2 tuần lặng lẽ trôi wa, bắt đầu từ cái ngày nó bị Yến
đánh được Khương cứu thì mọi chuyện đều xảy ra rất đỗi bình thường, bình thường tới mức khiến nó phải đâm ra nghi ngờ.Người thích gây sự như Yến mà lại bỏ wa cho nó dễ dàng zậy, phải chăng là có nguyên do?
Đồng thời, nhóm bạn nó lại lục đục, không hiểu sao Như từ dạo đó hay nổi cáu zới đám Vy, ngày thứ nhất ngày thứ 2 rồi bắt đầu đến Ánh cũng buồn
bực rồi nổi cáu với nó trong khi nó không làm j ngoại trừ chúc ÁNh câu “ Buổi sáng tốt lành”, thì đã bị Ánh mắng xối xả. Mặc dù nhóm nó không
nói ra nhưng nó vẫn tờ mờ hiểu được chuyện j, chỉ là không dám chắc
thôi.
Vừa đi vừa suy nghĩ nó cũng chả biết nó đang đi đâu chỉ biết lúc đứng
lại là nó đang đứng trước cửa phòng y tế. Suy đi nghĩ mãi nó cũng chẳng
nghĩ ra được j, bỗng dưng trong lòng nó lại muốn gặp Khương, có thể gặp
Khương nó sẽ biết được câu tl thì sao? Lặng lẽ nhìn vào phòng y tế thấy
Khương đang làm việc chăm chú, nó buột miệng thở dài rồi bỏ đi ra phía
sau trường.
Ngắm nhìn những cảnh vật thiên nhiên xung wanh, nó cảm thấy lòng mình
thanh thản vô cùng, mùi hương của hoa lài làm nó dễ chịu hơn, ánh nắng
dịu nhẹ xiên wa kẽ lá rồi xoa nhẹ lên mặt nó, ngẩng mặt đón ánh nắng
buổi sáng nó chợt mỉm cười với chính mình, cảm jác này jống như được jải thoát.
RẦM
Có tiếng người ngã lên tấm tôn trên tường làm nó cũng jật mình way lại.
Một tên con trai đầu bờm xờm đang nằm dưới đất. Thoáng tò mò, nó tiến
lại tên đó, vừa nhìn thấy tên đó nó way lưng bỏ đi liền vì không ai khác nguời đó chính là Phan Anh Vương, người nó cảm thấy nguy hiểm khi ở
cạnh
_Cô định bỏ đi khi thấy tôi nằm zưới đất sao??- mặc dù nằm dưới đất mắt
nhắm nghiền nhưng hắn vẫn cảm nhận được là có người đang tới
_ Anh muốn j đây??- nó nhăn mặt hỏi
_ Đỡ tôi zậy- hắn nói như ra lệnh
Miễn cưỡng ngồi xuống đỡ hắn đứng zậy ra ghế đá ngồi rồi nó lại bỏ đi.
Đi được một đoạn, nó way đầu lại phía hắn, vẫn thấy hắn nằm trên ghế đá
nhưng không hiểu sao chân không nghe lời dẫn nó đến bên cạnh hắn.
_ Chưa đi sao?- hắn cộc cằn hỏi nó
Không nói j, nó lấy tay sờ lên vết thương trên trán của hắn, máu từ đó
chảy ra càng lúc càng nhiều, áo trắng phía sau lưng của hắn cũng bị
nhuốm màu của máu, miệng hắn khô khốc vì khát nước , trên miệng còn bị
rách một mảng nữa.
Chắc lại đánh nhau- nó lầm bầm trong miệng đủ để nó nge thấy
_ Tôi đỡ anh lên phòng y tế.
Vừa nghe nhắc đến phòng y tế, hắn liền mở to mắt nắm cổ áo nó xuống noi
_ Cấm cô dẫn tôi đến gặp tên đó.
Chớp mắt mấy cái nhìn hắn, nó gật đầu rồi đỡ hắn dựa lên gế, rồi chạy đi chỗ khác.
_ Phải rồi, phải rồi, đi hết đi, đi cho khuất mắt tôi đi, các người đều
là thích bỏ rơi người khác.- hắn nhếch môi cười khinh bỉ jống như nói
với chính mình.
Chạy một hồi, nó cũng way lại chỗ hắn trên tay cầm đủ đồ nghề júp băng
bó vết thương, không phải nó bỏ đi mà là chỉ đi mua đồ cho hắn, nó còn
chu đáo đến mức lấy bộ đồ học sinh khác mang đến cho hắn.
Chăm sóc kĩ kàng từng vết thương cho hắn, nó không nỡ làm cho hắn đau một chút nào.
Tại sao tôi lại cưú anh trong khi anh hành hạ tôi?? Tôi có wa ngu ngốc không đây?- nó suy nghĩ trong đầu
Băng vết thương rồi thay áo cho hắn xong nó, nó way sang hỏi hắn
_ Có cần tôi kêu người júp không??
_ Không cần, cô đi đi- hắn nhăn mặt đáp
Thu dọn đồ lại, nó đứng zậy bỏ đi mặt không chút biểu lộ rồi bước đi
thẳng, mặc kệ hắn ngồi đó một mình đang nhìn về phía xa xăm nào đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT