Sau ba ngày kể từ lúc tỉnh lại, Hoài Thương đã được bố mẹ và chú Vũ Gia Minh chuyển về bệnh viện của gia đình. Ban đầu, giám đốc của bệnh viên An Khang không đồng ý, với lý do là Hoài Thương đang trong giai đoạn hồi phục, không thích hợp để di chuyển và xin xuất viện vào thời kì này. Thế nhưng, sau khi biết được gia đình nhà họ Hoàng cũng có được một bệnh viện riêng, hơn nữa, bệnh viện đó cũng rất nổi tiếng, Thư Phàm – mẹ của Hoài Thương lại là viện trưởng của bệnh viện ấy, không còn cách nào khác, giám đốc bệnh viện An Khang đành phải kí giấy xuất viện cho Hoài Thương.

Hoài Thương được chuyển về bệnh viện của gia đình, công việc chăm sóc và thăm non trở nên thuận tiện và dễ dàng hẳn. Vả lại, sức khỏe của Hoài Thương vô cùng tốt, vết thương cũng không nặng lắm, lại có được trọn vẹn tình yêu của Trần Hoàng Anh, do đó, Hoài Thương hồi phục rất nhanh.

Trần Hoàng Anh đã bày tỏ mong muốn được làm một lễ đính hôn với Hoài Thương cho bố mẹ cô ấy biết.

Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm vô cùng sửng sốt. Mặc dù họ vẫn biết tình cảm của con gái và Trần Hoàng Anh rất sâu đậm, cả hai thật lòng yêu nhau, họ mừng cho hạnh phúc của con gái. Thế nhưng, họ cũng không có ý định gả liền một lúc hai đứa con gái. Tuy lễ đính hôn không phải là một buỗi lễ đám cưới, dù vậy, khi tuyên bố Hoài Thương đính hôn với Trần Hoàng Anh, cũng chẳng khác gì đã gả Hoài Thương đi. Họ thật lòng có muốn như thế không ?

Buổi chiều, Thư Phàm đã nói chuyện thẳng thắn với Hoài Thương.

_ Hoài Thương, mẹ có chuyện này muốn hỏi con ?

Hoài Thương nhìn Thư Phàm, cố đọc suy nghĩ qua ánh mắt của mẹ.

_Mẹ nói đi, con sẵn sàng lắng nghe rồi đây.

Thư Phàm mỉm cười.

_Con yêu Trần Hoàng Anh nhiều chứ ?

Hoài Thương ngớ người mất mấy giây, mặt hơi ửng đỏ khi hiểu được trọn vẹn câu hỏi của mẹ.

Thư Phàm nhìn sắc mặt hơi ửng hồng và đôi mắt long lanh rực sáng, biểu hiện ấy cho Thư Phàm biết rằng Hoài Thương thật lòng yêu Trần Hoàng Anh, yêu hắn thật nhiều, không có hắn thì không thể sống được.

Thư Phàm đã có thể yên tâm phần nào.

_Buổi chiều tối hôm qua, Trần Hoàng Anh có đến nhà riêng tìm bố mẹ, nói rằng cậu ta muốn tổ chức một buổi lễ đính hôn với con, cầu xin bố mẹ gả con cho cậu ta. Bố mẹ vẫn còn chưa đồng ý vì muốn lắng nghe ý kiến của con. Nếu con thật lòng muốn trao trọn cả đời con gái của mình cho cậu ta, bố mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con. Còn nếu con không muốn tổ chức buổi đăng kí kết hôn bây giờ mà muốn lui lại về sau này, bố mẹ cũng sẽ ủng hộ con.

Hoài Thương dơ cao hai tay, vòng tay ôm lấy cổ Thư Phàm, đặt nhẹ một nụ hôn lên má mẹ mình, xúc động nói.

_Mẹ, con cám ơn mẹ, cám ơn mẹ luôn ủng hộ và thấu hiểu chúng con. Nếu không có mẹ, chắc chắn chúng con đã không được như ngày hôm nay.

Thư Phàm yêu thương vuốt tóc Hoài Thương.

_Con đừng nói thế. Chính mẹ mới phải cảm ơn hai đứa các con. Các con là những món quà vô giá mà ông Trời đã ban cho bố mẹ. Niềm vui và hạnh phúc của các con chính là niềm vui và hạnh phúc của bố mẹ.

Hoài Thương quẹt lệ trên má, cúi thấp đầu, ấp úng lên tiếng.

_Mẹ ! Con rất yêu anh Hoàng Anh, cũng đã từng nghĩ đến chuyện muốn kết hôn và lấy anh ấy, thế nhưng, vì chuyện đi du học khiến con lưỡng lự không dám quyết. Con sợ khi phải sống xa anh ấy những tận bốn năm sẽ khiến cho con người ta thay đổi.

Thư Phàm ôm lấy bàn tay con gái trong lòng bàn tay mình. Nhẹ giọng khuyên nhủ.

_Mẹ hiểu con lo sợ như thế cũng đúng, thế nhưng, không phải cặp tình nhân nào cũng thế đâu con ạ. Chỉ có kẻ yêu đương hời hợt, mới nhanh thay lòng đổi dạ như thế, còn khi đã yêu một cách chân thành thì bao nhiêu lâu cũng một lòng chờ đợi. Con hãy còn trẻ, năm nay con mới hơn 18 tuổi, bố mẹ khuyến khích các con nên chăm lo chuyện học hành, còn chuyện kết hôn và lấy chồng thì nên tính sau.

Thư Phàm cười, nói tiếp.

_Thế nhưng, bố mẹ không lường trước được hai đứa con gái của bố mẹ lại cùng tìm được tình yêu của cuộc đời mình vào năm 18 tuổi. Thy Dung thì đã có anh Phi Dương rồi. Hiện giờ, con bé đang mang thai đứa con của anh Phi Dương, chắc chắn cả hai sẽ làm đám trong một ngày gần đây. Mẹ nghe con bé Thy Dung nói, sau khi sinh con, chờ đứa bé cứng cáp, con bé Thy Dung sẽ quay trở lại trường, tiếp tục đi học. Mẹ thấy Thy Dung quyết định như thế cũng đúng, thấy tự hào và khâm phục lòng quyết tâm của nó. Tình yêu mà nó dành cho anh Phi Dương đã dạy cho mẹ hiểu, hạnh phúc tuy mong manh dễ vỡ, nhưng không phải là một thứ khó nắm bắt, chỉ cần yêu hết lòng, yêu bằng cả con tim, chắn chắn sẽ hiểu thế nào là chân lý của tình yêu. Vả lại, việc học là việc cả đời, tuổi thanh xuân của con gái chỉ có một thời, mẹ cũng không muốn các con lãng phí quá nhiều thời gian vào việc phấn đấu, lo phát triển sự nghiệp, mà quên mất tuổi xuân và hạnh phúc của mình.

Những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng và hết sức chân thành của Thư Phàm đã khiến cho những u mê và tăm tối trong suy nghĩ của Hoài Thương trở nên sáng tỏ. Hoài Thương đã biết mình phải làm gì và nên lựa chọn điều gì.

Hoài Thương kích động nắm lấy tay Thư Phàm, nói bằng giọng run run.

_Mẹ, con biết phải làm gì rồi. Con sẽ đính hôn với anh Hoàng Anh, sẽ tiếp tục đi học, sau bốn năm nhất định con và anh ấy sẽ lấy nhau, sẽ tạo dựng một gia đình hạnh phúc, tràn đầy tình yêu.

Thư Phàm vỗ nhẹ vào mu bàn tay Hoài Thương, bật cười đáp.

_Ừ, mẹ biết rồi.

Trần Hoàng Anh đứng ngoài cửa phòng. Hắn đã nghe trọn vẹn cuộc nói chuyện của hai mẹ con Thư Phàm. Trái tim của hắn như muốn tan ra bởi vì những câu nói của Hoài Thương. Hắn đã tin, tin là tình yêu trên đời này thực sự có thật, lần này hắn không còn bị Hoài Thương đùa giỡn nữa, cô ấy thật lòng yêu hắn, muốn cùng hắn nắm tay đi hết cuộc đời này, muốn cùng hắn trải qua những vui buồn và thăng trầm của cuộc sống.

Trần Hoàng Anh đứng dựa lưng vào bờ tường, hai tay đút vào túi quần, ngước mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, ráng chiều màu hồng của hoàng hôn đang lên, trên môi hắn nở một nụ cười dịu dàng và ấm ấp.

o-0-o

Khánh Sơn đang đi dạo bộ trên sân bệnh viện. Mấy ngày gần đây, tâm trạng của hắn luôn buồn bực, không vui. Nhìn xung quanh mình ai cũng có đôi, có cặp, bỗng dưng, hắn cũng thèm muốn được nắm tay người mình yêu, được ôm và hôn cô ấy, được trao cho cô ấy những nụ hôn nồng thắm, được cùng cô ấy vượt qua tất cả sóng gió của cuộc đời như Trác Phi Dương và Thy Dung, như Hoài Thương và Trần Hoàng Anh, đó là mới là chân tình, là thứ mà hắn đang thiếu.

Hắn có rất nhiều mối tình, thế nhưng, không có một tình để lại một chút ấn tượng sâu sắc nào vào trong trí nhớ của hắn khi kết thúc cả. Vả lại, những mối tình ấy đến quá nhanh và kết thúc quá chóng vắng, chưa kịp hiểu nhau thì đã chia tay nhau rồi.

Khánh Sơn đứng dưới một gốc cây to, lưng dựa vào thân cây sù sì, mắt ngước nhìn những bông hoa có những cánh mỏng màu vàng. Khánh Sơn vươn tay hái một bông hoa, cho lên mũi ngửi, mùi hăng hắc khiến hắn có cảm giác bồn chồn, nôn nao nhớ về quê hương. Đã gần hai tháng kể từ lúc sang đây, hắn chưa có dịp bay về thăm quê nhà. Hơn nữa, thời gian vừa qua xảy ra quá nhiều chuyện làm cho tâm trí của hắn bị xao lãng.

Tiếng nhạc du dương, trầm bổng, lúc lên lúc xuống, thanh thoát và nhẹ nhàng nghe như tiếng gió thổi trong đêm tịch liêu, đột ngột vang lên.

Khánh Sơn giật mình, ngưng thần, chăm chú lắng nghe, tưởng rằng những âm thanh kia chỉ là những âm thanh xuất hiện trong trí tưởng tượng của mình thôi.

Chiếc đàn dương cầm vừa dứt lại nối tiếp bằng những giai điệu réo rắt, véo von, nghe như tiếng khóc hờn của một cô gái, như tiếng nỉ non của một người tình bị phản bội.

Khánh Sơn bị tiếng đàn cuốn hút, hắn buông rơi bông hoa, chầm chầm đi theo hướng tiếng đàn, càng lúc âm thanh càng gần.

Đến cuối dãy nhà dùng để giải trí cho bệnh nhân, Khánh Sơn thấp thoáng thấy bóng một cô gái mặc bộ quần áo màu trắng của bệnh nhân, vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt phảng phất u buồn, mười đầu ngón tay của cô ấy dạo trên phím đàn, mắt cô ấy nhắm lại, mái tóc hoa sen cắt ngắn đến ngang vai đang rũ xuống cổ và che khuất nửa khuôn mặt của cô ấy.

Tiếng đàn của cô ấy đầy tâm trạng, réo rắt buồn đau.

Khánh Sơn nhìn thấy nước mắt đang lăn dài trên má của cô ấy, hình như cô ấy khóc vì tiếng đàn, khóc vì nỗi lòng của riêng mình, khóc vì cô ấy không thể tâm sự cùng ai, chỉ biết mượn tiếng đàn để nói hộ lòng mình.

Khánh Sơn đứng tựa người vào cửa, mắt đăm đăm nhìn hình ảnh của cô gái không rời, chưa bao giờ hắn lại thấy xúc động và đồng cảm với cô gái nhỏ nhắn đang chơi đàn kia đến thế. Hắn là thiên tài piano, hắn có thể chơi thành thạo rất nhiều loại nhạc, thế nhưng, chưa từng có một ai khiến hắn cảm động đến tận tâm can, chưa từng có một ai khiến hắn thương thương xót, muốn dùng đôi bàn tay của mình để che chở và nâng niu.

Vô thức, hắn có một mong ước mãnh liệt. Hắn quyết định sẽ phải làm quen bằng được với cô gái kia, phải biết được tên của cô ấy, phải biết được cô ấy đang bị bệnh gì, nhà ở đâu, đang làm gì, bố mẹ là ai…. Nói chung những thông tin thiết yếu về cô ấy, hắn phải nắm được.

o-0-o

Bảy giờ tối, có một số điện thoại lạ gọi vào máy Thy Dung.

Ban đầu, Thy Dung không muốn nhận cuộc gọi này, nhưng vì tò mò, Thy Dung đã bắt máy.

_A lô ! Xin hỏi ai đấy ?

_Cô là Hoàng Thy Dung ?

Thy Dung nghe thấy tiếng trả lời trong ống nghe là một giọng nữ, thanh âm hơi cao và bén nhọn.

_Vâng, tôi là Thy Dung đây. Xin hỏi chị là ai ?

_Tôi là thư kí riêng của Trác Phi Dương. Chắc là cô vẫn còn nhớ tôi chứ ?

Lòng ghen tuông và tức giận trong Thy Dung nổi lên. Mặc dù Thy Dung muốn quên cũng không thể nào quên được, cứ nghĩ đến những gì mà cô ta đã làm khiến Trác Phi Dương hiểu lầm mình, là Thy Dung lại muốn nổi điên lên.

Thy Dung lạnh nhạt hỏi.

_Chị gọi điện cho tôi có việc gì không ? Nếu không còn việc gì khác, thì tôi cúp máy đây.

Cô ta căm tức, hỏi lại Thy Dung.

_Cô không muốn biết Trác Phi Dương đã gây ra những gì cho gia đình cô à ?

Thy Dung lạnh lùng đáp.

_Cảm ơn lòng tốt của chị, những gì mà tôi cần biết, tôi đã biết được rồi, chị không cần phải tốt bụng nhắc lại đâu.

Cô ta đã bị Thy Dung chọc giận đến phát khùng. Cô ta rít lên the thé.

_ Hoàng Thy Dung ! Cô không ra gặp tôi, cũng không sao cả. Tôi sẽ giao tất cả tài liệu có liên quan đến chuyện làm ăn phi pháp của Trác Phi Dương cho cảnh sát, tin tôi đi, khi cảnh sát nhận được xấp tài liệu này, người tình của cô sẽ sớm phải tù mọt gông và mất hết tất cả thôi.

Thy Dung trấn động, sắc mặt biến đổi, trong lòng khiếp sợ mãi không thôi. Qua Tuấn Nam, Thy Dung đã biết được Bách Khải Văn và cô ta đã móc nối với nhau, chính vì thế, Bách Khải Văn mới có được xấp tài liệu kia. Qua đó, cũng cho Thy Dung hiểu, cô ta không phải là một nhân vật đơn giản. Nếu chỉ là một cô thư kí bình thường, lo sắp xếp lịch làm việc cho sếp, cùng sếp đi gặp các đối tác làm ăn, cô ta không thể có gan và dũng khí ăn cắp tài liệu mật của sếp được, nhất định cô ta phải có mánh khóe và thân phận thật sự của cô ta không chỉ đơn giản là một cô thư kí.

Mất mấy giây Thy Dung mới lấy lại được hơi thở và nhịp đập của trái tim mình.

_Cô muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi, cô không cần phải đi đường vòng ?

Cô ta nói ngay.

_Rất đơn giản, cô chỉ cần đến địa chỉ mà tôi đã chỉ định, sau đó dập đầu xin lỗi tôi trước mặt mọi người, đồng thời bảo người tình của cô trả cho tôi một món tiền lớn, tôi sẽ giao xấp tài liệu này cho cô.

Thy Dung rùng mình ớn lạnh, thấy cô ta thật đáng ghê tởm, dã tâm và tham vọng của cô ta có thể ví với một kẻ có lòng tham không đáy.

_Diễm My, tôi không hiểu lý do vì sao cô lại biến thành một kẻ đê tiện và bỉ ổi thế này, thế nhưng, tôi hiểu một điều, cô chưa bao giờ yêu anh Phi Dương cả. Vì có mấy ai thật lòng yêu một người, lại nhẫn tâm đẩy người đó vào con đường cùng như cô đâu – Thy Dung chán ghét, cất cao giọng – Tôi sẽ không đến cái nơi mà cô muốn hẹn tôi đâu, cũng sẽ không bao giờ chịu dập đầu xin lỗi cô – Thy Dung căm hờn, chất vất cô ta – Tôi đã từng làm chuyện gì có lỗi với cô sao, từng cướp đoạt thứ gì của cô sao, mà cô bắt tôi phải hạ mình xin lỗi cô ? Cuộc sống đã dạy cho quá nhiều bài học cay đắng rồi, tôi sẽ không ngu dại tự chui đầu vào rọ để cho cô hại tôi đâu ! Nói thẳng ra là tôi không tin cô ! Nếu cô có gan thì cô hãy trực tiếp gọi điện cho anh Trác Phi Dương, và nói lại những gì mà cô vừa mới hùng hồn tuyên bố với tôi.

Diễm My gầm lên.

_ Hoàng Thy Dung ! Nhất định cô sẽ phải hối hận với những gì mà cô đã nói với tôi ! Tôi sẽ không để cho cô yên đâu, tôi sẽ phá nát hạnh phúc của cô, sẽ hủy diệt cuộc sống hiện tại của cô !

Thy Dung ngao ngán thở dài, không hiểu tại sao mình luôn quen biết với những kẻ đáng sợ, luôn phải nghe những lời đe dọa đại loại như sẽ bị phá nát hạnh phúc, bị giết hay bị hủy diệt cuộc sống.

Trời ạ….! Con chết mất thôi ! Mong chúa Trời hãy cứu rỗi linh hồn đen tối và xấu xa của họ.

Cuộc gọi bị kết thúc đột ngột, Thy Dung không còn muốn nói chuyện dông dài và cãi nhau với một người không còn đủ bình tĩnh và có dấu hiệu của bệnh tâm thần nữa. Nói chuyện thêm với những người như vậy, chỉ chuốc thêm bực mình và phiền phức vào người.

Cuộc sống dần đi vào ổn định, mọi người ai cũng có công việc riêng và tìm được mục tiêu để theo đuổi. Từ lúc gặp cô gái kì lạ vừa chơi đàn piano vừa khóc, Khánh Sơn đã bỏ ra nhiều công sức để dò la tin tức về cô ấy. Theo những gì mà Khánh Sơn điều tra được, cô ấy là bệnh nhân được điều trị tại bệnh viện của nhà họ Hoàng đã được gần một năm, cô ấy bị bệnh trầm cảm và u uất, từng tự sát nhiều lần nhưng mà không thành. Gia đình vì không muốn cô ấy tự nhốt mình trong nhà, rồi lại nghĩ quẩn, vì vậy, đã tìm cách đưa cô ấy vào đây.

Khánh Sơn không ngờ một cô gái có vẻ đẹp mỏng manh yếu ớt, có khả năng chơi đàn piano điêu luyện như cô ấy lại là một người mắc bệnh về tâm lý. Biết được sự thật, lòng thương hại và đồng cảm dành cho cô ấy càng lúc càng tăng, Khánh Sơn quyết định sẽ nghĩ cách làm quen để dần dần có thể trở thành bạn của cô ấy.

Khánh Sơn để ý thấy cô gái kì lạ có cái tên Tường Vy, giống hệt như thân phận hiện giờ của cô ấy, thường xuyên đến chơi đàn piano vào buổi chiều tối các ngày chẵn trong tuần. Không bỏ lỡ cơ hội, Khánh Sơn tính toán thời gian làm sao khi cô ấy bước vào trong phòng giải trí đã thấy mình ngồi đấy và đang chơi đàn.

Ngày thứ nhất, Khánh Sơn đã khiến cho cô ấy khiếp sợ và bỏ chạy khi thấy có một chàng trai đang ngồi chơi đàn piano, hơn nữa, chàng trai ấy lại đang chơi lại bản nhạc của mình.

Khánh Sơn thất vọng, tưởng sẽ không bao giờ còn trông thấy cô ấy nữa.

Thế nhưng, ngày thứ hai cô ấy lại tới, lần này cô ấy đứng thập thò trước cửa, hé cặp mặt đén láy và trong xanh nhìn Khánh Sơn bằng thái độ dò xét.

Khánh Sơn mặc dù đang say sưa dạo chơi trên các phím đàn, thế nhưng, vẫn biết cô ấy đang để ý đến mình. Khánh Sơn mừng vì cô ấy không còn bỏ chạy như hôm trước nữa.

Ngày thứ ba, đúng giờ, cô ấy lại tới, đứng trước cửa, lắng nghe tiếng đàn của Khánh Sơn.

Khánh Sơn vẫn chơi lại bài nhạc của cô ấy, thế nhưng, lần này, Khánh Sơn cố tình đi sai vài nốt nhạc, thậm chí còn giả vờ tức giận và chán nản thở dài, khuôn mặt nhăn nhó khổ sở.

Tường Vy nghiêng đầu nhìn Khánh Sơn, thấy hơi thất vọng vì không còn được nghe tiếng đàn của Khánh Sơn nữa.

Khánh Sơn gục mặt xuống mặt bàn phím, len lén nhìn trộm Tường Vy qua kẽ hở của các ngón tay. Khánh Sơn thấy Tường Vy đang rụt rè từng bước tiến lại gần mình.

Khánh Sơn hồi hộp chờ đợi, không biết cô ấy sẽ nói câu gì, hay là lại bỏ chạy khi mình ngẩng đầu lên nhìn cô ấy ?

Tường Vy đứng cách Khánh Sơn một khoảng không xa cũng không gần.

_Này anh !

Đây là câu đầu tiên mà cô ấy nói với hắn, sau mấy ngày cả hai đứng nhìn nhau từ xa, một người tựa cửa nhìn người kia chơi đàn, một người cố hết sức lấy lòng người kia.

Giọng của cô ấy rất trong và nhẹ, tựa như một cánh hoa rơi trong gió. Ngay lần đầu tiên, Khánh Sơn đã thấy thích giọng nói của Tường Vy rồi.

Khánh Sơn từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tường Vy, đôi mắt của Khánh Sơn u buồn, khác hẳn dáng vẻ linh hoạt và gian sảo hàng ngày.

Đôi mắt của Khánh Sơn đã lấy được sự đồng cảm của Tường Vy.

_Anh đã chơi sai bản nhạc này rồi ! – Tường Vy khẽ khàng lên tiếng nhắc nhở Khánh Sơn.

Khánh Sơn cũng khẽ khàng đáp lại, mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tường Vy không rời.

_Thế sao ? Tôi thấy mình đã chơi đúng rồi mà.

Khánh Sơn cố tình nói như thế, mục đích là muốn làm quen được với Tường Vy, và Khánh Sơn đã thành công, cô ấy đang chủ động bắt chuyện với hắn.

Tường Vy lắc đầu.

_Không đúng, đến khúc giữa và khúc cuối của bài hát, anh đã đi sai vài nốt nhạc, tôi đã nghe thấy rõ ràng.

Một cô gái thú vị và ngây thơ đây, Khánh Sơn nghĩ thầm, đồng thời cũng không hiểu lý do vì sao cô ấy lại bị mắc bệnh trầm cảm và u uất, hơn nữa, còn tự tử suýt chết mấy lần ?

_Thật vậy sao ? Cô có thể chỉ cho tôi chỗ tôi đã chơi sai được không ?

Cách làm quen cổ điển này, tuy là đã có rất nhiều người áp dụng, thế nhưng, nếu biết khôn khéo vận dụng, vẫn có tác dụng như thường.

Tường Vy liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Khánh Sơn, mười đầu ngón tay dạo nhẹ trên phím đàn.

_Anh phải chơi như thế này mới đúng ! – Tường Vy bắt đầu giảng giải.

Khánh Sơn cười nhẹ, chăm chú nhìn vào mắt Tường Vy. Hắn là một thiên tài piano, chỉ cần nghe người khác chơi một lần, đã có thể chơi lại giống y hệt người đó, đâu cần ai phải mất công chỉ dạy cho hắn, thế nhưng, vì muốn được làm quen với Tường Vy, hắn đành phải giả vờ là một kẻ cưỡi ngựa xem hoa đối với âm nhạc.

Cả buổi chiều hôm đó, Tường Vy và Khánh Sơn chơi đi chơi lại bản nhạc. Khánh Sơn giả vờ đánh sai rất nhiều lần, và lần nào cũng được Tường Vy kiên nhẫn chỉnh sữa lỗi sai cho hắn.

o-0-o

Hôm ngất xỉu trước cổng nhà Bách Khải Văn, được hắn bế vào nhà, và gọi bác sĩ đến khám cho mình, Thu Trang đã ngủ một mạch đến sáu giờ tối mới tỉnh dậy. Mở mắt ra, thấy mọi thứ khác hẳn căn phòng riêng của mình, Thu Trang hốt hoảng và sợ hãi suýt hét to lên khi tưởng mình đã bị kẻ xấu bắt đi, thế nhưng, sau khi quan sát khắp căn phòng một lượt và thấy bức chân dung của Bách Khải Văn treo trên tường, Thu Trang thôi không còn gào thét nữa, nỗi lo lắng và bất an cũng vơi đi được phần nào. Thu Trang ngồi trên mép giường, cố nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra với mình. Trí óc là một mảnh mờ mịt, Thu Trang chỉ nhớ mình đột nhiên bị lên cơn sốt, không còn chịu đựng được hơn nữa, đã ngồi bệt trên nền đất lạnh, đầu gục mặt xuống gối, lưng dựa vào bờ tường bao loan bên cạnh cánh cổng sắt, sau đó chuyện gì xảy ra tiếp theo, Thu Trang chỉ thấy mơ mơ hồ hồ.

Được Bách Khải Văn đưa vào trong nhà, và cứu tỉnh, Thu Trang rất cảm kích và biết ơn hắn, đấy là về tình, còn về lý, Thu Trang không thể nào tha thứ cho hắn được.

Nếu không tại hắn, mình đâu có ra nông nỗi này. Mình nhất định sẽ không tha thứ cho hắn, phải bắt hắn trả giá cho những gì mà hắn đã gây ra cho mình.

Thu Trang nghiến chặt răng, dơ cao nắm đấm, mắt nổi lửa.

Cả ngày hôm đấy, Bách Khải Văn bận việc, nên khi Thu Trang chào ông quản gia và người giúp việc để ra về, Thu Trang không gặp được Bách Khải Văn. Thu Trang thấy may mắn vì không trông thấy Bách Khải Văn ở nhà, nếu không, giữa hai người lại nảy ra trận chiến một mất một còn rồi.

Mấy ngày sau đó, Thu Trang bị sốt miên man, nằm li bì trên giường ,với chiếc khăn mặt ướt ở trên trán và ngậm một cái nhiệt kế ở trong miệng.

Còn Bách Khải Văn, sau khi trở về nhà, được ông quản gia báo cho biết là Thu Trang đã ra về. Hắn hơi bực bội và tức tối mà không hiểu nguyên cớ vì đâu. Mấy ngày tiếp theo, hắn cũng không thấy Thu Trang đâu cả, làm cả ngày hắn không làm được việc gì ra hồn, cứ trông ngóng ra cổng, mong chờ Thu Trang xuất hiện trước mặt hắn và lại tiếp tục đòi lại chiếc điện thoại di động của mình. Ban đêm, hằn nhìn chiếc điện thoại di động chằm chằm, chờ nghe Thu Trang gọi điện thoại cho hắn, thế nhưng, Thu Trang không gọi, chiếc điện thoại của hắn giống như đã bị hết pin, không còn thấy kêu vang nữa.

Bách Khải Văn chịu đựng được ba ngày, đến ngày thứ tư, thì hắn tin chắc Thu Trang đã bỏ cuộc, không còn tiếp tục muốn đòi lại chiếc điện thoại của mình nữa.

Hừ ! Mình tưởng cô ta khác những cô gái khác, thế nhưng, cô ta cũng chỉ đến thế mà thôi.

Sang đến ngày thứ tư, trong khi Bách Khải Văn đã hết hy vọng, hắn vẫn xách cặp táp, rời nhà vào đúng tám giờ sáng để đi làm. Khi cánh cổng sắt mở ra, thấy Thu Trang đã đứng ở đấy từ bao giờ, đang trừng mắt nhìn hắn. Vào giây phút, trông thấy Thu Trang xuất hiện trở lại trong tầm mắt của hắn, trong lòng hắn có một cảm xúc rất kì lạ, cảm giác hưng phấn và vui sướng một lần nữa lại quay về.

Tuy vậy, hắn giả vờ bình thản như không có chuyện gì, giả vờ là việc Thu Trang có tiếp tục chờ hắn trước cổng mỗi sáng để đòi lại điện thoại hay không, hoàn toàn không có một chút ảnh hưởng gì đến hắn cả.

_ Bách Khải Văn ! Trả lại tôi điện thoại di động !

Giọng Thu Trang do bị ốm nên hơi khàn, mặc dù vậy, khí thế hiên ngang và phẫn nộ thì không giảm sút một chút nào.

Bách Khải Văn nheo mắt nhìn Thu Trang, khóe môi hắn hơi nhếch lên.

_Cô biến mất mấy ngày, sáng nay cô quay lại đây để tiếp tục đòi lại chiếc điện thoại di động của mình ?

Thu Trang siết chặt nắm tay, nghiến răng.

_ Bách Khải Văn ! Anh hỏi câu như vậy liệu có thừa thãi quá không ? Tôi khổ công đứng ở đây đợi anh, ngoài muốn đòi lại chiếc điện thoại di động của mình, thì còn có lý do nào khác ?

Không hiểu tại sao sáng nay, Bách Khải Văn lại muốn trêu đùa Thu Trang.

_Giả sử như, cô vì muốn gây ấn tượng với tôi chẳng hạn ? Cô giả vờ mượn cớ muốn đòi lại điện thoại di động, chẳng qua là cô muốn tôi chú ý đến cô, muốn được tiếp cận và làm quen với tôi thôi ?

Thu Trang sửng sốt, tròn xoe mắt nhìn Bách Khải Văn không chớp, mồm há hốc vì bị sốc. Thu Trang không dám tin là trên đời này còn có một kẻ tự đề cao bản thân mình một cách quá đáng như vậy.

Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt Thu Trang, Bách Khải Văn cố nén cười. Hắn thích tính cách bộc trực và thẳng thắn của Thu Trang. Một cô gái như Thu Trang thì tuyệt đối không có tâm cơ, cũng không biết dùng thủ đoạn, chỉ biết làm theo suy nghĩ và mong muốn của mình.

_ Bách Khải Văn ! – Thu Trang gằn giọng, tay chỉ thẳng vào người hắn – Anh leo cây cao vừa thôi, cẩn thận kẻo bị ngã thì khổ. Tôi mặc kệ anh nghĩ như thế nào thì tùy, thế nhưng, tuyệt đối không được phép đánh đồng tôi với những cô gái khác – Thu Trang bĩu môi, nói bằng giọng khinh thường – Anh tưởng anh cao giá lắm sao ? Nói thật cho anh biết, nếu tôi muốn yêu một ai đó, người đó tuyệt đối không phải là anh. Một người có tính cách xấu xa như anh, không thể nào trở thành người trong mộng của tôi được.

Bách Khải Văn tức điên người, hắn sải bước lại gần Thu Trang.

Thu Trang cũng đang bốc khói trắng trên đỉnh đầu, vì thế, thay vì đi giật lùi và bỏ chạy vì sợ hãi như những cô gái khác, Thu Trang lại ngẩng cao đầu, trừng mắt nhìn Bách Khải Văn, môi mím chặt.

Bách Khải Văn cười nhạt, nói thật chậm rãi.

_Cô thử nhắc lại những câu vừa mới nói xem nào ?

Thu Trang khiêu khích.

_Anh không nghe tôi nói gì sao ? Tôi chỉ nói một lần, tôi không có hơi sức đâu mà trở thành một cái máy phát thanh của anh.

Kể từ lúc quen biết với Thu Trang, Bách Khải Văn luôn bị Thu Trang trêu tức, bị chửu thẳng vào mặt, đã thế cô gái nhỏ nhắn không biết sống chết này còn dám khiêu chiến sức chịu đựng đang ngày càng cạn kiệt dần dần của hắn.

Bách Khải Văn dùng hai ngón tay nâng cằm Thu Trang lên, cười thật đểu.

_Cô không thích có một người yêu xấu xa như tôi chứ gì, không muốn chọn một kẻ như tôi làm người trong mộng chứ gì ? Được thôi ! – Bách Khải Văn nhếch mép – Tôi sẽ dạy cho cô hiểu tôi xấu xa và bỉ ổi đến mức độ nào. Cô càng không thích, tôi càng thích ép cô.

Bách Khải Văn kiên quyết, đặt ngay một nụ hôn lên môi Thu Trang.

Thu Trang kinh hoàng mở to mắt, khiếp sợ đứng đông cứng một chỗ, quên cả phản ứng và giãy dụa, suy nghĩ đã hoàn toàn lùi xa, không hiểu bản thân mình đang gặp phải tình huống gì ?

Là một người từng trải, kinh nghiệm trên tình trường có thừa, Thu Trang chỉ là một cô gái ngây thơ, chưa từng hôn một ai, làm sao phải là đối thủ của Bách Khải Văn.

Đến khi nụ hôn dứt, Bách Khải Văn buông Thu Trang ra, Thu Trang sắc mặt ửng hồng, nhịp tim đập nhanh hơn mức bình thường, người mềm nhũn, lả dần ra phía sau.

Bách Khải Văn ngạc nhiên tột độ, vội vòng tay qua eo Thu Trang, giữ cho Thu Trang khỏi ngã. Thu Trang đã hoàn toàn ngất xỉu, nụ hôn đầu tiên đã bị một kẻ xấu xa như Bách Khải Văn cướp mất.

Bách Khải Văn đã hôn rất nhiều cô gái, mỗi người đều để lại cho hắn những cảm giác và cảm xúc khác nhau, thế nhưng, lần đầu tiên hắn mới gặp phải một cô gái như Thu Trang, rõ ràng tính cách rất hung dữ, hay nổi nóng và mạnh mẽ, nhưng lại không thể chống đỡ nổi một nụ hôn của hắn.

Đây không phải là nụ hôn đầu tiên của cô ấy đấy chứ ?

Bách Khải Văn bế Thu Trang trên tay, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Thu Trang, trên môi hắn nở một nụ cười khó hiểu.

Diễn biến vừa rồi khiến ông quản gia và tài xế riêng sững sờ, nhìn đến ngây ngẩn cả người. Cả hai không đoán được Bách Khải Văn lại đang toan tính điều gì trong đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play