Đang ngủ ngon giấc thì tôi bỗng bị đánh thức bởi tiếng
chuông cửa.Chắc là "ông Hai già" bỏ quên thứ gì roài chứ hem chạy đâu
hít. Có “key” thì tự mở cửa vào đi còn bày đặt nhấn chuông, làm hỏng cả
giấc mơ đẹp của người ta.Đã vậy cho ông chờ "mọc mộng" lun.Thế nhưng
trận đấu mang tính thử thách lòng kiên nhẫn này đã kết thúc bằng việc
tôi phải "từ giã" cái giường thân iu (vì tôi thương đôi tai của mình
mà).
Cứ đinh ninh đó là Bi nên tôi cứ để nguyên đầu tóc rối bời + khuôn mặt
ngái ngủ ra mở cửa và ko quên khuyến mãi thêm một lời cằn nhằn:
-Cái tật đi đâu quên đó bao h mới bỏ được đây?Cứ vậy hoài thì thể nào cũng... "ế" cho mà xem.
-Jenny!Đúng là em ở đây!-một giọng nói khá quen thuộc vang lên (nhưng hem phải Bi) với vẻ rất vui mừng.
Và ngay sau đó tôi bị ôm chặt đến nỗi ko thở được.Hình như người con
trai ấy sợ nếu nới lỏng vòng tay ra thì tôi sẽ biến mất vậy.Tôi thật sự
rất bất ngờ, ko phải vì.. "bị ôm" đâu mà là vì ko nghĩ rằng Hero lại có
thể tìm đến nhanh như thế.
-Hero...em ngộp thở chết mất!anh có giận thì cứ đánh mắng chứ đừng phạt kiểu này!-tôi rên rỉ thảm thiết.
-Ôi!anh...anh xin lỗi!em ko sao chứ?tại anh mừng quá...-Hero buông tôi ra vừa thanh minh, vừa cười hiền.
Anh ấy đẹp thật!lúc cười lại càng "xinh" tợn, cứ như là một thiên thần
í.Ôi trời đất ơi!trong hoàn cảnh này mà tôi lại bị "điên đảo" bởi sắc
đẹp ấy.Tỉnh lại Jenny!Tôi thở mạnh và lấy lại bình tĩnh.
-Anh đã rất sợ khi nghĩ đến việc sẽ ko bao h được thấy em mỗi ngày, ko
được nghe giọng nói, tiếng cười trong vắt của em...chúng ta cùng về
nhé?-Hero hỏi nhỏ.
-Em...em...-tôi ấp úng và cúi gằm mặt để tránh ánh mắt của Hero.Nó quá
nồng nàn, ấm áp khiến tôi cảm thấy sợ.-em ko thể về và cũng ko muốn
về.Em cần phải có thời gian để suy nghĩ,vậy nên...
-Uhm!anh hiểu rồi!-Hero có vẻ thất vọng và buồn.
Thà rằng anh ấy cứ mắng sang sảng như mấy tên kia thì chắc là tôi sẽ nhẹ nhõm hơn, dễ chịu hơn nhưng đằng này lại cứ dịu dàng như thế làm cho
mặc cảm tội lỗi cứ dâng lên, cuồn cuộn như sóng biển trong lòng tôi.Hero có cái gì hơi khác thì phải, tôi cảm nhận thấy thế.Tự dưng tôi lại ngại khi nhìn vào mắt của anh ấy.
-Em chỉ ở đây 2 tuần thôi mà!Nếu anh muốn thì cứ đến đây chơi thường
xuyên là được mà?-tôi đành phải nói vậy để bớt áy náy.-à nhưng mà ko
được để cho 4 người kia biết đâu đấy.Đây là bí mật của anh và em thôi.
Nhá?anh hứa đi!-tôi dặn thêm.
-Tưởng jì, chuyện đó dễ như xơi kẹo í mà!Anh hứa-Hero ngoắc tay với tôi
và cũng lại cười.-Jenny này!nói chuyện này ra thật ko phải nhưng
mà...anh đói bụng quá-anh ấy xoa xoa cái bụng dẹp lép của mình.
-Phì...ha ha ha!-tôi cười sặc sụa, cười nghiêng ngửa.Cứ tưởng anh ấy nói chuyện gì quan trọng lắm.-anh làm gì mới giờ này đã than đói?Mic
đâu?-tôi hỏi
-Cả ngày hôm qua đến h có ai thiết ăn uống, nấu nướng gì đâu?-Hero nhăn nhó.
-Thôi vào nhà đi đã rồi tính sau.Chứ đứng ở ngoài này người ta xoi mói ghê quá-tôi kéo anh ấy vào nhà.
Lục tung căn bếp mà ko tài nào tìm ra một thứ gì có thể bỏ vào mồm
được.Đúng là Bi có khác, lười nấu nướng thấy sợ (giống tôi).Mà nếu có đi chăng nữa thì với "tài năng xuất chúng" của mình nhất định món ăn tôi
làm ra đến cả...con cún còn ko thèm ăn vì sợ ngộ độc nữa chứ đừng nói
người.
-Ở gần đây hình như có siêu thị thì phải?-Hero hỏi.
-Uhm, hình như vậy-tôi đáp.
-Vậy mình đi ra đó mua thức ăn đi.Rồi anh sẽ nấu một bữa ra trò.Em vẫn chưa thưởng thức món ăn anh làm mà đúng hok?
-Gì?anh đang đùa đấy à?-tôi nghi ngờ hỏi lại-nếu anh nấu được vậy sao chưa lần nào anh xuống bếp cả?
-Thì lúc đầu công việc đó là do anh đảm trách nhưng có một lần do mải mê xem TV nên đã cho nhầm gói...thuốc "xổ" thay vì bột nêm nên bọn anh có
được một đêm vui vẻ do... "giành WC".Vậy là mọi người sợ quá giao cho
Mic lun.Chuyện đau lòng thế đấy!-Hero nhún vai.
Thật hết thuốc chữa với mấy người này.Ngay cả Hero-người chín chắn nhất
đám (cái nì là do tôi tự nhận xét) mà cũng làm ra những chuyện dở khóc
dở cười như thế thì tôi còn trông mong gì nữa ở 4 người kia?Hình như
càng nổi tiếng thì con người ta lại càng... "khìn" (cả ông anh Hai iu
quý của tôi cũng ko ngoại lệ).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT