Anh
biết từ nhỏ tới lớn trong mắt ông ấy anh đã là thằng chẳng ra gì, cái gì anh
cũng không bằng ông ấy, anh làm gì ông ấy cũng thấy không đúng. Bất kể anh có
cố gắng chứng minh thế nào cũng đều bị phủ nhận một cách dễ dàng. Trong mắt ông
ấy viết lồ lộ rằng, nếu như anh không phải con trai Hàn Thiết Văn thì căn bản
cũng chẳng là gì cả.
.
Rất
nhanh sau đó Hàn Thuật đã lấy được đồ của mình từ chiếc xe đỗ ngay trước cửa.
Cát Niên nhận thấy anh nói có “quần áo để thay rửa” quả thật quá súc tích. Anh
kéo vào nhà một chiếc vali có lẽ có thể đựng được cả Phi Minh, nào chỉ là quần
áo để thay rửa, nếu anh nói mang đủ đồ dùng để sống một tháng trên đảo hoang
hẳn Cát Niên cũng sẽ tin ngay lập tức. Cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, cho phép
anh vào nhà, lại đồng ý những yêu cầu được đằng chân lân đằng đầu anh từng bước
nêu ra, liệu có phải là một quyết định rất không sáng suốt.
Thực
ra, đồ đạc Hàn Thuật chuẩn bị rất đầy đủ thì cũng không thể đơn giản quy chụp
thành “dã tâm lang sói”, anh vốn là một người ngay cả đi công tác ở khách sạn
cũng phải mang theo ga trải giường sạch, đến nay anh vẫn không sao hiểu nổi chỉ
duy nhất trong mắt Tạ Cát Niên vấn đề thẩm mỹ lại đặc biệt đến vậy.
Trên
người thực sự đã bị thấm nước lạnh ghê gớm, lại sợ Cát Niên đột nhiên lật ngược
sự ngầm đồng thuận trước đó, Hàn Thuật không dám nhiều lời, nhờ chỉ dẫn của Phi
Minh nhanh chóng chui ngay vào phòng vệ sinh duy nhất của ngôi nhà.
Đóng
cửa lại, bên trong rất hẹp, nhưng may sao cũng sạch sẽ. Nội thất phòng tắm màu
trắng sứ quen thuộc, trên một mặt tường có treo một tấm gương nhỏ, Hàn Thuật
vội vàng trút bỏ đống quần áo khiến anh vô cùng khó chịu, đứng dưới những tia
nước nóng xối xuống từ vòi hoa sen, mọi nhếch nhác bực bội trong người đều tan
biến sạch, anh sung sướng đến độ chỉ hận không thể hát lớn một bài.
Anh
luồn tay vào mái tóc ướt sũng, nhìn nửa người mình trần trụi qua tấm gương
trước mắt trong làn hơi nước mịt mù, anh đưa
tay lau hơi nước trên gương, có một cảm
giác rất mơ hồ. Phòng tắm của cô, gương của cô, tấm gương này cũng từng phản
chiếu hình ảnh của cô… nước quá nóng, Hàn Thuật chỉnh nguội đi một chút, người
vẫn thấy nóng rát, đỏ như tôm luộc, mà lại là một con tôm luộc cực kỳ ngốc. Anh
không dám nghĩ tiếp, vơ lấy lọ sữa tắm trên chiếc kệ nhỏ bên cạnh chà loạn lên
khắp người, không biết là của hãng gì, mùi hương nhẹ dịu, trên người cô cũng có
hương thơm này. Hàn Thuật thấy mình đờ ra như bị ma làm, tay chân luống cuống
không biết sao lại làm đổ hết chai lọ trên kệ, mấy chiếc bình nghiêng ngả rồi
lần lượt rơi xuống, làm kinh động đến người bên ngoài - phòng tắm này vốn giáp
ngay với phòng bếp, Hàn Thuật dường như nghe thấy tiếng Cát Niên bước lại mấy
bước, rồi có lẽ cũng ngại lên tiếng nên cô lại quay vào bếp tiếp tục bận bịu
với công việc còn dang dở.
Trong
phòng tắm ngoài một cánh cửa mỏng còn có một khung cửa sổ nho nhỏ được che bằng
rèm cửa màu xanh nhạt, Hàn Thuật không rõ mình đã ở trong này bao lâu, anh đứng
sau tấm rèm cửa mờ mờ ảo ảo, lắng nghe từng tiếng động của cô trong bếp, âm
thanh nồi niêu xoong chảo va vào nhau sao gần gũi đến vậy. Hàn Thuật bỗng nhớ
lại Chu Tiểu Bắc giờ đã ở một nơi xa xôi từng nói, dễ cảm thán quá là triệu
chứng của người già, nhưng anh nguyện mình có thể già như vậy, tóc trắng bạc
phơ bước ra hỏi một câu: “Cơm đã được chưa?”
“Cô ơi,
chú Hàn Thuật tắm lâu quá, sao mãi vẫn chưa ra, không phải chú ấy ngất luôn
trong đó rồi chứ?”
Là
tiếng của Phi Minh, nghe giả thiết của cô bé mà Hàn Thuật lạnh cả người, đang
định ho nhẹ vài tiếng xóa tan lo âu của cô bé, anh
bỗng nghe ngoài phòng bếp có tiếng mở vòi nước, sau đó nước từ vòi hoa sen cũng
đột nhiên chảy nhỏ lại, nhiệt độ nước tăng cao, nóng rát khiến Hàn Thuật không
ngăn nổi “Úi chao” một tiếng.
“Nghe
thấy chưa, chưa ngất.” Ngay sau đó anh nghe tiếng Cát Niên bình thản nói với
Phi Minh như kể lại một sự thật hiển nhiên, hỏa khí trong anh lập tức dồn lên,
ngay cả ý định treo cổ cô cũng đã có. Loại chó cắn người thì đều không sủa, cô
gái này lòng dạ quá độc ác, hành động quá tuyệt tình.
Đã vậy,
Hàn Thuật cũng không tiện ở trong này quá lâu được nữa, anh vội vàng lau khô
người, mặc quần áo rồi đi ra ngoài phòng bếp ngồi với Phi Minh xem Cát Niên
chuẩn bị công đoạn cuối cùng cho bữa tối.
Cát
Niên đang ninh một nồi canh, quay đầu lại nhìn bộ dạng đắc ý ngồi chờ cơm của
Hàn Thuật, do dự một lúc rồi vẫn hỏi: “Anh định ăn cơm ở đây thật đấy à?”
Hàn
Thuật làm vẻ lương thiện nhất quả đất, “Thực ra sức ăn của anh cũng không khoẻ
lắm đâu.”
“Không
phải.” Cát Niên lau tay vào tạp dề, nhẹ giọng nói, “Ý em là ngày lễ như hôm
nay, bố mẹ anh…”
Khó
khăn lắm tinh thần Hàn Thuật mới thoải mái ít nhiều giờ bỗng lại thấy một màn
âm u quét qua mắt, anh cố gắng để ngữ điệu nghe có vẻ không quá trầm: “Hừ! Là
ông cụ lật mặt trước đấy chứ, chuyện này nói ra dài lắm… đúng rồi, mẹ nuôi anh
phải vào viện rồi em biết không?”
Cát
Niên không trả lời, Hàn Thuật tiếp tục câu chuyện: “Sáng nay anh vẫn phải đi
làm cùng bọn Lão Hồ, Tiểu Tăng, vụ án này làm đến giờ, tốn biết bao công sức,
mọi người trong lòng đều thầm hạ quyết tâm nhất định phải làm rõ chân tướng sự
việc mới thôi. Gần giữa trưa, Đằng Vân ở công ty Quảng Lợi gọi cho anh…” Hàn
Thuật nói đến đây liền lưỡng lự nhìn sang Cát Niên, “Đằng Vân, em biết chứ?”
Cát
Niên “Ờ” một tiếng qua loa.
Hàn
Thuật rõ ràng bắt đầu trở nên thận trọng, anh cân nhắc tổ chức câu chữ, “Anh ta
hẹn riêng anh ra nói chuyện một lúc, cũng cung cấp một số bằng chứng bọn anh
vẫn chưa nắm được… Phải nói rằng số chứng cứ này rất có ý nghĩa với bọn anh.”
Cát
Niên chăm chú nhìn vào nồi canh, Hàn Thuật không dám chắc cô có nghe vào hay
không, cô rõ ràng đã biết đến cái tên Đằng Vân, trong một mối quan hệ nhạy cảm
đến vậy mà ngay cả ý định đặt câu hỏi cũng không có, điều này thật khiến anh
hơi không tiếp nhận nổi.
Anh
định quan sát thái độ của cô nhưng không có kết quả, bèn đắn đo câu từ nói
tiếp: “Có lúc anh nghĩ mình không sao hiểu nổi thứ tình cảm ‘ngoài quy luật’
ấy, nhưng anh chàng Đằng Vân này khiến anh rất xúc động. Nói thế nào nhỉ, việc
này anh ta hoàn toàn có thể không dính dáng đến, nhưng anh ta vẫn một lòng muốn
giúp Đường Nghiệp thoát thân, thậm chí, thậm chí còn hoang đường nêu ra đề nghị
bù lại khoản tiền khổng lồ kia.”
“Đây là
nguyên nhân mẹ nuôi anh phải vào viện sao?” Cát Niên bất ngờ hỏi.
“Ờ…
thực ra anh cũng không biết mọi chuyện diễn ra thế nào, mẹ nuôi anh vốn rất
quan tâm đến Đường Nghiệp, nhưng trước kia chắc bà không biết chuyện ‘phương
diện đó’ của anh ta… Em đừng có nhìn anh, thề có trời anh không nói gì cả,
nhưng chuyện đã đến nước này, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, mẹ nuôi
biết được cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi. Sau khi gặp Đằng Vân,
anh về viện trao đổi ý kiến với bọn Lão Hồ, vì mẹ ở nhà cứ giục về ăn cơm nên
anh về trước. Mẹ nuôi theo thói quen đều ăn cơm tất niên cùng cán bộ trực Tết,
đây cũng chẳng phải lần đầu… Sau đó, anh về nhà, mọi thứ vốn dĩ đều rất ổn, 30
Tết mà, cả năm chỉ có một lần, nhưng ông cụ lại cứ thích hỏi chuyện công việc
của anh, anh thấy ông hứng thú, mà nói thật cũng là muốn nghe ý kiến từ ông. Cuộc
nói chuyện với Đằng Vân đã chứng thực một suy đoán trước đây của bọn anh, Đường
Nghiệp cũng giống Vương Quốc Hoa, anh ta không nuốt nổi nhiều tiền như thế,
phần lớn đều là nhận hộ người khác, nhưng người đứng đằng sau anh ta…”
Ngón
tay Hàn Thuật vẽ mấy đường tròn lên khung cửa phòng bếp, Cát Niên trước sau vẫn
quay lưng lại phía anh, nói đến đây anh cũng thấy hơi mơ hồ, “Lẽ nào em không
quan tâm?”
Cát
Niên quay lại, “Em đang nghe đây.”
“Thực
ra chuyện này anh vốn không nên nói.” Mấy vòng tròn dưới đầu ngón tay Hàn Thuật
ngày càng chẳng ra hình dạng gì. Anh muốn nói thực ra không phải anh coi Cát
Niên là người ngoài, lời này anh không nói ra nổi nhưng anh nghĩ cô hiểu, cũng
chính vì mức độ thân thiết giữa cô và Đường Nghiệp nên một vài chuyện trong lòng
cô chắc đã hiểu rõ.
“Em còn
nhớ trước đây có một lần anh gặp bọn em ở bệnh viện, từ tập hồ sơ có rơi ra một
tấm ảnh không?” Hàn Thuật hỏi.
Cát
Niên thầm giật mình, tự nhiên nhớ đến Bình Phượng từng nói cô biết “anh chàng
công tử” trong bức ảnh, còn cả “lão dê béo” mà “anh chàng công tử” đó giới
thiệu, lẽ nào chuyện này có liên quan tới vụ án Hàn Thuật đang làm?
“Ờ, em
nhớ, nhưng bức ảnh em nhìn không rõ lắm.”
“Trong
bức ảnh có hai người, một người là Diệp Bỉnh Văn phụ trách công ty Quảng Lợi,
một người là Trâu Nhất Bình sở phó Sở Quy hoạch Xây dựng tỉnh, giữa hai người
này vẫn luôn có mối liên hệ. Trước đây bọn anh nghi ngờ Trâu Nhất Bình mới là
kẻ cầm đầu đứng đằng sau thao túng đám lâu la như Vương Quốc Hoa và Đường
Nghiệp, cuộc nói chuyện với Đằng Vân hôm nay đã bước nữa chứng minh manh mối
của bọn anh không hề sai, hơn nữa anh ta còn đồng ý phối hợp với bọn anh thu
thập chứng cứ.”
“Sở phó
Sở Quy hoạch Xây dựng?” Cát Niên nhắc lại chức danh lạ lẫm xa lắc này.
“Đúng
thế, đã dắt díu quá rộng rồi, thực ra trong lòng anh vẫn chưa chắc chắn nên lúc
nói chuyện với bố, anh cũng nhắc đến chuyện này.”
“Bố anh
không cho anh tiếp tục điều tra nữa?”
Hàn
Thuật trầm ngâm gật đầu, “Thực ra anh biết ông cụ nhà anh cũng xem như có chút
giao tình với Trâu Nhất Bình, trước đây còn hay đi câu cá cùng nhau hay gì đó,
nhưng bố anh trước nay không phải người có thể vì chút giao tình mà từ bỏ lập
trường. Trái lại, ông làm trong ngành chính pháp đã nửa đời người, ghét nhất
mấy trò cậy quyền làm việc tư với nhận tiền bẩn. Vì vậy anh mới hy vọng trước
khi chính thức báo cáo lên trên có thể nghe ý kiến của ông. Hoàn toàn không ngờ
ông nhất mực nêu ra điểm nghi ngờ trong phán đoán của anh, cho rằng nguồn tin
của anh vốn đã có vấn đề, hơn nữa còn chỉ trích anh kết luận xằng bậy.”
Nói đến
đây Hàn Thuật rõ ràng cũng hơi kích động, vẻ mặt thêm khổ não, xem ra chuyện
này thực sự đã gây ra cho anh một khó khăn cực lớn.
“Anh
biết anh vẫn chưa có bằng chứng xác thực, nhưng hiện giờ rất nhiều manh mối đều
chỉ vào ông ta, hoàn toàn không phải anh vô cớ suy đoán bừa, hơn nữa bố anh
cũng chẳng có lý do gì có thể bắt anh thôi nghi ngờ Trâu Nhất Bình. Anh biết từ
nhỏ tới lớn trong mắt ông ấy anh đã là thằng chẳng ra gì, cái gì anh cũng không
bằng ông ấy, anh làm gì ông ấy cũng thấy không đúng. Bất kể anh có cố gắng
chứng minh thế nào cũng đều bị phủ nhận một cách dễ dàng. Trong mắt ông ấy viết
lồ lộ rằng, nếu như anh không phải con trai Hàn Thiết Văn thì căn bản cũng
chẳng là gì cả. Kỳ thực… anh thực sự đã rất cố gắng, sinh ra làm con trai ông
ấy không phải lỗi của anh!”
“Tự anh
biết thế là được rồi.”
Hàn
Thuật sững lại, anh không xác định nổi liệu có phải Cát Niên đang an ủi anh,
một lúc sau anh mới hít sâu một hơi, “Bởi vậy anh không chịu thôi, lý luận lại
với ông ấy vài câu, ông liền nổi cơn tam bành, bắt anh sau Tết phải lập tức tới
Viện Kiểm sát Thành phố nhận chức, không được nửa ngày chậm trễ, hơn nữa vụ án
trong tay bất kể đã tiến hành đến đâu đều phải dừng lại… Anh nói dựa vào cái
gì, ông ấy chẳng phải lãnh đạo của anh, có tư cách gì mà độc đoán sắp xếp công
việc của anh như thế, lẽ nào vẫn giống như hồi nhỏ, ông ấy muốn anh học gì thì
dù anh thích hay không cũng đều phải làm hài lòng ông ấy ư? Ông ấy có biết vì
vụ án này, anh và bọn Lão Hồ đã làm thêm bao nhiêu giờ, khổ sở bao nhiêu đêm
không? Vụ án đang bắt đầu sáng tỏ, anh tuyệt đối không gác lại vụ này một cách
vô lý như thế. Ông ấy nói nhẹ bẫng như vậy, anh đương nhiên không phục, thế là
cãi lại một chập, kết quả ông ấy lôi ra một số… một số món nợ cũ.”
Cát
Niên không ngốc, Hàn Thuật không muốn nói rõ, nhưng cô có thể đoán ra “món nợ
cũ” ấy là những gì, ắt hẳn không tránh khỏi có liên can đến cô, cô cúi đầu tập
trung vào độ lửa của món canh, im lặng không nói gì.
“Mấy
chuyện linh tinh trong nhà không nói nhiều làm gì, dù gì cũng là cãi nhau, cãi
đến trời long đất lở không ai chịu nhường ai, ông cụ chắc cũng không ngờ lần
này anh lại kiên quyết như thế, nhìn bộ dạng ông ấy, đổi lại xã hội cũ chắc chỉ
hận không xách ngay tên nghịch tử là anh ra xử lý theo gia pháp. Nói cho cùng
anh vẫn không hiểu, anh là do ông ấy sinh ra, sao ông ấy có thể ép anh đến
không còn chút đất dung thân như thế. Mẹ anh thì can ngăn, vừa can vừa khóc,
chắc chẳng có nhà nào đón Tết thê thảm như nhà anh. Đến cuối cùng, mẹ anh bắt
anh phải nhận lỗi với bố, cúi đầu nghe lời ông ấy trước, chuyện này chấm dứt
tại đây. Nếu đổi là chuyện khác chắc anh cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng lần này
không được. Cứ theo hiện giờ, anh không hề thấy mình sai! Anh không sai việc gì
phải nhận chứ! Là ai từ nhỏ đã dạy anh phàm chuyện gì cũng phải kiên trì, khó
lắm anh mới kiên trì được một lần, kết quả ông ấy lại sạc cho anh một trận! Anh
cứ không nhận đấy, xem ông ấy làm gì được!”
“Thế là
ông đuổi anh ra ngoài.” Cát Niên kết một câu kiêm chú thích cô đọng súc tích
cho câu chuyện của Hàn Thuật.
“Đúng
thế, đuổi thì đuổi, lẽ nào anh lại thật không sống nổi?” Hàn Thuật cười khẩy
nói.
Món
canh của Cát Niên đã ninh xong, cô bưng xuống đặt lên một bên thớt rồi đứng gần
nhìn Hàn Thuật. Cô không phải không biết Hàn Thuật trông có vẻ cứng đầu chém
đinh chặt sắt, tứ mã nan truy lại thêm bộ dạng thờ ơ bất cần, nhưng thực ra sâu
trong anh vẫn có một nỗi lo sợ. Anh là người đã quen có gia đình, nói cho cùng
cũng vẫn lưu luyến bố mẹ, lần này tuyệt tình như vậy chắc có lẽ cũng chỉ vì
không biết làm sao nên mới hạ quyết tâm, nhưng sao có thể không thấy buồn chút
nào. Quan trọng nhất là, có lẽ trong lòng anh cũng hiểu rõ, anh ngoài miệng nói
bố không làm gì nổi mình nhưng nếu bố anh thực muốn anh rời khỏi Viện Thành Nam
thì anh có muốn ở lại cũng không thể không cúi mình. Cát Niên biết rõ tính xấu
của Hàn Thuật, cũng nghĩ anh vấp ngã là đáng đời, nhưng lần này không hiểu vì
sao lại cảm thấy anh có chút đáng thương.
Hàn
Thuật thấy vẫn chưa nói rõ ràng sự tình bèn tiếp tục: “Anh nói với mẹ anh, bữa
cơm này ăn không nổi rồi, anh còn không đi chưa biết chừng lại thành thảm kịch
gia đình mất, mẹ anh cũng chẳng còn cách nào, thế là anh định tới Viện tìm bọn
Lão Hồ, ai ngờ trên đường đi nhận được điện thoại, nói mẹ nuôi xảy ra chuyện,
bệnh nhồi máu cơ tim bỗng nhiên phát tác, suýt chút nữa đã… Anh vội phóng đến
bệnh viện, mẹ nuôi vẫn chưa tỉnh lai, bác sĩ nói tạm thời đã không còn nguy
hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không có gì khả quan. Anh ở đấy một lúc, mọi
người trong Viện cũng đều tới, Đường Nghiệp cũng ở đó. Thời gian này anh tiếp
xúc quá nhiều với anh ta cũng không tốt. Đi từ bệnh viện ra anh mới phát hiện
đã chẳng còn chỗ nào để đi, cứ như cô hồn dạ quỷ không bằng, thế là trôi dạt
đến chỗ em. Câu chuyện đến đây là kết thúc.”
“Lẽ nào
em lại là đại pháp sư gọi hồn à?” Cát Niên cười cười.
Hàn
Thuật cười hì hì nói: “Chưa biết chừng lại là đại pháp sư hút hồn.”
Anh là
vậy đấy, chỉ cần ở trước mặt Cát Niên, cô hơi hùa theo là liền đà cợt nhả ngay
được. Thấy Cát Niên lờ mình đi, Hàn Thuật lòng hậm hực bèn cùng Phi Minh đi rửa
tay chuẩn bị ăn cơm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT