Trước
đây rất lâu, tôi từng nói với Vu Vũ, nếu như anh ấy không hứa với tôi, vậy việc
tôi đợi chờ là chuyện tôi cam lòng. Nhưng nếu như anh đã nhận lời với tôi rồi
cuối cùng lại thất hứa, vậy thì, tôi sẽ không đợi anh ấy nữa. Ít nhất không
phải trong kiếp này.
.
“Đã nói
là cùng đi, anh ấy đã đồng ý rồi, không thể thay đổi được!”
Khi nói
câu này, Trần Khiết Khiết đang ngồi trong phòng thăm hỏi của nhà tù. Như thường
lệ, cô ngồi quay lưng lại cách cửa lớn đóng im lìm, đối diện với Cát Niên qua
chiếc bàn dài quét sơn màu xanh. Nữ quản giáo phụ trách trông chừng thờ ơ đứng
mân mê móng tay. Hai người con gái cùng tuổi, từng trải qua những năm tháng học
hành vất vả bên cùng một chiếc bàn, đến hôm nay lại bị ngăn cách bởi một chiếc
bàn quá dài và quá hẹp, ngăn cách bởi quãng thời gian hai năm trời, trong giây
phút đầu tiên nhận ra nhau, họ vẫn cảm thấy có chút gì xa lạ.
Trần
Khiết Khiết không hỏi “Cậu có khỏe không”, có lẽ cô cũng cảm thấy sự giả dối
trong câu hỏi này. Cô biết, người ngồi phía đối diện kia đáng lẽ phải là cô, sự
tráo trở của số mệnh đã tùy tiện tráo đổi vị trí của hai người. Một người con
gái đang độ tuổi thanh xuân bị chôn vùi đằng sau song sắt, liệu có thể khỏe nổi
hay không? Nhưng cho đến ngày hôm nay, bất kỳ ai trong hai người cũng đều không
thể chống lại kết cục này.
“Tôi đã
cầu xin anh ấy, tàu hỏa sắp chạy rồi, chỉ còn hai tiếng nữa… chỉ hai tiếng sau,
chúng tôi đã có thể cao chạy xa bay. Anh ấy nói sẽ đưa tôi đến nơi dòng họ anh
ấy từng sống, anh ấy còn nói, ở nơi đó, anh sẽ cho tôi một cuộc sống mới. Đã
nhận lời với tôi, sao anh ấy có thể nuốt lời chứ?”
Trần
Khiết Khiết ngồi sấp bóng, Cát Niên từ đầu tới giờ vẫn im lặng chỉ nhìn thấy
một bóng người gầy gò.
“Cậu
cho rằng hai người có thể đi được bao xa?” Đây là câu nói đầu tiên của Cát Niên
khi đối diện Trần Khiết Khiết, từ đầu tới cuối, cô dường như chỉ nói có câu
này.
“Tôi
không quan tâm!” Bóng người ngồi trước mặt cô bỗng nhiên nhoài về phía trước,
suýt chút nữa kinh động đến cán bộ quản giáo bên cạnh, “Tôi không quan tâm đi
được bao xa, một dặm cũng được, một nghìn dặm cũng được, chỉ cần anh ấy đưa tôi
đi, kết cục thế nào tơi cũng không trách anh ấy. Nhưng còn anh ấy, anh ấy nói
‘Khiết Khiết, anh phải gặp Cát Niên một lần, anh đã hứa với cô ấy.’ Đến lúc đó,
anh ấy vẫn còn liều mạng quay lại, chỉ để nói với cậu một tiếng tạm biệt. Anh
ấy giữ lời hứa với cậu, vậy còn tôi, còn lời hứa với tôi?”
Cát
Niên chậm chạp cúi đầu, từ những ký ức được Trần Khiết Khiết nhắc lại, cô cảm
nhận được sự hoang mang, ngọt ngào và chua xót cuối cùng Tiểu hòa thượng đem
đến cho cô. Dù cô và Trần Khiết Khiết mãi mãi không thể biết được, lời hứa với
hai cô gái rốt cuộc có ý nghĩa thế nào trong lòng người thanh niên đã ra đi ấy.
“Tôi
gắng hết sức khóc xin anh ấy, đừng đi vào chỗ nguy hiểm, hãy ở lại bên tôi, ở
lại bên con của chúng tôi, nhưng anh ấy vẫn đi. Anh ấy nói, chỉ cần anh ấy còn
sống, nhất định sẽ quay lại. Tôi ngồi trong góc phòng chờ ngốc nghếch chờ đợi,
một tiếng, hai tiếng, tàu tới, tiếng loa thúc giục, tiếng còi hơi réo vang, tàu
chạy rồi, tôi vẫn đợi, vẫn đợi, anh ấy không quay lại. Trời tối, rồi lại sáng… tôi
như con ngốc ngồi một chỗ chờ đợi mà không hay biết gì. Khi tỉnh lại, tôi thấy
khuôn mặt của bố mẹ tôi. Kể từ giây phút đó, tôi bắt đầu hận anh ấy!” Trần
Khiết Khiết nói những lời này, giọng lạnh như băng, nhưng Cát Niên biết, ở một
nơi nào đó sâu thẳm trong tim, cô ấy đang khóc, nhiều lắm.
“Cậu có
hận tôi không, Cát Niên? Hận tôi cướp mất anh ấy. Nhưng trừ ngày cuối cùng, tôi
chưa từng cầu xin anh ấy điều gì, chưa từng cầu xin anh ấy yêu tôi, chưa từng
cầu xin anh ấy mang tôi đi. Sau khi trở về, bố mẹ tôi không để cho tôi có bất
kỳ cơ hội bỏ trốn nào nữa, ngoài phòng riêng, tôi không được đi đâu, cả thế
giới đều tuyệt giao với tôi. Không có ai nói cho tôi biết những gì đã xảy ra
sau đó. Nhưng tôi biết, Vu Vũ anh ấy chết rồi. Anh ấy có thể liều mạng đi từ
biệt cậu, nhưng nếu anh ấy còn một hơi thở, chắc chắn sẽ trở lại tìm tôi. Ngày
nào mẹ tôi cũng đưa cơm vào phòng cho tôi, đầu tiên vẫn không ai biết chuyện
đứa bé, nhưng về sau, cái bụng không thể giấu mãi được, tôi hiểu rõ hơn ai hết,
con tôi, tôi cũng không giữ nổi nó.”
Cát
Niên bất giác nhìn Trần Khiết Khiết, không gì ngoài một từ “gầy.” Cô tự cười
mình ngốc, hai năm rồi, bất kể là đứa bé sống hay chết, làm sao vẫn còn ở trong
bụng mẹ. Cát Niên vẫn khó có thể vượt qua được những ký ức trên tòa án hôm đó,
bố mẹ Trần Khiết Khiết, cặp vợ chồng yêu đứa con gái duy nhất của họ đến điên
dại, đôi mắt họ nhìn con gái chứa chan yêu thương, che chở là vậy, nhưng khi
nhìn cô, lại tàn nhẫn và lý tính. Cô vĩnh viễn không quên nổi cái lạnh thấu
xương khi đó, đó là hòn đá cuối cùng dìm cô xuống vực thẳm, có thể những năm
sau này, cô cũng không thể nào trả lại cho họ đúng những hành động họ đã làm
với cô, nhưng đoạn ký ức này sẽ mãi mãi đi theo cô, vĩnh viễn không bao giờ
biến mất. Cô cũng biết, vợ chồng nhà họ Trần một khi đã biết đến “nghiệt chủng”
trong bụng con gái thì không có gì là không thể làm, họ sẵn sàng đạp bằng tất
cả những thứ có thể hủy hoại con gái họ, Cát Niên là một trong số đó, và đứa bé
cũng không ngoại lệ.
“Bố mẹ
tôi muốn giết con tôi, việc này đối với họ quá đơn giản. Trong mắt họ, đó không
phải là đứa cháu ngoại mà là tội ác cuối cùng của Vu Vũ trên người tôi. Nhưng
đó cũng là kỷ niệm cuối cùng anh ấy để lại cho tôi, con của tôi, tôi không bảo
vệ nổi nó…”
“Đứa
bé… mất rồi?” Cát Niên kinh hoàng hỏi.
Hai bàn
tay Trần Khiết Khiết đang nắm chặt trên bàn dần dần thả lỏng. Dưới ánh sáng hắt
ra từ cửa sổ, Cát Niên để ý đôi bàn tay thanh tú trước kia từng được sơn giũa
tỉ mỉ giờ chỉ còn lại những ngón tay ngắn củn, xấu xí.
Trần
Khiết Khiết cười, tiếng cười lanh lảnh vọng khắp căn phòng thăm nom tối tăm.
“Tôi
chỉ nói với bố mẹ tôi một câu: Nếu như đứa bé chết, con gái của họ cũng sẽ
chết… Nếu như để tôi sinh ra nó, vậy thì… vậy thì bọn có thể đem nó đi khỏi
tôi, tôi còn sống nhất định sẽ không đi tìm nó… con tôi, tôi đã thề độc trước
mặt bố mẹ tôi, đời này kiếp này vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nó nữa, coi như
nó chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi… Chỉ cần nó được sống, chỉ cần
nó vẫn còn sống. Nếu tôi trái lời thề, cả đời tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp,
cả đời này tôi mãi mãi không biết đến mùi vị của hạnh phúc. Bố mẹ tôi rất hiểu
tôi, tôi không phải đứa con gái ngoan, nhưng dù có trăm nghìn khuyết điểm, tôi
vẫn là một người nói lời giữ lời. Sau đó tôi sinh đứa bé, là con gái, tôi không
nhìn nó lấy một lần, chỉ biết nó sinh vào ngày cuối cùng của tháng Một. Tôi bỏ
rơi nó, nhưng ít nhất, khi rời xa tôi nó vẫn còn sống, đây là điều cuối cùng
tôi có thể làm được.”
“Vậy
bây giờ thì sao, hoặc về sau, cậu không nghĩ đến chuyện tìm lại đứa bé sao?”
Câu trả
lời của Trần Khiết Khiết chỉ có một chữ, “Không.”
“Hai
năm nay tôi nghỉ học ở nhà, sau khi đứa bé chào đời không lâu, tôi mới dần ngắt
quãng biết được tin tức cuối cùng của Vu Vũ, và chuyện của cậu… Tôi không biết
nên nói thế nào, có nói gì cũng không thể đổi lại được. Tôi không bằng cậu, rốt
cuộc vẫn là một kẻ ích kỷ, cậu có thể hận tôi, coi thường tôi, nhưng, nếu có
thể, tôi nguyện đổi lại vị trí với cậu…”
“Anh ấy
được chôn cất ở đâu, là ai chôn anh ấy?” Cát Niên hỏi, chấm dứt chủ đề vô nghĩa
đang nói, cô không phải thần thánh, không thể tiếp nhận lời sám hối của bất kì
ai. Cô đang có một câu hỏi cấp thiết tìm lời đáp, câu hỏi này cao hơn tất cả
những sám hối và nước mắt.
Trần
Khiết Khiết lắc đầu, “Bố mẹ tôi cũng chỉ gần đây mới thả lỏng cho tôi. Tôi cũng
nghe ngóng qua, vì anh ấy không có bạn bè, người thân đến nhận… nhận xác, nên
chính phủ đứng ra an táng cho anh ấy. Tôi nghe bên nhà tù nói, cậu được giảm
án, vậy sau này cậu định thế nào?” Trần Khiết Khiết rốt cuộc vẫn là một người thông
minh, cô biết quá rõ tình cảnh của mình, vì vậy nói đến đây, mỗi từ thốt ra đều
rất khó khăn.
Cát
Niên trầm giọng: “Đây là chuyện của tôi.”
Trần
Khiết Khiết gượng cười: “Bố mẹ tôi đã tìm cho tôi một trường đại học, ở Thượng
Hải, việc làm ăn của họ cũng sẽ dần dần chuyển về đó. Bố mẹ tôi còn chưa đến 50
tuổi, tóc đã bạc rồi, đời này tôi làm con gái của họ, cũng không biết là ai nợ
ai nữa. Tôi đã hứa với họ, sẽ sống một cuộc sống như họ mong muốn, yêu người mà
bọn họ muốn tôi yêu…”
“Còn
nữa, phải quên những thứ họ muốn cậu quên…” Cát Niên nói.
Trần
Khiết Khiết thu hai tay lại, “Đúng vậy, như thế cũng tốt. Trước đây đã lâu, tôi
từng nói với Vu Vũ, nếu như anh ấy không hứa với tôi, vậy việc tôi đợi chờ là
chuyện tôi cam lòng. Nhưng nếu anh ấy đã nhận lời tôi rồi cuối cùng lại thất
hứa, vậy thì, tôi sẽ không đợi anh ấy nữa. Ít nhất không phải trong kiếp này.”
Cô muốn
bình tĩnh nói nốt câu cuối cùng, nhưng cuối cùng vẫn cứ nấc nghẹn, “Tôi sợ sự
chia ly vô thời hạn.”
Cát
Niên nói: “Cậu muốn làm thế nào thì cứ làm như thế đi. Nhưng, cậu nên biết, khi
cậu muốn đi là có thể đi, muốn quay lại là có thể quay lại, nhưng Vu Vũ thì
không, anh ấy chỉ có một con đường. Không đi tiếp được, tức là đã đến điểm tận
cùng.”
“Thực
ra tôi cũng đã nghĩ, nếu như anh ấy thực sự đưa tôi đi, có lẽ đến một ngày tôi
vẫn sẽ trách anh ấy, sẽ quay lại, sống một cuộc đời bình thường như bao người
con gái bình thường khác, anh ấy cũng ở một nơi nào đó cưới vợ sinh con, dần
dần rồi quên nhau. Không khác gì tuổi trẻ bồng bột của bao người, không biết
phải đi đâu, không biết vì sao phải ra đi, chỉ là muốn có cảm giác bỏ trốn, chỉ
cần vài năm, ai nấy đều mệt mỏi. Những bồng bột nông nổi trôi qua, người ta có
thể quay đầu lại, nhưng Vu Vũ chết rồi, tôi…”
Rốt
cuộc cô không nói nổi hết câu. Về sau Cát Niên nghĩ, có lẽ Trần Khiết Khiết
đúng, chẳng phải cô cũng như vậy sao. Trần Khiết Khiết coi Vu Vũ như chàng
Romeo dưới cửa sổ, nhưng Romeo lại chết bên cạnh một Julliet khác; còn Cát Niên
cho rằng người con trai nắm tay cô chạy trong gió ấy là đại hiệp Tiêu Thu Thủy
của mình mà không ngờ rằng, cô chẳng phải là Đường Phương. Hai người họ không
hẹn mà cùng đem mộng tưởng thiếu nữ của mình đặt lên Vu Vũ, thực ra Vu Vũ không
phải là Romeo, cũng chẳng phải là Tiêu Thu Thủy, Vu Vũ là Vu Vũ, một chàng
thanh niên gầy gò xanh xao.
Anh tồn
tại trên thế gian này quá ngắn ngủi, như một dấu tay in lên tấm cửa sổ đầy hơi
sương. Có lẽ tới hôm nay, sau rất nhiều năm, chỉ còn lại hai thứ có thể chứng
minh tuổi thanh xuân của anh từng tồn tại: đó là những ký ức ấm áp của Cát
Niên, và một bé gái tên Phi Minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT