Tôi và Uno đã “lết” được đến trước cửa nhà rồi nhưng lại
ko dám bước vào.Đùn đẩy nhau một hồi, cuối cùng tôi quyết định sẽ “hi
sinh” trước.Vừa đưa tay lên nắm cửa thì bỗng nhiên nó đã tự mở ra làm
tôi mất thăng bằng và ngã nhào vô phía trong.Cũng may trời còn thương,
có Max đứng đằng sau cánh cửa nên tôi chỉ đập mặt vào người anh ta thôi
chứ nếu ko là bị… “u đầu mẻ trán” roài.
-Jenny?-Max hỏi bằng giọng ngạc nhiên.-làm cái trò gì thế?muốn “ôm” anh
đến thế thì nói trước để người ta còn chuẩn bị chứ? “tấn công” bất ngờ
thía nì làm anh xém té đấy-anh ta cười một cách gian xảo.
-Đi ăn dưa bở đi ông!Tôi thèm vào-tôi xô Max ra và nói bằng giọng khó chịu.
-Đi đâu h này mới về vậy?Bọn anh đang định đi tìm đấy-Mic đột nhiên lên tiếng.
-Em bị thương hả?-Hero hốt hoảng khi thấy những vệt máu (của Uno) dính đầy trên áo quần tôi.
-Ko…ko phải em.Mà là…-tôi xua tay lia lịa.
-Là tôi-Uno bước vào tiếp lời tôi.
-Trời đất!làm sao lại ra nông nỗi này?-Xiah chạy đến đỡ Uno và hỏi.
-Tôi sắp chết rồi đây mà ko lo, toàn hỏi những thứ vớ vỉn.-Uno nhăn nhó.
-Ờ…thôi được rồi,ko hỏi thì ko hỏi vậy. Để tôi băng bó vết thương cho-Xiah nhỏ nhẹ nói.
Sau khi hai người bọn họ đi khuất, trong căn phòng này chỉ còn lại tôi,
Mic, Hero và Max. 6 con mắt đều đang đổ dồn về phía tôi như chờ đợi một
câu giải thích.Biết nói dối sẽ ko “đầu xuôi đuôi lọt” nên tôi đành phải
“tường thuật trực tiếp” lại mọi chuyện.
Chưa kịp dứt lời Max đã nhảy bổ vào trong miệng tôi ngồi:
-Trời ơi là trời!ăn cái gì mà ngốc thế ko biết?...
-Thì em cũng ăn cơm, ăn cá, ăn thịt như mọi người thôi.Hỏi thế cũng hỏi-tôi cũng ko vừa cắt ngang lời anh ta.
-Vậy mà anh còn tưởng em ăn sỏi ăn cát chứ.Nếu ăn đầy đủ chất như mọi
người sao lại ko thông minh chút nào vậy?Di động “xịn” dùng để làm cảnh
hả? Sao ko lấy ra phone cho police hoặc là cho bọn anh cũng được.-Max
tiếp tục trách móc, xiên xỏ.
-Đúng đấy!May mà hôm nay cả hai người đều ko sao nhưng nếu có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra thì…-Mic cũng tham gia vào.
-Hai người làm ơn thôi ngay cho tôi nhờ!-tôi hét lên.-tại sao cứ chỉ
biết trách móc tôi?tại sao ko nghe tôi nói?Thử đặt các người vào tình
thế đó xem.Lúc ấy tôi đã rất sợ, đến nỗi chân tay chẳng thèm nghe lời
nữa.Muốn chạy cũng chạy chẳng được nữa là…-tôi bắt đầu sụt sùi.
-Thôi ko sao!Mọi chuyện qua hết rồi mà-Hero ôm lấy tôi và vỗ về.
Đúng là nhìn đi nhìn lại thì cũng chỉ có một mình anh ấy là hiểu tôi,
luôn đứng về phía tôi, an ủi, che chở cho tôi.Hero là số 1.À…suýt quên
mất còn Uno nữa chứ.Anh ấy cũng vừa “hy sinh thân mình” để bảo vệ tôi
đấy còn gì?Nhưng vẫn ko bằng Hero, thôi thì cho anh ấy đứng thứ 2 vậy.
-Ê!sao lại đi ôm vợ người khác như thế?Có bỏ ra ngay ko?-Uno từ đâu chạy đến kéo Hero ra khỏi tôi.
-Bị thương đến vậy rồi mà còn có tâm trạng đùa sao Uno? Anh đúng là hết thuốc chữa-Xiah lắc đầu ra vẻ chán nản.
-Ai đùa nào?Ko tin thì đi mà hỏi Jenny ấy.-Uno liếc mắt về phía tôi.Và
dường như thấy tôi đang há miệng ra để phản bác thì anh ấy lập tức chặn
lại ngay-lúc nãy em chả bảo sẽ làm theo bất cứ chuyện gì anh muốn
sao?Anh chỉ yêu cầu đúng 1 chuyện này thôi.
-Thế là thế nào?Tôi chẳng hiểu gì hết?-Hero hỏi.
-Hời….-tôi thở dài xuôi xị.-thì lúc nãy ko thấy Uno tỉnh lại nên em sợ quá hứa bừa thế.Ko ngờ anh ấy lại nghe nên…
-Vậy thì ko chơi, ko tính-Max phẩy tay.
-Cậu ko chơi mặc xác cậu, tôi chỉ cần một mình Jenny đồng ý là được
rồi.Phải ko vợ “iu” của anh?-Uno quay sang choàng tay qua vai tôi, nhìn
tôi cười một cách… đểu giả.
Trời ơi, người tôi nổi đầy gai ốc rồi!Gặp như bình thường có lẽ tôi đã
cho anh ta…nockout lâu rùi.Nhưng hôm nay thì khác.Anh ta đang bị thương
và đó là vì tôi.Thế nên ko thể ra tay được, vì như vậy sẽ là “vong ơn
bội nghĩa”, “lấy oán trả ân”, “ăn cháo đá bát” (nhiễm film kiếm hiệp
nặng roài).Hy vọng chuyện này sẽ mau chóng kết thúc nếu ko chắc tôi đi
chầu diêm vương sớm quá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT