2 giờ sáng, biệt thự ngoại ô New Yord.

Ánh đèn mờ ảo chiếu vào gương mặt người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế. Gương mặt góc cạnh, trán cao, mũi thẳng, môi mỏng, đôi mắt thâm trầm. Dám chắc khi còn trẻ cũng là một người rất tuấn tú.

Ông mệt mỏi dựa đầu vào cánh tay, mắt nhắm nghiền tựa như đã ngủ. Gương mặt thể hiện rõ sự từng trải. Bóng ông cô đơn, tịch mịch, thê lương.

3 giờ sáng.

Tiếng động cơ xe khiến người đàn ông tỉnh dậy, ngồi thẳng lại người, ánh mắt nhìn về phía cửa.

Một cô gái xinh đẹp loạng choạng mở cánh cửa, bước đi cũng không vững.

Cô không hề để ý đến người đang ngồi trên ghế, một mực đi về phía hành lang.

“ Đứng lại, Dương Thư Nhã, con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Tại sao đến giờ này mới thèm về nhà?” Người đàn ông đang ngồi, cũng là

Dương Trí Chung trầm giọng quát.

Dương Thư Nhã giật mình quay người lại, ánh mắt mơ hồ nhìn “ Là ba à! Hôm nay là sinh nhật bạn con, bọn họ giữ lại lâu quá mãi mới thoát được. Hì hì, bạn bè mà ba, ba cổ hủ thế. Thôi, con lên đây.”

Dương Trí Chung nhíu mày ngửi mùi rượu nồng nặc trong phòng, không nhịn được nói “ Chờ đã, con gái con đứa gì mà uống nhiều rượu thế? Phải biết chừng mực chứ. Lại đây ngồi đi, ba có chuyện muốn nói với con”

Dương Thư Nhã bất đắc dĩ bước lại gần ngồi xuống bên cạnh. Hôm nay cô uống hơi nhiều, một phần cũng bởi vì bạn bè mời,còn lí do chính là cô cảm thấy vui mừng vì sắp trừ được cái gai trong mắt. “ Hừ hừ, Dương Mỹ, để xem lần này ai có thể giúp được cô. Ha ha ha, cuối cùng cô cũng chết, cô phải chết, cô chết tôi mới có được thứ tôi muốn, tất cả những gì cô đã lấy của tôi.”

Dương Trí Chung gọi người nấu canh giải rượu cho cô. Đợi cô uống xong mới bắt đầu nói “ Thư Nhã, ba hỏi con ,mấy hôm nay con đã làm gì, tiêu gì? Giám Đốc ngân hàng vừa gọi điện cho ba nói rằng hai ngày trước con đã chuyển năm triệu đô vào một tài khoản ẩn danh bên Thụy Sĩ. Con có gì cần giải thích với ba không?” Sắc mặc Dương Trí Chung hơi tái nhợt, nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn thẳng lên con gái ông.

Thoáng chốc, cơn say trong người Dương Thu Nhã tỉnh hơn nửa khi nghe xong câu nói kia, sắc mặt hơi đổi nhưng rất nhanh che đi, cô cố ý cúi thấp mặt xuông không để ba cô thấy được tia sợ hãi bên trong mắt, đầu vận chuyển thật nhanh, hai bàn tay nắm chặt…

Dương Trí Chung có chút mất kiên nhẫn nhìn cô. Chợt, Dương Thư Nhã nhào vào lòng ông, thanh âm nũng nịu có vài phần giận dỗi vang lên “ Ba à, chỉ năm triệu đô thôi mà, chúng ta đâu có thiếu chút tiền ấy. Hôm trước đứa bạn học cùng lớp hồi Đại học hỏi con vay chút tiền đó để trả nợ, con cũng niệm tình cũ mà cho họ vay. Một khoản tiền nhỏ mua được một ân tình lớn không phải lời thì là gì. Hì hì…”

Dương Trí Chung bất đắc dĩ nhìn cô con gái nhỏ đang nép sát vào lòng, dùng sức đẩy cô ra đối diện với mình, thở dài một hơi nói “ Thư Nhã, ba không ngăn cấm con quan hệ với bạn bè nhưng là con phải chú ý chừng mực, lòng người khó đoán, cẩn thận đừng bị lợi dụng!”

Ánh mắt ông nhìn thẳng vào con gái nghiêm túc nói.

Sắc mặt Dương Thư Nhã tối lại, vùng dậy khỏi ghế, lớn tiếng nói “ Ba, con lớn rồi, chuyện bạn bè của con con tự biết đúng sai, ba không cần nghi ngờ họ, cũng không cần phải can thiệp vào quan hệ của con.”

Dương Trí Chung nhịn xuống muốn phát tác, lời muốn nói đến cửa miệng lại nuốt vào, nặng nề nói “ Thư Nhã, con cũng biết mình lớn rồi sao? Con năm nay đã 23 tuổi rồi mà ngày ngày vẫn còn lêu lổng cùng bạn bè không chịu đến công ty. Con nhìn lại mình xem, ăn mặc, đầu tóc có chỗ nào giống đại tiểu thư hay không? Nhìn xem cả em con tiểu Mỹ nữa, nó nhỏ hơn con mà đã có thể chủ trì mọi việc trong Tập Đoàn rồi…”

Nắm tay nắm chặt cơ hồ nhìn ra tia máu, ánh mắt Dương Thư Nhã bừng bừng lửa giận nhìn người trước mặt mà cô gọi là ba. Trong mắt có cả đau khổ lẫn uất ức.

“ Đủ rồi, đừng nói nữa, tại sao ba lúc nào cũng đem so sánh con với cô ta. Tại sao lúc nào cũng là cô ta tốt hơn con, từ nhỏ đến lớn đều vậy. Con không ngoan ba cũng nói, con học không tốt ba cũng nói, tại sao ba không thể hài lòng về con. Ba có biết con đã cố hết sức để được ba chú ý, để được ba khen thưởng nhưng đổi lại con được gì? Ha ha ha…Con không cam tâm, rất không cam tâm, con hận cô ta, hận cô ta muốn chết, con muốn cô ta vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn như mẹ cô ta vậy…”Dương Thư Nhã điên cuồng gào thét, nước mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp.

Một bàn tay cứng rắn tát thật mạnh vào mặt cô khiến Dương Thư Nhã sững người nhưng nhìn đến người rat ay cô lại càng thêm điên cuồng cười, bàn tay ôm lấy gò má nóng hổi đau khổ nhìn người “ ba” của cô.

Dương Trí Chung không tin nhìn xuống bàn tay của mình rồi lại nhìn dấu tay in lại trên gò má kia, trong mắt có một tia hối hận cùng thương tiếc nhưng vẫn lạnh lùng thốt “ Dương Thư Nhã, con cẩn thận lời nói của mình, Dương Mỹ là em con, sự thật này không thể thay đổi, chấp nhận hay không thì tùy con. Từ ngày mai hãy đến tập Đoàn tiếp nhận chức vụ Giám Đốc Marketting,đi theo em con học hỏi quản lí Tập Đoàn.”

Dương Thư Nhã tức giận nói, mặt mũi lấm lem nước mắt “ Không, con không đi, cô ta chỉ là đồ con hoang, cô ta không xứng. Ba chỉ biết thiên vị cô ta, yêu thương cô ta, trong lòng ba có mẹ con con hay khống? Con không phục, không phục…” Câu cuối cùng Dương Thư Nhã dùng hết sức hét thật to biểu lộ hết thảy sự uất ức mấy năm qua trong long cô.

Dương Thư Nhã chạy thật nhanh về phòng mình, đóng cửa thật mạnh, cô dựa người vào cửa khóc thật lớn.

Cô đúng là đang rất đau khổ cũng càng rất thống hận Dương Mỹ. Tại sao, tại sao cái gì cô ta cũng cướp của cô, gia đình, tình yêu của ba, ngay cả mẹ cô cũng coi cô ta như con ruột. Cô không cam tâm, không phục nhưng chỉ biết nín lặng cố gắng mong có một ngày chính mình có thể thoát khỏi cái bóng Dương Mỹ. Dương Mỹ đã trở thành bóng ma đè nặng trong lòng cô.

Dương Thư Nhã nhìn bản thân mình trong gương, gương mặt xinh đẹp đã lấm lem nước mắt nhưng vẫn là mĩ nhân đẹp rực rỡ. Duy chỉ có vết sẹo trên trán kia làm người ta thấy hối tiếc cho một gương mặt hoàn hảo.

Đó là dấu vết của trận hỏa hoạn năm đó, cô dù thoát chết nhưng dấu ấn đó đã đi theo cô suốt đời, nhắc nhở cô nhớ rõ mối hận thù với kẻ đã cướp hết thảy của cô.

Dương Thư Nhã hồi tưởng lại đêm đó. Một đém đen mịt, cô được một sơ trong cô nhi viện ôm thật chặt trong lòng cố chạy thoát ra ngoài. Đén cuối cùng vì bảo vệ cho cô mà ngay cả tính mạng cũng mất.

Năm đó, Dương Thư Nhã 4 tuổi, một đứa bé như cô bơ vơ lạc lõng một mình giữa đường lớn. Cả người cô đau đớn, bụng đói cồn cào, cô rất sợ, cô khóc thật lớn nhưng không ai giúp cô. Cô nép mình vào góc tường, gió lạnh làm cô thêm đau hơn, cô thèm cái giường ấm ở cô nhi viện, thèm bữa cơm ở đó.

Cuối cùng, vì quá đói bụng mà cô phải bới thùng rác gần đó lên ăn, cô đã phải tranh giành với một con chó để có được một mẩu bánh mì vứt đi.

Cô nhai ngấu nhai nghiến như sợ có ai cướp mất.

Một đứa trẻ 4 tuổi, khi đó cô mới có 4 tuổi, cái tuổi mà người ta vẫn còn đang trong vòng tay ba mẹ che chở mà cô đã phải đấu tranh để giành được miếng ăn. Hằng đêm phải chịu gió buốt lạnh giá, khi đó ai có thể giúp cô.

Năm tháng đó thành nỗi ám anh cả đời của Dương Thư Nhã.

Về sau cô mới biết được, không phải cô không có cha mẹ phải vào cô nhi viện mà chẳng qua họ không cần cô.

Mẹ cô năm đó đang hôn mê nên không thể nuôi dưỡng cô. Còn người cô gọi là ba bây giờ lúc đó đang bận rộn với kế hoạch trả thù của mình đâu còn để ý đến đứa con này. Ông ta đưa cô vào cô nhi viện, bỏ mặc cô từ đó. Trận hỏa hoạn năm đó đã thiêu rụi hết thảy, thiêu luôn cả người đối xử tốt nhất với cô…còn cả mái nhà duy nhất cô có.

1 năm sau khi cô lưu lạc ngoài đường, một người đến tự nhận là ba cô đến đón cô về, nói họ có một gia đình thật hạnh phúc chỉ còn thiếu mỗi cô.

Cô thực sự lo lắng và mừng rỡ theo người đó về. Sau này khi xét nghiệm ADN họ mới thôi lo lắng và quan tâm cô hết mực.

Cô đã thực sự yêu mến cảm giác có gia đình này. Nếu như chưa từng hưởng thụ qua thì sẽ không luyến tiêc nhưng cô đã có nó thì sẽ dùng sức để bảo vệ.

Ngày ấy nhìn ba cô chăm sóc em gái gọi là Dương Mỹ của cô, cô đã thực lo sợ cô ta sẽ cướp hết thảy những thứ này của mình.

Ngày ấy cô nhìn thấy những người lạ mặt đến bắt Dương Mỹ cô đã không hề lên tiếng để mặc họ làm. Cô thừa nhận cô ích kỉ, cô ham muốn cảm giâc ấm áp này nên không muốn ai cướp đi nó, dù cho có là em gái của cô.

Dương Thư Nhã hồi tưởng lại hết thảy, càng nghĩ ánh mắt cô lại càng cháy lên ngọn lửa thù hận mãnh liệt.

Lúc này, ở dưới nhà, Dương Trí Chung mệt mỏi ôm lấy đầu mình ngửa người ra ghế. Ông thừa nhận mình là một người cha thất bại. Chẳng kẽ tất cả những gì ta đã làm đều là sai sao? Dương Trí Chung không ngừng tự hỏi mình trong lòng.

Ông không hề biết cách đó một cánh cửa, mottj người khác cũng đã nghe hết thảy. Gương mặt xinh đẹp cũng một tầng nước mắt, nắm tay bụm chặt miệng không để phát một âm thanh nghẹn ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play