Cánh cửa đã khóa trái, và chúng tôi bị nhốt. Hay thật!
Tôi mà biết đứa ngốc nào đã làm chuyện này thì...Tên Max đang loay hoay
tìm cách thoát ra ngoài. Anh ta cứ chạy loăng quăng khắp phòng nhìn cứ
như là con vịt í, trông buồn cười ko thể chịu nổi.Còn tôi thì ngồi vào
một góc phòng "ngắm" anh ta.Vào những lúc thế này mới thấy Max cũng ko
đến nỗi tệ, tuy nhiên đầu óc thì chưa được phát triển cho lắm.
-Cô làm cái trò gì đấy?đến đây giúp tôi một tay đẩy cánh cửa ra đi!-Max nhăn nhó quay sang tôi.
-Anh nghĩ sao mà nói vậy hả? Chỉ 2 chúng ta thôi làm sao đẩy nổi chứ?-tôi độp lại.
-Nói nghe hay quá nhỉ.Vậy chắc là cô đã có cách để thoát ra ngoài rồi?-anh ta tiến lại gần tôi và hỏi bằng một giọng chế giễu.
-Tôi hỏi anh, điện thoại di động dùng để làm gì?
-ĐTDĐ thì liên quan gì ở đây?....ờ....này!sao hum nay lại thông minh đột xuất vậy hả?-Max sau một hồi mặt nhăn mày nhó cuối cùng cũng hiểu được ý của tôi.
Anh ta lôi từ trong túi ra "chú dế" và sau một hồi loay hoay cuối cùng kết quả là một câu nói tôi ko mong đợi chút nào:
-Ở đây ko có sóng.
-Sao lại thế?hay là điện thoại dỏm hả?-tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ.
Vừa hỏi, tôi vừa lấy di động của mình ra xem thử thì hỡi ôi!đúng là ko có lấy một hột sóng.Tôi đành nhìn anh ta cười trừ.
-Má Hai à!sáng kiến của cô hay thật đấy nhỉ?-Max buông lời châm chọc.
What? Má Hai á? Anh ta dám kêu mình như thế sao? Thật là ko thể tưởng
tượng được.Nếu như là thường ngày thì chắc là sẽ "đi chầu ông bà" sớm
roài.Nhưng hôm nay bổn cô nương đây ko có hứng thú, về nhà mua con gà
cúng tạ ơn tổ tiên đi là vừa Max ạ! Hừ…
Bên ngoài trời đã tối.Bi h đã là 7g30'.Bụng thì đói cồn cào, đã vậy toàn thân lại run lên vì lạnh nữa chứ, thật đúng là thảm họa.Tự dưng bị lôi
kéo vào "vòng xoáy ân oán" giữa 2 người Max-Tae Hee rồi giờ lại chịu
cảnh giam cầm thế này. Người ta thì được sinh vào "ngôi sao sáng" còn
tôi là bị sinh "nhầm" vào "ngôi sao xẹt"...hic...hic...hic…
Tôi còn phải chịu đựng cái cảnh này trong bao lâu nữa hả trời?Thà đập
đầu vào tường tự tử còn sướng hơn là phải chịu rét chịu đói như vầy.Thử
nghĩ mà xem, giữa "con ma ốm đói" với "con ma mập mạp khỏe mạnh" thì bạn chọn bên nào?Tất nhiên là phương án 2 roài.Đúng hem?
Max ko biết kiếm đâu ra được một tấm chăn.Thế là dù ko muốn cách mấy thì 2 đứa chúng tôi cũng phải... đắp chung.
Ấm quá!đây là lần đầu tiên tôi ngồi gần Max thế này.Một cảm giác lạ lùng len lỏi trong tôi.Chắc tại bị lạnh suốt 2 tiếng đồng hồ giờ lại được
sưởi ấm nên mới vậy thôi, ko có gì lạ cả, ai cũng vậy thôi mà.
-Này!dựa vào đây đi!-Max chỉ tay vào vai của anh ta.
-Uhm!-tôi ngoan ngoãn dựa đầu vào Max và từ từ thiếp đi...
*****************************
Max.
Ôi giời ơi!Tôi bị ma nhập rồi hay sao ấy, tự dưng lại làm cái chuyện ngu ngốc gì đây hok biết?...Ừm nhưng mà...cũng hay đấy chứ.Lần đầu được
Jenny dựa vào mình thế này. Khỉ thật!tim mình sao lại đập mạnh vậy chứ?
-E hèm!Jenny này!Anh...anh có chuyện muốn nói với em.-tôi ngập ngừng lên tiếng- Hồi nào đến giờ em vẫn bảo là anh ghét em nhưng thật ra ko phải
vậy đâu...Uhm,đúng ra thì lúc đầu mới gặp cũng hơi...à...vì em lúc đó
cứng đầu, ngoan cố khó bảo quá chừng.Nhưng mà sau này thì anh lại ko
thấy vậy nữa.Càng ngày anh lại càng phát hiện ra em có rất nhiều điểm
tốt.Mặc dù hay gây với em nhưng đó là vì anh muốn được thấy em vẫn ổn
và... nhất là lúc em giận trông đáng yêu lắm đấy!Biết ko hả cô ngốc?
Im lặng. ko một tiếng đáp trả.
-Này!em có nghe ko vậy?-tôi quay sang nhìn Jenny.
Cô ấy đã ngủ trên vai tôi từ lúc nào.Chắc là nãy giờ tôi nói chuyện với
"khi khống" (không khí) roài.Con nhỏ này đúng là ko biết điều.Lúc tôi
nói chuyện tử tế, thật lòng thì lại ngủ khì như con mèo.
Nhưng tôi ko giận, ngược lại lại thấy như vầy mới đúng là Jenny (của tôi )........
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT