Có vài thứ, trước kia không quan trọng lắm, nhưng khi
dính vào rồi lại không thể rời ra, ví dụ như máy tính, ví dụ như di động, ví dụ
như cà phê.
Có một số việc, trước kia không xảy ra thì cảm thấy
bình thường, một khi xảy ra rồi thì sẽ gặp phải trách móc phê bình, ví như có
tiền mà không nuôi vợ bé sẽ bị nghi ngờ, ví như tắc đường đến muộn bị cho là
nói dối, lại ví như ở chung mà không mang thai bị hiểu nhầm thành có vấn đề.
Ta lớn tiếng gào to: “Nhậm Hàn, anh thật là vô lý, ai bảo em có vấn đề? Ai bảo
em gặp trở ngại? Chúng ta vốn sử dụng biện pháp an toàn, không có baby là hoàn
toàn bình thường.”
Trên giường, Nhậm Ma Vương vẻ mặt âm trầm, nắm tay
siết lại, “Nhưng chuyện em mang thai ai ai cũng biết rồi.”
Đây chính là do anh khoe khoang, sao lại muốn tôi gánh
hậu quả.
Ta nghiến răng, nghĩ đến lát nữa về nhà còn phải giải
thích với thầy u, tức đến nổi gân xanh, “Cho đáng đời, ai bảo anh không hỏi
trước với em đã nói với người khác.”
Nhậm Ma Vương uất ức thở dài, “Ngưng Ngưng, không phải
anh nói, là Bác Hi.”
Cằm ta rơi luôn xuống đất, thì ra từ khi Nhậm Ma Vương
đi tìm Bác Hi, sau khi biết chúng ta quay lại, tuy là Bác Hi cắn răng từ bỏ
tình yêu, nhưng từ đó lưu lại di chứng —- Bệnh chị Tường Lâm (Nhân vật trong
Chúc Phúc của Lỗ Tấn). Đó chính là gặp ai cũng nói chuyện, lúc nào cũng oán
thán, ngay cả chó mèo trong nhà cũng không buông tha, khóc lóc kể lể, “Tôi thật
sự yêu Ngưng Ngưng, nhưng cô ấy đã mang thai với Nhậm Hàn, cho nên tôi chúc
phúc cho họ.”
Vì thế, không đầy nửa tháng, tội danh của đôi “Gian
phu dâm phụ” là ta và Nhậm Hàn được chính thức xác nhận, thế thôi còn đỡ, đến
cả đồn đại về “Tiểu nghiệt chủng” trong bụng cũng đã trở thành truyền thuyết.
Thế nên, Nhậm Ma Vương mới vội vã muốn ta từ chức, vội vã mua vé bổ sung.
Kết quả là vé mua được rồi, nhưng xe thì không có.
Thầm nguyền rủa Bác Hi lần thứ mười vạn tám ngàn, ta
trượng nghĩa vỗ vai Nhậm Hàn ai ủi, “Ông xã, không cần khổ sở như vậy, chúng ta
bảo thai chết lưu là được rồi.”
Nhậm Hàn cười nhạt hai tiếng, nhướng mày, “Nói cho tất
cả mọi người biết, em vừa bước vào cửa nhà anh liền chết lưu thai vì bạo lực
gia đình?”
Ta lệ rơi đầy mặt, vì sao Nhậm Ma Vương cố tình bẻ
cong lời nói của ta?
“Anh là điển hình cho kiểu chết vì sĩ! Thai chết lưu
cũng có nhiều nguyên nhân, ví dụ như hắt xì, ví dụ như lăn từ trên giường
xuống, ví dụ như… Dù sao phụ nữ có thai cũng không khác gì đông vật sắp bị
tuyệt chủng, vô cùng yếu đuối.”
“Không được, kiên quyết không được!” Nhậm Ma Vương khư
khư cố chấp, “Bất kể thế nào cũng đều chứng minh anh đối xử với em không tốt,
phương án này anh phủ quyết hoàn toàn.”
Ta nghe mà trong mắt rực lên hai ngọn lửa, nhảy dựng
lên trên giường, “Vậy anh bảo phải làm sao?”
Nghe thấy lời ấy, Nhậm Ma Vương chợt ngừng lại như bị
nói trúng tâm sự, đôi lông mày anh tuấn giãn ra, khẽ mở môi: “Nhanh chóng kiếm
một đứa bổ sung.”
Ta vừa nghe lời này liền than thầm không tốt, lùi lùi
từng bước, còn chưa kịp trốn xuống giường đã bị ai đó khiêng lên.
“A —— Buông ra! Em không cần bổ sung!”
Ta bị Nhậm Hàn quẳng lên vai như vác bao tải, người
khởi xướng lại còn oán giận, “Sao lại nặng như thế, em là heo thật sao?”
“Đừng đừng, mau thả em xuống! Nhậm Hàn, anh là đồ chết
tiệt! Đại sắc ma!”
“Chú Nhậm, ông Nhậm, cầu xin anh!” Những lời cầu xin
tha thứ không được đáp lại, trong phòng bắt đầu xuất hiện những hình ảnh không
đẹp mắt.
10 phút sau.
Ta đã sớm kéo chăn che che đậy đậy, ra vẻ tiếc nuối
thở dài, “Haiz, đã bảo không được mà!”
Bên cạnh, Nhậm Ma Vương mặt đen như đít nồi, hận không
thể ăn tươi nuốt sống ta, “Bạch ——- Ngưng ——- Em cố ý! !”
Ta chớp mắt ra chiều ấm ức, “Sao lại là em cố ý? Em đã
sớm bảo với anh đêm nay anh kiêng thịt, anh lại không nghe, cố đưa lên miệng
mới biết thịt có vấn đề, có thể trách em được sao?”
Thấy Nhậm Ma Vương nghiến răng muốn mà bó tay, ta tự
cảm thấy thích thú vô cùng, cho nên mới nói, bác gái thần kỳ không phải là
không có lợi. Ít nhất so với đám thụ, chúng ta mạnh hơn nhiều, dưới sự bảo vệ
của bác gái, tháng nào cũng có ngày nghỉ phép.
“Chú Nhậm, thế nào? Tự ra toilet giải quyết hay là để
em giúp?” Ta cố ý sờ sờ lên người Nhậm Ma vương, trong lòng thật ra đã sớm biết
cái tính con vịt sắp chết còn mạnh miệng của ai đó, đừng nói để ta giúp hắn,
ngay cả chính mình tự cứu bản thân cũng không chịu, đêm nay chắc chắn sẽ rất
bức bối, ha ha ha!
Ta vui vẻ híp cả mắt, đột nhiên nghe Nhậm Ma Vương hừ
lạnh một tiếng, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy ta. Má lại kề má một phen, ai đó
liếm liếm lỗ tai màu đỏ của ta: “Ngưng Ngưng, anh không được như ý thì em cũng
đừng mong dễ sống.”
… (Màn hình tối lại, mọi người tự tưởng tượng đi )
Nửa giờ sau.
Nhậm Ma Vương cảm thấy hài lòng, tắm rửa đi ngủ, còn
lại bà đây bị hắn cắn loạn xà ngầu, dục hỏa thiêu thân, đau đớn quay mặt vào
tường diện bích.
CMNC, bà đây báo thù, mười năm chưa muộn.
Một tuần sau sẽ lại là một trang hảo hán, đến lúc đó
cho ngươi biết sự lợi hại của ta!
Nhà dột lại còn gặp mưa, thuyền chậm lại đụng gió
ngược.
Ba ngày sau, một chuyện tình càng bi kịch hơn đã xảy
ra —– Sâu đang ở nhà nghỉ phép đi dạo siêu thị với mẹ, không cẩn thận ngã oạch
một cái, văng luôn đứa con ra. Tuy là cả mẹ lẫn con bình an, nhưng dù sao cũng
là sinh non, ông xã của Sâu hoảng sợ lập tức quẳng hết công việc bay sang Trung
Quốc bảo vệ hai người. Gia đình bên Anh biết tin, bà ngoại Nhậm Hàn không ngờ
liền ôm ba mục đích muốn đi thăm đứa cháu ngoan mới sinh, đi du lịch, công với
đi khảo sát thị trường Trung Quốc, đáp máy đến góp vui.
Nhất thời, mọi người hai bên Trung – Anh đều cuống cà
kê lên, là cháu dâu tương lai, ta không thể né tránh việc đến thăm hỏi. Nhưng
mà, vacxin còn chưa kịp tiêm, ta đã gặp lãi thái thái trong một tình huống hoàn
toàn chưa chuẩn bị tâm lý.
Ngày hôm ấy, trời trong nắng ấm, không khí quang đãng
······( Độc giả: Cáu rồi đấy! Kể vào trọng tâm đi!!)
Ạch, nói chung là một ngày rất đẹp trời, ta mang theo
một con gấu Pooh, một giỏ hoa quả, một tên ngạo kiều thụ Nhậm Hàn, đi thăm Sâu.
Ông xã của Sâu là Booker Ivan, mặc dù vai vế hơn xa ta và Nhậm Hàn nhưng tuổi
cũng chưa quá ba mươi. Bốn người chúng ta tụ tập một đống, mở ra tiệc trà chiều
kiêm hội nghị xã giao đặt nhũ danh cho baby.
Ivan, người mới lên chức cha mặt mày hớn hở, dùng thứ
tiếng Trung trúc trắc nói lúc mình vừa xuống máy bay, đột nhiên chim khách bay
tới báo tin vui, lượn mấy vòng trên đầu không chịu đi, cho nên muốn dùng “Tiểu
điểu” hoặc là âm thanh “Chiếp chiếp” báo hiệu niềm vui làm nhũ danh cho con.
Kết quả, lời vừa thốt ra, ba người chúng ta liền rơi vào trầm mặc.
Vài năm nay, Ivan được Sâu tỉ mỉ dạy dỗ, tiếng Trung
tiến bộ rất nhiều, nói chuyện với chúng ta không thành vấn đề. Nhưng dù thế,
Ivan đại thúc vẫn không thể hoàn toàn dung nhập vào ngữ cảnh của tiếng Trung. Mà
hai cái từ “Tiểu điểu”, “Chiếp chiếp” này làm cho ba người chúng ta đều không
kìm được mà nghĩ đến một bộ phận rất đặc biệt.
Nhất thời, mọi người rơi vào xấu hổ, cuối cùng vẫn là
Sâu cái khó ló cái khôn, lấy lý do “Không muốn con làm chym, ăn mẹ Sâu của nó”,
đàng hoàng phản đối ông xã. Ta nhìn chằm chằm vào cục cưng bé nhỏ, mặt hé ra
khỏi khăn, cả người màu hồng, hoàn toàn trông không lanh lợi, trong trẻo như
bọn trẻ con trên tivi, không có một chút dáng vẻ đẹp trai xinh gái của bố mẹ,
ngược lại nhìn kiểu gì cũng giống một con chuột nhắt.
Đương lúc đang băn khoăn nếu đề nghị gọi là “Chuột
nhắt”, liệu có thể bị Sâu đánh chết hay không thì lão thái thái đã tới.
Chúng ta ngoan ngoãn đứng bên, lão thái thái ngồi vào
chiếc ghế sô pha trong phòng bệnh.Ta thấy tất cả mọi người, kể cả Nhậm Ma
Vương, đều đột nhiên trở nên hết sức nghiêm nghị, chỉ biết vị Lufise này là
người dẫn dắt cả một gia tộc, là CEO đương nhiệm của một tập đoàn lớn, không
phải là kẻ dễ bắt nạt, liền len lén lui ra đứng ở góc tường không dám cử động.
Ai mà ngờ lão thái thái Lufise này xem xong đứa cháu
họ, đôi mắt xinh đẹp liền khéo léo liếc về bên này nhìn ta, làm ta run rẩy cả
người.
Nhậm Ma Vương thấy thế, liền cúi xuống liên tục nói
nhỏ với lão thái thái, vừa nói vừa liếc mắt nhìn ta. Ta đứng oán hận bản thân
tại sao hồi nhỏ lười học, đi đại học cũng không chịu đầu tư cho môn tiếng Anh,
ngay cả cái bằng ngoại ngữ cấp bốn cũng phải dùng thủ đoạn phi pháp kiếm về,
bây giờ nhìn Nhậm Hàn giọng điệu thong thả, ta một chữ cũng không nghe ra. Bên
này Nhậm Ma Vương vừa dứt lời, lão thái thái liền ngẩng đầu lên nhìn ta liên
tục gật đầu, mỉm cười không ngừng.
Nhậm Hàn ngoắc ngoắc: “Ngưng Ngưng.”
Ta liếc Sâu, thở dài, lại là cái điệu gọi chó. Rơi vào
đường cùng, ta lê từng bước đến trước mặt Nhậm Hàn và bà ngoại, nịnh nọt cười
nói: “Grandma, nice to meet you!” Nói xong câu này, ta cũng chỉ còn biết cười
ngây ngô.
Bà ngoại đừng trách con, lúc trước con cũng không định
cưới một ông xã lai tây, một câu xã giao thông thường như vừa nãy cũng phải vắt
óc N lần mới ra được. Thật ra con cũng muốn hỏi thêm người vài câu, như người
thích ăn gì, thích chơi gì, có thích nuôi chó nuôi mèo chăm cá vàng hay không
….. Chỉ là mọi người ở đây ai cũng đều thông thạo tiếng Anh như cháo chảy, con
cũng không muốn phải mất mặt nhờ người ta phiên dịch.
“Good girl!” Bà ngoại rộng rãi nhiệt tình ôm ta một
cái, sau đó nói ra một tràng mà ta không hiểu nổi câu nào.
Đầu quay như chong chóng một phen, cuối cùng bà ngoại
cũng nói xong đống tiếng sao hỏa ấy. Ta ha ha cười hai tiếng, nhìn liếc Nhậm
Hàn phía sau lão thái thái, chờ hắn phiên dịch giúp ta. Ai ngờ Nhậm Ma Vương
mặt mày xanh lét, thật sự là trông khó coi vô cùng.
Lại lặng lẽ liếc mắt nhìn Sâu, đối phương cũng nháy
mắt ra dấu, gấp đến độ giậm giậm hai chân. Ta nhìn trời, thầm nghĩ rốt cuộc thì
lão thái thái nói gì, sao mọi người lại có phản ứng như vậy? Cùng lúc đó, bà
ngoại đang đứng chờ câu trả lời hình như không còn đủ kiên nhẫn, nhíu mày hỏi
lại: “Do you?”
Lông mày giãn ra, mắt xoay một vòng, câu này ta nghe
được! Chính là hỏi ta “Con thấy được không?”, “Có thể chứ?” Vận động não một
vòng, không cần biết vừa rồi bà ngoại nói cái gì, vì mục đích lưu lại ấn tượng
tốt trong lòng bà, ta liền không chút do dự, hùng dũng trả lời: “Yes! No
problem!!”
Lời vừa dứt, Sâu lập tức chuyển sang trạng thái uất ức
tiếc giận, bên này, Nhậm Hàn mặt cũng trắng bệch, môi mấp máy. Nhưng mà bà
ngoại thì vô cùng hài lòng với đáp án của ta, sang sảng cười to, rồi lại bô bô
vài câu đại ý là khen ngợi, cuối cùng vỗ vỗ vai ta rồi hấp tấp rời đi cùng trợ
lý.
Trong phòng bệnh chỉ còn bốn người chúng ta, ta thở
hắt ra một hơi, chọc chọc Nhậm Hàn đang mất điện bên cạnh, quệt miệng, “vừa rồi
bà nói gì vậy?” Không chịu hỗ trợ em, anh là đồ thiếu nghĩa khí!
“….” Không phản ứng.
Tiếp tục chọc, “Sao hồi nãy anh không dịch cho em?”
“…” Vẫn không phản ứng. Ta bó tay nhảy đến bên giường,
cọ cọ vào Sâu, “Sâu, vừa rồi bà nói gì?”
Sâu liếc ta một cái, thở mạnh: “Không có văn hóa thật
là đáng sợ ——-”
Ta hoàn toàn phát điên, kéo áo Ivan đại thúc gào
to,”Vừa rồi bà nói cái gì??”
Ivan cái hiểu cái không, vò đầu nói: “Vừa rồi, dì
Lufise nói, đúng dịp gần đây dì đi khảo sát một hạng mục ở Trung Quốc, muốn ở
lại một thời gian, tiện chờ bế đứa bé sắp sinh của hai người, hỏi cô có đồng ý
không.”
Sau khi sửng sốt một hồi, Sâu rốt cuộc cũng bình tĩnh
lại, tiếp lời ông xã, “Rõ ràng tin đồn cậu mang thai đã rơi vào tai bà rồi,
cháu trai mình đang nghĩ xem nên giải thích với bà như thế nào thì cậu —– “
Sau đó thì không cần kể nữa. ta đứng tại chỗ, 囧.
Tối hôm qua, Nhậm Ma Vương còn giảng giải với ta một
hồi, nói bà ngoại hắn dễ tính lắm, chỉ là có hơi cố chấp, đặc biệt là vô cùng
ghét nói dối, vừa rồi, ta có tính là nói dối hay không?!
Ta nhìn Nhậm Ma Vương, hắn hình như biết ta đang nhìn,
vuốt cằm nhăn mày nói: “Bạch Ngưng, có một chuyện anh chưa nói với em, mẹ anh
là con một.”
Một tiếng sấm ầm lên rền vang, ta trợn mắt há mồm chết
trân tại chỗ, trong đầu tuôn ra vô số câu đồng nghĩa.