cười thanh thúy.
“ Đây là chuyện công, mau làm đi, gửi cho tôi kết quả sớm nhất” Lăng Vũ cau mày trầm giọng nói rồi tắt máy.
Đầu dây bên kia
“ Hừ. Nói tôi làm là tôi phải làm sao? Đợi tôi gặp được anh thì anh biết tay tôi.” Một cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp tức giận rủa thầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT