Hôm nay đúng là một ngày căng thẳng và mệt mỏi.Vừa phải lao động bằng
chân tay lại vừa phải dùng đến cái đầu để suy nghĩ nên cả người cứ căng
ra như sợi dây đàn.Tưởng chừng như chỉ thêm bất cứ một chuyện gì xảy đến nữa thôi thì 5 chàng trai tài hoa, phong độ (sặc) của DBSK sẽ đi “tự
tử” tập thể ngay lập tức.Nhưng cứ nghĩ sẽ được nhìn thấy Jen, được nghe
giọng nói, nụ cười của cô ấy thì tự dưng tôi lại thấy vui vui, tâm trạng thoải mái hơn (mấy người kia thì tôi ko biết đâu nhá).Vậy mà giờ này cô ấy vẫn chưa về làm tôi và 4 người kia chờ dài cả cổ. Kể từ lúc Jen ra
khỏi nhà đến giờ đã là 7 tiếng đồng hồ rồi.Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
-Này Max cậu có ăn tối ko?-Mic cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
-À, thôi! Tôi ko đói-tôi lắc đầu.
-Các cậu cũng thế phải ko?-Mic quay sang hỏi 3 người kia.
-Uhm-cả 3 đều gật đầu đáp trả ỉu xìu.
Sau đó tất cả đều đi về phòng mình, ko ai nói với ai câu nào nữa.
Tôi ko tài nào ngồi yên một chỗ được.Trong lòng cứ như có lửa đốt.Vậy
nên cứ phải đi đi lại lại trong phòng.Hok biết nãy h cái chân va phải
vào ghế bao nhiu lần roài.(cái giá đắt phải trả cho việc để căn phòng
bừa bãi).Mà cái con nhỏ Jen này cũng thật là!…Con gái con đứa gì mà đi
giờ này vẫn hok thèm về nhà.Gần 10h rồi chứ có ít đâu?Lang thang ban đêm ở ngoài đường thế này nguy hiểm lắm.Thân con gái thì phải biết tự lo
cho mình chứ?Nhỡ đâu gặp phải mấy thằng “du thủ du thực” thì làm thế
nào?
Ôi trời ơi! Mình làm sao thế này hả?Cứ bình tĩnh đi, mọi chuyện sẽ ổn
thôi mà.Ko việc gì phải lo.Jen cũng ghê gớm lắm chứ ko vừa đâu, chắc
chẳng ai dám động đến đâu-tôi lấy hai tay vò đầu mình và tự nhủ.
Nói thì nói vậy, thế nhưng tôi vẫn lo lắm.Đợi một chút nữa mà Jen vẫn
chưa về chắc tôi sẽ phải đi báo police nhắn tin “tìm trẻ lạc” quá…
*********************************
Tại phòng Uno.
Tôi cắn môi mình đến bật cả máu.Nhưng nếu ko làm vậy chắc tôi sẽ lo lắng mà chết mất.Jen đi đâu? Tại sao h này chưa về?Có chuyện gì xảy ra với
cô ấy ko? Hay là vì hồi chiều đã nói chuyện về Dylan Kuo nên cô ấy đã đi gặp anh ta? Bao nhiu câu hỏi cứ quấn chặt lấy tôi khiến tôi cảm thấy
khó thở vô cùng tận.Trời đang lạnh thế này,cô ấy thể nào cũng sẽ bị cảm
cho mà xem.Hôm trước Jen có nói đến chuyện ra đi gì gì đó.Hay là cô ấy
đã…
Oh my God! Tính sao bây giờ đây? Ko lẽ cứ ngồi nhà mà chờ sao? Vợ ơi! Em đang ở đâu vậy? Có biết anh lo lắng lắm ko?Em làm ơn mau về nhà giùm
anh đi!…
***********************************
Tại phòng Micky.
Tôi đã cố nhắm mắt mà vẫn ko thể nào ngủ được.Đã tự nhủ với mình mặc kệ, ko thèm quan tâm đến Jen nữa nhưng sao ko làm được.Có khi nào cô ấy
giận tôi chuyện lần trước nên mới như vậy ko?Mà cũng có thể là…Jen đã đi gặp Bi.Đúng rồi, chắc chắn là như thế!Mấy ngày nay xảy ra nhiều
chuyện,có lẽ cô ấy tìm đến anh ta để được vỗ về an ủi đây mà. Cái con
nhỏ này, tại sao cứ phải làm tôi tức điên lên thế này nhỉ? Cái tên đó
phải chi đẹp đẽ gì cho cam, đằng này lại… xấu như ma ấy (giận quá mất
khôn roài.Seo lại đi nói người khác như thế?) thế mà tại sao cô ấy vẫn
cứ “thix” vậy hả trời? (cái này phải gọi là nỗi oan Thị Kính.Ai thix ai
chứ?Toàn suy diễn bậy bạ).Ngay bây giờ tôi rất muốn chạy đến nhà hắn ta
mà đấm cho vài đấm (>_ *************************************
Tại phòng Xiah.
Tôi cầm cái di động trượt lên trượt xuống ko biết bao nhiu lần.Đến nỗi
cái nắp máy muốn gãy rời ra lun.Gọi hoài cho Jen mà ko được.Cô ấy đi
đâu? Làm gì mà lại khóa máy thế này nhỉ?Nãy h tôi đã để lại gần một chục tin nhắn thoại cho cô ấy. Chẳng biết là có nhận được ko đây? Tôi liếc
nhìn đồng hồ và giật mình. Đã là 10h30’ roài.Tôi rất muốn đi tìm Jen
nhưng Seoul rộng lớn thế, biết đi đâu mà tìm chứ?Cái con nhỏ này chẳng
giữ lời gì cả.Đã hứa là sẽ ko làm chuyện gì ngu ngốc khiến chúng tôi
phải lo lắng, và cũng đã nói sẽ ko bay hơi mất vậy mà cuối cùng thành ra thế này đây…
***************************************
Tại phòng Hero.
Tôi leo lên giường nằm đắp chăn và…nhìn đồng hồ.Sao hôm nay thời gian
trôi chậm thế nhỉ?... 5 phút…10 phút….20 phút trôi qua.Sốt ruột kinh
khủng.Tại sao Jen vẫn chưa về?Có khi nào đã xảy ra chuyện gì rồi ko?Cứ
mỗi lần cô ấy về trễ thế này thì thể nào cũng đã có cái gì đó xảy ra.Hay là Jen đã gặp Kuo?Ko! Mình ko được nghĩ bậy bạ như thế.Chẳng có chuyện
gì đâu.Tôi bật dậy và chạy đến bên cửa sổ.Tôi cứ đứng đó với một hy vọng có thể sẽ thấy cô ấy về nhà bình an.Ở cái thành phố này cô ấy có biết
chỗ nào là chỗ nào đâu mà lại đi như thế chứ?...Đứng một lúc lâu vẫn ko
thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Tôi ko thể cứ đứng yên một chỗ được nữa rồi.Phải đi tìm Jen ngay lập tức.Dù có phải xới tung Seoul cũng phải tìm cho bằng được.
Tôi tiến nhanh về phía cửa.Vừa bước ra khỏi phòng thì liền thấy 4 đứa
kia cũng đang tương tự như tôi.Ai cũng đều đang đứng trước cửa phòng của mình.5 người, 10 con mắt ngơ ngác nhìn nhau.
-À…tôi thấy hơi đói nên định xuống bếp kiếm món gì đó bỏ bụng-Max lên tiếng đầu tiên.
-Uhm…tôi thì định đi…đi…WC-Uno cười giả lả.
-Hình như tối nay có football đấy! MU vs Barca.-Xiah thông báo.
- Khát nước quá! –Mic nói to.
-Tôi đã khảo gì đâu mà các cậu lại khai ra hết như thế?-tôi nói bằng giọng ngạc nhiên.
-Uh thì…thôi, tôi phải vào WC đây-Uno đánh trống lãng.
Bọn kia cũng lần lượt chạy nhanh xuống lầu và làm những việc mà mình
vừa…khai báo.Tôi cũng đi theo nhưng ko ra khỏi nhà tìm Jen như lúc đầu
đã định nữa mà lại ngồi xuống ghế sopha cùng xem TV với Xiah.Tôi ngồi
đó, mắt nhìn chăm chú vào cái TV mà tâm hồn thì cứ ở đâu đâu ấy.Tại sao
tôi lại cố tình giấu diếm chuyện mình đi tìm Jen cơ chứ?Thật là càng
ngày càng ko hiểu chính bản thân mình nữa rồi.
Xiah cũng ko hơn kém gì.Cậu ta cứ nhấp nhổm ko yên.Hết “nhìn trộm” tôi
rồi lại đưa mắt nhìn bọn kia.Tôi ko biết cậu ta đang định làm gì nhưng
chắc chắn một điều rằng chuyện xem TV ko phải là chuyện chính để cậu ta
đang đêm lại rời bỏ chăn ấm nệm êm mà xuống dưới cái phòng khách lạnh
lẽo này.
…..X…OẢNG….XOẢNG-một âm thanh chói tai vang lên.
-Cái gì thế?-tôi giật mình hỏi.
-À! Là tôi làm vỡ ly nước ấy mà-Mic đáp.
Cậu ta hôm nay cũng lạ thật.Tay chân cứ lóng ngóng.Lần đầu tiên Mic làm vỡ đồ.Chuyện lạ đáng ghi nhận đey.
-Này! Đấy là nước mắm chứ có phải canh đâu mà cậu chan cả đống vào cơm thía hả? ăn thế quái nào được?-giọng Uno vang lên.
Tôi ngoái đầu lại nhìn.Một cảnh tượng hết sức thú vị (+kì lạ).Max đang
đứng sững, tâm hồn như đang treo ngược cành cây và tay cầm chai nước mắm rót liên tục vào chén cơm của mình đến nỗi nó trào cả ra ngoài.Đến khi
Uno chạy đến lay lay vào vai thì cậu ta mới hoàn hồn.
-Ôi trời ơi!-Max ngưng tay, thốt lên.
Thật là…Cả người muốn nổ tung lên lun.Tôi đang lo gần chết mà lại gặp
thêm cái bọn này nữa.Đến nước này thì ko giấu ko giếm gì nữa, đi tìm Jen vẫn là chuyện quan trọng hàng đầu.Tôi nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài.
-Này, đi đâu đấy?-Uno thấy vậy nhanh chóng chạy theo hỏi.
-Đi tìm Jen-tôi đáp cộc lốc.
-Đấy, lúc chiều tôi đã bảo đi cùng cô ấy rồi mà cứ nằng nặc ngăn lại.Giờ thì lại cuống cuồng đi tìm-cậu ta nói bằng giọng trách móc.- tôi đi
cùng cậu.-mắng mỏ xong cậu ta đòi theo tôi.
-Hai người đi mà để bọn tôi ở nhà thế này coi sao được hả?-Max cũng tiến đến chỗ chúng tôi.
-Phù!-tôi thở dài-thôi được rồi, chia nhau đi tìm.Hai tiếng sau gặp nhau tại SMTown.
-Hero! Cậu đi đến những nhà người quen mà Jen có thể đến.Max! cậu đi đến những ga tàu điện ngầm, bến xe buýt để tìm. Xiah! Cậu ghé vào các shop, siêu thị xem Jen có ở đấy ko. Mic! Cậu đi vòng vòng tìm ở những quán
rượu, quán ăn bên đường nhá! Còn những chỗ khác cứ để cho tôi-Uno phân
công một cách mau chóng.
-Nhưng nhỡ Jen về nhà thì sao? Phải có người nào đó ở nhà canh chứ?-Max hỏi.
-Ko sao! Cô ấy có chìa khóa mà.Chỉ cần viết vài dòng tin nhắn để lại là được rồi-Mic đáp.
-Uhm, để tôi viết cho-tôi vừa nói vừa rút trong túi ra một mảnh giấy nhỏ và bắt đầu viết.Sau đó dán lên cánh cửa.
Xong xuôi đâu đó, mọi người lục **c lên xe riêng của mình chuẩn bị đi.Trước khi lên đường Xiah còn dặn dò:
-Nếu ai tìm được Jen thì phải phone ngay, thông báo cho mọi người khỏi
lo lắng nhá! Và nhớ phải đưa cô ấy về SMTown ngay lập tức đấy.
-OK-mọi người đồng thanh trả lời.
Thế là cuộc tìm kiếm đã bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT