Tại bàn ăn.

-Sao hôm nay dậy sớm thế?Tôi tưởng thể nào cũng nằm nướng như mọi khi chứ?-đang ăn, Mic đột nhiên hỏi.

-Anh quên hôm nay phải đi tập hả?-Max nhắc.

-Uh nhỉ.Thế mà tôi quên béng đi mất-Mic giật mình.

-Thì cũng đúng thôi.Già nên trí nhỡ lú lẫn là phải rồi-tôi nói trống không.

-Cái gì? Nhắc lại đi xem nào-Mic nhíu mày hỏi lại.

-Nhắc thì nhắc, sợ gì chứ? “Già nên trí nhớ lú lẫn là phải rồi.”-tôi lặp lại.-đấy thấy chưa?ko những thế mà còn bị lãng tai nữa chứ.

-Oh! Stop here. Xin hai vị “đại nhân” để cho bọn “tiểu nhân” ăn nữa chứ?-Uno xen vào chấm dứt cuộc đấu khẩu.

-Mà cũng lạ thật.Hôm nay Jen lại chuyển mục tiêu trêu chọc từ Max sang Mic rồi sao?-Xiah nhìn tôi.

-Mấy người nhìu chuyện quá à! Nói hoài-tôi nhăn nhó.

-Nè nè!Đừng có ở đó mà vơ đũa cả nắm. Nãy giờ ai nói ở đây huh?Mình gây chuyện trước mà lại đi đổ thừa người khác-Max cãi lại.

-Suỵt…-tôi đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.

Tôi cúi đầu xuống ăn.Thỉnh thoảng lại đưa mắt về phía Hero.Nhưng anh ấy ko thèm nhìn tôi lấy một lần.Suốt từ lúc vào bàn ăn đến h mặc cho mọi người cãi cọ ì xèo Hero vẫn chưa một lần mở miệng.Hết Mic giờ lại đến anh ấy.Chắc anh ấy định bắt chước Mic chơi trò làm mặt lạnh đây.Thật ko tài nào chịu nổi.

Ăn xong bọn họ lục **c chuẩn bị lên đường.Trước khi đi họ còn lôi kéo, rủ rê tôi.

-Jen! Đến SMTown với bọn anh đi.Vui lắm!.-Uno hớn hở kéo tay tôi.

-Uh, đến đó tham quan cũng được mà xem bọn anh tập cũng được-Max gật đầu đồng tình.

-Thôi, thôi.Cho xin hai chữ bình yên đi.Ở nhà nằm ko sướng sao? Tự dưng lại phải lê thân xác đi đến đó chỉ để xem mấy người múa may điên cuồng.Họa may có đứa điên-tôi nhăn nhó, kéo tay ra khỏi tay Uno.

-ÔI trời đất, thánh thần ơi! Bao nhiu người muốn mà ko được, trong khi đó em lại chê ỏng chê eo là sao huh?Đúng là sống trong sung sướng mà ko biết trân trọng.-Xiah khẽ cốc vào đầu tôi.

-Ui đau! Này, sao lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay thía huh?Nói được rồi, cần gì phải dùng hành động như thế?Định cưỡng ép người ta sao?-tôi mở volume to hết cỡ.

-Cô ấy đã ko muốn đi thì các cậu đừng có ép.-Hero lên tiếng giải vây cho tôi-em ở nhà nhớ khóa cửa cẩn thận –anh ấy quay sang tôi dặn dò.

-Vâng-tôi ngoan ngoãn gật đầu.

-Hứ! đối với cậu ta thì lúc nào cũng dịu dàng khác hẳn-Uno lầm bầm trong miệng.

-Anh nói cái gì đấy hả?-tôi rít qua kẽ răng.

-Ko, có nói gì đâu?-Uno lắc đầu nguầy nguậy.

-Hừ-tôi lừ mắt nhìn anh ta.

Đợi mọi người ra xe hết Mic mới dặn lại tôi một câu ko thể nào…vô duyên hơn được nữa:

-Mà nè! Trưa nay phải ở nhà ăn cơm đấy.Đừng có đi ra ngoài nghe chưa?

-Gì chứ? Anh uống lộn thuốc hả? Tự dưng lại…-tôi nhảy dựng lên.

Thế nhưng Mic chẳng thèm để ý đến thái độ đó của tôi.Anh ta đủng đỉnh bước đi ra xe.Người gì mà đáng ghét thía ko biết.Hứ! muốn tôi ở nhà ăn cơm do anh nấu à? Còn khuya nhá! Phải đi ăn bít tết-món tủ chứ.-tôi lầm bầm một mình.

******************************************

Mic.

Nói thì nói thế nhưng tôi vẫn lo lắm.Hok biết Jen có nghe lời ko nữa.Nhỡ đâu cô ấy đi gặp “tên” đó thì sao đây? Phải cải trang đến đó xem thế nào mới được.Nếu cô ấy ko đến thì dù sao cũng được xem… dung nhan “tên” đó.Còn nếu cô ấy đến thì coi như là bảo vệ cô ấy.Đường nào cũng có lợi!

-Này! Park Yu Chun! Hôm nay cậu làm sao thế hả? Nãy h có mỗi một động tác mà tập ko xong là sao?-Hero gắt lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

-Uh đúng đó. Anh bị sao mà cứ như người mất hồn zạy?-Xiah cằn nhằn.

-Đã vậy còn hay liếc nhìn đồng hồ.Bộ có hẹn với ai sao?-Uno cũng hùa vô.

-Làm…làm…gì có chuyện đó.Chẳng qua là vì…là vì…-tôi lắp bắp.

-Thôi thôi, đừng nói nữa, tôi mệt tim quá.Đi đâu thì đi nhanh rồi về.Chứ đứng ở đây mà hồn để đâu thì cũng như không-Max lên tiếng.

-Uh, vậy tôi đi đây.Khoảng 1 tiếng thôi.-tôi mừng như mở cờ trong bụng.

Nhìn lên đồng hồ, đã 1h30 rồi.Từ đây đến đó mất hết 20 phút lái xe.Đi bây giờ cũng còn kịp chán.

Tôi nhanh chóng chạy vào WC cải trang và phóng xe như bay đến điểm hẹn của Jen.

Tại nhà hàng Angella.

Tôi đang nhìn quanh để tìm xem Jen ngồi chỗ nào thì bỗng thoáng thấy cô ấy ngay trước cửa ra vào.Thế là tôi nhanh chóng bám theo sau (tất nhiên là ko để cô ấy thấy)

Jen bước đến và ngồi đối diện với người đó.Tôi muốn xỉu ngay tại chỗ khi thấy người hẹn hò với Jen lại là “hắn”- kẻ thù ko đội trời chung với chúng tôi….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play