Bởi vì bà ngoại đột nhiên ở đâu nhảy ra, ta và Nhậm
Hàn bỗng chốc luống cuống hết cả tay chân.
Lại thêm vụ vô tình lừa bà ngoại chuyện mang thai, ta bắt đầu sợ hãi đến mức dã
man, cũng bắt đầu lo lắng và hoài nghi đối với việc trở thành “Nhậm phu nhân”.
Chuyện làm cho ta lo lắng và suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như cha me Nhậm Hàn chấp
nhận ta có phải chì vì ta có baby hay không, ví dụ như nếu sau khi kết hôn Nhậm
Hàn vẫn muốn ta nghỉ việc hoặc đổi việc khác, ta có nên đồng ý hay không; lại
ví dụ như fan của Kiều Kiều liệu có đến hôn lễ đập phá hay không; lại lại ví dụ
như thầy u có thể đột nhiên tham lam, nói với Nhậm Hàn là không có biệt thự tám
tầng lắp thang máy thì không gả con gái hay không.
Vì thế, dưới áp lực chèn ép, ta bắt đầu chú ý hơn vào
mấy bộ film về đạo lý gia đình như《 Băng
keo hai mặt 》,《 Yêu đương với vợ cũ》,《 Mẹ chồng
nàng dâu so chiêu bảy mươi hai lượt 》, vân vân.
Hôm nay là thứ bảy, Nhậm Ma Vương đang một mặt vừa
ngồi cùng ta xem《 Đề tài
đặc biệt 》đoạn
“nguyên nhân mà bà mẹ chồng tăng tiền nhà”, một mặt thảo luận xem tết Đoan Ngọ
năm nay về nhà ta ăn cơm hay là qua nhà hắn, thì điện thoại đột nhiên đổ
chuông. Nghe thấy tiếng chuông êm tai, ta thản nhiên nằm nguyên tại chỗ trên sô
pha, tiếp tục ăn khoai tây chiên ing. Chúng ta đã giao hẹn từ trước, sau khi
kết hôn, mọi việc lớn trong nhà như điện thoại, nấu cơm, quét dọn, đều do một
mình chú Nhậm làm hết.
Tuy bây giờ còn chưa chính thức đăng ký, nhưng đối với
nghĩa vụ làm việc của mình Nhậm Hàn có vẻ vô cùng hào hứng. Khổ nỗi, một lát
sau, chú Nhậm trở về sau khi nghe điện thoại, mặt đã âm u như sắp mưa, thấy
thế, ta nín thở cau mày, chẳng lẽ mới được vài ngày chú Nhậm đã muốn bãi công,
không muốn đảm đương vai trò “Đàn ông nội trơ” trong gia đình?
Ta đảo mắt, bình thường, tình huống như thế này trên
tivi đều là mẹ chồng gọi điện thoại tới, thấy hóa ra con trai nhà mình lại là
chân chạy bàn tiếp điện thoại, liền lập tức nổi giận lôi con dâu ra mắng một
trận, nói xấu được bao nhiêu thì nói hết bấy nhiêu, sau đó, con trai bị châm
ngòi ly gián thành công, trở về diễn cảnh vợ chồng cãi vã ———-
Con tim nhỏ bé của ta run sợ, ôm gói khoai tây sợ hãi
hỏi: “Mẹ anh gọi à?”
Nhậm Ma Vương không ngẩng đầy, ậm ừ một câu cho xong.
Ta nghĩ lại, không được không được, chúng ta sắp kết hôn rồi, quả thật không
nên gọi “Mẹ anh mẹ anh”, nhìn xem Nhậm Ma Vương hôm qua theo ta về nhà gọi “Ba,
mẹ” ngọt xớt, làm Bạch chủ tịch và Bạch phu nhân hí hửng mãi.
Ta ổn định lại tinh thần, quyết định dùng lời lẽ dịu
dàng nhỏ nhẹ lấy lòng, “Gọi có việc gì thế?”
Lần này, Nhậm Ma Vương hoàn toàn không thèm để ý đến
ta.
Ta nghẹn họng, hận không thể cho mình một cái bạt tai.
Tối kỵ tối kỵ a, sao lại có thể hỏi nội dung nói chuyện của hai mẹ con họ được?
Đây là xâm phạm đời tư của ông xã!
“Nếu không thì tối nay em nấu cơm nhé?” Quay ra thỏa
hiệp với Nhậm Ma Vương một lần, ta là người không sợ cái thiệt trước mắt mà.
Nói xong, Nhậm Ma Vương vẫn mím chặt môi, không nói
câu nào, một lúc lâu sau, mới từ từ rút thuốc trong bao ra, cạch một tiếng châm
lửa lên, nhìn cảnh này, ta vô cùng chấn động.
Nhậm Hàn ngoại trừ lúc viết bản thảo, làm dự án, bình
thường rất ít hút thuốc.
Lại càng không bao giờ hút trước mặt ta. Vì đề phòng
ta hít phải khói thuốc thụ động, hắn đều bỏ ra ban công giải quyết.
Đương lúc ta đang do dự nên nổi điên, bắt chước mấy bà
thím trong film rít gào “Không ngờ anh lại dám hút thuốc trong phòng khách”,
hay là nên tiếp tục nhu ngược thỏa hiệp, chợt nghe Nhậm Ma Vương buồn bã nói:
“Tiếu Phù sắp có baby.”
Ta giật mình, hai giây sau kinh dị kêu lên, “Chị ấy có
baby liên quan gì đến anh?!” Nhìn vẻ mặt bối rối ảo não, dáng điệu buồn bực của
Nhậm Ma Vương, ta không muốn ghen cũng không được. Cái WTF? Chị Tiếu Phù đã kết
hôn chúng ta biết hết từ lâu rồi, nhưng chuyện chị ấy sắp có baby mà còn cũng
người chủ động gọi điện thông báo cho Nhậm Hàn thì đúng là kỳ lạ.
Ta giương nanh múa vuốt, “Nói! Có phải hai người có
gian tình không?”
Nhậm Hàn véo véo hai má của ta, thuận tay xoa xoa đầu
nói: “Đầu óc của em có bao giờ nghĩ được cái gì trong sáng một chút không vậy?”
Ta ôm đầu lặng lẽ rơi lệ, WTF? Rõ ràng tại vì bộ dạng
ai oán của Nhậm Ma Vương mà ta mới phải suy nghĩ lung tung… Chính lúc đang oán
giận, chợt nghe Nhậm Hàn thở dài: “Vừa rồi Lưu tổng gọi điện đến, muốn anh
khuyên Tiếu Phù từ chức.”
Ta kinh ngạc, không biết nói gì.
Trong tòa soạn, Nhậm Hàn ngoại trừ quản lý phòng phóng
viên, còn có một cái danh “Phó tổng”, để hắn thay Đại BOSS và HR đi khuyên nhủ
nhân viên từ chức, thứ nhất là để tỏ thái độ tôn trọng, thứ hai cũng là phù hợp
với nguyên tắc. Nhưng mà, nói trắng ra…
Đại BOSS, ngươi rất…. rất… rất vô sỉ!
Tỉnh táo lại, ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao vẻ mặt của
Nhậm Hàn lại ai oán như vậy.
Chị Tiếu Phù sắp có baby, Đại BOSS nghe phong phanh
được liền lập tức cử Nhậm Hàn đi khuyên nhủ, rõ ràng là sợ phải nuôi báo cô bà
bầu này một năm. Loại chuyện vừa làm mất lòng người khác, vừa bị bêu tiếng xấu
này, dĩ nhiên Đại BOSS sẽ không tự mình ra tay, giao cho Nhậm Ma Vương cũng là
chuyện dễ hiểu.
Ta líu lưỡi, “Nhưng mà, chị Tiếu Phù là nhân viên lâu
năm, lại làm tốt như vậy, Đại BOSS sao có thể bỏ chị ấy được?”
Nhậm Ma Vương cười nhạt, “Đại BOSS cũng là người, cũng
muốn ăn cơm, nuôi báo cô người ta một năm, năng lực công tác có tốt thì cũng có
tác dụng gì? Huống chi, kế hoạch cũng có lúc thay đổi, ngộ nhỡ Tiếu Phù sinh
con xong không muốn trở lại công tác, Lưu tổng mới thật sự là mất cả chì lẫn
chài.”
Ta quệt miệng, dùng hai chữ để kết luận, “Gian
thương!”
Nhậm Hàn vỗ vai ta, nói: “Thôi quên đi, việc này để
anh xử lý, em đừng nói cho ai biết là được rồi.”
“Dạ.”
Nghe vậy, Nhậm Ma Vương đứng dậy, ta đang định hoan hô
“Chết đói đến nơi rồi, mau đi nấu cơm đi”, đã thấy Nhậm Ma Vương cười gian quay
trở lại, “Vừa rồi hình như có ai nói định đi nấu cơm nhỉ?”
Cẩn thận mấy cũng mắc sai lầm, thì ra hồi nãy anh nghe
thấy —-
Sáng thứ hai, ta tuy ngoài mặt cố làm ra vẻ bình tĩnh,
nhưng vẫn không nhịn được nhìn trộm chị Tiếu Phù mấy cái. Cùng là phụ nữ, lại
còn cùng là phụ nữ có gia đình, ta hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của chị
Tiếu Phù, bây giờ trong rất nhiều ngành nghề, phụ nữ đều không thể đạt được
chức vị rất cao, hay nói cách khác, là không thể đạt được chức vị tương xứng
với năng lực.
Bởi vì trong lòng lãnh đạo, phụ nữ lúc nào cũng không
ổn định, chờ sau khi các cô kết hôn, trọng tâm của cuộc sống có xu hướng hướng
về gia đình hơn, như vậy tất ảnh hưởng đến khả năng công tác, đôi lúc các cô
còn có thể nổi cáu, lôi cảm xúc sau cuộc cãi vã với ông xã đến Office.
Về sau, phụ nữ còn có thể mang thai, phát sinh ra bao
nhiêu sự vụ phiền toái như sợ máy tính có bức xạ, sinh con, ở cữ, vân vân. Cho
nên, dù chị Tiếu Phù vào công ty cùng lúc với sếp Lý Tử Nho, nhưng chỉ mất vài
năm, sếp đã bằng vào năng lực phán đoán và cách hành văn sắc bén mà đường hoàng
leo lên vị trí trưởng phòng. Còn chị Tiếu Phù ngày hôm nay cũng cùng lắm chỉ là
một biên tập cấp cao.
Mọi người thường cho là phụ nữ ngốc nghếch, các BOSS
chỉ nhìn thấy đám nam nhân viên cố gắng tiến tới mà không nhận ra kỳ thật họ
cũng có rất nhiều tật xấu, ví như bài bạc, ví như thiếu cẩn thận, mà những điều
đó toàn phải cần phụ nữ tới phối hợp. Cũng vì thế, cho dù chị Tiếu Phù có cố
gắng, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục bị khuyên nghỉ việc.
Nghĩ rồi, ta lại cảm thấy có chút lạnh lạnh trong
lòng.
Có lẽ, Nhậm Ma Vương muốn ta từ chức, chắc vì sợ một
ngày ta cũng sẽ phải đối mặt với chuyện này.
Ta đặt tay lên bàn phím, đầu óc đang lơ đang ở đâu,
đột nhiên thấy tay hơi nhói nhói. Quay đầy nhìn lại, Xán Xán đang cầm thước êke
nhìn ta cười, “Em yêu thầm chị Tiếu Phù hay sao mà nhìn ngơ ngẩn ra thế?”
Ta 囧, không
ngờ vừa rồi lại vô ý ngẩn ra… Làm sao bây giờ? làm sao bây giờ? Phải giải thích
với mọi người thế nào đây? Ta sợ hãi, nghĩ thầm chị Tiếu Phù khôn khéo như vậy,
chắc chắn sẽ nhìn thấu mất, ta phải tìm cho được một lý do thật hợp lý. Đột
nhiên, chị Tiếu Phù đang cắm cúi xem bảo thảo ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Tiểu Ngưng
Tử, không cần phải như vậy chứ? Không phải chỉ là hôm trước chị mời em uống
trà, sau rồi lại bận không đi được sao? Nhìn chị chằm chằm như vậy chắc là muốn
thúc nợ hả?”
Ta im lặng, trừng mắt nhìn chị Tiếu Phù, không biết
nói gì.
Chị Tiếu Phù chưa bao giờ mời ta uống trà, lại càng
không thích thất hẹn, bây giờ đột nhiên nói dối trước mặt mọi người như vậy,
chẳng lẽ là vì đã biết mọi chuyện?
Tiểu Duy nghe vậy, lắp bắp nói: “Thì… thì ra là vậy,
nhưng… nhưng mà chị Tiếu Phù, chị… chị có chuyện gì mà lại đi mời trà?”
Chị Tiếu Phù thản nhiên cong môi, chống má trầm tư,
“Chuyện này… Để chiều về nói cho mọi người sau. Tiểu Ngưng Tử, mau nghỉ trưa
thôi, chúng ta ra ngoài bù lại chén trà hôm trước.”
Tại phòng trà, chị Tiếu Phù đi thẳng vào vấn đề, “Bạch
Ngưng, có phải Nhậm Hàn nói gì với em không?”
Quả nhiên là tới tìm hiểu tin tức, ta im lặng, cúi đầu
khuấy cà phê.
Chị Tiếu Phù thấy thế, dường như nhìn thấu lòng ta,
cười nói: “Không phải lo, không phải chị đến chỗ em do thám, chuyện em sắp kết
hôn với Nhậm Hàn lan truyền khắp nơi rồi, chị còn không ngốc đến mức định nhờ
em giúp.”
Ta cắn răng, há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng
vẫn không thốt ra nổi chữ nào, thầm cảm thấy chị Tiếu Phù hôm nay hòa nhã điều
độ, không giống như dáng vẻ bề trên đâm chọc, hùng hổ dọa người mọi ngày.
Chị Tiếu Phù nhướng mày, “Bạch Ngưng, không phải căng
thẳng, chị sẽ không làm khó em. Chị gọi em ra đây là muốn em nói lại cho Lưu
tổng và Nhậm Hàn, không cần phải khuyên nhủ chị.”
Ta trợn mắt há mồm, “Chị Tiếu Phù, chị muốn từ chức?”