“cậu chủ….cô..cô.. sao cô lại ở
đây?” bà giúp việc kinh ngạc tới mức miệng nói lắp bắp khi thấy nhỏ đi
cùng Bạch Nhật Phong. Nếu để Bạch phu nhân biết bà ấy để nhỏ trốn thì
nhất định cái mạng hèn của bà khó sống tiếp được
“tại sao tôi ko được ở đây? Tôi ko ở đây thì ở đâu chứ?” nhỏ chớp mắt
nhìn bà giúp việc bằng vẻ mặt ngây thơ cực độ, giọng nói còn có phần
châm biếm bà ta.
“ được rồi, ở đây ko có việc của bà , lui xuống đi” Bạch Nhật Phong lên
tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ và sự lo lắng của bà giúp việc. chỉ biết
cúi đầu chào gã rồi bà ta rung rẩy bước xuống bếp
Không khí trong phòng khách lúc này cũng đậm mùi thuốc súng, nhỏ phải cố gắng trừng mắt để giao đấu cùng ánh nhìn quỷ dị của Bạch Nhật Phong và
ánh mắt ko mấy thiện cảm của cô nàng tình nhân của gã, 2 con người kia cứ ngồi nhìn nhỏ chằm chằm ko chớp mắt , mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ chỉ có nhỏ là đang tức muốn ối máu
“nè…2 người nhìn đủ chưa hả? tôi biết là mình đẹp nhưng cũng ko cần nhìn 1 cách thèm muốn như vậy đâu!!!!” nhỏ trừng mắt hét lớn cắt ngang bầu
ko khí im lặng mà 3 người vô tình hay cố ý tạo ra. Đúng là nhỏ ko ngại
người ta nhìn mình, nhưng nhỏ đang nóng lòng chờ Bạch Nhật Phong giúp
mình về nhà nhưng gã vẫn cứ im lặng ko nói gì làm sao nhỏ ko tức giận
cho được. cơn giận dâng lên thì bây giờ nhỏ chỉ biết trút giận chứ ko
quan tâm là bản thân đang ở vị trí nào và còn đang nhờ cậy người ta nữa.
2 kẻ kia, 1 nam 1 nữ bị tiếng hét của nhỏ lảm giật mình nên nhanh chóng
di chuyển ánh mắt sang hướng khác để tránh sự ngượng ngùng. Gã thì đang
đỏ mặt vì ý nghĩ xấu xa đang hiện lên trong đầu nhưng ko thể để ai biết
được, cô nàng kia thì khó chịu vì bị nhỏ la mắng 1 cách trắng trợn như
vậy.
“Bạch Nhật Phong khi nào anh mới đưa tôi về nhà đây hả? nếu ko đưa về
được thì giúp tôi liên lạc với người nhà cũng được, Long sẽ tự tới đón
tôi ko cần phiền Bạch gia mấy người nữa” trên đời này đúng là chỉ có
người ko biết chữ “chết” viết thế nào như nhỏ mới có thể nói ra những
lời đó. Bản thân bị người ta bắt cóc, muốn về nhà thì theo lẽ thường là
phải nhỏ giọng cầu xin người ta thả về, đằng này nhỏ lại dùng cái khẩu
khí của kẻ trên nói với người dưới còn ra điểu kiện ko đưa về thì gọi
người tới rước cũng được. đúng là lời vừa thốt ra đã làm cho 2 kẻ ngồi
đối diện trợn tròn mắt nhìn nhỏ như quái thai ngoài hành tinh.
“ tiểu yêu này ko biết sợ là gì mà, dám lớn tiếng ra lệnh cho ta nữa
chứ, hừ em đúng là khiến người ta vừa tức vừa yêu mà” gã cười thầm trong lòng, khoan đã khi nào gã lại cảm thấy yêu cái cô gái ko biết tôn ti
trật tự kia chứ. đúng là đầu óc gã có vấn đề rồi. phải nhanh chóng tìm
vài em chân dài điều chỉnh âm dương trên cơ thể cho điều hòa lại mới
được
“ con nhỏ kia đang lải nhải cái gì thế, nó tưởng nó là ai mà dám ra lệnh cho Nhật Phong chứ, nói chuyện ko có tí lịch sự nữa, đúng là nhà quê,
cái thứ ko có tư chất, cái..cái thứ thiếu giáo dục!!!!” cô nàng tình
nhân của Bạch Nhật Phong trề môi nhìn nhỏ thầm đánh giá nhân cách và
chế độ giáo dục nhỏ được hưởng. (cái này hên là chị nghĩ thôi, chứ nếu
nói ra bảo đảm răng môi máu sẽ lẫn lộn ngay tức thì)
“ nhìn cái gì mà nhìn hoài, bị câm hết rồi hả? rốt cuộc có giúp ko đây?” nhỏ mặt mũi nhăn nhó hỏi lại gã lần nữa, trong lòng cũng ko ngừng
nguyền rủa 18 đời tổ tông của họ Bạch kia, bây giờ chỉ cần gã nói ko
giúp thử xem, bảo đảm nhỏ sẽ phá nát cái biệt thự này ngay sau đó đốt
sạch mọi thứ trên cái hòn đảo của gã cho biết tay. Hoàng Yến Như từ nhỏ
tới lớn ko có gì đáng khen, nhưng mà cái ưu điểm đáng để người khác kính nể cùng hoảng sợ chính là thù dai và nói được thì làm được.
“tất nhiên là tôi sẽ giúp em rồi, nhưng em hãy bình tĩnh đã, hiện giờ
chúng ta đang ở Canada, có muốn về ngay cũng ko được, nên tạm thời em
cứ ở lại đây, chờ khi nào điều động được phi cơ thì chúng ta lập tức về” gã đành phải ngậm ngùi hứa với nhỏ, trong lòng thì cũng vô cùng nuối
tiếc, khó khăn lắm miếng mồi ngon mới đưa tới miệng nhưng ko thể vì
miếng lợi trước mắt mà làm rối đại sự được. gã biết gia đình họ Hoàng ko phải dễ đối phó, chỉ 1 mình Hoàng Vương Long là cũng có khả năng giao
đấu với Bạch gia của gã rồi huống chi còn thêm Ông Chan đang giữ chức bộ trưởng bộ tài chính, nếu gã đoán ko lầm thì hiện giờ cả quân đội của
Hồng Kông cũng được huy động để tìm nhỏ rồi. mẹ gã đúng là nông nổi khi
bắt cóc nhỏ, nếu sự việc này xử lý ko tốt thì ko chừng cả Bang Hồng Ưng
và Bạch gia sẽ gặp đại họa mất.
“được, vậy khi nào chúng ta mới khởi hành, tôi ko muốn ở đây nữa” nhỏ
lạnh lùng hỏi 1 câu nhưng trong lòng thì cũng ko khỏi lo lắng, dù có tí
vui mừng khi hắn hứa đưa nhỏ về nhưng ko hiểu sao nhỏ vẫn cảm giác người đàn ông này ko đáng tin, gã có 1 loại khí chất vô cùng nguy hiểm khiến
người ta thấy ghét sao ấy.
“ngày mai tôi mới liên lạc với phi cơ được, em cứ yên tâm nghĩ ngơi ngày mai tôi sẽ thông báo giờ xuất phát” gã vẫn dùng nét mặt lãnh đạm nhìn
nhỏ nhưng ánh mắt có chút tà ý, dù nói là ko muốn Bạch gia vì chuyện
nhỏ bị mẹ gã bắt cóc mà gặp rắc rối nên gã đưa nhỏ trả về, nhưng mà cái ý nghĩ muốn ở bên cạnh nhỏ vẫn tác động mạnh mẽ khiến gã quyết định lùi
thời gian về 1 ngày thay vì có thể đi ngay bây giờ
“được rồi, vậy bây giờ tôi đi ngủ đây, khi nào ăm cơm thì gọi tôi nhé,
ko có gì thì miễn làm phiền” nhỏ buông 1 câu thờ ơ ko thể tả rồi đứng
lên đi về phía căn phòng đã bị nhốt trước đó.trước khi đi còn ko quên
ném cho cô ả tình nhân của gã 1 cái nhìn đầy vẻ khinh khi cùng thách
thức
“ Nhật Phong cô ta có thái độ như vậy là sao? chúng ta sao phải đưa cô
ta về chứ, mình vừa tới đây mà” cô nàng ẻo lã ngã vào lòng gã rồi ai oán hỏi, đúng là nàng ta vô cùng ko vui hay nói cách khác là rất ghét nhỏ,
từ lúc gặp nhỏ thì gã ko còn để nàng trong mắt nữa, bị người ta lơ đi
thì còn gì ủy khuất bằng, hơn thế nữa nàng lại là 1 minh tinh đang nổi
trong giới showbiz bị lãng quên như vậy thì nỗi nhục này càng tăng gấp bội. trong lòng hận thù dâng tràng, dù ko làm gì được nhỏ nhưng nàng
thề nhất định phải tìm cách dạy dỗ nhỏ 1 lần cho hả giận
Buổi tối, mọi người trong bếp đang tất bật chuẩn bị bữa ăn cho 3 người
thì cô nàng mon men vào bếp trông tới ngống lui vẻ mặt vô cùng ám muội.
Yến Như nằm cả buổi chiều vẫn ko ngủ được nên cũng nhanh chóng ra ngoài
và đi xuống bếp tìm cái gì nhai cho đỡ buồn. cảnh tượng trước mắt khiến
cho nhỏ hơi bị shock, cô nàng đang nhổ nước miếng vào trong chén soup
(eo ơi gốm). mắt nhỏ ánh lên vẻ giận dữ nhưng miệng lại cong lên 1 nụ
cười tà ác khi nhìn thấy vẻ mặt hí hửng của nàng kia.
“đứng đây làm gì, vào ăn cơm thôi” Bạch Nhật Phong bước nhanh tới phía
nhỏ lên tiếng rồi cùng nhỏ bước tới bàn ăn, tất nhiên cái quá trình kia
gã ko hề thấy. nhỏ cũng ko làm lớn chuyện, ngay lúc cô nàng đang bận rộn kéo ghế ngồi xuống và trải khăn ăn thì nhỏ nhanh tay đổi ngay chén soup trước mặt cho nàng ta, thậm chí còn khuyến mãi thêm mấy muỗng tiêu cho
có vị nữa chứ. hành động của nhỏ ko qua mặt được Bạch Nhật Phong nhưng
gã cũng ko lật tẩy nhỏ mà chỉ biết ngồi chờ xem kịch thôi.
Thức ăn được dọn xong nhỏ cắm cúi ăn vì buổi sáng chỉ ăn chút ít còn
buổi trưa thì bỏ luôn nên khá đói, năng lượng lại tiêu hao rất nhiều cho việc chạy trốn nên đành phải ăn bù lúc này mới ko bạc đải bản thân. lúc nhỏ bưng chén soup lên uống thì cô nàng nhìn rất chăm chú, ánh mắt sáng rõ lên khi thấy nhỏ vẫn uống ngon lành.
Yên tâm vì kế sách đã thành công nên nàng ta cũng nhàn nhã uống chén
soup của mình, thảm 1 nỗi chỉ uống được 2 muỗng thì nàng như bị cấm
khẩu, mặt mũi tái nhợt và mồ hôi vã ra như tắm. xô ghế nàng nhanh chân
chạy vào toilet nôn mữa trước khi cái lưỡi bị lột mất vì mấy muỗng tiêu
của nhỏ.
Gã quay sang nhìn nhỏ tươi cười vui vẻ, gậy ông đập lưng ông nên cảm
thấy cũng giảm bớt sự buồn chán khi đã gần 2 ngày ko gặp được Vương
Long, nhỏ nhớ hắn kinh khủng lúc nào cũng chỉ mơ ước được hắn ôm vào
lòng và vỗ về ru nhỏ ngủ. nghĩ tới hắn nhỏ lại thấy buồn, vẻ mặt bi
thương hiện ra nhỏ lặng lẽ đứng lên quay về phòng bỏ lại gã với cái nhìn khó hiểu phóng theo bóng nhỏ cứ khuất dần rồi mất hẳn
Hông Kông tại nhà họ Hoàng trước đó 6 giờ
Ông Chan vẻ mặt âm trầm vô cùng u ám, người ta rất khó có thể biết được ông đang nghĩ gì, người đàn ông này cũng ko hề đơn giản.
Bà Chan thì mặt mài rũ rượi, nước mắt giọt ngắn giọt dài cứ thi nhau
chảy xuống, bà cứ khóc suốt từ lúc nhỏ mất tích tới giờ, đứa con gái này bà đã vì nó mà 18 năm nay khóc ko biết bao nhiêu lần, bây giờ về bên
cạnh bà rồi lại khiến 1 lần nữa vì nhỏ mà bà lại rơi nước mắt.
Vẻ mặt Vương Lâm cũng căng thẳng ko kém, ko biết em gái bảo bối của
chàng giờ ra sao? kẻ nào dám ra tay với nhỏ đúng là thách thức nhẫn nại
của chàng mà. Tuy là 1 ca sĩ, bản thân lại mang 1 nét đẹp dịu dàng nhưng khi chàng tức giận thì ko hề dịu dàng tí nào. 1 thân kung fu ko thua gì mấy tay sát thủ hay chuyên đi giết thuê cho các nhà chính trị ở Mĩ
Người có vẻ mặt khó coi nhất bây giờ có lẽ là hắn, khi vừa nghe tin nhỏ
bị bắt cóc lòng hắn như có hàng ngàn cây kim đâm vào, đầu óc nóng bừng
như lửa đốt. vẻ mặt thâm đen cả người phát ra 1 luồng khí như cuồng
phong vũ bão, nhìn hắn ko kẻ nào dám tới gần hay mở lời vô cớ. khi hắn
ra lệnh thì chỉ biết vâng dạ rồi chạy cho nhanh để tránh chết oan mà ko
kịp trối
“thưa chủ tịch đã tra ra được nơi ở của tiểu thư và kẻ chủ mưu” 1 tên vệ sĩ mặt mũi nghiêm nghị bước vào phòng khách nơi có mặt tất cả mọi người đang tập trung mất ăn mất ngủ vì nhỏ.tiếng nói vừa cất lên như là 1 ánh sáng chiếu rọi vào phá tan bầu ko khí âm u đang vây kín cả căn phòng
của nhà họ Hoàng.
“nói đi” hắn lạnh lùng ra lệnh cho tên vệ sĩ báo cáo, trong bụng thì
mừng như mở hội, đợi cả đêm cuối cùng cũng có tin tức, hắn rất nòng lòng biết tin của nhỏ
“ thưa theo như báo cáo của vệ tinh cho thấy hiện giờ tiểu thư đang ở
đảo Whiteland của Canada. Theo điều tra thì đây là hòn đảo tư nhân của
Bạch gia. Và kẻ bắt cóc tiểu thư chính là người của Bang Hồng Ưng” tên
vệ sĩ dù lớn tiếng báo cáo sự việc nhưng trong lòng cũng thấp thõm lo
âu, nhìn vẻ mặt của hắn ko khỏi khiến cho tên vệ sĩ rung sợ. nét mặt cứ
biến chuyển liên tục vừa vui vẻ chuyển sang lạnh lùng rồi lại vô cùng u
tối ( tắt kè a?)
“ Bạch Nhật Phong?là gã sao?” hắn nghiến răng ken két gầm gừ cái tên
Bạch Nhật Phong, đôi mắt híp lại để che đi lửa giận đang bùng bùng bốc
cháy trong mắt hắn
“ ko ạ! Theo tin tức thì chủ mưu lần này là Bạch phu nhân chứ ko phải
Bạch Nhật Phong” tên vệ sĩ ngập ngừng phủ định suy đoán của hắn
Lời khẳng định kẻ đứng sau giật dây chính là Bạch phu nhân làm cho mọi
người kinh ngạc tột độ. Bà Chan là người phản ứng mạnh nhất
“ sao có thể là bà ta? Bà ta tại sao lại bắt Yến Như chứ? ko thể nào”
bà Chan hầu như ko tin vào tai mình, người bạn thân thiết của bà bao
nhiêu năm nay vô duyên vô cớ bắt cóc con gái của bà thì làm sao có thể
tin được. càng nghĩ càng rối trí hơn
“ko có gì là ko thể cả, Yến Như và Bạch Y Y hiềm khích nhiều như vậy, bà ta cũng có thể vì con gái mà bắt cóc bảo bối nhà ta để trả thù chứ.
khả năng này rất có thể xảy ra đấy mẹ” hắn nhanh chóng phản bát lại bà
Chan , dù sao người đàn bà kia cũng đã từng thay chồng lăn lộn trong
giới hắc bạch nhiều năm như thế thì ko thể phủ nhận khả năng của bà ta.
Mọi chuyện tốt nhất luôn cẩn thận hành động thì hơn
“ dù cho ai làm cũng được, chuyện cần thiết bây giờ là nhanh chóng mang
em con về đây. Còn chuyện kẻ bắt cóc cứ tính sao đi. Con mau đi đi, nhớ
là ko được phép động thủ trước khi em gái con an toàn ở nhà nhé.” Ông
Chan trầm ngâm lên tiếng, giọng nói vang rõ rất khí thế, ông phân phó
Vương Long nhanh chóng mang theo người đi rước nhỏ về trước khi người
đàn bà kia hại nhỏ.
“ thưa còn 1 chuyện nữa, theo tin cho biết thì sáng nay Bạch Nhật Phong
cùng với ca sĩ Lệ Nhã cũng đã đến nghỉ mát ở Whiteland” tên vệ sĩ cuối
cùng cũng lấy hết can đảm nói ra ghi chú cuối cùng của bản báo cáo. Nói
xong là anh ta nhanh chóng lui bước đi ra ngoài để tránh gặp rắc rối
“hừ, cái gã Bạch Nhật Phong cáo già kia, hắn tới đó nhật định ko phải
làm chuyện gì tốt lành, cho dù chuyện này ko liên quan tới gã nhưng nếu
gã phát hiện nhỏ đang ở trên đảo thì nhất định nhỏ sẽ gặp nguy hiểm” hắn âm thầm suy nghĩ về mọi chuyện, điều hắn lo lắng nhất chính là Bạch
Nhật Phong sẽ làm gì nếu biết nhỏ ở cùng 1 chỗ với gã? Nhớ tới ánh mắt
thèm thuồng háo sắc của gã mỗi lần nhìn nhỏ là hắn lại giận điên người.
hắn nhanh chóng rời đi xuất phát đến Whiteland bằng cách nhanh nhất
Đảo Whiteland
Nằm rầu rỉ gần cả buổi cuối cùng nhỏ quyết định đi tắm cho khuây khả đầu óc, vấn đề bây giờ là đồ đã dơ quá ko thể mặc lại, nhỏ bước nhanh ra
cửa gọi bà giúp việc nhờ bà trong lúc nhỏ tắm thì mang đồ đi giặt sạch
dùm. Gã nghe thấy cuộc đối thoại thì liền lên tiếng ngỏ ý cho nhỏ mượn
đồ của Lệ Nhã mặc đỡ. Nhưng cái chính ở đây là nhỏ ko thích mặc đồ của
cô nàng kia nên khéo léo từ chối 1 cách khá mỉa mai
“ cảm ơn, tôi ko có cái phước lớn đến nỗi có vinh hạnh mặt đồ của Lệ Nhã tiểu thư đâu. Với lại tôi cũng còn muốn sống lâu thêm 1 chút , mặc đồ
của cô ta lỡ bị bệnh thì làm sao? tốt nhất ko mặc” nhỏ trề môi cạnh khóe cô nàng của gã ,đồng thời cũng là mỉa mai luôn gã. Nếu Lệ Nhã bị bệnh
chẳng phải gã cũng bị luôn sao? gã có quan hệ mật thiết với cô ta kia
mà. Đúng là ko nói thì thôi, nói ra thì lời nào cũng độc địa vô cùng
Ko biết vô tình hay cố ý mà nhỏ vừa dứt lời thì Lệ Nhã xuất hiện, cô
nàng nghe nhỏ bảo mình bị bệnh thì máu điên nổi lên nên xong thẳng về
phía nhỏ mà mắng xối xả. “ con nhỏ chết tiệt kia, mày tưởng mày là ai
hả? tao có bệnh gì mà mày nói thế? Ko dạy dỗ mày tao ko hả giận được mà” cô ả mắng xong thì nhao vô định tát nhỏ nhưng tay vưa giơ lên thì
“ chát…” cả thân người cô nàng lảo đảo đứng ko vững, miệng có mùi tanh
tanh vị mặn của máu. Ngay thời điểm nàng định đánh nhỏ thì gã đã cho
nàng 1 cái tát trời giáng vì tội cô lễ với nhỏ trước mặt gã rồi
“ sao mắt nhìn người của anh kém quá vậy? lần nào cũng quan hệ với người đàn bà ngu ngốc hết, ăn nói thì ko chút lễ độ, nhìn người bạn tình của
anh tôi cũng đủ biết anh như thế nào rồi” ánh mắt khinh khi nhỏ mở miệng mai mỉa gã xong thì quay đầu bước vào phòng đóng cửa lại để cho 2 kẻ ở
ngoài mỗi người 1 cơn giận và cục tức nặng ngàn cân
Trời đã khá khuya, nhỏ mặc chiếc áo khoát ngủ tạm vì quần áo giặt vẫn
chưa khô. Đang nằm trong cái chăn mềm mại thì bổng nhiên cảm giác có gì
nguy hiểm nhỏ liền mở mắt thì phát hiện gương mặt phóng đại của Bạch
Nhật Phong đang kề sát mắt nhỏ. Bất ngờ chưa kịp phản ứng thì nhỏ đã bị gã chế ngự đôi môi bằng 1 nụ hôn bá đạo .
Mắt mở to hết cỡ nhỏ nhanh chóng lấy lại tinh thần và giơ chân đạp gã
ra, nhưng gã cũng ko phải kẻ hèn yếu, vừa bị đạp tung ra ngay lập tức
lại giáng thân người tới bên nhỏ tiếp, nhỏ giơ tay đấm đá lung tung lên
người hắn, đối với 1 người luyện võ như nhỏ thì lực đấm cũng ko phải
nhẹ, gã bị đánh 1 lúc cũng khá đau nhưng vẫn ko nản lòng, quyết tâm đêm
nay phải có được nhỏ gã giật sợi dây quấn màn trối tay chân nhỏ vào
thành giường. bây giờ nhỏ chỉ biết cố gắng la hét mắng gã chứ ko thể
nhút nhích được. cao thủ như gã nhỏ ko phải là đối thủ nên chỉ biết căm tức nhìn gã lần lượt khống chế mình
Ánh mắt gã dục vọng nỗi lên, nhìn nhỏ nằm im trên giường gã ko thể nào
kiềm chế thêm được nữa, vốn dĩ muốn thả nhỏ về để lấy chút lòng tin,
nhưng gã ko thể ngờ chỉ cần tiếp xúc với nhỏ thêm 1 tí thì cái lòng tham muốn chiếm hữu nhỏ lại dâng lên thêm 1 bật. thế là đêm nay gã ko thể
nào chờ đợi mà chỉ còn cách nhanh chóng biến nhỏ thành người của mình
Leo lên giường nằm cạnh nhỏ, gã vòng tay ôm nhỏ vào lòng miệng kể bên
tai nhỏ thì thầm “ em có biết em quyến rũ tôi cỡ nào ko? đừng trách tôi
nhé, sẽ nhanh thôi… tôi nhất định sẽ làm em thấy sung sướng” hơi nóng ko ngừng phả vào tai nhỏ, gã há miệng ngậm lấy vành tai trắng nõn của nhỏ
mà liếm láp cắn cắn.
Toàn thân nhỏ nổi da gà vì hành động của gã, tại sao Vương Long làm vậy
thì nhỏ cảm thấy mê mẩn còn gã chạm vào thì nhỏ cảm thấy ghê tởm, thậm
chí là buồn nôn
Gã cắn liếm thấy chán thì di chuyển dần xuống cái cổ thon thon trắng
ngần kia, đầu lưỡi gã cứ rà rà trên da của nhỏ ko ngừng nếm cái vị thơm
của người con gái đẹp như thiên thần. nhỏ vẫn ko ngừng la hét, sắc mặt
trắng bệt vì mệt , giọng bắt đầu rung rẩy vì sợ, tuy nhiên nhỏ ko thể
khóc, ko thể tỏ ra yếu đuối trước mặt gã.
Tay gã bắt đâu ko an phận mà lần mò tìm nơi đẩy đà của nhỏ, sờ soạn bên
ngoài lớp áo choàng khiến gã ko thấy thỏa mãn, gã lần tay mở dây áo ra,
vào đúng ngay cái thời điểm gã sắp giở mép áo nhỏ và nước mắt nhỏ chực
tuông ra miệng ko ngừng gọi tên vương Long thì cũng là lúc tiếng trực
thăng âm ỉ ngay trên đỉnh đầu
“ mọi người trong nhà chú ý, các người đã bị bao vây. Mau chóng mang
Hoàng tiểu thư ra cửa lớn, nếu trong 1 phút các người vẫn ko làm theo
thì chúng tôi sẽ bắn phá toàn bộ tòa nhà” tiếng nói từ rada trên chiếc
trực thắng bay vòng vèo trên nóc nhà
“Bạch Nhật Phong anh mau thả yến Như ra cho tôi” 1 giọng nói quen thuộc
lại gào lên trong rada, nhỏ như bừng tỉnh, là hắn- Vương Long
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT