Chiếc xe dừng trước cửa nhà. Bất chợt tâm trạng tôi lại
chùng xuống. Chỉ cần nghĩ, cách đây một tuần, tại chính căn nhà này 4
người kia đã tổng xỉ vả tôi thì trái tim lại nhói lên từng chặp…Chúng
tôi đẩy cửa bước vào. Căn nhà im ắng đến lạ thường. Đập vào mắt là một
cảnh tượng không thể nào kinh hoàng hơn. Bàn ghế đổ vỡ. Sách báo, đĩa
nhạc, trái cây nằm lăn lốc khắp nơi. Trên sàn nhà là hàng trăm mảnh thủy tinh, có mảnh còn dính cả máu. Ở dưới chiếc gương cuối phòng đã bị vỡ,
những giọt máu đã khô tự lúc nào. Tất cả mọi thứ đều bị một lớp bụi dày
phủ lên. Mọi cánh cửa đều đóng im ỉm, rèm không kéo qua khiến căn nhà âm u đến phát sợ. Tôi và Hero nhìn nhau, một nỗi sợ hãi mơ hồ thoáng qua
trong ánh mắt…
Bất chợt có tiếng mở cửa, rồi đóng cửa. Liền sau đó, Xiah đã đứng trước
cầu thang. Anh ấy tròn mắt nhìn chúng tôi. Ngạc nhiên…vui mừng…tức
giận…hiện lên lần lượt trong ánh mắt của anh ấy.Rồi như sực tỉnh, Xiah
hét toáng lên:
-Mọi người, họ về rồi! Ra đây hết cả đi!
Lập tức trên lầu vọng xuống tiếng bước chân…tiếng mở cửa…Không đầy một
phút, tất cả đều đứng trước cầu thang, nhìn tôi và Hero chăm chăm. Gương mặt người nào cũng bộc lộ sự giận dữ ghê gớm. Sau đó Max bước nhanh
xuống cầu thang, đến đứng trước mặt hai chúng tôi. Anh ấy lườm tôi rồi
quay sang Hero….BỐP-Max thẳng tay đấm vào mặt Hero, mạnh đến nỗi anh ấy
ngã phịch xuống dưới đất, máu từ khóe miệng trào ra.
-Jae! Anh không sao chứ?-tôi hốt hoảng đỡ Hero ngồi dậy và lo lắng hỏi.
-Uh, anh không sao!-Hero đáp.
-Cái gì? Jae? Hai người thân mật đến thế cơ à? Nếu vậy sao không biến
luôn đi, vác mặt về đây làm gì nữa chứ?-Max trừng mắt nhìn hai chúng
tôi, gằn giọng.
-Anh làm sao thế hả? Tự dưng lại đánh anh ấy là thế nào?-tôi gắt lên.
Anh ta không đáp mà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa, nó như thiêu đốt
cả tâm can tôi. Mọi sự giận dữ của tôi đều tan biến và thay vào đó là sự sợ hãi. Nhưng ngược với suy đoán của tôi, anh ta không hề động tay động chân đến tôi mà chỉ lẳng lặng bỏ đi. Nhìn bóng Max xa dần…xa dần…lòng
tôi bỗng nhiên quặn đau. Không hiểu sao nước mắt lại chực trào.
-Các người có suy nghĩ không vậy? Có biết chúng tôi đã lo lắng đến thế
nào không? Thậm chí bọn tôi còn định nhờ đến cảnh sát vì nghĩ hai người
…đã chết ở đâu rồi đấy.-Uno túm lấy cổ áo Hero, nói bằng giọng tức giận.
-Rốt cuộc thì hai người đã đi đâu suốt một tuần? Điện thoại thì tắt máy. Chúng tôi như phát điên lên vì không thể liên lạc được với các
người.-Xiah lay mạnh vai tôi, gắt to.
-Hay thật! Trong khi ở đây bọn tôi khổ sở tìm hai người đến mất ăn mất
ngủ thì hai người lại vui vẻ, cười đùa bên nhau ở một cái chốn xa xôi
nào đó.-Micky quát lên.
Tôi và Hero chỉ biết cúi đầu. Lần này thì đúng là chúng tôi đã sai thật
rồi!... Không gian lại chìm vào trong yên lặng. Mọi người không ai nói
thêm câu nào mà chỉ lặng lẽ bỏ về phòng. Còn lại tôi và Hero. Cái cảm
giác nặng nề này thật tôi không muốn đối mặt một chút nào. Cứ nghĩ về
đây, mọi chuyện sẽ được giải quyết và hai chúng tôi sẽ được hạnh phúc
bên nhau. Thế nhưng mọi chuyện lại càng ngày càng phức tạp hơn…
Bỗng chiếc điện thoại rung lên. Bi gọi. Anh ấy chỉ nói một câu cụt ngủn: “đến nhà anh ngay!” rồi cúp máy. Không biết trong một tuần tôi vắng mặt ở đây đã xảy ra chuyện gì nữa. Nghe giọng Bi thì có vẻ như rất nghiêm
trọng. Và tôi cũng muốn ra ngoài một chút cho bình tĩnh lại nên quyết
định đến nhà Bi…
---o0o---
Tại nhà Bi.
Tôi bước vào cửa đã thấy tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ: Bi, Jung
Hoon, Geun Young, Kyo. Người nào cũng ngồi chống cằm ra vẻ suy tư. Bầu
không khí đặc quánh lại…khó thở…Nhìn thấy tôi, Kyo mừng húm như bắt được vàng. Moon thì cười méo xệch. Jung Hoon thì khẽ nhíu mày rồi quay mặt
sang nơi khác. Còn Bi thì khỏi phải nói, anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt
rực lửa tức giận. Không lẽ tôi bỏ đi có một tuần mà lại gây ra chuyện
lớn vậy sao? Chưa cần biết chuyện gì đã xảy ra, điều cấp bách nhất bây
giờ là phải làm nguôi cơn giận của Bi. Nghĩ thế nên tôi dẹp ngay cái bộ
mặt nhăn nhó khổ sở của mình và thay vào đó là một gương mặt tươi tắn,
tất nhiên là kèm theo một nụ cười.
-Em xem thường anh đến thế hả Jenny? Em nghĩ anh không thể lo nổi cho em một căn nhà hay sao?-Bi đến đứng trước mặt tôi hỏi bằng giọng thất
vọng.
-Thôi đi anh! Bây giờ không phải là lúc trách cứ cậu ấy-Kyo lên
tiếng-Chúng ta phải nghĩ cách làm thế nào để tin đồn ấy không lan ra quá nhanh.
-Tin đồn? Tin đồn gì cơ?-tôi tròn mắt hỏi.
-Thì là chuyện quan hệ giữa cậu với 5 người của DB ấy-Moon nhẹ nhàng đáp.
-Anh không thể tưởng tượng được là em lại dám sống chung với 5 thằng ấy
trong suốt 1 năm nay đấy-Jung Hoon nói bằng giọng giận dỗi pha chút thất vọng-Cũng may là chuyện này chưa có ai biết. Nếu không…-anh ấy bỏ dở
câu nói.
Tôi bất ngờ đến mức toàn thân như đông cứng lại không thể nhúc nhích. Cả người lạnh toát, run lên bần bật. Trái tim thì lúc đập nhanh dữ dội như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, lúc lại tưởng chừng như ngừng đập. Đầu óc
rối tung hết cả lên, chẳng nghĩ ra được cái gì. Cổ họng khô khốc…khó
thở…Nhìn sang Moon và Kyo, cả hai người đều cúi đầu, lẩn tránh ánh mắt
của tôi. Có lẽ hai người họ đã tiết lộ ra bí mật đó. Nhưng tôi ko trách
họ bởi tôi biết quá rõ về tính cách của Bi. Chỉ lo không biết anh Hai sẽ xử lý chuyện này thế nào. Lại còn thêm chuyện tin đồn gì nữa…Thật ngay
bây giờ tôi chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc “nghìn thu” ko bao giờ tỉnh
lại nữa! Sao mà đủ thứ chuyện rắc rối xảy ra thế này ko biết…
Sau 30 phút tổng xỉ vả + năn nỉ + phân tích thiệt hơn + ép buộc của Jung Hoon và Bi, cuối cùng tôi cũng quyết định ngay ngày mai sẽ rời khỏi nhà của DB. Phần là nghe lời 2 ông anh trai, phần nữa là vì thỏa thuận giữa tôi và Vincent cũng đã kết thúc, tôi đâu còn lý do gì để ở lại đó. Phần còn lại là vì tôi ko đủ can đảm để đối mặt với 4 người kia thêm được
nữa…
Rời khỏi nhà Bi với một tâm trạng rối bời…Lúc nãy đã quyết định sẽ đi
khỏi nhà DB nhưng bây giờ nghĩ lại thì lại chẳng muốn. Không biết tôi
trở thành người mâu thuẫn như thế này từ khi nào nữa. Chỉ cần nghĩ đến
việc sau này sẽ ko còn có cơ hội được ăn cơm do Micky nấu, được nghe câu “vợ yêu” của Uno, ko được hưởng sự chăm sóc của Xiah, ko còn những trận cải vã long trời lở đất với Max thì trái tim lại đau nhói…Tôi ngồi
phịch xuống giữa đường và bật khóc. Mày ko được yếu đuối thế này Jen!
Phải cứng rắn lên, quyết định như vậy là rất đúng, tốt cho cả mày lẫn
họ. Không được khóc nữa! Nghĩ vậy nên tôi đứng dậy, đưa tay lau nước
mắt, cố gắng kìm nén mọi thứ vào tận sâu trong đáy lòng…Từ đây trở đi
tôi ko được chảy nước mắt nữa…
Bỗng có ai đó gọi tên tôi. Quay lưng lại thì thấy Kyo đang hồng hộc đuổi theo. Tôi dừng lại chờ Kyo đến. Hai chúng tôi khoát tay nhau, lững
thững đi dọc con đường.
-Xin lỗi Jenny, mình…-Kyo nói nhỏ.
-Được rồi! không sao mà-tôi mỉm cười.
-Mày này, cậu tính rời khỏi nhà DB thật đấy hả? Làm ơn nghĩ kĩ lại đi. Nếu vì Bi thì mình có thể khuyên anh ấy cho cậu.
Tôi lắc đầu, cười gượng. Nhưng dường như chưa muốn tha cho tôi, Kyo lại tiếp tục:
-Cậu mà rời khỏi họ, tôi sợ thế giới này sẽ diễn ra một cuộc “binh biến” lớn đấy. Bình thường có cậu ở bên cạnh, họ sao mà dịu dàng, hiền lành
đến thế. Nhưng cậu có biết trong một tuần cậu biến mất, họ trở nên dễ sợ thế nào ko? Điên cuồng, gắt gỏng, cộc cằn, lạnh nhạt. Đáng sợ lắm đấy!
Để tìm cậu, họ xới tung cả cái thành phố này lên. Vậy nên mới xuất hiện
cái tin đồn cậu có quan hệ với DB.
-Gì chứ? Vincent đâu? Anh ta là người quản lý mà lại để họ làm vậy sao?-tôi hỏi dồn dập.
-Xin cậu! họ đã có thể tự làm tổn thương bản thân như thế thì ngại gì ko làm hại đến người khác? Một lần, có một tên nhà báo bám theo để phỏng
vấn chuyện của cậu, họ đã dần hắn ta một trận tơi tả phải vào nhập viện
đến giờ vẫn chưa tỉnh đấy. Vincent có là người quản lý thì cũng chẳng
ngoại lệ. Thế nên anh ta có dám hó hé tiếng nào đâu chứ.
Những lời của Kyo khiến lòng tôi lại một lần nữa chao đảo. Phải khó khăn lắm mới có thể quyết tâm bỏ đi vậy mà…Thật sự ko có tôi, họ trở thành
những người hoàn toàn khác vậy sao? Lúc nãy tôi đã được chứng kiến sự
giận dữ của 4 người kia. Nhưng tôi tưởng chỉ đối với tôi họ mới vậy, ko
ngờ đối với mọi người lại càng đáng sợ hơn… Đến sống cùng 5 người đó đã
là một sai lầm, bây giờ bỏ đi đột ngột như thế lại là sai lầm thứ hai.
Nhưng bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm, chỉ một chút sơ suất cũng gây
ra ảnh hưởng lớn đối với sự nghiệp của họ. Vậy nên ko thể ko ra đi. Lúc
đầu tôi định sẽ âm thầm bỏ đi nhưng có lẽ phải thay đổi kế hoạch. Tối
nay tôi phải nói rõ với họ rồi mới đi được. Thật mệt mỏi quá…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT