Bến xe thành phố tấp nập những người là người. Kim Ngân xách theo
hành lý đứng tìm xe trong bến. Cô đã quyết định rồi, cô phải ra đi. Cô
phải để lại khoảng trời u tối ấy. Mọi chuyện đã kết thúc, mười năm dằn
vặt trong đau khổ. Quá đủ rồi. Cô nghĩ, mọi chuyện nên kết thúc ở đây
thôi.
Kim Ngân định sẽ về sống với bố mẹ ở thành phố H. Nơi ấy cô sẽ thấy
bình yên hơn ở đây. Bố mẹ cô đều già rồi, con người có bao giờ thoát
khỏi cái tuổi của chính mình đâu? Cô cũng thế. 28 tuổi không chồng không con, và có lẽ cũng chẳng ai muốn lấy cô nữa. Nhưng cô vẫn phải phụng
dưỡng cha mẹ già. Dù không kiếm được một chàng rể tốt cho họ, thì Kim
Ngân cô vẫn phải sống cho tròn đạo làm con.
Phụ xe về thành phố H mời Kim Ngân lên xe anh ta, và cô cũng đồng ý.
Cô xách theo hành lý, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời nơi đây rồi bước theo
phụ xe.
Khi Kim Ngân chuẩn bị lên xe thì từ đằng sau cô có một tiếng gọi lớn:
- Kim Ngân!
Kim Ngân quay người lại, ngạc nhiên nhìn Đức Trung và Như Phương đứng cạnh nhau.
Kim Ngân nói vài câu với phụ xe rồi bước đến chỗ bọn họ. Ánh nắng
chiếu xiên xuống khuôn mặt cô, khiến cô phải đưa tay lên che đi.
Như Phương giận dỗi nói:
- Cái đồ chết tiệt nhà cậu! Mấy ngày qua không thèm đoái hoài gì đến
mình. Chuyện lớn như vậy xảy ra cũng không thèm kể. Cậu còn coi tớ là
bạn nữa không hả?
Đúng là mấy ngày qua Kim Ngân đã bỏ quên Như Phương trong một góc nào đó của cuộc sống. Quá nhiều chuyện diễn ra khiến cô không còn hơi sức
đâu để ý tới người bạn này nữa. Vả lại Như Phương là người đã có gia
đình, cô ấy có cuộc sống riêng của mình, Kim Ngân không để ý tới cũng
đâu phải là chuyện to tát gì.
- Thì bây giờ chẳng phải là đã chú ý đến cậu rồi hay sao? – Kim Ngân
cười cười. Rồi cô chuyển ánh mắt sang Đức Trung, hỏi với giọng ngạc
nhiên – Hai người quen nhau à?
Như Phương nghe chừng có vẻ vẫn còn giận, nhưng cô cũng không ngại giải thích:
- Cậu còn nhớ lần trước tớ bảo muốn giới thiệu cho cậu một anh chàng cực phẩm không?
Kim Ngân đi hết từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác. Thực không ngờ,
cuộc sống lại có nhiều điều trùng hợp đến như vậy. Cô đưa tay chỉ vào
Đức Trung, nói với giọng không tin nổi:
- Đừng nói với mình…đây là cực phẩm mà cậu nói tới nhé?
Đức Trung cười cười. Dáng vẻ nho nhã của anh hoàn toàn được toát lên
từ nụ cười đó. Phải nói là Đức Trung rất đẹp trai. So với Vĩnh Khanh, có khi còn nhỉnh hơn vài phần. Nhưng mỗi người mỗi vẻ, mỗi người có một độ lôi cuốn khác nhau. Nếu Vĩnh Khanh sở hữu một vẻ đẹp lạnh lùng, thì Đức Trung lại hoàn toàn đối lập. Anh mang một vẻ đẹp ấm áp, dịu dàng. Gây
cho người ta thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thấy vẻ ngạc nhiên của Kim Ngân, Đức Trung tủm tỉm nói:
- Sao thế? Không ngờ à? Lần trước nghe Như Phương nói bạn cô ấy tên
Kim Ngân, anh đã nghĩ tới em ngay. Nhưng vẫn không tin trên đời có sự
trùng hợp đến vậy. Đến bây giờ, khi sự trùng hợp ấy thực sự xảy ra rồi
thì…có lẽ phải mất một thời gian lâu sau đó anh mới dám tin.
- Phải! – Kim Ngân đáp lại đầy ngắn gọn.
Như Phương thấy vậy liền chen vào nói:
- Hai người đã quen nhau từ trước. Chỉ trách thành phố này quá lớn
nên chẳng thể gặp được nhau. Kim Ngân, sau nay cậu định tới đâu sống?
- Mình sẽ về nhà.
- Về nhà? Cậu định làm gì ở nhà? Thành phố H không phải rất nổi tiếng về hoa thơm hay sao? Cậu định về đó trồng hoa à?
Đức Trung nghe vậy cũng nhìn Kim Ngân, chờ đợi câu trả lời từ phía
cô. Mười năm trước, Kim Ngân học cùng trường với anh. Tuy nhiên, cô lại ở khoa Báo Chí. Còn anh và Vĩnh Khanh ở khoa Kỹ Thuật. Nếu cô về thành
phố H, cô sẽ chẳng còn công việc nào khác ngoài trồng hoa nữa cả. Vì nhà báo là một ngành đặc thù, chuyên về viết lách. Mà thời buổi nền kinh tế đang suy thoái, xin việc khó khăn…Kim Ngân có thể làm ở đâu được đây?
Một lúc sau, Kim Ngâng ngẩng đầu trả lời:
- Ừm. Nhà mình cũng làm nghề trồng hoa mà. Mình muốn về phụ giúp mẹ. Dạo này bà hay kêu đau lưng lắm.
Nghe Kim Ngân nói vậy, cả Đức Trung và Như Phương không muốn ngăn cản nữa. Làm sao có ai dám ngăn cản một người con báo hiếu cha mẹ chứ?
Nhưng không biết là Kim Ngân có muốn về thành phố H thật không, hay chỉ
là bất đắc dĩ, vì muốn trốn tránh Vĩnh Khanh cho nên cô mới chạy trốn.
Đức Trung cúi xuống xách hành lý hộ Kim Ngân, sau đó anh bước lên trước, kèm theo một câu nói:
- Đi nào. Anh đưa em về thành phố H. Đi xe khách thế này mệt người lắm.
Kim Ngân vội lắc đầu từ chối:
- Không cần đâu, em đi quen rồi.
Như Phương thấy Đức Trung rõ ràng là có ý với Kim Ngân. Từ sáng sớm
nay anh đã gọi điện cho cô để thông báo việc Kim Ngân sắp rời khỏi đây.
Lúc ấy cô cũng thấy lạ, nhưng sau khi nghe kể chuyện rồi mới hiểu
ra…Cuối cùng thì mười năm trước cũng quay về rồi. Vĩnh Khanh chưa chết,
Hoàng Mai cũng không hề bị điên…Tất cả đều chỉ là ngủ quên, đợi một ngày phá mộng tỉnh dậy mà thôi.
- Kim Ngân, hôm nay công ty mình có việc. Mình chỉ tiễn cậu tới đây
thôi. Sau này mình sẽ tới H thăm cậu. Có gì cứ gọi điện cho mình nhé,
đừng ngại!
Kim Ngân quay lại nhìn Như Phương với vẻ lưu luyến, nhưng cô cũng
không dám giữ cô ấy lại lâu. Cô chỉ gật đầu rồi nói giọng cảm kích:
- Ừ, cảm ơn cậu!
- Cảm ơn gì chứ? Cậu khách sáo quá!
Khi Như Phương khuất vào dòng người ở bến xe, Kim Ngân vẫn đứng từ xa nhìn cô. Như Phương là một người phụ nữ tốt và may mắn. Cô ấy có niềm
vui, có cuộc sống riêng của mình. Tất cả những thứ của Như Phương đều là những thứ mà Kim Ngân khao khát. Cô đã từng mơ tới chuyện mình sẽ có
một căn nhà ấm cúng, có chồng, có những đứa trẻ dễ thương …Sau đó, hằng
này Kim Ngân sẽ nấu cho bọn họ những món ăn thật ngon. Sẽ thắt cà vạt
cho chồng vào một buổi sớm. Sẽ kể những câu chuyện cổ tích đầy ước mơ
cho bọn trẻ vào mỗi tối. Cô sẽ làm rất nhiều thứ…
Tuy nhiên, tất cả những ước muốn ấy đều chỉ dừng lại ở “ước muốn”. Cô không có cách nào biến nó thành hiện thực được. Khao khát vẫn chỉ là
khao khát mà thôi.
Đức Trung nhìn Kim Ngân. Anh siết chặt lấy tay nắm của hành lý. Anh
đang làm gì thế này? Mười năm trước, biết cô đem lòng yêu Vĩnh Khanh,
biết mình là kẻ chậm chân đầy tiếc nuối, anh đã buông tình cảm của mình
xuống rồi giấu vào trong góc khuất của tâm hồn. Nhưng sao lúc này, lúc
biết cô cũng đã buông tay với tình cảm, anh lại muốn chạy đến ôm cô?
Anh cảm thấy mình thật đáng ghét.
Nhưng anh có cái lý của riêng mình. Anh không muốn Kim Ngân phải sống trong cô độc nữa. Gần mười năm trước, ngày đi du học, anh đã những
tưởng mọi chuyện rồi sẽ trở về theo đúng guồng quay của nó. Nhưng mười
năm sau, mọi chuyện không những không bình thường trở lại mà càng ngày
càng rắc rối hơn.
Đức Trung thở dài, cái thở dài của anh mang đầy những suy nghĩ của bản thân. Anh nói:
- Để anh đưa em về nhà. Sau này chẳng biết có còn cơ hội gặp lại nữa
hay không, khó khăn lắm chúng ta mới gặp được nhau. Sao em phải hà tiện
một chút thời gian dành cho anh như thế?
Kim Ngân cúi đầu cười khổ. Đúng là Đức Trung, trong mọi tình huống,
anh đều có cái lý của riêng mình. Còn cô thì chỉ biết sống cho người
khác, nhìn người khác mà sống. Ngay cả một thành rào bảo vệ cho bản thân cũng không có.
- Được, vậy chúng ta đi thôi. – Kim Ngân nói.
Bước theo Đức Trung ra khỏi bến xe, trong lòng cô chợt trào lên mỗi
nỗi bâng khuâng. Nhìn vào dòng người tấp nập trước mắt, đắm chìm trong
ánh nắng tháng chín, cô bỗng thấy bản thân nhỏ bé biết bao.
Phận cô là phận lênh đênh. Tựa như một con thuyền đang lạc giữa ngàn
con sóng. Chẳng biết có còn nhìn thấy đất liền nữa hay không.
Kim Ngân ngẩng mặt lên nhìn trời thu trong xanh, trái tim như lơ lửng giữa bầu trời ấy. Tiếng còi xe vang lên bên tai, tựa như những âm thanh đệm lòng đầy rời rạc.
Trước khi bước lên xe, Kim Ngân ngoảnh mặt lại nhìn cảnh vật nơi đây
lần cuối. Có lẽ, cô sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này nữa.
- Vĩnh Khanh, Hoàng Mai…Tạm biệt!
.
.
.
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Vĩnh Khanh ngồi dựa
người lên thành giường. Nửa thân người anh được phủ bởi một tấm drap
trắng, vết thương trên đầu cũng được các y bác sĩ băng bó cẩn thận lại.
Ngồi cạnh anh là bà Hướng và Linh, nhưng ánh mắt của anh thì lại như
đang nhìn về một nơi xa xôi nào đó.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Vĩnh Khanh bất giác lên tiếng:
- Cô ta đâu?
Khẩu khí của anh rất nặng nề, tựa như là từng lời nói được rít qua kẽ răng. Ánh mắt anh lạnh tới lùng, khiến không khí đầy tang thương trong
bệnh viện cũng phải tránh xa.
Bà Hướng và Linh thoáng nhìn nhau, không ai biết phải trả lời như thế nào cả. Cả hai người đều không ngờ được là sau khi tỉnh dậy, câu đầu
tiên mà Vĩnh Khanh hỏi lại là hỏi Kim Ngân đâu?! Linh cúi xuống không
nói gì, cô chợt nhớ ra cô gái hôm nọ gặp đi cùng Vĩnh Khanh…Hóa ra đó
chính là Kim Ngân. Linh biết chuyện của mười năm trước, nhưng lúc ấy cô
không biết Kim Ngân là ai. Cô chỉ nghe bà Hướng kể lại. Cơ bản vì hồi đó quá trẻ con, còn chưa hiểu chuyện. Mãi sau này cô mới hiểu ra rằng,
tình yêu cũng có lúc gọi là yêu trong thù hận như vậy.
Bà Hướng thở dài, đưa tay lên vuốt nhẹ mi tâm của Vĩnh Khanh, sau đó nói với giọng rất dịu dàng:
- Làm gì mà lại phải nhăn mày như thế này? Nhớ được mọi chuyện rồi là vẫn ngựa quen đường cũ, một chút cũng không thay đổi gì sao?
Vĩnh Khanh gạt nhẹ tay của bà Hướng ra, nhìn thẳng vào mắt bà hỏi lại câu đã cũ:
- Mẹ, cô ta đâu rồi?
Linh ngồi bên cạnh thấy vậy liền cau mày, cô tức giận đứng dậy quát:
- Anh làm sao thế hả? Kim Ngân đã làm gì anh? Chị ấy đã phải chịu
giày vò mười năm trời. Sống cô đơn trong mười năm anh tưởng vui vẻ lắm
à? Tại sao lại cứ phải thù hận như thế? Mọi chuyện đã qua nên để cho nó
qua đi. Dù sao thì mỗi người đâu có nhận được hạnh phúc gì!
Vĩnh Khanh liền ngẩng đầu nói:
- Chuyện này em hiểu được bao nhiêu?
Linh cũng không kém cạnh, cô vênh mặt đáp lại:
- Anh cho rằng người trong cuộc như bọn anh có thể hiểu hơn người
ngoài cuộc như em hay sao? Ừ thì cứ cho là Kim Ngân đã giết chết đứa con của anh đi, nhưng anh biết, chị ấy vì bất đắc dĩ mới phải làm vậy mà?
- Bất đắc dĩ? Bất đắc dĩ ư? – Vĩnh Khanh cười lạnh – Tại sao cái gì cũng đổ cho là bất đắc dĩ
? Anh không quan tâm cô ta vì bất đắc dĩ hay là vì cái gì khác. Điều anh quan tâm chính là lương tâm của cô ta. Tại sao cô ta có thể đang tâm
đẩy một người bụng mang dạ chửa như Hoàng Mai xuống dòng sông ấy? Anh
nói cho em biết, trên đời này không chuyện gì là không có cách cả.
Chuyện bố Kim Ngân, cô ta có thể hỏi anh, có thể làm gì khác để kiếm ra
tiền cứu bố cô ấy. Nhưng đằng này, cô ta lại không suy nghĩ, hại Hoàng
Mai tới nỗi suýt mất mạng như vậy. Cho dù không có đứa con đi chăng nữa, nhưng tại sao cô ta không thấy ngại khi phản bội lại chính bạn của
mình?
Vừa nói tới đây, đầu của Vĩnh Khanh lại chợt đau nhói lên. Nhiều năm
qua, anh bị mắc chứng đau đầu này. Những lúc như vậy, Vĩnh Khanh cũng
chỉ nghĩ là do mình làm việc quá sức, quá tập trung cho nên mới dẫn tới
đau đầu. Anh thường tự đi mua thuốc giảm đau cho mình, nhưng không nghĩ
tới chuyện bản thân mười năm trước bị tai nạn mà mất trí nhớ. Và chứng
đau đầu cũng xuất hiện từ đó.
Vĩnh Khanh đưa tay lên ôm trán, cơn đau nhức như có ai đó đập vào tận trong não khiến anh chỉ biết rên lên khe khẽ. Có lẽ là do vừa nhớ lại
quá khứ, đã thế lại hao tổn tâm tư cho người con gái kia nên cơn đau đầu này lại càng mạnh hơn bình thường.
Bà Hướng và Linh thấy Vĩnh Khanh đột nhiên ôm trán thì không khỏi lo lắng. Vội vàng đỡ Vĩnh Khanh nằm xuống, bà Hướng nói:
- Con nghỉ đi, đừng suy nghĩ gì cả. Mẹ sẽ đi tìm Kim Ngân về cho con.
- Mẹ! – Linh đứng bên cạnh nghe thấy vậy lên giật nhẹ tay áo của bà
Hướng. Trên đời đã có một Vĩnh Khanh vì yêu mà hận thù rồi, chẳng lẽ mẹ
lại muốn đâm lao theo anh nữa hay sao?
Bà Hướng chỉnh lại chăn cho Vĩnh Khanh, sau đó thở dài:
- Linh, chúng ta chỉ có thể làm vậy cho anh con thôi.
Sau đó, bà dắt Linh ra ngoài, nói nhỏ:
- Con đừng tưởng thằng Khanh nó nói như vậy là độc ác. Mẹ hiểu trong
thâm tâm nó sẽ không làm được như vậy đâu. Nếu nó tuyệt tình tuyệt nghĩa thì mười năm trước đã chẳng vì sự an nguy của bố Kim Ngân mà bỏ sang
Mỹ. Nó là đứa không bao giờ biết nói thật lòng mình, chỉ cần chú ý một
chút là sẽ hiểu. Chỉ tiếc là…con bé Kim Ngân kia cũng khổ vì nó quá
nhiều rồi. Sợ rằng nó sẽ không chịu hiểu cho Vĩnh Khanh nhà chúng ta.
Linh nghe vậy liền bặm môi lo lắng. Cô hiểu được tình cảnh lúc này
của anh trai. Cũng giống như tình cảnh mười năm trước. Anh đã chịu sự
giằng xé trong tư tưởng, đấu tranh mãi rồi cũng quyết định vừa hận mà
cũng vừa yêu. Đó là một loại tình cảm còn đau khổ hơn cả hận chính người mình yêu của mình. Bởi vì làm việc gì cũng phải đứng trên hai lập
trường và phải đứng giữa hai sự lựa chọn. Đó quả thực là một sự khó
khăn!
Linh đã nhìn thấy Kim Ngân, cũng thấy hành động tránh xa anh trai cô
ngay cả khi anh chưa lấy lại trí nhớ. Cô ấy luôn cố tạo khoảng cách, hay nói chính xác hơn là sợ hãi. Sợ hãi bản thân sẽ bị lún sâu như mười năm trước. Người đời có câu “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.”
Một lần vấp phải khổ đau, mười năm sau sợ yêu. Linh hiểu cảm giác của
Kim Ngân, cô ấy chỉ là đang cố tạo ra bức tường thành yếu ớt để tự bảo
vệ cho bản thân mà thôi.
- Nhưng còn Hoàng Mai?
Bà Hướng nghe tới cái tên này chợt như lo lắng. Bà vội vàng nhìn vào con trai đang nằm trên giường bệnh kia. Sau đó quay ra đáp:
- Hoàng Mai là khoảng cách lớn nhất giữa Kim Ngân và anh trai con.
Tuy nhiên, mẹ thấy nó cũng rất đáng thương. Trong chuyện này, ta không
thể gạt ai ra được.
Linh gật đầu:
- Vâng, con cũng thấy như thế.
- Ngày mai, con theo mẹ tới chỗ của Kim Ngân nói chuyện với nó. Nếu
chuyện này kết thúc trong êm đẹp thì mẹ không còn gì mong muốn hơn.
Nhưng chỉ sợ…sóng gió vẫn còn đang chờ ba đứa ở phía trước.
Đúng lúc ấy, thì ở đằng sau hai người chợt có tiếng nói khẽ:
- Cô, Linh, sao hai người lại đứng đây?
Hoàng Mai xách theo một chiếc hộp bước đến. Bên trong đó là cháo do
chính tay cô đã nấu vào sáng nay. Hôm qua ở lại trông Vĩnh Khanh tới bốn sáu giờ sáng, cô liền về nhà nấu cháo rồi lại nhanh chóng mang tới đây.
Hoàng Mai chưa kể chuyện này với bác sĩ Đường, sáng nay cô chỉ vội
trả lời câu hỏi của bà là đi thăm bạn ốm. Tuy là nghi ngờ, nhưng bác sĩ
Đường cũng chẳng hỏi nhiều.
- Mẹ và em vừa mới ra ngoài để anh Khanh chợp mắt một chút.
Nghe thấy câu này, trong mắt Hoàng Mai hình như có chút gì đó hơi
thất vọng xẹt qua. Cô bước tới trước mặt hai người, gượng cười và nói:
- Anh ấy lại ngủ rồi à?
Bà Hướng như hiểu được tâm tư của cô khi nhìn thấy chiếc hộp trên tay của Hoàng Mai. Bà khẽ cười đáp:
- Mới ngủ thôi. Con cứ vào đó đi, chắc là cũng không ngủ được nhiều đâu. Cô và Linh về trước.
- Hai người về sớm vậy sao ạ?
- Ừ, còn phải về làm chút chuyện. – Rồi như nhớ ra được điều gì đó,
bà Hướng vội nói – Hoàng Mai này, con cho cô địa chỉ của Kim Ngân được
không?
Tuy là khó hiểu, nhưng Hoàng Mai vẫn phải nói:
- Kim Ngân có thuê một căn nhà ở khu phố X. Cô tới đó hỏi người dân về Kim Ngân phóng viên là họ biết và sẽ chỉ đường cho cô.
Bà Hướng gật đầu vẻ cảm kích:
- Cảm ơn con!
Sau đó hai người nói vài câu tạm biệt Hoàng Mai và ra về.
Hoàng Mai đứng giữa hành lang bệnh viện nhìn cho tới khi bóng họ
khuất xa, trong lòng chợt cảm thấy mơ hồ. Họ hỏi địa chỉ của Kim Ngân là muốn làm gì nhỉ? Vĩnh Khanh giờ đã nhớ lại, anh không muốn gặp Kim
Ngân. Chẳng lẽ họ đi tìm cô là muốn nói điều đó?
Hoàng Mai nghiêng đầu suy ngẫm, nhưng cuối cùng lại chẳng nghĩ ra
được lý do nào cho hợp lý. Cuối cùng cô thở dài rồi đẩy cửa bước vào
phòng. Bỏ lại sau lưng bao sự tò mò và thắc mắc. Điều cô quan tâm nhất
lúc này là Vĩnh Khanh. Chỉ cần anh còn sống, chỉ cần anh có thể sống
khỏe mạnh, hạnh phúc bên cô là cô thấy mãn nguyện rồi.
Cô nhất định sẽ ở bên anh!
Nghe thấy tiếng mở cửa, Vĩnh Khanh liền mở mắt ra. Nhìn Hoàng Mai bước tới gần, Vĩnh Khanh liền nhắm ngay mắt lại, rồi nói:
- Chuyện của chúng ta…Tôi nghĩ nên kết thúc đi thôi!
Hoàng Mai cảm thấy trong lòng như có một thứ dịch gì đó đau đớn chảy
ra. Vết thương xót tới nỗi cô suýt nữa thì ngã thụp xuống. Cũng may là
cô cố gắng bình tĩnh lại, để hộp cháo lên trên bàn rồi bước tới bên cạnh giường bệnh của anh, cô cười mà như mếu:
- Anh vừa mới tỉnh dậy. Mọi chuyện nên để sau này hãy nói.
Vĩnh Khanh cũng không trả lời thêm gì nữa, tựa như đã say ngủ. Không gian lại trở về vẻ im lặng vốn có.
Hoàng Mai bước vội vào trong nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại. Cô đưa tay lên che miệng, che đi cả tiếng khóc trong câm lặng của mình. Cơ thể
Hoàng Mai trượt dần xuống sau cánh cửa, như bao hy vọng vừa dấy lên bỗng như bị bàn tay của ông trời tàn nhẫn kéo xuống. Cô ngồi bệt xuống sàn,
cố gắng không để tiếng khóc của mình vang lên. Sự nén chịu đó khiến
tiếng nấc của cô như muốn chẹn lấy vòm họng và khí quản…Đau tới nỗi
không thể thở được.
Tại sao? Tại sao người thua cuộc lại vẫn là cô?
Tại sao? Tại sao đến tột cùng anh vẫn không yêu cô?
Tại sao lại như vậy?
Dẫu biết rằng bản thân là một con người ích kỷ. Mười năm trước cô vô
tình nhặt được trái tim anh, nhưng lại cố tình giấu nó thật sâu vào tận
đáy lòng. Tới khi có người đến lấy, cô như điên như dại chạy thật xa,
làm đủ mọi cách để giữ dịt nó như một đứa trẻ giữ đồ chơi của chính
mình. Và cuối cùng, trái tim ấy vẫn tự bay xa khỏi đời cô, nó sẽ không
bao giờ trở lại nữa.
Thứ gì là của cô thì mãi sẽ là của cô. Còn thứ gì không phải..Cô có
cố gắng tới mấy, chân thành tới mấy cũng không có cách nào biến nó thành của riêng mình được.
Trái tim của Vĩnh Khanh cũng thế. Nó vốn đã man tên Kim Ngân.
Trong lúc ấy, từ bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập phá. Hoàng Mai vội lau nước mắt rồi hốt hoảng chạy ra bên ngoài.
- Vĩnh Khanh, có chuyện gì vậy?
Hoàng Mai vừa hỏi vừa nhìn vào chiếc điện thoại đã bị Vĩnh Khanh đáp
xuống nề đất lạnh. Các linh kiện của máy rời rạc đến thảm hại. Nhưng đó
không phải là điều làm cô chú ý vào lúc này. Giờ đây, nhìn vào ánh mắt
của anh, trong lòng Hoàng Mai chợt dâng lên một nỗi sợ hãi. Ánh mắt ấy
cô chưa từng nhìn thấy. Thậm chí, mười năm trước cũng chưa từng thấy
qua. Điều gì đã khiến Vĩnh Khanh phải tức giận như vậy?
Vĩnh Khanh không trả lời Hoàng Mai, anh nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại đã bị mình đáp hỏng của mình. Giống như cảm giác của anh lúc này, vừa đau mà vừa tức giận, không biết phải làm sao để nguôi ngoai. Anh
chỉ cười lạnh rồi gằn ra từng tiếng:
- Nếu cô chạy được thì nên chạy cho xa vào một chút. Đừng để tôi gặp
được cô. Tới lúc ấy, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT