_ Tôi ngồi đây được không- Khương mỉm cười nói zới bàn nó
Còn nó vẫn ngồi way lưng với Khương, nó không bik đối diện ntn nữa. Tốt
nhất là coi như chưa có j xảy ra, zậy là hay nhất, tự trấn an mình nó
trở lại với dáng vẻ bình tĩnh đến lạ thường, NT vẫn không wên chú ý nó,
tuy có chút khó hiểu nhưng với năng lực hiện jờ của NT thỳ việc j cũng
dễ dàng hết.
_ Ờ không sao, thầy ngồi đi thầy- Như nhìn Khương ko chớp mắt, luống
cuống mời Khương ngồi xuống, đây là lần đầu tiên cả bọn được nhìn Khương kĩ kàng như zậy, tuy là nhìn thoáng wa đã thấy rất cool rồi nhìn gần
thỳ càng tuyệt vời hơn nữa, dáng vẻ tao nhã thanh tú, và đặc biệt rất
thích cười, mỗi lần Khương cười thỳ gần như xung wanh Khương ấm áp kì
la.
_ Ê, rớt nước miếng kà bà- My nói nhỏ vào tai Như
VỘi vàng Như lấy tay lau miệng, nhưng có nước nào chảy ra đâu, bị con
bạn lừa đã zậy còn nhìn thấy Khương cười mình nữa, Như xấu hổ cuối mặt
xuống, thầm nguyền rủa con bạn đáng ghét.
Từ trên nhìn xuống, Vương cảm thấy trong lòng khó chịu, cứ có cảm jác
không thuận mắt, bik là không liên wan đến mình, nhưng vẫn không sao mà
rời mắt khỏi nó. Nhìn bàn nó ngồi nói chuyện vui vẻ với Khương, trong
lòng Vương trỗi dậy một nỗi ghen tỵ lạ lùng, bất jác Vương nhìn lại đám
bạn mình, ngoại trừ Phong và Đan( bên nhật) thỳ Vương không lấy một
người bạn.
Rầm- tức mìh Vương đạp vào cạnh bàn mình đang ăn, thật không thể nào
chịu nổi mà. Lấy tay woắc thằng nhok kia, Vương thì thầm vào tai thằng
nhók rồi chỉ xuống phía dưới bàn nó, không bik Vương bắt tên đó làm j mà mặt tên đó tái lại.
_ Nhưng, ở đó có thầy…….- thằng nhok nói với vẻ ái ngại
_Làm hay không?- Vương lạnh lùng nói với tên đó, không hề wan tâm đến sắc mặt của thằng nhok
_ Dạ
Thằng nhok tập họp khối A lại, đứng nói j rồi cả bọn bắt đầu phá lên
cười và thích thú với trò j đó, vị hôn thê của Vương cũng lấy làm vui
mừng vì sắp được xem trò hay rồi.
Đám nó vẫn không bik j, vẫn nói chuyện vui vẻ cho đến khi nước ở đâu đổ
xuống lên đầu đám nó, mà không chỉ đám nó cả học sinh khối B cũng bị đổ
nước. Ngước mắt lên, nó và dám bạn nó thấy khối A đang cầm xô nước được
dổ xuống dưới vẫy tay chào rồi đứng chào một cách hả hê. Từ xa Vương từ
từ tiếng lại gần , vỗ tay đôm đốp ra vẻ thích chí lắm.
Dường như không chịu nổi, Khương đi tới và núm lấy cổ áo Vương với vẻ mặt tức jận
_ Là mày hả?
_ Phải là tôi đó, có j không, chỉ là chán wá không bik làm j nên muốn tạo không khí đó mà- Vương tl như không cần wan tâm
BỐP
Người Vương ngã ra sau máu từ miệng Vương tứa ra vì cú đấm của Khương,
lấy tay wẹt miệng, nở nụ cười ma rãnh rồi Vương từ từ đứng lên, tay đút
vào túi wần.
_ Tôi cũng muốn đánh anh lâu lắm rồi đó- Vương gằn từng chữ, rồi ra sức tung ra cú đấm vào mặt Khương.
Nó cảm thấy đầu óc choáng váng, nhắm nhẹ đôi mắt lại, nó vẫn nghe được
tiếng mọi người gọi tên nó , nhưng sao nó thấy thứ nước mặn mặn của Vy
rớt trên mặt nó , cả của My nữa, của Ánh và Như nữa, nhưng nó cũng còn
kịp nhìn ra vẻ mặt hốt hoảng của Khương.
Khẽ nheo mắt, nó cảm thấy đau bên má, tại sao lại đau zậy đầu nó còn
rất nhức nữa, khát wá, miệng nó khô khốc, nó muốn uống nước
_ Nư..ớ…c
_ Nươ…c
Nó đã rất cố kêu nhưng hinh như không làm lay chuyển được người đang gục trên ghế.
Cố mở to mắt ra xem nó đang ở đâu, sao nó lại ngửi thấy mùi cồn ở bệnh
viện, xung wanh toàn là màu trắng, nó cảm thấy thật trống trải.
_ Em tỉnh rồi hả- Khương tỉnh lại nhìn thấy nó đã mở mắt
_ Nươ…c..- nó cố gằng nói lại lần nữa
Vội vàng Khưong đi lấy nước cho nó rồi đỡ nó zậy
_ EM uống từ từ thôi
Nó cố thật nhìu thật nhìu cho đã cổ họng, jờ thỳ nó ổn rồi Nhưng nó vẫn không nhớ nổi sao nó lại ở trong bệnh viện
Khương cốc nhẹ vào đầu nó, rồi lại xoa nhẹ lên chỗ vừa mới cốc , rồi lại ôm nó vào lòng.
_ Tôi tưởng em bị j rồi chứ, tại sao em lại đỡ cho tôi
Nó chớp mắt , rồi nhớ lại lúc nó đỡ cho Khương, không bik sao nó lại đỡ
cho Khương nữa, nó bik làm như zậy là rất ngu ngốc, nhưng nó vẫn muốn
lao đầu vào. Nó wý Khương nên không Khương bị tổn thương nào hết. Vẫn để cho Khương ôm , nó không còn sức kháng cự nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt trên
vai Khương.
Chiếc vòng trên tay Vương rớt xuống khi nhìn thấy Khương ôm nó, định sẽ
xin lỗi và xem nó ntn nhưng nhìn thấy cảnh đó, Vương lặng lẽ bỏ đi, lấy
tay đập lên trán thật nhiều rồi tự kười với chính mình. Nó là j mà Vương phải thấy tội lỗi như thế, nó là j mà Vương lại thấy đau lòng như zậy,
nó là j mà Vương cảm thấy đau khi nó đỡ cho Khương…………?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT