Năm giờ chiều, Phong Đạt lái xe đưa Trác Phi Dương về nhà riêng. Cả ngày
hôm nay, Phong Đạt không thoải mái một chút nào. Phải làm việc dưới
quyền, phải nghe theo mệnh lệnh và sắp xếp của người khác, Phong Đạt gần như hóa điên. Mới đi làm ngày đầu tiên, Phong Đạt đã không chịu đựng
được rồi, phải làm tài xế cho Trác Phi Dương trong vòng hai tháng, Phong Đạt không tưởng tượng ra được bộ dạng của mình nữa.
Gần bảy giờ tối, Phong Đạt mới về đến nhà. Cô em gái Thủy Tiên bị nhốt
trong nhà nguyên một ngày, gọi điện cho anh trai nhưng không chịu bắt
máy, Phong Đạt vừa đặt chân vào cửa phòng khách, đã phải nghe nguyên một chàng kể lể khổ sở quen thuộc của Thủy Tiên.
Tai Phong Đạt ù đi, trong lòng không ngừng kêu khổ. Đi làm cả ngày hôm
nay đã mệt mỏi lắm rồi, về nhà còn bị Thủy Tiên hành hạ hai lỗ tai nữa.
Cũng may được ông nội giải vây, Phong Đạt mới bình yên đi về phòng tắm rửa và thay quần áo.
Thật ra, Trác Phi Dương không phải là một ông chủ quá khó tính và cao
ngạo, chỉ là Phong Đạt không thích tính cách thâm trầm và lạnh lùng của
hắn. Phong Đạt thích những con người sống phóng khoáng, thẳng thắn nói
ra suy nghĩ trong lòng mình hơn là cố giấu kín bên trong.
Đã gặp được Trác Phi Dương rồi, Phong Đạt có chút hài lòng, bước tiếp theo phải làm như thế nào, Phong Đạt còn đang tính toán.
Quá mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong, Phong Đạt leo lên giường ngủ, ngay cả cơm tối cũng không buồn ăn.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm có cách dạy con rất tiến bộ. Họ để cho con
cái tự do làm những gì mà chúng thích. Tuy nhiên không phải là thả lỏng hoàn toàn, khi thấy chúng có dấu hiệu đi quá đà, họ sẽ tìm cách khuyên
răn và ngăn cản không cho phép chúng tiếp tục phạm thêm sai lầm.
Chín giờ tối, cánh cửa phòng ngủ của Phong Đạt nhẹ nhàng mở ra, một bóng hình có thân hình mảnh khảnh, cao gần 1m7, nhón gót đi vào trong phòng.
Bóng hình cẩn thận nhìn người con trai đang nằm trên người, sau khi xác
định được người con trai kia đã ngủ say, bóng hình bắt đầu di chuyển đến gần chiếc giường.
Bàn tay trắng muốt vươn ra, hai ngón tay co lại, búng nhẹ vào mũi Phong Đạt.
Phong Đạt càu nhàu trong miệng, tay gãi mũi.
Thủy Tiên cười khẽ, bĩu môi, nói nhỏ: “Anh trai chết tiệt, không chịu
cho em đi theo. Hừ, để xem tối nay anh có thể ngăn cấm em được không ?”
Thủy Tiên bịt miệng, cười hắc hắc, bộ dạng hết sức gian trá. Đi nhón gót đến gần tủ áo, tay nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ. Thủy Tiên tinh mắt, nhìn
xuyên qua ánh sáng mờ tối của bóng đèn ngủ trong phòng, vươn tay lấy một bộ quần áo màu xám đen của Phong Đạt. Khổ người của hai em gần giống
nhau, Thủy Tiên có thể mặc vừa quần áo của Phong Đạt.
Phong Đạt ngủ say như chết, không biết cô em gái tinh ranh đang lấy trộm quần áo của mình.
Thủy Tiên sau khi thành công lấy được bộ quần áo mà mình cần, đã nhẹ
nhàng khép cánh cửa, quay trở về phòng riêng. Đầu tiên, Thủy Tiên, thay
quần áo ngủ, mặc bộ quần áo của Phong Đạt vào người, tiếp theo đội mớ
tóc giả đã chuẩn bị từ trước lên đầu.
Đứng soi mình trước gương, Thủy Tiên chỉnh trang lại ngoại hình, tập
cách đi đứng và luyện giọng nói cho giống một thằng con trai.
“Xin chào, tôi là Phong Đạt, rất vui được làm quen.” Thủy Tiên đứng
thẳng người, cố ý hạ thấp giọng, tạo nên âm thanh khàn khàn, người khác
nghe khó mà phân biệt được đâu là nam đâu là nữ.
Luyện cho đến khi thuần thục, Thủy Tiên cao hứng cười toe toét, nhón gót đi ra cửa phòng. Khom người, hé mắt nhìn khắp hành lang lầu hai, vểnh
tai chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh. Mất gần một lúc, yên tâm
người trong nhà không ai còn thức, Thủy Tiên đóng cửa phòng lại. Thủy
Tiên bắt chước Phong Đạt, chọn cách trèo cửa sổ xuống khu vườn phía
dưới.
Thủy Tiên không giỏi võ như Phong Đạt, khi trèo xuống từ cửa sổ có chút
chật vật, hai tay bám chặt vào ống nước, thân hình nhỏ nhắn chuồi dần
xuống.
“Phịch !” Thân hình Thủy Tiên rơi xuống đất, tiếp theo một âm thanh như mèo kêu vang lên: “Ai ui.”
Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt đứng trên ban công lầu hai nhìn cảnh con gái vừa chạy vừa nhăn nhó kêu đau. Cả hai đều lắc đầu thở dài. Xem ra họ đã sinh ra hai tiểu quỷ rồi. Hết thằng anh nghịch ngợm quậy phá, chuyên
trốn nhà đi chơi vào ban đêm, ngay cả cô em gái cũng học tập theo.
Thủy Tiên ngao ngán nhìn cánh cổng sắt cao hơn hai mét trước mắt. Trong
bóng tối, những cọc sắt nhọn nhoắc trông sừng sững như những cọc sắt
nung dưới địa ngục. Thủy Tiên nuốt nước bọt, mặt đầm đìa mồ hôi, tóc bết chặt vào trán. Lén lút trốn nhà đi chơi vào ban đêm tuy đem lại cảm
giác phấn khích, nhưng không đơn giản như Thủy Tiên từng mơ tưởng đến.
Vì sự nghiệp bay nhảy của mình, Thủy Tiên hạ quyết tâm phải trèo qua
cánh cổng sắt cao cao trước mặt này bằng được. Hai tay bấu vào song sắt, chân đặt lên từng thanh sắt chắn ngang, Thủy Tiên cố gắng trèo lên.
Hoàng Tuấn Kiệt buồn cười bảo Thư Phàm: “Em xem con gái của chúng ta
kìa, anh tưởng sau mấy năm tập võ thân thủ của nó phải bằng thằng Phong
Đạt chứ ?”
Thư Phàm cười theo Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh so sánh Thủy Tiên với Phong Đạt làm gì. Thủy Tiên đâu có giống Phong Đạt, trong khi một đứa tưởng rằng
mình là một thằng con trai, một đứa lại muốn sống giống một tiểu quỷ,
không muốn làm một tiểu thư, phận làm cha làm mẹ như chúng ta đành phải
thuận theo lựa chọn cách sống của chúng nó.”
Hoàng Tuấn Kiệt vòng tay qua vai vợ, kéo Thư Phàm đứng sát vào ngực,
nheo mắt nhìn con gái đã trèo sang được bên kia của cánh cổng sắt: “Em
xem kìa, con bé sắp thoát được ra ngoài rồi. Chúng ta có cần lái xe đi
theo nó không ?”
“Để cho nó tự do làm những gì mà nó thích đi.” Thư Phàm tuy mạnh miệng nói thế, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được lo lắng.
***********
Thủy Tiên nhảy bộp xuống đất, hai lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi, bị xước
đôi chỗ, tuy bị đau là thế, nhưng tâm trạng Thủy Tiên lại phấn khích,
sung sướng muốn hét ầm lên.
“Cuối cùng mình cũng thành công trốn thoát khỏi nhà đi chơi đêm rồi.”
Thủy Tiên vừa chạy biến đi, vừa cười toe toét, vừa hoa chân múa tay,
khiến những người đi trên vỉa hè đều kinh ngạc mở to mắt nhìn. Có người
còn lẩm tưởng Thủy Tiên là một bệnh nhân tâm thần vừa mới trốn trại.
Thủy Tiên không chú ý đến họ, vẫy tay bắt một chiếc xe tắc xi. Thủy Tiên đọc điện chỉ của một quán bar nổi tiếng trong thành phố. Hiếm khi mới
được đi ra ngoài chơi vào ban đêm, Thủy Tiên muốn thoải mái quậy phá một bữa.
Đi tắc xi mất gần 10 phút, Thủy Tiên trả tiền cho tài xế, tự mở cửa bước xuống. Trước cửa quán bar có hai người đàn ông to cao đứng gác, nhiệm
vụ của họ là kiểm tra thẻ thành viên của từng vị khách.
Thủy Tiên quan sát thấy có mấy vị khách tuy rằng ăn mặc lịch sự, vóc
dáng và tướng tá đều khôi ngô và tuấn tú, thậm chí ngay cả những quý cô
xinh đẹp cũng không được phép đặt chân vào trong quán bar nếu không có
thẻ thành viên.
Thủy Tiên rầu rĩ, kêu khổ: “Mình không mang theo thẻ, làm sao vào được
trong quán đây ? Đã đến tận đây rồi, chẳng lẽ phải bỏ về không thế này
?”
Thủy Tiên không cam lòng, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trước cửa
quán. Hành động khó hiểu của Thủy Tiên đã gây sự chú ý của mọi người
xung quanh.
Thủy Tiên nghĩ thầm: “Mình cứ đánh bạo lên hỏi hai người đàn ông cao to
kia xem, biết đâu số mình lại may mắn được phép bước vào trong thì sao
?”
Mang theo chút niềm tin và hy vọng vào vận may rủi của mình, Thủy Tiên tươi cười bước lại gần hai người đàn ông.
Một trong hai người gác cửa lịch sự chìa tay, đứng chắn trước mặt Thủy
Tiên: “Xin hỏi quý khách có mang theo thẻ thành viên của quán bar không
?”
Sắc mặt Thủy Tiên thoáng biến đổi, nhưng nhanh chóng biến mất, nụ cười
vẫn giữ trên môi: “Thành thật xin lỗi, tôi là lần đầu tiên đến đây. Anh
làm ơn cho tôi vào, lần sau tôi đăng kí làm thẻ được không ?”
Người đàn ông gác cửa khinh thường nhìn bộ quần áo bụi bặm trên người
Thủy Tiên. Bộ quần áo này chỉ dành cho những thanh niên đua xe, hay một
chàng phóng viên đi săn tin tức. Tuy vậy, anh ta vẫn lịch sử bảo Thủy
Tiên: "Tôi rất tiếc, đây là quy định của quán bar, tôi không thể cho cậu vào được.”
Thủy Tiên thu lại nụ cười, bất mãn cao giọng chất vấn người vệ sĩ gác
cổng: “Đây là thái độ đối xử với khách đến quán bar sao ? Hai anh khinh
thường người khác quá !”
Thủy Tiên lôi kéo hai người phụ nữ vừa bị từ chối không cho vào quán
bar, dùng họ làm đồng minh: “Chúng tôi có tiền, tại sao không cho chúng
tôi vào ? Tôi muốn gặp ông chủ của hai anh, muốn hỏi ông ta xem cách cư
xử của hai anh dành cho khách như thế có được không ?”
Hai người đàn ông gác cổng, sợ Thủy Tiên sẽ phản ảnh lên ông chủ của họ
thật. Vì sợ bị khiển trách, dẫn đến mất việc, một trong hai người nhẹ
giọng bảo Thủy Tiên: “Cậu đi về đi, lần sau có thẻ thành viên rồi hãy
đến.”
Thủy Tiên bĩu môi, bực bội nói còn to tiếng hơn cả lúc nãy: “Đối xử bất
lịch sự với khách như thế, mà đòi tôi trở thành viên của quán bar các
người sao ?”
Hai cô gái bị từ chối như Thủy Tiên, đồng cảm với Thủy Tiên. Họ tức
giận nhìn hai người đàn ông gác cổng. Người ta nói đắc tội với ai cũng
không nên đắc tội với những người phụ nữ liều lĩnh và có khả năng ăn
nói.
Hậu quả, những người đứng xung quanh đều nhướng mắt nhìn, chỉ trỏ và bàn tán xì xầm như một cái chợ.
Đúng vào lúc đó, một chiếc xe ô tô BMW màu xám đen đỗ trước cửa quán.
Trên băng ghế đằng trước, một người đàn ông mặc vét đen bước xuống, khom người mở cửa xe cho một người đàn ông mặc vét màu trắng tinh.
Anh ta vừa xuất hiện, tiếng ồn ào xung quanh bỗng chốc trở nên im lặng
một cách khác thường, tất cả đều chăm chú nhìn người đàn ông mặc bộ vét
màu trắng.
Thủy Tiên còn đang tức giận phừng phừng, mải sắn tay áo, mồm năm miệng
bảy tranh cãi với hai người đàn ông gác cửa, không hay tai họa sắp giáng xuống đầu mình.
Hai người đàn ông gác cửa nhác trông thấy người đàn ông mặc bộ vét màu
trắng, đã toát mồ hôi vì sợ, vội khom người, cung kính chào anh ta một
tiếng: “Ông chủ.”
Thủy Tiên hoan hỉ, gian trá nở một nụ cười, nghĩ thầm cơ hội trả đũa đến rồi, vội quay lại nhìn người đàn ông mặc vét màu trắng mà hai người đàn ông kia vừa chào một tiếng: “Ông chủ.”
Khi bốn mắt giao nhau, Bách Khải Văn thoát có chút giật mình, nhưng ngay sau đó, nụ cười giảo hoạt và giá lạnh nở trên môi hắn. Oan gia ngõ hẹp a !
Thủy Tiên bất giác thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh mắt của người đàn ông này sao lại đáng sợ như thế ?
“Có chuyện gì sao ?” Bách Khải Văn tuy mắt nhìn và quan sát thần sắc trên
khuôn mặt của Thủy Tiên, nhưng miệng lại hướng hỏi hai nhân viên gác
cửa.
Hai nhân viên gác cửa hiểu tính cách làm người của Bách Khải Văn, vội tỏ rõ thái độ cung kính, lựa lời nói: “Cậu thanh niên này không có thẻ
thành viên nhưng lại muốn vào trong quán bar, vì thế chúng tôi đã lịch
sự yêu cậu ta đi đăng kí làm thẻ, hôm khác quay lại.”
Thủy Tiên vẫn chưa thoát khỏi trạng thái bàng hoàng và sợ hãi. Người đàn ông toàn thân đều mặc đồ trắng này toát ra một cỗ khí lạnh toát, khiến
Thủy Tiên sởn gai ốc, đôi mắt của anh ta dường như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của người khác.
Thủy Tiên nuốt nước bọt, thấy miệng đắng lưỡi khô, có cảm giác mình là
một con ếch đang được bày trên đĩa để cho người đàn ông này ăn thịt.
Thấy tình hình không ổn, Thủy Tiên bất giác đi giật lùi, gượng nở một nụ cười: “Tôi thấy hay là thôi đi, việc này nên cho qua. Đột nhiên, tôi
không còn muốn vào trong quán bar nữa. Xin chào….” Thủy Tiên không còn
một chút khí thế, cứng ngắc, xoay người bước đi.
Bách Khải Văn thâm trầm nhìn Thủy Tiên, người mà hắn đang nhầm là Phong
Đạt. Đã để cho Phong Đạt trốn thoát hai lần, nếu để cho Phong Đạt trốn
thoát thêm lần thứ ba, còn gì là mặt mũi của hắn nữa. Thù cũ cộng thêm
nợ mới, hắn sẽ tính với Phong Đạt một lần.
Bách Khải Văn phất tay, ngay lập tức Thủy Tiên bị hai người đàn ông cao to đứng chắn mất đường đi.
Thủy Tiên đập nhẹ mũi vào ngực họ. Giật mình, Thủy Tiên đáng thương,
ngước đôi mắt thỏ con nhìn hai người đàn ông, run giọng nói: “Phiền hai
anh tránh đường.”
Thủy Tiên từng nghe những chiến tích kinh hoàng của ông anh trai, biết
Phong Đạt đã đắc tội với không ít người. Đầu tiên, Thủy Tiên cho rằng
sống như thế mới đáng sống, nhưng hôm nay…
Trong lòng Thủy Tiên khóc thét, cầu mong tất cả đều là do mình thần hồn
nát thần tính, tự hù dọa chính mình, mong rằng ông chủ của hai người đàn ông to cao này không phải là kẻ thù của Phong Đạt, nếu không…da đầu
Thủy Tiên run lên, sắc mặt thoáng chốc biến thành trắng bệch, mồ hôi rịn ra đầy trán.
Một trong hai người đàn ông từng ăn không ít quả đắng của Phong Đạt, đã ra tay nhanh như chớp đấm thẳng vào mặt Thủy Tiên.
Thủy Tiên kinh hoàng kêu lên thất thanh: “Các người đang làm gì thế ?
Không cho người khác vào trong quán bar thì thôi, tại sao còn dám ra tay đánh người ? Các người có biết pháp luật là gì không ?” Thủy Tiên né
đông né tây, chật vật tránh mấy cú đấm nặng tựa ngàn cân của hai người
đàn ông.
“Dừng tay.” Bách Khải Văn quát khẽ, trừng mắt nhìn hai người đàn ông.
Nghe tiếng quát của Bách Khải Văn, hai người đàn ông thu chiêu, đứng
thẳng như tượng. Thủy Tiên lau mồ hôi trán, căm tức chỉ thẳng tay vào
mặt hai người đàn ông: “Tôi nhất định sẽ kiện các người ra tòa. Chẳng
những làm ăn phi pháp, còn ra tay đánh người.”
Chống hai tay vào sườn, ngẩng cao đầu, trông Thủy Tiên chẳng khác gì một con châu chấu đang cố so tài với một chiếc xe tải.
Mọi người xung quanh đều tròn xoe mắt, há hốc mồm nhìn Thủy Tiên không chớp mắt.
“Do cậu nhóc kia không biết Bách Khải Văn là ai, nên mới dại đột đi
khiêu khích tính nhẫn nại của hắn, hay là biết nhưng vẫn liều mạng làm
càn ?”
Trong đầu họ đều đang nghĩ thầm, liếc mắt nhìn nhau, lòng đang cầu nguyện cho tính mạng của Thủy Tiên.
Khóe môi Bách Khải Văn co giật. Tính cách của Phong Đạt càng ngày càng
biến hóa khôn lường. Mỗi lần vô tình gặp lại nhau, Phong Đạt đều để lại
ấn tượng sâu sắc cho hắn, nhưng lần này xem ra hơi quá.
Bách Khải Văn bước lại gần Thủy Tiên, thâm thúy cao thấp đánh giá Thủy
Tiên: “Cậu muốn vào trong quán bar chứ gì, để tôi đưa cậu vào.”
Bất thình lình bị Bách Khải Văn đứng áp sát vào người, tiếp xúc một cách vô thanh vô thức, Thủy Tiên sợ hãi, nhảy bật sang bên cạnh mấy bước
chân.
Bách Khải Văn cố nhịn cười, liếc mắt nhìn Thủy Tiên: “Thế nào, được một ông chủ như tôi mời, cậu không hài lòng sao ?”
“Không phải, không phải…” Thủy Tiên vội xua tay lia lịa, tự nhủ với lòng là phải giữ vững bình tĩnh, tìm cách an toàn thoát ra khỏi đây. “Anh
trai chết tiệt, khi nào về đến nhà, em sẽ xử tội anh. Hu hu hu ! Rút
cuộc anh đã đắc tội gì với người đàn ông đáng sợ này hả ?” Thủy Tiên rầu rĩ không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu như chó con.
Nhìn khuôn mặt thiên biến vạn hóa của Thủy Tiên, Bách Khải Văn càng có
hứng thú muốn đùa cợt và trừng phạt Thủy Tiên. Hừ ! Dám động chạm vào
hắn ? Nếu không dạy cho thằng nhóc này một bài học, mình sẽ không nuốt
được cục tức đang nghẹn ứ trong cổ họng.
Bị hai vệ sĩ kèm vào giữa, bị Bách Khải Văn dùng ánh mắt chứa toàn sát
khí mãnh liệt chiếu thẳng vào người, Thủy Tiên không còn cách nào khác
đành phải đi theo Bách Khải Văn vào trong quán bar.
Thủy Tiên tưởng Bách Khải Văn sẽ đưa mình đến một chiếc bàn, hay quầy
bar ngồi, nhưng Thủy Tiên đã đánh giá thấp năng lực của Bách Khải Văn
rồi. Hắn đưa thẳng Thủy Tiên vào một căn phòng nắm sâu bên trong quán
bar.
Thủy Tiên có cảm giác mình đang đi vào quỷ môn quan, như dũng sĩ Kinh
Kha một đi không trở lại. “Không ! Ngàn vạn lần không, con còn muốn
sống.” Thủy Tiên hốc mắt đỏ hoe, sắc mặt hết xanh rồi trắng, sợ đến mức
suýt chút nữa đã ngã đập mặt xuống sàn nhà.
Bách Khải Văn mở cánh cửa gỗ, nheo mắt nhìn Thủy Tiên đang run cầm cập đứng phía sau lưng: “Vào đi, chúng ta cần nói chuyện.”
“Chuyện…chuyện gì…” Thủy Tiên lắp bắp hỏi, toàn thân đều phát run.
“Nói chuyện lần trước, chúng ta đang nói dang dở.” Bách Khải Văn xoa cằm, thích thú nhìn thân hình run rẩy của Thủy Tiên.
“Tôi…tôi không có chuyện gì cần nói với anh cả. Tôi…tôi là…” Thủy Tiên
không có được khí khái nam nhi như Phong Đạt, chỉ cần dọa một chút đã sợ hãi đến xanh cả mặt.
Mặc kệ Thủy Tiên giãy dụa, hai người vệ sĩ lôi tuột Thủy Tiên vào trong phòng.
Thủy Tiên hét ầm lên, đấm đá loạn xạ: “Buông ra, các người đang làm gì
thế hả ? Tôi sẽ kiện các người tội bắt cóc, tội bắt nhốt người trái
phép.”
Bách Khải Văn cau mày, thấy Phong Đạt tối nay thật phiền. Bình thường
cậu ta cũng hay la hét như đàn bà thế này sao ? Bách Khải Văn nhớ hai
lần bắt nhốt Phong Đạt, cậu ta cư xử rất bình tĩnh và khôn khéo, không
giống như bây giờ.
Bách Khải Văn chỉ nghi ngờ thoáng qua, không có ý định đào sâu nghi vấn
này. Dù sao, điều quan trọng là hắn đã bắt được Phong Đạt, sắp trả được
mối hận trong lòng.
Hai người vệ sĩ bẻ quặt hai tay Thủy Tiên ra đằng sau, dùng dây nịt trói nghiến lại.
Bách Khải Văn ra lệnh cho hai vệ sĩ rời khỏi phòng. Thủy Tiên tay bị
trói, gây khó khăn trong việc chạy trốn khỏi bàn tay của của Bách Khải
Văn, đã dễ dàng bị hắn chế trụ đứng một chỗ, mặc cho hắn dùng hai ngón
tay nâng cằm mình lên.
“Cậu đã suy nghĩ kĩ lời đề nghị của tôi chưa ?” Bách Khải Văn cợt nhả hỏi Thủy Tiên.
Thủy Tiên nghiêng đầu, cố tránh thoát khỏi sự đụng chạm của Bách Khải
Văn: “Tôi không hiểu anh đang nói gì cả, anh…anh đã bắt nhầm người rồi.” Thủy Tiên đem hơn 12 hình cụ được quỷ sử dưới địa ngục dùng để tra tấn
phạm nhân, đem áp dụng lên người Phong Đạt. “Hic, thật xui xẻo. Khó khăn lắm mới thoát ra ngoài, cứ tưởng rằng có thể quậy phá một bữa, ai
ngờ….” Thủy Tiên không ngừng ca thán, lẩm bẩm rên la.
Bách Khải Văn dùng sức, gần như bóp nát chiếc cằm nhỏ xinh của Thủy Tiên.
Thủy Tiên bật ra một tiếng kêu, căm phẫn trừng mắt nhìn Bách Khải Văn.
Tuy nhiên hốc mắt lại đong đầy lệ, nên không có một chút đe dọa nào,
ngược lại càng khiến Bách Khải Văn muốn khi dễ hơn.
“Cậu không muốn nhận lời cũng không được, đã lọt vào trong tay tôi rồi thì đừng hòng mà chạy thoát.”
Bách Khải Văn đẩy Thủy Tiên ngã nhào xuống chiếc giường nệm phía sau
lưng. Thủy Tiên kinh hoàng, kêu to: “Anh…anh muốn gì….?” Không còn chịu
đựng hơn được nữa, nước mắt cuối cùng cũng tuôn trào như mưa.
Bách Khải Văn sửng sốt nhìn Thủy Tiên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào má Thủy Tiên. Hắn đưa đầu ngón tay dính nước mắt của Thủy Tiên vào miệng, lưỡi
khẽ quét nhẹ trên đỉnh đầu ngón tay: “Thật giống đàn bà, hơi một chút là khóc. ”
Thủy Tiên mở to mắt nhìn Bách Khải Văn, không dám tin vào mắt mình. Người đàn ông này không phải là một kẻ biến thái đấy chứ ?
Thủy Tiên càng nghĩ càng sợ. Nếu không cải trang thành con trai, khi bị
Bách Khải Văn đẩy lên giường, Thủy Tiên còn tự an ủi, cho đó là do mị
lực của mình. Nhưng hiện giờ….
Thủy Tiên giãy dụa, chân đá lung tung. Bách Khải Văn nằm đè lên người
Thủy Tiên, cười hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì ? Đang chửu tôi là một tên
biến thái sao ?”
“Anh còn không phải là một tên biến thái ?” Thủy Tiên cố hết sức hét to, thanh âm cao vút, gần chọc thủng nóc nhà: “Nhìn cho kĩ, tôi là đàn
ông.” Bị động chạm đến tự tôn của mình, Thủy Tiên không còn kiêng nể gì
nữa, cũng quên luôn hoàn cảnh nguy hiểm của bản thân.
Bách Khải Văn nhăn mặt, bị tiếng hét của Thủy Tiên khiến cho hai lỗ tai của hắn ù đi, đầu choáng váng có chút đau.
“Câm miệng !” Bách Khải Văn tức giận quát: “Xem ra không sử dụng vũ lực với cậu, cậu không hiểu nghe lời có nghĩa là gì.”
Đúng vào lúc Bách Khải Văn định đánh Thủy Tiên một trận nhừ tử, Thủy
Tiên tưởng mình lành ít dữ nhiều, tiếng đánh nhau “binh bốp” ngoài cửa
dồn dập vọng vào trong phòng.
Bách Khải Văn xa xầm mặt, đứng dậy, tiến đến gần cánh cửa. Hắn muốn biết là kẻ nào to gan dám đến địa bàn của hắn gây chuyện.
Thủy Tiên thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn người đang gây sự đánh nhau
ngoài kia. Mặc dù chưa chắc có thể thoát ra khỏi đây, nhưng tạm thời
Bách Khải Văn sẽ không làm gì Thủy Tiên.
Bách Khải Văn tức giận mở mạnh cánh cửa gỗ. Hắn rất muốn biết mặt mũi của kẻ to gan không sợ chết kia. Hừ….đang ở trong địa bàn của hắn, cũng dám
làm liều sao, ít ra phải nể mặt hắn một chút chứ ?
Hai vệ sĩ của Bách Khải Văn đang đánh nhau với một cô gái mặc quần jean
bó sát màu trắng dài đến ngang gối, áo thụng màu xanh dương, mái tóc dài đến ngang vai, che khuất đi một phần của khuôn mặt thanh tú, cộng thêm
ánh sáng của hành lang khá tối, Bách Khải Văn không trông rõ mặt của cô
gái, chỉ nghe thấy tiếng của cô gái rất quen thuộc, hắn mơ hồ cảm thấy
đã từng nghe thấy tiếng nói trong trẻo và hơi thanh của cô gái này ở đâu đó.
Bách Khải Văn thấy thân thủ của cô gái rất khá, dễ dàng tránh thoát
nhiều đòn hiểm của hai vệ sĩ, thậm chí cô gái còn khiến hai vệ sĩ của
hắn lao đao khốn đốn với những thế võ thay đổi liên tục.
Ban đầu, Bách Khải Văn muốn dùng súng bắn bị thương kẻ phá rối kia,
nhưng sau khi biết đó là một cô gái, hắn lại hứng thú đứng một bên xem
cô gái đánh nhau với hai vệ sĩ của hắn. Hắn cố nhớ xem có từng gặp và
gây xích mích với cô gái bí ẩn kia không, mà tại sao cô gái dám mạo hiểm đến tận đây để gây sự đánh nhau với hai vệ sĩ của hắn, chắc hẳn cô gái
cũng biết quán bar này là địa bàn của hắn, hắn cũng đang có mặt ở đây,
cô gái không sợ sẽ bị hắn trừng phạt thật nặng sao ?
Cô gái nhảy bật ra sau, tránh mấy cú đá liên tiếp của một trong hai vệ
sĩ. Trong bóng tối, Bách Khải Văn thấy khóe môi cô gái nhếch lên, Bách
Khải Văn giật mình, ngơ ngác nhìn, chỉ thấy cô gái xoay người, lia chân, một cú móc bằng chân phải trúng vào yết hầu của người vệ sĩ lúc nãy,
anh ta kêu lên một tiếng, ngã bật ra phía sau ngay lập tức.
Người vệ sĩ còn lại điên tiết, nhìn người bạn đồng môn của mình bị cô
gái lạ mặt hạ gục. Anh ta đánh như vũ bão, cô gái nhếch mép, cười nhạt: “Muốn đánh nhau với tôi, về luyện thêm đi….”
Tiếp theo, Bách Khải Văn nghe thấy tiếng phàn nàn nho nhỏ của cô gái:
“Chết tiệt, lần sao lão tử sẽ không bao giờ ăn mặc giống như con gái
nữa, khó chịu muốn chết.”
Bách Khải Văn càng nhìn càng nghe cô gái nói, càng thấy quen thuộc, trái tim hắn bất giác run lên. Hắn chắc chắn mình không bị ảo giác, vóc
dáng, thân thủ, giọng nói của cô gái đều rất quen mắt, hắn đã từng gặp
cô gái này ở đâu đó, nhưng nhất thời hắn không nghĩ ra được cô gái này
là ai.
Người vệ sĩ thứ hai cũng chịu chung số phận, tuy nhiên anh ta cố gắng
gượng đến cùng, quyết bảo vệ mặt mũi của mình trước ông chủ.
Bách Khải Văn xoa cằm, mắt chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của cô
gái lạ mặt, phất tay bảo người vệ sĩ: “Lui sang một bên đi.”
Người vệ sĩ căm hận, mắt lộ sát khí nhìn cô gái. Nếu có thể anh ta rất muốn băm vằm cô gái ra hàng trăm hàng nghìn mảnh.
Cô gái bĩu môi, xua tay như đuổi tà ma: “Ông chủ của anh bảo anh đứng
tránh sang một bên, còn không biết điều đứng tránh sang một bên đi, muốn tôi cho ăn no đòn thêm nữa sao ?”
Thái độ dương dương tự đắc, không coi ai ra gì của cô gái khiến người vệ sĩ nổi điên lên, quát to: “Muốn chết !”
Hứng thú muốn tìm hiểu cô gái kia là ai của Bách Khải Văn càng lúc càng
sâu. Tiến hai bước, Bách Khải Văn nghiêm lạnh: “Dừng tay.”
Người vệ sĩ biết mình hành động thất thố, vội vàng khom người, đứng lui sang một bên.
Bách Khải Văn đứng đối diện với cô gái, cười như không cười hỏi: “Cô là ai, đến đây với mục đích gì ?”
“Tôi là ai, anh không cần phải biết.” Cô gái nhạt nhẽo trả lời: “Anh là chủ của quán bar này ?”
Bách Khải Văn thấy lời nói của cô gái hết sức mâu thuẫn, vừa không muốn
cho hắn biết mình là ai, đến đây với mục đích gì, lại muốn biết hắn có
phải là chủ của quán bar này không.
“………….” Bách Khải Văn không trả lời, cao thấp đánh giá cô gái đứng trước mặt.
Cô gái bạo dạn tiến đến gần Bách Khải Văn, trên môi nở một nụ cười: “Ông Văn, chúng ta có thể vào trong phòng nói chuyện được chứ ?”
Hai người vệ sĩ thấy cô gái tiếp cận gần Bách Khải Văn định ngăn cản, vì sợ cô gái có thể hại đến tính mạng của hắn, nhưng Bách Khải Văn đã phất tay ngăn lại. Bách Khải Văn có thể cảm nhận được, trên người cô gái
không có mùi vị của sát khí, trên người chỉ có mùi thanh khiết của cỏ
cây.
“Tôi và cô đã từng gặp mặt nhau sao ? Cô muốn trao đổi thứ gì với tôi,
mà lại muốn gặp riêng tôi ở trong phòng ?” Bách Khải Văn xoa cằm, đôi
mắt sắc bén của hắn cố nhìn xuyên qua bóng tối, nhưng hắn phải thất
vọng, cô gái đã đội một chiếc mũi lưỡi trai che kín nửa khuôn mặt.
“Nếu ông không muốn gặp riêng tôi thì thôi vậy.” Cô gái nhoẻn miệng
cười, hai hàm răng trắng bóng trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo trông động lòng người, chưa hết cô gái còn có hai chiếc răng khểnh rất duyên dáng,
giọng nói lại thực dễ nghe và thanh thoát.
Tuy không nhìn rõ được khuôn mặt của cô gái, nhưng Bách Khải Văn biết cô gái này rất xinh đẹp và khả ái, tính cách có năm phần giống người nào
đó. Đứng quan sát và lắng nghe cô gái nói chuyện một hồi lâu, hắn đã
phát hiện ra cô gái này cư xử rất khôn khéo và thông minh, không để lộ
ra sơ hở của mình. Nói chuyện gần cả buổi, hắn vẫn không phát hiện ra
được mục đích của cô gái đến đây làm gì.
Cô gái tặng cho Bách Khải Văn một nụ cười quyến rũ, dịu dàng và ngọt
ngào tựa hương vị sữa dâu tây, sau đó xoay người, bước nhẹ nhàng như
bay.
Hai vệ sĩ lúc nãy còn tức giận phừng phừng, muốn trả đũa cô gái thật
nặng, nhưng hiện giờ cả hai đều ngây ngẩy nhìn cô gái, nhìn đến quên cả
nhiệm vụ phải ngăn cản không cho cô gái trốn thoát.
Bách Khải Văn cười đầy ẩn ý, đôi mắt hắn lóe sáng. Mặc kệ cô gái tìm
cách tiếp cận và gây sự chú ý của hắn nhằm mục đích gì, hắn cũng không
thể để cho cô gái rời khỏi đây. Hắn phải bắt nhốt cô gái, phải hỏi cho
ra mục đích và thân thế của cô gái. Hắn không tin cô gái rảnh rỗi và ngu xuẩn đến mức đi gây thù chuốc oán với một người hắc bạch đạo đều không
dám đụng vào như hắn.
Bách Khải Văn đi theo cô gái, một trong hai vệ sĩ nhận nhiệm vụ đứng canh gác trước cửa phòng, không được phép rời nửa bước.
Cô gái chỉ giả vờ bình thản đi trên hành lang, sau khi khuất tầm nhìn
của Bách Khải Văn và người vệ sĩ phía sau, đã cấp tốc chạy vụt đi.
Bách Khải Văn cười nhạt, nghĩ thầm: “Biết ngay cô gái kia đang dở trò
mà. Mình tưởng lá gan của cô gái kia lớn, dám không sợ chết khiêu khích
với mình, nhưng không ngờ cô ta chỉ là đang đóng kịch. Có điều cô ta sao lại phải làm thế….”
Đột nhiên, Bách Khải Văn nghĩ ra điều gì đấy, đang đi hắn đứng khựng
lại: “Chẳng lẽ cô gái kia lôi kéo sự chú ý của mình, nhằm cứu cậu nhóc
bị mình nhốt trong phòng sao ?”
Bách Khải Văn nhìn theo hướng chạy của cô gái: “Không có khả năng, cô
gái đi chỉ có một mình. Nếu muốn cứu thoát cậu nhóc, ít nhất phải cố
đồng minh….” Hai chữ “đồng minh” khiến cho đầu óc có chút u mê của Bách
Khải Văn sáng tỏ. Hắn đã hiểu được mục đích của cô gái.
“Giỏi lắm.” Bách Khải Văn cười lạnh: “Không ngờ cũng có ngày mình trúng phải kế điệu hổ ly sơn của một cô gái.”
Cô gái vừa chạy vừa ngoái đầu để ý xem Bách Khải Văn và người vệ sĩ kia
có đuổi theo mình không. Cô gái thấy Bách Khải Văn đang yêu cầu người vệ sĩ kia làm gì đó. Cô gái thầm kêu không ổn: “Không lẽ hắn đã phát hiện
ra kế hoạch của mình rồi.”
Cô gái nhăn mặt, rầu rĩ không vui, nhưng chỉ mấy giây sau đó, nụ cười
rực rỡ nở trên môi cô gái: “Bách Khải Văn, đừng tưởng tôi đã hết cách.
Tôi đã nghĩ ra rất nhiều phương án dự phòng để chơi đùa cùng với ông.”
Bách Khải Văn sau khi đã bố trí ổn thỏa, nhàn nhã quay trở về văn phòng
riêng, hắn không tin cô gái và Phong Đạt thoát khỏi vòng vây do hắn tạo
ra. Trước cửa quán, hắn đã bố trí người chú ý đặc biệt đến một cô gái
cao gần 1m7, mặc một chiếc quần jean bó sát màu trắng dài đến ngang gối, áo thụng màu xanh dương, tóc dài đến ngang vai, đội mũi lưỡi trai, chi
tiết đội mũ lưỡi trai có thể loại bỏ nhưng những chi tiết còn lại không
được bỏ sót, đây là nguyên văn mà hắn dặn dò mấy vệ sĩ trong quán bar.
Cô gái dù không tự hào là một người thông minh, nhưng cũng không phải là một kẻ ngu dốt. Đã có gan xông vào hang ổ của Bách Khải Văn, khiêu
khích, đánh nhau, gây sự chú ý của hắn, đương nhiên hiểu hắn sẽ cho
người ngăn cản không cho mình thoát ra ngoài.
Cô gái không chạy ra hướng cửa quán, mà chạy lên lầu hai của quán bar,
vừa chạy vừa cố gắng vượt qua mấy người vệ sĩ đang lùng xục tìm kiếm
hình bóng của mình. Cô gái không dám chạy loạn trên hành lang lầu hai,
chạy được hai mươi mét, nhìn theo chỉ dẫn của bảng điện tử, cô gái rẽ
trái, nhanh chân mở cửa nhà vệ sinh nữ. Trước khi đến khiêu khích và gây sự chú ý của Bách Khải Văn, cô gái đã đi thám hiểm một vòng trong quán
bar, Thủy Tiên không có được sự thông minh nhạy bén và từng trải như cô
gái nên không học được tính cách cẩn thận, có thể vào được trong quán mà không phải mang thẻ, và khiến người khác để ý đến mình.
Trong nhà vệ sinh nữ, cô gái đã giấu sẵn một túi balô, đựng hai bộ quần
áo. Cô gái vào quán bar với vai trò là một nhân viên phục vụ, vì thế có
thể mang theo đồ đạc cá nhân.
Cô gái cởi bộ quần áo trên người, thay vào đó mặc một chiếc váy màu hồng nhạt dài đến gần đầu gối, mái tóc được vuốt keo che bớt đi sự óng mượt, đánh một chút phấn vào má, môi tô son bóng. Cô gái vừa trang điểm, vừa
hắc xì hơi liên tục, vừa lẩm bẩm: “Chết tiệt, tại sao bọn con gái có thể chịu đựng được mùi phấn son nồng nặc như thế này chứ ?”
Hình như mùi phấn son và nước hoa quá khó chịu, cô gái không quen, đã
vuốt cổ nôn khan: “Ọe, ọe” Nếu không phải do mục đích chưa đạt được, và
chưa đảm bảo được an toàn của cả hai, cô gái tuyệt đối không muốn mặc
váy và trang điểm như con gái.
Soi mình trước gương, thấy không còn sơ hở nào, cô gái yên tâm mở cửa phòng vệ sinh nữ bước ra ngoài.
Đi cách nhà vệ sinh nữ mấy bước chân, cô gái gặp hai người vệ sĩ lúc
nãy. Họ nhìn thoáng qua cô gái. Mặc dù trong lòng hơi sợ hãi, sợ bị họ
phát hiện mình chính là cô gái lúc nãy, nhưng bên ngoài cô gái vẫn giữ
được vẻ bình tĩnh, gật đầu chào hai vệ sĩ.
Hai người vệ sĩ không nhận ra được cô gái, vì cô gái trông khác quá,
chẳng những mặc váy, còn trang điểm, mái tóc vuốt keo, hơn nữa họ đâu có nhìn thấy khuôn mặt thật của cô gái.
Cô gái bình yên đi xuống lầu, hòa vào đám đông dưới tầng trệt. Tiến đến
gần quần bar, cô gái gọi một ly rượu vang. Cô gái cố ý chờ ở đây, chưa
vội bỏ đi, vì đoán rằng nhất định Bách Khải Văn lúc nữa sẽ ra đây. Hắn
là một kẻ đa nghi, có lẽ đã phần nào đoán được mục đích của cô gái,
nhưng thấy cô gái chỉ bỏ chạy, mãi vẫn chưa có động tĩnh gì, hắn sẽ dần
dần thả lỏng phòng bị và canh gác, và lúc đó….cô gái nhấp một ngụm rượu, nheo mắt cười.
Quả nhiên, chưa đầy hai phút sau đó, Bách Khải Văn từ trong văn phòng bước ra. Đám đông ồn ào lập tức im bặt.
Cô gái đặt ly rượu xuống bàn, tìm một góc khuất ngồi, cố tránh tầm mắt
của Bách Khải Văn. Tuy đã thay đổi trang phục, nhưng cô gái sợ bằng vào
trực giác và đôi mắt có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác, Bách Khải Văn sẽ phát hiện ra cô gái là ai.
Bách Khải Văn thân hình thon thả, có vóc dáng như một siêu mẫu, khuôn
mặt nam tính, đôi mắt câu nhân, hắn có khả năng thu hút cả phái nữ lẫn
phái nam. Mọi người tự động đứng gọn sang một bên, nhường đường cho hắn
đi.
Ngồi trong góc, cô gái khinh thường nghĩ: “Bách Khải Văn có thể lừa
người khác bằng vào dáng vẻ bên ngoài của mình, nhưng không thể lừa được lão tử. Đồ biến thái, đồ thâm độc…” Có bao nhiêu ngôn từ ‘tốt đẹp’, cô
gái đều ‘dành tặng’ cho Bách Khải Văn.
Bách Khải Văn nhìn lướt qua đám đông một lượt. Hắn không hy vọng có thể
tìm thấy hình bóng của cô gái bí ẩn ở đây, nhưng vẫn muốn nhìn thử.
Cô gái đứng quay lưng với Bách Khải Văn, đang tươi cười nói chuyện với
một quý bà. Bách Khải Văn chỉ lờ mờ nhìn thấy phía sau lưng cô gái,
không nhìn rõ mặt, hơn nữa cô gái đã thay đổi kiểu tóc và quần áo, hắn
chỉ nhìn lướt qua, sau đó quay về với ly rượu trên tay.
Chuông điện thoại của cô gái báo có tin nhắn. Cô gái vội mở xem. Trên màn hình hiện lên một dòng chữ: “Trời quang, mây tạnh.”
Cô gái kích động, hai mắt sáng rực, run tay nhắn lại: “Làm theo phương án B.”
Phía bên kia, gửi cho cô gái vỏn vẹn hai chữ: “Đã rõ.”
Cô gái thản nhiên đút điện thoại vào chiếc ví nhỏ hình chữ nhật, tiếp tục câu chuyện dang dở với quý bà hơn 40 tuổi lúc nãy.
Bách Khải Văn nhận điện thoại của mấy vệ sĩ. Tất cả đều báo cáo không
thấy bóng hình của cô gái mặc quần jean bó sát màu trắng dài đến ngang
gối, áo thụng màu xanh dương, có mái tóc dài đến ngang vai, và cao gần
1m7 đâu cả.
Bách Khải Văn cau mày, rơi vào suy tư. Hắn đã đoán biết sẽ không dễ dàng tìm thấy cô gái như thế, nhưng hắn không tin cô gái có thể biến mất mà
không để lại dấu vết nào. Trong quán bar, hắn đã bố trí thiên la địa
võng, ngay cả một con cá cũng không thể lọt lưới, tại sao cô gái vẫn
chạy thoát.
Bách Khải Văn đứng dậy, hắn giật mình ngước mắt nhìn lên lầu hai: “Trên
lầu hai đều dành cho khách VIP, mỗi vị khách đều có phòng riêng, được
hay….”
Cô gái mặc dù đang tiếp chuyện vui vẻ với quý bà hơn 40 tuổi, nhưng ánh
mắt lúc nào cũng chú ý đến hành động của Bách Khải Văn. Hắn vừa dợm bước lên câu thang dẫn lên lầu hai, cô gái đã lịch sự chào quý bà hơn 40
tuổi, trong đầu tính toán phải nhanh chóng rời khỏi đây, trước khi Bách
Khải Văn quay lại.
Bách Khải Văn vừa đi khuất, cô gái lập tức hướng ra cửa.
Hai vệ sĩ gác cổng nhìn cô gái từ đầu xuống chân. Tuy có vóc dáng tương
tự cô gái kia, nhưng nhờ đôi giày cao gót, cùng chiếc váy màu hồng nhạt
dài đến gần ngang gối, khuôn mặt trang điểm nhẹ, cùng mái tóc vuốt keo
áp sát vào đầu, cô gái đã an toàn vượt qua vòng kiểm soát gắt gao của
hai vệ sĩ gác cửa.
Bách Khải Văn đi trên hành lang lầu hai, đang nghĩ cách làm thế nào để
kiểm tra từng phòng dành cho khách VIP, điện thoại của hắn một lần nữa
lại rung chuông.
Cú điện thoại thứ nhất đến từ quản lý của quán bar, báo cáo tìm thấy một túi balô trong nhà vệ sinh nữ, trong đó có bộ quần giống như miêu tả
của Bách Khải Văn.
Cú điện thoại thứ hai đến từ hai vệ sĩ được lệnh canh gác văn phòng nơi
giam giữ Thủy Tiên. Một trong hai thông báo Phong Đạt đã được ba người
đàn ông mặc vét đen cứu đi.
Gân xanh trong người Bách Khải Văn nổi lên, hắn tức giận đến hai mắt bốc hỏa, quát tháo bọn nhân viên là một lũ vô dụng. Nhưng vốn là một người
từng trải, hắn nhanh chóng lấy lại được tự chủ, ra lệnh cho tất cả vệ sĩ trong quán bar, tỏa ra khắp lầu một và lầu hai, ngay cả trước cửa quán
cũng phải kiểm tra.
Nhận lệnh của hắn, hơn 10 vệ sĩ và năm nhân viên bảo vệ, bắt đầu triển
khai kế hoạch tìm kiếm tung tích cô gái với quy mô lớn. Trong khi đó, cô gái đã an toàn thoát ra ngoài, đang chạy trên vỉa hè.
Một chiếc xe ô tô màu xám đen đậu cách cửa quán bar mấy căn nhà, gần một ngõ hẻm. Cô gái nói chuyện điện thoại với một người đàn ông hơn 30 tuổi một lúc, sau đó cúp máy.
“Kế hoạch giải cứu con tin đã thành công.” Cô gái cười tươi như hoa,
tung tăng vung vẩy chiếc ví da, cảm giác khó chịu vì phải ăn mặc như con gái đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT