Từ lúc bị ngất xỉu, Thy Dung ngủ một mạch từ ba giờ sáng đến hơn 11 giờ trưa mới tỉnh dậy. Đầu Thy Dung rất đau, kí ức một mảnh mơ hồ, việc xảy ra vào tối hôm qua, Thy Dung cho đó là một giấc mơ, một giống mộng đẹp, chỉ có trong truyện cổ tích. Thy Dung không dám tự lừa dối bản thân mình, không muốn hy vọng quá nhiều để rồi lại phải thất vọng nhiều hơn. Hiện thực cuộc sống luôn là vậy, hạnh phúc thì quá ngắn ngủi, còn đau khổ lại kéo dài quá lâu, ngày hôm nay nở một nụ cười, ngày sau lại phải rơi lệ, khóc vì buồn đau và chia ly. Thy Dung có tất cả những thứ mà người khác phải ước ao và ngưỡng mộ, thế nhưng, có mấy ai hiểu được cuộc sống của Thy Dung phải trải qua trăm cay nghìn đắng, phải đấu tranh cho cuộc sống của mình từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây. Nếu Thy Dung không đấu tranh, không cố gắng phấn đấu, Thy Dung đã không tìm được hạnh phúc cho riêng mình.

Thy Dung mông lung mở mắt, chớp chớp mấy cái cho tỉnh táo. Hình ảnh đầu tiên mà Thy Dung nhìn thấy là những hình ảnh mờ nhạt, có màu trắng trong suốt như sương mù vào sáng sớm trong thời tiết mùa đông. Thy Dung chuyển rời tay, vuốt nhẹ vào bụng mình, đây là thói quen của Thy Dung, kể từ khi biết mình mang thai, Thy Dung luôn lo sợ đứa bé xảy ra chuyện, luôn muốn kiểm tra xem đứa bé có thực tồn tại hay không. Đứa bé là món quà có ý nghĩa và thiêng liêng nhất mà Trác Phi Dương dành tặng cho mình, Thy Dung không muốn mất nó.

_Thy Dung, con đã tỉnh rồi ? Con thấy trong người thế nào ? Có muốn ăn hay uống gì không ?

Thy Dung nghe được tiếng nói dịu dàng tràn đầy quan tâm và lo lắng của mẹ.

Thy Dung nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, long lanh nước mắt của mẹ.

Đột nhiên, Thy Dung giật mình hoảng hốt, sợ hãi hỏi dồn.

_Mẹ…mẹ nói cho biết đi ! Trác… Trác Phi Dương….anh ấy không sao chứ ? Anh…anh ấy….

Thư Phàm rơi lệ, nắm chặt lấy bàn tay gầy yếu của con gái.

_ Thy Dung, con đừng lo lắng, cũng đừng hoảng hốt. Anh Phi Dương không sao cả, anh ấy đã tỉnh lại rồi.

Trong một thoáng chốc, Thy Dung ngây ngẩn cả người, nhìn Thư Phàm trân trân, nước mắt lặng lẽ rơi, trái tim đang thét gào gọi tên Trác Phi Dương.

Thư Phàm lau lệ trên má cho Thy Dung.

_ Thy Dung, con nghe mẹ nói gì không ? Anh Phi Dương tỉnh lại rồi, anh ấy thật sự đã tỉnh lại rồi, anh ấy tỉnh lại vào lúc hai giờ sáng tối hôm qua, chính là con đã khiến cho anh ấy tỉnh lại. Khi bác sĩ và y tá vào phòng phát hiện con đang nằm ngất xỉu trên đất, anh Phi Dương cố gắng lay tỉnh con dậy, mọi người đã xáo xào hết cả lên, tưởng chừng tất cả mọi người trong bệnh viện đều giật mình tỉnh giấc vì con và anh Phi Dương.

Tiếng hét dồn ứ trong cổ họng của Thy Dung cuối cùng cũng bật thốt ra bên ngoài.

Nằm thẳng trên giường, hai tay bịt chặt miệng, nước mắt tuôn trào như thác đổ, những giọt nước mặt ngọt ngào và hạnh phúc.

_Anh Phi Dương tỉnh lại rồi ! Anh ấy tỉnh lại rồi ! Anh ấy tỉnh lại rồi !

Thy Dung điên cuồng hét lên. Bằng tất cả sức mạnh và ý chí của mình, Thy Dung hất tung chăn sang một bên, nhảy bộp xuống đất, muốn chạy đi thăm Trác Phi Dương.

Thư Phàm bị Thy Dung dọa cho một trận đứng tim, vội vàng ôm lấy con gái từ phía sau.

_ Thy Dung, con bị có ý thức được hoàn cảnh bây giờ của con không ? Con đang là một người phụ nữa mang thai, con phải chú ý khi đi đứng chứ ? Con nhảy từ trên giường xuống đất thế này nhỡ đâu ảnh hưởng đến đứa bé thì sao ?

Nghe mẹ trách mắng, Thy Dung hoảng sợ nhận ra sai lầm của mình.

_Mẹ, con xin lỗi – Thy Dung vừa khóc vừa lí nhí nói – Từ lầu sau con sẽ chú ý hơn, sẽ không còn dám chạy nhảy lung tung nữa.

Thư Phàm ôm lấy con gái vào lòng, tay vỗ nhẹ vào lưng.

_ Thy Dung, nghe lời mẹ, chuyện đâu hãy còn có đó, con không nên hấp tấp và vội vàng làm gì. Anh Phi Dương đã tỉnh rồi, chứng tỏ tính mạng của anh ấy không còn nguy hiểm nữa. Để mẹ dìu con đi thăm anh ấy. Chắc anh ấy cũng đang mong chờ con lắm.

Thy Dung đỏ bừng mặt, đầu cúi thật thấp, tay mâm mê vạt áo. Lúc nãy, khi nghe tin Trác Phi Dương đã tỉnh lại, Thy Dung đã nôn nóng và mong ngóng được đi thăm hắn biết bao, thế nhưng, khi nhớ ra mình đang mang thai đứa con của hắn, Thy Dung lại thấy ngượng, thấy không đủ dũng khí và can đảm để đi gặp hắn.

Nhận ra thái độ bất thường của con gái, Thư Phàm nghi hoặc hỏi.

_ Thy Dung, con sao thế ? Con không muốn đi thăm anh Phi Dương nữa sao ?

Đầu Thy Dung cúi càng lúc càng thấp, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

_Mẹ….con…con thấy hay là để lúc khác con đi thăm anh ấy. Con…con vẫn còn chưa chuẩn bị tinh thần.

Thư Phàm nhìn chiếc đầu cúi thấp của Thy Dung, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của con gái, lại nhìn đến làn môi dưới đang bị hàm răng trên cắn chặt. Chắc con bé đang ngượng ngùng và xấu hổ đây, Thư Phàm thú vị nghĩ thầm.

Là một người mẹ tấm lý và hiểu thấu tính cách của con gái, Thư Phàm không muốn bức bách con gái phải đi cùng mình đến thăm Trác Phi Dương vào ngay lúc này.

_Thôi được rồi. Con hãy quay trở lại giường nằm đi, để một mình mẹ sang thăm anh Phi Dương là được rồi.

Thư Phàm xoa nhẹ vào đỉnh đầu Thy Dung, muốn truyền thêm niềm tin và sức mạnh cho Thy Dung.

Thy Dung sụt sịt khóc, khóc vì hạnh phúc và vui mừng. Cuối cùng, Trác Phi Dương cũng đã tỉnh lại.

Thư Phàm mỉm cười, xoay người định bước đi.

Thy Dung liền túm lấy tay áo của Thư Phàm, tỏ ý muốn đi theo cùng.

Thư Phàm thoáng ngạc nhiên, nheo mắt nhìn con gái.

Mặt Thy Dung đỏ bừng như gấc chín, cố gắng lảng tránh ánh mắt có thể nhìn thấu hết tâm tư người khác của mẹ.

Hiểu con gái muốn gì, Thư Phàm nắm tay Thy Dung, dìu Thy Dung đi ra khỏi phòng.

Trên đường đi, Thy Dung đếm từng nhịp bước chân, mặt càng lúc càng đỏ, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Mấy ngày vừa qua phải sống trong tâm trạng u uất và buồn khổ, bây giờ Thy Dung mới có cảm giác mình đang còn sống, đang tồn tại.

Trước cửa phòng bệnh của Trác Phi Dương tập trung rất nhiều. Thy Dung thấy hầu như có đủ mặt tất cả người thân trong gia đình nhà họ Vũ, nhà họ Hoàng, thậm chí có cả Trác Phi Tuyết, cháu trai và cháu gái của Trác Phi Dương.

Thy Dung sửng sốt nhìn họ, mất hết cả can đảm và dũng khĩ khi bị mọi người đổ dồn ánh mắt vào người. Thy Dung đã biến thành tâm điểm chú ý, trở thành một nhân vật quan trọng, dường như tất cả bọn họ đang đứng ở đây để đợi Thy Dung đến.

Thy Dung đi giật lùi, ngơ ngác hết nhìn người nọ đến người kia, không hiểu ánh mắt của họ khi nhìn mình có ý nghĩa và thâm ý gì ?

Thư Phàm vỗ nhẹ vào bàn tay Thy Dung để trấn an, khẽ khàng nói.

_ Thy Dung, con đừng sợ ! Mọi người tập trung hết tất cả ở đây không phải để hạch tội con đâu, họ là đang mong chờ con đến đó. Trác Phi Dương đang chờ con trong phòng bệnh, có lẽ người mà anh ấy muốn được gặp nhất chính là con. Con hãy vào với anh ấy, nói cho anh biết là con đã mang thai đứa con của anh ấy đi. Mẹ đoán khi nghe được điều này, anh chắc chắn sẽ rất vui và hạnh phúc, nhờ vậy bệnh tật của anh ấy cũng nhanh chóng hồi phục hơn.

Tất cả mọi người đều đồng loạt tặng cho Thy Dung một nụ cười khuyến khích và biết ơn.

Thy Dung giống hệt một người mất hồn, để cho Thư Phàm dẫn đến trước cửa phòng bệnh. Khi cánh cửa được mở ra, lưng được đẩy nhẹ vào phòng, Thy Dung vẫn chưa lấy lại được thần trí, đầu óc mờ mịt một mảnh.

Trác Phi Dương đang nằm trên giường bệnh, nước da vẫn nhợt nhạt, cơ thể đã gầy đi trông thấy, nửa thân dưới quấn băng trắng toát. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, hôm nay căn phòng được mở cửa sổ vì thế không khí thoáng đãng và trong lành hơn.

Thy Dung thu hồi tầm mắt, thần trí từ mờ mịt đã bất đầu có những điểm sáng. Trong những giấc mơ và những mảnh kí ức của mình, có một khuôn mặt và một hỉnh ảnh rõ nét nhất, khiến Thy Dung có muốn quên cũng không thể quên được. Thy Dung tập trung nhìn về hướng chiếc giường bệnh của Trác Phi Dương.

Trác Phi Dương đang mở mắt nhìn Thy Dung, trên môi hắn nở một nụ cười yếu ớt.

Thy Dung rơi lệ, từng giọt từng giọt lăn dài xuống má. Thy Dung chầm chạp bước lại gần hắn, nhìn đăm đăm vào mắt hắn như bị thôi miên. Thy Dung không dám chuyển rời tầm mắt ra chỗ khác, vì sợ giấc mơ đẹp đẽ này sẽ tan biến, khi nhìn quay trở lại, Trác Phi Dương lại nhắm nghiền mắt như mọi khi.

Tiến đến gần giường, Thy Dung dừng lại, ngây ngẩn nhìn Trác Phi Dương, nhìn không chớp mắt, nhìn qua màn lệ….. khuôn mặt hắn trở nên mông lung mờ ảo, từ xa xăm mờ mịt tụ tập thành một đốm sáng trong đáy mắt Thy Dung.

Trác Phi Dương run run, cố gắng nâng bàn tay mất hết sức lực của mình lên nắm lấy bàn tay Thy Dung. Ban đầu chỉ là một cái siết nhẹ, hơi ấm từ bàn tay Thy Dung truyền sang bàn tay lạnh giá của Trác Phi Dương, khiến thần trí Thy Dung hơi tỉnh táo đôi chút. Sau đó, từng ngón tay Trác Phi Dương siết dần dần, vì muốn cảm nhận được trọn vẹn hơi ấm của Thy Dung, Trác Phi Dương cố gắng nắm tay Thy Dung thật chặt, thật đau.

Hai giọt nước mắt trong suốt trên má Thy Dung rơi xuống đất, Thy Dung thất thần cúi đầu nhìn bàn tay mình đang nằm gọn trong lòng bày tay của Trác Phi Dương. Đây có phải là mình đang mơ không ? Nếu đây thực sự là một giấc mơ, tại sao mình lại có cảm giác đau đớn thế này ?

Trác Phi Dương khàn giọng gọi tên Thy Dung, thanh âm nghe lạc lõng, xa lạ. Hắn đã ngủ và nằm trên giường quá lâu !

_ Thy….Dung…..

Thy Dung lại chuyển rời tầm mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Trác Phi Dương. Ánh mắt Trác Phi Dương nhìn Thy Dung như đang muốn hỏi.

_ Thy Dung, em không nhận ra anh sao ? Tại sao em không nói gì cả ?

Thy Dung hết cúi đầu nhìn bàn tay mình đang bị nắm chặt, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt với nụ cười yếu ớt của Trác Phi Dương. Thy Dung lập lại hành động khó hiểu của mình đến gần chục lần, nước mắt càng lúc càng tuôn ra nhiều hơn.

Trác Phi Dương thở dài, hiểu rằng nếu không ra tay ngăn cản, Thy Dung sẽ tự khiến bản thân mình bị choáng váng vì đau đầu. Trác Phi Dương khẽ dùng sức, kéo cả thân hình Thy Dung ngã vào lồng ngực mình.

Cố nén nhịn cơn đau, Trác Phi Dương lập tức vòng tay ôm lấy Thy Dung vào lòng, đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu Thy Dung.

_ Thy Dung, em thật sự không có gì đế nói với anh sao ? Em mà cứ mãi im lặng thế này sẽ khiến anh thấy cực kì khổ sở và sợ hãi. Em là đang trách và đang hận anh đúng không ?

Cách xưng hô của Trác Phi Dương đã hoàn toàn thay đổi.

Thy Dung nhắm mắt lại, cố lắng nuốt lấy từng câu từng chữ của Trác Phi Dương, cố gắng cảm nhận sức sống đang sinh sôi này nở trong từng mạch máu, huyết quản và các tế bào trong cơ thể hắn. Thy Dung đang muốn chứng minh là Trác Phi Dương thực sự đã tỉnh lại, hắn đang là một người sống, không phải là một cái cây.

Trác Phi Dương tuyệt vọng gọi tên Thy Dung, giọng nói nghe thống thiết và đau đớn.

_Thy Dung….! Em nói gì đi chứ ?

Thy Dung áp tai mình vào ngực Trác Phi Dương, nghe được những tiếng đập nhịp nhàng trong lồng ngực hắn, bỗng dưng Thy Dung thấy bình yên và ấm áp lạ, cảm xúc dâng trào, niềm tin và hy vọng vào cuộc sống một lần nữa lại quay trở về.

_ Trác Phi Dương ! Cuối cùng anh cũng có thể nắm được tay em rồi, cuối cùng em cũng giữ được anh ở lại, cuối cùng chúa Trời cũng đã lắng nghe tiếng cầu nguyện hàng đêm của em.

Thy Dung khóc nức nở, vòng tay ôm lấy hắn thật chặt.

Trác Phi Dương gác cằm lên đỉnh đầu Thy Dung, vòng tay của hắn cũng ôm Thy Dung thật chặt, thật chặt, ôm thật chặt để không bao giờ còn phải rời xa Thy Dung nữa.

Trác Phi Dương và Thy Dung nằm yên lặng ôm nhau, lắng nghe nhịp đập trong trái tim của người kia, cảm thấy hạnh phúc sao mà tuyệt diệu và đáng quý đến thế.

Một lúc lâu, thật lâu…thật lâu….. Trác Phi Dương vừa vuốt mái tóc mềm mượt của Thy Dung, vừa run giọng hỏi.

_ Thy Dung, em có chuyện gì muốn nói với anh không ?

Mấy ngày nằm bất động trên giường, tuy không thể mở mắt ra nhìn ai, không thể lên tiếng nói chuyện, chân tay không thể nhúc nhích, cơ thể không thể di chuyển, thế nhưng, những lời mà Thy Dung và mọi người nói với hắn, không phải là hắn không nghe thấy được. Nếu không, hắn đã không phản ứng dữ dội và kích động với giọng nói của Thy Dung nhiều như thế.

Thy Dung thoáng trấn động, sắc hồng dần lan tỏa trên má. Thy Dung thẹn thùng không dám ngẩng đầu nhìn Trác Phi Dương, vùi kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trong lồng ngực của hắn.

Trác Phi Dương không cho Thy Dung có cơ hội chạy trốn.

_Thy Dung ! Có gì cần nói với anh thì em nói hết ra cả đi ! Anh không chờ đợi được nữa đâu.

Thy Dung ngừng thở, không dám tin vào tai mình. Theo những gì mà mẹ đã nói, Thy Dung tin rằng việc mình đang mang thai vẫn chưa có ai nói cho Trác Phi Dương biết cả, vì muốn dành cho hắn một sự ngạc nhiên và bất ngờ. Thế nhưng, tại sao mình lại có linh cảm là hắn đã sớm biết hết mọi chuyện ? Này ! không phải là do mình tưởng tượng ra đấy chứ ?

Trác Phi Dương lại kiên nhẫn gọi tên Thy Dung thêm một lần nữa.

_ Thy Dung ! Anh xin em đừng bắt anh phải chờ đợi nữa có được không ? Anh đã phải giành giật lấy sự sống từ trong tay tử thần chỉ để chờ đợi em nói câu này thôi đấy.

Thy Dung cảm động, bật khóc. Chuyện mình mang thai đâu phải là một việc xấu, vả lại, mẹ chẳng đã nói hắn sẽ rất vui mừng và hạnh phúc khi biết mình sắp làm bố là gì ?. Tự an ủi mình xong, ra sức quẹt lệ trên má, lấy hết dũng khí và can đảm. Thy Dung thẹn thùng đáp.

_Phi Dương ! Thật ra….em…em…..

Mặc dù quyết tâm cao độ là thế, nhưng đến khi lời nói thoát ra khỏi miệng lại trở nên lắp bắp, không thành câu.

Trác Phi Dương sốt ruột, nỗi lo lắng và bất an trong lòng hắn càng lúc càng tăng.

_ Thy Dung, dù có như thế nào thì em cứ thẳng thắn nói cho anh biết đi. Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe em nói rồi đây.

Thy Dung run rẩy cầm lấy tay Trác Phi Dương, áp tay hắn vào bụng mình.

Trác Phi Dương giật nảy mình, ngơ ngác, tròn xoe mắt nhìn Thy Dung.

Thy Dung có cảm giác cơ thể mình bốc cháy dưới ánh mắt nhìn của hắn.

_Phi Dương ! Em…em đã mang thai con của anh rồi. Đứa…đứa bé đã được gần một tháng tuổi.

Trác Phi Dương đông cứng cả người, hơi thở ngưng đọng, hạnh phúc và niềm vui đến quá đột ngột khiến hắn có cảm giác không dám tin, tưởng rằng mình vẫn còn đang nằm mơ.

Mãi một lúc thật lâu…lâu sau đó…..hắn mới thì thào hỏi lại Thy Dung.

_Em…em nói răng em đang mang thai ? Đứa…đứa bé được gần một tháng tuổi ?

Thy Dung gật đầu, đáp nhẹ.

_Vâng.

Thy Dung quá xấu hổ, quá ngượng ngùng, rất rất muốn tông cửa bỏ chạy, sau đó trốn ở một nơi nào đó để ổn định lại nhịp đập nhanh và gấp gáp trong trái tim mình, và nhiệt độ đang thiêu đốt cả cơ thể.

Hạnh phúc giống như những giọt nước ấm đang sưởi ấm lại những góc tối trong cơ thể hắn. Tỉnh lại với cơ thể bị liệt nửa thân dưới, Trác Phi Dương đã quá chán nản và quá tuyệt vọng. Vào lúc ấy, hắn muốn mình chết đi, đừng bao giờ tỉnh lại, cứ thế mà ra đi. Thế nhưng, hình ảnh đầu tiên mà hắn nhìn thấy khi tỉnh lại, không phải là cơ thể tàn tật của hắn, mà là hình ảnh của người con gái hắn yêu hơn cả mạng sống của mình, những giọt nước mắt của cô ấy, giọng nói trong trẻo và thanh thoát của cô ấy đã cho hắn hy vọng vào cuộc sống, đã mang lại niềm tin vào một mai kia hắn có thể được chữa trị khỏi đôi chân tật nguyền, bàn tay nhỏ bé của cô ấy khiến hắn không nỡ không rời xa, ánh mắt xa xăm, buồn khổ và ướt đẫm nước mắt của cô ấy, khiến hắn không thể quay lưng bỏ đi theo tiếng gọi của tử thần. Mỗi lúc cô ấy đến thăm hắn, nghe được giọng nói thủ thỉ bên tai của cô ấy, là mỗi lần hắn giành giật lại sự sống của mình, thức tỉnh từng phần từng phần một góc tối đã chết trong tâm hồn mình. Hôm nay, cô ấy lại cho hắn biết cô ấy đã mang thai đứa con của hắn, thay vì nói cô ấy không thể tiếp tục được ở bên cạnh hắn. Hắn biết làm gì để cảm ơn cô ấy, để chứng tỏ tình yêu của mình dành cho cô ấy đây ?

Thấy Trác Phi Dương im lặng mãi cũng không lên tiếng nói gì, Thy Dung bắt đầu thấy lo sợ vu vơ, nỗi sợ hãi đang vây kín lấy Thy Dung.

Thy Dung ngẩng đầu nhìn Trác Phi Dương, cắn chặt môi đến trắng bệch, cố gắng ngăn chặn dòng nước mắt đang tràn ra khóe mắt. Thy Dung không muốn tỏ ra yếu đuối và khóc trước mặt Trác Phi Dương.

_ Phi Dương ! Anh…anh không vui khi biết tin em mang thai, đúng không ? Nếu anh không thích, em tuyệt đối sẽ không ép anh. Em…em sẽ nuôi con một mình.

Trác Phi Dương bực bội và tức tối quát nhỏ.

_Em đang nói lung tung gì thế ? Anh làm sao mà không vui cho được ? Anh đang vui đến phát điên lên đây, vui đến nỗi anh không biết phải dùng từ gì để diễn tả niềm hạnh phúc của mình lúc này, cũng không biết phải dùng cách gì để nói câu cám ơn em. Anh rất sợ những gì mà anh vừa mới nghe được chỉ là một giấc mơ đẹp, không có thật. Anh đã già rồi, anh thấy mình không xứng với em, hiện giờ, anh còn bị tàn phế nữa, bắt em phải ở bên cạnh một người như anh, sẽ bất công và thiệt thòi cho em.

Trác Phi Dương đau đớn siết chặt lấy tay Thy Dung. Mặc dù không muốn nói ra những lời sắp tới, nhưng vì thật lòng yêu Thy Dung, lo lắng cho tương lai và hạnh phúc của Thy Dung, Trác Phi Dương đành phải cắn chặt răng, nói ra những lời trái với lương tâm và mong muốn thật, trong lòng mình.

_ Thy Dung, em có thể làm cho anh một việc được không ?

Thy Dung vô thức gật đầu như một cái máy.

_Được. Anh nói đi, chỉ cần em làm được, em nhất định sẽ đáp ứng.

Nụ cười trên môi Trác Phi Dương càng lúc càng nhợt nhạt, ánh mắt đượm vẻ chua xót và đắng cay.

_Em cũng biết rồi, anh năm nay đã gần 50 tuổi rồi, đã đến lúc anh cần có một đứa con. Em là người phụ nữ anh yêu, vì thế, anh càng muốn có con với em.

Thy Dung ngượng chín cả người khi nghe Trác Phi Dương thẳng thắn bày tỏ tình cảm trong lòng mình.

Cào tay vào mái tóc rối, Trác Phi Dương nói tiếp.

_Việc duy nhất mà anh cầu xin em là mong em hãy sinh cho anh đứa con này, mong anh cùng em đăng kí kết hôn. Sau khi em sinh con cho anh, lúc đó, quyết định đi hay ở là quyền của em, anh sẽ chấp nhận và ủng hộ quyền lựa chọn của em. Anh biết khi nghe được câu nói này của anh, em sẽ trách anh tàn nhẫn và căm hận anh. Thế nhưng, anh không còn cách nào khác, anh không muốn chôn vùi tương lai của em, không thể bắt ép em sống với một người đàn ông lớn gần gấp ba tuổi mình, hơn nữa, anh còn bị tàn tật. Em có hiểu được thành ý của anh không ?

Trác Phi Dương đau đớn và tuyệt vọng nhìn thật sâu vào trong đáy mắt Thy Dung, đôi mắt hắn đỏ hoe, mờ mịt nước mắt.

Thy Dung lặng người, khiếp sợ nhìn Trác Phi Dương. Những tính toán hết sức tàn nhẫn và khô lạnh của hắn đã làm tổn thương trái tim non nớt và tràn đầy nhiệt huyết của Thy Dung. Cắn chặt môi đến tim tái, Thy Dung giận dữ túm chặt lấy cổ áo Trác Phi Dương.

_ Trác Phi Dương, anh giỏi lắm, anh hay lắm. Anh muốn em kết hôn với anh, sinh con cho anh, sau đó anh đuổi em ra khỏi nhà chứ gì ?

Trác Phi Dương đau khổ, kêu lên.

_ Thy Dung, em đừng nói như thế !

_Vậy thì em phải nói như thế nào ? – Thy Dung gào thét – Em nên nói là em cám ơn anh, cám ơn anh đã suy nghĩ và lo lắng thay cho tương lai mai sau của em sao ? Anh nói những lời tuyệt tình và tàn nhẫn như thế, có bao giờ anh để ý đến cảm nhận của em không ? Anh nói rằng anh muốn em ra đi sau một năm sống chung và sinh con cho anh với lý do là anh yêu em, không muốn tương lai mai sau của em phải khổ, đúng không ? Vậy còn em thì sao ? Anh nghĩ rằng em có thể bỏ con em mà ra đi được sao, có thể sống xa anh được sao, có thể tìm được hạnh phúc mới không, khi mà tất cả những gì mà em có đều đã trao hết tất cả cho anh rồi ?

Thy Dung vừa khóc vừa cười, cười thật cay đắng, cười thật bi thương.

_ Trác Phi Dương, anh có biết gì không ? Khi tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên của em là anh, tưởng rằng anh đã chết, em đã từng có ý định tự hủy hoại chính mình. Em có thể chống đỡ được cho đến ngày anh tỉnh lại là vì em đang mang thai đứa con của anh. Thế mà anh, không chịu để ý gì đến tình cảm và cảm nhận của em, anh lại yêu cầu em và anh thực hiện một giao dịch như một cuộc trao đổi mua bán.

Thy Dung gằn giọng, nhấn mạnh từng từ từng chữ.

_ Trác Phi Dương, anh nghe rõ đây ! Nếu anh đã có tư tưởng ấy ở trong đầu, thì anh hãy quên hết những kỉ niệm đã có giữa hai chúng ta đi, em sẽ chia tay anh ngay lập tức, sẽ nuôi con một mình mà không có anh, sự sống chết của anh bây giờ không còn liên quan đến em nữa. Tương lai mai sau em nhất định sẽ sống thật sung sướng, thật vui vẻ đúng như ước nguyện của anh, và biết đâu em sẽ quên được anh, tìm được tình yêu mới.

Trác Phi Dương đã bị Thy Dung chọc giận đến nổi điên.

_Hoàng Thy Dung ! Em có biết em vừa mới nói gì không ?

Chỉ cần nghĩ tương lai mai sau con của hắn sẽ do một người khác nuôi và gọi kẻ đó là cha, hắn lại muốn cầm dao giết người. Cô gái chết tiệt này luôn biết cách chọc giận và khiêu khích tính nhẫn nại đã cạn kiệt của hắn.

Thy Dung ra sức quẹt nước mắt lăn dài trên mái, hất bỏ tay Trác Phi Dương ra khỏi tay, hầm hầm tức giận, định đứng dậy bỏ đi.

Trác Phi Dương lập tức giữ chấy lấy tay Thy Dung, không cho phép Thy Dung bỏ đi.

Thy Dung hét.

_Buông em ra ! Chẳng phải anh muốn đuổi em đi là gì ? Anh còn giữ em ở lại để làm gì nữa, giữ lại để tiếp tục tổn thương em nữa sao ?

Trác Phi Dương mệt mỏi, nói nhỏ.

_ Thy Dung, làm ơn đi, em đừng nóng nảy nữa có được không ?Anh biết anh sai rồi, anh sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.

Thy Dung vẫn còn đang giận dữ phừng phừng, hỏa khí trong người vẫn còn bốc cao ngùn ngụt, vì thế, không dễ dàng gì mà tha thứ ngay cho hắn.

_Em mặc kệ anh, em không còn tin anh nữa. Bây giờ thì anh nói gì mà chẳng được.

Trác Phi Dương thở hắt ra một hơi. Ai bảo mình có một cô người yêu mới qua tuổi vị thành niên, đang trong quá trình trưởng thành, tính cách trẻ con, ưa nghịch ngợm và ham quậy phá làm gì. Những lời nói hết sức thật lòng và chân thành của mình lại bị cô ấy cho rằng mình đang sỉ nhục và hắt hủi cô ấy.

Trong khi Thy Dung không ngừng giãy dụa và gào thét, Trác Phi Dương nâng cằm Thy Dung lên, dùng môi bịt kín miệng Thy Dung lại, nuốt hết tất cả những tiếng hét, những câu nói phản kháng và giận dữ vào trong cổ họng.

Hành động đột ngột, không báo trước của Trác Phi Dương khiến Thy Dung sững sờ, tròn xoe mắt nhìn.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, càng cuồng nhiệt, đã đánh tan tất cả mọi phản kháng và giận dữ của Thy Dung. Thy Dung thấy mí mắt mình nặng dần, đầu óc trở nên trống rống, mọi ngôn từ đều không còn. Cảm giác duy nhất còn xót lại là nụ hôn của Trác Phi Dương.

Mọi người đứng ngoài cửa phòng thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hét đầy phẫn nộ của Thy Dung, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng khóc, tiếp theo lại nghe thấy tiếng thì thào nói chuyện, cuối cùng không gian trở nên im lặng và yên bình, tiếng động dứt hẳn. Họ đưa mắt nhìn nhau, tò mò và hiếu kì không hiểu Trác Phi Dương và Thy Dung đã nói những gì, mà cả hai giống như vừa mới trải qua một trận khẩu chiến như thế.

Điều họ muốn biết nhất vào lúc này là Trác Phi Dương và Thy Dung đang làm gì ?

Người có đầu óc thiên về lý trí, cho rằng Thy Dung và Trác Phi Dương đang tạm đình chiến. Người có đầu óc thiên về mặt tình cảm lại tưởng tượng ra những hình ảnh chỉ có trên phim ảnh. Còn riêng Trác Phi Dương và Thy Dung thì lại đang đắm đuối hôn nhau.

Công việc đã được giải quyết, mọi việc đã đi vào ổn định, Trác Phi Dương đã tỉnh lại, mọi người trong nhà họ Hoàng, nhà họ Vũ và nhà họ Trác đều thở phào nhẹ nhõm và an tâm. Chiều tối, Hoài Thương được Trần Hoàng Anh đưa về nhà bằng xe mô tô phân khối lớn. Tình cảm của cả hai đang đi vào giai đoạn ổn định, đã phần nào hiểu được tính cách của đối phương, cả hai đã bớt cãi nhau và hiểu lầm nhau hơn trước. Tuy nhiên như vậy, không có nghĩa là Hoài Thương và Trần Hoàng Anh không cãi nhau, nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì do dáng vẻ bề ngoài quá ư là xuất sắc, hơn người của Trần Hoàng Anh, và tính cách giận dai của Hoài Thương.

Trần Hoàng Anh là một người khô cứng, sống thiên về lý trí, đang học cách để dung hòa với tính cách trẻ con, hay hờn dỗi của Hoài Thương. Một người khô cứng và một người mềm mại như nước đang dung hòa và bổ sung cho nhau.

Thay vì đưa Hoài Thương về nhà họ Hoàng, Trần Hoàng Anh đưa Hoài Thương về nhà mình. Đây không phải là lần đầu tiên Hoài Thương đến nhà Trần Hoàng Anh chơi. Hoài Thương thường xuyên đến nhà Trần Hoàng Anh để thưởng thức tài nghệ nấu ăn của hắn, cùng hắn trải qua những giây phút vui vẻ và thư giãn bên cây đàn dương cầm, hay đi dạo bộ trong sân vườn, cùng ngồi vẽ tranh. Hoài Thương đã học hỏi được rất nhiều điều hay ở chị gái, ví dụ như Hoài Thương đã lây sở thích và niềm đam mê hội họa và chụp ảnh của Thy Dung.

Hoài Thương đã vẽ được mấy bức chân dung về Trần Hoàng Anh, trong lúc hắn đang ngủ hay ngồi suy tư bên trang sách, hay thả hồn ngắm nhìn cảnh mây trời. Trần Hoàng Anh là mối tình đầu, là người được Hoài Thương trao trọn trái tim mình, trao cho hắn những đắm say, đam mê và ngọt ngào rung động của mối tình đầu tiên. Hoài Thương cầu mong mình đã chọn đúng người để yêu, cầu mong hắn là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông cuối cùng. Hoài Thương không muốn đau khổ vì tình, không muốn phải sống trong cảnh chia ly và mất mát. Chứng kiến cuộc sống khổ đau của chị gái, Hoài Thương lại càng ý thức hơn được cuộc sống may mắn và hạnh phúc mà mình đang có.

Nhà Trần Hoàng Anh là một căn biệt thự khá rộng, có sân vườn, cũng giống như nhiều trang viên của những gia đình giàu có khác, khi đến thăm gia đình hắn, ai cũng choáng ngợp trước lối kiến trúc, đồ đạc và trang thiết bị đắt tiền. Thế nhưng, Hoài Thương thì lại khác, Hoài Thương được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, được đi du lịch nhiều nơi, những điều tai nghe mắt thấy rất nhiều, chính vì thế, căn biệt thự của nhà Trần Hoàng Anh không khiến Hoài Thương ngạc nhiên nhiều, cũng không trầm trồ khen ngợi, hay để ý nhiều, hoặc so sánh sự giàu có của hai gia đình. Hoài Thương là một cô gái sống phóng khoáng, không phân biệt sang hèn, có thể kết bạn với tất cả những người hợp gu với mình, do đó, bạn bè của Hoài Thương rất đông, thuộc những thành phần xã hội khác nhau.

Bố mẹ Trần Hoàng Anh đang đi du lịch ở nước ngoài, trong nhà chỉ còn lại hắn và mấy người giúp việc.

Hoài Thương đã đến đây mấy lần, hầu như tất cả người làm trong nhà hắn, Hoài Thương đều biết mặt.

Trần Hoàng Anh đóng cánh cổng sắt, dắt bộ chiếc xe mô tô vào trong sân. Hoài Thương đi bên cạnh, vừa đi vừa quan sát xung quanh.

Mấy ngày gần đây, có một nỗi lo vẫn canh cánh trong lòng, tiện thể buổi tối hôm nay chỉ có hai người, Hoài Thương dò hỏi.

_Anh Hoàng Anh ! Mai sau khi em đi học đại học rồi, anh sẽ đến thăm em chứ ?

Đang dắt xe, Trần Hoàng Anh khựng lại, quay sang nhìn Hoài Thương.

_Em đi du học ở nước ngoài đúng không ?

Hoài Thương gật đầu.

_Vâng.

Một thoáng buồn bã và cô đơn xuất hiện trong đáy mắt hắn, nhưng lại tan biến rất nhanh, phải để ý kĩ lắm mới thấy.

_Em yên tâm, khi em đi du học, hàng ngày anh nhất định sẽ gọi điện, nhắn tin, gửi email cho em, nếu em thích, anh còn có thể viết thư cho em nữa. Khi nào thấy quá nhớ em, anh sẽ mua vé máy bay, bay sang Anh Quốc thăm em.

Hoài Thương cảm động, hốc mắt đỏ hoe, nhìn hắn bằng đôi mắt chất chứa tình cảm.

_Hoàng Anh, cảm ơn anh. Có được lời hứa này của anh, em đã yên tâm rồi.

Trần Hoàng Anh cười, xoa nhẹ vào đỉnh đầu Hoài Thương.

_Em đừng nói một cách khách sáo với anh như thế ! Em là người yêu của anh kia mà.

Trần Hoàng Anh cố vui vẻ, nói tiếp.

_Chắc em cũng đã đói rồi, đúng không ? Để anh cất xe vào gara, sau đó nấu bữa tối cho em ăn.

Nghe Trần Hoàng Anh nhắc đến ăn, mắt Hoài Thương sáng lên, vừa nhảy cẫng lên sung sướng, vừa vui mừng hô to.

_Anh nhớ nấu món cơm trộn cà ri cho em ăn nhé, em còn thích ăn tôm nướng, thích ăn bít tết….

Hoài Thương bắt đầu liệt kê một loạt.

Trần Hoàng Anh ngây ngẩn đứng nhìn cùng một nụ cười dịu dàng và ấm áp trên môi. Mỗi lúc trông thấy hình ảnh tràn đầy sức sống và vui tươi của Hoài Thương, hắn lại thấy cuộc sống của mình tràn đầy niềm vui và nắng ấm.

Trần Hoàng Anh dắt xe vào trong gara, Hoài Thương đi vào trong phòng khách.

Gặp ông quản gia hơn 50 tuổi, và một cô giúp việc hơn 20 tuổi, Thy Dung lễ phép chào cả hai.

_Chào bác, chào chị !

Họ gật đầu chào lại Hoài Thương, biết Hoài Thương là bạn gái của cậu chủ, vì thế, họ cũng đối xử một cách trân trọng với Hoài Thương như đối xử với Trần Hoàng Anh.

Trần Hoàng Anh đưa Hoài Thương lên phòng riêng của hắn, giục Hoài Thương đi rửa mặt mũi và tay chân cho mát, còn hắn đi xuống lầu, vòng vào nhà bếp để chuẩn bị bữa tối cho Hoài Thương.

Người làm trong nhà rất ngạc nhiên và bất ngờ khi thấy lần nào Hoài Thương đến đây, Trần Hoàng Anh cũng đích thân xuống bếp nấu thức ăn cho Hoài Thương ăn. Hoài Thương là cô gái đầu tiên nhận được vinh hạnh này. Trần Hoàng Anh là một người đàn ông sống có nguyên tắc, cao ngạo và cứng nhắc, làm sao có chuyện hắn chịu hạ mình xuống bếp nấu cho ai đó ăn. Nhưng một khi thật lòng yêu ai đó, có thể khiến cho cô ấy sống vui vẻ, ngày nào cũng nở một nụ cười, được chiều chuộng theo những mong muốn và sở thích của cô ấy cũng là một niềm hạnh phúc khó có thể diễn tả được thành lời. Có lẽ tâm trạng của Trần Hoàng Anh khi được ngắm nhìn Hoài Thương ăn những món ăn mà mình nấu cũng giống như vậy.

Hoài Thương nhảy chồm lên giường của Trần Hoàng Anh, chân tay dang rộng ra hai bên, mắt nhìn lên trần nhà, trên môi nở một nụ cười tươi thắm. Hoài Thương đang nôn nóng, và háo hức chờ đợi được thưởng thức những món ăn mà tối hôm nay Trần Hoàng Anh đặc biệt chuẩn bị cho mình. Nhiều khi hạnh phúc đến quá dễ dàng khiến Hoài Thương đâm ra hoài nghi và cảm thấy lo sợ vu vơ. Mặc dù không muốn trải qua cuộc sống nhiều gian truân và khổ đau như chị gái, nhưng tình yêu càng được tôi luyện trong lửa lại càng trở nên sáng chói và bền chặt, thứ gì lấy được quá dễ dàng thường không giữ được lâu.

Đang nằm trên giường, Hoài Thương nghiêng người, chống tay xuống nệm, nhỏm ngồi dậy. Đã đến phòng riêng của Trần Hoàng Anh nhiều lần, nhưng chưa có lần nào Hoài Thương thật sự được xem đồ đạc trong phòng hắn. Bất kì cô gái nào khi yêu cũng muốn biết tính cách và sở thích riêng của người yêu là gì, đồng thời cũng muốn biết tất cả các mối quan hệ của người ấy.

Dù không phải là một cô gái tò mò, không thích xen vào việc riêng của người khác, thế nhưng, đời tư của Trần Hoàng Anh bí ẩn quá, quen biết và hẹn hò với hắn đã được gần hai tháng, Hoài Thương vẫn không biết gì nhiều về hắn, ngoại từ xuất thân, gia cảnh, lực học của hắn và tính cách hiện giờ của hắn, còn các mối quan hệ ngoài luồng của hắn, Hoài Thương không biết một chút gì cả. Chẳng lẽ Trần Hoàng Anh là người cô độc, không có bạn bè, từ trước đến nay, mình là người con gái duy nhất mà hắn yêu ?

Hoài Thương không tin điều đó, một chàng trai quá xuất sắc như Trần Hoàng Anh lẽ ra phải có một đống các cô gái đeo đuổi, và phải có bạn gái ngay từ khi còn nhỏ mới đúng ?

Càng nghĩ Hoài Thương càng thấy có lý do để đi khám phá đồ đạc trong phòng riêng của hắn.

Trần Hoàng Anh là người ưa thích mặc đồ trắng, cách ăn mặc của hắn cũng giải dị như cách trang trí trong căn phòng, màu sắc trong phòng gồm hai màu trắng và đen. Màu đen bí ẩn, màu trắng tao nhã và tinh khiết.

Hoài Thương tiến đến một kệ sách cao gần hai mét trong phòng, trên kệ có nhiều loại sách khác nhau. Tò mò, Hoài Thương lấy một cuốn sách xuống xem. Đọc mấy trang đầu tiên, Hoài Thương thấy hoa mắt chóng mặt, ngán ngẩm không còn muốn tiếp tục đọc nữa. Trả lại cuốn sách vào đúng vị trí của nó, Hoài Thương đi lướt qua đến một kệ làm bằng gỗ khác, trên kệ không có sách chỉ có toàn băng đĩa nhạc, và đĩa phim, Hoài Thương xem mà choáng váng, mở to mắt, không ngờ người yêu khô khan của mình lại yêu nghệ thuật đến thế. Trên bìa băng đĩa đều có hình một ca sĩ trẻ, mái tóc thật dài màu đen tuyền, trên sống mũi đeo kính trắng. Hoài Thương trầm trồ khen ngợi.

_Anh chàng này thật đẹp trai, trông thật giống anh Hoàng Anh.

Đột nhiên, Hoài Thương ngớ người, nâng cao tấm bìa hình album, mở to mắt nhìn cho thật kĩ. Trời ạ ! Sao mà giống như thế, càng nhìn càng thấy giống, chẳng lẽ nam ca sĩ này có quan hệ họ hàng với Trần Hoàng Anh ?

Hàng loạt hững hình ảnh xảy ra trong quá khứ tái hiện trong đầu Hoài Thương, từ giọng hát của anh ấy, khả năng chơi đàn pinano điêu luyện. Ban đầu, Hoài Thương tưởng Trần Hoàng Anh đến với âm nhạc chỉ vì sở thích và muốn được thư giãn sau những giờ học tập căng thẳng, nhưng không phải như vậy. Nghĩ đến Trần Hoàng Anh, Hoài Thương lại so sánh hắn với Khánh Sơn, cả hai đều là những người có năng khiếu về âm nhạc, Khánh Sơn cũng là một thiên tài về khả năng chơi đàn dương cầm.

Trời ạ !

Phát hiện này khiến Hoài Thương bị sốc, đánh rơi đĩa album in hình của Trần Hoàng Anh xuống nền nhà.

Phải chấp nhận có một người yêu hơn hẳn mình về sắc vóc và trí thức đã khiến Hoài Thương phải vất vả và khổ sở lắm rồi. Nay lại phát hiện ra được hắn là một ngôi sao thần tượng nổi tiếng. Hoài Thương rầu rĩ không vui, không biết mình có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn được nữa không ?

Mất một lúc lâu, Hoài Thương mới định thần lại được tinh thần, tiếp tục công việc khám phá cuộc sống riêng tư của Trần Hoàng Anh. Hoài Thương muốn biết tất cả về hắn, muốn tìm hiểu xem hắn còn giấu mình thêm điều gì nữa.

Hoài Thương xem gần hết tất cả các đĩa nhạc có in hình một chàng ca sĩ trẻ có sắc vóc giống hệt Trần Hoàng Anh trên kệ, sau đó lại vòng lại kệ sách của Trần Hoàng Anh, muốn kiểm tra lại xem mình có bỏ sót điều gì không ?

Trên kệ, ngoài sách, còn có một cuốn sổ album ảnh khá dày. Hoài Thương không ngần ngại kiễng chân, vươn tay cố lấy bằng được cuốn album xuống.

Quay trở lại giường, Hoài Thương ngồi trên mép giường, tay lật giở từng trang hình ảnh. Cuốn album hình lưu giữ lại những bức ảnh chụp cảnh khi còn bé của Trần Hoàng Anh.

Hoài Thương che miệng cười thầm, khi phát hiện ra được bí mật lớn nhất của Trần Hoàng Anh, đó là khi còn nhỏ hắn được bố mẹ cho ăn mặc như con gái. Nhìn "cô bé" được thắt bím, mặc váy hoa dài đến ngang gối, khuôn mặt phụng phịu không vui, phía bên dưới còn có lời bình, Hoài Thương cắn chặt môi, cố ngăn tiếng cười khùng khục trong cổ họng của mình.

Những trang tiếp theo vẫn là những hình ảnh chụp khi còn bé của Trần Hoàng Anh. Đến khi Trần Hoàng Anh học cấp ba thì hình ảnh thay đổi hẳn. Hoài Thương sửng sốt trợn tròn mắt khi phát hiện ra Trần Hoàng Anh không còn là anh chàng đẹp trai như mình vẫn tưởng, Trần Hoàng Anh trở nên mập mạp, béo mũm mĩm, khuôn mặt căng tròn, đầu tóc bù xù như một tên ngố, trên sống mũi đeo một cặp kính dày cộm như Nobita.

Tay Hoài Thương run lên, sắc mặt dần biến đổi, Hoài Thương lật nhanh những trang tiếp theo. Điều đáng ngạc nhiên là trong những bức hình chụp vào giai đoạn Trần Hoàng Anh đang học cấp ba có hình ảnh của Hoài Thương. Cảm giác bất an và lo lắng của Hoài Thương càng lúc càng tăng, những mảnh kí ức xa xăm mờ mịt đang hiện về. Hoài Thương nhớ……

..........

Năm lên 15 tuổi, được bố mẹ cho sang Hồng Kông chơi với gia đình nội, Hoài Thương đã dành cả một tuần rong chơi trên bãi biển, đi bắt vỏ sò và đi nhặt vỏ ốc. Tại nơi đó, Hoài Thương đã quen biết với một cậu bạn trai. Cậu ta có thân hình thật mập mạp, suốt ngày ngồi một chỗ, thả tầm mắt hướng ra biển.

Là một cô gái hiếu động, Hoài Thương rất tò mò muốn biết lý do vì sao cậu bạn kia đã ra đến biển lại không chịu vui đùa, mà chỉ ngồi im một chỗ. Ngày thứ nhất, Hoài Thương ra biển đã gặp cậu ta. Ngày thứ hai, Hoài Thương cũng gặp cậu ta ở chỗ cũ, rồi đến ngày thứ ba, thứ tư….đến ngày thứ năm, Hoài Thương không còn chịu nổi được nữa, quyết tâm phải tới làm quen với cậu ta và hỏi lý do vì sao.

Hoài Thương mặc một bộ quần áo tắm, từng bước từng bước, tiến đến trước mặt cậu bạn trai mập mạp.

Trong ánh nắng vào ban chiều, hình bóng phản chiếu của Hoài Thương đổ dài trên cát.

_Này cậu ! Cậu tên là gì ? Có muốn xuống biển tắm với tôi không ?

Một cô gái xinh đẹp như Hoài Thương thì đâu có thiếu bạn chơi cùng, đâu nhất thiết phải chủ động làm quen với một cậu bạn trai mập mạp, trông ngớ ngẩn như một người bị chập điện với mái tóc bù xù.

Cậu ta thu hồi tầm mắt, nhìn từ chân lên đến tận đỉnh đầu Hoài Thương. Khi bắt gặp đôi mắt long lanh trong sáng, cùng nụ cười dễ mếm của Hoài Thương, cậu ta nghi hoặc hỏi lại Hoài Thương.

_Cậu muốn biết tên của tôi, muốn rủ tôi xuống biển tắm ?

Hoài Thương rất mừng vì cuối cùng cậu ta cũng chú ý đến sự tồn tại của mình.

_Đúng thế. Cậu có thể cho tôi biết tên của cậu và muốn kết bạn với tôi không ?

Đây là mong muốn của một con nhóc 15 tuổi ?

Cậu bạn có cặp kính Notiba mở to mắt nhìn Hoài Thương, không hiểu Hoài Thương đang lừa gạt cậu ta, hay thật lòng muốn kết bạn với cậu ta.

Hoài Thương thân thiện chìa tay.

_Chúng ta làm quen với nhau nhé ! Đã đi ra biển mà không tắm thì uổng phí lắm.

Cậu bạn có cặp kính cận Nobita hết cúi đầu nhìn bàn tay Hoài Thương đang chìa ra trước mặt mình, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của Hoài Thương.

Nụ cười và ánh mắt của Hoài Thương đã cuốn hút cậu ta. Bỗng chốc, cậu ta trở nên mạnh dạn và tự tin hẳn lên.

Nắm nhẹ lấy bàn tay thanh mảnh của Hoài Thương, cậu ta nhẹ nở một nụ cười.

_Tôi tên là Trần Hoàng Anh, rất vui vì được quen biết với bạn.

Lúc đó, trái tim nhỏ bé của Hoài Thương đã hơi rung động vì nụ cười ngây ngô của cậu bạn mới quen tên là Trần Hoàng Anh.

Từ đó, một cô gái hơn 15 tuổi, cùng chàng trai hơn 17 tuổi dành gần như cả ngày bên nhau. Cả hai cùng đi nhặt vỏ sò, cùng đùa nghịch với sóng biển, cùng nhau đi tắm, cùng nhau xây lâu đài trên cát.

Hoài Thương hãy còn là một cô gái ngây thơ và trẻ con, không hiểu được những rung động đầu đời của mình, tưởng những ý nghĩ hòa hợp, cùng chung sở thích với Trần Hoàng Anh, có thể nói chuyện và dành cả ngày bên cạnh hắn là chuyện bình thường của hai người bạn thân, mà không hay biết rằng mình đã thích hắn ngay từ khi trông thấy hắn ngồi cô đơn và buồn bã trên bãi cát.

Vào thời điểm đó, bạn bè của Hoài Thương không chỉ có một mình Trần Hoàng Anh còn có rất nhiều những cô cậu nhóc khác. Tuổi trẻ thường hay có những lời nói châm chọc, dù vô tình hay cố ý, cũng đủ để gây tổn thương cho người khác, nhất là những người sống nội tâm như Trần Hoàng Anh.

Hoài Thương và Trần Hoàng Anh duy trì được tình bạn trong vòng nửa tháng. Vì việc Hoài Thương thường xuyên mất tích, không đi chơi cùng với chúng bạn như trước kia, bọn họ đã nghi ngờ, lén lút bám theo Hoài Thương. Sau khi phát hiện ra được Hoài Thương đang quen biết với một chàng trai có vóc dáng cao lớn, thân hình béo tròn quay, đầu tóc bù xù như bị chập điện, trên sống mũi đeo một cặp kính dày cộm, bọn họ đã hùa vào trêu chọc Hoài Thương và Trần Hoàng Anh.

Hoài Thương là người có tự ái cao, lại sĩ diện và hiếu thắng, không thể chịu nổi những lời trêu chọc của chúng bạn đã dần lảng tránh, không còn muốn tiếp tục qua lại với Trần Hoàng Anh nữa.

Lúc đầu, Trần Hoàng Anh cho rằng Hoài Thương đang bận, không thể đi chơi cùng với mình, nên hắn đành đi chơi thui thủi một mình. Trong một lần vì quá nhớ Hoài Thương, Trần Hoàng Anh đã đến tìm Hoài Thương mà không thông báo trước.

Trần Hoàng Anh thấy Hoài Thương đang cười đùa vui vẻ với chúng bạn. Lúc đó, Trần Hoàng Anh có cảm giác bị phản bội và lừa dối. Cô ấy đã nói, cô ấy bận, tại sao lại có thời gian rảnh rỗi để đi chơi với chúng bạn ?

Trần Hoàng Anh nghe một cậu bạn của Hoài Thương, cười cợt nhả hỏi.

_ Hoài Thương, không phải cậu vẫn tiếp tục chơi với con heo quay kia chứ ?

Câu hỏi của cậu ta khiến tất cả bọn bạn đứng xung quanh cười ầm lên.

Hoài Thương khẽ cau mày, không thích cậu ta nói xấu Trần Hoàng Anh như thế. Nhưng vì tính hiếu thắng của tuổi trẻ, vì lòng tự ái, vả lại, Hoài Thương nghĩ Trần Hoàng Anh không có mặt ở đây, vì thế đã vô tình nói.

_Cậu bị điên hả ? Tôi đã cắt đứt quan hệ với cậu ta rồi. Tôi dù sao cũng được coi là xinh đẹp, làm sao có thể suốt ngày đi chơi với một người xấu hơn mình về hình thức được.

Nói xong câu ấy, lồng ngực của Hoài Thương có cảm giác như bị kim châm. Cảm giác mất mát và bất an đang từ từ xâm chiếm vào trong tâm trí.

Cô bạn gái tóc vàng của Hoài Thương cười như nắc nẻ.

_Cậu nói đúng, chơi với cái ngữ ấy để làm gì. Một cô gái xinh đẹp như cậu nên kết thân với những anh chàng đẹp trai như cậu Long Nhật kia chẳng hạn.

Long Nhật lập tức tiến lên phía trước, nắm lấy tay Hoài Thương, đặt một nụ hôn lãng mạng trên mu bàn tay như hiệp sĩ thời thượng cổ.

Hoài Thương rùng mình ớn lạnh, cơn buồn nôn dâng lên đến tận cổ. Mặc dù không thoải mái trước trò đùa của chúng bạn, nhưng vẫn phải cố gắng tiếp tục.

Hoài Thương rút tay lại ngay sau khi có thể, gượng cười nói.

_Hôm nay mình hơi mệt, có lẽ mình phải hẹn các bạn vào hôm sau.

Long Nhật khoác tay vào vai Hoài Thương, cười ngọt ngào.

_Như thế sao được. Chúng ta vẫn còn nhiều trò vui chưa chơi hết cơ mà.

Trần Hoàng Anh đứng sau gốc cây dừa nhìn trừng trừng vào cánh tay Long Nhật đang khoác trên vai Hoài Thương, những lời nói của Hoài Thương vẫn còn ong ong bên tai hắn. Đôi môi hắn mím chặt lại, đôi mắt bắn ra nhìn tia nhìn oán hận và căm hờn. Hắn tưởng Hoài Thương khác những cô gái khác, nhưng thật không ngờ, cô ta cũng chỉ là một đứa con gái hời hợt vào nông cạn mà thôi.

Bóp nát vò sò trong tay, những mảnh ốc sắc bén cắm sâu vào lòng bàn tay hắn, máu rỉ ra từ vết thương, Trần Hoàng Anh nhếch mép, cười một cách khinh bỉ và chán ghét. Hắn đi về nhà trong tình trạng u uất và chán đời.

Bắt đầu kể từ khi đó, Trần Hoàng Anh hoàn toàn thay đổi, hắn quyết tâm giảm cân, làm mới mình, vươn lên trở thành một thần tượng. Hắn đã di du học bốn năm ở nước ngoài mới về nước. Hôm hắn gặp lại Hoài Thương ở siêu thị là một tuần sau khi hắn trở về nhà. Số phận là một vòng quay không có điểm dừng, đi một vòng rồi lại gặp nhau….

……………

Hoài Thương buông rơi cuốn album ảnh, nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt.

Hóa ra anh ấy là Trần Hoàng Anh, là người mà mình đã từng tổn thương trong quá khứ. Hiện tại, anh ấy có thật lòng yêu mình không, hay là anh ấy vì muốn trả thù nên mới giả vờ yêu mình, khiến cho mình yêu anh ấy, sau đó tàn nhẫn nói lời chia tay ?

Cuốn album ảnh rơi xuống đất, từ giữa hai trang ảnh, rơi ra một tờ giấy.

Hoài Thương giật mình, khom người nhặt tờ giấy lên, chữ trong tờ giấy đã ố màu, chứng tỏ đã được viết cách đây mấy năm, có thể vào đúng cái ngày mà Trần Hoàng Anh nghe được cuộc nói chuyện của Hoài Thương và chúng bạn.

Dùng tay lau nước mắt, nén tiếng nấc trong cổ họng, Thy Dung mịt mờ đọc.

“Hoàng Hoài Thương ! Tôi hận cô ! Tôi hận cô ! Tôi hận cô ! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô !

Tôi thật ngu ngốc khi cho rằng cô là một cô gái ngây thơ, thánh thiện và thuần khiết, thế nhưng, cô lại nông cạn và hời hợt hơn tôi tưởng. Tôi lại càng ngu ngốc hơn nữa khi thích cô, ngu ngốc khi cho rằng cô cũng thích tôi, hóa ra, cô chỉ đang chơi một trò chơi, muốn được thử cảm giác mới lạ với một chàng trai không có sắc vóc như tôi.

Tôi hận cô ! Tôi hận cô ! Tôi hận cô ! Tôi nhất định sẽ trả thù cô !

Một ngày nào đó, tôi sẽ thay đổi, sẽ biến thành một người khác, và lúc đó, tôi sẽ quay về tìm cô, tôi sẽ khiến cô yêu tôi, yêu thật sâu đậm, khi cô đã trao trọn trái tim của cô cho tôi rồi, tôi sẽ từ bỏ , sẽ hắt hủi cô, giống hệt cái cách mà cô đã đối xử tồi tệ và tàn nhẫn với tôi.“


Khi viết những dòng chữ này, Trần Hoàng Anh đang trong tâm trạng cực kì giận dữ và tức giận, ngòi bút bị ghì mạnh vào tờ giấy, tạo thành những viết vách. Cuối tờ giấy tên của Hoài Thương bị gạch xóa lung tung.

Hoài Thương bịt chặt miệng, nước mắt tuôn ra như mưa, tờ giấy bị bóp nhàu nát. Bây giờ thì Hoài Thương đã hiểu được ý nghĩa của hai chữ “hạnh phúc” rồi, thứ gì lấy được một cách quá dễ dàng thường không giữ được lâu, và thường không phải là của mình. Hoài Thương đã đánh mất mối tình đầu của mình vào bốn năm trước. Trần Hoàng Anh quay về đây không phải là để nối lại tình xưa, không phải là để tiếp tục, mà là để kết thúc, để trả thù.

Ha ha ha…..! Hoài Thương cười trong tuyệt vọng, cười trong đau đớn, cười ra nước mắt. Mình có tư cách để trách mắng và hận thù anh ấy không ? Không ! Mình không có, mình là người đã tổn thương anh ấy trước. Anh ấy trả thù mình cũng đúng thôi. Coi như huề, mình và anh ấy không ai còn nợ ai nữa.

Một phần lương tâm luôn cắn rứt trong lòng Hoài Thương hơn bốn năm nay đã hoàn toàn được giải phóng, Hoài Thương đã trả lại cho Trần Hoàng Anh những gì mà Hoài Thương đã nợ hắn. Còn lỗ thủng trong trái tim Hoài Thương càng lúc càng bị khoét rộng thêm ra. Hai lần đều thích và yêu cùng một người, Hoài Thương thấy số phận của mình thật cay đắng và trớ trêu.

Vừa đúng vào luc đó, tiếng cửa phòng vang lên, cùng tiếng nói trầm ấm của Trần Hoàng Anh.

_ Hoài Thương ! Em có trong phòng không ?

Hoài Thương suy nghĩ thật nhanh. Mình có nên quát thẳng vào mặt anh ấy và tuyên bố chia tay ngay lập tức không, hay là mình nên chọn cách trốn chạy, ra đi trong thầm lặng.

Khóe môi Hoài Thương nhếch lên, là con cháu của nhà họ Hoàng, Hoài Thương tuyệt đối không chọn cách sống hèn nhát, làm một con rùa rụt đầu như thế. Hoài Thương muốn học tập theo gương của chị gái.

Ra sức quẹt lệ trên khóe mắt, nhanh chóng cất trả tờ giấy vào trong cuốn album, Hoài Thương kiễng chân, vươn tay đặt nó về vị trí cũ, sửa sang lại đầu tóc và quần áo, hít một hơi thật sâu, lưng dựng thẳng, ngẩng cao đầu. Hoài Thương bước những bước chân mạnh mẽ ra mở cửa cho Trần Hoàng Anh.

Trần Hoàng Anh hơi chột dạ và lo lắng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vẫn còn vương lê và chóp mũi hơi hồng hồng của Hoài Thương. Mắt hắn cẩn thận quan sát và đánh giá tình trạng ngăn nắp của căn phòng, chỉ sợ Hoài Thương phát hiện ra bí mật của hắn.

_ Hoài Thương, em không sao chứ ? Em…em vừa mới khóc xong đúng không ?

Hoài Thương gật đầu thừa nhận, tuy nhiên đã khôn khéo nói lái đi.

_Ngồi một mình trong phòng, em đã nghĩ đến mối tình đầy ngang trái và sóng gió của chị gái, nên em đã khóc.

Hoài Thương nghe được thở phào nhẹ nhõm của hắn, tia nhìn lo sợ và bất an trong mắt hắn biến mất.

Hắn vòng tay, kéo Hoài Thương vào lòng.

_ Hoài Thương, em đừng lo lắng nữa, chẳng phải chú Phi Dương đã tỉnh lại rồi còn gì ? Vết thương trên chân của chú ấy cũng sẽ sớm hồi phục lại thôi.

Hoài Thương nhắm mắt lại, hít lấy mùi hương bạc hà mà mình yêu thích trên cơ thể của Trần Hoàng Anh. Hoài Thương đau khổ và tuyệt vọng nhận ra, càng ngày mình càng yêu Trần Hoàng Anh, không thế sống thiếu hắn, nhưng đau đớn thay, hắn lại không yêu mình, hắn làm tất cả cũng chỉ vì muốn trả thù thôi.

_ Hoài Thương, anh đã nấu cơm chín rồi. Chúng ta xuống bếp dùng bữa tối thôi.

_Vâng.

Trong lòng Hoài Thương đã có một quyết định trọng đại, dù không thể đến được với nhau, dù mai sau có phải chia xa, Hoài Thương sẽ khiến Trần Hoàng Anh vĩnh viễn cũng không thể quên được mình.

“Trần Hoàng Anh ! Anh hãy đợi đấy ! Em chấp nhận để cho anh trả thù em, nhưng cũng không có nghĩa là em để cho anh tiếp tục đùa bỡn em nữa. Hừ ! Em sẽ khiến cho anh phải hối hận. Anh có thể lấy được trái tim của em, nhưng còn lòng tự tôn của em, anh tuyệt đối sẽ không lấy được.”

Mối quan hệ giữa Trần Hoàng Anh và Hoài Thương đã nổi lên những con sóng ngầm, đang trực chờ cuốn trôi cả hai người ra xa.

Sáng sớm, Hoài Thương gần như vừa đi vừa chạy ra khỏi nhà Trần Hoàng Anh. Buổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, trong đầu Hoài Thương chỉ còn lại một khoảng kí ức mờ nhạt, mỗi lần uống rượu say, Hoài Thương đều không thể nhớ rõ được chuyện gì đã xảy ra, đều biến thành một con người khác hẳn, biến thành một cô gái dạn dĩ, chủ động trong mọi chuyện.

Hoài Thương xấu hổ đỏ bừng mặt, trái tim trong lồng ngực đập thật nhanh, chỉ mong có ngay một cái khe nẻ để chui xuống, thấy mình không còn mặt mũi để gặp lại Trần Hoàng Anh. Đã biết được quá khứ của hắn, Hoài Thương cũng không còn lý do gì để tiếp tục quan hệ với hắn nữa, sớm muộn gì cũng phải chia tay, chia tay trước tốt hơn chia tay sau, càng để lâu càng lún sâu sẽ khiến bản thân càng đau khổ và mệt mỏi hơn. Nếu con người ta đến với nhau không phải bằng chân tình, mà chỉ bằng lòng thù hận, thì làm sao hiểu được chân lý của tình yêu, làm sao có được hạnh phúc.

Hoài Thương chạy băng băng trên vỉa hè, vừa chạy vừa ôm lấy hai má, vừa vuốt cho mái tóc khỏi rối. Buổi sáng thời mùa thu trong lành và mát mẻ, không khí se se lạnh khiến Hoài Thương so vai, kéo cao cổ áo khoác. Lần đầu tiên trong đời Hoài Thương mới nếm trải cảm giác phải chạy trốn như một tên tội phạm thế này.

Mỗi lúc gặp chuyện gì không vừa lòng, bức xúc hay trống trải, người đầu tiên mà Hoài Thương nghĩ đến là chị gái. Thy Dung không chỉ là chị ruột của Hoài Thương, còn là người cùng tuổi, một người bạn và là một tri kỉ. Tâm trạng của Hoài Thương đang cực kì hỗn loạn và không vui, Hoài Thương muốn tìm một ai đó để tâm sự và chia sẻ.

Nhớ ra chị gái đang ở bệnh viện, Hoài Thương liền bước xuống lề đường, vẫy tay bắt một chiếc xe tắc xi.

Từ xa một chiếc xe ô tô màu xanh nước biển phóng thẳng về phía Hoài Thương đang đứng với tốc độ tên bắn.

Hoài Thương hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng mở to mắt nhìn chiếc xe ô tô đang gầm rú lao vào mình như một con quái vật. Trí óc là một mảnh hỗn độn, suy nghĩ rối như tơ vò, Hoài Thương không thể di chuyển cơ thể, chỉ biết trừng trừng nhìn chiếc xe ô tô. Đến khi cả cơ thể bị hất tung về phía sau gần một mét, Hoài Thương hét lên một tiếng thảm thiết và chói tai duy nhất, sau đó ngất lịm đi vì đau đớn, không còn biết gì nữa.

Sau khi gây án, chiếc xe ô tô bỏ chạy ngay lập tức, để lại sau lưng thân hình nằm co quắp nằm trong vũng máu của Hoài Thương. Tiếng hét của mọi người xung quanh, tiếng rú còi của cảnh sát, tiếng giao thông tắc nghẹn xóa tan đi bầu không khí yên bình của buổi sáng sớm.

Hoài Thương nhanh chóng được xe cứu thương đưa vào trong bệnh viện. Trong túi áo khoác của Hoài Thương có mang theo điện thoại di động, đúng vào lúc ấy, Trần Hoàng Anh lại gọi điện cho Hoài Thương, chính vì thế hắn là người đầu tiên biết được tin Hoài Thương bị tai nạn giao thông.

Khi được bác sĩ báo cho biết đang trên đường đưa Hoài Thương đến bệnh viện, tình trạng của cô ấy rất nguy kịch, Trần Hoàng Anh có cảm giác mình đã chết rồi, hắn nói giọng lạc hẳn đi, rời khỏi nhà trong vội vã và hoảng loạn, chỉ sợ sẽ không còn có cơ hội để nhìn thấy Hoài Thương nữa. Buổi tối hôm qua hai người đã……Trần Hoàng Anh phóng xe càng lúc càng nhanh, trực chỉ đi theo hướng con đường dẫn đến bệnh viện mà vị bác sĩ kia vừa nói cho biết.

o-0-o

Năm giờ sáng, Thy Dung đã tỉnh giấc. Sáng nay khác hẳn mọi khi, bầu trời hôm nay trong xanh hơn, không khí xung quanh nhộn nhịp sức sống, tiếng nói cười của bác sĩ, y tá, bệnh nhân và thân nhân trong bệnh viện khiến Thy Dung có cảm giác tươi trẻ, tràn đầy nhiệt huyết, mọi thứ như mới được hồi sinh, giống như mùa đông qua đi thì mùa xuân đến, những cành cây khô gãy và khẳng khiu đang đâm chồi nảy lộc, một vùng sơ xác tiêu điều đã được bao phủ bởi một màu xanh mơm mởn của hoa cỏ.

Thy Dung nhỏm dậy, đi chần trần trên sàn nhà, vươn tay mở cửa sổ, đón chào những tia nắng mai. Hai tay xoa nhẹ vào bụng, cúi đầu, Thy Dung thì thầm.

_Chào con yêu !

Thư Phàm mở cửa phòng, rảo bước vào trong. Thấy con gái đang đứng gần cửa sổ, vừa mỉm cười dịu dàng vừa thì thầm nói chuyện vừa đứa trẻ đang mang trong bụng. Thư Phàm rất mừng vì Thy Dung đã lấy lại được tinh thần, đã yêu đời trở lại, nụ cười đã nở lại trên môi.

_ Thy Dung, chào con ! Thế nào đã đói bụng chưa ? Có muốn ăn gì không ?

Nghe thấy tiếng của mẹ, Thy Dung quay đầu lại nhìn.

_Chào mẹ ! Con vẫn chưa thấy đói.

_Như thế sao được. Mấy ngày gần đây, con đã không ăn được gì rồi. Mặc dù con vẫn còn phải vượt qua thời kì thai nghén, thế nhưng, con phải cố ăn vào, chỉ có ăn được thì đứa bé trong bụng con mới khỏe mạnh được chứ ?

Mắt Thy Dung lấp lánh niềm vui, lí nhí đáp.

_Vâng.

Đột nhiên ngực của Thy Dung rất đau, nụ cười trên môi tắt, sắc mặt xám xịt. Cứ mỗi lần cô em gái Hoài Thương xảy ra chuyện, Thy Dung lại có biểu hiện đau đớn và thống khổ.

Thư Phàm sợ hãi, vội đỡ lấy Thy Dung, gấp gáp hỏi.

_ Thy Dung, con không sao chứ ? Con bị đau ở đâu, con mau nói cho mẹ biết đi ?

Thy Dung thều thào, hốc mắt đỏ hoe, tay nắm chặt lấy vạt áo của Thư Phàm.

_Mẹ, con…con linh cảm em gái xảy…xảy ra chuyện rồi. Mỗi lần em ấy gặp chuyện thì y như rằng ngực trái của con lại bị đau.

Thư Phàm lắp bắp, sắc mặt biến đổi.

_Thật…thật vậy chăng ? Con…con đừng hù dọa mẹ.

Thư Phàm biết Thy Dung không nói dối. Từ nhỏ Thy Dung và Hoài Thương đã giống như hình với bóng, đi đâu và làm gì cũng có nhau. Hai đứa lại là chị em sinh đôi, nên có sự thần giao cách cảm hơn người bình thường.

_Mẹ…mẹ gọi điện cho Hoài Thương đi, hỏi xem nó hiện giờ đang ở đâu, có bị làm sao không.

Thư Phàm dìu Thy Dung ngồi trên mép giường, còn mình lấy điện thoại di động gọi điện cho Hoài Thương.

Hoài Thương đã được đưa vào bệnh viện, đang trong phòng cấp cứu.

Trần Hoàng Anh đứng trước cửa phòng cấp cứu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hắn đục ngàu, sâu thăm thẳm như hai cái giếng không có đáy. Ánh sáng trong tâm hồn hắn đang tắt dần. Lúc hắn đến đây, bác sĩ và y tá đã hỏi về mối quan hệ của hắn và Hoài Thương, hắn đã không ngần ngại tuyên bố cô ấy là vợ tương lai của hắn, tin tưởng vào lời nói của hắn, bác sĩ và y tá đã yêu cầu hắn đi làm giấy nhập viện cho cô ấy, đồng thời kí vào tờ giấy đồng ý mổ. Trần Hoàng Anh đã làm theo như một cái máy, thậm chí hắn còn hối thúc bác sĩ và y tá mau chóng đưa Hoài Thương vào phòng mổ, hắn sợ nếu để chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa, tính mạng của Hoài Thương sẽ không cứu được.

Chuông điện thoại của Hoài Thương reo vang một lúc lâu, Trần Hoàng Anh mới nghe thấy tiếng chuông, tất cả suy nghĩ và cảm giác của hắn đều hướng về thân hình nằm bất động trên giường mổ của Hoài Thương.

Trần Hoàng Anh cứng ngắc thò tay vào trong túi quần, hắn đờ đẫn như một kẻ mất hồn.

_ A lô.

Nghe thấy một âm thanh khàn đục, xa lạ, lại là giọng của một người đàn ông, Thư Phàm cau mày.

_Xin hỏi, ai đấy ? Đây có phải là máy điện thoại của Hoài Thương không ?

_Phải.

_Xin hỏi cậu là ai ? Hoài Thương đâu ? Tôi muốn nói chuyện với con bé.

Trao đổi hai ba câu với Thư Phàm, Trần Hoàng Anh mới dần dần lấy lại được một chút tỉnh táo.

_Cháu là Trần Hoàng Anh, còn Hoài Thương….. – Giọng Trần Hoàng Anh trở nên run run – Cô ấy đang trong phòng mổ, cô ấy bị tai nạn giao thông.

Thư Phàm gần buông rơi điện thoại di động, nước mắt lăn dài trên má, thân hình lảo đảo, những con sóng ngầm đang tàn phá mọi ngóc ngách trong cơ thể, những biến cố dồn dập liên tiếp xảy ra khiến sức chịu trong Thư Phàm sớm đã cạn kiệt từ lâu.

Thy Dung nhìn biểu hiện trên khuôn mặt mẹ, nhìn những giọt nước mắt rơi lã chã như thác đổ, không cần phải hỏi, Thy Dung cũng đã biết được câu trả lời. Nhất định con bé Hoài Thương đã gặp phải chuyện không may rồi, nhất định là như thế……..

o-0-o

Nhận được tin Hoài Thương bị tai nạn giao thông, đang được cấp cứu tại một bệnh viện lớn của thành phố, Thy Dung cùng với bố mẹ, chú Vũ Gia Minh, Dì Tú Linh, Khánh Sơn và Hoàng Tử Kì vội lái xe đến thăm.

Họ gặp Trần Hoàng Anh trên hành lang lầu năm của bệnh viện. Trần Hoàng Anh trông nhợt nhạt, mất hết sức sống, ánh mắt lạc thần và hoảng loạn. Thấy Trần Hoàng Anh như vậy, không một ai trong nhà họ Hoàng và nhà họ Vũ dám nghi ngờ tình cảm của hắn dành cho Hoài Thương.

Vũ Gia Minh kéo Trần Hoàng Anh ra một góc. Nén nỗi đau thương vào tận sâu trong đáy lòng, hắn cố gắng giữ bình tĩnh và tỉnh táo để hỏi Trần Hoàng Anh.

_Hoàng Anh, cháu nói cho chú biết, tối hôm qua Hoài Thương đã ở lại qua đêm tại nhà cháu, đúng không ?

Trần Hoàng Anh thẫn thờ trả lời.

_Vâng.

Nhìn biểu hiện của Trần Hoàng Anh, Vũ Gia Minh thở dài.

_Con bé bị tai nại giao thông khi nào và ở đâu ?

_Cô ấy rời khỏi nhà cháu từ sáng sớm, khi cháu tỉnh lại thì cô ấy đã đi rồi. Cháu được bác sĩ và y tá của bệnh viện này báo cho biết cô ấy bị xe tông trên con đường cách nhà cháu không xa, nhận được tin, cháu vội vã lái xe đến đây, còn nguyên nhân của vụ tai nạn là gì, cháu thật sự không biết gì cả.

Càng nghe Trần Hoàng Anh nói, Vũ Gia Minh càng thấy hồ đồ.

_Con bé Hoài Thương rời nhà cháu từ sáng sớm ? Cháu và nó đã cãi nhau đúng không ?

Nghe Vũ Gia Minh hỏi thẳng như thế, Trần Hoàng Anh hơi xấu hổ. Chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua, hắn không thể nói cho ai biết được, vì danh dự và nhân phẩm của Hoài Thương, hắn phải giữ bí mật đến cùng, giữ bí mật đến khi nào cô ấy tự nguyện nói cho mọi người biết thì thôi.

_Chúng cháu không cãi nhau. Có thể do cô ấy không muốn đánh thức cháu dậy, nên ra về mà không có một lời chào.

Lời giải thích của Trần Hoàng Anh cũng hợp lý, vì thế, Vũ Gia Minh không tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa, hắn quay lại chủ đề chính.

_Đúng vào thời điểm này con bé Hoài Thương lại bị tai nạn giao thông, chú sợ vụ việc không đơn giản như thế.

Trần Hoàng Anh khiếp sợ nhìn Vũ Gia Minh.

_Ý của chú là ?

Vũ Gia Minh gật đầu.

_Đúng thế. Kẻ bí ẩn bắt cóc Hoài Thương vẫn chưa bị bắt, chú và chú Tuấn Kiệt vẫn chưa điều tra ra được kẻ đó là ai, nên rất có thể kẻ gây ra vụ tai nạn giao thông vào sáng nay chính là kẻ bí ẩn kia.

Trần Hoàng Anh siết chặt nắm tay, mắt nổi lên sát khí.

_Nếu Hoài Thương có mệnh hệ gì, cháu nhất định sẽ tìm bằng được kẻ đó, sau đó sẽ trả thù kẻ đó thật tàn khốc.

Vũ Gia Minh vỗ nhẹ vào vai Trần Hoàng Anh.

_Cháu yên tâm đi. Chú tin rằng Hoài Thương nhất định sẽ vượt qua được cơn bạo bệnh. Chúng ta phải có niềm tin, không được từ bỏ hy vọng.

Dạ, cháu hiểu. Cảm ơn chú.

Gần một tiếng sau, hai bác sĩ trong trang phục màu xanh dương mở cửa phòng cấp cứu bước ra ngoài. Tất cả mọi người đều đồng loạt đứng lên, đổ dồn ánh mắt lên người hai vị bác sĩ, nhìn họ bằng con mắt chờ đợi và hy vọng.

Hoàng Tử Kì nôn nóng và sốt ruột hỏi.

_Bác sĩ ! Tình hình của con bé thế nào rồi, có nghiêm trọng lắm không, ca mổ thành công chứ ?

Vị bác sĩ già có mái tóc hoa râm, vóc dáng to cao, quẹt mồ hôi trên trán, lên tiếng trả lời.

_Cô ấy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cả mổ đã thành công, trên người cô ấy có khá nhiều vết thương, trong đó vết thương trên trán là bị nặng nhất, chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật cho cô ấy rồi. Hiện giờ cô ấy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Thư Phàm cũng là một bác sĩ giỏi, chỉ nghe vị bác sĩ trung niên nói sơ qua đã hiểu được tình trạng của con gái hiện giờ.

_Con bé sẽ sớm tỉnh lại đúng không bác sĩ ? Vết thương trên trán của nó có ảnh hưởng gì đến vùng trí nhớ không ?

_Việc này chúng tôi không thể nói trước được. Phải chờ cô ấy tỉnh lại và làm một số xét nghiệm trước đã.

Bàn tay của Trần Hoàng Anh càng lúc càng siết chặt, cả người đều đông cứng. Nếu cô ấy bị mất trí nhớ, nếu cô ấy không nhớ ra được mình là ai, nếu cô ấy….. Trần Hoàng Anh tuyệt vọng và đau khổ nhắm chặt mắt lại, không còn dám nghĩ tiếp nữa. Hắn không muốn Hoài Thương quên hắn, không muốn cô ấy coi hắn như một người xa lạ khi cô ấy tỉnh lại. Không !

Mọi người trong nhà họ Hoàng và nhà họ Vũ cũng có chung tâm trạng như Khánh Sơn, không ai muốn Hoài Thương bị mất trí nhớ và quên mất họ là ai cả, ai cũng yêu quý Hoài Thương, cũng mong Hoài Thương tai nạn khỏi, và bình yên vô sự. Nhưng có lẽ so với Trần Hoàng Anh, cảm giác của họ lúc này không nặng nề và khổ sở như tâm trạng của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play