Chiếc xe màu trắng muốt nổi bật giữa vườn hoa trong đêm tối
Chàng trai và cô gái ngồi cạnh bên nhau trên mũi xe. Không ai nói một lời nào, chỉ có những ngọn gió xào xạc thổi
Cuối cùng, Chi là người lên tiếng trước
- Này
Kiệt không đáp. Mắt anh vẫn hướng về những ngọn đèn lấp lánh dưới kia
- Nè tôi gọi anh đó
- Nói đi
- Uh…tôi….
Đột nhiên Chi lại không biết phải nói gì. Cô thực sự không quen với một
Hoàng Gia Kiệt buồn bã thế này. Chẳng thà anh ta cứ moi móc cô mà lại dễ chịu hơn
Lại thêm một cơn gió thổi qua. Lạnh buốt
- Tôi có quà sinh nhật cho anh
Cởi chiếc khăn quàng ra, cô đeo nó lên cổ Kiệt
Quay sang, anh chạm phải má Chi
Mềm và ấm áp
Ngày xưa….mẹ cũng đã quàng khăn cho anh như thế
- Trễ rồi. Tôi đưa cô về
Đứng dậy. Làn gió quất vào má anh lạnh buốt. Nhưng lại có thứ hơi ấm kỳ lạ lan tỏa đâu đây
Chiếc xe dừng lại từ lâu nhưng Chi không bước xuống. Cô đang chìm đắm
vào dòng suy nghĩ của chính mình đến mức không còn để ý đến mọi việc
xung quanh
- Đến nhà rồi
Câu nói đầu tiên của anh trong suốt quãng đường đưa Chi về. Vẫn là giọng nói trầm và ấm áp
Giật mình, cô quay đầu nhìn và nhận ra mình đang ở trước cửa nhà. Hơi khẽ cười, cô với tay mở cửa
- Chờ chút
Giọng nói Kiệt níu Chi ngồi xuống. Cô quay lại, nhìn anh như muốn hỏi
- Quên cái này sao?
Sợi dây chuyền trong tay anh sáng lấp lánh dưới ngọn đèn đường mờ ảo.
Chi giật mình nhận ra mình đã quên bẵng đi là cô cần lấy lại nó
Cô đưa tay định cầm lấy, nhưng Kiệt đã rụt tay về, nở nụ cười mê hoặc quen thuộc của mình
- Tôi không giỡn đâu nghe
- Tôi cũng vậy
Anh nói, môi vẫn giữ nụ cười
- Vậy thì đưa đây
Chi cố với tay lấy lần nữa nhưng anh đã đưa ra xa
- Bây giờ anh muốn sao đây?
Giọng Chi rõ ràng là bực bội. Sao không bao giờ cô có thể đàng hòang với tên này hết dù chỉ là một chút? Anh ta luôn thành công trong việc chọc
cho cô điên tiết
Kiệt không đáp. Anh nhòai người đến. Thật sát Chi
Cằm anh chạm vào vai cô. Sự va chạm nhẹ nhàng nhưng cả hai đều cảm nhận được rõ ràng
- Nè anh….
- Ngồi yên
Chi thấy cổ mình lành lạnh bởi vật gì đó chạm vào. Và cô biết đó là sợi dây chuyền của mẹ
Đến lúc này, Chi mới cảm nhận được hơi ấm từ người Kiệt tỏa ra. Thực sự
là rất ấm. Từ khỏang cách của hai người lúc này, Chi có thể cảm nhận
được rõ ràng hơi thở nóng hổi của anh phả vào gáy mình
- Xong chưa? Anh làm gì lâu quá vậy
Vẫn không nói không rằng, Kiệt ngồi thẳng dậy. Mắt anh dán chặt vào mặt dây chuyền trên cổ Chi
- Sợi dây chuyền này quan trọng với cô đến vậy ah?
- Là quà mẹ tôi để lại cho tôi
Cô mỉm cười, trả lời đơn giản
Đôi mắt Kiệt dừng lại một lúc nơi nụ cười của Chi
Rất trong
Và rất ấm
- Còn một điều này quên nói với anh
Đột nhiên Chi lên tiếng, vẫn với nụ cười rực rỡ trên môi
- Chuyện gì?
- Happy birthday
Cô nói và rướn người đặt môi mình lên má Kiệt
Hai người bất động trong khỏanh khắc
Thóang qua thôi nhưng rõ ràng là có
- Được rồi. Good night
Chi quay người mở cửa xe nhưng Kiệt đã kịp giữ tay cô lại
Môi anh áp vào môi cô
Rất mạnh
Mềm
Và ấm
Gió vẫn xào xạc thôi qua
Trong thóang chốc, Chi thấy tim mình như ngừng đập
Cả người cô dường như đông cứng lại
1s……2s……5s…..10s…...1’
Khủyu tay Chi húych mạnh vào lồng ngực Kiệt khiến anh gục xuống ôm ngực mà ho lụ khụ
- Cô…
Vừa ôm ngực, Kiệt vừa ngước lên nhìn Chi bằng cặp mắt “căm hờn”
- Anh đúng là chán sống rồi mà
Cô dứ dứ nắm đấm trước mặt Kiệt như đe dọa rồi mở cửa xe chạy đi thật nhanh
Kiệt nhìn theo, bàn tay vẫn còn đặt trên ngực trái
Nơi cô vừa đánh trúng….chính là trái tim anh
---------------Tại phòng cô---------------
- Ôi trời! Sao anh ta hôn mình chứ - Chi nói và đưa ngón tay mình sờ lên môi
- Này! Nụ hôn của tôi ấn tượng thế sao? - Kiệt mở cửa và bước vào phòng Chi
- Nè ai cho anh vào nhà tôi?
- Cô cũng có nói là không cho đâu
Kiệt khẽ nhún vai trả lời bằng vẻ mặt cực kỳ ngây thơ nhưng nụ cười lại “đểu” không chịu được
- Anh vào làm gì?
- Tìm cô
Khẽ gỡ tay Chi ra khỏi tay mình, anh bước đến ngồi xuống chiếc giường của Chi, đưa mắt nhìn ngó xung quanh căn phòng
Chi nhìn Kiệt một lát, rồi thở hắt ra, ngồi xuống đối diện anh
- Tìm tôi làm gì?
- Đòi bồi thường
Mỉm cười, Kiệt đáp lại câu hỏi của cô với nhìn tinh quái khiến Chi nhíu mày
- Eh đừng nói ẩu. Tôi làm gì anh mà bồi thường?
- Lúc nãy cô thụi tôi một cái quá mạng, tôi chưa ăn được nhìu nên kô có sức mà chống lại cô đâu. Trời lại đang mưa nên tôi không ra ngoài được
Câu nói của Kiệt khiến Chi giật mình đưa mắt nhìn về phía ô cửa sổ
Những giọt mưa đang không ngừng đập vào khung kính
- Ya anh ăn nói kiểu gì đấy hả? Đâu phải tự nhiên mà tôi đánh anh. Tôi có điên đâu
- Không phải tự nhiên? Vậy thì tại sao? Đừng nói là cô thấy cái hôn đó còn chưa đủ cho nên muốn thêm nữa nhé
Vừa nói, anh vừa tiến về phía Chi và để mặt mình gần sát cô. Đến mức mũi hai người gần như chạm vào nhau. Ngay lập tức, Chi xích ra
- Ya anh…
Bàn tay Chi giơ lên giữa chừng đã bị Kiệt chụp lại. Nụ cười lấp lửng trên khóe môi anh
- Hai lần đủ để rút kinh nghiệm rồi
- Vậy sao?
Chi cũng cười. Và nụ cười của cô khiến Kiệt bỗng dưng đâm chột dạ
Nhưng…có như quá trễ rồi
Cô co chân, đạp vào bụng anh một cú hết sức mạnh bạo khiến Kiệt giật lùi, ôm bụng nhắn nhó
- Ouch…cô…
- Dù sao, lần này anh cũng khá hơn được một chút
Chi đứng dậy và phủi tay, gương mặt tràn ngập sự thỏa mãn khi nhìn thấy vẻ khó coi của Kiệt
- Anh về phòng đi đừng ở đây nữa, làm cái gì linh tinh thì liệu hồn, tôi kô đảm bảo là xương sườn của anh kô gãy đâu nha
Giọng cô vọng ra khi cô đã đi ra ngoài và xuống phòng bếp
Kiệt đứng dậy, bước theo cô
- Cô đang làm gì vậy?
Anh hỏi khi thấy Chi quay lưng về phía anh, loay hoay làm gì đó
- Nấu mì. Anh ăn không?
Cô đáp mà không quay lại. Kiệt nhẹ nhàng bước đến gần Chi cho đến khi anh đứng sát sau lưng cô
- Áh
Chi kêu lên khe khẽ khi quay lại và đầu cô đập vào ngực Kiệt
- Anh làm trò gì vậy hả? Sao đứng sau lưng tôi?
- Muốn xem cô nấu mì làm sao thôi
- Này đừng nói với tôi là mì gói mà anh không biết nấu đó nhé
- Dĩ nhiên tôi biết. Chỉ là….
Bỗng nhiên Chi bật cười. Tiếng cười lảnh lót của cô khiến Kiệt nhăn mặt
- Cô bị mắc chứng gì mà tự nhiên phá ra cười thế hả?
- Nhìn mặt anh..haha…mắc cười quá
Cô vẫn tiếp tục tràng cười sặc sụa mặc kệ sự khó chịu lộ rõ trên khuôn mặt Kiệt. Anh chán nản lắc đầu rồi quay người định bỏ đi
- Này
Tiếng gọi của Chi khiến anh quay mặt lại
- Anh có muốn ăn mì không?
Đôi mắt anh mở lớn trước câu hỏi của cô. Chi mỉm cười. Nụ cười hiền lành
- Chỉ là…chẳng qua tôi không làm được món gì cho anh ăn vào sinh nhật nên anh ăn tạm mì nha?
Chút ngạc nhiên lướt qua trên gương mặt. Rồi Kiệt quay đi
- Nếu cô nấu thì tôi sẽ ăn
- Ya cái tên này….
Chi lầm bầm một mình. Nhưng đôi môi cô dường như đang mỉm cười
Đặt bát mì xuống bàn, Chi ngồi xuống chỗ lúc nãy của mình
Kiệt nhíu mày nhìn chăm chú vào bát mì nghi ngờ
- Cô chắc là ăn được chứ?
- Không được thì tôi nấu để đổ đi chắc
Giọng Chi đầy vẻ dấm dẳng. Cô cảm thấy khó chịu trước kiểu nhìn nhìn ngó ngó của Kiệt
- Anh không ăn thì để tôi. Nhìn ngó cái gì
Vừa nói cô vừa giơ tay cầm lấy bát mì nhưng Kiệt đã chụp lại
- Nhìn một chút phạm pháp hay sao?
Anh nói trước khi bắt đầu ăn thìa đầu tiên
Cảm nhận đầu tiên…là rất ấm
Mùi vị này… quen thuộc lắm
Giống như những lần mẹ anh nấu mì cho anh ăn
Cũng ấm áp và ngọt ngào như vậy
Lâu lắm rồi, chưa có ai nấu mì cho tôi ăn
Từ sau ngày mẹ ra đi
- Thế nào ăn vào có chết được không?
Câu hỏi của Chi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đang cuộn trào trong óc Kiệt. Anh chớp mắt, đeo lại lớp mặt nạ lạnh lùng quen thuộc
- Phải để từ từ mới biết được
Chi đứng lên rót ly nước đặt xuống trước mặt anh rồi nói bằng giọng nghiêm túc
- Tôi đã hòan thành vai trò người hầu một cách xuất sắc rồi nhé ông chủ. Sau khi ăn xong thì mời anh về phòng nghỉ ngơi
- Cô thực sự muốn tôi về phòng sao?
Ngước lên, Kiệt nhìn xóay vào mắt Chi
Cái nhìn khiến cô khó chịu nhưng Chi cũng trợn mắt lên nhìn lại
- Tùy anh thôi. Anh kô thích về phòng nghỉ ngơi thì ở đây mà nghỉ
Nói rồi cô cầm lấy ly nước uống một hơi cạn sạch trong nụ cười khó hiểu của Kiệt
Kiệt mở cửa
Bóng tối ập đến nhưng anh không bật đèn. Bóng tối…khiến anh không nhìn
rõ được căn nhà trống hóac. Và như vậy…thì sẽ không còn cảm giác bị bỏ
rơi
Anh bước đến ô cửa sổ lớn nhìn ra vườn. Những giọt mưa lại bắt đầu rơi
Kiệt đốt ngọn nến đang đặt trên bậu cửa sổ
Một góc phòng sáng bừng lên
Mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không khí
Là mùi lavender
Đôi mắt anh dán vào ngọn lửa yếu ớt run rẩy
Nhếch môi cười, anh thổi tắt nó
Bóng tối một lần nữa bao trùm
- Happy birthday to….me
Lời thì thầm của anh lọt thỏm vào bóng tối sâu hun hút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT