Nó vẫn đứng lặng trong phòng thay đồ, bàn tay vẫn cảm
thấy còn bỏng rát. Tự nhủ với lòng, Vương đáng bị như thế, là lỗi của
anh ta khi xem cô như món đồ chơi, nhưng sao nó vẫn cảm thấy day dứt,khó chịu trong người, cảm giác này hình như nó đã từng trải qua.
Vương ôm mặt nóng bừng bỏ ra ngoài, tay anh xoa xoa lên dấu đỏ trên má,
bản thân không tài nào nguôi được cơn giận này, lần đầu tiên bị người ta đánh, đây là điều sỉ nhục nhất đối với anh. Anh nhất định phải bắt nó
trả giá, nhất định là như thế. Anh đang đi thì nhìn thấy Khương đang
bước tới, khuôn mặt lạnh như băng này dạo gần đây hay xuất hiện trên mặt Khương, không cười không ôn hòa cũng không nhẹ nhàng như trước, thay
vào đó là sự trầm tĩnh lạnh lùng hiếm thấy, đột nhiên lần đầu tiên Vương cảm thấy Khương thật sự giống anh, tuy là sinh đôi khuôn mặt giống nhau như thế nhưng cảm giác mang lại cho người khác hoàn toàn khác nhau.
Nhưng còn bây giờ….. Vương không có từ nào diễn tả được hình dáng đang
đi tới trước mặt anh. Đột nhiên Vương nhếch mép cười, anh biết phải làm
gì để trả thù nó rồi.
Khương nhìn Vương với con mắt không mấy thiện cảm, đứa em sinh đôi này
ban đầu anh cảm thấy như một tạo hóa tặng ban. Nhưng dần dần anh không
nghĩ đó là món quà mà ông trời tặng cho anh. Mà chính là nỗi cực hình
anh phải mang mới đúng. Khuôn mặt đó giống anh y như đúc, mỗi lần thấy
nó bên Vương, anh đều cảm thấy khó chịu. Có đôi lúc anh muốn rạch mặt
mình một đường thật dài, để xóa đi sự giống nhau vốn có ấy, nhưng khi
cầm dao lên anh lại nhìn mình trước gương, tự hỏi bản thân tại sao phải
làm như thế, tại sao phải hành hạ bản thân như thế. Ít nhất là cho đến
lúc này, nó thích Vương thì vẫn còn có khuôn mặt giống Vương để thay
thế, anh cần dùng khuôn mặt này để bên nó nhiều hơn, biết đâu nó sẽ có
chút gì đó dành cho anh, ít thôi cũng được.
“ Tôi nói tôi thích Khương sao? Tôi nói tôi cướp bạn trai người khác sao? Đừng áp đặt suy nghĩ của các người lên tôi.”
Khương chợt nhớ tới lời của nó, phải, nó không thích anh vậy anh còn cần khuôn mặt này làm gì? Tại sao anh cứ nghĩ về nó, tại sao phải khổ sở
như vậy, tại sao chứ? Hít một hơi sâu, tay nắm thành quyền anh lướt qua
Vương, thoáng nhìn thấy ánh mắt cười của Vương, anh dừng lại, nhìn sâu
trong mắt Vương lạnh lùng nói
“ Có chuyện gì?”
“ Đúng là sinh đôi, nhìn một cái đã biết là có chuyện”- Vương xoay lưng
đối diện với Khương, tay anh ngạo nghễ đút túi, đôi khuyên tai ánh lên
như chế giễu Khương.
“ ………..”’- Khương im lặng không nói gì, anh vẫn nhìn thẳng vào Vương chờ đợi xem Vương sẽ nói gì.
Chớp nhẹ mắt nhìn Khương. Vương tiến lại gần cuối đầu sát vào vành tai của Khương khẽ nói
“ Tôi muốn chơi một trò chơi …..”- Vương cố ý kéo dài rồi liếc mắt đối diện với Khương –“ với Thanh”
………………
Đi dọc trên con đường, miệng vẫn lẩm bẩm lời bài hát, bài hát này nó
tình cờ nghe được khi đi khu đồ ăn trung quốc với Vương, không hiểu sao
nó vẫn nhớ tới tận giờ. Bỗng nhiên nó muốn đi đâu đó cho thoải mái, đi
đâu đây? Nó vô định bước đi rồi chợt dừng lại khu vườn nhân tạo trước
mặt , phải rồi, nó biết đâu là nơi nó có thể an toàn nhất rồi.
Đung đưa chân trên cây, nó hồi tưởng khi có Khương bên cạnh, anh thường
ngả người xuống cây, mắt lim dim nhắm không biết ngủ hay không, nhưng
chỉ cần có Khương bên cạnh trong lòng dù có dậy sóng đến đâu cũng bình
lặng một cách lạ thường. Không biết sao nó lại nghĩ đến Khương ngay lúc
này nhưng chỉ như vậy thôi cũng thấy nó yên tâm rồi.
Khương thẫn thờ bước đi đến nơi anh thường đến mỗi lúc không vui. Lời
nói của Vương cứ văng văng bên tai anh, chấp nhận hay từ chối đây, chính Khương cũng bắt đầu mâu thuẫn với bản thân mình. Anh nhìn lên gốc cây
nơi mà anh vẫn hay tới thì thấy đã có người nằm ở đó. Anh nhíu mày nhìn
kĩ xem ai trên đó, người mà biết được nơi bí mật của anh chỉ có một
người duy nhất.
Khương chầm chầm đi tới chỗ nó, mắt anh mở to, trong lòng cảm thấy căng
thẳng, nếu thật là nó thì sao? Anh sẽ phải làm gì tiếp theo đây? Tránh
hay gặp nó, liệu anh có đủ can đảm để tiếp nhận thêm một lần nữa. Anh
không giống Vương, không gai góc cũng như không đủ tự tin để theo đuổi
người mà mình yêu bất chấp hậu quả bất chấp kết cục ra sao. Nên kiên trì hay không, anh dừng lại suy nghĩ hay đúng hơn anh không dám bước tiếp, nếu thật là nó anh sẽ phải làm sao? Tiếp tục hay dừng lại. Đâu mới là
điều đúng đắn, đâu mới là điều khiến tim anh thôi dày vò.
Lá rơi xuống chân Khương, một khu vườn ngập tràn màu đỏ của thiên nhiên. Chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến những chiếc lá này rơi xuống
không thôi. Anh ngước lên, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục, tóc buông dài tự nhiên, trên tóc còn vướng mấy chiếc lá , nhưng điều đó càng làm
cô đẹp hơn, cô ngẩng mặt đón ánh mặt trời, hài lòng mỉm cười, nụ cười
này khiến tim Khương đập nhanh hơn. Anh vội quay đi, mặt trở về trạng
thái lạnh như ban đầu. Anh sợ rồi, không muốn phải lao vào con đường
này, sợ bản thân sẽ bị tổn thương, sợ rằng bước vào sẽ không rút ra được nữa.
Nó thấy bóng dáng Khương đang đi, trong lòng như có cái gì hụt mất, sao
Khương lại lảng tránh nó, chẳng lẽ vì chuyện hôm đó sao?
Khương lặng lẽ đi, chân anh đột nhiên dừng lại khi nghe tiếng nó gọi,
trong lòng chợt thắt lại. Anh nhắm mắt, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ, bỏ lại mọi thứ phía sau, anh bước ra ngoài tuyệt đối không ngoảnh đầu
lại.
Khương không nghe nó gọi sao? Nó tự hỏi với lòng như thế, nó biết mình
gọi Khương rất to nhưng anh không ngoảnh đầu lại, nó thấy hụt hẫng, hụt
hẫng đến tột độ. Nó ghét khi phải nghĩ Khương đã bỏ mặc nó nhưng sự thật là như thế, nó còn có thể nghĩ khác được sao? Nó cảm thấy bản thân đột
nhiên nhỏ bé hơn, sao nó mệt mỏi đến thế. Đột nhiên nó hiểu rằng, vốn dĩ từ trước đến giờ nó cảm thấy mọi sự bình thường là vì luôn có Khương
đằng sau nó, dù có chuyện gì anh vẫn đứng đó , lặng lẽ quan sát lặng lẽ
bảo vệ, khi anh biến mất rồi, nó thấy bản thân nhỏ bé hơn, phải đối
diện với những người nó không thích, ai sẽ tiếp sức cho nó, ai sẽ dẫn nó đi giải khuây, ai sẽ nghe nó nói. Nghĩ đến thế, nước mắt bỗng chực rơi
xuống, thì ra nó cần anh đến thế.
……………
Ngân Trúc trầm lặng suy nghĩ về nó và “ người đó”, cô cần phải làm gì
để điều đó nhanh chóng xảy ra, càng nhanh càng tốt. Cô nhớ về gia đình
của mình, nhớ về những ngày tháng lúc cô còn là cô bé 5 tuổi. Cô không
thể nào quên được ngày hôm đó, mẹ , cô và ba cô cả 3 người cùng chơi trò trốn tìm. Thật ra họ đều gạt cô cả, họ biết được hôm nay gia đình mình
sẽ chết nên đã dấu cô ở bên ngoài. Đến khi cô chạy ra thì nhà cô đã cháy lớn, ngọn lửa đó in hằn trong mắt cô, 5 tuổi cô đã không thể khóc thành tiếng, không thể nói được gì. Họ nói là do tai nạn nên mới thế, nhưng
cô không tin vốn dĩ ba mẹ cô rất kĩ tính, làm gì có chuyện để xảy ra tai nạn. Sau đó cô âm thầm lớn lên tìm hiểu được thông tin về gia đình
mình, cô phát hiện được cơn cháy đó không phải do tai nạn mà là do dòng
họ Đoàn gây nên, ẩn sau đó là bí mật mà họ muốn che dấu. Vì thế đây là
cơ hội duy nhất để cô tiêu diệt dòng họ Đoàn, khiến dòng họ đó cũng phải cháy như gia đình cô năm đó.
Ngân trúc nhắm mắt, cô để yên cho mọi thứ trôi xuống trong người, nhìn
thấy Nguyệt Anh đang tiến lại gần. Khẽ nhếch môi, cô mạnh mẽ bước tới.
Miệng nhoẻn một nụ cười thật tươi
“ Chào cô”
“ Chào em, sao không vào lớp mà còn đứng đây.”
“ Em đang đợi cô”
“ Đợi tôi? Có chuyện gì sao?”- Nguyệt Anh nhíu lông mày hỏi
Ngân Trúc tự tin nhìn thẳng vào Nguyệt Anh, khóe môi cô nhếch lên tạo thành đường cong hoàn mĩ
“ Cô ghét Thanh đúng không? Em giúp cô”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT