Quả thật là trái đất tròn.ko thể ngờ rằng tôi được gặp lại Jae Joong.Cứ ngỡ những kí ức ngày xưa ấy sẽ bị chìm vào quên lãng nhưng giờ đây lại hiện lên mồn một cứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy....

Mùa hè năm đó tôi tròn 9 tuổi.Vì công việc nên bố mẹ cứ phải đi công tác suốt vì thế tôi được cho về ở tại 1 trang trại trồng táo của bạn bố mẹ suốt 3 tháng.Tôi mau chóng thích nghi được với cuộc sống ở đó vì có thêm 2 người bạn.Một là Jae Joong (Hero ấy) cũng giống như tôi được gửi nhờ ở đó. Hai là Song Chul, con của chủ trang trại hơn tôi 3 tuổi.Ko hiểu là vì tôi dễ thương hay sao mà mọi người khá là cưng chiều tôi. Nhất là 2 người đó.Mọi việc tôi nói ra đều được đáp ứng.Có lẽ đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất.Và cuộc sống sẽ yên bình trôi nếu như ko có ngày hôm ấy....

-Anh Song Chul, bọn em ở đây-tôi vẫy tay

-2 đứa làm gì mà giờ này kêu anh ra đây?

-Chúng em sẽ đi bắt đom đóm.Nghe nói buổi tối có nhìu lắm.-Jae Joong hớn hở khoe

-Vậy bắt ở đâu đây?-Song Chul hỏi

-Ra thác nước-tôi đề nghị

-Ko được.Nơi đó rất nguy hiểm, chưa kể để đến được đó phải lội qua con suối nước chảy xiết.Hãy đến vườn hoa đi, nơi đó cũng có rất nhiều đom đóm vậy-Song Chul đáp

-Này Lee Song Chul!anh sợ sao?đúng là đồ thỏ đế.Thế thì anh ở nhà đi, ko cần nữa.Mình đi thôi Jae Joong-tôi nói bằng giọng giận dỗi

-Ko phải thế, em hiểu nhầm rồi anh chỉ là lo cho 2 đứa thôi....

-Ko sao đâu mà, chỉ cần chúng ta cẩn thận là được chứ gì?-tôi năn nỉ.

Suy nghĩ 1 hồi lâu cuối cùng thì anh ấy cũng đưa ra quyết định:

-Công chúa xinh đẹp của chúng ta đã muốn vậy thì phải làm theo thôi.Nhưng mà phải đi theo sát anh đấy, nhớ chưa?

-Tuân lệnh-tôi và Jae Joong đồng thanh đáp.

Chao ôi!Cảnh thần tiên là đây.Bốn bề là rừng cây bát ngát.Ở giữa là 1 thác nước lung linh, dưới ánh trăng tưởng chừng như 1 tấm vải lụa đính kèm hàng ngàn viên kim cương lấp lánh buông rũ từ trên cao xuống.Xung quanh đom đóm nhìu vô số kể.Chúng bay chập chờn trên đầu và còn đậu cả lên người.Một con...hai con...ba con...tôi thích thú với công việc bắt chúng.

-Eun Hye chúng ta về thôi!Yoon Eun Hye!-Giọng anh Song Chul vang lên.

-Yes, em biết roài.

Trên đường về, một tai nạn đã xảy ra. Vì bất cẩn nên tôi đã đánh rơi chiếc ***g đựng đom đóm. Mặc dù cả anh Song Chul lẫn Jae Joong đều ra sức ngăn cản nhưng tôi vẫn cứ bướng bỉnh đòi chạy theo, vớt nó lại cho bằng được. Ko còn cách nào khác, anh Song Chul đành phải đưa hai chúng tôi lên bờ rồi một mình chạy theo cái ***g. Và…anh ấy đã bị trượt chân, mất thăng bằng, thế là bị dòng nước hung hãn tại con suối đó cuốn đi mất…

Sau chuyện đó tôi đã rất đau khổ và nhốt mình trong phòng, ko tiếp xúc với ai cũng chẳng nói chuyện với người nào kể cả bố mẹ và tránh gặp mặt Jae Joong.Rồi thời gian trôi đi xóa nhòa tất cả, tôi cũng dần nguôi ngoai. Hơn nữa trong những ngày tháng đau buồn đó có một người dấu mặt thường xuyên gửi mail an ủi động viên, giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn đấy.Cho đến tận bây giờ tôi vẫn ko thể biết được người đó là ai và vẫn đang cố gắng tìm kiếm người đó để cảm ơn…

"Goodbye to you, my trusted friend

We've know each other since we were nine or ten

Together we've climbed hills and trees

Learned of love and A-B-C's, skinned our heart and skinned our knees"

Bản nhạc “Season in the sun” vang lên, chiếc điện thoại rung bần bật trong tay.

-Anh hai!có chuyện gì sao?-tôi bắt máy và hỏi bằng giọng ngạc nhiên.

-Chuyện lớn ấy chứ.Em bỏ nhà đi sao ko báo anh 1 tiếng?-đầu bên kia trả lời.

-Vậy là “bố bi” èn “má mi” phát hiện roài.-tôi thở dài- Mà nói với anh thì được gì?Chẳng phải anh cũng đang mang tội giống em sao?Giờ lại muốn thêm tội bao che, đồng lõa nữa hả?

-Dù sao thì cũng báo anh 1 tiếng chứ?Ít ra anh cũng có thể cho em ở nhờ hay kiếm giùm một cái nhà trọ nào chứ? Mà em cũng cứng đầu, khó bảo lắm cơ !Daddy và Mommy bảo gì thì làm nấy đi, chống đối làm chi cho khổ? như anh hai đây này,có trải qua rồi mới biết.

-Thì ai bảo em là em gái của anh cơ chứ?-tôi đáp tỉnh bơ.

-Ha ha ha!-anh Hai phá lên cười- Mà hiện giờ em đang ở đâu đấy?Anh đang quay dở mấy cảnh ở Trung Quốc vì vậy ko có ở nhà đâu. Nhưng mà em cứ đến đấy đi, anh sẽ gọi điện thoại báo cho ông bảo vệ.

-Thôi, em có chỗ rồi.khi nào anh về thì phone cho em, em sẽ qua.Giờ thì đi làm đi.Bye.

-Được rồi.Bye

-Này đang nói chuyện với người yêu đó hả?-bất thình lình một giọng nói vang lên, kèm theo đó là một khuôn mặt mà tôi ko mong thấy chút nào:Uno.

Cứ mỗi lần thấy anh ta với nụ cười trên môi là y như rằng tối hôm đó tôi lại bị ám ảnh.

-Anh làm cái trò gì thế hả?Có biết tim tôi suýt chút nữa là rơi ra ngoài rồi ko?tôi mà có mệnh hệ gì thì nhất định sẽ biến thành ma về ám anh.

-Ôi, ôi! tôi sợ con ma Jenny quá đi.Này ma ơi, đừng có đứng đây nữa, hãy xuống địa ngục đi.

-Oh my God!Anh chắc là bị dây thần kinh số 1 chạm dây thần kinh số 3 rồi.Bệnh này thì thế giới ko có thuốc chữa đâu. Nhưng mà ko sao, tôi đã có cách.Mai nhất định sẽ đem về chữa cho anh.Rồi sau này nhớ phải hậu tạ tôi đấy nhá.-tôi gằn giọng.

-Hey Jenny, em nói vậy là có ý gì?-Uno có vẻ rất ngạc nhiên

Bỏ mặc anh ta, tôi bước đi.

-“Vợ yêu” ơi! em đi đâu đó?-Uno nói với theo

Đúng là đòn này hiệu nghiệm thật, tôi ko đi nữa mà quay lại.

-What??????Ai là vợ anh chứ?Đồ hâm, đồ tửng, đồ bệnh hoạn....-tôi tuôn ra một tràng rồi chạy biến đi.

Còn ở lại chắc sẽ vỡ mạch máu não mà chết mất và tôi sẽ trở thành con ma Jenny như lời hắn ta nói.

Được rồi Uno!Mai sẽ có 10 con chuột đợi anh đấy.À bây giờ phải đi kiếm mấy con mouse trước đã nếu ko thì sẽ ko kịp mất.Rồi chờ đến tối ta sẽ hành động.He he, vậy là giải quyết được một tên.Mai sẽ có chuyện vui rồi đây....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play