“ Chủ tịch, cô đã có tư liệu về Tổng Tài Lăng Thị chưa?
Tôi nghĩ cô nên xem cái này, có lẽ sẽ tốt hơn.” Chu Minh theo sau Dương
Mỹ vôi vàng đưa cho cô tập tài liệu. Tuy chưa hẳn đã là đầy đủ vì thời
gian chuẩn bị gấp quá nhưng trên cơ bản thì chỉ cần là người có chút
đầu óc kinh doanh là sẽ hiểu được.
Anh biết Dương Mỹ là một vị CHủ Tịch thông minh và có trách nhiệm nhưng
vẫn không nhịn được lo lắng cho cô. “ Biết người biết ta trăm trận trăm
thắng” Nếu muốn bàn điều kiện hợp tác với người ta trước hết phải hiểu
đối tượng là người như thế nào? Ít ra có thể tránh bị lợi dụng, hơn nữa
cũng dễ dàng nói chuyện hơn.
“ Ừm, Giám Đốc Chu, anh thật chu đáo. Có điều, lúc nãy tôi đã xem qua
tài liệu về vị Lăng Tổng tài đó rồi. Nói thật, tôi cũng có chút bội phục anh ta, không, phải nói là rất bội phục. 15 tuổi dựng nghiệp, tuy là
vốn đầu tư ban đầu là của một Tập Đoàn lớn bên Thụy Sĩ cung cấp nhưng
theo tôi, đổi lại là một thiếu niên 15 tuổi khác sớm đã tiêu hết khoản
tiền đó. Vốn lưu động ban đầu chỉ có 10 triệu đô, vậy mà sau 5 năm đã
lên đến 300 trăm triệu đô, đứng thứ 2 trên sàn giao dịch Mỹ. Quả là kì
tích, còn anh ta cũng là một thiên tài.”
Dương Mỹ trầm giọng nói, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước nhưng sâu trong mắt lóe lên tia sáng kì dị.
Chu Minh mỉm cười thu lại tập tài liệu, theo cô bước về phía xe.
Có ý tứ, không hổ là con gái Dương Trí Chung. Có lẽ theo cô ta sau này đích xác là tiền đồ không thể hạn lượng.
Khách sạn Romeo, đại sảnh.
Dương Mỹ gọi giám đốc của khách sạn, yêu cầu lấy phòng đã đặt trước.
Một phu nhân xinh đẹp, tuổi tác có lẽ đã ngoài 40 nhưng lại không tìm
được vết nhăn nào trên mặt vội vàng tự mình dẫn Dương Mỹ vào gian phòng
đã chuẩn bị trước.
Tuy khách sạn Romeo không phải của Tập Đoàn Thiên Mỹ nhưng lại có 30% cổ phần là của tập đoàn người ta.
Cô gái này chỉ cần có chút không hài lòng vẫn có thể dễ dàng đuổi một
Giám Đốc nho nhỏ như bà ta. Cho dù không cần đặt chỗ vẫn có thể tùy tiện đến bất cứ lúc nào, cho dù có phải đuổi bớt khách cũng phải chấp nhận.
Ai bảo người ta có tiền, hơn nữa lại rất nhiều tiền.
Dương Mỹ được dân vào một gian phòng trang nhã. Nội thất đều được làm từ gỗ nhập khẩu bên Itali. Dù cho Tổng Thống có đến thì tối đa cũng chỉ
được hưởng một gian như thế này mà thôi.
Liếc nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa mới tới giờ hẹn. Dương Mỹ có thói
quen đến sớm hơn trong các cuộc hẹn. Cô muốn bản thân có được sự chuẩn
bị từ trước trong mọi hoàn cảnh. Ít ra cũng phải quan sát địa điểm xung
quanh đề phòng có biến. Cũng không thể trách cô qua cẩn thận vì ít ra nó đã mấy lần cứu mạng cô. Sát thủ hạng nhất, ngoại trừ bản lãnh ra thì
cũng cần phải có một chút vận may.
15 phút sau, đúng giờ, cánh cửa phòng mở ra.
Bước vào phòng là một thiếu niên tầm 20 tuổi, khuôn mặt anh tuấn sáng
lạn, nụ cười mỉm thân thiên luôn ở khóe miệng tạo cho người ta cảm giác
thoải mái ngay từ lần đầu gặp mặt.
Có điều, khuôn mặt này lại rất quen thuộc với Dương Mỹ. Không, phải nói
là quá quen thuộc, bởi vì nó luôn hiện lên trong mơ của cô trong thời
gian này. Không biết vì sao, từ sau lần gặp đó, cô luôn nghĩ đến bản mặt đẹp trai ngời ngời kia, ngay cả trong mơ cũng gặp khiến cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cơ hồ đêm nào cô cũng phải nguyền rủa chủ nhân
của khuôn mặt đó. Dương Mỹ thậm chí còn định đi tìm bác sĩ tâm lí để
giải quyết vấn đề này giùm cô chứ nếu không cô sẽ đi tìm bằng được tên
đáng ghét kia để mà hủy đi cái gương mặt đẹp trai hại nước hại dân này.
Càng nghĩ, khuôn mặt xinh đẹp của cô càng tối sầm lại, nắm tay nắm chặt. Chu Minh ở bên cạnh phát hiện cô có điều bất thường liền lay nhẹ tay cô khiến Dương Mỹ bừng tỉnh. Cô giật mình, thì ra từ nãy tên kia vào cô đã nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, ánh mắt chỉ hận không thể ăn tươi nuốt
sống. Người ngoài nhìn vào chắc sẽ tưởng hai người là kẻ thù không dôi
trời chung. Mà tên kia thủy chung vẫn luôn mỉm cười nhìn biểu hiện của
cô, tự nhiên như là đã biết trước cô sẽ có thái độ như vậy.
Dương Mỹ rất nhanh khôi phục lại thần sắc, mỉm cười đứng lên bắt tay “ Chào Lăng Tổng Tài, tôi là Dương Mỹ, chủ tịch Tập đoàn Thiên mỹ.
NGhe danh tiếng của anh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, thật thất lễ.
Nào, mời anh ngồi, chúng ta cùng bàn công việc được chứ”
Lăng Thiên mỉm cười bóp nhẹ bàn tay nhỏ mềm mại trắng trẻo khiến Dương
Mỹ nhíu mày “ Dương CHủ Tịch, cô không cần khách khí như vậy, chúng ta
đều là người quen cả, có việc gì đều có thể bàn bạc được, có phải
không?”
Dương Mỹ tức giận muốn rút lại bàn tay nhưng lại không thể được. Tay cô
như bị một chiếc kìm sắt khóa chặt lại, không thể nhúc nhích.
Hai người đối diện ánh mắt nhìn nhau, một tóe lửa, một như cười như không.
Hồi lâu, khi mọi người trong phòng nghi hoặc nhìn hai người, Lăng Thiên mới thả tay Dương Mỹ ra bước về phia bàn ăn.
“ Nào, Dương Chủ Tịch, cô còn đứng đó làm gì, mau lại đay ngồi, chẳng
phải cô còn nói có việc muốn bàn với tôi sao? Được rồi, giám đóc Vân
cũng lại đây ngồi đi, cả anh nữa, cũng ngồi xuống đi.” Lăng Thiên rất có phong thái chủ nhà nhiệt tình mời mọi người ngồi xuống.
Dương Mỹ hậm hực ngồi xuông đối diện Lăng Thiên, ánh mắt đã khôi phục lại băng lãnh.
Có điều, lúc này cô lại phát hiện một ánh mắt nồng cháy khác cũng đang
nhìn về phía cô. Dương Mỹ quay đầu lại phát hiện một thiếu niên khác, có lẽ là người đi theo tên kia nhưng vì cô chỉ mải để ý đến hắn nên không
phát hiện ra. Lúc này, hắn đang dùng một ánh mắt hết sức ám muội nhìn
cô. Nói sao nhỉ, nó tựa như là hâm mộ, cuồng nhiệt. Đúng, chính là như
vậy.
Khiến Dương Mỹ khó hiểu là cô đâu có quen biết người này, lẽ nào bệnh
điên cũng lây nhiễm. Nhất định là như vậy, ở cùng tên kia nhiều nên bị
lây nhiễm.
Dương Mỹ nghĩ vậy nên cũng nhìn lại anh ta với ánh ánh mắt thương cảm.
Điều này khiến Vân Phong cơ hồ mừng như điên. Nếu không phải có Lăng
Thiên ở đây e rằng hắn đã nhảy tới chỗ Dương Mỹ xin chữ kí rồi.
Đối diện với ánh mắt như vậy khiến Dương Mỹ cơ hồ không chịu nổi nổi một tầng da gà, nhanh chóng quay sang bắt chuyện với kẻ bên cạnh.
“ Lăng Tông tài, như anh đã biết, Tập Đoàn chúng tôi cần mảnh đất ở Phú
Thị để hoàn thành dự án, mà nó lại đang thuộc quyền sở hữu của anh. Thế
này nhé, anh cho chúng tôi một cái giá, chúng tôi sẽ mua lại, có được
không?” Dương Mỹ hết sức cố gắng điều chỉnh giọng nói bình thương nhất
nhưng vẫn mơ hồ nghe ra một cỗ tà hỏa bên trong.
Lăng Thiên bình thản nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu trên bàn, rất có phong thái quý tộc. Hồi lâu, khi Dương Mỹ đã không còn kiên nhẫn muốn tiến
lên đấm vào mặt anh ta thì Lăng Thiên mới lên tiếng “Dương Chủ Tịch, có
lẽ có sự nhầm lẫn ở đây. Mảnh đất Phú Thị cũng nằm trong một dự án của
Tập Đoàn chúng tôi, một dự án hết sức quan trọng, cô nói , nếu là cô, cô có đồng ý bán không? Hơn nữa, dù không cần dùng nó bây giờ nhưng vị trí của nó lại hết sức đắt giá. Cô cũng là người thông minh, nên biết, bây
giờ tuy nó chỉ là một mảnh đất hoang nhưng trong vòng 2 năm nữa nó sẽ là một trong những trọng điểm kinh tế của thành phố. Chỉ cần biết nghĩ một chút thì sẽ không làm một vụ làm ăn có lỗ như vậy. Dương Chủ Tịch, nếu
là cô, cô có làm không?” Lăng Thiên bình tĩnh phân tích, ánh mắt thản
nhiên như đang nói chuyện không lien quan đến mình.
Hồi lâu, Dương Mỹ mới mỉm cười tự tin nói “ Anh nói đúng, Lăng tổng tài. Có điều hình như ở đây chúng tôi có vẻ thiếu thành ý hợp tác. Nếu chúng tôi chấp nhận hợp tác với quý Tập Đoàn về một lĩnh vực mà lĩnh vực đấy
quý tập đoàn mới lần đầu tham gia còn phía chúng tôi đã có hẳn một
thương hiệu nổi tiếng thì tổng tài sẽ nghĩ sao? Ví dụ như ẩm thực, chúng tôi đã có 10 năm kinh nghiệm làm về cái này cũng như rất được người dân tin dùng. Anh nghĩ, đó đã đủ thành ý chưa?”
Khuôn mặt thản nhiên của Lăng Thiên đã có một chút biến đổi, trầm tư suy nghĩ một lúc Lăng thiên mỉm cười đứng dậy đi về phía Dương Mỹ “ Dù biết là cô đang lợi dụng tôi nhưng điều kiện cô đưa ra thực sụ khiến tôi
phải động tâm. Nào, đến đây, cùng ăn mừng cho việc hợp tác thành công
của chúng ta.”
Dương Mỹ cũng nâng li rượu đứng dậy “ Tổng tài, anh nói vậy là không
đúng rồi, chúng ta đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi, đâu có gì là…Lăng Thiên, anh làm cái quỷ gì vậy?” Đang khi Dương Mỹ mỉm cười chạm li vào
li của Lăng Thiên thì không biết là vô tình hay cố ý, li rượu của anh
lại đổ lên váy cô khiến Dương Mỹ thực sự nổi giận.
“ Ồ, ồ. Xin lỗi cô, tôi không cố ý, thật thất lễ quá.” Lăng Thiên vẻ mặt áy náy lấy khăn lau cho cô nhưng càng lau lại càng dây ra nhiều hơn.
Dương Mỹ tức giận gạt tay hắn ra, dậm chân đi về phía cửa phòng.
Một lúc sau, Lăng Thiên cũng lấy lí do đi rửa tay để đi ra ngoài
Mọi người trong phòng sớm đã trợn mắt há mồm nhìn hai vị lành đạo nổi
tiếng lạnh lùng của họ. Biểu cảm của hai người hôm nay có lẽ còn nhiều
hơn số lần họ biểu hiên ra trong suốt một năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT