“Long…. là Long thật rồi….” nước mắt nhỏ cứ trào ra mỗi lúc 1 nhiều hơn vì nghe được giọng nói thân quen mà
nhỏ hằng mong nhớ. Tinh thần như được trợ giúp thêm 1 phần sức mạnh nhỏ cố gắng vùng vẫy dùng chân đạp mạnh vào bụng Bạch Chấn Phong, miệng ko
ngừng kêu tên Vương Long, âm thanh to đến mức người nghe có thể cảm nhận nhỏ đã dồn nén tất cả hơi sức vào tiếng gọi đó.
Gã vì 1 lúc sơ suất khi nghe thấy tiếng nói của Vương Long trong rada
nên có phần lơ là với nhỏ, chính lúc này lại bị nhỏ đá 1 cước thật mạnh
vào bụng nên gã bị ngã vật xuống giường. nằm ôm bụng đau đớn vẻ mặt gã
nhăn lại rất khó coi. Phải nói lúc này gã rất đau, nhưng đau ở chỗ vừa
bị nhỏ đá chỉ 1 phần , vậy thì gã đau ở đâu? Gã cảm nhận 1 nơi còn đau
hơn chính là tim gã,phải tim gã thật sự rất đau. Nó đau khi phát hiện
ánh mắt tuyệt vọng của nhỏ khi gã có y đồ cường bạo nhỏ. Gã càng đau hơn khi nhìn thấy nhỏ rơi nước mắt vì nghe thấy giọng nói của Vương Long,
miệng nhỏ ko ngừng gào thét tên của hắn. chính thời khắc đó gã đã biết
bản thân mình là kẻ thua cuộc. từ đầu gã đã là người thua cuộc.
“haha……ha…haa…..” gã cười như điên dại trong cơn đau tâm cang và thể
xác, cười cho bớt khổ nhưng mỗi lúc lại càng khổ hơn. Gượng người đứng
dậy, gã mở trói cho nhỏ và nghẹn ngào nói “em có thể đi, chúc em hạnh
phúc…”
Nhỏ như hóa đá khi thấy đôi mắt gã long lanh như chứa đựng 1 hồ nước chỉ chực tràn ra nhưng ko thể. Tim nhỏ ko khỏi 1 cơn xót xa dâng lên, người đàn ông trước mắt nhỏ ko phải là 1 kẻ xấu như nhỏ nghĩ, nhưng gã cũng
ko thể là người nhỏ yêu được. tận sâu trong lòng nhỏ chỉ có thể âm thầm
thốt lên 2 tiếng “xin lỗi”.
Qua 1 phút xao lòng nhỏ vụt đứng dậy kéo chiếc áo khoát che thân lại
nhỏ chạy nhanh ra cửa lớn, nơi có 1 người con trai nhỏ yêu thương nhất
đang đợi chờ nhỏ.
Vương Long đang đứng ngay cửa ra vào của ngôi biệt thự, xung quanh ngôi
biệt thự đã bị cảnh sát bao vây và có rất nhiều súng đang nhắm thẳng vào ngôi biệt thự, trên trời có khoảng 5 chiếc trực thăng đang bay lượn lờ
trên nóc biệt thự, các tay sung cũng luôn chực chờ nhắm thẳng ngôi biệt
như thể chuẩn bị tấn công.
Nhỏ chạy tới cửa lớn, Vương Long thấy thân ảnh bé nhỏ của Yến Như thì
giơ tay ra hiệu cho các tay súng ko được bắn. hắn chạy nhanh tới ôm nhỏ vào lòng như 1 báo vật bị đánh mất giờ tìm lại được. hơi ấm cả 2 truyền cho nhau, bao nhiêu nhớ nhung, yêu thương lúc này ko thể nói nên lời,
họ chỉ có thể dùng ánh mắt mà nhìn nhau rồi lại ôm nhau trong im lặng.
Mãi 1 lúc hắn buông nhỏ ra cởi vội chiếc áo vest khoát lên người nhỏ rồi ôm nhỏ vào lòng hắn nhỏ nhẹ nói “ mình về nhà thôi, ba mẹ đang chờ
chúng ta đấy”
Nhìn đôi mắt ôn nhu của hắn, nhỏ hạnh phúc rơi nước mắt, chỉ khẽ gật đầu rồi cả 2 bước vào 1 chiếc phi cơ đang chờ sẵn . ngồi trong lòng hắn nhỏ mệt mỏi rã rời, chuyện 2 ngày qua như 1 gánh nặng đối với nhỏ, bây giờ
có hắn, nhỏ như trút bỏ được toàn bộ, dựa vào bờ ngực rắn chắc của hắn
mới khiến nhỏ an tâm mà chợp mắt
“uhm….” Nhỏ khẽ chớp mắt, ánh nắng vàng nhạt yếu ớt chiếu rọi vào mặt
nhỏ. mở mắt 1 cách khó khắn, cảm nhận đầu tiên nhỏ biết đây chính là
phòng của mình, chiếc giường thân quen và quan trọng hơn chính là 1 hơi
ấm quen thuộc đang phả vài tai nhỏ. Từ lúc nhỏ mất tích đến nay hắn và
cả nhà ko ai có 1 giấc ngủ yên nên hầu như ai cũng mệt mỏi vô cùng. Lúc
phi cơ về tới Hồng Kông, hắn liền mang nhỏ về nhà đặt lên giường và bản
thân cũng leo lên nằm cạnh nhỏ. Quan sát sắc diện của nhỏ, thân thể ko
trầy xướt hay bị thương gì hắn mới có thể yên tâm ôm nhỏ vào lòng mà
chìm vào giấc ngủ.
Biết hắn rất mệt nên nhỏ cũng ko dám cử động mà để yên cho hắn ngủ, nhìn chăm chú vào gương mặt của hắn nhỏ thấy thật đau lòng. Chỉ 2 ngày ko có nhỏ bên cạnh mà gương mặt hắn như xanh xao hơn, râu mọc lởm chởm dưới
cằm. Ánh nắng của buổi chiều tà càng làm tăng thêm vẻ mệt mỏi trên gương mặt hắn. cơn xúc động dâng lên nhỏ vô thức đưa bàn tay trắng xinh vuốt
nhẹ lên đôi gò má của hắn, đôi môi gợi cảm, cái mũi cao thẳng, chiếc cằm cương nghị và đôi mày rậm đen đang nhíu lại. có lẻ hắn đang gặp ác mộng nên ko khỏi nhíu mày trong khi ngủ.
Bàn tay đang chu du trên gương mặt sắc sảo thì bị 1 bàn tay to lớn hơn
chụp lấy, hắn mở mắt ra nhìn nhỏ chăm chú. Gương mặt thiên thần mà mỗi
đêm hắn đều thấy trong mơ giờ đang ở trước mắt hằn, mỉm cười nhẹ nhàng
hắn đặt lên tráng nhỏ 1 nụ hôn yêu thương. Ngủ gần 1 ngày 1 đêm rồi nên
hắn biết lúc này nhỏ nhất định rất đói. Ôm chặt nhỏ vào lòng hắn thì
thầm
“ đói bụng ko? dậy ăn cái gì đó rồi hãy ngủ tiếp. mấy ngày qua thật khổ
cho em” ánh mắt hắn thâm tình nhìn nhỏ ko thôi. 1 cảm giác thật ngọt
nhào đang dâng lên như sóng biển trong lòng của 2 người. bất giác nước
mắt nhỏ chảy ra ướt cả khuôn mặt, hắn luống cuống chân tay lau nước mắt
cho nhỏ mà lòng thì đau như cắt.
“em đừng khóc, anh biết em chịu khổ rất nhiều nhưng mọi chuyện đã qua
rồi, có anh bên cạnh anh sẽ bảo vệ em mà, tuyệt đối ko để ai bắt nạt hay làm hại em nữa đâu. ngoan đừng khóc” hắn vừ an ủi vừa ôm chặt nhỏ vào
lòng. điều hắn ko ngờ nhất chính là nhỏ lại bật cười, nước mắt ướt đẫm
cả mặt mũi mà nhỏ lại cười với hắn.từng câu nói của hắn nhỏ xem như 1
lời hứa hẹn nên khiến nhỏ thấy rất hạnh phúc, niềm hạnh phúc quá lớn làm nhỏ ko kiềm chế được nên mới khóc trước mặt hắn. nhưng nhỏ sẽ ko nói
cho hắn biết điều này, vì nhỏ thấy thật xấu hổ
“anh định xử lý bọn họ như thế nào?” nhỏ bất chợt hỏi hắn, nhỏ ko hy
vọng hắn trả thù cho nhỏ. Đã quá nhiều chuyện xảy ra nhỏ ko muốn có thêm thù hận giữa Bạch gia và nhỏ nữa. có lẽ mọi lỗi lầm đều do nhỏ mà ra,
chính vì tính háo thắng mà nhỏ đã gây ra sự việc như thế này. Chuyện đã
đến nước này nhỏ ko còn muốn hơn thua nữa. phải buông tay mới có thể làm lại từ đầu.
ánh mắt hắn âm trầm nhìn biểu hiện biến đổi trên mặt nhỏ, vẻ mặt lo
lắng, đôi mắt mơ hồ nhiều suy tư tâm sự. nhớ tới lúc hắn giúp nhỏ thay
áo nhìn thấy những dấu hôn xanh tím trên cổ nhỏ, hắn hận ko thể giết
chết Bạch Chấn Phong ngay tức khắc, nhỏ là bảo bối của hắn, vậy mà gã
dám chà đạp làm vấy bẩn thân thể trong sạch này. Hắn đã thề nhất định
phải khiến Bạch Chấn Phong trả 1 cái giá đắt nhất.
2 con người nằm chung 1 chỗ, nhưng trong lòng mỗi người lại rong rủi
theo đuổi 2 suy nghĩ khác nhau. thấy hắn ko trả lời nhỏ cũng ko biết nói gì hơn. Thôi thì cứ đợi sáng mai tinh thần tốt hơn 1 chút nhỏ sẽ lựa
lời nói chuyện với hắn.
Sáng nhỏ dậy rất sớm, ngủ gần 2 ngày nên tinh thần nhỏ có phần khá hơn.
Bước xuống giường đi tới bên cửa sổ nhỏ nhìn khí trời thật thoải mái.
Sương sớm còn chưa tan hết nên ngoài vườn cứ như tiên cảnh, hoa lá xanh
đỏ chen chút lẫn nhau lúc ẩn lúc hiện trong màn sương trắng . 1 vòng tay ôm lấy nhỏ từ phía sau, hắn vùi mặt vào trong mái tóc đen mượt của nhỏ. Hắn cứ hít lấy hít để cái mùi thơm dễ chịu trên mái tóc nhỏ 1 cảm giác
thật bình yên.
“sao anh ko ngủ thêm đi, dậy sớm làm gì?” nhỏ mỉm cười tựa đầu vào bờ
ngực của hắn nói. 2 người lúc này cứ như đôi vợ chồng mới cưới, buổi tối ngủ cùng nhau, sáng cùng nhau thức dậy ngắm bình mình. Đây là 1 ước mơ
luôn đeo đẳng trong tâm trí của nhỏ khi nhỏ vẫn là 1 cô bé con. Giờ đây
dù chưa là gì của nhau nhưng cử chỉ âu yếm của hắn dành cho nhỏ cũng đủ
làm cho nhỏ thấy mãn nguyện rồi.
“ko có em anh ngủ ko ngon. Còn em sao lại dậy sớm vậy? đói chưa xuống
dưới ăn sáng nhé.”hắn hôn nhẹ lên gáy của nhỏ rồi thì thầm lên tiếng.
Cả 2 bước xuống phòng ăn thì đã thấy ông bà Chan và Vương Lâm ngồi vào
bàn, cả 3 người ngẩn đầu nhìn nhỏ và hắn. bà Chan mỉm cười lên tiếng “ 2 con mau ngồi vào bàn đi. Vất vả mấy ngày chắc là mệt lắm đúng ko? mẹ ko nỡ gọi 2 đứa dậy nên định trưa cho người mang thức ăn cho 2 đứa thôi.
ko ngờ 2 đứa dậy sớm như thế.” Đôi mắt bà sủng nịnh nhìn nhỏ âu yếm rồi
lại quay sang Vương Long nói tiếp
“ từ hôm qua tới giờ con vẫn ngồi bên giường canh cho Yến Như ngủ à?
Như vậy con cũng mệt rồi hôm nay hãy nghĩ làm 1 ngày nữa đi” giọng bà
thật ấm áp và đầy quan tâm đối với hắn. dù bà biết rằng tình cảm của 2
người bọn họ ko đơn giản chỉ là anh em. Nhưng nếu giao Yến Như cho 1
người con trai ưu tú như Vương Long thì bà cũng thấy thật yên tâm. Nghĩ
vậy nên bà cũng ko còn quan tâm tới chuyện của 2 người bọn họ nữa
Ông Chan nãy giờ im lặng xem báo. Đến lúc 2 người bọn họ xuống thì cũng
ân cần quan tâm nhỏ, hỏi han vài điều xong ông lại quay sang hắn nói
“Bạch Chấn Phong hôm qua đã bị cảnh sát bắt rồi, tin tức vừa lọt ra
ngoài giá cổ phiếu của Bạch thị rớt giá rất nhanh. Con có ý kiến gì ko?” ánh mắt ông cương nghị nhìn hắn chờ đợi câu trả lời. 1 người thông minh như ông sớm đã biết sự tình của Bạch thị ra nông nỗi này là do 1 tay
Vương Long sắp đặt, ông chỉ muốn biết hắn sẽ làm gì tiếp theo thôi
“ con ko có ý kiến gì cả, họ tự làm tự chịu thôi, con ko quan tâm” hắn
trả lời 1 cách thờ ơ như chuyện này ko liên quan gì tới hắn, nhìn nhỏ 1
cái rồi hắn lại cúi đầu ăn tiếp
“ tại sao Bạch Chấn Phong lại bị bắt?” nhỏ nhíu mày khó hiểu hỏi hắn,
chuyện nhỏ bị bắt cóc đâu liên quan gì gã mà gã lại bị cảnh sát bắt, lại còn vì chuyện này mà khiến giá cổ phiếu của gã rớt giá nữa. nhỏ ko mong muốn kết quả này chút nào.
“anh giúp đỡ họ bảo lãnh Bạch Chấn Phong ra nhé” nhỏ buông ra 1 câu mà
khiến cho tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên tột độ. Nhỏ đang nói
cái gì thế? Có phải bị điên rồi ko? rõ ràng người của Bạch gia bắt cóc
nhỏ mà giờ nhỏ còn ra mặt cầu xin hắn giúp đỡ họ. có phải đầu nhỏ bị
thương rất nặng nên ăn nói hồ đồ rồi. phải mời bác sĩ kiểm tra cho nhỏ
mới được
“tại sao anh phải giúp gã? Anh sẽ ko giúp gã đâu, dù có muốn giúp cũng
ko đủ khả năng, em quên chuyện này đi” hắn lạnh lùng nói với nhỏ. Trong
lòng hắn thật sự rất khó chịu, vì cái gì mà nhỏ lại cầu xin giúp gã. Gã
đã hại nhỏ ra nông nỗi này mà còn nói giúp gã là sao? thật ko thể hiểu
nỗi, nghĩ tới đây hắn lại nhớ tới tình trạng lúc nhỏ vừa bước ra khỏi
biệt thự, quần áo ko có-trên người chỉ khoát 1 cái áo choàng, lúc hắn
thay đồ cho nhỏ thì lại thấy những dấu xanh tím do nụ hôn để lại.
chuyện gì đã xảy ra giữa nhỏ và gã kia, thật lòng hắn ko dám tưởng tượng tiếp. hắn rất khó chịu, rất đau khổ. nếu thật sự họ có chuyện gì thì
hắn phải làm sao? làm sao để đối mặt với chuyện này? Hắn đã nguyện sẽ
che chở cho nhỏ nên mọi hận thù này hắn chỉ có thể trút lên người Bạch
Chấn Phong . tuyệt đối ko thể buông tha cho gã.
“ em biết anh muốn trút giận cho em, nhưng mà Bạch Chấn Phong…gã…ko..”
“ anh đi làm đây” hắn ko chờ nhỏ nói hết câu đã đứng dậy bước nhanh ra
ngoài, hôm nay hắn rất khác. Vẻ mặt lạnh lùng ngày xưa đã trở về, ánh
mắt hắn sát khí bừng bừng. hắn sẽ bắt Bạch Chấn Phong gánh lấy hậu quả
nặng nề nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT