Mặc dù tôi đến thăm anh nhưng ngày nào hầu như anh cũng đi làm cả. Đan Minh thường rủ tôi đi mua sắm. Công việc hằng ngày của cô ta ngoài chụp hình thì là làm đẹp, mua đồ. Nghe nói là tiểu thư nhà giàu nên chẳng tiếc thứ gì, mua thì nhiều mà mặc thì chẳng bao nhiêu.

-Bộ này đẹp quá! Cái này nữa...

Thật ra tôi đi cùng chỉ là để làm phu khuân vác! Nản.

-Tối nay, bố mẹ Tử Long sẽ đến khách sạn Golden Land.

-Hả? Sao chị biết!

-Tất nhiên rồi, Tử Long cũng sẽ đến đó. Anh ấy có nói gì không?

-Thế còn chị?

-Tất nhiên nhân vật chính như tôi sao có thể thiếu chứ. Chắc chắn sẽ gặp biết bao là anh chàng đẹp trai.

-Hờ hờ...

-Tôi nay cô có đi không?

-Ai mời mà đi.

-Uổng thật, đó là một bữa tiệc do ông tôi tổ chức. Nếu thích thì tôi mời.

-Tôi không đi đâu, khỏi cần!

Thế nhưng Đan Minh cứ lấy thiệp mời đưa cho tôi, kệ vậy tôi chỉ nhận chứ không đi.

Buổi tối, Tử Long ăn mặc áo vest đặc biệt lịch sự. Trông anh càng ngày càng phong độ, đặc biệt là ăn mặc vậy thì rất đừng đắn.

-Đẹp quá!

-Thật sao! Anh cảm thấy hơi gượng gạo. Lâu lắm rồi không mặc đồ như vậy! Em thật sự không muốn đi à?

Tôi lắc đầu:

-Không đâu, lâu lắm anh mới gặp cha mẹ mà, em không làm phiền đâu!

Vì tôi biết anh không thích nên tôi cũng chẳng làm anh khó xử.

Đan Minh ăn mặc lại càng lộng lẫy, đúng là nữ hoàng tiệc tùng. Hai người lên xe trông thật đẹp đôi, tôi vẫy nhìn theo cho đến khi xe đi khuất...

Đôi khi tôi linh cảm ngày nào đó tôi cũng sẽ tiễn anh đi...một chuyến đi không bao giờ chở lại.

Tôi về phòng ngồi đợi...9h...10h...thời gian trôi thật chậm. Thiệp mời tôi cũng có, hay là...Một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi. Hay là tôi đến đó xem thử, bữa tiệc đó ra sao, nhân tiện xem mặt cha mẹ của anh. Tôi sẽ tuyệt đối không để anh nhìn thấy.....

Tính tò mò lần nữa làm tôi mất tự chủ. Tôi bắt xe đến khách sạn đó, tầng 3. Tôi không thể ngờ mình lại bước vào một hội trường lớn đến vậy. Đó là một bữa tiệc dạ hội của tầng lớp thượng lưu, đúng, tôi cũng nghĩ nhưng không tưởng tượng ra lại hoàng tráng đến vậy.

Nhìn quanh ai ai cũng ăn mặc lộng lẫy, những chiếc váy được thiết kế riếng đắt tiền cùng những đồ trang sức tinh xảo.

-Này, mang cho tôi một ly vang!_Có người gọi làm tôi giật mình.

-Tôi ư?_Ông ta nghĩ tôi là phục vụ sao.

Và sau đó họ đẩy tôi đi làm việc, cũng không thể trách vì tôi ăn mặc quá bình thường. Nếu cứ đứng trơ ra cũng ngại, tôi bê một cái khay với đủ loại nước trái cây.

---------

Đan Minh đang đứng nói chuyện với vài vị khách, nhỏ vội ngạc nhiên nhìn theo.

Cô gái đó thật yêu kiều, chiếc váy cổ điển đó chính là cái mình đã muốn mặc hôm nay. Đó là chiếc cuối cùng mà mình không mua được, không ngờ cô gái đó...cũng thật là tinh mắt



Ủa, nhỏ sững lại, đó chẳng phải...là...Mộc Kiếm Bình ư? Đan Minh nhìn thoáng qua gương mặt đó, nhỏ không biết nữa. Đan Minh vội chạy lại chỗ Tử Long:

-Này! Em vừa nhìn thấy Kiếm Bình.

Tử Long ngạc nhiên:

-Cô ấy đang ở nhà mà!

-Sáng nay em đã đưa cô ấy thiệp mời và nói hãy đến. Thật ra con bé muốn xem bố mẹ anh ra sao, em biết vậy nên mới...

Tử Long cười nhạt không chút ngạc nhiên,như đã đoán từ trước:

-Anh biết rồi. Giờ cô ấy đâu?

-Em không biết! Cô ấy mặc chiếc váy màu trắng, thậm trí tóc cũng dài nữa. Em không nhìn rõ nhưng người đó rất giống.

Tử Long vội rời khỏi mấy người bạn tìm xung quanh. Anh đã đoán là Kiếm Bình sẽ tò mò mà đến đây, đôi mắt nhỏ lúc tiễn nhìn là biết ngay. Thôi, đến cũng tốt. Nếu không giải quyết bây giờ thì rồi mọi chuyện cũng không giấu mãi được.

Tử Long còn đang quay qua quay lại thì bỗng cảm giác cô gái vừa lướt qua trước mặt mình, khuôn mặt...là Kiếm Bình.

Tử Long vội vàng chạy theo, nhưng cô gái đó đi vừa nhẹ nhàng mà lại rất nhanh. Hình như là biết có người theo mình.

Tử Long không dám gọi, đi theo rồi cũng nắm được cổ tay cô gái, kéo lại:

-Đợi anh!

Nhưng cô gái đó đã đeo một chiếc mặt nạ lông vũ che nửa khuôn mặt. Vẻ kiều diễm toát lên qua đôi mắt sâu đen láy và hàng mi cong vút:

-Anh là ai?

Câu này đủ làm Tử Long biết mình đã làm. Vội vã buông tay lòng không khỏi tò mò, người con gái đó...có một sự quyến rũ đặc biệt.

------------------

Tử Long đã đuổi theo cô gái đó, khi mà tôi đứng ngay trước mặt anh, nhưng anh đã gạt tôi ra như không hề biết. Tôi vốn không tin anh dễ thay lòng, nhưng ánh mắt lúc đó, ánh mắt nhìn theo như cả thế giới này chỉ có mình cô ta. Tôi đã bị đánh bại hoàn toàn. Tôi cay đắng thấy họ đắm đuối nhìn nhau, giờ thì tôi đứng đây làm gì nữa. Tôi phải về, không, tôi sẽ về nước. Tôi hoàn toàn không phải là người thích hợp với anh, với cuộc sống này, càng không đủ xinh đẹp, hay quý phái để đáp ứng yêu cầu của bố mẹ anh. Tôi bỏ cuộc.

Tôi ném chiếc tạp dề xuống bàn, bỏ đi

-Này, cẩn thận chứ!

Tôi mặc kệ, cứ đâm vào đám người mà đi. Trước mặt tôi chỉ thấy màu đen ảm đạm

-Cô bị điên à!

-Đi đứng kiểu gì thế!

Tôi chỉ nghe lời than vãn của họ, rượu vang và nước cũng văng cả vào bộ đồ của tôi. Nhưng tôi cứ đi như mất hồn. Tôi nghe âm thanh gì đó phía sau như tiếng gọi của anh. Hay là tôi đang ảo giác. Tôi đã rời khỏi khách sạn từ lúc nào, trời cũng đã mưa mà tôi không biết, càng thấy tối và lạnh hơn. Nước mắt tôi lã chã rơi xuống, tôi cũng không biết. Không phải chỉ vì hôm nay mà tôi đã buồn bã cả thời gian dài rồi. Vì anh không ở bên cạnh tôi, anh đã giấu giếm tôi vì vậy mà tôi lại giận hơn nữa. Niềm tin của tôi trở nên mù quáng rồi!

-Em làm gì vậy, không nghe anh gọi sao

Một cánh tay giật mạnh làm tôi như bừng tỉnh. Anh đứng trước mặt tôi, quần áo tóc tai ướt sũng.

-Buông em ra!

-Em làm sao vậy? Mau vào trú mưa đi, ướt hết rồi.

-Em sẽ về nhà! Anh cứ vào trong đó với cô gái ấy!

-Cô gái nào, em đang nghĩ gì thế! Anh đã tưởng đó là em...

-Em ư...(tôi cười mà nước mắt vẫn chảy trên má)...em trông như vậy từ khi nào. Ngay cả người yêu anh cũng quên rồi sao!

-Anh xin lỗi, vì cô gái đó...

-Em không muốn nghe nữa!

Mặt tôi lại trở nên lạnh lùng vô cảm. Tôi dứt khoát gỡ tay anh ra, và bước đi. Những lần như vậy....anh biết rõ...tôi cứng đầu thế nào, một khi bước đi sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa...Và tôi cứ dần bước vào bóng tối u ám phía trước.

-Đừng đi!

Anh chạy lại bất ngờ ôm lấy tôi. Tiếng nước mưa, tiếng thì thầm:

-Hãy tin anh!

...Và một lời cầu xin...bất lực...Tôi nghe giọng nói anh đang nghẹn lại, tôi không chắc nhưng hơi thở dứt quãng...và bàm tay ghì chặt làm tôi muốn nghẹt thở...Tình yêu này...làm tôi nghẹt thở...

-Em...hãy để em suy nghĩ...



Tôi rời đi, im lặng như vậy, bỏ lại anh. Đôi mắt anh nhìn theo tôi mãi, tôi không biết là nước mưa hay nước mắt đã chảy xuống bờ môi anh...bờ môi như đang mấp máy nói gì đó. Tôi anh gọi thật to:

-Anh sẽ chờ em!...

Tôi tha thứ cho anh mà chưa lần nào từng suy nghĩ, tôi đã tin anh tuyệt đối đến thế. Và giờ câu nói đó...tôi biết...anh tổn thương..vì sự tin tưởng trong tôi giờ đã không còn như trước nữa...

Người ta đã nói đúng, rằng xa mặt thì cách lòng...tôi cần có thời gian...để biết khoảng cách giữa chúng tôi là bao nhiêu? Liệu có gần như anh vẫn nghĩ...hay là xa hơn tôi tưởng tượng...biết đâu lai là một khoảng cách không thể lấp đầy bằng tình yêu...khoảng cách 2 thế giới hoàn toàn khác nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play