Cát
Niên xuất hiện theo cách này sao có thể không thể khiến Viện trưởng Thái sợ
hãi, bà không nhìn thấu động cơ của Cát Niên, nhưng từ bộ dạng Hàn Thuật, bà có
thể đoán ra động cơ này sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ gì, hơn nữa còn liên lụy đến
cả Đường Nghiệp.
.
Trời
mùa đông tối rất nhanh, Hàn Thuật lái xe của Viện trưởng Thái vòng hai vòng
xung quanh Tả Ngạn, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ đỗ xe liền nhanh chóng
tấp ngay vào.
“Kỳ lạ,
bình thường chỗ để xe có hiếm lắm đâu, hôm nay là cái ngày gì không biết, không
phải mọi người đều đi xe đến đây chúc mừng con trai mẹ chứ?” Hàn Thuật tắt đèn,
miệng vẫn cố càm ràm một câu.
Viện
trưởng Thái ngồi ghế bên, trước khi xuống xe còn cẩn thận chỉnh lại búi tóc đã
gọn gàng không bung một sợi, chắc chắn quần áo tác phong của mình đều đã thỏa
đáng mới cười mở cửa xe, nói: “Hàn Thuật, con hồ đồ thật hay giả hồ đồ thế, hôm
nay là ngày gì, chẳng phải là ngày lễ phương Tây bọn trẻ các con vẫn thích ra
ngoài tụ tập ư?”
Lúc
này, cây thông Noel, căn nhà nhỏ, và ánh đèn nhấp nháy được trang hoàng vui
tươi náo nhiệt trước cửa Tả Ngạn mới đập vào mắt Hàn Thuật, anh chợt nhớ ra hôm
nay là đêm Giáng sinh. Chẳng trách mẹ Thái cười anh, anh thật hồ đồ quá rồi.
Hàn
Thuật thích náo nhiệt, nhất là những ngày lễ tết, bất kể Tết tây Tết ta, âm
lịch hay dương lịch, anh đều đón nhận hết mình, bất kể dịp lễ tết nào cũng đều
có thể trở thành cơ hội tuyệt vời cho anh tụ tập bạn bè, anh biết chơi, nhân
duyên lại tốt, bạn bè lại thích chơi cùng anh, từ trước tới nay Hàn Thuật chưa
từng biết thế nào là cô độc, cuộc sống cứ vậy trôi đi rất dễ dàng. Ngày này năm
ngoái, anh là phần tử trung kiên nhất trong buổi tụ họp, sớm đã sắp xếp êm xuôi
lịch trình tăng một, tăng hai, tăng ba. Cũng không hiểu năm nay làm sao phải
lại nhờ đến mẹ Thái nhắc anh nhớ tới sự tồn tại của ngày lễ này.
Có lẽ
vì quãng thời gian này anh bận quá, đầu óc không tỉnh táo, có lẽ vì đám bạn
ngày xưa giờ đã có đôi có cặp tận hưởng cuộc sống riêng, có lẽ vì cuối cùng đã
đến ngày anh chơi chán, có lẽ vì môi trường xung quanh thay đổi, hoặc có lẽ,
người thay đổi chính là anh. Tóm lại đêm Giáng sinh năm nay Hàn Thuật cùng mẹ
nuôi đứng dưới ánh đèn nhấp nháy đủ màu vui mắt, không đâu lại có cảm giác
trống trải cô liêu. Anh nghĩ, thực ra ở phương Tây, Giáng sinh là khoảng thời
gian cả nhà đoàn viên, còn anh đi đoàn viên với ai? Bố mẹ là người thân duy
nhất, đương nhiên luc nào cũng sẵn sàng rộng cửa đón anh, nhưng anh sợ những
câu hỏi han quan tâm thái quá của người lớn. Anh không còn nhỏ nữa, cũng cần
phải có cuộc sống riêng của mình, bạn bè có nhiều mấy cũng chỉ như khách qua
đường. Anh là một người đơn độc, khoảng trống trong anh trước đây được phủ lấp
bằng mấy trò tiêu khiển náo nhiệt, giờ sau khi những phù phiếm qua đi, từng đợt
gió lạnh lại thông thốc ùa vào.
“Đi
thôi.” Viện trưởng Thái giục anh. “Bọn thằng Nghiệp đã đến được một lúc rồi.”
Hàn
Thuật mỉa mai: “Mẹ có gấp cũng không thể bế cháu ngay được đâu.”
Hai
người bước tới sảnh nhà hàng đồ Tây tầng hai, nhân viên phục vụ kính cẩn gập
lưng chào: “Chúc Giáng sinh vui vẻ!” Viện trưởng Thái đang định cất bước vào
phía trong liền bị Hàn Thuật cười kéo lại.
“Mẹ
nuôi, hít thở sâu.”
Viện
trưởng Thái ngạc nhiên hỏi lại: “Vì sao? Con lại định giở trò gì thế?”
Hàn
Thuật tiếp tục bỡn cợt: “Mẹ không căng thẳng à? Không sợ cậu con trai tìm cho
mẹ một cô con dâu cá sấu hay sao?”
Viện
trưởng Thái vừa tức vừa buồn cười, “Ăn nói linh tinh, con dâu có xấu mấy cũng
phải gặp mẹ chồng, hơn nữa, thằng Nghiệp nhà chúng ta chẳng có điểm nào thua
con cả, sao phải tìm một cô xấu xí cơ chứ?”
Miệng
nói như vậy nhưng bà vẫn đứng lại, hít sâu một hơi. Hàn Thuật nói cũng đúng, bà
hơi căng thẳng, nếu như bên trong là con ruột mình, có lẽ bà đã không đến nỗi
như thế này.
“Xấu
đẹp như thế nào không quan trọng, là người tốt, ngây thơ một chút, gia thế
trong sạch là được rồi.” Viện trưởng Thái nói.
Hàn
Thuật cười ha hả, “Yêu cầu của mẹ thấp hệt bố mẹ con.”
Trong
nhà hàng, dưới ánh sáng mờ ảo đã không có ít người, trên bục, người nghệ sĩ kéo
đàn violon như đang đắm chìm trong cảm xúc, Viện trưởng Thái nhìn quanh, phía
góc phòng có một người đứng dậy vẫy tay về phía họ.
Nhân
viên phục vụ dẫn hai người về phía bàn, Viện trưởng Thái cười giới thiệu.
“Nghiệp,
đây là Hàn Thuật, con nuôi của dì, dì đã từng nhắc đến với con rồi đấy, …Hàn
Thuật, đây là con… đây là Đường Nghiệp.”
Đường
Nghiệp mỉm cười đưa tay về phía Hàn Thuật, “Thực ra dì không cần giới thiệu,
bọn con đều đã gặp nhau rồi, nhưng là vì công việc. Anh Hàn không biết còn nhớ
không?”
Hàn
Thuật nghĩ ngay đến vụ án Cục Xây dựng, có lẽ lần trước tới đơn vị Đường Nghiệp
điều tra đã vô tình chạm mặt, lúc đó người anh phải gặp rất đông, sự việc cũng
phức tạp, vì vậy không có ấn tượng gì với người đàn ông cùng độ tuổi đang ngồi
trước mặt, anh bèn cười bắt tay Đường Nghiệp, “Hân hạnh, hân hạnh. Tuy nhiên
hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc, chỉ nói chuyện phong nguyệt, ha
ha.”
Viện
trưởng Thái làm bộ định đánh Hàn Thuật, vừa quay sang Đường Nghiệp nói: “Thằng
bé này quen nhờn với dì rồi, ăn nói chẳng đứng đắn gì cả.”
“Thoải
mái vậy mới là người trong nhà.” Đường Nghiệp đáp.
Đương
lúc nói chuyện, Viện trưởng Thái đưa mắt quan sát xung quanh, bà dĩ nhiên không
quên mục đích chính đến đây hôm nay, nhưng ngoài bà và Hàn Thuật, bên bàn chỉ
có một mình Đường Nghiệp, nữ nhân vật chính không biết đã đi đường nào.
Ba
người cùng ngồi vào bàn xong, bà đã hỏi dò: “Nghiệp, sao lại chỉ có mình con?”
Đường
Nghiệp trả lời: “À, cô ấy ngồi một lúc, vừa mới đi rửa tay, sẽ quay lại ngay
thôi ạ.”
Lúc
này, Viện trưởng Thái mới an tâm, chồng bà trước khi lâm chung trăn trở không
nguôi nhất vẫn là chuyện đại sự chung thân của cháu đích tôn nhà họ Đường, cũng
khó trách bà lo lắng là vậy.
“Đúng
rồi, nghe bà con nói cô gái đó họ Tạ phải không?”
Đường
Nghiệp gật đầu, nhưng Hàn Thuật vừa nghe thấy chữ “Tạ”, mí mắt đã bất giác giật
giật, lòng thầm cười mình thần kinh yếu, chưa gì đã khiếp sợ như vậy. Lúc này
viện trưởng Thái hàn huyên vài câu với cậu con chồng xong, không biết nói gì
thêm đành im lặng uống ngụm nước, bắt đầu chuyển đề tài sang Hàn Thuật. Bà nửa
đùa nửa thật chỉ trích: “Hàn Thuật ơi là Hàn Thuật, con xem, các con đều cùng
tuổi, Đường Nghiệp trước nay vẫn giữ ý định độc thân đến giờ cũng có tiến triển
rồi, xem con kìa, vẫn cứ giậm chân tại chỗ, không phải định học theo mấy trò
lung tung lộn xộn thịnh hành bây giờ chứ, gọi là gì nhỉ, ờ, Brokeback Mountain
(1).”
(1).
Tên một bộ phim tình cảm đồng tính nam của Mỹ năm 2005.
Viện
trưởng Thái cười nói đùa, Hàn Thuật uống xong ngụm nước nóng cũng phá lên cười
phối hợp, chỉ có duy nhất Đường Nghiệp lặng lẽ cứng đờ lưng.
Hàn
Thuật giỏi nhất đoán ý người ta qua lời nói nét mặt, anh biết Viện trưởng Thái
quan tâm tới cậu con chồng bao nhiêu thì cũng khổ tâm vì sự xa cách giữa hai
người bấy nhiêu, bèn nhân lúc nhân vật nữ chính còn chưa xuất hiện, cố xốc dậy
không khí.
“Mẹ
nuôi, mẹ thật là cái gì không nên nói thì cứ nói, nhắm đúng vào vết thương lòng
của con. Ai cũng nói nhân tình như quần áo, bạn bè như chân tay, tiếc rằng cách
đây không lâu con đã trở thành Phật Quan âm nghìn tay lõa thể mất rồi.”
Câu nói
vừa dứt miệng đã thành công chọc cười cả Viện trưởng Thái và cậu con trai có vẻ
hướng nội, mọi người cũng thấy thoải mái hơn chút. Đúng lúc ấy, một người con
gái từ phòng vệ sinh phía sau sân khấu bước lại.
Chỗ
ngồi của Hàn Thuật và Viện trưởng Thái quay lưng lại với cô, chỉ có Đường
Nghiệp nhanh chóng nhìn ra, liền đứng dậy đợi.
Người
con gái ấy vội vàng tiến lại gần, giọng nhỏ nhẹ xin lỗi, “Thật ngại quá, khiến
mọi người phải đợi lâu rồi.”
“Có gì
đâu, em cũng không cố ý mà.” Đường Nghiệp cười ôn hòa. Anh đỡ nhẹ cánh tay cô,
định giới thiệu. Hàn Thuật đang ngồi ngược hướng với bọn họ, nghe thấy giọng
nói ấy cũng có chút nghi hoặc liền quay người lại trước.
Động
tác đứng dậy của anh khá chậm chạp, có chút do dự, dường như muốn xác nhận tính
chân thực của cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Nét kinh hãi trên mặt cô quá
đỗi rõ ràng, anh chỉ còn biết thất thần nhìn sang Viện trưởng Thái đang ngồi
bên cạnh, lúc này đây, anh cần biết bao có một người mau giục anh tỉnh dậy. Dậy
đi, Hàn Thuật, trời sáng rồi.
Viện
trưởng Thái cũng hoang mang, nhưng bà hoang mang không phải vì cô gái khá xinh
xắn bên cạnh Đường Nghiệp mà vì sự hoảng sợ bất thường của Hàn Thuật và không
khí có phần kỳ dị đang diễn ra. Bà không nhận ra Cát Niên ngay, dù gì cũng đã
mười một năm, năm đó Cát Niên và bà chẳng qua cũng chỉ gặp nhau vài lần, ký ức
trước đây đã có phần mơ hồ, hơn nữa một người con gái trong quá trình trưởng thành,
sau bao nhiêu năm như vậy ít nhiều cũng có chút thay đổi theo thời gian.
Khuôn
mặt cô gái này nhìn rất quen, trực giác của Viện trưởng Thái cũng cảm thấy có
điều gì kỳ lạ, mà điều kỳ lạ này chắc chắn xuất phát từ chính cô gái có khuôn
mặt quen thuộc vừa mới xuất hiện. Bà nhíu mày, khẽ nghiêng đầu vừa quan sát vừa
lục tìm trí nhớ, cô ta là ai, mình có quen cô ta không, sắc mặt Hàn Thuật vì
sao đột nhiên trở nên khó coi như vậy, cô ta là bạn gái của Đường Nghiệp, đúng
rồi, cô ta họ Tạ…
Cánh
cổng ký ức bị chuyện cũ xô đổ, người con gái từng ôm bộ quần áo mới, cười nhạt
ra vẻ thông hiểu nói “Cháu biết, cô sợ cháu kiện cậu ấy”, dáng người nhỏ bé gầy
gò trên băng ghế bị cáo cuối cùng cũng dần dần trùng khớp với cô gái mang vẻ
thờ ơ, vừa trút bỏ nụ cười ngắn ngủi trước mắt.
Viện
trưởng Thái bị một cơn chấn động mạnh, trăm nghìn đầu mối dường như cùng phát
nổ một lúc, tay run run chỉ về phía Cát Niên, thở gấp, những lời còn chưa kịp
nói bị cơn đau tim đột ngột chặn lại.
Phía
này Đường Nghiệp còn chưa biết nội tình đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang khẽ
đỡ bỗng lùi lại phía sau một bước, anh im lặng giữ chặt cô, vừa định mở miệng
nói “Thưa dì, đây là bạn gái con…” đã thấy dì Thái tay ôm ngực đổ khuỵu xuống
ghế, anh vội vàng buông tay Cát Niên, bước nhanh lại xem xét.
Hàn
Thuật ở gần Viện trưởng Thái hơn, anh biết bệnh tim của mẹ nuôi lại tái phát,
bèn vội mở túi xách lục tìm túi thuốc cấp cứu bà vẫn mang theo người, khó khăn
lắm mới dốc nổi ra một viên, đưa vội cho bà ngậm. Viện trưởng Thái đầm đìa mồ hôi
lạnh, sắc mặt tái mét dựa vào lưng ghế, lúc này cũng dần dần lấy lại được nhịp
thở, lồng ngực nhấp nhô nhanh hơn, cánh tay đang đưa thuốc của Hàn Thuật bị bà
ngăn lại.
Bà sống
tới ngần này tuổi đầu, là một người phụ nữ thành đạt trong công việc, đã từng
trải qua bao phong ba bão táp, lại hoàn toàn không phải mấy bà già vừa gặp
chuyện mặt đã tối sầm như trong phim, nhưng sự xuất hiện của cô gái này sau bao
nhiêu năm không chỉ móc nối tới hai bậc hậu bối bà coi trọng nhất, mà đồng thời
cũng khơi lại quãng hồi ức đen tối nhất trong cuộc đời kiểm sát viên của bà.
Bình
tâm mà nói, kiểm sát viên Thái Nhất Lâm hoàn toàn không phải là người độc ác,
ngược lại, bà đã dựa vào chính nỗ lực của bản thân đường đường chính chính bước
tới ngày hôm nay, bao nhiêu vụ án đã qua tay bà, bà đều có thể vỗ ngực rằng
mình đã tròn trách nhiệm mà không hổ với lương tâm, cũng không xấu hổ với huy
hiệu trên mũ. Khi còn trẻ bà đã từng tuyên thệ trước nữ thần chính nghĩa một
tay cầm cán cân công lý, một tay cầm thanh kiếm sắc, nhưng chỉ có lần đó… nữ
thần chính nghĩa trong bà đã che mắt lại, vì chính nghĩa bắt buộc phải dùng
trái tim để phán đoán. Mười một năm trước, đối diện với một cô gái vô tội, kiểm
sát viên Thái vẫn mở to đôi mắt. Nhưng lần đó, bà cũng nhìn thấy con nuôi của mình,
Hàn Thuật, vậy là cán công lý liền có chút nghiêng lệch. Trong mắt bà chỉ có
Hàn Thuật, không có bất kỳ nghiệp chướng gì, thậm chí không có cả cô gái đáng
nhẽ phải là người bị hại lại đang bị còng tay dẫn vào tù kia.
Bao năm
nay, viện trưởng Thái vẫn luôn trằn trọc chuyện đó. Ý định của bà lúc đầu không
phải muốn đẩy Cát Niên vào tù, chỉ là sợ cô định kiện, dù cho vụ kiện có không
thành công thì cũng sẽ khiến Hàn Thuật còn ít tuổi như vậy đã phải gánh lên
người tội danh cưỡng dâm trong mắt người khác. Năm đó tội lớn nhất của bà là đã
quá tự tin, đánh giá quá cao khả năng của mình, cứ nghĩ chỉ cần ông chủ nhà
nghỉ ấy ra tòa làm chứng, Hàn Thuật thoát tội, Cát Niên cũng sẽ không rơi vào
dòng xoáy. Bà nghĩ mọi thứ đều có thể bù đắp, đến lúc đó bà có thể nghĩ cách
nào cho cô gái một khoản tiền, hoặc Hàn Thuật đã ưng cô như vậy, gạo cũng đã
nấu thành cơm, thuận nước đẩy thuyền làm theo ý thằng bé cũng không phải là
không thể. Kết quả, ai cũng không thể ngờ tới, bọ ngựa bắt ve chim sẻ trực sau,
nhà họ Trần vì muốn bảo vệ con gái đã khiến bà chỉ còn biết câm lặng, dẫn đến
kết cục cuối cùng không ai còn muốn nhắc lại.
Tạ Cát
Niên ra tù, trong lòng hận bà, điều này Viện trưởng Thái có thể hiểu được, bà
thừa nhận đó là lỗi của mình. Khi Cát Niên còn ở trong tù, bà cũng không chỉ
một lần đưa ra đề nghị vào thăm, định đưa cô một khoản bồi thường kinh tế nhất
định, nhưng Cát Niên không cho bà bất kỳ cơ hội nào, giờ Cát Niên xuất hiện
theo cách này sao có thể không khiến Viện trưởng Thái sợ hãi, bà không nhìn
thấu động cơ của Cát Niên, nhưng từ bộ dáng của Hàn Thuật, bà có thể đoán ra
động cơ này sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ gì, hơn nữa còn liên lụy đến cả Đường
Nghiệp.
Đường
Nghiệp mặt lo lắng quỳ một chân bên mẹ kế, người chậm hiểu nhất cũng có thể
nhận ra sự bất thường trong cuộc gặp mặt này, anh thận trọng hỏi: “Mọi người…
quen nhau?”
Nhịp
thở của Viện Trưởng Thái dần ổn định trở lại, biết mình không có bất trắc gì
lớn, bà vẫy tay xua mấy nhân viên phục vụ đang định tiến lại hỏi han. Nhưng đối
diện với nghi hoặc của Đường Nghiệp, bà không cách nào nói cho qua chuyện, lại
cũng không thể giải thích, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cát
Niên đứng đó người cứng đờ như một phiến đá hoa cương vô cảm, Hàn Thuật không
nói lời nào, ánh mắt dán chặt vào cô. Đường Nghiệp đứng dậy, bất lực ngửa hai
bàn tay, “Có ai nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”
Viện
trưởng Thái mặt trắng bệch im lặng, Hàn Thuật dường như không nghe thấy lời anh
nói.
Hồi
lâu, một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên phá vỡ cục diện bế tắc.
“Đúng
vậy, em và kiểm sát viên, à không, Viện trưởng Thái có biết nhau, chuyện từ rất
lâu rồi, năm đó Viện trưởng Thái đã giúp em một việc, mọi người đều không ngờ,
thế giới này lại nhỏ vậy.” Cát Niên mỉm cười nói với Đường Nghiệp.
Đường
Nghiệp có lẽ cũng không tin, anh đâu phải thằng ngốc, anh có thể nhận thấy vẻ
khó xử sau khi nghe xong những lời đó của mẹ kế, nhưng không tin thì còn có thể
thế nào, đây là người duy nhất hiện nay có thể đưa cho anh một lời giải thích.
Anh chọn cách tin, chuyện sau này tính sau.
“Hóa ra
là vậy, đúng là duyên phận. Cát Niên, đây là dì anh, sau khi bố anh qua đời, dì
rất quan tâm tới anh. Còn Hàn Thuật chắc em cũng biết chứ?”
Hàn
Thuật vẫn không nói gì, dường như run run cười một tiếng. Người Cát Niên cứng
đờ.
Đường
Nghiệp từ tốn kéo ghế cho Cát Niên, “Ngồi xuống trước đã.”
Cát
Niên cẩn trọng ngồi xuống mép ghế như thể ngồi xuống bàn chông.
“Anh
Hàn không ngồi sao?” Đường Nghiệp cười hỏi Hàn Thuật.
Viện
trưởng Thái lúc này đã định thần lại, bà thở dài một tiếng, đưa tay kéo nhẹ vạt
áo Hàn Thuật dưới bàn. Mọi người đã cùng hiệp lực duy trì lớp màng giả tạo mỏng
như cánh gián này, bà cũng hà tất phải vộ vàng phá hỏng. Giờ bà chỉ muốn làm
rõ, Tạ Cát Niên tìm tới Đường Nghiệp bằng cách nào, tình cảm của Đường Nghiệp
đối với cô ta đã sâu đậm chưa, chân tướng đằng sau sự việc này liệu có làm hại
đến Đường Nghiệp và Hàn Thuật.
Hàn
Thuật mới đầu định mặc kệ, Cát Niên tránh nhìn thẳng vào mắt anh, cúi đầu vân
vê chiếc khăn ăn trước mặt. Chạy thẳng ra cửa ư? Không được.Vì vậy anh thuyết
phục bản thân ngồi xuống. Trong màn kịch hoang đường này cô cũng đóng một vai,
vì vậy anh phải ở lại.
Đường
Nghiệp nhìn quanh mọi người, “Một người bạn sống ở Pháp nói với tôi thế này,
nếu như câu chuyện trong cuộc tụ họp bỗng nhiên bị ngắt quãng. Điều đó chứng tỏ
thiên sứ đang bay qua.” Nói xong anh lại mỉm cười, “Chỗ này chính là nhà hàng
người bạn đó kinh doanh, cô ấy đã giới thiệu với tôi món ăn Pháp ở đây làm rất
ngon, do đầu bếp Pháp chính cống tự tay làm, chúng ta cùng thử xem sao.”
Kết
thúc màn giới thiệu, anh ra ý cho nhân viên phục vụ đem thực đơn lại, Viện
trưởng Thái đặt tay lên đầu gối Hàn Thuật, bà sợ Hàn Thuật khi đã bốc đồng lên
không biết sẽ gây ra chuyện gì. Hàn Thuật nhớ lại, bao nhiêu năm trước, cũng
chính bàn tay này đã ngăn anh lại, anh không còn phân biệt nổi bàn tay ấy ấm
nóng hay lạnh giá, mẹ nuôi đã kéo anh lên từ vũng bùn hay vĩnh viễn đẩy anh
xuống đó.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT