Hôm nay là ngày biểu diễn của DB vì vậy bọn họ trông ai
cũng căng thẳng và khẩn trương.Còn ngoài đường thì khỏi phải nói, fan
hâm mộ, nhà báo, người của đài truyền hình đứng đông nghìn nghịt, xếp
thành hàng dài.Tôi định là sáng nay sẽ vi vu với Song "dạo quanh phố
phường, dạo qua thị trường" nhưng chiếu theo hoàn cảnh hiện h thì chắc
là sẽ phải hoãn lại thui.Chứ bi h mà bước ra khỏi nhà chắc tôi sẽ bị đè
dẹp lép như con tép wé.Ko những thế, sáng ngày mai trên báo trang đầu
tiên sẽ đăng hình tôi kèm theo một bài viết đầy những mối nghi hoặc.Và
rồi tin tức bay sang Mĩ, lọt vào tai của daddy và mommy----->tèng
téng teng....tôi bị bắt.Vậy nên ngu gì chường mặt ra đường lúc này?
-Jenny!tối nay nhất định con phải đến nhá-Xiah lên tiếng nhắc nhở tôi.
Trời đất quỷ thần ơi!tôi đã quên bẵng mất chuyện này.Mấy cái vé h đã nằm trong tay người khác hít roài, lèm seo mừ tối nay tôi đi xem liveshow
được chứ? Nếu mà im lặng thì cũng ko phải là cách tốt.Nhỡ đâu bọn họ
phát hiện tôi ko có mặt ở đó thì phải làm sao? Còn nếu mà khai thật ra
thì....ko đủ can đảm đâu.Thật là tiến thoái lưỡng nan.Ngốc thật, đáng ra chỉ nên bán 4 cái vé thôi, giữ lại 1 đằng này máu tham nổi lêm chơi hết lun 5 cái.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ với ánh mắt ngơ ngác đúng kiểu "nai con" và thì thầm:
-Ko đi có được ko?
-Sao lại thế?ko đi là thế nào?-Hero ngạc nhiên
Lần này thì chết chắc.bọn họ ko "dần" tôi như con mực nướng mới là
chuyện lạ.Làm thế nào đây?Thôi thì cứ khai ra cho rồi, đến đâu thì
đến.Cùng lắm là bị vào bệnh viện nằm mấy ngày thôi chứ có gì ghê gớm
đâu?Dũng cảm lên Jenny, tiến lên....
Tôi nuốt "cục sợ" một cái ực xuống và nở một nụ cười xinh như "thiên
thần" (cái này là "mĩ nhân kế" nhằm làm giảm đến mức thấp nhất cơn tức
giận của mấy người đó)
-mấy......mấy.....cái....vé...đó..đã..đ� �..ợc..bán đi rồi-tôi nói càng lúc càng nhanh dần.
-CÁI GÌ? JENNY?-5 người cùng đồng thanh hét lên.
-Á...á....á cứu mạng, cứu mạng, có ai ko?cứu với, tôi bị hành hung
nè...á...á....á-tôi lấy hai tay ôm đầu, miệng thì la bãi hãi mặc dù vẫn
chưa bị **ng đến...một sợi lông chân.
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua, vẫn chưa có động tĩnh gì.Tôi từ từ hé mắt.Trước mặt tôi bi h là 5 người mặt đỏ phừng phừng vì giận.5 cánh
tay đang cách đầu tôi cỡ 5cm.Chắc là định cốc đầu hội đồng tôi nhưng mà
kiềm lại được.
-Sao cô có thể làm như vậy được hả Jenny?Chúng tôi xem cô như người nhà
mới tặng mấy cái vé đó vậy mà cô lại...Trong mắt cô bọn này là gì hả?xem thường chúng tôi đến vậy sao?-Max nói thật nhỏ nhưng tôi vẫn cảm nhận
được trong đó sự trách móc.Và trong ánh mắt của bọn họ hiện lên một sự
thất vọng ghê gớm.tất cả mọi người đều lần lượt bỏ đi mà ko nói thêm một lời nào.
Một niềm hối hận dâng trào trong lòng.Sống mũi tôi đột nhiên thấy cay
cay.Từng giọt từng giọt nước mắt nóng hổi trào ra, lăn dài trên má, mặn
chát.Tôi khóc.Thà rằng họ cứ mắng, cứ đánh tôi đi thì chắc là sẽ dễ chịu hơn.
-Em ko sao đấy chứ?-một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi.Là Hero.
Tôi vội ngẩng mặt lên, chưa kịp chùi cả nước mắt nữa.Mọi người đều đã
trở lại cả và đang nhìn tôi nhưng hình như ko còn giận nữa hay seo í.
-Mít ướt quá đi!Đừng có khóc nhè nữa, xấu lắm biết chưa?-Uno ân cần lấy khăn tay lau nước mắt cho tôi.
-Đây, cầm lấy.Đừng có đem đi bán nữa đấy-Micky chìa ra cho tôi một cái vé khác.
-Mọi...mọi...người...ko...ko....giận tôi sao?-tôi lắp bắp mãi chẳng ra thành lời.
-Sao ko có?Giận điên lên lun ấy chứ.Nhưng mà thấy con khóc nức nở như thế thật ko đành lòng chút nào-Xiah thở dài.
-Tôi tưởng cô gan lì cóc tía hơn cơ.Mọi khi vẫn bốp chát lại tôi vậy mà
hôm nay seo hiền thế?tôi mới nói có một câu đã chảy nước mắt rồi.-Max
nói như trêu chọc.
-Tôi thèm khóc vì anh đấy!-tôi liếc Max bằng một ánh mắt sắc như dao cạo.
-Này, đừng có nghĩ là cái vé ấy cho không nhá.Đổi lại là cô phải làm cho mỗi người chúng tôi 3 việc đấy-Max típ tục nói
-WHAT???sao lại thế được?Nếu vậy thì tôi ko cầm nó đâu.Tôi sẽ ko đi xem nữa là được chứ gì?-tôi giãy nãy
-Đâu có dễ như thế cô bé?bắt buộc phải đến buổi biểu diễn của tụi này-Uno cũng hùa theo Max.
Vậy là nãy giờ tôi phí nước mắt roài?Cứ tưởng là bọn họ bị tôi làm tổn
thương ai dè đâu....Chỉ có mình tôi là ngây thơ bị cho vào tròng
thui.Thì ra đây là một âm mưu đã được sắp đặt sẵn.Kiểu này thì chết
chắc.Ở đây có 5 người, tôi phải làm 3 yêu cầu cho mỗi người, vị chi tất
cả là 15 việc.Thà tôi đi treo cổ tự tử còn sướng hơn.Phình phường đầu óc bọn họ đã có những ý tưởng chẳng ra gì, nhân dịp này chắc sẽ còn phát
huy mạnh mẽ hơn.Chúa cứu vớt linh hồn con!Amen!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT