Đến mức này thì tôi thật sự ko thể chịu đựng được nữa.Như thường lệ, hai
hàm răng tôi lại bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy.Tôi chộp ngay lấy cánh tay
của hắn ta và…(khúc sau ko cần nói chắc ai cũng biết).
-Á…á…a….a-tên đó thét lên đau đớn.-này, cô làm cái trò gì thế huh?
-Đau lắm hả? Xin lỗi nhá! Tôi ko cố ý đâu (mà chỉ cố tình thui).Chắc cậu ko biết mỗi lần tôi tức lên thì phải… “đánh dấu” một ai đó.Vậy nên từ h đừng có dại mà ở đó đi chọc giận tôi.-tôi rít qua kẽ răng.
-Uhm, từ h có cho núi vàng “em” cũng ko dám động đến “bà chị” nữa đâu.-tên đó cúi đầu lễ phép.
Hứ!- Tôi vênh mặt lên và bỏ đi.
-Hey! Đi đâu vậy?-tên đó chạy theo hỏi.
-Đi về-tôi bình thản đáp.
-Sao lại về? Vẫn chưa nói chuyện mà?
-What??? Tôi và cậu ko quen ko biết, nãy h đứng cà kê dê ngỗng hóa ra
cũng chưa hết việc cần nói sao?-tôi đứng lại ngạc nhiên hỏi.
-Trời ơi! Nãy h toàn nói đâu đâu, đã vào việc chính đâu?
-Vậy thì nói nhanh đi.-tôi ra lệnh.
-Thật ra thì lúc đầu đến đây là với mục đích…cảnh cáo “bà chị” theo lệnh của một… “bà chị” khác.Nhưng sau khi cà kê dê ngỗng thì thấy “bà chị”
cũng được lắm.Tôi bắt đầu thấy thix roài đóa.Vậy nên chúng ta xí xóa
những chuyện cũ và bắt đầu lại nhá!-tên đó đề nghị.
-Ko phải chứ? Sốt mấy độ zạy? Từ kẻ thù lại thành ra bạn à?-tôi nhăn mặt.
-Vậy mới hay.Đời mà! Càng nhiều bạn càng tốt chứ sao?
-Được thôi.Nhưng trước hết cậu phải trả lời một câu hỏi của tôi.-tôi ra điều kiện.
-Ko thành vấn đề-tên đó gật đầu cái rụp.
-“bà chị” mà cậu nói là ai?Có hiềm khích gì với tôi?
-Ô! Chuyện này khó trả lời lém.Nhỡ em khai ra, “bả” mà biết là em ốm đòn.-tên đó ra vẻ sợ sệt.
-Hừ, vậy thì đừng hòng làm bạn với tôi.-tôi quay lưng toan bỏ đi.
-Thôi thì miễn cho em vế trước, em chỉ trả lời vế sau thôi được ko?-tên đó kì kèo trả giá.
-….Cũng được-sau một thời đắn đo, cân lợi cân hại, tôi cũng quyết định đồng ý.
-Có liên quan đến cả 1 người trong 5 người của DB nữa đấy. “Bả” muốn em cảnh cáo chị ko được đến gần người này.
-Chỉ thế thôi sao?-tôi hỏi lại.
-Chỉ nhiu đó thôi.-tên đó đáp.-bi h thì bắt đầu thực hiện nghi thức làm quen được rồi chứ?
-Nghi thức làm quen gì?-tôi tròn mắt hỏi.
-Trời ơi! Muốn làm bạn thì ít nhất cũng phải biết tên nhau chứ?-tên đó than trời.
-Ko cần-tôi phẩy tay.
Nói rồi tôi đi thẳng một mạch.
-Ê! Đã nói rồi lại nuốt lời là sao hả? Quân tử mà thía à?-tên đó nói vọng theo.
-Tôi chỉ bảo sẽ làm bạn chứ có bảo sẽ khai tên ra đâu hả?-tôi đốp lại.
-Này, đứng lại đó cho tôi- tên đó đuổi theo.
Tôi nhanh chóng chuyển từ trạng thái đi bộ sang trạng thái chạy bộ.Nhưng ko chạy thẳng về nhà (lộ bí mật thì sao?) mà chạy lòng vòng từ hẻm này
sang ngõ khác.Đến một ngã 3 đường, lúc này cả tôi và tên đó cũng đã thấm mệt.Thế nên tôi dừng lại và nấp vào một chỗ khá kín đáo.Quả nhiên tên
đó ko tìm ra tôi.Nhưng có lẽ tên đó biết tôi vẫn còn ở đâu đó quanh quẩn gần mình nên cậu ta đã nói thật to:
-Chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài đấy.Nhất định lần sau tôi sẽ bắt bà
chị khai ra tên .Nhưng trước hết là phải nhớ tên tôi đấy nhá!Tôi là
SOO!KIM HYUNG SOO.Về nhà phải nhẩm đọc tên tôi trước khi đi ngủ đấy,
biết ko? Tôi đi đây.BB.
Nói rồi tên đó bỏ đi. Chờ cậu ta đi thật xa, tôi mới bước ra ngoài.Hóa
ra cậu ta tên Soo.Cái tên cũng hay đấy chứ nhỉ?Bây giờ thì tôi nhớ ra
rồi. Hình như có mấy lần tôi thấy cậu ta trên TV với cả mấy đứa ở trường cũng bàn tán về cậu ta hơi bị nhìu.Thảo nào cứ thấy quen quen.Tuy nhiên theo tôi nhớ thì bọn nó kêu cậu ta là Lee…gì gì đó cơ mà?Lạ thật! Ko
chỉ thế, chắc chắn tôi đã gặp một người nào đó có khuôn mặt giống như
thế này.Nhưng ngay bi h đây lại ko thể nhớ nổi. Là ai ta?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT