Cát
Niên xem hết tất cả các tấm ảnh, xếp ngay ngắn lại rồi đút trở vào phong bì, cô
không dám xem lại lần hai, dường như đó là chiếc hộp Pandora, cất giấu bên
trong loài ma quỷ có thể hủy diệt tất thảy.
.
Kỳ nghỉ
Tết vừa hết Cát Niên liền trở lại cửa hàng đồ vải làm việc. Cuộc sống dường như
lại trở về với quỹ đạo vốn có, ngoài việc bên cạnh cô đã thiếu mất Phi Minh.
Mồng
bảy tháng Giêng, không khí lễ Tết vẫn còn tràn ngập, nhưng đối với cửa hàng đồ
vải lại là mùa ế ẩm bởi phần lớn khách hàng đều đã chọn mua đồ mới cho nhà cửa
từ trước Tết để mang lại điềm may đầu xuân cho gia đình. Cát Niên làm ca ngày,
cả buổi đều rất nhàn rỗi.
Tan
làm, cô theo thói quen mua một tờ báo chiều tại quầy báo gần cửa hàng, ngồi đọc
trên xe trong lúc về nhà. Tờ báo xanh xanh đỏ đỏ, phần lớn đều là quảng cáo
khuyến mãi của các công ty lớn trong dịp Tết, Cát Niên xem hết mục tin giải trí
lại lật sang trang tin xã hội, dưới góc có một mẩu tin to bằng miếng đậu phụ về
một vụ huyết án hoàn toàn chẳng liên quan gì đến không khí vui tươi mùa xuân.
Nói một cặp nam nữ xảy ra xô xát trong phòng trọ, cuối cùng người nam đâm liền
ba nhát vào bụng người nữ, người nữ chết ngay tại chỗ, người nam định bỏ trốn
nhưng một giờ sau khi gây án đã bị cảnh sát bắt được tại bến xe. Dòng cuối cùng
của mẩu tin còn chú thích, theo cảnh sát chứng thực, người nữ bị chết làm nghề
phi pháp, thân phận nam hung thủ giờ vẫn đang trong quá trình điều tra.
Cát
Niên ngồi trên xe buýt lắc lư đọc mẩu tin, mấy bài báo kiểu này những năm gần
đây không hiếm, những người sống ngoài vòng xã hội, mệnh chỉ như ngọn nến trong
gió, chẳng rõ khi nào sẽ bị dập tắt, không có gì kỳ lạ. Mọi người đọc nhiều rồi
cũng chẳng thấy thu hút nữa. Cát Niên thầm nghĩ, quyết định của Bình Phượng có
lẽ là đúng đắn, bất kể thế nào, thoát khỏi cái nghề đó, tìm một người đàn ông
cho dù chẳng có gì nổi bật nhưng chí ít cũng yên ổn một đời.
Bình
Phượng từ hôm rời khỏi nhà Cát Niên đã không còn thấy tin tức gì nữa, cô không
phải người dùng dằng, đã chào tạm biệt là sẽ không còn gặp lại. Không biết cô
và Vọng Niên đã đi chưa, đã đi đến đâu rồi? Cát Niên đã hoàn toàn cắt đứt liên
lạc với bố mẹ nên cũng không nghe ngóng được gì, cô nghĩ hai ngày rồi cũng dần
dần chấp nhận chuyện Bình Phượng cùng Vọng Niên, một người đàn ông không ghét
bỏ cô ấy, đối tốt với cô ấy, đây đúng là những gì Bình Phượng yêu cầu rồi. Đến
lúc này, Cát Niên canh cánh trong lòng nhất lại là Bình Phượng chứ không phải
Vọng Niên. Cái gọi là chị em ruột, thực ra chỉ là tự cô nghĩ mà thôi. Giờ cô
chỉ mong Vọng Niên đối tốt với Bình Phượng một chút.
Khi sắp
xuống xe, cô gấp gọn tờ báo nhét vào túi, lòng chỉ nghĩ đến cuộc phẫu thuật sẽ
diễn ra vào ngày mai của Phi Minh. Tối qua tan làm cô cũng ghé qua thăm Phi
Minh một lần, con bé vẫn gầy, nhưng có thể thấy nó thực sự vui và mãn nguyện vì
được trở về bên mẹ đẻ. Trần Khiết Khiết không yên tâm về người trông nom, cả
ngày đều túc trực trong bệnh viện, ngay đến Chu Tử Dực tan làm xong cũng thường
vào bệnh viện ăn cơm cùng hai mẹ con. Cát Niên ngồi bên giường bệnh Phi Minh
một lúc, thấy cô bé không sao, nhà người ta mấy người đều có mặt, cô cũng không
tiện ở lại quá lâu. Thế nhưng cuộc phẫu thuật này có quan hệ trọng đại, Cát
Niên không thể bỏ lỡ, cô đã cố đổi ca làm với đồng nghiệp để có thể tiện ở bệnh
viện chờ kết quả phẫu thuật. Xót xa đã quá nhiều, khi ngày này cuối cùng cũng
sắp tới cô lại không hề có chút thấp thỏm. Nếu Phi Minh có thể bình an trở ra,
đương nhiên phải cảm tạ trời đất, giả như điều phải đến sớm muộn gì cũng đến,
vậy thì, mấy ngày này Cát Niên cầu khấn suốt đêm cũng chỉ mong cho đứa trẻ
không phải chịu đựng thêm nhiều đau khổ nữa.
Đi qua
quán chú Tài, chú gọi Cát Niên lại rồi đưa cho cô một gói bưu phẩm chuyển phát
nhanh EMS, nói là hơn một tiếng trước có người chuyển đến, thấy cô không có nhà
nên chú Tài nhận hộ. Cát Niên cảm ơn chú, cầm chiếc phong bì giấy cứng màu xanh
trắng trong tay, cô đã quên mất bao nhiêu năm rồi mình chưa nhận được thứ đồ
thế này. Trên phong bì không có địa chỉ người gửi, Cát Niên vốn nghĩ là của anh
Tư Niên gửi về, nhưng xem dấu bưu điện lại là trong thành phố.
Nếu anh
Tư Niên trở về nhất định sẽ đến thăm họ ngay, chắc không phải là anh, vậy,
chính là Hàn Thuật, không biết lại đang bày trò gì mới đây. Lúc này chú Tài
cũng từ nhà bước ra, thấy Cát Niên liền cười híp mắt, miệng hỏi: “Thằng bé hôm
nay có việc không đến hả? Mặt nó hôm trước đập muỗi đến hủy hoại dung nhan đã
đỡ tí nào chưa?”
Cát
Niên cười thay câu trả lời. Hàn Thuật từ trước lén lút bám đuôi đến giờ dăm ba
hôm lại quang minh chính đại xuất hiện gần nhà Cát Niên, thêm cả chuyện sớm
mồng Một đã từ nhà Cát Niên chạy ra mua pháo, mấy người chú Tài đều đã quan sát
hết, chú sớm đã coi Cát Niên và Hàn Thuật là một đôi. Cát Niên cũng không giải
thích, nói nhiều chỉ sợ chú nghĩ cô là con gái nên thẹn thùng xấu hổ mà thôi.
Nhưng
chú Tài tiện miệng hỏi thế mà lại chẳng sai chút nào. Hàn Thuật hôm nay đúng là
có việc, anh miễn cưỡng đến Viện Thành phố nhậm chức, hôm nay là ngày đi làm
đầu tiên, tuy nói trong lòng bất mãn nhưng anh vẫn không quên sau giờ làm mời
mọi người trong ban đi ăn bữa cơm, sở trường đối đãi giao tiếp như thế chẳng
trách đến đâu anh cũng được quý mến.
Buổi trưa,
Hàn Thuật gọi điện cho Cát Niên chỉ để nói với cô chuyện này, còn nói hôm nay
mình không đến được rồi. Cát Niên thấy đúng là vớ vẩn, cô vốn chẳng gọi anh
đến, không có việc gì anh cứ chạy lại bên này làm gì, không đến thì thôi, lại
còn chỉ vì thế mà gọi điện thanh minh, coi đấy là lẽ đương nhiên, cứ như thật
có người đã hẹn chắc với anh không gặp không về vậy. Cô dừng một lúc, Hàn Thuật
trong điện thoại oán trách môi trường làm việc mới, ra sức kể khổ. Đây cũng là
chuyện chẳng đừng, nếu như cúp điện thoại của anh, chưa biết chừng anh điên lên
còn gọi thẳng vào máy bàn của cửa hàng. Khó chịu hơn nữa là, anh xuất hiện
thường xuyên như thế, ngay đến chú Tài cũng biết, anh mà không đến là chắc có
chuyện rồi.
Cát
Niên mở cửa bước vào nhà. Cô không phải người nóng vội, dù có cảm thấy hơi nghi
hoặc đối với gói chuyển phát nhanh kia nhưng cũng vẫn chỉ cầm lấy, đợi đặt túi
áo xuống xong xuôi, ngồi xuống ghế rồi mới chầm chậm mở ra. Trong phong bì còn
có một gói giấy báo được bọc rất cẩn thận bằng băng dính trong, Cát Niên mở ra
mới thấy được món đồ thật sự trong đó.
Không
phải thư từ gì, thậm chí đến một mảnh giấy cũng không có, trong lớp giấy báo cũ
là một tập ảnh, Cát Niên chỉ mới nhìn tấm ảnh trên cùng đã không còn cách nào
ngồi im như không có gì được nữa, trong bức ảnh là một cặp nam nữ đang quấn lấy
nhau trong một tư thế khó coi nhất.
Dù Cát
Niên biết rõ bên cạnh ngoài mình ra chẳng có ai, nhưng thoạt nhìn thấy cái thứ
đó cô vẫn không thể ngăn nổi mắt mồm há hốc, đỏ mặt tía tai, người trong bức
ảnh rốt cuộc là ai?
Mấy tấm
đầu ánh đèn mờ ảo, tư thế nhân vật trong ảnh uốn éo, chất lượng ảnh rất bình
thường, nhìn không phải rõ lắm, chỉ có thể từ cách bài trí nhận ra đó là một
phòng khách sạn không hào nhoáng. Cát Niên lại cầm lấy phong bì nhìn thật kỹ tên
người nhận, địa chỉ là nhà cô không sai, tên người nhận cũng đích thị là Tạ Cát
Niên, nhưng ai có thể gửi cho cô những thứ này, những tấm ảnh này có liên quan
gì đến cô?
Cô lật
từng tấm xem tiếp, người đàn ông từ đầu tới chân không mảnh vải che thân, người
đàn bà còn có vài tấm mặc một bộ đồ như đồng phục nữ sinh, cuối cùng Cát Niên
dừng lại ở một tấm ảnh, cô đã nhìn rõ mặt người đàn bà, đó là khuôn mặt của một
người cô đã quá quen thuộc, Bình Phượng! Chỉ có điều vì hai bím tóc được chải
rất buồn cười và lạc mốt trên đầu cô khiến Cát Niên không nhận ra ngay trong
mấy tấm ảnh chụp nghiêng mặt lúc đầu.
Chuyện
này liên quan đến Bình Phượng, Cát Niên không thể ngồi tiếp được nữa, cô đứng
bật dậy, lật nhanh những bức ảnh sau. Lẽ nào bưu phẩm này là do Bình Phượng gửi
đến? Cát Niên đã biết từ lâu Bình Phượng làm cái nghề này nhưng không thể vô
duyên vô cớ chụp mấy loại ảnh này gửi cho bạn bè được. Người đàn ông không cao
lắm, nhưng có thể nhìn ra đã không còn trẻ tuổi, Cát Niên nhìn trừng trừng vào
bộ dạng chính diện của ông ta rất lâu, càng nhìn càng thấy quen, bất giác lưng
cô toát mồ hôi lạnh.
Khuôn
mặt này cô thậm chí rất quen thuộc, mang bóng dáng của một người cô thường
xuyên nhìn thấy, chỉ là lớn tuổi hơn rất nhiều. Dù cô không muốn tin, từ chối
tin, nhưng đôi mắt không thể lừa cô, đó thật sự là Hàn Thiết Văn, bố của Hàn
Thuật, Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao tỉnh, lãnh đạo của Vọng Niên, người đã
từng sống ở tầng trên nhà cô hồi bé!
Phát
hiện này khiến Cát Niên lạnh cả người, thậm chí còn cảm thấy nao nao trong dạ
dày. Chánh án Hàn chăm sóc bản thân rất tốt, nhưng từ khuôn mặt này vẫn có thể
nhìn ra một người đàn ông đang dần bước vào tuổi xế chiều, điều này rõ ràng
trái ngược với khuôn mặt mộc và hai bím tóc của Bình Phượng, hai cơ thể, một
lão già, một nõn nà, quấn sít lấy nhau.
Cát
Niên chừng từng nói chuyện với bố Hàn Thuật, chỉ dựa vào những ký ức thuở bé và
miêu tả của Hàn Thuật lờ mờ nhớ lại khuôn mặt nghiêm nghị của ông. Trong ấn
tượng của Cát Niên ông tuy là một người quá đỗi nghiêm khắc nhưng trước sau vẫn
là một bậc cha chú đứng đắn, thế nhưng mỗi tư thế ông bò trên người Bình Phượng
đều dung tục như vậy, trong cái xã hội chỉ nhìn mặt mà đoán người này còn cái
gì là thật nữa đây?
Cát
Niên xem hết tất cả các tấm ảnh, xếp ngay ngắn lại rồi đút hết trở vào phong
bì, cô không dám xem lại lần thứ hai, dường như đó là chiếc hộp Pandora, cất
giấu bên trong loài ma quỷ có thể hủy diệt tất thảy.
Giờ coi
như cô đã rõ “lão dê béo” từ miệng Bình Phượng là ai, e là Bình Phượng cũng đã
sớm biết quan hệ giữa người ấy và Hàn Thuật, vì vậy trước sau mới kín tiếng như
vậy. Với địa vị và thân phận của Chánh án Hàn lúc này, ông còn có gì không đạt
được? Cứ cho là ông không màng đến gia đình, tham đồ mỹ sắc, cũng có đầy người
tự nguyện ngả vào lòng ông, sao ông có thể chọn một cô gái đứng đường kéo khách
như Bình Phượng. Trang điểm của Bình Phượng khá cổ quái, đây chắc chắn là do
khẩu vị cổ quái của khách hàng, bộ dạng Chánh án Hàn ép chặt Bình Phượng, như
thể ông lần nữa chinh phục lại thời thanh xuân đã từng thuộc về mình. Có thể
ông cũng biết rõ điều mình muốn rất xấu xa, người vợ cao nhã hiền thục của mình
không thể nào tiếp nhận, cũng vì giới hạn bởi thân phận của mình, ông không dám
đưa ra những yêu cầu như vậy với những người phụ nữ quanh ông, thế nên mới chọn
ả điếm cách xa ông tựa mây với bùn, như vậy ông mới có thể đưa ra bất cứ yêu
cầu gì theo dục vọng của mình, như vậy ông mới cảm thấy mình đang an toàn trong
một thế giới khác? Nhưng Cát Niên không hiểu, lái xe của chánh án Hàn – Tạ Vọng
Niên và cũng là người yêu của Bình Phượng rốt cuộc đóng vai trò gì trong màn
kịch bẩn thỉu này? Cậu ta miễn cưỡng phải chấp nhận, hay vui vẻ dắt mối? Buổi
tối đâm xe trong ngõ hôm đó, Vọng Niên lái một chiếc Audi đen, và cũng là lần
đầu Bình Phượng hí hửng gặp “lão dê béo” của cô, Cát Niên không còn muốn nghĩ
tiếp, bằng không cô đến ngạt thở vì dòng máu chảy trong người Vọng Niên cũng là
dòng máu đang chảy trong người cô.
Cát
Niên lập cập rút điện thoại, lập tức gọi cho Bình Phượng, cô phải hỏi rõ ràng
nguyên do sự việc, nếu như những bức ảnh này đúng là do Bình Phượng gửi, sao cô
lại liên quan đến Hàn Thiết Văn, và sao lại muốn cho Cát Niên biết.
Điện
thoại của Bình Phượng tắt máy. Cái điện thoại đời cổ đó vốn có vấn đề về pin,
mới dùng chưa được bao lâu đã tự động đen ngóm màn hình, gọi không được cũng
chẳng phải chuyện lần đầu. Cát Niên bàng hoàng ngồi xuống, thấy mình dường như
đã nghĩ đến một đáp án rõ ràng. Chẳng trách hôm đó Bình Phượng nghe về vụ án
của Hàn Thuật lại để ý khác thường như vậy, bởi cô biết chuyện xấu của bố Hàn
Thuật, hơn nữa trong tay lại đã có những bức ảnh này, có lẽ đây chính là một
“vụ lớn” của cô và Vọng Niên, bọn họ câu kết với nhau chụp những bức ảnh này,
lấy đó để ép ông, hoặc là bán cho một người có dụng tâm hòng kiếm khoản chênh lệch
rồi cao chạy xa bay. Nhưng trước khi đi Bình Phượng biết chuyện về Đường Nghiệp
và Hàn Thuật, cô dùng thứ lô gic quá đỗi giản đơn của mình đưa đến một lý luận,
đó là nếu như Hàn Thiết Văn đổ rồi chẳng còn ai làm khó Hàn Thuật nữa, Đường
Nghiệp có thể cũng không cần phải gánh tội, hai người đàn ông có thể đem đến
hạnh phúc cho Cát Niên như thế đều được giải thoát, bởi vậy trước khi đi cô còn
gửi một phần ảnh cho Cát Niên, hy vọng làm vậy có thể giúp được người bạn duy
nhất của mình.
Bình
Phượng có ý tốt, nhưng Cát Niên không sao nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy
được. Những người đó, những việc đó, như một tấm tranh ghép hình được cô từng
miếng từng miếng lắp ghép lại trong đầu, dần dần trở nên rõ ràng.
Chánh
án Hàn liên quan đến vụ án của Hàn Thuật, nhưng ông chưa chắc đã liên quan trực
tiếp đến vụ án của Cục Xây dựng, tay ông không với dài được đến thế, người
khiến Đường Nghiệp hứng tội chắc không phải là ông, bằng không với sự điều tra
sâu dần của mình Hàn Thuật không thể nào lại không phát giác được chút gì. Bình
Phượng không chỉ quen “lão dê béo” của cô mà còn quen người trả tiền cho lão dê
béo, điều này chứng tỏ ông Hàn bị người ta nắm thóp, ông không thể còn chính
nghĩa và sạch sẽ như bề ngoài, nhiều khả năng nhất là ông có quan hệ gián tiếp
với người đứng đằng sau vụ án, chưa biết chừng bọn họ còn nhận hối lộ của cùng
một người, ông sợ rút dây động rừng, sớm muộn gì cũng liên lụy đến mình. Vốn dĩ
ông cho rằng Hàn Thuật trẻ người cùng lắm chỉ gặm được lớp da bên ngoài nên mới
thả cho con trai điều tra, nào ngờ đứa con trai ông một tay dạy nên lại nghiêm
túc với vụ án này như thế, nếu như thật vạch trần được tấm màn đen phía sau Cục
Xây dựng, thành đổ hào cũng chẳng được yên, ông lo sợ nên mới ngăn cản Hàn
Thuật, thậm chí còn không tiếc từ mặt cha con.
Bình
Phượng nghĩ quá ngây thơ, cứ coi như cô may mắn lật đổ được Hàn Thiết Văn,
nhưng người phía sau Đường Nghiệp cũng chức trọng quyền cao như thế, cái tội
này Đường Nghiệp vẫn phải gánh. Còn về Hàn Thuật, đúng là không còn ai ép anh
từ bỏ vụ án này nữa, nhưng Cát Niên có thể đánh cược, thà để Hàn Thuật từ bỏ
một trăm vụ án, anh cũng không muốn nhìn thấy phần “con” của bố mình. Đối với
Hàn Thuật, những tấm ảnh này đủ để hủy hoại toàn bộ tín ngưỡng, toàn bộ tình
cảm của một người con trai đối với bố. Bình Phượng thực lòng muốn giúp Cát
Niên, nhưng cô cũng đồng thời vứt cho Cát Niên một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Tiếp
đó, Cát Niên nấu cơm, tắm rửa, đi ngủ, trong đầu chỉ toàn những tấm hình ấy và
đủ mọi loại câu hỏi. “Vụ lớn” của Bình Phượng và Vọng Niên nếu như thật là kiếm
lợi từ mấy tấm ảnh này thì hai người đó quả là ngu ngốc đến không biết trời cao
đất dày, bọn họ lẽ nào không nghĩ đến hậu quả của việc này sẽ nguy hiểm ra sao
ư? Và còn cô nên làm gì với những bức ảnh này?
Đưa cho
Hàn Thuật? Anh sẽ sụp đổ, dù cô có không mong gặp Hàn Thuật nữa thì cũng không
hề muốn thấy cảnh đó.
Đốt đi?
Những bức ảnh này có còn trong tay Bình Phượng và Vọng Niên không? Bọn họ sẽ
đem ra làm gì? Tống tiền Hàn Thiết Văn? Bán cho người có ý đồ xấu? Kết quả đều
không dám tưởng tượng như nhau. Nếu vậy, giấy không bọc được lửa, giả như Hàn
Thuật sớm muộn rồi cũng sẽ biết, nếu như anh thấy những bức ảnh này sớm hơn,
liệu có phải tuy đau lòng nhưng cũng sẽ sớm chuẩn bị tinh thần, chuyện này sẽ
không phát triển theo chiều hướng xấu.
Cô nhét
đống ảnh xuống gối, trằn trọc ngủ không yên. Trước nay cô vẫn là người nói ít
nghĩ nhiều, nhưng lần này càng nghĩ càng bất an. Làm người đơn giản có lẽ lại
hạnh phúc hơn.
Cứ vậy
cho đến nửa đêm, cuối cùng cô cũng không gắng gượng nổi, dần chìm vào giấc mơ,
cũng may vẫn còn chưa ngủ say nên điện thoại mới reo một tiếng cô đã nhận ra.
Cát Niên cứ nghĩ là Bình Phượng, vội vàng bắt máy, nhưng lại là Hàn Thuật.
“Cát
Niên, em ra đây một lát, anh đang đứng trước cổng nhà em.” Giọng Hàn Thuật rất
bình tĩnh nhưng cũng rất lạ. Cô nhìn đồng hồ, đã ba giờ mười lăm phút sáng. Anh
trước kia tuy càn rỡ nhưng cũng chưa bao giờ quá nửa đêm chạy đến dọa người.
“Sao…
sao thế?” Cát Niên cứ căng thẳng là lại lắp bắp.
Hàn
Thuật không chịu nói trong điện thoại, chỉ bảo cô ra ngoài.
“Anh có
chút chuyện cần nói với em.”
Một dự
cảm không lành chợt như một cơn bão tuyết đổ ụp xuống lòng Cát Niên, không phải
ngay đến anh cũng xảy ra chuyện rồi chứ? Cô cũng không rõ nỗi hoang mang rối
loạn trong lòng là từ chuyện nào, nhưng trong giây lát bước xuống giường cô đã
đưa ra một quyết định. Có lẽ cô nên đưa số ảnh này cho Hàn Thuật, có lẽ anh sẽ
vì thế mà hận cô, nhưng cô lờ mờ cảm giác làm vậy là đúng.
Cô lấy
chiếc phong bì từ dưới gối, khoác tạm áo rồi chạy ra. Quả nhiên Hàn Thuật đang
đứng ngoài cổng, quay lưng lại phía cô, nhìn về một nơi tối hù, không biết là
đang nghĩ gì. Anh đứng bao giờ cũng rất thẳng lưng, nhưng lúc này lại có vẻ gì
đó hơi cứng nhắc.
Hàn
Thuật nghe thấy tiếng động liền lập tức quay lại.
Cát
Niên mở cổng, “Vào rồi nói.”
Anh im
lặng gật đầu, đi theo cô vào nhà, hai người đều không ngồi.
Hàn
Thuật hít một hơi, dường như đang nghĩ nên mở miệng thế nào, Cát Niên nắm chặt
chiếc phong bì, cũng đang do dự không quyết.
“Anh có
chuyện này phải nói với em.”
“Em có
chuyện này muốn nói với anh.”
Hai
người suýt nữa cùng đồng thanh nói ra câu này, cả hai cùng lặng người.
Cuối
cùng Cát Niên nói, “Anh nói trước đi.”
Hàn
Thuật đã không còn bộ dạng xuề xòa trước mặt cô như thường ngày, ngược lại, anh
rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến cơn bão tuyết trong lòng Cát Niên bắt
đầu đông cứng lại thành băng Bắc cực.
“Anh
nói đi.” Cô nén cảm giác hoang mang trong lòng cố cười một tiếng, tiếng cười
trong một đêm thế này, ngay cả cô nghe cũng thật cao vót.
“Tạ
Vọng Niên xảy ra chuyện rồi, anh vừa nghe nói, cậu ta giết người, đã bị cảnh
sát bắt, bố mẹ em đều sắp phát điên rồi…”