Hôm nay lớp học có vẻ ồn ào hơn mọi khi.Mọi người túm tụm lại thì thào chuyện gì đó.Tôi thì ko để ý lắm về câu chuyện đó nhưng vẫn dỏng tai lên để xem thử có liên quan gì đến mình hay ko (từ khi bước vào cái trường này tôi chưa một ngày được yên ổn vì những tin đồn thất thiệt giữa tôi và DBSK).

Vừa thấy tôi Kyo đã kéo tôi ngồi xuống và hỏi bằng vẻ mặt háo hức:

-Biết tin gì chưa nhóc?Lớp chúng ta sẽ có thầy chủ nhiệm mới đấy.Nghe đâu ông thầy này vừa đẹp trai, trẻ (mới 25 tuổi thôi), lại là học sinh ưu tú ở bên Mĩ, được trường bên ấy giữ lại nhưng từ chối để quay lại đây dạy cho chúng ta đấy.Trời ơi, tôi vỡ tim ra mất - Song giả vờ đưa hai tay lên ôm ngực.

-Bình tĩnh chút đi!Mà tại sao ông ta lại sang đây dạy nhỉ?Ở bên đấy chẳng phải là tốt hơn sao?Hay là...-tôi thắc mắc

-Chán bà quá đi.Người ta yêu quê hương nên mới trở về đóng góp cho đất nước.Ai như tui với bà vì phải trốn gia đình nên mới sang đây.-Song cằn nhằn với tôi.

Nói thật ra thì tôi cũng rất nóng lòng muốn được gặp ông thầy mới (ko phải ham mấy cái vụ "đẹp trai, nhà giàu" gì gì đó đâu) Tự nhiên tôi có một cảm giác gì đó hơi bất an khi nghe về người này.Hay là tại tôi hơi đa nghi quá chăng?...

Re…eng…reng…-tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp đã đến.

-Chào các em ! Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng ta.-một người con trai đứng lên trên bục giảng nói to.

Lúc đó thì tôi đang ở...dưới gầm bàn để nhặt cây bút bị rơi nên ko thể nào "chiêm ngưỡng" được dung nhan của thầy chủ nhiệm mới. Nhưng chỉ cần nghe giọng nói thôi là tôi cũng đã có thể biết được ngay người đấy là ai.Như có một luồng điện cỡ 1000v chạy qua người (chỉ là tưởng tượng ra thôi chứ nếu bị điện 1000v chạy qua người thật thì tôi đã trở thành người thiên cổ từ đời nào rồi, còn đâu mà ngồi đây nữa chứ?) Người tôi cứ run lên bần bật còn tay chân thì mướt mồ hôi.Tôi thật sự ko còn chút sức lực nào mà chui lên lại nữa và tôi cũng muốn ở lun dưới gầm bàn này.

-Cô làm cái trò gì mà ở dưới đó nãy giờ vậy? Định ngủ lun sao?-Max nhìn xuống chỗ tôi đang ngồi và nhăn nhó

-Im đi, anh biết gì mà nói? Quay lại mau lên, đừng nhìn xuống đây-tôi ra lệnh cho anh ta

-Nhưng nãy giờ thầy kêu tên cô kìa, bộ tai có vấn đề hả?-anh ta lại típ tục nói như muốn trêu ngươi tôi.-có lên đây ko thì bảo?hay là muốn ổng đích thân xuống đây?

Tôi biết ko thể nào trốn được nữa nên quyết định chui lên.Dẫu sao thì cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải thòi ra thôi, đâu có giấu mãi được.Tuy nghĩ vậy nhưng sao các bộ phận trên cơ thể ko nghe theo sự điều khiển của trí não.Lúc đứng dậy ra mắt thầy chủ nhiệm, cái đầu của tôi nó cứ cúi gằm xuống.

-Em là bí thư?phải ko...Jenny?-ông thầy đi đến chỗ tôi và đọc từ từ tên tôi.

Vậy là hết đời rồi Jenny ơi.Thể nào mày cũng bị bắt trở lại Mĩ cho mà xem- tôi ủ rũ.

-Ủa? Sao thầy biết tên con nhỏ này vậy?-Max ngạc nhiên hỏi

-Đây là bí mật, phải ko cô bí thư xinh đẹp của tôi?-thầy quay sang cười mỉm với tôi

-Vâng-tôi đáp một cách khổ sở.

Vậy là cảm giác của tôi đã đúng.Nhưng tôi lại ko ngờ rằng có thể gặp được người đó ở đây với vai trò là thầy của tôi.Tôi ko thể nào hỉu nổi tại sao anh ta biết tôi ở đây cơ chứ?Chuyện tôi học đây chỉ có một người duy nhất biết đó là Bi, vậy nghĩa là “ông Hai già” đã ko giữ bí mật?Tôi cũng ko biết nữa, bây giờ mọi thứ trong đầu óc tôi cứ lộn tùng phèo cả lên, chẳng thể suy nghĩ được gì.Có lẽ tôi nên bình tâm lại.

Trong giờ học

Đầu óc tôi lúc này đang rất rối rắm, cần yên tĩnh vậy mà 2 người ngồi bên cạnh (Song và Max) cứ thi nhau hỏi liên hồi làm tôi muốn điên lên được.Đến lúc ko thể chịu được thì tôi đập tay xuống bàn một cái thiệt là mạnh...RẦM...

Bầu ko khí im lặng trong lớp đã bị phá tan, mọi người đều đổ dồn 2 con mắt về phía tôi.Tính của tôi là khi tức lên thì ko thể kìm chế được các hành động của mình và đến khi đã làm ra điều gì ngu ngốc rồi thì mới giật mình nghĩ đến hậu quả của nó.Và bằng chứng hùng hồn nhất là bi h tôi đang là trung tâm của cả lớp.

-Có chuyện gì sao?-thầy lo lắng hỏi tôi

-À...vâng...mà ko, ko có gì đâu ạ!Chỉ là em hơi căng thẳng chút thôi.-tôi lắc đầu chối- Nếu được thì thầy giảng chậm chậm lại một chút, được ko ạ?-tôi giả vờ đưa ra một lí do.

Tuy nhiên, cái lí do ấy có thể che mắt được mọi người nhưng với thầy thì ko bao giờ.Đơn giản vì tôi và thầy từ nhỏ đã học với nhau (nói chính xác hơn là tôi được kềm cặp bởi thầy)thế nên ít nhìu thầy cũng biết được sức học của tôi (nói cái này ko phải chảnh chứ chỉ số IQ của tôi cũng cao ngất ngưởng đấy).

Thầy nhìn tôi bằng con mắt nghi hoặc nhưng lại chẳng gặng hỏi gì thêm.Thế là lại típ tục học.

-Các người mà còn mở miệng ra thì...-tôi nói qua kẽ răng và đưa tay lên ra dấu hiệu "cắt cổ".

Và tôi thật ko ngờ là bọn họ lại nghe lời đến vậy.Cả 2 đều im lặng trong suốt quãng thời gian còn lại.Chỉ đến khi gần kết thúc giờ học thì bỗng nhiên điện thoại của tôi báo có tin nhắn.Là của Max, anh ta bảo tôi tan học là phải đến CLB ngay, vì bữa giờ tôi trốn việc ở đó nên có lẽ hôm nay anh ta mới phải nhắc nhở.Nhưng mà cái ông này cũng rỗi hơi thật, tôi ngồi ngay bên cạnh mà ko chịu mở miệng nói lại đi nhắn tin, sợ tốn nước bọt hay sao đấy.Đúng là đồ ko "phình phường".

-Bộ anh rảnh lắm sao mà đi nhắn tin cho tôi vậy?-tôi quay sang Max cằn nhằn.

Thật bất ngờ anh ta ko nói gì mà lấy "dế" ra và lại típ tục nhắn tin.

-"chẳng phải lúc nãy cô nói ai mà còn mở miệng thì...đầu lìa khỏi cổ hay sao chứ?"-trên màn hình của chiếc điện thoại hiện ra mấy dòng như vậy đấy.

ha ha ha, thì ra anh Max nhà ta hôm nay chơi trò giận dỗi cơ đấy.Tôi chẳng sợ đâu.Anh thuộc dạng loại "động vật máu nóng" vì thế nên chẳng thể im lặng được lâu đâu.Tôi biết rõ anh quá mà. Tôi cười thầm và tìm cách chọc cho anh ta phải lên tiếng.

-Ủa, lúc nãy tôi có nói câu đó sao? sao tôi chẳng nhớ gì cả nhỉ?-tôi giả bộ ngu ngơ trước mặt Max.

Và đúng như tôi dự đoán, anh ta ko thể típ tục giả câm được nữa:

-Này, này!cô bị bệnh mất trí nhớ đó hả?Vừa nói lúc nãy xong mà giờ chối biến.Cũng may là tôi thông minh nên đã kịp thời quay cảnh cô nói lúc nãy, giờ có cần tôi đưa ra làm bằng chứng ko?-anh ta đỏ mặt tía tai quay sang tôi và tuôn ra một tràng.

-ha ha ha.-tôi ôm bụng cười thiếu điều muốn lọt xuống ghế.-tôi thì chỉ bị bệnh kém trí nhớ thôi chứ chưa đến độ mất lun đâu.Với lại nãy giờ chọc anh chơi thôi!-tôi nói trong tiếng cười

-Hừ, có gì đáng cười đâu?đúng là đồ đười ươi-anh ta đỏ mặt, giả vờ chăm chú nhìn vào màn hình cái máy tính để trước mặt.

Re....eng....eng-tiếng chuông lại vang lên một lần nữa.

Giờ học kết thúc, mọi người lục tục ra về và tôi thì cũng chuẩn bị đi theo Max đến CLB.Bỗng nhiên thầy kêu tôi lại:

-Jenny, tôi có chuyện muốn nói-thầy ra hiệu cho tôi đi theo.

-Hay là anh về CLB trước đi nhé, chút xíu nữa tôi sẽ đến, hứa lun đấy-tôi đưa tay lên thề thốt.

-Phì...tôi đâu có nói là ko tin đâu mà cô phải thề thốt ghê thía?Thôi, tôi đi đây-Max cười và bỏ đi.

Thầy và tôi đứng nói chuyện ở một nơi khá là vắng vẻ.

-Ko định hỏi anh câu gì sao?-thầy hỏi tôi

-Chỉ là vì câu hỏi nhìu quá nên ko biết phải hỏi câu nào trước thôi-tôi phụng phịu.-nhưng mà thôi, bi h thì anh lắng nghe em hỏi đây.Anh đến đây làm gì? tại sao anh biết em ở đây?

-Anh đến đây để coi chừng và chăm sóc em.Còn việc tại sao anh biết em ở đây thì...bí mật ko thể bật mí.Nhưng mà em yên tâm, anh ko bắt em về Mĩ đâu.-thầy phân trần....

Ở phía đằng xa kia, cuộc nói chuyện của hai chúng tôi đã lọt vào tầm ngắm của 5 người.

-Ê, Jenny đang đứng với thằng nào vậy?-Uno hét toáng lên.

-Thằng nào cái đầu anh ấy.Đấy là Kim Jung Hoon, thầy chủ nhiệm mới của tôi đấy-Max gõ nhẹ vào đầu của Uno.

-Nhưng thầy giáo mà lại gặp học trò ở nơi vắng vẻ này sao?Có vô lí quá ko?-Mic nhăn trán ra chiều suy nghĩ.

-Nếu thắc mắc đến vậy thì các cậu cứ đến đấy hỏi thẳng là được chứ gì?-Hero đề nghị

-Đúng đấy, chúng ta ko thể để hắn ta làm hại Jenny được, phải ngăn cản bằng mọi giá-Xiah hùng hổ tiến về phía trước....

***************************

Jenny!-giọng của Uno vang lên, ngay sau đó là 5 người đứng vây vòng tròn tôi và thầy.

-Anh ta là gì của con hả?-Xiah lườm Jung Hoon.

-Đúng rồi đấy, 2 người có quan hệ gì vậy?-Hero cũng típ lời.

-Đây là, là...là thầy của tôi.Ko tin hỏi Max đi-tôi chỉ tay về phía anh ta hy vọng tìm được vì cứu tinh.

-Thì tôi đã nói rồi mà bọn họ có nghe đâu-Max nhăn nhó.

-Mấy người này là sao đây hả Jenny?-Jung Hoon cũng quay sang hỏi tôi.

-Bọn họ, bọn họ...-tôi lúng túng chẳng biết phải trả lời sao cho phải.

-Chúng tôi là người cùng....-Mic lên tiếng

-À, đúng rồi là những người cùng CLB đó-tôi nhanh chóng cướp lời của anh ta.

Tôi thật ko ngờ lại phải rơi vào tình huống khó xử như vầy.Tôi đều ko thể nói thật với cả hai bên.Làm sao mà dám nói Với Jung Hoon là tôi ở cùng nhà với 5 người ấy?Và làm sao tôi nói với bọn họ Jung Hoon là......Tôi điên mất thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play