Nó đứng sững trước cảnh tượng vừa rồi, đã lâu nó không
gặp Khương cộng với việc thắc mắc về chuyện của Nguyệt Anh, nên lúc đi
thư viện mượn sách về thì định ghé qua. Nhưng cảnh tượng vừa rồi, hình
như đã trả lời được câu hỏi nó đang thắc mắc.
Chớp mắt liên tục, nó không biết phải nói như thế nào, chỉ là … chỉ là…
cảm giác trong người nó rất…. ừm…. rất khó chịu… có gì đó khó thở…. Có
gì đó tức giận… có gì đó …..
“ …xin lỗi… tôi không cố ý”
Ngòai câu nói ấp úng kia, nó không biết phải nói gì lúc này. Nó vội chạy ra ngòai, chỉ biết chạy thật nhanh để không phải nhớ đến cảnh tượng mới nãy nữa.
Khương vội đẩy Nguyệt Anh ra định chạy đuổi theo nó thì bị Nguyệt Anh giữ lại.
“ Anh chạy theo làm gì? Anh đang là bạn trai em, đừng quên điều đó.”
Khương tức giận nhìn cô, anh không biết mới nãy tại sao lại xảy ra
chuyện đó, là bản thân không khống chế được. Trong người anh lúc đó có
một luồng khí rất nóng khiến anh không có tài nào dập tắt được.
“ Mới nãy… anh xin lỗi… em coi như không có chuyện gì xảy ra có được không.?”
Nguyệt Anh sững người trước lời nói của anh, cô cười chua chát trong lòng
“ Không có chuyện gì xảy ra?” - Nguyệt Anh lặp lại lời nói của Khương-“
em mãi cũng không quên nụ hôn này, chuyện đã xảy ra mà anh kêu coi như
không có gì? Hôn em làm anh khó chịu đến như vậy sao?”
“ Anh không có ý đó… Nhưng em có thể để anh đi được không? “ – Khương chán nản nói
“ Được. Vậy anh muốn đi tìm Thanh? Mới nãy em tìm anh, muốn anh đi ăn
trưa với em, thì anh mệt kêu không muốn đi, giơ Thanh tới anh lại nói
với em là muốn đi. Anh định nói gì với Thanh? Kêu là mới nãy chỉ là hiểu lầm sao? Thanh sẽ tin anh à? Em nhắc cho anh nhớ, anh đang là bạn trai
em, anh có thể có trách nhiệm tý được không?”
Nguyệt Anh tức giận bỏ ra ngòai, cô không hiểu, rõ ràng mới nãy là
Khương chủ động hôn cô, tại sao bây giờ lại kêu không có chuyện gì xảy
ra. Chỉ cần thấy Thanh xuất hiện, Khương như quên mất sự tồn tại của cô. Cô không muốn cũng không cho phép như thế. Tức giận, cô thật sự tức
giận.
Bước chân Nguyệt Anh chợt dừng lại khi thấy Vương, anh đang tiến về phía cô, mắt anh chăm chú nhìn cô.Phải, từ trước tới giờ anh luôn là người
dõi theo cô, tại sao có cùng một khuôn mặt nhưng lại khác nhau như thế.
Nước mắt cô rớt xuống tay Vương khi anh kịp đến bên cạnh cô.
Vương đau lòng khi thấy Nguyệt Anh như thế. Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng người có thể làm cô khóc duy chỉ có một người, một người có khuôn mặt giống hệt anh. Nhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt của Nguyệt Anh, anh
nói
“ Đừng khóc ở đây, học sinh sẽ thấy đó.”
Nguyệt Anh mới nhận ra cô đang dừng trên hành lang, nhiều học sinh cũng đi ngang qua nhìn cô, vội lau nước mắt, cô nói với Vương
“ Tối nay tại chỗ cũ nhé, 7h”
“Ừm”
Là lời của Nguyệt Anh, Vương chưa bao giờ từ chối, chỉ cần là lời của
cô, dù có bắt anh thay cô chịu tội, có thể anh cũng vì cô mà tình nguyện làm.
Khương ngồi lặng người trong phòng y tế. Anh biết cho dù anh có giải
thích thế nào nó cũng khó có thể chấp nhận được. Ban đầu chính anh nói
với nó là chỉ coi Nguyệt Anh là em gái, giờ lại hôn Nguyệt Anh trước mặt nó, đã thế lại chủ động nữa. Anh biết dù có giải thích thế nào cũng
không thể làm nó tin. Thật sự anh với nó ngay cả một cơ hội cũng không
có.
Ngồi trong giờ học, nó lơ đãng nhìn ra ngòai cửa sổ, tâm trạng cũng có
chút khá lên. Nó còn nhớ lúc Vương nói với nó Khương và Nguyệt Anh tìm
hiểu nhau, nó còn có chút không tin, giờ thì sự thật như thế, không tin
cũng phải tin.
Nó không muốn gây sự với ai hết, nhưng mà không phải lúc nào cũng như nó nghĩ. Nó cảm nhận được con mắt không mấy thiện cảm của Nguyệt Anh đang
dành riêng cho mình. Nguyệt Anh thật sự không ưa nó, cô cầm quyến sách
đi ngang chỗ nó đồng thời ném cho nó một câu.
“ Ra chơi lên sân thượng”
Nó không biết Nguyệt Anh gặp nó có chuyện gì, nhưng chắc chắn là chuyện
vừa nãy. Nó không hiểu, Nguyệt Anh thích Vương thì sao lại hôn với
Khương? Chẳng lẽ nó hiểu lầm? Nhưng cũng không đúng, lúc đi bar, Nguyệt
Anh cảnh cáo nó không được lại gần Vương…. vậy chuyện này là sao đây? Nó cũng muốn biết sự thật.
Gió lạnh thổi vào người nó, thỉnh thoảng nó phải ôm người lại để tránh
rùng mình. Nó đã đợi Nguyệt Anh 15’ rồi, nó không biết có phải Nguyệt
Anh đang cố ý làm khó nó không. Nhếch môi cười nhạo bản thân, nó không
hiểu tại sao lúc nào cũng im lặng để cho bản thân bị người khác xỉa xói
đánh đập, nó cũng có quyền phản kháng lại mà, cũng có quyền lên tiếng
cho bản thân. Đôi lúc nó cảm thấy bản thân thật hèn nhát, ngay cả quyền
lợi của bản thân cũng không màng, nhưng phải làm sao đây, không phải nó
không muốn lên tiếng chỉ là nó không thích thậm chí cũng chẳng cần quan
tâm. Vốn dĩ ngay từ đầu nó đã không quan tâm rồi.
“ Xem ra cô chờ cũng lâu rồi.”
Tiếng nói của Nguyệt Anh cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Quay ra phía sau, nó không biết Nguyệt Anh đã đứng đó từ bao giờ, hình như cũng đã quan
sát nó từ đầu rồi.
Không trả lời Nguyệt Anh, nó muốn xem Nguyệt Anh định nói gì với nó
“ Chuyện trong phòng y tế, cô cũng thấy rồi đó, nếu thích nói chuyện này cho ai biết cũng được, tôi không cấm, dù sao thì sớm hay muộn chúng tôi cũng sẽ kết hôn với nhau thôi.”
Lời Nguyệt Anh nói như một con dao vô hình nào đó đâm ngang tim nó,
không thương tiếc từ từ rút ra, khiến nỗi đau đó như âm ỉ trong người.
Mặc dù cảm thấy khó chịu trong lòng, nó vẫn đanh mặt lại để Nguyệt Anh không biết được nó đang suy nghĩ chuyện gì.
Nguyệt Anh thấy nó không phản ứng, ngược lại hình như cũng không quan
tâm, cô càng tức điên hơn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô chỉ muốn
xé đôi nó ra, khiến nó biến mất trước mặt cô và Khương.
“ Cảnh cáo cô không được đụng tới Khương nữa. Nếu không, tôi không tha cho cô đâu.”
Nguyệt Anh dậm chân bỏ đi, để lại nó vẫn mơ hồ với tâm trạng khó chịu
trong lòng. Nó cũng không diễn tả được cảm xúc lúc này là như thế nào,
ban đầu nó cảm thấy mình thật sự thích Vương, nhưng tại sao lại bực tức
và khó chịu khi nghe Nguyệt Anh nói về Khương? Có phải nó đã quá tham
lam rồi không? Vừa muốn Vương đồng thời không thể buông Khương. Nó rốt
cuộc là cần người nào hơn đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT