Buổi sáng đến và những tia nắng len lỏi qua những ô cửa sổ khiến Kiệt dần dần mở mắt

Kiệt lại đi xuống căn bếp quen thuộc

Và lại gặp người con gái quen thuộc

Anh nhẹ nhàng đi tới

Vòng tay qua eo của Chi

-Chào buổi sáng vợ yêu!

-Bỏ tay ra ngay nếu anh kô muốn gãy xương sường - Chi nói và chuẩn bị tư thế cho Kiệt mấy cái đấm vào bụng

-Đùa cô chán thật đó, thôi ăn sáng - Kiệt nói và ngồi vào bàn ăn

------------Tại trường KEY---------------

-Này đến trường rồi - Kiệt nói khi thấy Chi vẫn còn ngồi yên bất động

Kiệt quay sang thì thấy Chi đang ngủ một giấc rất ngon lành

-Chắc tối qua kô ngủ được đây mà - Kiệt vừa nói vừa lắc đầu và nở nụ cười

Kiệt nhẹ nhàng lấy tay gạt mấy sợi tóc buông xuống mặt Chi. Kiệt lấy tay mình quệt lên mặt Chi và đưa tay lên mắt nhìn

Quả nhiên Chi make-up

Sao khuôn mặt cô ấy thánh thiện và yên bình đến thế

Không được, mày đang nghĩ gì vậy Kiệt?

Kiệt không suy nghĩ nữa và quyết định đánh thức Chi dậy

-Ôi trời! Sao tôi có thể ngủ quên được nhỉ? Sắp muộn học rồi! - Chi nói xong thì 3 chân 4 cẳng chạy lên lớp

Kiệt nhìn theo Chi và nở một nụ cười nhẹ nhàng

------------Tại căn-teen trường------------

-Này! Dạo này tôi thấy hai người bất thường à nha - Nhi nói và liếc cái mắt sang Chi

-Bất thường gì chứ! Mà hôm qua tớ với anh ta đã có một nụ hôn đó. Lần này các cậu chết chắc rồi. Dám chơi với tớ à - Chi nói và nở nụ cười lớn

-Ôi trời kô phải chứ! Người xấu như cậu anh ta cũng kiss ư? - Nhi kô tin vào tai mình luôn

-Này tớ thấy khả nghi lắm - Ly nhíu nhíu mày suy nghĩ - Không lẽ nào người nổi tiếng như Kiệt chỉ hẹn với cô gái xinh đẹp mà người như cậu thì.... Cùng lắm thì được cái dáng chuẩn thôi. Hình như anh ta đã đoán được gì đó rồi

-Nhưng vấn đề đã xảy ra là Dương thích tớ. Tớ không biết phải đối diện với anh ta như thế nào đây! - Chi than thở

-Trời! Sao Chi nhà ta may mắn thế! Được những hai hotboy thích - Nhi trêu Chi

-Tớ thấy cậu cứ hành động bình thường là được. Người thích cậu và cậu thích ai chỉ có cậu biết thôi. Nên bọn tớ cũng chẳng biết khuyên cậu thế nào cả - Nói xong Ly vỗ vai Chi thông cảm

-Thôi gần trống vào lớp rồi đó! Đi thôi nào các bạn - Nhi

-----------------Tại trước cổng trường KEY--------

Chiếc xe màu đỏ chóe đậu trước cổng trường khiến không ít người quay lại nhìn, đặc biệt là các cô gái. Đó là một chiếc xe đắt tiền, nhưng lại không phải lí do khiến các quý cô ngóai nhìn bằng ánh mắt vừa chiêm ngưỡng vừa thèm thuồng, mà chính là người ngồi sau tay lái

Đáp lại những ánh nhìn đó, Dương chỉ đơn giản mỉm cười. Và điều này càng khiến các bà các cô chết ngất. Thì có sao, chỉ là một nụ cười

- Anh làm cái quái gì ở đây thế hả?

Giọng nói quen thuộc vang lên bằng một âm điệu khá hằm hừ. Nụ cười trên mặt anh càng sáng rực khi nhìn thấy Chi

Dương bước xuống, mở cửa xe cho Chi trong khi cô đang nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn

- Tôi sẽ không lên đâu

Chữ “tôi” phát ra từ miệng Chi khiến anh biết rằng cô đang rất giận. Nhưng Dương không có chút nao núng mà vẫn tiếp tục nở nụ cười chết người của mình

- Có thể em thích bị mấy chục cặp mắt nhìn chăm chăm nhưng anh thì không nên lên xe trước đi có được không?

Đến lúc này Chi mới chợt nhận ra là có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống

Ngước lên liếc Dương một cái nảy lửa, Chi mở tung cửa xe và ngồi phịch xuống ghế

Dương bật cười trước vẻ mặt giận dữ của cô, nhanh chân vòng sang bên kia ngồi vào ghế

Từ xa…có một đôi mắt đang nhìn chăm chú vào vệt đỏ lướt đi trên phố

- Cô gái này thì không được, Dương ah

Giọng nói trầm trầm vang lên trong ôtô yên lặng

Xe dừng lại bên bờ hồ Hoàn Kiếm. Chi lập tức bước xuống, đứng dựa vào lan can để cơn gió thổi bớt nỗi bực dọc trong lòng

Dương chậm rãi bước đến đứng cạnh cô, hướng mắt về những khoảng không phía trước

- Không lẽ anh đưa em ra đây để ngắm cảnh vậy thôi sao?

Giọng nói Chi đã dịu lại dù sự bực tức vẫn còn đâu đó

- Dĩ nhiên là không

- Vậy thì cho em biết sao anh làm vậy

- Theo em nghĩ thì tại sao?

- Ya anh đang cố tình chọc tức em đấy ah?

Vẻ mặt cau có của cô lần nữa khiến Dương phì cười. Ở cô gái này có cái gì đó rất sống động, khác hẳn những cô gái xinh nhưng rỗng tuếch mà anh đã từng quen

- Ok ok không đùa nữa

Anh giơ hai tay như có ý muốn đầu hàng rồi đưa mắt nhìn Chi, giọng nói trở nên nghiêm túc

- Em nhớ hôm qua lúc đưa em về anh đã nói gì không?

- Anh…nói cả đống ai mà nhớ được

Chi quay mặt đi, đưa tay lùa những sợi tóc vào vành tai để che đi sự bối rối trong mắt mình. Dĩ nhiên là cô không quên được rằng anh nói…thích cô

- Anh nghĩ là em chưa quên được đâu nhưng anh vẫn sẽ nhắc lại. Anh đã nói là anh….

- Ya đủ rồi đấy Cao Nam Dương

Tiếng hét của cô bị gió tạt lõang bay lơ lửng trong không khí. Nhưng Dương không có vẻ gì phật ý, anh mỉm cười và nắm lấy tay cô

- Cho dù anh có nói ra hay không thì cả hai chúng ta đều hiểu điều đó mà. Em cần gì né tránh

Vẫn với nụ cười ngọt ngào trên môi, anh nâng bàn tay Chi lên và nhẹ nhàng hôn nó. Cô chớp mắt đầy ngạc nhiên....rồi…cô phá ra cười

Tiếng cười lanh lảnh của cô bay lãng đãng vang vọng cả một góc phố yên tĩnh, như khuấy động mặt nước yên tĩnh dưới lòng hồ

Nụ cười trên môi Dương rơi xuống, thay vào đó là vẻ ngạc nhiên. Lần đầu tiên, anh thực sự bất ngờ

Anh đã từng quan hệ với nhiều phụ nữ. Ngây thơ, từng trải, lọc lõi hay khó tính anh đều đã gặp qua. Nhưng tuyệt nhiên chưa hề có ai phá ra cười thế này khi anh hôn họ

Nhận ra cái nhìn kinh hãi của Dương, Chi cố nén cười nhưng những tiếng khục khục vẫn không ngừng phát ra từ cổ họng

Mãi một lúc sau, cô mới có thể thực sự ngừng cười

- Có gì…thú vị đến vậy sao?

Dương cố giữ giọng mình bình thản dù mắt anh vẫn còn mở to nhìn cô chăm chú

- Không…chỉ là…

Chi lại tiếp tục che miệng cười trong cái nhìn mỗi lúc một khó hiểu của Dương

- Chỉ là…lúc nãy anh làm vậy y hệt như trong mấy phim tình cảm hồi xưa mà bạn em hay xem. Thật sự là…rất mắc cười

Nói rồi Chi lại tiếp tục cười sặc sụa, mặc kệ Dương nhìn cô với khuôn mặt méo xệch

Trương Bảo Chi…đúng thực là không đóan trước được em sẽ làm gì đấy

- Anh nói thật đấy Chi. Anh thực sự thích em

Giọng nói mang đầy vẻ nghiêm túc của Dương khiến Chi thôi cười cợt. Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mặt anh

- Em tin là anh thích em

Dương hơi khẽ mỉm cười. Nhưng nụ cười của anh vụt tắt khi nghe câu nói tiếp theo của Chi

- Nhưng em chỉ đến với người yêu em và em cũng yêu người đó

Ngừng một chút, cô ngẩng lên, mỉm cười nhẹ nhàng

- Mà anh thì lại không yêu em phải không?

- Anh…

Lần đầu tiên, Dương bị một cô gái bắt bí đến mức không cách gì trả lời. Nếu là với những cô gái khác, anh đã dễ dàng nói yêu họ. Nhưng cô không phải những cô gái khác, cô là Trương Bảo Chi. Và anh không cách gì nói dối cô. Chính anh cũng chẳng hiểu tại sao

- Anh thích em, điều này đúng. Bởi vì em khác những cô gái xung quanh anh, em không thuộc về thế giới của anh. Cảm giác anh dành cho em…giống như một thứ gì mới lạ nên anh muốn có được. Chỉ vậy thôi

- Chi….

Dương gọi tên cô nhưng rồi lại chẳng biết phải nói gì. Vì…Chi nói đúng. Hoặc chí ít, là một phần nào đó.

- Được rồi không cần giải thích. Chúng ta vẫn là bạn

Chi chìa tay đến trước mặt Dương, nghiêng đầu và khẽ mỉm cười

Vẻ mặt của cô lúc này thực sự rất dễ thương. Đến mức, Dương chỉ còn cách bật cười

- Ok bạn tốt

- Vậy cho nên…từ nay về sau đừng có làm mấy trò đó nữa. Mấy cô mà biết Cao Nam Dương tiếng tăm lừng lẫy tặng hoa tặng quà cho em thì chắc giết em chết tươi

- Họ không có bản lĩnh giết chết tiểu thư Trương Bảo Chi võ nghệ đầy mình, lại là người hầu của Kiệt đâu

- Anh…Sao anh biết em là tiểu thư?

- Truyện đó thì dễ thôi. Anh chỉ cần nhìn nhận một chút là ra thôi mà. Nhưng em nên cẩn thận kẻo Kiệt biết đó. Em yên tâm là em làm truyện gì thì anh không biết - Dương bật cười trước khuôn mặt méo xệch của Chi

Nụ cười đầy ma lực trở lại trên môi Dương như nó vẫn luôn nằm ở đó. Chi cũng cười, rồi cô húych nhẹ tay anh

- Đến giờ em phải trở lại làm việc rồi

- Còn chưa hết giờ cơm trưa mà. Để anh đưa em đi ăn gì đó

- Thôi không cần. Ông chủ của em thì anh biết rồi đấy

Nói rồi cô rụt vai, le lưỡi làm như sợ sệt lắm khiến Dương phì cười. Anh nắm lấy tay Chi kéo cô đi

- Được rồi. Anh đưa em về đây

Vệt đỏ rực lại lần nữa lao đi

Bờ sông…vẫn lồng lộng gió

Dương dừng xe trước cổng công ty. Anh ngồi yên, không bước xuống mở cửa như cách anh vẫn hay làm vì biết rằng Chi sẽ lại từ chối

Khi cô đẩy cửa bước xuống, Dương lên tiếng

- Chi ah?

- Huhm?

Tiếng gọi của anh khiến Chi quay lại, chớp mắt nhìn anh

- Nếu một ngày nào đó anh thực sự yêu em thì sẽ như thế nào?

- Sẽ rất tức cười

Chi bật cười trả lời. Nhưng rồi nhận ra gương mặt Dương có phần nghiêm túc nên cô thôi cười giỡn

- Hiện tại anh không yêu em. Điều này là sự thực. Nhưng…nếu một ngày nào đó, anh phát hiện mình thực sự yêu Chi thì sao?

- Hm…

Cô hơi cắn môi, nhíu mày suy nghĩ

- Thì….anh cứ nói với em. Em không hứa chắc là mình sẽ chấp nhận anh. Nhưng…ít ra cả hai chúng ta đều thỏai mái phải không?

Cô nói rồi lại mỉm cười. Tự nhiên, Dương cũng cười theo

Phải, chỉ cần bản thân cảm thấy vui là được mà

- Thôi trễ giờ rồi. Em phải vào đây

Vừa nói Chi vừa quay người định bước xuống nhưng Dương lại lần nữa giữ cô lại

- Còn một chuyện này..anh muốn em hứa

- Anh cũng đòi hỏi nhiều thật đó. Nhưng nể tình anh đến tận đây, nói đi. Em sẽ xem xét

- Hứa với anh, đừng bao giờ yêu Kiệt

Đôi mắt nâu trong vắt của Chi mở lớn trước lời đề nghị kỳ quặc của Dương. Khi cô chưa kịp hỏi, thì anh đã tiếp

- Em có thể yêu bất cứ người nào. Ngọai trừ Kiệt. Hứa với anh có được không?

- Nhưng…tại sao?

Nhận ra sự ngạc nhiên và bối rối trong mắt Chi, Dương khẽ nhíu mày

- Vì trong trái tim của nó không còn khỏang trống nào dành cho em nữa

Chi nhăn mặt. Lời giải thích của Dương càng khiến cô thấy rối mù lên

- Em…không thích Kiệt đó chứ Chi

- Em không thích nhưng cũng thể hứa với anh được

Không đợi Dương trả lời, Chi đẩy cửa, chạy thật nhanh vào trong

Bước chân cô chậm dần lại theo những dòng suy nghĩ

Thái độ kỳ lạ của Dương không khỏi khiến cô suy nghĩ

Tại sao lại bắt mình hứa như vậy nhỉ? Chẳng phải họ là bạn rất thân sao? Trái tim không còn khỏang trống? Nghĩa là gì?

Ya điên mất

Sao mình phải suy nghĩ về gã khốn đó cho nhức óc vậy chứ

Chi lắc mạnh đầu, cắm cúi bước đi

Bỗng cô thấy mình va vào cái gì mềm mềm và âm ấm

Ngước lên, khuôn mặt quen thuộc đang nhìn cô chăm chú

- Anh…?

- Quá giờ cơm trưa 15’ rồi đấy trợ lý Chi

Giọng Kiệt vang lên đầy tính mỉa mai khiến Chi nổi cáu. Nhưng cô biết mình sai nên không cãi lại

- Xin lỗi tôi về muộn

Chi khẽ cúi đầu rồi định lách qua người Kiệt bỏ đi nhưng anh đã chụp lấy cánh tay cô thật nhanh

- Lúc nãy cô đi đâu?

- Ra ngòai

- Với ai?

Những câu hỏi như tra khảo của Kiệt làm Chi phát cáu. Cô ngẩng phắt lên, nghênh mặt mình anh

- Vấn đề này hình như không liên quan đến anh thì phải

- Cô là nhân viên của tôi mà bỏ ra ngòai trong giờ làm việc thì đó là chuyện của tôi. Hơn nữa cô có quan hệ với bạn tôi thì lại càng liên quan đến tôi

- Sao anh biết tôi đi với bạn anh? Anh theo dõi tôi?

Chi hỏi lớn tiếng khiến mấy nhân viên đi ngang qua đồng lọat ngóai lại nhìn. Nhận ra mình hơi quá, cô thấp giọng

- Rốt cuộc anh muốn cái quái gì đây hả Hoàng Gia Kiệt?

Không trả lời, Kiệt kéo Chi đi xềnh xệch

- Này anh….

Cô hét lớn và cố gỡ tay mình ra. Nhưng chính bản thân Chi cũng biết rằng mình không thực sự muốn chống cự. Vì nếu cô dùng hết sức, có 10 Hoàng Gia Kiệt cũng khó lòng kéo cô đi được

Kiệt đẩy mạnh cửa cầu thang thóat hiểm, đẩy Chi vào trong rồi đóng sập cửa lại

- Anh lên cơn gì nữa đây?

Lúc này không còn gì để giữ ý, cô hét lớn

- Có thể cô thích bị người khác soi mói nhưng tôi thì không

Kiệt vẫn giữ vẻ mặt bình thản trong khi Chi thấy đầu mình như sắp bốc khói đến nơi

- Vậy bây giờ anh muốn cái gì? Làm ơn nói nhanh để tôi còn lên làm việc

Cố dằn cơn giận xuống, Chi nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhất có thể

Kiệt không đáp mà đưa mắt nhìn Chi chằm chằm

Nhận ra cái nhìn có phần khác thường của anh, cô nhíu mày

- Chuyện gì?

Anh chầm chậm bước về phía Chi. Cô vẫn đứng yên, hất mặt nhìn anh đầy thách thức

Một người cứ bước. Một người đứng yên

Cuối cùng dĩ nhiên là đụng vào nhau

Chi vẫn ngẩng cao mặt, không có chút gì sợ hãi dù cô thấy ruột gan mình đang nóng dần lên

Kiệt đứng sát cạnh Chi, vẫn cứ nhìn cô như thế

Rồi thật chậm, anh cúi xuống

Cho đến khi hai gương mặt gần như chạm vào nhau

- Nè anh….

Chi giơ tay muốn đẩy Kiệt ra nhưng anh đã chụp lấy tay cô. Cô không phản kháng mà mở to mắt nhìn anh

Đột ngột, Kiệt cúi xuống thêm chút nữa

Môi anh chạm vào môi cô

Kiệt dừng lại khỏang vài giây, chờ đợi một hành động bạo lực nào đó

Không có

Chỉ có đôi mắt nâu trong vắt mở to đầy sửng sốt

Kiệt tiếp tục

Anh dùng lưỡi mình mở miệng Chi, tách hai hàm răng đang cắn chặt vào nhau của cô. Rồi anh cuốn lấy cô vào thứ cảm giác ẩm ướt và ấm nóng

Chi đứng yên, không đồng tình mà cũng không phản đối

Hàng trăm tiếng nói hét lên trong đầu bảo Chi dừng lại. Bảo cô đẩy Kiệt ra và cho anh một bạt tai

Nhưng cô làm không nổi

Chi thấy người mình như bị đông cứng lại.

1s….2s….1phút…2phút

Kiệt buông Chi. Anh đứng thẳng người, nhướng mắt nhìn cô như muốn hỏi

“Thế nào? Cô thích nụ hôn vừa rồi chứ?”

Bản mặt Kiệt khiến Chi thấy máu mình như sôi lên. Và nó khiến cô cảm nhận được cơ thể mình không còn bất động

Chi giơ tay tát và mặt Kiệt. Thật mạnh. Đến mức khiến khóe môi anh rướm máu

- Đi chết đi đồ khốn

Hét lớn, Chi co chân làm một cú lên gối hòan hảo. Và điểm dừng của cô là….phần dưới của Kiệt

Anh há hốc miệng, ôm lấy chỗ đau với khuôn mặt tái mét, hai mắt trợn trừng nhìn cô đầy “óan hận”

Sau khi tống thêm cho Kiệt một đấm vào ngực, Chi phủi áo bỏ đi

Anh vẫn đứng sững tại chỗ, mặt mày xanh lét đến đáng thương

Một lúc sau, tiếng chuông điện thọai vang lên. Kiệt bắt máy nói gì đó rồi cũng bước ra ngòai

Cả hai đều không biết rằng…chỗ mình vừa đứng là đối diện với camera chống trộm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play