Hạnh Nhi lúc nào cũng giả vờ nhưng thật sự nhỏ đã sốc khi nghe Tử Long nói, con bé đi đâu mất luôn, bỏ lại tên đó rầu rĩ ở lại. Thiên Anh mà tôi biết giờ lại chẳng nói năng gì. Thằng bé không ngờ lại chơi đàn giỏi đến thế ( hay là do tôi chơi tệ quá), nó đánh đàn cũng truyền cảm như Hạo Kì vậy nhưng cũng nghiệp dư thôi. Thỉnh thoảng tôi nhìn qua cửa sổ thấy thằng bé ngồi thẫn thờ bên khung cửa nhìn trời...chợt tôi nghĩ...có khi nào Hạo Kì trước kia cũng như vậy. Có thể anh ta đã có dáng vẻ hệt thế mà tôi không nhìn thấy.
Những lúc buồn nghĩ đến việc Hạo Kì từng thích tôi ngốc nghếch như thế tôi lại cảm thấy an ủi...
1 tuần sau đó...một vị khách đặc biệt...tôi đã không lường được sự xuất hiện đột ngột này. Như một con chim nhỏ sổ lồng, con bé ríu rít và cười toe toét suốt ngày. Đó chính là đứa em song sinh Uyển Nhi của tôi.
-Chị, nhà bà chẳng thay đổi gì cả! Em nhớ còn để đồ chơi của mình trên gác xép nữa!
-Thì vẫn ở đấy, chị không hề vứt cái gì đi cả!
Con bé lớn lên thật xinh đẹp, khi nhìn nó...tôi cảm thấy như quay lại tuổi thơ vậy.
-Chị! Người yêu mà chị nhắc đến đâu?
-Người yêu...chuyện đó đang rắc rối!
-Hai người chia tay rồi à! Em đã nói với chị mà, chẳng có tên nào là yêu thật sự đâu.
-Chuyện không như em nghĩ, đừng nhắc nữa! Sao tự nhiên lại về đây?
-Có chuyện nên về! Hì, tiện thể qua đây ở với chị mấy ngày.
-Mẹ...mẹ thế nào rồi!
-Vẫn vậy thôi, có gì mà chị thấy khó nói thế!
-Em được sống với mẹ thì chẳng thấy gì chứ đã bao nhiêu năm chị đâu gặp bà ấy!
-Thà sống như chị còn sướng hơn. Em sắp bị mẹ làm cho phát điên rồi!
-Mẹ làm gì?
-Thì họ muốn em kết hôn với người mà em không quen.
Đúng là những người kinh doanh, lúc nào cũng mang chuyện hôn nhân ra...
-Sao mà chị ngẩn ra thế! Mục đích quan trọng nhất chính là gặp người yêu chị thế mà giờ thì...
-Anh ấy liên quan gì đến em chứ!
-Lần nào gọi điện, chị chẳng nói tốt về người đấy. Mà lúc nào em hỏi là ai thì chị lại kín như bưng nên em tò mò muốn chết.
Sau một hồi lải nhải thì tôi cũng đã kể hết sự việc cho con bé nghe. Nghe xong nó chẳng chia sẻ thì thôi còn cười hô hô.
Tôi không biết đầu óc con bé có gì mà lại nghĩ ra một thứ điên rồ đến thế. Và chắc hẳn tôi cũng điên nên mới đồng ý với cái ý tưởng của nhỏ.
Tử Long khoác túi xách, đội chiếc mũ lưỡi trai, chầm chầm bước xuống máy bay. Con người có lúc cũng không thể làm khác được những lời của trái tim, nếu tâm trí hắn chỉ nghĩ đến cuộc nói chuyện cuối cùng đó thì sao không về gặp trực tiếp...
-------
Trong khi đó ở phim trường
Đạo diễn:
-Cậu ta biến đâu rồi?
-Tôi không rõ nhưng mọi người đã đi tìm cả 1 ngày rồi!
-Tôi không cần biết bao lâu, hãy mang cậu ta đến đây. Sao tôi lại làm việc với một diễn viên thiếu chuyên nghiệp đến thế!
-Tôi xin lỗi.
-----------------
Biến mất khỏi đoàn làm phim, hắn trở về chỉ muốn biết thiếu hắn Kiếm Bình vẫn vui vẻ được chứ. Vì hắn thiếu nhỏ trái tim như muốn ngừng đập.
Tử Long không về nhà mà đi đến công ty của Kiếm Bình. Một bộ quần áo đen, người con trai cao nổi bật bước vào, nhiều người nhìn, nhiều người xì xầm.
Tử Long cố không để ý ánh mắt kì quặc của họ, chẳng qua hắn ngụy trang quá tệ mà thôi, ăn mặc thì đen sì mà mái tóc lại vàng nổi bật hẳn lên thì ai mà không chú ý.
-Cho hỏi ở đây có nhân viên nào tên là Kiếm Bình không?
-Xin anh chờ lát!_Cô nhân viên tìm kiếm thỉnh thoảng ngước lên nhìn trộm người con trai trước mặt.
Tử Long tựa tay vào bàn chờ đợi. Chợt hắn vội đeo kính râm vào, không ngờ chưa tìm mà đã thấy Kiếm Bình. Nhỏ đang tiến vào phía cửa thang máy.
Tử Long còn đang cố che mặt đi thì chợt sững người lại khi thấy Kiếm Bình không đi một mình. Bên cạnh là một chàng trai cao to với mái tóc nâu rất quyến rũ, anh ta ăn mặc vest lịch sự và điệu bộ cực kì thân mật với Kiếm Bình.
-Cô có biết người con trai đó là ai không?_Tử Long chỉ vào anh chàng đó hỏi người tiếp tân
-Anh hỏi về trưởng bộ phận à, ủa, mà Kiếm Bình đang đi cùng anh ấy đó. Nghe nói họ là một đôi. Cả công ty đã dồn ầm lên khi thấy hai người lúc nào cũng đi với nhau.
Tử Long càng nhìn kĩ càng thấy quen, lục lại trong trí nhớ xem nào...Đó chính là đội trưởng đội bóng rổ thời đại học, hắn nổi tiếng ở trường Thục Yên...về độ máu lạnh và sát gái...Oh...my...god...Không thể thế được...
Như một phản xạ Tử Long định đi đến ngay lập tức và tách họ ra nhưng...từ sâu thẳm suy nghĩ cậu ta lại tự hỏi: Họ đã quen nhau từ khi nào? Tại sao Kiếm Bình chưa bao giờ kể về người này! Phải chăng cô ấy dứt khoát như vậy là vì...
Tử Long đứng như trời chồng nhìn họ đi mất hút. Hắn lắc đầu thật mạnh: Mình phải tin cô ấy, chắc chắn là không có chuyện gì cả! Nhưng....nhưng làm sao mình tin tưởng được cái tên kia...mình quá rõ hắn mà
Và rồi Tử Long cũng bước ra khỏi đó, vì Kiếm Bình đã nói cần suy nghĩ và hắn cũng đã hứa sẽ chờ. Lời hứa đó hắn sẽ làm thật tốt để Kiếm Bình có thể tin tưởng.
Tử Long vừa đi khỏi thì một chiếc Limo đen đỗ trước cửa công ty. Người con trai bước xuống cùng nhiều vệ sĩ và phục vụ. Tất cả công ty náo động cả lên, họ trải thảm và tập hợp tất cả trưởng bộ phận thành 2 hàng.
Hắn bước xuống, cả thảy mọi người cúi chào. Khuôn mặt lạnh như băng....
Tử Long chỉ nhìn thoáng qua...khuôn mặt đó đã từng gặp ở đâu???
Uyển Nhi cười toe toét lên máy bay:
-Chị à, em sẽ làm thật tốt!
Kiếm Bình nhìn theo chỉ cảm thấy bất an, liệu quyết định đó có đúng hay không, liệu cho Uyển Nhi đi gặp Tử Long thì chuyện gì sẽ xảy ra...nhưng nhất định Uyển Nhi cư xử tốt hơn nhỏ và làm việc cũng khéo léo hơn, và môi trường đó cũng quen thuộc với con bé.
Nhưng sâu trong lòng Kiếm Bình, nhỏ để Uyển Nhi đi còn có lý do khác, nhỏ muốn một lần được làm Mộc Uyển Nhi, làm đứa con gái mẹ rất mực yêu thương, được một lần sống cuộc sống vương giả...không cần ngày ngày lo kiếm tiền, không cần hì hục làm việc mỗi đêm, cũng ko sợ mọi người đàm tiếu khinh rẻ. Cuộc sống tự lập khi còn nhỏ đã biến Kiếm Bình thành con người lạnh lùng và cứng nhắc, và cuộc sống đi làm lại càng để tính cách đó rõ ràng hơn. Đôi khi Kiếm Bình nghĩ nhỏ sẽ mơ mộng để quên đi thực tại nhưng hiện thực lúc nào cũng phũ phàng...cứ khi nào nhỏ muốn mong chờ điều gì đó lãng mạn thì nó luôn trở thành điên khùng.
Kiếm Bình làm đầu và mặc một bộ váy sang trọng lên xe về ngôi biệt thự_nơi mà Uyển Nhi sẽ ở một thời gian.
Đó là một lâu đài cổ kính, những cây dây leo vây kín những bức tường đá.
Chiếc xe limo đen cũng rẽ vào đậu trước cửa chính. Kiếm Bình bước xuống xe và được một người quản gia đưa vào phòng khách. Bên trong thiết kế ý chang một cung điện anh với đèn chùm và bàn dài. Những bức tranh treo tường là những chân dung người, họ trông thật quý phái và sang trọng.
Kiếm Bình hỏi ông quản gia:
-Ngài làm ở đây lâu chưa?
Ông lão có vẻ khá già, chậm dãi trả lời:
-Tôi theo thiếu gia về đây cũng chưa lâu, nhưng làm việc với gia đình thì là một khoảng thời gian không tính được.
Kiếm Bình:
-Nơi này rất sang trọng, có lẽ chủ nhân của nó cũng thuộc dòng dõi quý tộc!
Ông cười:
-Tiểu thư nói đúng nhưng hãy để thiếu gia đến và kể chi tiết hơn. Hai người hãy nói chuyện thật nhiều để hiểu về nhau.
Kiếm Bình thấy ông ta định đi vội gọi lại:
-Ông ơi, xin hỏi khi nào mẹ cháu sẽ tới đây?
-Phu nhân à, bà ấy nói là nếu chuyện của 2 người tốt đẹp thì bà sẽ qua đây!
-Vậy sao_Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt Kiếm Bình
Nhỏ những tưởng đến đây sẽ gặp ngay được bà nhưng giờ lại vướng vào chuyện hôn nhân sắp xếp của Uyển Nhi.
-Giờ tôi dẫn tiểu thư về phòng. Sau khi thay đồ tiểu thư sẽ đến phòng trà, thiếu gia chờ người ở đó. Giờ ngài ấy vừa về từ công ty và đang ngâm mình.
Kiếm Bình gật đầu đi theo ông lão, lòng không khỏi phân vân về người mà ông quản gia luôn miệng gọi là "thiếu gia". Tất nhiên khi xem phim nhỏ cũng thấy những nhà giàu thì con cái họ luôn được gọi là thiếu gia, nhưng mà một thiếu gia thật sự thế nào thì chưa từng gặp.
Kiếm Bình sau khi thay đồ đã được một người khác dẫn đến phòng trà. Lâu đài này nếu không cẩn thận sẽ rất dễ bị lạc đường vì có rất nhiều phòng giống nhau và kiến trúc như một xoáy ốc.
Kiếm Bình được mời vào phòng, người phục vụ mang trà đến và rót mời cô, tách trà có hương thơm thoang thoảng dễ chịu. Căn phòng thoáng với những ô cửa lớn nhưng...lại đóng kín. Tuy nơi này đẹp thì đẹp thật nhưng cái gì cũng nặng nề cả, chẳng giống như ở nhà, làm việc gì cũng phải có người đi theo.
Những ô cửa có rèm trắng hoa văn nhỏ li ti nhưng buông rủ xuống. Kiếm Bình bèn đứng dậy mở cả hai cánh cửa ra, quả nhiên bên ngoài rất lộng gió. Nhưng đợt gió ùa vào không ngớt lớp lấp rèm tung bay lên...cái cảnh tượng này làm Kiếm Bình nhớ đến ô cửa sổ nhà Hạo Kì. Lúc nào có cũng mở và lúc nào rèm cũng bay như vậy, màu trắng giống hệt ô cửa này.
Kiếm Bình còn đang mải nghĩ mà không để ý bước chân rất nhẹ của 1 người đã bước đến sau lưng từ lúc nào. Một giọng nói lạnh vang lên:
-Ai cho cô mở cửa sổ ra!
Kiếm Bình giật mình quay lại:
-Xin lỗi, tôi đã tự tiện....
Nhưng khi nhỏ vừa ngẩng đầu lên thì lại ngạc nhiên không thốt nên lời...
Anh ta nhìn lướt khuôn mặt của Kiếm Bình rồi nói:
-Hãy mau ngồi vào vị trí của cô đi và đừng đi lung tung nữa!
Chắc là không phải, không thể nào...nhưng người con trai đang ngồi đối diện cô lại có khuôn mặt...khuôn mặt của Hạo Kì.
Kiếm Bình ngồi xuống ghế, những người phục vụ bắt đầu dọn đồ, trà chỉ có một bình nhưng lại có rất nhiều đĩa quả khô và bánh ngọt ăn kèm.
Ông quản gia đứng ngay bên cạnh chờ hắn sai bảo.
-Sao không dùng trà đi!_Giọng nói đó cắt ngang suy nghĩ của Kiếm Bình.
Đúng thế, đó không thể là Hạo Kì được, nếu phải cậu ta đã nhận ra nhỏ, ít nhất thì khi nhìn thấy nét mặt phải có chút thay đổi nhưng đằng này, ánh mặt lạnh lùng đó cứ như muốn nói: cô là ai tôi cũng không quan tâm, hay là đã quá rõ mà không còn gì muốn biết nữa.
-Cha mẹ cô vẫn khỏe mạnh chứ?
-À, họ vẫn khỏe. Cảm ơn!
-Cô khác trước nhiều quá! Lại còn thích nói cảm ơn nữa nhỉ?
Câu nói này làm Kiếm Bình lạnh người, chẳng lẽ....chẳng lẽ hắn đã biết hết mọi chuyện, rằng mình là ai và mục đích của mình.
Tôi lo lắng nhìn vào đôi mắt anh ta mong có thể biết điều gì đó, nhưng đôi mắt đó...màu nâu tĩnh lặng như một mặt hồ, hoàn toàn không biết anh ta đang nghĩ gì và sẽ nói gì.
Ông quản gia:
-Tiểu thư, người sao vậy?
Anh ta cười khẩy rồi tháo khăn ăn ra:
-Chắc là ngột ngạt quá thôi. Hôm nay dừng ở đây vậy!
Nói rồi hắn đứng lên và đi. Khi hắn bước qua còn nói:
-Đừng có làm mấy trò vô nghĩa. Rảnh thì cố nhớ lại tôi đi!
Tôi nín thở chờ hắn đi qua. Đúng là 1 con người đáng sợ, đó nhất quyết không thể là Hạo Kì, mặc dù Hạo Kì cũng là một tên khá lạnh nhạt nhưng đến mức này thì quá lắm.
Mỗi khi nhìn hắn thôi tôi cảm thấy như sắp đứt hết dây thần kinh, chỉ sợ câu nói nào đó sẽ hạ ngay bức màn kịch này của tôi.
Ông quản gia đi lại chỗ tôi:
-Tiểu thư đừng quá lo lắng, thiếu gia không có ý xấu gì đâu.
-Vâng...tôi..hiểu ( run run)
Anh ta chẳng khác nào ma sống!
Mới 1 ngày thôi mà tôi đã có vô số linh cảm tồi tệ về nơi này.
Buổi chiều, ông ấy lại dẫn tôi đi tham quan, vì nghe nói tên " thiếu gia" kia thấy mệt trong người. Anh ta cao nhưng có vẻ gầy, mà con người ít làm thì sinh bệnh cũng đúng.
Nghe ông quản gia kể thì hắn có vẻ sống chẳng mấy sung sướng, riêng nhìn khuôn mặt đăm đăm lúc nào cũng nổi giông đó là biết nhưng sống một cuộc sống xa hoa lại cảm thấy buồn sao???
Nghe nói lâu đài này chẳng có chủ nhân nào khác ngoài anh ta, từ bé đã luôn thế, sống 1 mình.
-Đã nhớ ra chưa?
Không biết anh ta ở đâu ra đã đứng ngay phía sau tôi
Tôi giật mình:
-Chuyện gì?
-Nhìn bộ mặt ngớ ngẩn này thì chắc là chưa rồi! Chừng nào chưa nhớ ra thì khó để tôi nói chuyện với cô được!
-Anh...anh nói gì vậy. Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau mà!
-Chà, giờ cô giả vờ giống thật đấy! Chuyện đó cũng dễ quên thế kia à!
Anh ta đi đến trước mặt tôi, cúi sát khuôn mặt xuống nhìn chằm chằm, thật đáng sợ, tim tôi như ngừng đập:
-Vậy, để tôi làm cho cô nhớ nhé!
-Hả? ( chết rồi)
-Theo tôi!
Hắn dẫn tôi vào một căn phòng tối thui.
-Vào đây!
Tôi nhìn vào trong không thấy động tĩnh gì, cũng không nhìn được ai, chần chừL
-Trong đó có cái gì vậy!
-Mau đi, làm gì mà co rúm lại thế!
-Trong đó tối như vậy anh gọi tôi vào làm gì, chúng ta cứ nói thế này!
-Cô đang nghĩ cái gì vậy? Bị tẩy não rồi hả. Không vào phòng tối thì sao xem được, cô chưa vào rạp chiếu phim bao giờ hả!
-À!
Tôi ngẩn ra, thì ra là xem phim, tất nhiên là tôi đi đến rạp xem chứ chưa bao giờ mang rạp về nhà cả. Đúng là khác nhau thật!
Khi đã ngồi vào chỗ, anh ta mới mở nó lên, hình như cuộn băng lúc nào cũng để sắn trong đó, chắc là anh ta mới xem lại ( hoặc là lúc nào cũng chỉ xem mình nó)
Băng chạy...lên hình...đó là một thước phim tự quay, mà người cầm máy chính là một thằng nhóc ( chẳng nghĩ thì cũng biết là cái gã đang ngồi cạnh, mặt đần đần giống nhau)
Nó đang cầm máy quay, trong vườn chỉ tập trung duy nhất vào một con bé diện váy hoa vàng, đó không ai khác là Uyển Nhi. Phía sau là một biệt thự, nhà của Uyển Nhi.
Con bé cau có:
-Bỏ cái máy xuống đi! Anh mau lại đây!
-Làm gì?
-Đồ ngốc, đừng có làm mặt lạnh nữa, chẳng hợp với anh đâu!
-Thôi được!
-Chúng ta sẽ đi thám hiểm ngôi nhà mà ở dưới núi.
-Anh không đi!
-Anh sợ ma à!
-Ai sợ. Anh sẽ đi để bảo vệ em!
-Hi hi, thôi được, em sẽ không nói với ai là anh sợ ma. Mà anh thích em đúng không?
-Hỏi ngớ ngẩn!
-Sao suốt ngày đến nhà người ta vậy? Đúng không, nói đi nào!
-Anh chỉ thích nhìn khuôn mặt em thôi, còn đầu óc em hâm lắm.
-Cái gì, anh muốn chết à ( binh)
-Đau, đừng có động tay động chân. Ai cũng nói em nghịch như quỷ vậy, anh không thích một đứa không bình thường như em đâu. Anh chỉ thích nhìn khuôn mặt em thôi!
-Anh mới bị điên, nếu thế thì đi kiếm cái người bên ngoài giống em mà bên trong bình thường đi! Anh sẽ không bao giờ tìm được đâu!
-Anh sẽ tìm thấy cho em xem. Chắc chắn sẽ tìm được.
-Nhìn lại anh xem, xung quanh anh chẳng có ai bình thường cả. Bạn anh con bé nào cũng kiêu căng đáng ghét, còn đám con trai là 1 tụi adua lúc nào cũng đi theo nịnh nọt anh. Chỉ có em nói thật thôi, anh sẽ chẳng bao giờ tìm được ai yêu anh đâu.
Đến đây thì hắn tự nhiên tắt máy, căn phòng lại tối ảm đạm. Thì ra người anh ta nói là Uyển Nhi chứ không phải mình. Chắc chắn lúc nhỏ con bé hay cãi nhau và ăn nói bất trị nên tên này mới thù dai đến thế. Hắn sẽ làm gì không biết.
-Nhớ chưa!
-Ừm, tôi cũng nhớ 1 ít. Trong này tối như vậy chúng ta nên mở cửa ra.
Tôi đứng dậy mò đến cánh cửa và mở tung ra. Những ánh nắng đỏ rực làm sáng lên căn phòng. Bầu trời nhuộm màu vàng, ngắm hoàng hôn qua khung cửa này thật đẹp.
-Sao cô luôn tự tiện làm mọi thứ vậy.
Tôi quay lại nhìn, ánh tà phản chiếu vào gương mặt anh ta, khuôn mặt suy tư đang chống tay lên chán. Có một nỗi buồn vô hạn trên khuôn mặt ấy làm tôi cảm thấy xót xa. Điều gì mới là thật sau bộ mặt lạnh lùng ấy???
-Mau đóng cửa lại!_Tự nhiên anh ta quát lên.
Tôi đã hiểu, anh ta ghét mở cửa sổ, tất cả cửa trong lâu đài này đều đóng kín.
-Anh không thấy mở ra sẽ thoáng khí hơn sao!
Khi ánh sáng rọi vào thì mới nhìn rõ nhưng đồ vật trong phòng này. Máy quay, máy ảnh, phim chụp, đèn chiếu, có những chiếc máy rất cũ...hẳn là đồ anh ta dùng hồi nhỏ. Phía trong còn chất đống đồ chơi và một cây đàn piano cũ kĩ.
-ủa, cái này là...
Tôi lật sau tấm rèm cửa, trên chiếc bàn nhỏ có một con gấu bông nhỏ, màu xám.
-Cái này cũng là của anh hả!
Đột nhiên anh ta lạnh lùng giật lấy nó ném xuống sàn nhà rồi kéo tôi ra khỏi căn phòng và đóng rầm cửa lại.
-Anh làm gì thế!
-Tôi cho cô vào vì nghĩ cô sẽ nhớ cái gì đó, nhưng không ngờ cô lại là một kẻ tọc mạch đáng ghét, luôn thích động vào đồ của người khác.
Con gấu lúc đó anh ta văng đi làm rách mất một cánh tay. Chắc là đồ chơi hồi nhỏ, vậy mà chẳng biết giữ gìn gì cả, quăng quật lung ta lung tung.
Tôi không biết con người đó như thế nào nhưng rõ ràng hồi nhỏ anh ta cũng rất ngây ngô, và là bạn thơ ấu của Uyển Nhi. Hẳn là tính cách con bé không mấy dễ chịu nên hắn mới có cái thái độ này. Đúng là quýt làm cam chịu...
Trong khi đó Uyển Nhi trở về Anh, gõ cửa nhà của Tử Long. Lòng nhỏ không khỏi băn khoăn, anh ta là người như thế nào? Một người để Kiếm Bình yêu đến vậy chắc chắn phải có điều gì đặc biệt.
Đan Minh lại ra mở cửa:
-Tôi tưởng cô về rồi chứ? Tử Long về gặp cô mà, đã anh ấy chưa?
-Hả?
-Nghe nói cô bỏ về từ hôm ở dạ tiệc!
Uyển Nhi nhìn thoáng qua căn nhà, bức ảnh của Tử Long treo đập ngay vào mắt. Người đó...người con trai tóc vàng đó là Tử Long. Đó chính là người mà nhỏ đã đụng phỉa ở bữa tiệc. Trời đất, nguyên nhân cãi cọ chẳng đâu xa lại chính là Uyển Nhi, đúng là vận mệnh, người gây ra sẽ là người đi giải quyết. Nhất định nhỏ sẽ hàn gắn 2 người lại
-Chị là Đan Minh đúng không? ( đã nghe kể)
-Mới 1 tuần không gặp mà cô quên mặt tôi luôn hả!
Uyển Nhi vào ngồi trong phòng, bộ đầm màu xanh thướt tha treo trên mắc. Uyển Nhi:
-Hôm qua chị đã đi dự tiệc à?
Đan Minh:
-Ủa, sao cô biết!
-Nhìn bộ đầm đó chắc là mặc hôm qua. Đi việc quan trọng đúng không?
Đan Minh cười nhạt:
-Việc quan trọng với tôi nhưng lại chẳng là gì với người ta.
Uyển Nhi cười:
-Là việc liên quan đến đàn ông rồi!
Đan Minh:
-Đúng thế. Hôm qua bố mẹ anh ấy hẹn 2 gia đình nói chuyện...
Uyển Nhi:
-Từ từ....để tôi đoán...hẳn là anh ta không đến. Và chị đã mất công mặc một bộ váy thật đẹp đúng không!
Đan Minh:
-Cô tinh ý ra đấy! Đã nghĩ sẽ từ bỏ nhưng tự nhiên lại cảm thấy còn cơ hội nhưng anh ta đúng là kẻ đáng ghét.
Uyển Nhi:
-Trông chị xinh đẹp như vậy có kẻ nào lại không phải lòng chứ, đến em nhìn thấy cũng mê đó ( cười)
Đan Minh:
-Trên đời thì cũng chỉ có hắn thôi! Cô không biết thật hả? Đó là....
Nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt xinh đẹp của Đan Minh, một nụ cười đủ nhận ra sự kiêu hãnh vốn có của Đan Minh không còn như mọi khi nữa. Nụ cười không còn vô tư nữa. Uyển Nhi là một con bé rất tinh ý, chỉ nhìn thôi là nhận ra:
-Lần đầu gặp cô tôi cảm thấy cô rất ngốc trong tình yêu, nhưng Tử Long lại quá yêu cô nên tôi ko muốn xen vào nhưng hôm nay cô đột nhiên trở nên sắc sảo như vậy...là tôi đã nhìn nhầm cô rồi.
Uyển Nhi:
-Không dám!( đúng là Kiếm Bình rất ngốc)
Đan Minh:
-Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, tôi cũng không biết liệu đó có phải tình yêu không nhưng càng hiểu người đó càng thấy không muốn bỏ mặc. Tính cách thì ngông cuồng, quá tự do làm người ta phải lo lắng. Thật sự khó chịu. Hôm qua anh ta còn làm tôi mất mặt trước cha mẹ. Thù này không đội trời chung.
Uyển Nhi:
-Chị ngoài mặt nói ghét nhưng thật sự đã tha thứ rồi còn gì.
-Hả?
-Thì đó, lúc mở cửa chị đã hỏi ngay Tử Long. Nếu không tha thứ thì chị quan tâm làm gì. Có lẽ 2 người đã có quan hệ rất tốt!
-Cái tên bạc bẽo đó á. Nói bỏ đi là bỏ đi, nói không gặp là không thể nào tìm được nữa. Nhưng tôi cũng chẳng nhớ nhung cậu ta đến mệt người, ảnh hưởng nhan sắc. Chỉ vì đó là người bạn duy nhất thành thật với tôi nên..
-Đúng thế, người ta luôn lầm tưởng tình yêu với người bạn thân của mình. Hồi nhỏ em cũng có một tên bạn, cuộc sống của hắn vô cùng tẻ nhạt và bạn bè thường không thật lòng. Em đã nghĩ sự quan tâm của hắn là tình yêu nhưng....trên đời chẳng có tình yêu đâu. Thôi đừng buồn ( quan điểm: không tồn tại tình yêu đích thực)
-Hả, một người đang yêu có thể nói thế sao???
-Tình yêu có gì hay ho đâu, chỉ làm ta đau khổ nhanh già mà thôi!
-Đúng thế! Tình yêu chẳng là gì cả
(Hai con người cùng quan điểm: Sắc đẹp là quý nhất )
Vừa lúc đó, Tử Long đi về.
-Có ai đến đây vậy?
Vừa đi vào nhà, nhìn thấy Uyển Nhi vội buông va li xuống:
-Em đến đây khi nào vậy?
Uyển Nhi:
-À...ờ....
Nhỏ quá bất ngờ không nói được gì cả.
Tử Long đi lại ôm lấy Uyển Nhi:
-Em đến để nói về quyết định của mình đúng không?
Tử Long ôm chặt Uyển Nhi, khi ngồi trên máy bay lòng cậu ta đã lo lắng rất nhiều, lo sợ về quan hệ của Kiếm Bình và Minh Phong là thật...nhưng giờ thì cô ấy đã ở đây!
Uyển Nhi cảm thấy ngột ngạt vội đẩy Tử Long ra làm hắn ngạc nhiên:
-Em...em sao vậy!
-Không có gì, chỉ là ngột ngạt quá thôi!
- Ngột ngạt ư? Anh cứ nghĩ em đến vì nhớ anh...
-Chuyện này...à...thì...nhưng cũng đâu cần động tay động chân thế!
-Thì ra là vậy? Chỉ có mình anh muốn ôm em thôi.
( Đúng thế, tôi chẳng muốn ôm anh tí nào)
Thái độ lạ lùng của nhỏ làm Tử Long hoang mang, tại sao? tại sao lại trở nên lạnh lùng như thế? Phải chăng nhỏ đến đây không phải để nối lại tình cảm mà muốn chia tay....Nghĩ đến đây hắn không kìm được thở dài.
Thật ra Uyển Nhi nói với Kiếm Bình là sẽ giải quyết vấn đề gia đình của Tử Long nhưng thực chất chỉ muốn biết 2 người họ yêu nhau ra sao, có thật như Kiếm Bình kể, xem anh ta có tốt thật không và còn chừng trị cái tội đi suốt ngày bỏ mặc Bình nhi ở nhà. Đặc biệt là với cái quan điểm không có tình yêu chân chính thì nhỏ muốn tìm bằng chứng ngoại tình của tên này để báo cáo lại với Bình nhi chứng minh cái triết lý tình yêu của nhỏ là đúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT