-Chúng ta phải đi rồi, Jenny!-Jung Hoon nắm bàn tay phải của tôi.

-Jen, về thôi!-Max tóm lấy cổ tay trái của tôi.

Tôi đang đứng giữa hai người. Thật sự tâm trạng lúc này rất rối bời. Nhìn Max đứng trước mặt, tôi ko biết là mình vui hay buồn. Cảm xúc thì lộn xộn, ý nghĩ thì rối tung hết cả lên. Có lúc, tôi thấy hạnh phúc đến phát điên lên, chỉ muốn chạy ào vào lòng anh ấy, ôm chặt lấy anh ấy. Có lúc lại sợ hãi, muốn trốn chạy. Max nhìn tôi bằng ánh mắt tha thiết, nài nỉ. Tôi cảm nhận được trong ánh mắt ấy chứa đầy những tâm sự. Chưa bao giờ tôi thấy anh ấy buồn như lúc này. Trái tim tôi thổn thức…nước mắt tưởng chừng đã khô cạn, giờ đây lại sắp tuôn trào…Tôi ko biết mình nên làm gì thì mới đúng. Nếu đến với Max, còn Jung Hoon thì phải làm sao? Tôi sống được đến bây giờ chẳng phải là nhờ có anh ấy hay sao? Tôi đâu thể hủy hôn với anh ấy được. Nhưng tôi lại ko đành lòng rời xa Max…Tôi là một đứa chẳng ra gì. Tất cả mọi người xung quanh đều bị tôi làm tổn thương…Có phải tôi đã quá tham lam?...

Tôi giật phắt tay mình ra khỏi tay của cả hai người. Ngay lúc này tôi cần sự yên tĩnh, cần phải suy nghĩ thật kĩ lưỡng. Tôi như đang đi trên một sợi dây mỏng manh. Chỉ cần bước sai một bước thì sẽ gây ra một hậu quả khôn lường. Tôi chạy nhanh ra phía cổng phi trường. Việc đầu tiên mà tôi có thể làm trong lúc này là rời khỏi nơi đây. Max đuổi theo sau lưng, luôn miệng gọi tên tôi nhưng tôi vẫn mặc kệ. Khi tôi ra đến cổng thì gặp Uno, Xiah, Micky và Hero đang bước xuống xe. Có lẽ là chuẩn bị vào trong sân bay. Tôi đứng lại, nhìn họ trong giây lát rồi lại tiếp tục chạy. Tôi cứ cắm đầu chạy mà ko hề biết rằng mình đang băng qua đường cao tốc.

-JEN! ANH YÊU EM-giọng Max vang lên thật to, thật rõ, át hết tất cả mọi tiếng động xung quanh.

Tôi lập tức đứng khựng lại. Máu như đông cứng. Mọi hoạt động của cơ thể đều bị trì hoãn. Cái cảm giác này ko biết phải diễn tả thế nào thì mới chính xác. Bất chợt một âm thanh lớn vang lên rất gần ở bên tai. Tôi như sực tỉnh, quay người về phía phát ra tiếng động đó. Ở trước mặt tôi là một chiếc xe tải rất to. Không hiểu sao lúc ấy mọi dây thần kinh của tôi như bị tê liệt. Tôi cứ đứng như trời trồng ở đó, nhắm mắt…chờ đợi một điều khủng khiếp sắp xảy ra với mình…

-JEN! CẨN THẬN-tiếng Max vang lên rất gần.

Tiếp theo, tôi bị một cái gì đó đẩy thật mạnh, văng sang một bên đường. KE…E…ÉT…RẦM. Đó là tất cả những gì tôi nghe được ngay sau đó. Cổ tay trái của tôi đau nhói, đau đến mức ko thể nâng cánh tay lên được. Toàn thân ê ẩm vì cú ngã vừa rồi. Tôi cố hết sức ngồi dậy, khẽ mở mắt. Đập vào mắt tôi là Max đang nằm bất tỉnh trên đường. Chỗ anh ấy, một vũng máu đỏ đang loang ra…loang ra…Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Cổ họng thì như có một vật nặng đè xuống. Khó thở…Đau đớn…Xung quanh, tiếng la hét, tiếng còi xe…tất cả mọi âm thanh đều rất hỗn độn…Hai tai tôi ù lên. Mọi thứ trước mắt dần dần trắng xóa…Và rồi tôi ko còn nhận thức được việc gì nữa…

*****************************

Max.

Tôi thấy mình bị hất tung lên cao rồi rớt thật mạnh xuống mặt đường. Khắp người đau buốt như bị ai đâm hàng ngàn mũi dao nhọn. Đầu đau như búa bổ. Mọi kí ức, mọi hình ảnh cứ hiện lên…hiện lên… càng lúc càng nhanh. Chúng đan xen, chồng chất lên nhau. Rồi mọi thứ cũng dần dần biến mất, chỉ còn lại hình ảnh của một người con gái xâm chiếm hết người tôi. Khuôn mặt ấy vừa làm tôi đau lại vừa làm tôi thấy hạnh phúc. Jen…Jen…Jen…cái tên đó cứ văng vẳng bên tai như muốn nhắc nhở tôi ko được quên…Tôi thấy mình ko còn một chút sức sống…Mọi tiếng động xung quanh bỗng im bặt…Trước mắt tôi là một bức màn tối đen như mực…

---o0o---

Tại bệnh viện.

Jen.

Tôi mở mắt ra. Mọi thứ xung quanh đều trắng toát. Ko cần nghĩ ngợi nhiều cũng biết đây là đâu. Đầu óc tôi lúc này cứ quay cuồng, đau kinh khủng. Mọi thứ cứ rối tung cả lên…Một lúc sau, mọi kí ức mới dần dần được sắp xếp lại…Đầu tiên là tôi đến sân bay với bố mẹ và Jung Hoon…Tiếp theo là Max đến…Tôi gặp 4 người còn lại của DB…Max nói yêu tôi…Và…Nghĩ đến đây thì trái tim tôi đau nhói, quặn thắt. Ngẹt thở. Toàn thân như muốn nổ tung ra. Tôi khóc. Những giọt nước mắt thấm vào môi…mặn chát. Cổ họng nghẹn ứ lại. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hoảng loạn hơn lúc này. Tôi sợ!…Nếu Max xảy ra chuyện gì thì…Tất cả đều là lỗi của tôi. Chính tôi đã hại anh ấy. Tôi căm ghét bản thân mình tột độ. Ngay giây phút này tôi đã biết trái tim mình dành cho ai. Là anh ấy…

-Jen? Em tỉnh rồi! Thật tốt quá!-Hero xuất hiện trước cửa phòng, nhìn thấy tôi, anh ấy thốt lên bằng vẻ vui mừng. Sau đó chạy đến ôm chầm lấy tôi.

-Ô?... Ko sao rồi, Jen đã ko sao rồi!-giọng Uno hét toáng lên.

Ngay lập tức Hero buông tôi ra. Trước mắt tôi lúc này là Uno, Micky và Xiah. Tôi ko còn tâm trạng nào để quan tâm đến họ. Tôi ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm Max… Ko có anh ấy!

-M…Max…Anh ấy…-tôi nói ko nên lời.

-À!... Bị chấn thương ở đầu, nhưng bây giờ đã ko sao rồi-Micky đáp.

-Cậu ta đang nằm ở phòng bệnh đối diện ấy. Kuo bảo sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi!-Xiah tiếp lời.

Tôi thở hắt ra. Thật may mắn quá! Max ko sao. Tôi như vừa trút được một gánh nặng. Cả người nhẹ hẫng. Bây giờ tôi mới cảm thấy mình đang sống. Lúc nãy thật sự tưởng chừng như sắp chết đến nơi. Như có một cái gì đó thôi thúc, tôi leo xuống giường, cứ để mặc chân trần mà chạy ra khỏi phòng. Ra khỏi cửa, tôi **ng ngay bố, mẹ, Jung Hoon, Bi, Kyo và cả Geun Young.

-Em tỉnh rồi sao? Có cảm thấy đau ở đâu ko?-Jung Hoon bước đến gần, ân cần hỏi.

Tôi lắc đầu rồi bước nhanh về phía căn phòng đối diện. Nhưng Bi đã kịp thời nắm tay tôi kéo lại:

-Mới tỉnh dậy mà lại đi đâu nữa? Làm ơn đừng coi thường sức khỏe của mình nữa được ko…cô Hai của tôi?

-Vào phòng ngay đi!-bố ra lệnh.

Tôi đưa mắt nhìn khắp một lượt mọi người. Trên gương mặt ai cũng hiện rõ sự lo lắng và rất…nghiêm khắc. Có vẻ như lần này họ quyết tâm ko cho tôi làm những việc ngu ngốc gây ảnh hưởng cho sức khỏe thêm một lần nào nữa. Vừa lúc đó, 4 người DB cũng bước ra khỏi phòng. Họ định đuổi theo tôi nhưng vì thấy có bố mẹ tôi ở đó nên họ chỉ cúi đầu chào rồi nhanh chóng bước vào phòng Max. Tôi biết dù có muốn đến mức nào cũng ko thể ko nghe lời mọi người. Và nhất là tôi cũng ko muốn để họ phải lo lắng thêm nữa. Thế nên chần chừ trong giây lát, tôi quay lưng lại, bước về phòng mình…Bất chợt Xiah từ phòng đối diện mở toang cửa ra, và hét toáng lên bằng giọng hí hửng:

-Max tỉnh lại rồi Jen!

Nghe được tin ấy, tôi ko còn để ý gì đến xung quanh. Cũng chẳng còn quan tâm đến bố mẹ hay Bi gì nữa. Trong tâm trí lúc này chỉ còn sự vui mừng và hình ảnh của Max. Tôi nhanh chóng chạy vào phòng đối diện. Max đang ngồi dựa lưng vào thành giường. Xung quanh là 4 người của DB và bố mẹ anh ấy. Anh ấy nhìn mọi người một lượt. Mới đầu là tròn mắt, sau đó là nhíu mày ra vẻ rất ngạc nhiên. Bất chợt Max lên tiếng:

-Tôi đang ở đâu đây? Các người là ai? Tôi ko quen các người-anh ấy nói bằng giọng hoảng sợ. Rồi bất chợt anh ấy ôm lấy đầu, lẩm bẩm-tôi là ai?... Tôi là ai?... Tại sao tôi ko nhớ gì hết?...

-Chang Min! Con làm sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu hả?-mẹ Max đặt tay lên vai ann ấy ân cần hỏi.

Anh ấy hất mạnh tay bà ra và trừng mắt nhìn mọi người. Trông anh ấy lúc đó ko giống như ngày thường. Rất lạnh lùng, rất hung dữ. Trong ánh mắt hiện rõ sự hoảng loạn, cô độc. Tôi và cả mọi người đều rất ngạc nhiên. Không hiểu anh ấy bị làm sao nữa. Chẳng phải Kuo bảo là đã ko sao rồi hay sao? Tự dưng giờ lại như thế…

-Max! có cần tôi gọi bác sĩ cho cậu ko?-Uno hỏi nhỏ.

-Tôi ko quen các người. Các người cút hết đi. Cút ra khỏi đây!-Max hét lên và vơ tay đánh đổ hết tất cả mọi thứ xung quanh.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi cũng làm theo lời của Max. Tất cả lần lượt đi ra ngoài. Tôi vẫn chần chừ, chưa muốn ra khỏi đó. Tôi ko muốn để Max một mình, nhất là khi anh ấy đang trong tâm trạng như thế. Nhưng Micky đã lên tiếng khuyên và nắm tay tôi kéo đi:

-Có ở đây thì cũng chẳng làm được gì đâu. Chúng ta tìm Kuo đến thì may ra giúp được cậu ta. Đi thôi Jen!

Nghe có vẻ có lí, tôi quay đầu, bước theo Micky. Bất chợt Max ngẩng đầu lên và gọi tên tôi:

-Jen?

Tôi và Micky đứng khựng lại. Max nhanh chóng bước xuống giường và đi đến chỗ tôi. Anh ấy nắm lấy hai vai tôi và xoay người tôi lại. Bây giờ, tôi và anh ấy đang đứng đối mặt với nhau. Max nhìn tôi ko chớp mắt. Khuôn mặt dần dần dãn ra và một nụ cười xuất hiện trên môi. Anh ấy ôm chầm lấy tôi và luôn miệng gọi tên tôi:

-Jen!...Jen!...Anh gặp được em rồi!...

Tuy có phần ngạc nhiên trước hành động kì lạ đó của Max nhưng tôi và cả Mic chỉ đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều ko nói gì hay hỏi gì trước mặt anh ấy. Bởi chúng tôi sợ sẽ khiến anh ấy cảm thấy khó chịu. Sau khi đã giúp Max uống thuốc và dỗ dành anh ấy ngủ, tôi với Mic nhanh chóng đến phòng làm việc của Kuo. Mọi người đều đã có mặt ở đó. Bầu không khí thật căng thẳng, ko có lấy một tiếng động. Khuôn mặt ai cũng toát ra vẻ lo lắng. Có lẽ Kuo đã thông báo về tình trạng bệnh của Max. Vừa thấy tôi, mẹ của Max đã lập tức thay đổi thái độ, khuôn mặt từ buồn rầu chuyển sang tức giận. Bà đẩy tôi ra khỏi phòng và hét lên:

-ĐI! TÔI KHÔNG MUỐN THẤY MẶT CÔ NỮA. CHỈ VÌ CÔ MÀ CON TRAI TÔI KHÔNG CÒN NHỚ ĐƯỢC BỐ MẸ CỦA NÓ, KHÔNG CÒN NHỚ CẢ TÊN NÓ… CÔ LÀM ƠN ĐI ĐI!...

Sau đó bà đưa tay ôm lấy ngực, khóc nghẹn ngào…Tôi cũng khóc…Nước mắt từ từ ứa ra…tràn đầy hai đôi mắt…trào ra khỏi khóe mắt…lăn dài trên hai gò má…thấm vào môi…mặn chát…Phải rồi! Tất cả đều là lỗi của tôi. Vì tôi mà Max mới ko còn nhớ được bất cứ thứ gì. Ngay cả bản thân mình là ai, anh ấy cũng ko biết… Thế mà Max lại nhớ tôi, tôi thật sự ko xứng đáng với tình cảm sâu nặng ấy…Tôi căm ghét bản thân mình ghê gớm. Từ trước đến giờ, tôi luôn là một đứa gây rắc rối. Năm ấy, chính vì tôi mà anh Song Chul mới ra đi mãi mãi. Đến ngày hôm nay, Max lại vì tôi mà mất trí nhớ. Và cả những chuyện lộn xộn đối với DB đều là một tay tôi gây ra…Thế nhưng… tôi ko thể rời xa Max lúc này. Tôi muốn ở cạnh anh ấy. Anh ấy cần tôi…Tôi ko muốn đi…Ngàn lần ko muốn…

-Bác đừng đối xử với cô ấy như thế. Jen chẳng có lỗi gì cả-Uno nhíu mày, nói bằng giọng khó chịu.

Còn Hero thì choàng tay ôm lấy tôi, vỗ về.

-Ko có lỗi? Thế vì ai mà con trai tôi ra nông nỗi này? Chẳng phải là cô ta sao?-bố Max chỉ tay về phía tôi, gắt.

-Trong chuyện này sao có thể trách Jen được? Cô ấy có muốn thế đâu-Xiah dường như mất hết bình tĩnh nên cũng gắt lên.

-Vâng! Đúng đấy ạ! Cháu biết hai bác đau lòng về chuyện của Max. Nhưng Jen cũng đau lòng không kém. Đừng dày vò cô ấy nữa-Kuo nhẹ nhàng nói.

-Lần này chắc chắn là Max cần Jen. Cô ấy nếu ko ở bên cạnh Max thì…kết cục của cậu ta sẽ ko hay đâu. Cháu chỉ muốn thông báo như thế thôi. Còn lại, hai bác muốn quyết định thế nào thì tùy-Micky nói bằng giọng lạnh lùng.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn anh ấy. Có kẽ ko ai hiểu được ẩn ý trong lời nói ấy. Nhưng tôi thì biết rất rõ. Max bây giờ chỉ còn nhớ được một mình tôi. Và anh ấy rất cần tôi…Nhưng tại sao Mic ko nói thẳng ra? Tại sao anh ấy lại úp úp mở mở như thế? Hoàn cảnh bây giờ ko cho phép tôi và cả anh ấy giữ bí mật kia. Nếu ko nói ra, bố mẹ Max nhất định là sẽ ko cho phép tôi chăm sóc anh ấy. Đang định mở miệng nói thì bất chợt bố Max tiến đến gần chỗ tôi. Ông ấy nhìn trừng trừng vào tôi bằng ánh mắt đầy sự căm phẫn.

-Cô!...Tuy tất cả mọi người đều đứng về phía cô nhưng cô cũng đừng vội mừng. Đừng bao giờ nghĩ là có thể đến gần thằng Chang Min. Tôi sẽ ko để cô có cơ hội hại nó thêm một lần nữa đâu-ông ấy gằn giọng.

Sau đó ông ấy dìu mẹ Max đi ra khỏi phòng. Tôi đứng sững người. Vẫn biết những điều tôi gây ra cho Max là ko thể tha thứ. Thế nhưng tôi vẫn ko thể ko cảm thấy đau khi thấy bố mẹ anh ấy giận như vậy. Mặc cảm tội lỗi…nhục nhã ê chề…tôi thấy mình trở nên xấu xa mất rồi…Trước đây tôi vẫn cứ nghĩ chỉ cần hai người yêu nhau thì sẽ được hạnh phúc và sống vui vẻ bên nhau. Thế nhưng hoàn cảnh hiện nay đã giúp tôi hiểu ra rằng tình yêu ko phải lúc nào cũng dễ dàng như tôi tưởng. Một bên là gia đình Max cấm đoán. Một bên là gia đình tôi thúc ép chuyện kết hôn với Jung Hoon. Phần còn lại là dư luận, Vincent và công ty đại diện của DB…Tất cả những chuyện ấy đang đè nặng lên tôi, vây chặt lấy tôi. Phải khó khăn lắm tôi mới nhận rõ được người mình yêu là ai. Thế mà giờ đây lại...Cả thân thể lẫn trái tim tôi đều đang chao đảo. Yêu Max bây giờ là rất khó khăn, đến mức tưởng chừng như ko thể nào vượt qua được. Thế nhưng tôi ko hối hận. Một chút cũng ko. Tôi cần phải cố gắng hết sức, ko được phép khóc lóc, dựa dẫm vào người khác như trước đây nữa. Lần này nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng vì tình yêu của mình. Cố lên!...Tôi cắn chặt môi để kìm chế cảm xúc của bản thân, đưa tay lau những giọt nước mắt còn vương lại trên mặt. Nở một nụ cười để lấy lại tinh thần. Minnie, chúng ta cùng cố gắng nhé!-tôi nhủ thầm…

4 người DB, tôi và cả Kuo về lại phòng bệnh của Max. Trên đường đi, họ đã thông báo về tình trạng bệnh của anh ấy. Kuo đoán có lẽ là do chấn thương ở đầu gây nên tình trạng tạm thời mất kí ức của anh ấy. Và tình trạng ấy ko thể biết trước được là sẽ kéo dài trong bao lâu. Có thể chỉ là 1 tuần hoặc hơn nữa là 1 năm, 10 năm…mà cũng có thể là chẳng bao giờ Max có thể tìm lại được kí ức của mình… Thế nhưng Kuo bảo chấn thương ở đầu của Max là ko nghiêm trọng, nếu ko muốn nói là chẳng có gì. Thế mà lại có thể làm anh ấy bị mất trí nhớ. Chính điều này đang làm Kuo phải đau đầu suy nghĩ. Và hơn nữa, sau khi nghe tôi và Mic kể về việc Max vẫn còn nhận ra tôi thì Kuo và những người còn lại đều rất bất ngờ. Kuo bảo trước giờ anh ấy chưa từng gặp một trường hợp nào lạ kỳ đến thế. Nếu đã mất trí nhớ thì sẽ ko còn nhớ được bất kì ai và bất kì thứ gì. Đằng này Max lại nhớ được tôi…Chúng tôi nhìn nhau bằng ánh mắt ái ngại, sau đó ai nấy đều thở ngắn than dài. Mặt mũi người nào cũng ủ rũ, thiếu sức sống. Nhìn họ như vậy, dũng khí vừa mới được bùng lên của tôi cũng giảm đi đáng kể. Quả thật mọi chuyện càng ngày càng rối bời như tơ vò…Chẳng biết còn những chuyện rắc rối gì chờ đợi tôi ở trước mắt nữa…

Trên đường đi, chúng tôi bắt gặp Tae Hee đang hớt hải chạy về phía phòng Max. Khi cô ta đến trước cửa phòng thì đúng lúc đó, Max mở cửa bước ra. Tae Hee mừng rỡ thấy rõ, cô cười thật tươi nhìn anh ấy. Nhưng anh ấy thì ngược lại, chỉ nhìn thoáng qua cô rồi đảo mắt xung quanh, tìm kiếm một cái gì đó. Bất chợt ánh mắt anh ấy chạm ánh mắt tôi. Một nụ cười nhẹ nhõm nở trên môi, Max tiến nhanh về phía tôi. Tae Hee cũng nhanh chóng chạy theo và bất ngờ ôm chầm lấy anh ấy từ sau lưng.

-Cô làm cái trò gì vậy? Bỏ ra đi!-Max nói bằng giọng khó chịu, đồng thời gỡ tay Tae Hee ra khỏi người.

-Em là vị hôn thê của anh. Lý do đó đã đủ để có thể ôm anh được rồi chứ?-cô ta buông tay ra, bình thản nói và đưa mắt về phía tôi, nở một nụ cười đắc thắng.

-Cái…cái gì?-Max lắp bắp hỏi lại-Tôi…tôi…ko tin…-anh ấy lắc đầu và nhìn Tae Hee bằng ánh mắt nghi ngờ.

-Nó ko nói dối đâu. Mẹ có thể làm chứng. Còn nếu con ko tin nữa thì có thể đi hỏi tất cả mọi người-mẹ Max từ trong phòng bước ra, lên tiếng.

Max nhíu mày suy nghĩ, hết đưa mắt nhìn Tae Hee lại đưa mắt nhìn tôi. Một thoáng hoang mang và lưỡng lự hiện lên trên gương mặt anh ấy. Ko hiểu sao nhìn thấy cảnh ấy, máu trong người tôi lại sôi lên dữ dội. Như có một trận cuồng phong lớn đang tàn phá mọi thứ trong người tôi. Ngay lúc này đây mọi suy nghĩ, mọi đắn đo và cả những lo lắng đều bị del sạch trong bộ não. Tất cả chỉ còn lại sự tức giận đang sục sôi. Một giọt nước tràn ra từ khóe mắt. Đây là lần đầu tiên tôi khóc khi thấy Max ở bên cạnh người con gái khác…Đưa tay quệt nước mắt, tôi xoay người và chạy đi thật xa…thật xa nơi đó…Tôi ko muốn nhìn thấy cái cảnh ấy nữa…một chút cũng ko…

Tôi cứ cắm đầu chạy…chạy mãi…chạy mãi…cho đến khi đôi chân cứng đờ lại, ko thể tiếp tục chạy được nữa. Lúc ấy tôi mới dừng lại. Cố lê cái thân thể ốm yếu đến chiếc ghế đá ở gần đó, thả phịch người xuống. Hơi thở hổn hển, dồn dập. Đầu óc quay cuồng vì não thiếu O2. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả quần áo. Da thịt đỏ phừng phừng. Xem ra khi có tâm trạng ko tốt thì chạy maraton là liều thuốc tốt số 1. Ngay lúc này đây tôi đã cảm thấy khá hơn rất nhiều…

Bất chợt có một bàn tay nắm chặt lấy cẳng tay của tôi. Một giọng nói run run vang lên bên tai:

-Sao em có thể chạy nhanh như thế hả?

Tôi ko đáp mà chỉ hất mạnh tay người đó ra. Cảm giác tức giận vừa mới lắng xuống, giờ đây khi thấy cái bản mặt của tên Max đáng ghét lại trỗi dậy mạnh mẽ. Gương mặt của tôi lúc này ko biết là đỏ đến mức nào nhưng tôi có thể cảm nhận được máu trong người đều đang dồn hết cả lên đầu. Mặt của tôi lúc này nóng phừng phừng như đang hơ trên lò than. Ko thể kìm chế được sự giận dữ của mình, tôi chộp ngay cánh tay Max và đưa miệng…cắn một phát rõ mạnh…

Sau khi khí áp trong người đã được điều hòa, tôi buông cánh tay ấy ra và thản nhiên đứng dậy, bỏ đi. Để lại một mình Max với cánh tay thương tật. Tuy ko nhìn lại nhưng tôi biết anh ấy đang nhìn theo tôi bằng một ánh mắt mở to với độ dãn nở đến mức vô cực của đồng tử. Cho đáng đời! Ai bảo dám… “phản bội” tôi chứ?

-Jen! Anh đã làm gì sai? Tại sao lại hành hung anh?-Max đuổi theo và lớn tiếng hỏi.

-Đồ lăng nhăng! Tránh xa tôi ra. Tôi ko muốn nhìn thấy anh nữa!-tôi hét toáng lên.

-Ko phải chứ? Anh lăng nhăng hồi nào?-Max khổ sở hỏi.

-Còn dám chối sao? Bây giờ ngay trước mặt tôi, anh có dám khẳng định lúc nãy khi được cô gái kia ôm, anh ko cảm thấy xao xuyến ko? Có dám khẳng định khi nghe chuyện anh và cô ta có hôn ước, anh đã ko hề bị chao đảo ko?-tôi tuôn ra một tràng. Im lặng trong hai giây, tôi nở một nụ cười nhạt nhẽo và tiếp tục nói-ko dám khẳng định có phải ko? Như thế đã đủ kết tội anh lăng nhăng rồi chứ?

-Trời ơi là trời!-Max giơ hai tay lên đầu, kêu gào thảm thiết-em cũng phải hiểu cho anh chứ? Bây giờ trong đầu anh ko có bất cứ một kí ức gì. Tự dưng lại có một cô gái đến bảo rằng cô ta là vị hôn thê của anh. Em bảo anh làm sao ko bị chao đảo được đây?-anh ấy tiến sát về phía tôi, nắm chặt lấy hai vai của tôi-Thế nhưng anh đã nhanh chóng rũ bỏ cái cảm giác ấy rồi. Mặc cho trước đây cô ta có thật là vợ chưa cưới của anh hay ko. Anh ko cần quan tâm. Lúc này, anh chỉ biết đến em, nghĩ về em…Jen! Nhất định phải tin anh.

Tôi chưa kịp có bất kì phản ứng gì thì đột nhiên từ đâu có một cánh tay kéo tôi ra khỏi anh ấy. Nhìn lại thì thấy 4 người DB đã có mặt đông đủ, ko thiếu một mem nào. Và người vừa có hành động chia rẽ tôi với Max là Uno.

-Lúc nãy tôi nói thế nào? Cậu muốn nói gì thì nói nhưng ko được **ng vào Jen cơ mà?-Hero gằn giọng, nhìn trừng trừng vào Max.

-Chúng ta đi thôi!-Uno nắm tay tôi dẫn đi.

-KHÔNG ĐƯỢC!-Max hét toáng lên-Chúng tôi vẫn chưa nói xong mà-anh ấy tóm lấy cổ tay còn lại của tôi.

-Chúng tôi đã cho cậu 5 phút rồi còn gì? Cậu ko biết chớp lấy cơ hội thì ráng mà chịu -Micky nhún vai.

-Đây là lần cuối cậu được phép nói chuyện riêng với Jen. Sau này cấm cậu đến gần cô ấy. Có biết ko hả?-Xiah vừa nói vừa lườm Max.

Sau đó họ kéo tôi đi vào trong bệnh viện. Tôi đến phát điên lên vì những hành động kì quặc của 4 người này. Chuyện giữa tôi và Max vẫn chưa được giải quyết xong vậy mà họ lại làm cho rắc rối thêm. Chẳng biết mấy cái ông này nghĩ gì nữa. Chắc là rảnh rỗi quá nên mới bày ra trò này. Thật tức chết mà!...

Tôi vùng tay ra khỏi Uno và ngúng nguẩy bước về phía ngược lại. Trước khi đi, tôi ko quên tặng họ một cái lườm thật sắc. Thế nhưng họ ko để tôi được toại nguyện. Xiah đã nhanh chóng chạy đến trước mặt tôi và đưa tay chặn lại…Tôi phồng mang trợn má nhìn anh ấy với hy vọng anh ấy nhìn thấy thế sẽ sợ và để cho tôi đi. Chứ thật tình tôi ko hề muốn mở miệng ra nói với họ. Như thế chỉ tốn nước bọt vô ích mà thôi…Bất chợt ánh mắt tôi chạm phải một vết thương trên cánh tay của Xiah. Nhìn kĩ lại thì thấy trên cả hai cánh tay anh ấy đều đầy rẫy những vết trầy xước rất nặng…Tôi ngước mắt lên nhìn anh ấy. Anh ấy vội vàng quay mặt sang nơi khác như để lảng tránh tia nhìn của tôi…Một tia chớp léo lên trong đầu, tôi đi nhanh về phía 3 người còn lại. Thấy thế, họ lập tức đưa hai tay ra sau lưng. Có lẽ là muốn giấu tôi cái gì đó. Mặt người nào cũng tái xanh. Họ lấm lét đưa mắt nhìn tôi. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của tôi thì họ lại giật mình rồi quay đầu sang nơi khác…

Bây giờ tôi mới để ý kĩ. Trên gương mặt của từng người, ai cũng đều có những vết thương còn rất mới. Tôi đến gần từng người và nhẹ nhàng kéo tay họ ra khỏi lưng. Tất cả đều giống Xiah. Đều là những vết trầy xước đang tấy đỏ và sưng mọng lên…

-Những cái này…là sao đây?-tôi nhìn chằm chằm vào những vết thương ấy, hỏi bằng giọng nghèn nghẹt.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, một thoáng bối rối xuất hiện trên gương mặt từng người. Cuối cùng, Hero, Xiah, Micky đổ dồn ánh mắt về phía Uno như thể trông chờ sự giúp đỡ từ người nhóm trưởng của họ. Tôi cũng dừng ánh mắt mình tại đôi mắt của anh ấy… Chờ đợi một câu giải thích. Uno hết gãi đầu rồi đến gãi tai. Cứ đứng loay hoay, đổi chân liên tục. Hệt như một đứa học trò ko thuộc bài đứng trước cô giáo…Rồi bất chợt anh ấy nở một nụ cười. Bộ mặt nhăn nhó khi nãy đã nhanh chóng được thay bằng một bộ mặt mới: hớn hở.

-Thật ra thì những vết thương ấy là do bọn anh bất cẩn bị té thôi-Uno đáp một cách trôi chảy. Sau đó anh ấy liếc mắt về phía Hero, chớp chớp liên tục.

Như hiểu ý, Hero cũng cười và tiếp lời:

-Uh, đúng rồi. Em cũng biết cái sân trước nhà mình kinh khủng như thế nào mà. Chỉ cần ko cẩn thận chút thôi thì cũng bị trầy da chứ ko ít.

Micky và Xiah cũng gật đầu hùa theo. Tôi nhíu mày nhìn một lượt hết tất cả họ. Có một cái gì đó ko ổn ở đây. Rõ ràng là ko thể tin những lời nói của hai người kia được. Thái độ của họ đều rất đáng ngờ. Nghĩ vậy nên tôi ko buông tha, tiếp tục cuộc tra hỏi.

-Vậy…nói thử em nghe, các anh bất cẩn như thế nào để đến nỗi mang đầy thương tật như thế?...Mà, em thấy vô lý thế nào ý. Ko lẽ cả 4 người đều bất cẩn hết sao?-tôi vừa hỏi bằng giọng nghi ngờ, vừa đưa mắt nhìn Micky.

-Thì…Thật ra…-Micky ấp úng-…À! Bọn anh vì ko có việc gì làm nên mới rủ nhau chơi đánh trận giả. Thế nên mới bị vậy-anh ấy cười gượng gạo.

-Ha…ha…ha…Phải rồi đó!-3 người còn lại cười lớn-Người nào cũng hăng nên vật nhau quá trời. Đến khi nhìn lại thì thấy ai cũng đổ máu hết trơn-Xiah lên tiếng.

-Chẳng có gì đáng cười hết!-tôi nghiêm giọng-Các anh định nói dối ai đây? Em là con nít lên 3 chắc? Nếu ko nói thật, sau này đừng có nhìn mặt em nữa-tôi giả vờ hù dọa.

-Được rồi! được rồi! để anh nói!-Uno hốt hoảng nói.

-Cái gì? Cậu điên hả? Sao lại nói ra được chứ? Có im ngay ko?-Hero gắt.

-Nhưng nếu ko nói, Jen ko nhìn mặt chúng ta thì sao?-Xiah nhăn nhó.

-Trước sau gì thì cũng bị lộ. Nói luôn ra cho xong-Mic thở hắt ra-Từ sau khi Hero công bố chuyện em và cậu ta, Vincent đã cho người canh bọn anh rất kĩ. Vì muốn vào bệnh viện thăm em nên bọn anh đã tìm cách trốn ra khỏi nhà…Kết quả là chẳng những ko thoát được bọn người đó mà còn mang thương tích đầy mình thế này đây.

Tôi sững người…Nước mắt lại bắt đầu muốn trào ra. Phải khó khăn lắm tôi mới có thể kiềm chế để mình ko khóc. Lòng quặn thắt. Trái tim đau nhói. Cổ họng như có một vật gì chặn lại, nghẹn đắng. Cái cảm giác này ko phải lần đầu tiên tôi gặp. Nếu ko muốn nói đã rất quen thuộc với nó rồi. Thế nhưng sao nó vẫn cứ làm tôi khó chịu… Thật sự rất khó chịu…Phải làm sao đây? Làm gì thì mới khiến cho những người xung quanh ko bị tổn thương vì tôi? Chưa bao giờ tôi thấy mình bất lực như lúc này...Tôi đau quá…Đau vô cùng…Một đứa như tôi ko đáng để được nhận những tình cảm sâu nặng như thế từ họ…Ko đáng để họ bất chấp nguy hiểm như thế…Ko xứng đáng một chút nào…Tôi ko những ko thể đáp trả lại tình cảm của họ mà lại còn luôn khiến họ phải lo lắng, phải vì tôi mà chịu nhiều tổn thương. Tôi là một con nhỏ đáng ghét….đáng chết…

-Tại sao các anh lại làm thế hả? Em có bảo các anh phải liều mình vậy ko?-tôi gắt lên-… Mọi người thà giết tôi đi còn hơn-giọng nghẹn lại, tôi ngồi phịch xuống đất. Nước mắt cứ tuôn trào…tuôn trào…

-Jen! Em ko sao chứ?-giọng Max vang lên bên tai. Anh ấy đỡ tôi đứng dậy. Sau đó quay sang sừng sộ với 4 người kia-Các người đã làm gì cô ấy hả?

Tôi hất mạnh tay Max ra, sau đó bước đi. Chẳng biết là vì giận 3 người kia hay là vì cảm thấy có lỗi với họ mà ngay bây giờ đây, tôi ko còn dũng khí để đối diện với họ nữa…Tôi cứ đi…đi mãi…như một người mộng du. Cũng may là 4 người ấy ko đuổi theo. Chứ nếu ko, tôi cũng ko biết mình sẽ phun ra những lời lẽ cay độc gì với họ nữa…

Bất chợt, có một ai đó đi ngược chiều tông vào tôi khiến tôi ngã phịch xuống sàn nhà. Không một lời xin lỗi từ người ấy, cũng chẳng có bất kì một hành động gì, chí ít là đỡ tôi dậy. Ngẩng mặt lên, người đang đứng trước mặt tôi là Tae Hee. Cô ta khẽ mỉm cười-một nụ cười mang đầy sự khiêu khích. Sau đó cô ta bỏ đi. Lúc này tôi chẳng có tâm trạng nào để mà tranh cãi hay “đấu tranh” với cô ta nên tôi cũng ko buồn lên tiếng…

Đứng dậy, bước đi thêm được vài bước thì tôi phát hiện ra mình đang là tâm điểm chỉ trỏ của hầu hết các cô y tá ở gần đó.

-Cô ta đó phải ko?-một người trong số họ chỉ tay về phía tôi.

-Cái bản mặt lăng loàn đó thì lẫn đi đâu được chứ?-cô gái đứng bên cạnh người vừa hỏi lên tiếng trả lời-Thật ko biết xấu hổ. Còn dám vác mặt đi lung tung nữa chứ. Ko hiểu cô ta có gì mà Max lẫn Hero đều “mê” nhỉ?

-Ôi trời! Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Ông bà ta ngày xưa đã nói là đố có sai. Ko chừng cả 5 người DB đều trúng phải bùa mê thuốc lú của cô ta ấy chứ-một người khác lớn tiếng nói.

-Em ko hiểu?-cô gái đầu tiên hỏi lại.

-Có gì mà ko hiểu? Cậu có đọc báo sáng nay chưa? Họ bảo rằng cô ta đã sống chung với 5 người DB hơn 1 năm nay rồi. Thử nghĩ xem, một đứa con gái sống chung với 5 người con trai thì sẽ xảy ra chuyện gì nào?-một y tá khác từ đâu chạy lại tham gia cuộc nói chuyện. Cô ta vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào tôi.

-Có trời mới biết là có xảy ra chuyện gì hay ko-cả 3 người còn lại đồng thanh đáp. Sau đó tất cả phá lên cười.

Tôi bịt chặt tai mình lại và chạy thật nhanh ra khỏi đó. Những lời nói của bọn họ như những nhát dao nhọn đâm xoáy vào người tôi. Đau đớn tột cùng…Vậy là mọi chuyện đã bị vỡ lỡ ra hết cả rồi! Sau này 5 người kia sẽ thế nào đây? Danh tiếng, sự nghiệp bấy lâu nay họ gầy dựng, giờ chẳng lẽ phải tan thành cát bụi hay sao chứ? Tất cả đều là do tôi…Do tôi quá ngu ngốc, quá bồng bột khi nhận lời Vincent. Để giờ đây hối hận đã ko còn kịp nữa rồi....Chúa ơi! Xin người hãy cho con biết con phải làm gì đây? Làm gì thì mới có thể cứu vãn được mọi chuyện?...Xin Người hãy chỉ đường cho con. Con thật sự đã lạc lối…đã ko còn biết được mình phải tiếp tục đi theo con đường như thế nào nữa…

-Cái gì? Chuyện đó là sao? Cậu nói rõ lại cho tôi nghe nào!-giọng bố tôi vang lên.

Tôi khựng lại. Trước giờ tôi ghét nhất việc nghe lén chuyện của người khác. Nhất là chuyện của bố. Nhưng lần này, nghe giọng điệu của ông, ko hiểu sao tôi lại linh cảm đã có chuyện gì rất quan trọng đã xảy ra. Bố tôi là một người khá bình tĩnh, ông rất hiếm khi bộc lộ sự tức giận hay lo lắng của mình. Vậy mà hôm nay, ông lại như thế…tôi ko làm sao yên tâm mà đi được. Thế nên tôi quyết định nghe thử chuyện gì đang xảy ra.

-Vâng! Các cổ đông đã biết vụ scandal của cô Eun Hye nên họ đang làm ầm lên và một số người còn đòi chủ tịch và cô Eun Hye phải đứng ra giải quyết cho ổn thỏa chuyện này. Và…và còn… -thư kí của bố tôi ấp úng, ông ta lấm lét đưa mắt nhìn bố tôi chờ đợi một sự đồng ý mới tiếp tục nói-và họ còn đòi hỏi từ phía chủ tịch lẫn cô Eun Hye một lời xin lỗi trước toàn thể nhân viên của tập đoàn và cả trước dư luận nữa.

-Thật chẳng ra gì. Tôi mới vắng mặt mấy ngày mà đã loạn hết cả lên rồi-bố tôi gắt- Con gái tôi đã làm gì sai chứ? Nó chẳng có lỗi nên chẳng phải xin lỗi ai hết. Nó là một đứa con gái ngoan, được dạy dỗ tử tế. Làm sao có thể so sánh như những đứa khác được chứ?-ông nói như tự trấn an mình-Tất cả chỉ là cái cớ cho họ gây chuyện thôi. Bằng mọi giá, cậu hãy dập tắt hết tất cả những tin đồn ko hay về Jenny đi. Càng nhanh càng tốt!

-Vâng, tôi hiểu rồi!-vị thư kí gật đầu- À! Ngay bây giờ chủ tịch về Mĩ ngay chứ? Tôi sẽ chuẩn bị máy bay…

-Jenny vẫn còn đang đau ốm như thế. Tôi làm sao có thể bỏ mặc nó ở đây mà đi về đó chứ-bố tôi thở dài- Cậu hãy giúp tôi đứng ra liên lạc với ông Kim và những cổ đông đứng về phía ta…-giọng bố tôi nhỏ dần…nhỏ dần. Không biết là vì ông đã đi xa chỗ tôi đang đứng hay là vì những tiếng nấc nghẹn ngào ngày một lớn của tôi đã che lấp hết mọi tiếng động xung quanh…Có lẽ là cả hai…

Tôi tuột dần…tuột dần…cho đến khi cả người ngồi bệt xuống dưới sàn nhà. Tôi phải lấy hai tay bịt chặt miệng để ko phát ra tiếng nấc quá lớn. Tôi ko muốn bất cứ ai thấy cảnh đáng xấu hổ này của mình…Trước giờ tôi luôn oán trách bố vì ông ko hề chăm sóc hay lo lắng cho tôi như những ông bố khác vẫn làm. Nhưng đến bây giờ thì tôi đã hiểu…Ông khác với tất cả những ông bố trên thế gian này. Ông theo dõi tôi từ xa, thầm lặng giúp tôi đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Vậy mà trước giờ tôi đâu hề hay biết…Một đứa con như tôi, thật sự quá bất hiếu…

Không được rồi! Tôi ko thể để cho mọi chuyện tiếp diễn như vậy được nữa. Bấy lâu nay tôi đã làm bố mẹ phải phiền lòng nhiều. Bây giờ là lúc cần phải trở về lại vị trí của một người con-một người con ngoan như lời bố tôi đã nói. Mọi chuyện đã đi quá xa rồi, đã đến lúc phải chấm dứt. Tôi phải dừng lại, chọn một con đường khác cho mình. Nếu cứ tiếp tục bước theo con đường cũ sẽ khiến cho cả tôi lẫn những người mà tôi yêu quý đều bị tổn thương nặng nề…

Minnie! Xin lỗi anh! Em ko thể cùng anh bước tiếp chung một con đường nữa rồi. Chúng ta chỉ có duyên nhưng ko có phận. Tất cả đều đang chống đối lại tình yêu của chúng ta. Em thật sự đã ko còn đủ dũng khí để tiếp tục cùng anh…Mọi thứ như đang vây chặt lấy em, như nuốt chửng em…Em ko chống cự nổi nữa!... Xin lỗi! Em buộc phải bỏ cuộc ở đây!... Minnie…Minnie…xin lỗi…ngàn lần xin lỗi anh…

Nước mắt giờ đây lại ráo hoảnh trên đôi mắt tôi. Có lẽ bấy lâu nay tôi đã sử dụng chúng quá nhiều rồi. Lòng quặn thắt, đau đớn đến tột cùng… Tôi vịn tường, khó khăn đứng dậy…Bất giác mọi thứ trước mắt cứ xoay tròn…xoay tròn…khiến tôi lại một lần nữa ngã quỵ xuống đất.

Khục…khục…khục-tôi ho sặc sụa. Tôi đưa tay lên bịt miệng để ko phát ra tiếng quá to. Phải mất một lúc lâu mới có thể kiềm được cơn ho. Tôi buông tay xuống. Một cảm giác nhớp nháp, ươn ướt trong lòng bàn tay lẫn miệng. Xòe bàn tay ra…đập vào mắt tôi là một màu đỏ thẫm của máu đang loang dần…loang dần…Từ từ đưa tay lên miệng…vẫn là máu!...Tôi ho ra máu!...Lẽ nào…căn bệnh ấy lại tái phát?...Ko đúng, ko thể thế được. Tôi đã được làm phẫu thuật cấy ghép tủy. Kuo đã nói tôi giờ đây đã hoàn toàn như người bình thường…Có lẽ do tôi dạo này gặp quá nhiều chuyện, suy nghĩ quá nhiều nên mới như vậy mà thôi…Chỉ cần tôi tịnh dưỡng cho tốt thì mọi chuyện sẽ khá lên…Nhất định là vậy!...Tôi cuống cuồng chạy vào phòng WC gần đó… Xối nước vào lòng bàn tay, cọ thật mạnh để xóa sạch vết máu…Súc miệng thật lâu để rửa trôi hết máu trong miệng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play