Có
lẽ Phi Minh vẫn không sao lý giải nổi những chuyện cũ lâu năm ấy và ngụ ý trong
năm chữ này, nhưng đây là sự tưởng tượng đẹp đẽ nhất cô bé dùng cách của mình
để xây dựng cho hồi ức.
.
Cát
Niên theo Đường Nghiệp lên một chiếc xe lạ đã đợi rất lâu trong góc tối, chiếc
xe chạy rất nhanh, xuyên qua thành phố, cuối cùng dừng lại ở một bến cảng vắng
vẻ.
Ngoài
ngọn đèn đánh cá được thắp trên chiếc thuyền đen nhẫy duy nhất neo gần bờ, bốn
bề là một màu đen. Sau đó, Cát Niên nhìn thấy ngoài bọn họ và người tài xế
không xuống xe, trên bờ chỉ có một cô gái.
Đường
Nghiệp cũng nhìn thấy cô gái ấy, anh chần chừ trong giây lát, anh không nói gì
nhưng qua đầu ngón tay và lông mày của anh trong khoảnh khắc này, Cát Niên cảm
giác được trái tim anh đang lạnh đi.
Cô gái
vẫn quay lưng về phía họ nghe tiếng liền quay người lại, cô quan sát Đường
Nghiệp và người anh dắt theo. Cô tầm tuổi với Cát Niên, mái tóc được búi lại
một cách tùy ý sau đầu, sự xuất hiện của Cát Niên rõ ràng nằm ngoài dự liệu,
nhưng cô cũng chỉ khẽ nhướn mày. Cô dễ dàng cho người ta một cảm giác, đó là
bất kể thiên biến vạn hóa thế nào cũng không gì có thể khiến cô loạn bước chân.
“Đường
Nghiệp, anh đến rồi đấy à.” Cô nói như thể một người bạn cũ đã đứng đợi từ lâu.
Trong
đêm, ánh sáng hắt ra từ mặt sóng đổ bóng trong mắt Đường Nghiệp, Cát Niên gần
như đã nghĩ anh sẽ bật khóc. Cô vẫn chưa thấy người đàn ông nội tâm này từng
rơi nước mắt.
“Cậu ấy
không đến?” Đường Nghiệp hỏi.
Cô gái
kia gật đầu, “Anh ấy nhờ tôi đến tiễn anh, rất xin lỗi, Đường Nghiệp…”
“Cậu ấy
chết rồi phải không?” Đường Nghiệp ngắt lời cô ấy.
“Anh
biết hết rồi ư?”
Đường
Nghiệp quay mặt đi nhìn về điểm giao thoa giữa mặt biển và trời đêm, anh không
muốn người ta nhìn thấy anh khóc, hai người còn lại chỉ còn biết coi hành động
đó của anh là do cuộc trốn chạy khó khăn trước mắt. Cát Niên không biết đã xảy
ra chuyện gì, nhưng cô có thể hiểu, “cậu ấy” trong câu nói của Đường Nghiệp
chắc hẳn là người đàn ông vừa ấm áp vừa lạnh lùng đeo gọng kính đồi mồi ấy, còn
cô gái đang đứng trước mặt này là người lên kế hoạch cho anh thoát thân cao
chạy ra nước ngoài.
“Tôi
chỉ biết nếu cậu ấy còn sống, cậu ấy nhất định sẽ tới.”
“Anh có
tin không, anh ấy cũng đã nói hệt vậy, anh ấy nói nếu như anh không thấy anh
ấy, không cần phải giải thích nhiều lời, anh sẽ biết anh ấy đi đâu.” Cô gái bật
cười, đôi mắt cong cong như vành trăng khuyết, cô như một con cáo đang cười, có
thể thông thấu mọi thứ, lại vừa hiền lành vô hại. Đường Nghiệp đã cảm thấy ánh
mắt cô đang nhìn vào hai bàn tay nắm chặt của anh và Cát Niên. “Nếu như anh ấy
đến thật, anh nói xem anh ấy nhìn thấy màn này liệu có thấy bất ngờ hay không?”
Đường
Nghiệp có vẻ đã từ nỗi đau buồn ập đến đột ngột trở về với hiện thực trước mắt,
có lẽ anh đã ít nhiều dự liệu trước kết quả này. Anh nói với cô gái: “Cô Hướng,
tôi có một thỉnh cầu…”
“Anh
muốn đem theo cô ấy?”
Ở cô có
một sức mạnh khiến người khác tín phục, khiến người khác có thể yên tâm giao
mình cho cô.
Đường
Nghiệp gật đầu. Anh tin người con gái này, cũng như anh tin người bạn đồng hành
vĩnh viễn chẳng thể đến kia. Cô có thể đưa anh tới một nơi an toàn. Nhưng anh
không thể để mất Cát Niên.
“Cô ấy
là vợ chưa cưới của anh?”
“Đúng
vậy.”
Cô gái
thậm chí còn gật đầu với Cát Niên, rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng đã lên đến giữa
trời, không chút lo lắng, như thể trước mắt không phải một cuộc trốn chạy mà là
cuộc trò chuyện giữa những người bạn nhàn rỗi.
“Hai
người có thích ánh trăng không? Hôm nay là mười bốn, mai mới là rằm, nhưng tôi
vẫn thích trăng hôm nay hơn, bởi sau ngày rằm sẽ là trăng khuyết, còn trăng
mười bốn lại vẫn có thể đợi đến ngày mai. Đằng Vân thì không thế, anh ấy chỉ
thích trăng tròn mười lăm.” Câu hỏi của cô dường như không cần câu trả lời,
dường như trước nay cô vẫn là một người luôn tự cho mình đáp án. Nói xong những
lời này, cô mỉm cười với Đường Nghiệp, “Anh biết mà, chiếc thuyền này vốn có
hai chỗ ngồi. Đi đi, thuận buồm xuôi gió, tôi đã liên hệ xong cho anh rồi,
xuống thuyền sẽ có người đưa anh đến nơi anh muốn đến, à, nên nói là ‘hai
người’. Đừng quay lại nữa.”
Đường
Nghiệp kéo Cát Niên đi về phía bờ.
“Cảm ơn
cô, giám đốc Hướng.” Anh nói tự đáy lòng.
Cô gái
nói: “Không cần cảm ơn, tôi không phải vì anh, chuyện tôi đã nhận lời Đằng Vân
nhất định sẽ làm, anh ấy xứng đáng được vậy. Tôi chỉ đang nghĩ, nếu như Đằng
Vân biết được cuộc chạy trốn anh ấy dùng mạng để đổi lấy kết quả lại thành ra
là của anh và vợ chưa cưới, chắc anh ấy sẽ thấy rối bời lắm.”
Cô nói
xong liền bước lại chiếc xe đã đưa hai người đến đây. Chiếc xe vẫn chưa đi
ngay, dường như cô còn đợi thuyền khởi hành.
Chiếc
thuyền nhẹ nhàng nhấp nhô trên mặt nước nông, Đường Nghiệp lên thuyền trước rồi
mới kéo Cát Niên.
Cát
Niên đứng trên bờ bất động, cô chầm chậm vùng khỏi tay Đường Nghiệp.
“Đường
Nghiệp, em đến tiễn anh thôi.”
Ánh
trăng lấp ló sau những đám mây, gió ở đây rất lớn, gió thổi tung mái tóc ngắn
của cô, cũng thổi tung ánh sáng lóng lánh trên mặt nước. Trong ánh trăng lúc ẩn
lúc hiện, gương mặt cô yên tĩnh lạ thường.
Đường
Nghiệp kinh ngạc, người lái thuyền bước đến đống dây thừng đã lên tiếng nhắc:
“Thưa ngài, thuyền phải xuất phát rồi.”
“Vì
sao?” Đường Nghiệp hỏi Cát Niên.
“Em vốn
không nằm trong kế hoạch của anh, anh thấy em đáng thương nên mới dẫn em theo.
Cảm ơn anh, Đường Nghiệp. Nhưng người nên đi với anh không phải em, tuy anh
không thể đợi được anh ấy nhưng vị trí đó cũng không nên là của em.”
Đường
Nghiệp kìm nén nỗi đau như cắt vào tim khi nhắc đến người đó, “Cát Niên, anh
cũng thực lòng thích em.”
Cát
Niên nói: “Đúng, em biết, anh thích em vì em là một người khá ổn; nhưng anh yêu
anh ấy, dù cho anh ấy có là người không ổn… dù cho anh ấy sẽ không trở lại. Khi
anh ấy còn sống, điều ‘nếu như’ giữa chúng ta chỉ là anh tự gạt mình, giờ anh
ấy chết rồi, vậy càng không có khả năng nữa.”
Người
đàn ông rộng lượng lương thiện như Đường Nghiệp, anh vốn nên cùng người mình
thực sự yêu thương cao chạy xa bay, nhưng trong khoảnh khắc ra đi anh vẫn không
nỡ bỏ rơi Cát Niên cô đơn, đến nay Đằng Vân chết rồi, lại càng đoạn tuyệt triệt
để mọi khả năng giữa anh và Cát Niên, cũng đoạn tuyệt mọi khả năng của hạnh
phúc. Vì vậy, trong nỗi nhớ của anh dành cho Đằng Vân thậm chí còn có nỗi hận,
Đằng Vân đã dùng cách kiên quyết nhất để bắt anh phải nhớ đến mình cả đời, “Lẽ
nào ở đây vẫn còn gì đáng để giữ em lại? Đi cùng anh, coi như chúng mình ở bên
nhau, chí ít cũng có một cuộc sống mới.”
Người
lái thuyền đã nới lỏng thừng, hỏi dồn: “Tiểu thư, cô thật không lên thuyền
sao?”
Cát
Niên lắc đầu, chiếc thuyền đã lỏng thừng dường như chỉ một giây nữa thôi sẽ
trôi rất xa.
“Đường
Nghiệp, đối với em chỗ nào cũng vậy cả.”
Đường
Nghiệp đứng bên mép thuyền, anh vẫn chưa từ bỏ ý muốn thuyết phục Cát Niên.
Cát
Niên ôm nhẹ anh khi thuyền còn chưa ra xa, cô cảm giác được bàn tay bỗng nhiên
siết chặt của Đường Nghiệp, cô vùng khỏi anh, “Hãy đến nơi anh muốn đến, đừng
quay đầu lại. Em không nói tạm biệt nữa, anh bảo trọng, Đường Nghiệp, em rất
vui vì có một người bạn như anh.”
.
Cát
Niên quay về mảnh sân nhỏ của cô, trời đã dần sáng.
Hàn
Thuật vẫn nằm trên chiếc ghế tre, anh ngủ rồi, sương đêm thấm ướt áo anh, lúc
anh ngủ nhìn sao mà vô tội, vết thương trên mặt đã kết vảy màu nâu nhạt. Cát
Niên lấy một chiếc ghế thấp gần đó ngồi xuống bên anh, rút từ trong túi ra một
bức tranh màu nước Trần Khiết Khiết đưa cho cô lúc ở bệnh viện về hôm qua.
Đây là
bức tranh Phi Minh tự tay vẽ, trước khi vào phòng phẫu thuật cô bé đã dặn mẹ
nhất định phải đưa tranh cho cô. Cuộc phẫu thuật đã kết thúc. Trần Khiết Khiết
nói có thể Phi Minh chẳng còn tỉnh lại được nữa.
Phi
Minh vẽ vẫn tệ như thế, Cát Niên muốn bật cười, đứa trẻ này trước sau vẫn không
có năng khiếu hội họa. Chỉ có thể lờ mờ nhìn ra trong tranh có bốn người, hai
cô bé và hai cậu bé, các cô bé đều buộc tóc đuôi ngựa, một người cười nhe răng,
một người mỉm cười, hai cậu bé một người đầu nhẵn húi, một người tóc ngắn.
Bức ảnh
cũ từ mười hai năm trước, Cát Niên đã kẹp vào mấy đồ thường dùng của Phi Minh
gửi cho cô bé, đây có lẽ là bức ảnh chụp chung duy nhất của bố mẹ cô bé. Quả
nhiên Phi Minh đã nhìn thấy, lại còn dùng cách riêng của mình vẽ lại nó. Điểm
không giống trong bức ảnh là bốn cô bé cậu bé đều nắm tay nhau. Dưới cùng bức
tranh còn viết xiêu xiêu vẹo vẹo mấy chữ vốn ở mặt sau tấm ảnh: Cho anh nhìn về
em.
Có lẽ
Phi Minh vẫn không sao lý giải nổi những chuyện cũ lâu năm ấy và ngụ ý trong
năm chữ này, nhưng đây là sự tưởng tượng đẹp đẽ nhất cô bé dùng cách của mình
để xây dựng cho hồi ức.
Có giọt
nước từ mái hiên rơi xuống, rơi ngay trên cổ Hàn Thuật, anh đưa tay lên xoa xoa
chỗ cổ ngứa, dường như đã tỉnh ngủ.
Trước
khi anh kịp mở mắt, Cát Niên nói: “Không được động đậy.”
Anh
thật sự lập tức cứng đờ trên ghế không dám cựa quậy, tay vẫn còn đặt trên cổ,
chỉ có hàng mi không nghe lời vẫn khẽ run run.
Cát
Niên đưa một ngón tay lên môi “Suỵt…” một tiếng, “Giả vờ như anh chết rồi,
không được động đậy, cũng không được nói.”
Nếu là
trước đây Hàn Thuật đã sớm nhảy dựng dậy “Hừ” cái miệng quạ của cô, nhưng anh
không thế, anh ngoan ngoãn “chết”, tư thế “chết” còn khá kỳ quái, nhưng lại rất
khoan thai, khóe miệng hơi cười. Cát Niên nghĩ, lẽ nào đây lại là “ngậm cười
nơi chín suối” trong truyền thuyết?
Hàn
Thuật giữ tư thế đó rất lâu rất lâu, đến khi toàn thân đã mỏi nhừ, cổ và tay
anh đều đau đến không “chết” nổi nữa, anh lén lút vi phạm quy định hé mắt liếc
một cái, may mà ánh sáng buổi sớm không chói mắt, người hại anh giả chết bao
lâu đang ngồi trên chiếc ghế thấp, đầu nghiêng nghiêng dựa vào một bên ghế tre,
mắt cũng đang nhắm hệt anh khi nãy.
“Ê, ê.”
Hàn Thuật trong lòng rất bất bình, anh thận trọng đẩy người bên cạnh, “Em cũng
chết rồi à?”
Cô đáp:
“Đừng ồn, cả đêm em không ngủ đấy.”
Anh lại
ngoan ngoãn nằm xuống, ở bên cô, đợi cô.
Cát
Niên ngủ một lúc rồi thẳng eo dậy quay sang hỏi Hàn Thuật: “Anh tỉnh rồi à?”
Hàn
Thuật đáp: “Tỉnh lâu rồi.”
Trong
buổi sáng đẹp trời có hai người ngốc nghếch ngồi đó, nhưng một người tâm trạng
rất tốt, rất vui.
“Ê, anh
bảo này, cây tỳ bà của em có biết ra quả không thế?” Người đang vui tìm một chủ
đề vô vị hỏi.
“Biết
chứ.” Cát Niên trả lời. Cây lớn rồi, rồi sẽ kết quả. Chỉ có điều người trồng
cây và người hái quả lại chưa hẳn là cùng một người.
“Hàn
Thuật, anh có tin vào số mệnh không?” Cô nhìn theo hướng mặt trời mọc, khẽ nheo
mắt hỏi.
Hàn
Thuật lắc đầu, “Anh không tin. Cả đời này anh chỉ từng làm một chuyện mê tín,
hôm đó anh rất xui xẻo bị người ta xô ngã một cái, sau đó liền vào một ngôi
miếu rách gần đó cầu một quẻ.”
“Trên
quẻ viết gì?”
“Sao
anh biết được.” Hàn Thuật nói đến đây bèn có vẻ hậm hực bất bình, “Người giải
quẻ trong miếu cũng chẳng ra đâu với đâu, cái quẻ anh cầu bị người ta xé phần
bên trên rồi. Sặc, trên đời này còn có người trộm quẻ!”
Cát
Niên cười, lấy chân đá một phiến lá từ ngoài tường rơi vào, cũng không quên đập
một cái vào cánh tay đang định thừa nước đục thả câu kéo cô lại, cô thầm mở
lòng bàn tay, xem lại lần nữa đường chỉ tay vận mệnh.
Bụng
Hàn Thuật réo lên òng ọc, người còn sống vẫn sẽ cảm thấy đói.
“Đi
thôi.” Cô cùng anh bước ra khỏi mảnh sân, quay đầu khóa cửa lại.
.
Vĩ thanh
.
Em
biết rồi sẽ có một ngày anh tới thăm em mà, anh vẫn như vậy, Vu Vũ, em thì dần
già rồi.
.
Kế
hoạch di dời khu nghĩa trang liệt sĩ đã bắt buộc phải tiến hành. Trước đó, lần
đầu tiên sau bao năm Hàn Thuật đưa Cát Niên men theo con đường bậc thang quen
thuộc đi lên.
Cát
Niên cầm trong tay bó hoa dại mới ngắt bên đường, vừa đi vừa rứt từng cánh hoa
trắng.
Hàn
Thuật nhớ đến chuyện mình vừa trịnh trọng nhắc đến với cô, lòng có chút hoài
nghi, càng lo cô sẽ dùng cách bói cánh hoa đáng sợ này để quyết định câu trả
lời.
Anh bồn
chồn không yên bước đến bậc thang trên cùng, đứng dưới gốc cây lựu. Anh nhớ lại
phía sau thân cây có khắc “ht&cn”, đến nay anh vẫn không hiểu người khắc
vết tích ấy có phải là cô hay không, bên trong dòng chữ “ht&cn” liệu có
phải nói đến hai người họ, anh nghĩ là đúng, nhưng dường như lại không nên
đúng. Vậy nên anh dứt khoát không hỏi, anh phát hiện cách tư duy của mình đang
bắt đầu trở nên giống cô, đã nghi hoặc thì chi bằng cứ tin tưởng vào đáp án
mình muốn có.
Nhưng
anh cuối cùng vẫn không học được cái tính chậm chạp lửa cháy đến lông mày vẫn
không cuống của cô, giả vờ ngắm cảnh rất lâu, rồi không kìm nổi ho mấy tiếng,
“À… chuyện anh vừa nói với em lúc nãy, chính là chuyện trước khi lên đây ấy…
rốt cuộc thế nào đây… chẹp, chết hay sống thì nói một lần cho thoải mái… em tốt
xấu gì cũng nên chít một tiếng chứ…”
Cát
Niên nói: “Chít…”
Trước
khi Hàn Thuật định nổi cơn, cô gom tất cả cánh hoa vào lòng bàn tay, sau đó xòe
ra.
Hai
người đứng ở trên cao, gió rất nhanh thổi bay cánh hoa xuống dưới bậc thềm, lại
là một tiết trời anh thích.
Cát
Niên nói: “Câu trả lời của em? Hàn Thuật, có người từng nói với em câu này, anh
ấy nói, trên đời này có hai thứ không thể nắm giữ nổi, một là chuyện cũ, một là
mưa hoa bay.” Cô chỉ về cánh hoa cuối cùng từ tay mình bay đi theo gió.
“Anh có
thể bắt lại được chúng không?”
Hàn Thuật
sững người, “Sao không nói sớm! Không được nuốt lời đấy!” Anh vội vàng đuổi
theo những cánh hoa đang càng lúc càng xa, nói vọng lại từ dưới cầu thang, “Chỉ
cần là em muốn, thế nào cũng được.”
Khi chỉ
còn lại một mình, Cát Niên nghe cây lựu sau lưng đung đưa thành tiếng, quay đầu
lại, Tiểu hòa thượng mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình đã đứng dưới gốc
cây, khuôn mặt thư thái vẫn hệt năm nào.
Cát
Niên nói: “Em biết rồi sẽ có một ngày anh tới thăm em mà, anh vẫn như vậy, Vu
Vũ, em thì dần già rồi.”
Vu Vũ
nhe răng cười đáp lại Cát Niên, mười hai năm nay, lần đầu tiên anh mở mắt nhìn
cô.
Cát
Niên giàn giụa nước mắt.
Cô bắt
tay làm hòa với số mệnh một lần nữa, không còn cố truy hỏi Vu Vũ liệu đã từng
yêu mình chưa, cũng không truy hỏi rốt cuộc anh thuộc về ai. Cây lựu chưa từng
ra quả này rồi cũng sẽ mất đi sau đợt di dời nghĩa trang liệt sĩ, Tiểu hòa
thượng sẽ không còn quanh quẩn dưới gốc cây nữa, y như khát vọng của anh, anh
nên được tự do.
Tiểu
hòa thượng của cô, anh là mưa trên núi Vu, là dòng suối nhập vào sông Giang,
hóa thành mây, cuối cùng trở thành giọt nước mắt trong lòng Cát Niên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT