Khương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong tấm gương, sao
anh căm ghét bộ mặt này đến thế, khi nghe Vương nói nó khóc, anh đã nghĩ đến việc vì anh từ chối nói thích nó nên nó mới khóc, nó khóc là vì
Vương chứ không vì anh. Tại sao lại là Vương mà không phải anh, phải chi nó biết người đối diện nó lúc đó là anh nhưng nếu như nó biết là anh
thì nó có thốt ra câu đó không? Nó yêu Vương đến vậy sao? Khương nheo
lông mày lại.
Đấm mạnh lên tấm kiếng trước mặt, những mảnh chai cứa vào tay anh làm
chảy ra chất lỏng đỏ tươi, Khương trượt dài trên tường, anh khụy xuống,
mắt nhìn vào khoảng không vô định. Phải, mới nãy Vương nói đúng, nói hết những gì anh nghĩ, anh không muốn tráo đổi thân phận lại vì muốn bên
cạnh nó, chỉ cần cạnh nó thì dù có như thế nào Khương cũng không quan
tâm, chỉ có là Vương thì nó mới nhìn về anh, Khương đau khổ nghĩ. Giờ
trò chơi kết thúc, anh lại là Khương của lúc trước, liệu còn có thể bên
nó không? Khi anh vẫn còn vướng phải Nguyệt Anh.
Khương đứng dậy, nhặt mảnh vỡ trên đất, nhìn thẳng vào mảnh gương còn
sót lại trên tường, dùng tay rạch một đường thẳng trên trán. Máu chảy
xuống mắt anh, má anh, lẫn vào đôi môi đỏ mọng, làm chúng trở nên quỉ dị hơn, nhưng anh không màng tới. Anh không muốn là Vương thứ 2 nữa, không muốn mọi người nhẫm lẫn anh và Vương nữa. Anh muốn được là anh là
Khương chứ không phải Vương, và anh sẽ dùng khuôn mặt này để làm nó bên cạnh anh.
Sáng sớm uể oải vào lớp, mọi con mắt tập trung vào nó bàn tán, nó ngó lơ về chỗ ngồi của mình rồi trườn dài trên bàn, không hiểu sao đêm qua nó
chợp mắt được một lúc thì lại mơ thấy giấc mơ đó, lần này còn thấy máu
chảy lênh láng xung quanh người đó. Đến đó nó tỉnh dậy thì đã 6 giờ
sáng, vội vàng sách cặp lên lớp.
Đám bạn nhìn nó hồi lâu vẫn không thấy nó động đậy gì, Như khó chịu, đi tới đập mạnh xuống bàn nó, bắt nó phải nhìn thẳng về cô. Nghe tiếng
động mạnh trên bàn, nó ngẩng lên thì thấy Như đang nhìn nó với con mắt
tóe lửa, nheo trán suy nghĩ, nó nhớ hình như nó đâu có làm gì mà chưa
báo cáo với đám bạn đâu, tất nhiên là ngoài những chuyện riêng tư của
nó.
“ Bà không định giải thích hả?”- Như khoanh tay chất vấn
“ …..”
Như thở dài, cô nhắc lại
“ Tôi qua trước khi diễn bà đã đi đâu, tụi này tìm bà khắp nơi, cũng may nhờ có …. ừ…. Nhớ có tên Vương khó chịu đó….. mà bà đi về bình an. Mà
kể cũng lạ thiệt, tự nhiên sao lại tốt với bà đột xuất thế, làm tụi tui
nhìn cũng thấy không quen.”
Nó đờ người ra, chợt nhớ đến ngày hôm qua, biết bao nhiêu chuyện xảy ra
với nó, nó biết đám bạn nó tưởng lầm Khương là Vương, không nhầm lẫn mới lạ, ngay từ ban đầu nó còn bị lừa nữa là… Nó nhìn lên Như, kéo tay Như ngồi xuống rồi kể đám bạn nghe chuyện xảy ra hồi hôm qua, nhưng không
kể hết, tất nhiên là nó dấu đi một số chuyện cần thiết.
Như nghe xong, mặt cô giãn ra cả thước, rồi búng tay cái chóc, kiên định nói
“ Như phim.”
“ Mà còn thể loại hành động nữa chứ”- Ánh chêm vô
“ Nhưng ai mà bắt bà mới được, dù sao nghe thấy cũng…. Kinh dị quá”- Mi chống cằm nói
Xảy ra chuyện đó không phải là lần đầu tiên đối với nó, khi còn nhỏ
thỉnh thoảng có nhiều người lạ mặt bắt cóc nó , ban đầu sợ hãi cực độ,
giờ thì cảm giác cũng đỡ hơn trước nhiều, thở một hơi dài, nó không vui
khi phải nhớ về chuyện cũ. Nhìn ra ngoài cửa, thấy Nguyệt Anh cầm giáo
án bước vào, sắc mặt cô khó coi, hình như là tức giận thì phải, nhưng
điều đó không làm nó quan tâm bằng người đi theo Nguyệt Anh ở phía sau.
Anh ta tới đâu, dường như ở đó có ánh sáng, mặt anh ta trơn láng,
khuôn mặt tráng men sứ ấy làm sao nó quên được, người đã đánh nó, đổ
canh lên người nó, gây ra biết bao phiền phức mà nó phải gánh đang đi
sau Nguyệt Anh.
Vương mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác đồng phục của trường, đầu tóc
cắt gọn lên, nở một nụ cười thật tươi, mà theo nó là anh ta đang giả
tạo, đánh gục hết tất cả nữ sinh lẫn con trai trong lớp nó, anh ta còn
tự giới thiệu bản thân nữa chứ, nó chán ghét khi không hiểu Vương đang
có ý định gì. Anh ta dường như là con người hoàn toàn khác, thận thiện
hơn, vui vẻ hơn, gây thiện cảm chỉ bằng một nụ cười duy nhất, mà quan
trọng là…. Anh ta không đeo khuyên tai bạc. Rốt cuộc có điều gì xảy ra
với anh ta vậy?
Như khều khều tay nó, miệng lẩm bẩm hỏi
“ Nhà thầy Khương sinh ba hả? Sao lại có người đẹp rạng ngời thế này.”
Liếc nhìn Như, nó chực muốn cười trong bụng, tại sao mọi người không
nhìn ra con người của tên Vương đó mà chỉ có nó, anh ta thay đổi, chứng tỏ là có chuyện không hay đang xảy ra. Những thứ anh ta làm đều đảo lộn thế giới của nó.
“ Xin chào mọi , Tôi là Vương, chắc các bạn đã biết, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là thành viên trong lớp này, mong mọi người giúp đỡ.”- Vương
không khách sáo nở nụ cười , nhe hàm răng trắng bóng của mình, còn giơ
tay hình chữ V nữa, chứng tỏ sự thân thiện của mình.
Nó nhìn mà choáng cả ngày, không choáng cả ngày sao được, khi mà tên
Vương đó đang ngồi cạnh nó, anh ta chăm chỉ học bài, đôi lúc còn quay
sang hỏi nó, mượn vở, mượn bút. Như biến thành người khác, Vương lúc
trước tồi tệ đến như thế nào, thì Vương đang ngồi cạnh nó bây giờ trái
ngược hoàn toàn. Thân thiện, dễ gần, trở thành một cây hài của lớp. Nó
thầm nghĩ, cái quái gì đang xảy ra thế này.
Sự việc nếu dừng ở đó thì đâu còn gì để nói, không chỉ có nó thấy khó
chịu mà cả Như cũng khó chịu không kém. Phải, Phong đang ngồi kế Như,
khiến Như ngay cả nhúc nhích một chút cũng không dám.
Mặc dù dậy sóng trong lòng, nhưng bề ngoài nó làm như không có gì xảy
ra, vẫn chép bài làm bài như bình thường. Đợi đến lúc ra chơi sẽ lôi
Vương ra ngoài hỏi cho rõ chuyện. Nếu không phải sét đánh trúng đầu anh
ta, có chết nó cũng không tin Vương thay đổi như thế này là không có mục đích.
Ra chơi, nó kêu Vương ra ngoài hành lang lớp học, nơi ít học sinh qua lại, nó nhất định phải làm rõ vấn đề này.
“ Anh đang tính làm cái gì vậy?”
“ Không làm gì cả, tôi thay đổi thế này cô không thích sao?”
“ Đừng giỡn nữa, anh có mục đích gì?”
“ Tôi đã nói là không có gì hết, tự nhiên thấy thay đổi thế này cũng
tốt. Nhưng mà…. Nếu tôi thay đổi thế này… cô sẽ để ý đến tôi chứ.”
Cái gì? Nó đang nghe nhầm sao?
“ Ý anh là sao”
Lấy tay xoa đầu của nó, Vương cười cười.
“ Tôi thích cô rồi, chúng ta quen nhau chứ?”
Nó trợn mắt nhìn Vương, miệng không thốt nên lời. Nhưng cho dù thế nào
thì cũng cho biết là Vương cũng đang toan tính điều gì đó, định dậm chân bỏ đi thì thấy Khương cùng Nguyệt Anh bước tới. Anh khoác áo blu
trắng, tay đút vào túi áo, chầm chậm tiến về phía nó, xung quanh anh
toát ra hàn khí lạnh băng, khiến những người đi ngang đó cũng phải bất
chợt cuối mình mỗi khi anh đi qua. Không hiểu sao nó vẫn thấy anh đang
mỉm cười nhìn nó, dù rằng trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện vết sẹo kia
không hề hé môi.
Tại sao lại có sự thay đổi này? Vương trở nên khác trước, anh không còn lạnh lùng nữa, sự thay đổi này khiến anh được nhiều người thích hơn,
trong khi đó sự thay đổi của Khương khiến người khác cảm thấy khó thở
mỗi khi gần anh.
Nguyệt Anh nhíu mày, cô cũng không rõ tại sao anh em bọn họ lại thay đổi chỉ trong một đêm thế này, sự thay đổi này chắc không phải vì Thanh
chứ? Nguyệt Anh bậm môi, cô ghét khi phải nghĩ đến. Vương không đeo đôi
bông tai cô tặng, đó là sự đánh dấu của cô dành cho anh, không có được
Khương thì ít ra cô cũng không muốn Vương phải rời xa cô, nếu như Vương
thích người khác mà người đó lại là Thanh, thì cô tuyệt đối không cho,
bất cứ giá nào cô cũng ngăn chặn lại, thứ là của cô thì cũng không thể
là của người khác. Liếc nhẹ nhìn Khương bên cạnh, cô biết Khương cũng
thay đổi, vết sẹo mới này tự nhiên xuất hiện chỉ sau một đêm, không
những không làm khuôn mặt Khương kém đẹp mà còn làm tăng vẻ lạnh lùng
của anh hơn, thậm chí Nguyệt Anh thấy ánh mắt anh sắc lạnh càn quét xung quanh.
Khương biết Vương đang giở trò, anh im lặng không nói, chỉ đến bên cạnh nó, chậm rãi mở miệng
“ Hôm qua em không sao chứ? Chắc hoảng hốt lắm.”
Nó vẫn nhìn thẳng vào mắt Khương, anh hỏi nó hôm qua có sao không? Nó
biết trả lời như thế nào đây, hôm qua vừa là hạnh phúc vừa là nỗi đau âm ỉ nó xuốt đêm, đối diện với anh nhưng anh lại vờ như không biết gì.
Anh muốn nó phải nói sao đây?
Vương hết nhìn nó rồi nhìn sang Khương, anh cười thầm trong lòng, thật
may mắn vì chỉ mình anh biết là nó đã nhận ra hai anh em anh ngày hôm
qua. Chắc Khương vẫn còn nghĩ là nó không biết gì hết. Anh biết nó cũng
có cảm giác với Khương, nếu như hai người này đến với nhau, không phải
công sức anh tan biến sao? Trò chơi này, anh nhất định phải chơi đến
cùng, thú vị như thế, sao anh có thể bỏ qua được.
“ Cô ấy không sao? Anh hai đừng lo.”
“ Anh hai” từ này phát ra từ miệng Vương thật tự nhiên, từ trước đến giờ Nguyệt Anh chưa từng nghe Vương xưng với Khương như thế. Cô rủa thầm
trong lòng, tại sao cô không hiểu nổi hai anh em họ đang tính toán cái
gì.
“ Đi với tôi chứ, tôi cần dẫn em đến chỗ này.”- Khương không để ý đến
lời nói của Vương, anh nhẹ nhàng nói với nó, đưa tay chìa ra trước mặt
nó.
Bất giác nó đưa tay chạm vào tay Khương. Khương mỉm cười rồi nắm tay nó
trước mặt Vương và Nguyệt Anh, định bước đi thì nghe tiếng Nguyệt Anh
hét lên.
“ Cả 2 người đang làm trò gì vậy? Bộ tôi là tượng hay sao mà các người dám làm điều đó.”
“ Anh à, thầy giáo mà nắm tay học sinh như thế thì không hay đâu, buông tay ra đi”- Vương khó chịu nói
Khương quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua 2 người, rồi vờ như không có gì bước tiếp đi.
“ Anh mà dám đi một bước nữa tôi thề sẽ đem cái hình này loan đi trong
vòng 5 phút.”- Nguyệt Anh trợn mắt, cô như phát điên, nó là cái gì mà
Khương dám nắm tay nó trước mặt cô, cô mới là bạn gái của anh chứ không phải nó, tại sao anh lại làm thế, tại sao lại tàn nhẫn với cô, dám dẫm
đạp lên lòng tự trọng của cô sao? Cô tuyệt đối không cho phép. Tuyệt đối không !
Hình gì? Nó thắc mắc trong lòng, hình như có nhiều chuyện xảy ra mà nó không biết.
Vương hốt hoảng, anh không thể để Nguyệt Anh phát tán tấm hình đó, nếu
thế chả khác nào nói cho nó biết Khương cũng thích nó,biết đâu họ lại
nhận ra tình yêu của đối phương mà quen nhau. Không được, không thể như
thế, anh phải dùng mọi cách ngăn chặn lại, nếu không kế hoạch của anh
chưa đến đâu mà đã bị phá vỡ.
Khương chán ghét nhìn Nguyệt Anh, anh không để tâm tấm hình đó có phát
tán hay không, nhưng nếu hình đó đưa ra, thì nó sẽ không nhìn mặt anh
nữa, anh không muốn như thế. Anh phải làm sao đây? Nếu như có thể, anh
chỉ muốn giết Nguyệt Anh ngay tại lúc này, có thế cô ta mới im miệng mà
xuống địa ngục. Những chuyện cô ta làm với Thanh, anh đã biết và tất
nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế. Không ai có thể đụng vào người
con gái mà anh yêu thương, anh dùng cả tính mạng này để đảm bảo cho điều đó. Bất kể cho đó là ai.
Nguyệt Anh cười khẩy, hình như Khương không tin cô, không ăn được thì
đạp đổ, nếu cô không có được anh thì không ai có thể có được, để xem các người làm cách nào mà yêu đương nhau. Cả đời sẽ bị người khác dị nghị,
thầy giáo với học trò sao? Không một ai chấp nhận điều đó. Rồi các
người sẽ phải trả giá vì những gì đã làm với tôi.
“ Tôi cho anh hai lựa chọn, một là qua bên đây với tôi, còn không tôi sẽ đăng hình lên, anh chọn đi.”
Bất giác tay nó cảm thấy đau tay khi Khương nắm chặt lại, anh đang tức
giận. Điều gì khiến anh tức giận như thế, tấm hình đó là sao? Sự tò mò
như con sâu ngoáy ngoáy trong bụng nó không ngừng. Nhưng…. Anh sẽ buông
tay nó mà theo Nguyệt Anh chứ? Có thể bên cạnh nó không?
Khương biết, anh thì không sao, nhưng nếu như để nó biết tấm hình đó
chắc chắn nó sẽ không nhìn anh nữa, anh không thể nào gặp nó, và nó cũng sẽ bị mọi người nói ra nói vô, anh không thể để nó chịu như thế. Là lỗi của anh, thì anh sẽ gánh.
Quay sang nhìn nó, vuốt nhẹ mái tóc còn vương trên mặt, chậm rãi nói
“ Hôm nay có lẽ là không được rồi, vậy để khi khác.”
Anh buông tay nó, tiến về phía Nguyệt Anh, cùng cô sóng bước về phía
trước. Nó đứng đó, vẫn chỉ đứng đó nhìn Khương bỏ đi. Trong lòng như mất đi thứ gì đó quan trọng, Bỗng chốc nó thấy mình giống như một con ngốc, khi anh chìa tay ra thì nó cũng không ngập ngừng mà đưa tay tới, rồi
đến khi anh bỏ đi nó cũng không dám kêu anh đừng đi. Hình như chỉ có nó
là ngu nhất, vẫn đứng yên chỗ đó chờ anh quay lại, hay ít ra anh cũng
quay đầu nhìn về nó, nhưng anh không làm thế, như chưa từng có gì xảy ra cứ thể mà bước đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT