Kim Ngân, Hoàng Mai và Đức Trung ngồi bên giường bệnh. Người nằm trên đó không ai khác chính là Thiên Hoàng. Mà không, đó là Vĩnh Khanh!
Bác sĩ nói Vĩnh Khanh bị gián đoạn trí nhớ một thời gian dài, nhưng
không phải do chấn thương đầu. Anh không hoàn toàn quên đi tất cả mọi
việc, nhưng bản thân và toàn bộ ký ức xảy ra vào mười năm trước đã hoàn
toàn quên. Bác sĩ cho biết, có thể là trong quá trình phẫu thuật, anh bị tác động từ thuốc gây mê. Cũng có thể là do quá sốc khi gặp tai nạn
hoặc trước khi gặp tai nạn, anh đã gặp một chuyện gì đó có ảnh hưởng rất lớn tới bản thân và muốn quên đi nó…
Bác sĩ nói rất nhiều, nhưng Kim Ngân không có đủ sức để nghe hết. Cô
từ từ ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, cả khuôn mặt dần trở nên trắng bệch. Không phải là Vĩnh Khanh đã chết rồi ư? Tại sao bây giờ lại xuất hiện
trước mặt cô thế này?
Cô có một cơn ác mộng của riêng mình, cơn ác mộng ấy vẫn luôn ám ảnh
cô mỗi đêm. Trong cơn mơ đó, cô thấy Vĩnh Khanh tới tìm cô, thấy Hoàng
Mai khóc gọi tên cô, và thấy đứa con của họ cười với cô…Tất cả đều chân
thực tới nỗi khiến bản thân cô sợ hãi, hoang mang…Mười năm, cuối cùng
thì mười năm cũng đã qua đi. Và tất cả đều là do cô tự huyễn hoặc mà
thôi.
Vĩnh Khanh chưa chết. Anh vẫn sống. Chỉ là đoạn ký ức về mười năm
trước đã quên rồi! Nhưng ông trời thực muốn trêu ngươi, mười năm sau gặp lại…Mọi chuyện như đi đường vòng. Tất cả đều quay về thới điểm đó. Thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời của Kim Ngân.
Kim Ngân vẫn còn nhớ cảnh trước khi ngất đi, Vĩnh Khanh đã nhìn cô
bằng một ánh mắt rất lạnh lẽo. So với ánh mắt của Thiên Hoàng, thì ánh
mắt đó của anh còn lạnh hơn gấp nghìn lần.
Khi cô chạy tới xem vết thương trên đầu của Vĩnh Khanh thì anh đã đẩy cô ra và nói:
“Cô? Là cô à?”
Sự ngạc nhiên trong mắt anh khiến cô đau nhói, khiến cô không thể chịu nổi.
Kim Ngân cười khổ. Ông trời độc ác, thích đày đọa con người ta tới
bước đường cùng. Tại sao lại mang anh đến bên đời cô một lần nữa? Tại
sao ông ta vẫn không chịu buông tha cho cô? Nếu cuộc đời này là một sợi
dây thích trói người, thì cô đã xác định là mình không thể thoát khỏi
nó. Vậy hà cớ gì mà phải thít chặt cô đến vậy? Ông ta sợ cô sẽ chống cự
rồi chạy thoát hay sao?
Cô chỉ là một người con gái yếu đuối. Mười năm qua đã giết chết cô
trong nỗi dằn vặt…Và có lẽ mười năm sau nữa cô vẫn không thể thoát được
ra khỏi nó.
Hoàng Mai bước tới gần Kim Ngân, trên khuôn mặt cô biểu lộ sự phân vân. Cô đặt tay lên vai của bạn mình, sau đó an ủi:
- Không sao đâu, anh ấy sẽ không sao đâu!
Chuyện đi tới như ngày hôm nay chính Hoàng Mai cũng không ngờ được.
Nghe Kim Ngân kể lại cô mới thấy, bản thân thực ích kỷ biết bao. Mười
năm trước, đáng ra Vĩnh Khanh đã chết rồi. Nhưng sợ cô phải chịu nỗi đau không cách nào nguôi ngoai được, Kim Ngân đã nói dối để cô an lòng. Đó
cũng là lý do tại sao mười năm qua, Vĩnh Khanh chưa một lần tới gặp cô.
Mười năm trước, vì cô đã từ chối Minh Duy, vì Hương Liên thích Vĩnh
Khanh và vì bố của Kim Ngân nợ tiền Minh Duy…Cho nên mới dẫn tới tàn cục ngày hôm nay. Ba người bọn cô đều đã nằm trong kế hoạch.
Ngày hôm ấy, Hương Liên gọi điện hẹn cô tới bờ sông và nói với cô
rằng, Kim Ngân muốn giết đứa con của cô. Hoàng Mai đã không tin, nhưng
khi bàn tay ấy đẩy cô xuống dưới con sông đang thét gào ấy thì cô mới
thấy…Trên đời này, không có gì là không thể xảy ra.
Không hiểu sao lúc ấy Vĩnh Khanh lại xuất hiện. Cô đã vui mừng nghĩ
rằng giữa anh và cô có một loại tình yêu gọi là kết nối. Chỉ cần cô có
chuyện gì, Vĩnh Khanh cũng nhất định sẽ tới kịp lúc. Nhưng do sông chảy
quá xiết, Vĩnh Khanh phải rất khó khăn mới đưa được cô lên bờ. Và thật
đau buồn hơn là, đứa con của cô đã ở lại với dòng sông ấy…
Có người từng an ủi cô rằng, đứa trẻ ấy là do ông trời đã tạo nhầm.
Nó không dành cho cô, nó là đứa con của thần Sông thần Núi…Nó phải trở
về nơi mà nó đáng sinh ra. Hoàng Mai cô lúc ấy chỉ thầm cười khổ. Cô
không biết đứa bé ấy là con của vị thần nào, nhưng cô biết một điều…
Đứa trẻ ấy đúng là một sai lầm của tạo hóa.
Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, Hoàng Mai đưa vội tay lên lau giọt
nước thấp thoáng nơi khóe mắt. Trong lòng rối bời như bị bàn tay của ai
đó bới lên. Cô không hiểu, tất cả mọi chuyện này rốt cuộc là như thế
nào? Cứ loanh quanh luẩn quẩn như muốn ràng buộc con người ta. Không cụ
thể, không xác định, khiến cho ta phải khổ sở mà chìm ngập trong đó. Kim Ngân, Vĩnh Khanh, và cô…Ba con người, ba số phận khác nhau…Nhưng sao
lại gặp nhau trên một con đường thế này chứ? Rõ ràng họ không nên gặp
nhau, ngay từ đầu đã không nên gặp nhau.
Phật dạy, kiếp trước phải ngoái đầu năm trăm lần mới đổi lại được một cái nhìn thoáng qua trong kiếp này. Nếu đúng như Phật dạy, thì chắc
kiếp trước ba người họ vốn cũng bước đi trên một con đường. Cũng thân
quen, cũng ràng buộc và cũng nợ nhau…Tới kiếp này gặp lại, định mệnh vẫn không chịu buông tha. Ba người bọn cô vẫn cùng năm trên một bàn cờ đã
được sắp đặt sẵn của ông trời. Chỉ cần ông ta nổi hứng, một quân cờ bị
xê dịch, số phận của bọn cô cũng không cách nào thoát khỏi cái “sắp đặt” đó.
Nếu như lúc ở căn phòng ấy, Hoàng Mai không đẩy Vĩnh Khanh thì chậu
cảnh đó đã chẳng rơi xuống, thì ký ức xưa kia sẽ mãi mãi không quay về…
Tất cả những chuyện này…Rõ ràng không ai có thể biết trước được. Tới lúc xảy ra, lại không có cách nào xoay chuyển.
- Đức Trung, anh có thể đưa Kim Ngân về trước giúp em hay không? – Hoàng Mai quay sang người đàn ông đứng cạnh đó nói.
Đức Trung mỉm cười, nét dịu dàng trên khuôn mặt anh như một vẻ đẹp cố hữu. Nụ cười của anh thực khiến người ta thấy ấm áp. Ngay cả khi Hoàng
Mai và Kim Ngân đang đứng ở một nơi lạnh lẽo, thê lương như bệnh viện.
- Được, không vấn đề gì! – Đức Trung trả lời.
Kim Ngân cũng không có ý kiến nào. Cô liền ngoan ngoãn đứng dậy rồi
theo Đức Trung về nhà. Cô biết, mình cần phải làm như vậy. Vì cô sợ, sợ
sau khi Vĩnh Khanh tỉnh dậy, anh sẽ lại nhìn cô bằng ánh mắt thù hận đó. Sẽ lại nói ra những lời tuyệt tình đó. Sẽ lại đòi giết cô như anh đã
từng.
Kim Ngân xách túi bước ra ngoài, trước khi đi, hình ảnh của Vĩnh
Khanh vẫn như ám ảnh trong tâm trí cô. Rồi như một ánh sao băng, đoạn ký ức về nụ hôn giữa quảng trường lại khiến cô xao động. Nhưng đó cũng là
lúc Kim Ngân biết, nụ hôn ấy sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Giống
như những hồi ức tươi đẹp, mãi mãi bị thời gian vùi lấp. Thứ còn lại
trong tay chỉ còn tuyệt vọng và cô đơn.
.
.
.
Thành phố về đêm bớt nhộn nhịp hơn hẳn. Xe cộ ngoài đường cũng thưa thớt đi nhiều. Ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài chỉ thấy ánh đèn đường phủ
chiếu thứ ánh sáng như của ngọn lửa sắp tắt. Kim Ngân ngả người ra sau
ghế, khẽ thở dài một hơi đầy mệt mỏi, trong lòng nặng trĩu những tâm tư.
- Không ngờ ngày hôm nay có thể gặp lại anh! – Bất giác, Kim Ngân nói.
Đức Trung mỉm cười, ánh đèn đường hắt vào khuôn mặt anh phân thành
hai nửa sáng tối, khiến cho người ta không thể nhìn rõ sắc thái. Rồi anh nói:
- Anh cũng không ngờ có thể gặp lại em.
- Cũng mười năm rồi chứ có ít gì đâu. Em cứ tưởng chúng ta sẽ chẳng có ngày gặp lại nữa.
- Phải, mười năm rồi. Mười năm nghĩ là lâu lắm, nhưng ngoảnh lại nhìn mới thấy, mười năm cũng chỉ bằng một cái chớp mắt mà thôi.
Kim Ngân cúi đầu xuống mỉm cười, trong lòng như trào lên một loại cảm xúc khó nói thành lời. Bây giờ là một rưỡi sáng, đường phố vắng tanh
vắng ngắt. Bên tai cô chỉ có tiếng động cơ rì rì của xe ô tô, tựa như
tiếng gầm gừ của số phận vậy.
Đức Trung liếc nhìn Kim Ngân, anh không biết nên nói gì với cô ấy vào lúc này nữa. Mười năm trước chuyện xảy ra vào đúng thời gian kỳ thi
đang tới gần, cho nên cũng ít người trong trường quan tâm. Nhưng anh là
bạn thân của Vĩnh Khanh, anh không những biết tường tận, mà còn được
chứng kiến sự dày vò của ba người đó.
Tính ra trong chuyện này, cả ba người họ đều là những kẻ đáng thương. Người ta vẫn thường nói, những ai yêu nhau đều sẽ được về bên
nhau…Nhưng sao anh lại thấy hiện thực hoàn toàn mâu thuẫn với câu nói
đó.
Đến tột cùng, cuộc sống này chỉ là một tấm màn đánh lừa con người ta bằng những dục vọng, những lấp lánh bề ngoài mà thôi.
Một lúc sau, Đức Trung bỗng quay sang hỏi Kim Ngân:
- Em định thế nào?
- Thế nào ạ? – Kim Ngân hỏi lại.
- Có định gặp Vĩnh Khanh nữa không?
Kim Ngân cúi đầu không định trả lời. Vì chính cô cũng không biết là
mình có nên gặp Vĩnh Khanh nữa hay không. Thực sự vào thời điểm hiện
tại, cô không muốn bản thân xuất hiện trước mặt anh một chút nào. Cứ cho là cô hèn nhát đi, nhưng quả thực là cô rất sợ!
- Em đã xin nghỉ việc ở Ngôi Sao Mai rồi. Hoàng Mai cũng không còn
điên nữa…Có lẽ ngày mai em sẽ chuyển tới sống ở thành phố khác.
- Em định bỏ đi thật sao? Mọi chuyện rõ ràng có khúc mắc mà. Tại sao
lại không nói cho cậu ta biết? Anh tin là Vĩnh Khanh sẽ hiểu được.
Kim Ngân nghe vậy liền cười khổ, trong lòng xót xa như có ai xát muối vào. Sẽ hiểu ư? Vĩnh Khanh sẽ hiểu ư? Thật nực cười! Bởi nếu anh ta
hiểu, thì mười năm trước đã chịu nghe cô giải thích rồi. Nếu anh ta chịu hiểu, thì có lẽ cô đã bớt hận bản thân hơn.
- Mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu – Kim Ngân nói – Nếu ai
đó mất đi một đứa con, mất đi niềm hy vọng lớn nhất trong cuộc đời thì
chính nỗi tuyệt vọng sẽ khiến họ trở lên ích kỷ, đáng thương và lòng
mang đầy thù hận. Hơn nữa, Vĩnh Khanh lại là một con người cao ngạo, vô
tình, anh ta không đời nào tha thứ cho em đâu. Mười năm trước thế, trăm
năm sau cũng sẽ như thế mà thôi.
Đức Trung nói trong tiếng thở dài:
- Cả Vĩnh Khanh và em đều là những con người cố chấp. Ông trời để hai người gặp nhau đúng là một sự sai lầm.
Kim Ngân không trả lời lại, bởi cô không còn gì để nói nữa. Khi con
người ta đã ngầm thừa nhận một điều, họ sẽ không muốn nói ra cho người
khác biết. Đúng, ông trời đã sai lầm…Vì sai ngay từ đầu cho nên ông ta
mới muốn sửa lại tình cuộc! Ông ta muốn anh và cô mãi mãi không thể đến
được với nhau.
Cô đã rất yêu anh!
Nhưng ông trời lại không để anh yêu cô.
Đến tột cùng, cũng chỉ là do cô tự đa tình mà thôi.
Đến nơ
i, Kim Ngân mỉm cười chào Đức Trung rồi bước vào nhà. Cô đã sống ở ngôi
nhà này mười năm, cũng là mười năm cùng nó sống với cơn ác mộng về Vĩnh
Khanh. Có lẽ, tất cả nên chấm hết ở đây thôi. Dù sao thì anh vẫn còn
sống, vẫn còn thở chung một bầu không khí với cô, vẫn còn có thể trở về
bên Hoàng Mai và xây dựng gia đình…Kim Ngân cô còn mong gì hơn? Mọi
chuyện nên kết thúc ở đây thôi.
Nhìn theo dáng người mảnh mai, yếu ớt của Kim Ngân bước vào trong
nhà, Đức Trung không kìm được liền đưa tay lên cửa kính xe và miết khẽ.
Cơ hồ như muốn bắt lấy hình dáng cô.
Mười năm rồi, mười năm không gặp mà cứ ngỡ là cả kiếp người đã đi
qua. Cứ tưởng những tình cảm xưa kia đã nằm lại vùng trời ảm đạm ấy,
Nhưng không, nó vẫn còn đây. Đợi một ngày gặp lại cố nhân liền bung nở
như một bông hoa gặp thời…
Anh im lặng nhìn theo dáng cô, trong đầu chợt hiện lên một bài thơ mà ngày xưa ông nội vẫn hay ngâm:
“Cố nhân ơi hỡi cố nhân
Ngoảnh đi ngoảnh lại bỗng mòn tháng năm
Tóc người đã phủ hoa râm
Tóc ta cũng bạc, đồi mồi cũng chêm
Hoa rơi hoa sầu trước thềm
Duyên này đành lỡ, tình này đành phai.”
Duyên này đành lỡ, tình này đành phai!
Đức Trung nhìn vào khoảng hư không trước mắt. Mới vừa rồi nó còn lưu
hình bóng cô, vậy mà giờ đã thành một mảng tối trống rỗng, cô lạnh.
Anh mỉm cười, tự vấn với lòng:
- Kim Ngân, em đi qua đời anh thật sao?
.
.
.
Sáng hôm sau, cạnh cửa sổ của một căn nhà nhỏ phía nam thành phố. Một
người phụ nữ đẹp bưng tách cà phê đứng ngắm cảnh bình mình. Ánh mắt bà
nhìn về phía xa xa, vô định như không có tiêu điểu. Khuôn mặt đượm một
vẻ ưu tư.
Bình minh khác với hoàng hôn ở chỗ, màu đỏ của nền trời chỉ hồng chứ
không ối! Không gây cho người ta cảm giác man mác buồn. Có một số người
trầm tính thường thích hoàng hôn hơn bình minh. Họ cho rằng, những lúc
như vậy, họ thấy mình bình yên giữa cuộc đời xô bồ này. Bất giác, đôi
môi của người phụ nữ đó khẽ giãn ra thành một nụ cười. Một nụ cười theo
đúng nghĩa.
Có lẽ là vậy, mỗi người mỗi tính, mỗi người một số phận…Dù thích
hoàng hôn hay bình minh thì họ vẫn phải quyết định cho cuộc đời của
mình.
Con trai bà cũng vậy. Mười năm trước, nó đã quyết định bỏ sang Mỹ, mặc kệ cho bà ngăn cản thế nào.
Nó thật đáng thương. Nó giống bà ở điểm sống tình cảm. Vì sống tình
cảm nên mới đáng thương. Dù có lý trí tới đâu thì cũng không chèn ép
những tình cảm thuần túy trong ta. Bà rất phản đối những con người như
bố của Vĩnh Khanh, ông cả đời lăn lộn bên ngoài, cả đời nếm trải những
khó khăn, gian khổ…Nhưng lại không bao giờ để bản thân được sống vì tình yêu một lần. Bà không quan trọng ai là đàn ông thế này, đàn bà thế
kia…Bà chỉ nghĩ, trong cuộc sống đầy rối ren này, vẫn còn tồn tại một
thứ có thể khiến con người ta chết đi sống lại được.
Đó là tình yêu.
Mười năm trước, Vĩnh Khanh vì một người con gái tên Kim Ngân mà phải
bỏ sang Mỹ. Nếu không phải vì bố cô thiếu nợ, rồi bị người ta dọa giết
thì Vĩnh Khanh đã chẳng bỏ sang Mỹ. Hương Liên nói, con trai bà có hai
sự lựa chọn. Một là lấy Hương Liên, hai là tới một nơi thật xa. Nếu
không thì Minh Duy sẽ giết bố của Kim Ngân.
Chính vì vậy mà nó mới bỏ sang Mỹ.
Bà là mẹ, nhưng lại không thể làm được gì cho con trai. Nhìn nó tiều tụy vì đau khổ từng ngày…Còn gì có thể đau khổ hơn chứ?
Người phụ nữ ấy cúi xuống nhìn tách cà phê đã nguội trong tay. Trái
tim cũng lạnh ngắt theo từng cái thở dài trên môi. Cuộc sống này là một
quả cầu tuyết. Khi bị thượng đế lắc lên, mọi thứ đều sẽ đảo lộn, rối
ren. Con người hại con người để sống. Và tất nhiên, họ cũng sẽ yêu nhau
để sống.
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trong túi áo của bà bỗng nhiên rung
lên. Vội đặt tách cà phê lên bậu cửa sổ, bà đưa điện thoại lên tai nghe.
- Tôi nghe.
Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì, chỉ biết sau khi nghe
xong, khuôn mặt của bà chợt biến sắc. Trong đôi mắt như ánh lên sự kinh
ngạc cùng lo lắng. Cuối cùng, bà nói:
- Con trai tôi đang nằm ở bệnh viện nào? Nó bị sao vậy?
- …
- Vâng vâng, được rồi. Tôi sẽ đến ngay.
Gập điện thoại lại, trong lòng bà bỗng nhiên rối bời. Không xong rồi, cuối cùng thì ngày này cũng đã đến. Những bí mật vùi chôn bấy lâu nay
cũng đã được mở ra.
Mười năm trước, con trai bà bị tai nạn. Không phải hy hữu! Bà nghĩ
như vậy. Nhưng dù là cố tình hay vô tình đi chăng nữa, thì nó cũng đã
thoát khỏi những đau khổ mà thời gian đó nó đang phải gánh chịu. Năm đó
bà đã nhờ Hương Liên thông báo cho Kim Ngân rằng Vĩnh Khanh đã chết. Bà
biết là cô sẽ không tin, nên đã làm một đám tang giả tại nhà.
Bà không có ý gì khác, bà chỉ mong Vĩnh Khanh có thể vứt toàn bộ quá
khứ đi mà sống vui vẻ. Ông trời đã cho nó trở về sống, là phải bắt đầu
một cuộc sống mới. Tất cả đều mới. Không có Kim Ngân, không có Hoàng Mai và không có những thứ gọi là tình yêu đau khổ đó.
Chỉ tiếc ông trời trêu ngươi, không ai có thể vùi chôn bí mật mãi mãi…
Cuối cùng, điều gì đến rồi cũng sẽ phải đến thôi.
.
.
.
Trong lúc ấy, tại quán cà phê quen thuộc. Linh cùng Hữu Quân đang ngồi
nói chuyện với nhau. Tại nơi đây, lúc nào cũng thế, chỉ có những bản
nhạc Jazz nhẹ nhàng, chỉ có hương cà phê nồng nàn và chỉ có một cảm giác yên tĩnh, thanh bình đang diễn ra. Tựa như cuộc sống xô bồ ngoài kia bị tấm cửa kính của quán cà phê này ngăn cản. Nó chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào bằng ánh mắt đầy thèm muốn mà thôi.
Hữu Quân đưa tay quấy nhẹ tách cà phê, ánh mắt mông lung, chăm chú
nhìn vào chất lỏng màu đen sóng sánh trong thành tách ấy. Khuôn mặt anh
lộ một nét gì đó như là buồn chán. Anh không nhìn người con gái xinh đẹp đối diện, nói:
- Lại bị lên báo rồi. Cuối cùng thì cũng vẫn là những bài viết tiêu cực. Chẳng có lời nào tốt đẹp cả.
Linh ngồi đối diện, mỉm cười đáp:
- Đã là một ngôi sao thì phải chấp nhận bị chèn ép bởi những ngôi sao khác. Và cũng đồng nghĩa với việc, anh phải chịu sự rình mò, soi mói
của những con mắt trên thế gian này.
Hữu Quân khẽ cười:
- Nhưng anh chẳng quan tâm mấy. Mình sống ra sao thì lương tâm tự đánh giá. Cứ coi như họ đang PR cho anh đi cũng được.
- Anh biết thế là tốt.
Bản nhạc nhẹ nhàng vẫn như một dòng nước uyển chuyển trong thinh
không, khiến thần thái con người ta trở lên nhẹ bẫng như một đám mây
trắng. Hữu Quân nhìn về phía chiếc đàn mà hôm nọ anh đã chơi. Bài hát
“rất muốn rất muốn” cũng đã thu xong rồi. Một đoạn cũng đã dự tính sẽ
đưa lên làm nhạc nền cho trailer của phim. Chỉ tiếc là anh không thể
dành riêng nó cho Linh mà thôi.
- Em không trách anh sao? – Hữu Quân nhìn Linh hỏi.
Đôi hàng mi cong của Linh khẽ chớp. Cô không biết phải trả lời sao
với Hữu Quân nữa. Đương nhiên là cô có giận anh. Chỉ là cái giận trong
cô không giống như cái giận mà người ta vẫn nghĩ. Cô trách anh sao lại
đối xử với Quyên Vỹ như vậy. Cho dù biết chuyện tình cảm là không nên
miễn cưỡng, nhưng Linh nghĩ, có đôi khi bản thân nên mở lòng một chút để đón nhận tình yêu. Tình yêu là quá trình cho và nhận. Người đời vẫn
thích nhận mà chẳng thích cho. Giờ đây có người sẵn sàng cho anh thứ
thiêng liêng nhất đời, sao anh ấy lại trốn tránh chứ?
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Mọi chuyện không phải chỉ đơn
thuần như ta nghĩ. Vì đặt mình vào hoàn cảnh của anh sẽ hiểu rõ thôi.
Ngay đến chính bản thân Linh cũng đâu có đón nhận anh?
Linh đã từng đọc được ở đâu đó một lời rằng: “Những hành trình đi từ
trái tim tới trái tim là cả một hành trình dài, rất dài…và sẽ không bao
giờ có điểm kết thúc.”
Đúng vậy, sẽ không bao giờ có điểm kết thúc.
Linh ngẩng mặt lên, nói:
- Chuyện qua rồi thì cứ cho qua đi. Em trách anh thì được gì?
- Tại sao em lại không có chút gì gọi là giận dỗi vậy? Anh đã mong em nổi khùng lên như cái cách em giận người yêu em năm xưa biết bao.
Hóa ra là thế. Hóa ra anh mong cô giận anh. Nhưng xin lỗi! Cô không làm được.
- Hữu Quân, anh si tình quá! – Linh nói.
- Phải, tôi si tình! Cuối cùng thì em cũng biết là tôi si tình rồi!
Hữu Quân bất ngờ đứng dậy quát lớn khiến cho bầu không khí trong quán cà phê như một phản ứng hóa học, bị biến đổi sang một dạng khác. Anh
trừng mắt nhìn Linh, nhưng trong đôi mắt ấy lại chỉ toàn đam mê, phẫn nộ và không cam tâm.
Tại sao? Anh yêu cô như vậy, tại sao cô lại không yêu anh?
Chẳng phải cô từng nói ở bên cạnh anh rất yên bình hay sao? Chẳng
phải cô nói cô thích sự thuần khiết của anh hay sao? Đã thích anh như
vậy, tại sao lại không yêu anh?
Có rất nhiều người trong quán đã quay ra nhìn Hữu Quân, trong ánh mắt lộ ra vẻ tò mò. Linh cũng hơi bất ngờ về sự quá khích này của anh.
Nhưng khi cô còn chưa kịp nói anh bình tĩnh lại thì anh đã nói tiếp:
- Linh, bây giờ tôi nói: Tôi yêu em! Và tôi hỏi: Em có yêu tôi không?
- …
Linh không trả lời, ánh mắt cô chiếu thẳng vào Hữu Quân như muốn bộc lộ tâm trạng của cô lúc này. Cô đang tức giận!
Cô không thích có ai hỏi cô điều đó. Yêu hay không thì tự cô có câu
trả lời, còn để người khác phải hỏi hay sao? Vả lại, nếu tình yêu chỉ
được đặt trong hai từ “có” và “không” thì cô thấy nó quá đơn giản rồi.
Mất một khoảng thời gian khá dài đợi Linh trả lời, Hữu Quân mới có
thể tỉnh táo lại được. Anh đang làm gì thế này? Ép cô yêu anh ư? Anh bị
điên rồi. Bị điên mất rồi. Từ trước tới nay, Linh đối với anh thế nào,
chẳng lẽ anh còn không biết?
Tất cả chỉ được gói gọn trong hai chữ bạn bè mà thôi!
Hữu Quân cười khổ, cuối cùng anh đành cúi đầu xuống. Như buông xuôi
tất cả những lý trí, cao ngạo bấy lâu qua mình xây dựng lên. Giờ đây,
anh chỉ là một kẻ bại trận trong tình yêu mà thôi.
- Được, anh đã có câu trả lời. Em không cần phải nói nữa.
Sau đó, Hữu Quân bỏ đi trước ánh mắt tò mò của những con người nơi
đây và con mắt phức tạp của Linh. Anh tự dặn lòng rằng không được quay
đầu lại, dù chỉ một lần. Trên con đường này, hãy cứ để mình anh làm kẻ
lãng du cô độc đi, hãy cứ để anh là kẻ chỉ biết chờ đợi đi, hãy cứ để
anh là một kẻ tồi tệ chỉ đáng nhận lấy sự thất bại trong tình yêu đi.
Và, hãy cứ để anh đáng thương như anh vốn vậy đi.
Cuối cùng thì Hữu Quân anh cũng ngộ ra một điều, tình yêu là thứ xa xỉ biết bao nhiêu!
Đoạn Hữu Quân vừa bỏ đi, thì cũng là lúc điện
thoại Linh rung lên. Cô nhíu mày nhìn vào màn hình, phát hiện ra người
gọi là bà Hướng – mẹ của Hữu Quân thì không khỏi ngạc nhiên. Tại sao mẹ
lại gọi cô vào giờ này nhỉ? Gạt những mối tâm tư trong lòng qua một bên, không kịp suy nghĩ nhiều, Linh liền mở máy rồi đưa điện thoại lên nghe.
- Có chuyện gì vậy mẹ?
Giọng nói mệt mỏi của bà Hướng truyền đến tai Linh:
- Linh, có chuyện xảy ra với Thiên Hoàng rồi. Nó đã nhớ lại tất cả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT