Buổi trưa hôm cãi nhau một trận nảy lửa với Ella, trên đường trở về nhà,
Bách Khải Văn đã gọi một cú điện thoại cho Nam Khải, yêu cầu cậu ta làm
cho mình một việc. Cuộn băng ghi âm mà Bách Khải Văn bí mật ghi âm lại
cuộc khẩu chiến giữa mình và Ella đã được cắt xén và lược bỏ giọng nói
của hắn, cùng với những lời nói dư thừa của Ella, chỉ giữ lại những phần quan trọng liên quan đến thân thế của con bé Thủy Ngân và mối quan hệ
bí mật của ông Suki và Ella cách đây ba năm về trước. Với bằng chứng
hùng hồn đã có trong tay là cuộn băng ghi âm và những thông tin xác thực mà hắn đã cho người thu thập được, danh tiếng và sự nghiệp của ông Suki sẽ sớm bị hủy hoại. Mặc dù biết mình đang chơi với lửa, nhưng Bách Khải Văn vẫn mạo hiểm dấn thân vào trò chơi. Hắn đang trả thù Ella, bắt cô
ta phải trả giá cho những gì mà cô ta đã ngu ngốc chọc giận hắn. Là một
kẻ cao ngạo và ích kỉ, cò thù mà không báo, có oán mà không trả không
phải là phong cách làm người của hắn.
Cuộn băng ghi âm sau khi được chỉnh sửa, đã được gửi cho ông Suki cùng
với một tập tài liệu ghi lại toàn bộ quá trình lén lút hẹn hò của ông ta và người đàn bà tên Ella.
Phản ứng của ông Suki khi nhận được cuộn băng và xấp tài liệu là giận
dữ, ông ta đã tức tối xé nát xấp tại liệu và ném vỡ nát cuộn băng ghi
âm.
Bách Khải Văn đã đoán trước được phản ứng của ông Suki, vì thế hàng
ngày, hắn đều cho người “đặc biệt” gửi cho ông Suki vào một giờ nhất
định trong ngày. Hắn muốn làm cho ông ta phát điên lên, phải nếm trải
cảm giác sống trong trạng thái thấp thỏm lo âu và sợ hãi. Bách Khải Văn
đổ tội cho ông Suki, ông ta chính là người đã cướp mất bạn gái của hắn,
lúc đó vì hắn còn trẻ, mới xây dựng sự nghiệp nên không thể so sánh được với thế lực của ông Suki, thành ra hắn mới mất Ella, nhưng bây giờ, hắn đã khác xưa, hắn đã xây dựng được một sự nghiệp, khiến nhiều người phải đỏ mắt vì ghen tị. Ông Suki còn có thêm một tội nữa, ông ta là chủ nhân của cái thai trong bụng của Ella, thế nhưng, hắn lại phải chịu trách
nhiệm, phải trả giá những tận hai lần, thù cũ cùng nợ mới, hắn quyết
tính với ông ta một lần.
Bốn ngày sau khi liên tục nhận được cuộn băng ghi âm cùng xấp tài liệu
có nội dung giống hệt nhau, ông Suki đã cho người điều tra ra được ai là kẻ đã gửi cho ông ta những thứ đó.
Quá tức giận và phẫn nộ, ông Suki đã hẹn gặp Bách Khải Văn tại nhà riêng để tránh tai mắt của báo chí và người đời.
Khi được trợ lý riêng Nam Khải báo cáo lại, Bách Khải Văn đã nhếch mép
cười nhạt, đôi mắt hắn bắn ra những tia nhìn sắc bén và lạnh lẽo.
Đúng hẹn, Bách Khải Văn đã một mình lái xe đến biệt thự của ông Suki.
Hắn không sợ ông Suki giở trò, bởi vì một kẻ liều lĩnh và đầy thủ đoạn
như hắn không hề sợ bất cứ một ai cả. Nếu muốn tính kế hại hắn, hay là
muốn giết chết hắn, trước tiên phải đấu trí chiến thắng được hắn đã.
Cuộc gặp kết thúc trong tiếng hét đầy phẫn nộ và tức tối của ông Suki,
và cái nhún vai đầy vẻ bất cần đời của Bách Khải Văn. Hắn không coi
những lời hăm dọa của ông Suki vào đâu cả. Hắn đang dùng cuộn băng và
xấp tài liệu để làm lợi cho mình về mặt kinh tế.
Bách Khải Văn là người sau cùng nhận được tin Thy Dung và Trác Phi Dương bị tai nạn giao thông. Mục đích của hắn khi đưa cho Thy Dung xấp tài
liệu có thông tin liên quan đến Trác Phi Dương vì muốn Thy Dung căm ghét Trác Phi Dương, và không còn tiếp tục có quan hệ dây dưa với Trác Phi
Dương nữa, hắn không hề có chủ định khiến cho hai người bị tai nạn giao
thông suýt mất mạng. Hắn biết chính bản thân hắn là người đã gián tiếp
đẩy hai người vào chỗ chết. Sống trong tâm trạng dằn vặt và hối hận,
Bách Khải Văn đã cố gắng cho người dò la tin tức của Thy Dung, người mà
hắn quan tâm duy nhất chỉ có một mình Thy Dung, còn Trác Phi Dương sống
hay chết không liên quan gì đến hắn.
Được vệ sĩ báo lại là Thy Dung không sao, hắn đã thở phào nhẹ nhõm và
rất vui mừng, nhưng khi nhận được tin tiếp theo là Thy Dung đang mang
thai đứa con của Trác Phi Dương, Bách Khải Văn đã nổi điên lên, đập phá
đồ đạc trong phòng, lần đầu tiên trong đời hắn mới không kiểm soát được
suy nghĩ và hành động của mình.
Hắn yêu Thy Dung, đúng, hắn rất yêu cô ấy, yêu rất nhiều, yêu nhiều đến
nỗi hắn muốn độc chiếm cô ấy cho riêng mình, muốn lấy cô ấy làm vợ. Thế
nhưng, hiện giờ cô ấy chẳng những trao trái tim mình cho Trác Phi Dương, thân thể cho Trác Phi Dương, cô ấy còn mang thai đứa con của hắn.
Bách Khải Văn rơi vào khủng hoảng và mâu thuẫn, không biết phải làm gì
bây giờ, có nên tiếp tục tranh giành Thy Dung với Trác Phi Dương nữa
không, hay là nên để cho Thy Dung đến với Trác Phi Dương, nên chúc phúc
cho họ ?
Ngay vào lúc hắn buông xuôi, định từ bỏ, tính chiếm hữu và cố chấp trong hắn một lần nữa lại được thổi bùng lên. Dù có thế nào đi chăng nữa, hắn quyết định vẫn sẽ tiếp tục tranh giành Thy Dung với Trác Phi Dương, nếu hắn không có được Thy Dung thì Trác Phi Dương cũng đừng hòng mà có
được, chẳng phải tất cả những việc mà hắn cố gắng làm vì mục tiêu của
ngày hôm nay sao ? Vả lại, Trác Phi Dương đang bị hôn mê, sống chết vẫn
còn chưa rõ, hắn vẫn còn có cơ hôi.
Lòng đã quyết, Bách Khải Văn gọi điện thoại cho Thy Dung.
Từ khi tỉnh lại trong bệnh viện, phát hiện ra tình trạng thập tử nhất
sinh của Trác Phi Dương, Thy Dung không còn tâm trạng để nghĩ về bất cứ
một việc gì khác, Thy Dung đã tắt bỏ nguồn điện thoại, đút vào trong túi áo khoác, treo trên đầu giường bệnh của mình. Chính vì thế khi Bách
Khải Văn gọi đến, chỉ có tiếng thông báo của tổng đài.
Không bỏ cuộc, Bách Khải Văn đã gọi lại cho Thy Dung rất nhiều lần, thế
nhưng, lần nào cũng vang lên những âm thanh tút tút kéo dài và một giọng nói nữ được gài sẵn của tổng đài.
Quá chán nản và tức giận, Bách Khải Văn ném mạnh điện thoại xuống ghế sô pha. Không thể gọi điện mời cô ấy ra gặp mặt, Bách Khải Văn chuyển sang phương án trực tiếp lái xe đến bệnh viện tìm Thy Dung.
o-0-o
Chiều tối, sân bệnh viện tập trung nhiều bệnh nhân đi dạo mát trên hành
lang, trên sân bệnh viện, trên các ghế đá và gốc cây đều có người ngồi.
Đang là mùa thu, không khí dịu mát, mùi hoa mang theo mùi hương nồng
nồng, những chiếc lá vàng bay lượn trong gió. Thy Dung cùng mẹ và em gái đi dạo trên sân sau của bệnh viện. Đây là bệnh viện tư nhân của nhà họ
Hoàng, Thy Dung đến đây chữa bệnh cũng như đang ở tại nhà mình. Thy Dung mừng vì mình không phải chữa bệnh tại một bệnh viện khác của thành phố, vì những bệnh viện đó không cho Thy Dung cảm giác quen thuộc và ấm áp
như ở đây.
_Chị hai ! Chị thấy khỏe hơn chút nào chưa ? Nếu chị mệt thì nên về phòng nghỉ ngơi đi !
Thy Dung mỉm cười, đáp.
_Cảm ơn em, chị khỏe. Đi dạo bộ thế này rất tốt cho những người bệnh
đang trong quá trình hồi phục. Hơn nữa, tự nhốt mình trong phòng mãi
cũng không phải là một cách hay.
Chỉ trải qua có mấy ngày ở dây dưỡng bệnh, Thy Dung đã gầy đi rất nhiều. Tuy vậy, thần sắc của Thy Dung đã khá lên trông thấy, Thy Dung không
còn ủ dột và buồn khổ giống như mấy hôm trước, một phần là do Thy Dung
đang mang thai đứa con của Trác Phi Dương, một phần là do tình trạng
bệnh tình của Trác Phi Dương đang chuyển biến khá lên.
Thư Phàm gật đầu, tán thành ý kiến của Thy Dung.
_ Thy Dung, nói đúng đi bộ cũng là một cách khôi phục lại tinh thần sức
khỏe, đồng thời giải phóng được những bức bối và bực dọc trong người. Mẹ rất mừng là con đã lấy lại được tinh thần, sống vui vẻ và lạc quan.
Thy Dung cảm động nói.
_Tất cả là nhờ công lao của bố mẹ, của Hoài Thương, và của mọi người
thân trong gia đình. Nếu không có mọi người, con đã không lấy lại được
tinh thần và sức khỏe nhanh như thế.
Hoài Thương vo tròn tay, đưa lên miệng, khẽ e hèm một tiếng.
_ Không biết, ngày mai mặt Trời có mọc sang hướng Tây hay không, mà bà
chị gái thường ngày ăn nói ồm ồm, to như sấm, hôm nay lại ăn nói một
cách lịch sự và khách sáo thế kia ?
Thy Dung thẹn quá hóa giận, bực mình hét cô em gái có tích cách lí lắc, hay bắt bẻ người khác.
_ Hoàng Hoài Thương ! Em có muốn chị đánh em một trận không ?
Hoài Thương giơ hai tay lên trời, giả vờ thiểu não kêu lên.
_Dạ, chị hai ! Cầu xin chị tha thứ cho em. Em biết lỗi rồi ạ.
Tính cách trẻ con, ưa đùa nghịch của cô con gái út khiến Thư Phàm bật cười, cốc nhẹ vào đầu Hoài Thương.
_ Hoài Thương, con đùa nghịch vừa phải thôi. Chị con hiện giờ đang bị
suy nhược cơ thể, tinh thần không được tốt, hơn nữa, chị ấy còn đang
mang thai, con không nên tiếp tục trêu chọc chị ấy nữa.
_Mẹ, Rõ ràng chị Thy Dung mang thai khi chưa được bác Phi Dương cưới
hỏi, lại còn trẻ quá, chị ấy chỉ mới có 18 tuổi thôi. Tại sao con thấy
mẹ không hề trách mắng chị Thy Dung một lời nào cả ?
Thy Dung đỏ bừng mặt vì xấu hổ, căm tức bặm môi, trừng mắt cảnh cáo Hoài Thương.
Hoài Thương le lưỡi trêu Hoài Thương, chờ nghe Thư Phàm cho mình một câu trả lời thỏa đáng.
Thư Phàm yêu thương xoa gương mặt hao gầy của con gái, cười đáp.
_Như thế cũng không có gì lạ. Nếu Thy Dung mang thai con của một người
đàn ông khác, là người bố mẹ không quen biết, chắc chắn bố mẹ sẽ lo
lắng, sẽ truy hỏi bố của đứa bé là ai, tên của cậu ta là gì, nhà của cậu ta ở đâu, cậu ta đang làm gì, sau đó bố mẹ sẽ trực tiếp hẹn gặp mặt cậu ta để hỏi cậu ta có chịu trách nhiệm với hai mẹ con Thy Dung không,
đồng thời quan sát thêm về nhâm phẩm của cậu ta.
Thy Dung và Hoài Thương chăm chú lắng nghe Thư Phàm nói. Cả hai không ngờ bố mẹ mình lại tâm lý và thương con cái đến thế.
_Nếu cậu ta là một chàng trai chân thành, thật lòng yêu thương Thy Dung, có đủ khả năng lo cho tương lai của Thy Dung, chắc chắn bố mẹ sẽ đồng ý gả Thy Dung cho cậu ta. Còn nếu không bố mẹ sẽ khuyên Thy Dung nên suy
nghĩ kĩ lại quyết định về cuộc đời của mình.
Hoài Thương thắc mắc.
_Chẳng lẽ bố mẹ đồng ý để cho chị ấy nuôi con một mình, mà không cần cha của đứa trẻ sao ?
Thư Phàm thâm thúy hỏi lại Hoài Thương.
_Theo con thì thế nào ? Nếu con yêu phải một kẻ không ra gì, lỡ mang
thai đứa con của anh ta, con sẽ lấy anh ta bất chấp anh ta là một tên vô lại, không chung thủy trong tình yêu sao ?
Hoài Thương trả lời ngay, mà không cần suy nghĩ đến lấy một giây.
_Chắc chắn là không. Con thà nuôi con một mình, còn hơn lấy loại đàn ông xấu xa, không ra gì đấy.
Thư Phàm bât cười, kéo hai đứa con gái vào lòng.
_Mẹ sở dĩ không trách mắng Thy Dung, cũng không lo ngại về tương lai mai sau của Thy Dung, vì mẹ biết Phi Dương là một người đàn ông chân thành
trong tình cảm, một khi anh ấy đã xác định yêu ai, anh ấy sẽ toàn tâm
toàn ý yêu người đó.
Thư Phàm nhìn Thy Dung bằng ánh mắt hiền từ, tràn đầy tình thương của một người mẹ dành cho con gái.
_Hành động của anh ấy chẳng phải đã chứng minh tất cả rồi sao ? Nếu
không thật lòng yêu Thy Dung, anh ấy sẽ không mạo hiểm tính mạng của
mình để cứu Thy Dung, và có lẽ người đang nằm hôn mê trên giường bệnh
kia đã là Thy Dung rồi.
Thy Dung rơi nước mắt, ngẩng đầu nhìn ráng hồng trên bầu trời. Trong
lòng Thy Dung đang có một niềm tin mãnh liệt, có một tình yêu vô bờ bến
dành cho Trác Phi Dương. Đã có được thứ mà mình muốn, Thy Dung không cần phải mệt mỏi đi kiếm tìm nó nữa.
Hoài Thương nhìn chị gái, thấy mừng cho hạnh phúc của chị. Tuy rằng Trác Phi Dương vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng với tình trạng như hiện
nay, hắn sẽ sớm tỉnh lại thôi. Khi hắn tỉnh lại, nhất định việc đầu tiên mà hắn làm là cho Thy Dung một danh phận, cùng mẹ con Thy Dung tạo dựng một gia đình hạnh phúc.
Nghĩ đến chị gái, Hoài Thương lại nghĩ đến tình yêu của mình. Hoài
Thương không biết đến bao giờ mình với Trần Hoàng Anh mới được như Thy
Dung và Trác Phi Dương bây giờ.
Bách Khải Văn lái xe đến gần cổng bệnh viện. Xẩm tối, khí trời dịu mát, gió
thổi lồng lộng, bóng đèn điện chiếu sáng các con đường, bảng điện tử của các cửa hiệu nhấp nháy trong những sắc màu sặc sỡ. Đang đi yên lành,
đột nhiên có một cô gái do gió thổi tốc bay mất chiếc mũ ra xa, cô gái
chạy đuổi theo trước mũ mà không hay chiếc xe ô tô BMW của hắn đang chờ
tới. Do tình huống diễn ra quá bất ngờ, Bách Khải Văn hốt hoảng phanh
két xe lại, bánh xe mài vào lòng đường, tạo lên những tiếng rin rít nghe ghê rợn, tia lửa điện xẹt ra giữa bánh xe và lòng đường, cô gái chỉ kịp kêu thét lên một tiếng thất thanh, tiếp theo là thân hình của cô gái bị ngã bật về phía sau.
Bách Khải Văn trong tình trạng cũng không khá hơn gì cô gái kia, nửa
thân trước của hắn xô về phía trước do phanh gấp, lại bị đập về phía sau do xe dừng lại đột ngột, trái tim hắn đập như trống trận, nhịp thở hỗn
loạn như vừa mới chạy marathon, còn mồ hôi lạnh đang tuôn ra ướt đẫm
trán và sống lưng. Hắn là một kẻ không sợ chết, nhưng đã bị cô gái kia
hù dọa cho một trận sợ đến đứng tim. Hắn nghi ngờ không biết cô gái kia
có phải đang có ý định tự sát hay không mà lao ra trước đầu xe hắn như
thế ?
Khi không lại bị dọa cho một trận, Bách Khải Văn giận dữ chửu lên một
tiếng, vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo, đẩy mạnh cửa xe ô tô, hắn bước
xuống.
Cô gái ngồi bệt trên nền đất, khuôn mặt tái xanh, hai tay ôm lấy gối, miệng không ngừng xuýt xoa.
Bách Khải Văn nhìn tình trạng của cô gái, hình như hắn đã đâm bị thương cô ta rồi.
Thấy một hình bóng của một thân người đổ dài trên nền đất trước mặt
mình, ngửi được mùi nước hoa nam tính của một người đàn ông, cô gái
ngước mắt lên nhìn.
Tầm mắt của Bách Khải Văn và cô gái giao nhau, tia lửa điện bắn ra bốn phía.
Sau mấy giây mất tinh thần, cô gái nghiến răng, căm phẫn quát to.
_Tên đàn ông vận đồ trắng như bạch tượng kia, còn không mau xin lỗi
người ta một tiếng và bồi thường cho người ta đi, anh còn đứng như tượng ở đó làm gì, muốn tôi kiện anh ra tòa vì tội đâm xe vào người khác
không ?
Bách Khải Văn sửng sốt nhìn cô gái trước mặt, cô ta có khuôn mặt thon
dài, chiếc mũi dọc dừa, đôi môi hình trái tim, đôi mắt long lanh ướt át, lọn tóc được uốn quăn buông xõa một cách tự nhiên xuống bờ vai thon
thả, nước da rám nắng, khỏe mạnh. Cô ta mặc một chiếc váy hoa có chít
eo, chiếc mũ mà cô ta đang cầm là một chiếc mũ vải, rộng vành, trên thân mũ có một chiếc nơ khá to. Cách ăn mặc của cô ta không khác gì một tiểu thư chính thống, nếu nước da của cô ta trắng hồng, hay nhợt nhạt như
những cô tiểu thư khuê các khác, Bách Khải Văn sẽ tưởng mình đang gặp
được một bình hoa di động.
Cô gái thấy Bách Khải Văn chỉ đứng im một chỗ, đứa mắt nhìn và quan sát
mình. Cô gái giận sôi gian, cất cao thanh âm lên vài phần.
_Này, anh kia ! Anh có bị điếc không hả ? Còn không mau xin lỗi và bồi thường cho tôi đi ?
Bách Khải Văn khẽ nhíu mày. Giọng nói của cô gái này tuyệt đối không
phải là của một gia đình có giáo dục truyền thống, cô ta giống một phần
tử nổi loạn hơn.
Chống tay xuống đất, nén nhịn đau, loạng choạng đứng dậy. Cô gái hiên ngang muốn đọ mắt với Bách Khải Văn.
Nhận ra mình thấp hơn hắn gần một cái đầu, cơ thể lại quá nhỏ bé, so với hắn chẳng khác gì một con thỏ so với một con gấu, mặc dù bị kém về sắc
vóc, thế nhưng, cô gái vẫn oai hùng chống tay vào sườn, tiếp tục cố gắng nhịn đau, quát to đầy khí thế.
_Tôi hỏi lại lần chót, anh có chịu xin lỗi và bồi thường cho tôi không ? Nếu không, tôi nhất định sẽ kiện anh ra tòa. Hứ ! Ở đâu lại có hạng
người tông xe vào người khác mà không có một chút thành ý và hối lỗi
nào.
Bách Khải Văn bây giờ mới lên tiếng.
_Cô có biết cô đang nói gì không ? Người vi phạm luật giao thông ở đây
là cô mới đúng ? Cô nhìn lại vạch đường và tín hiệu đèn giao thông đi !
Cũng may tôi phanh xe kịp, nếu không cô đã không còn khả năng đứng ở đây để đôi co với tôi rồi.
_Vậy là anh định chối tội, không chịu xin lỗi và bồi thường cho tôi chứ gì ?
Bách Khải Văn cười nhạt.
_Xin lỗi thì không. Nhưng nếu cô muốn tôi trả tiền thuốc men cho cô thì được.
Cô gái tức quá, tức đến nỗi cả người đều bốc hỏa, khói trắng đang xì ra
hai lỗ tai và hai lỗ mũi, như một con trâu rừng trông thấy tấm vải lụa
màu đỏ.
_Xin lỗi, rồi bồi thường cho tôi, một trong hai việc không được phép thiếu, nếu không anh đừng hòng mà đi được.
Cả đời Bách Khải Văn cũng chưa từng gặp phải một cô gái nào lại đáo để
và nóng tính như cô gái đang đứng trước mặt. Việc hắn ghét nhất trên đời chính là đứng tranh cãi với đàn bà con gái ở một nơi công cộng, dù sao
hắn cũng là Tổng giám đốc của một công ty lớn, việc này mà bị bọn phóng
viên báo chí chộp được thì còn gì là mặt mũi của hắn nữa.
_Nếu cô còn tiếp tục gây sự và ương bướng nữa, một xu cô cũng không nhận được. Tiện đây tôi cũng muốn nhắc nhở cho cô biết, cô tưởng tôi sợ bị
kiện ra tòa à, nếu cô muốn, cô sẽ trực tiếp được gặp luật sự của tôi,
tin tôi đi, lúc đó cô sẽ hối hận là không lấy tiền bồi thường của tôi
vào lúc này.
Cô gái coi thường đáp.
_Anh đừng dọa suông tôi, tôi không sợ anh đâu, mà nói thật, anh tưởng
tôi cần một vài đồng bạc lẻ của anh sao ? Tôi bắt anh xin lỗi và bồi
thường cho tôi vì anh đã xúc phạm đến nhân phẩm, và gây thương tích cho
cơ thể tôi, anh đã hiểu chưa hả tên bạch tượng ?
Toàn thân Bách Khải Văn run lên, trán nổi gân xanh. Cô gái chết tiệt này chẳng những mắng như tát nước vào mặt hắn, đòi hỏi một cách vô lý, còn
lên giọng dạy đời hắn nữa.
Bách Khải Văn và cô gái đang trong tình thế giằng co, bất phân thắng
bại, Khánh Sơn lái xe ô tô mùi trần màu đỏ tiến nhanh đến gần hai người.
Nhận ra tình trạng thảm hại và nhếch nhác của cô gái, Khánh Sơn nheo mắt, giễu cợt hỏi.
_Thu Trang ! Sao thế ? Vừa mới bò từ trong bụi rậm ra hả ?
Đang tức giận ngút trời, lại gặp phải tên ôn dịch Khánh Sơn, Thu Trang
tặng cho Khánh Sơn một ánh mắt tóe lửa, hận không thể xông lên bóp cổ
chết hắn.
Khánh Sơn chẳng những không biết điều, còn tiếp tục trêu đùa.
_Thế nào, có cần “anh” cho đi nhờ xe không ? Nhìn bộ dạng nhếch nhác của “em” thế kia, chắc là không lết nổi đâu nhỉ ?
Thu Trang gằng từng từ, từng chữ.
_ Vũ Khánh Sơn ! Cậu muốn chết ?
Thu Trang đã quá tức giận, nén nhịn nhau, cúi khom người, gỡ một chiếc guốc đi ở bên chân phải.
Cầm chắc nó trên tay, nhìn Khánh Sơn bằng ánh mắt lạnh lẽo, Thu Trang xa xầm mặt.
_ Khánh Sơn ! Hãy đón nhận cơn giận dữ của tôi đây !
Khánh Sơn sắc mặt biến đổi khi trông thấy Thu Trang giơ cao chiếc guốc.
_Vèo !
Chiếc guốc được Thu Trang ném đi trong cơn giận dữ, bay đi với tốc độ
tên bắn. Chiếc guốc lộn mấy vòng trên không, như một vòng đu qua, bay
nhanh về phía Khánh Sơn.
Chứng kiến từ đầu đến cuối hánh động có một không ai của cái cô gái mà
anh chàng đẹp trai kia gọi là Thu Trang, Bách Khải Văn há hốc mồm, ngơ
ngác nhìn cô gái không chớp mắt.
_Vù ! Koong ! Bốp !
Chiếc guốc bay đụng trúng vào cánh cửa xe, sau khi va đập mạnh, theo đà
quán tính tiếp tục bay về phía trước, bay thẳng vào mặt Trần Hoàng Anh,
hắn phản ứng mau lẹ bằng cách đưa tay ra đón bắt lấy chiếc guốc, nhưng
không ngờ, chiếc guốc không trúng mặt hắn, nhưng lại đập trúng cánh tay
hắn. Vì thế mọi người chung quanh nghe được thấy tiếng hét có vẻ đau đớn và tức tối của Khánh Sơn.
Đã trả được hận, Thu Trang quên cả đau, quên cả tức giận do Bách Khải
Văn gây ra, sung sướng cười toe toét, vừa vỗ tay vừa hô to.
_A ha ! Đáng đời cậu, Vũ Khánh Sơn ! Đã biết sự lợi hại của tôi chưa ?
Từ lần sau biết điều thì đừng có chọc giận tôi nữa, nếu không …..
Thu Trang giơ cao nắm đấm, hất cao đầu, trông chẳng khác gì một con nhóc giang hồ.
Khánh Sơn nghiến răng kêu ken két, hai ngọn lửa trong mắt bốc cao ngùn
ngụt, trong lòng không biết đã mắng thầm và chửu rủa Thu Trang bao nhiêu lần.
Bách Khải Văn chứng kiến đôi trẻ gây sự cãi nhau. Bỗng dưng, hắn có cảm
giác mình là một người dư thừa. Bách Khải Văn nhận thấy tính cách của
Thu Trang có một vài nét rất giống Thy Dung. Nghĩ đến Thy Dung lại khiến hắn sầu não, không vui.
Bách Khải Văn là người tự cao tự đại, không bao giờ hạ mình xin lỗi người
khác nếu như người đó không quan trọng và có ý nghĩa đặc biệt với hắn,
đối với những cô gái đáo để, vi phạm luật lệ giao thông như Thu Trang
thì lại càng không.
Sau nhiều đôi co và tranh cãi, Bách Khải Văn và Thu Trang vẫn chưa đạt
được thỏa thuận, ai cũng bo bo giữ lấy tính cách cố chấp của mình. Thu
Trang nhất định bắt Bách Khải Văn phải xin lỗi và bồi thường cho mình.
Còn Bách Khải Văn không chịu xin lỗi, hắn chỉ nhận sẽ bồi thường tiền
thuốc men cho Thu Trang, nếu không cả hai sẽ gặp mặt nhau tại tòa. Cuối
cùng quá tức giận, Thu Trang nén nhịn nhau, cúi khom người, gỡ nốt chiếc guốc bên chân trái, định dùng nó để đánh Bách Khải Văn.
Lông mày Bách Khải Văn nhíu chặt, theo nhận xét và đánh giá của hắn, Thu Trang chẳng những có tính cách nóng như lửa, đáo để và đanh giá, còn
hung dữ như sư tử Hà Đông. Nếu hắn bằng lứa tuổi với Thu Trang, hắn đã
mắng Thu Trang như tát nước vào mặt và đặt thẳng cho cô ta biệt danh là
sư tử cái rồi.
Khánh Sơn đang giận Thu Trang, vết sưng trên tay phải của hắn vẫn còn
đau âm ỉ do chiếc guốc đi bên chân phải của Thu Trang đập trúng. Tặng
cho Thu Trang ánh mắt oán hận của mình, hắn bàng quang ngồi im trên xe ô tô xem hai người cãi nhau. Khánh Sơn thấy cực kì thú vị và hả hê, cầu
mong người đàn ông toàn thân mặc đồ trắng kia dạy cho cô gái nóng tính
như lửa, ăn nói bộp chộp như Thu Trang một trận. Làm bạn với Thu Trang
bao lâu nay, hắn và Thu Trang giống như một đôi oan gia, cứ hễ lần nào
gặp mặt nhau là y như rằng sẽ có tranh cãi và đánh nhau, mà lần nào Thu
Trang cũng thắng, vì không muốn mất mặt và mang tiếng đánh con gái, nên
hắn mới nhường Thu Trang, nếu không, Thu Trang đã ăn thua đủ với hắn
rồi.
Càng nghĩ Khánh Sơn càng tức, càng hận không thể xông lên dạy cho Thu
Trang một bài học cho chừa thói hay dùng vũ lực với người khác đi. Hắn
thừa nhận là do hắn trêu chọc Thu Trang trước, nhưng có nhất thiết động
thứ gì cũng ném vào người hắn như thế không ?
Trong khi Thu Trang và Bách Khải Văn tiếp tục phân tranh cao thấp và hơn thua, không ai chịu nhường ai, Khánh Sơn ngồi xem như một tên rỗi hơi
và nhiều chuyện, Hoài Thương đi từ trong sân bệnh viện ra cổng.
Hoài Thương kinh ngạc khi phát hiện ra chiều tối hôm nay gần như tập
trung tất cả các nhân vật mà hai chị em thấy cực kì bất đắc dĩ và không
muốn gặp nhất. Trong đó, bản thân Hoài Thương ghét nhất là Khánh Sơn,
miệng lưỡi của hắn sắc như dao, đau như bị ong chích, ai mà bị hắn nhắm
trúng, chính là một cơn ác mộng kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Hai
đối tượng còn lại là hai kẻ si tình Thy Dung, do lầm tưởng Thy Dung là
con trai, đã từng có một thời Thu Trang say mê Thy Dung như điếu đổ, bám theo không rời, khiến nhiều phen Thy Dung rơi vào tình trạng dở khóc dở cười, Bách Khải Văn là người đàn ông có quan hệ mất thiết với Thy Dung, hắn cũng chính là người đã đẩy Thy Dung và Trác Phi Dương vào hoàn cảnh một người sống chết chưa rõ, còn người kia cũng không khá hơn gì.
Từng bị Bách Khải Văn bắt cóc một lần, Hoài Thương vẫn còn ghi hận. Vì
không muốn chạm mặt Bách Khải Văn và Thu Trang, Hoài Thương định quay
người bước đi, nhưng không còn kịp, Khánh Sơn đã trông thấy Hoài Thương, liền lên tiếng gọi to.
_ Hoài Thương ! Chị định đi đâu để tôi đưa đi ?
Lòng tốt đột xuất của Khánh Sơn đã chọc giận Hoài Thương.
_Vũ Khánh Sơn ! Em không lên tiếng nói chuyện, không ai bảo là em bị câm – Hoài Thương nghiến răng nghiến lợi, rất muốn dùng tay tát mấy cái vào khuôn mặt đẹp trai, trông mà thấy ghét của Khánh Sơn.
Tiếng gọi to của Khánh Sơn khiến Bách Khải Văn và Thu Trang chú ý.
Bách Khải Văn thấy có một cô gái trông giống hệ Thy Dung đang hầm hầm
giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Khánh Sơn tóe lửa. Mấy giây đầu
tiên, hắn sửng sốt nhìn không chớp mắt, thế nhưng hắn sớm trấn định lại
thần trí vì hiểu cô gái kia không phải là Thy Dung, tên của cô gái kia
là Hoài Thương, là em gái sinh đôi với Thy Dung, cũng chính là người hắn đã lầm tưởng là chàng trai trẻ Phong Đạt tại trước cửa quán bar vào
buổi tối hôm nào.
Thu Trang chăm chú nhìn Hoài Thương. Trước đây vì tưởng Thy Dung là con
trai, Thu Trang từng mê muội theo đuổi Thy Dung bằng được. Bây giờ đã
biết được Thy Dung là một cô gái chính cống, Thu Trang đã chuyển từ tình cảm si mê và ngưỡng mộ, sang tình bạn, trở thành bạn tốt của Thy Dung.
Bị sáu đôi mắt tập trung cả vào người, biết không thể tránh mặt được
nữa, Hoài Thương nén tiếng thở dài, tiến lại gần Bách Khải Văn và Thu
Trang.
Hoài Thương gật đầu chào Bách Khải Văn.
_Chào anh ! Lâu quá rồi không gặp.
Nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm của cô gái, Bách Khải Văn hiểu Hoài Thương vẫn còn giận mình. Bách Khải Văn lịch sự chào lại.
_Chào cô.
Thu Trang láu táu.
_ Hoài Thương ! Cậu nói đỡ giúp mình được không ? – Thu Trang mắt nhìn
Hoài Thương bằng thái độ chờ mong, tay chỉ vào người Bách Khải Văn – Tên bạch tượng này đã tông xe vào người mình, thế nhưng hắn ta lại không
chịu xin lỗi mình một tiếng, cũng không chịu trả tiền bồi thường.
Hoài Thương nhìn Bách Khải Văn đầy trách móc.
_ Thu Trang ! Cậu theo mình đi vào trong bệnh viện đi, mẹ mình sẽ gọi bác sĩ và y tá đưa cậu đi kiểm tra vết thương.
Thu Trang vẫn muốn đòi lại công bằng cho mình, vì thế, dùng dằng không muốn đi.
Hoài Thương nạt nhỏ.
_ Thu Trang, nghe lời mình đi vào trong bệnh viện đi. Nếu cậu còn tiếp
tục muốn đứng ở đây để tranh cãi với người đàn ông này, thì đừng chờ
mong mình dìu cậu đi nữa.
Thu Trang bặm môi, lừ mắt, sau khi tặng cho Bách Khải Văn vô số những
tia nhìn oán hận, tức tối và cảnh cáo, mới chịu để yên cho Hoài Thương
dìu mình đi vào trong sân bệnh viện.
Khánh Sơn liếc mắt nhìn Bách Khải Văn một cái, chỉ nhìn thoáng qua hắn,
rồi thu hồi ánh mắt, vặn chìa khóa xe, khởi động máy, hắn lái xe đi theo sau Hoài Thương và Thu Trang.
Bách Khải Văn đứng một chỗ, mờ mịt nhìn theo ba người trẻ tuổi, có cảm
giác mình đang bị bỏ rơi, cảm giác cô độc đang xấm lấn vào trong suy
nghĩ, ai cũng tìm được tình yêu của cuộc đời mình, có người thân bên
cạnh, còn hắn chỉ có một mình.
Thy Dung ngồi trên ghế đá trên sân bệnh viện, tay xoa nhẹ vào bụng, trên môi nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt long lanh rực sáng. Thy Dung ngồi
hít thở khí trời, tận hưởng không gian thoáng mát và yên bình của buổi
đêm, trong đầu đang tái hiện lại những kỉ niện vui vẻ và ngọt ngào đã có với Trác Phi Dương.
_Chị hai !
Nghe thấy tiếng gọi của em gái, Thy Dung giật mình, nghiêng đầu, quay lại nhìn.
Thấy cô em gái đang dìu Thu Trang trong tình trạng bước đi khập khiễng,
gấu váy bị cào rách đôi chỗ, tóc tai lộn xộn, khuôn mặt nhăn nhó khổ sổ, đi bên cạnh là Khánh Sơn. Thy Dung ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã
xảy ra.
_Chị hai ! Thu Trang bị xe tông !
Thy Dung hốt hoảng, hỏi dồn.
_Cô ây bị tông xe ở đâu, ai đã tông vào cô ấy, đã bắt được kẻ đó chưa ?
Hoài Thương nhếch mép, bực mình đáp.
_Chị có biết người tông xe vào người Thu Trang là ai không ? Chính là
Bách Khải Văn đó. Hắn hiện giờ đang đứng trước cổng bệnh viện, hình như
hắn đến đây để tìm chị.
Nghe em gái nhắc đến Bách Khải Văn, Thy Dung mệt mỏi nhắm mắt. Trác Phi
Dương bị tan nạn giao thông, vẫn nằm hôn mê trên giường bệnh chưa tỉnh,
chân hắn có thể còn bị tàn phế suốt đời, Thy Dung đã tự trách và dằn vặt mình rất nhiều, thấy mình có lỗi và nợ hắn quá nhiều. Thy Dung đã
nguyện sẽ dùng hết cả cuộc đời này để trả lại cho hắn, cùng hắn tạo dựng một tương lai tương sáng, sẽ không còn khổ đau và nước mắt nữa. Xét về
mặt khách quan, nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn giao thông đó, chủ yếu
cũng là do tập tài liệu mà Bách Khải Văn đưa cho, đã từng có lúc, Thy
Dung hận và căm ghét Bách Khải Văn, nhưng ngẫm nghĩ lại, Thy Dung thấy
tự trách và hận mình nhiều hơn, sự thật thì vẫn mãi là sự thật, một khi
đã yêu ai cũng ích kỉ muốn trọn vẹn có được người mình yêu. Thy Dung
hiểu thấu và thông cảm cho Bách Khải Văn, mong hắn mau chóng thức tỉnh,
không còn tiếp tục u mê nữa, cầu mong cho hắn sớm tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình.
_Chị hai, chị có muốn ra gặp mặt anh ta không ? – Hoài Thương dò hỏi.
Thy Dung mở mắt nhìn em gái.
_Chị cũng không biết nữa. Bây giờ, trí óc của chị đang rối loạn, chị không biết nên làm gì vào lúc này.
Hoài Thương nóng nảy bảo Thy Dung.
_Nếu chị đã không muốn gặp anh ta, thì không nên ra gặp anh ta làm gì.
Gặp rồi chỉ chuốc thêm mệt mỏi và buồn bực vào người thôi, mà vào lúc
này, chị cần tuyệt đối được nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng.
Thy Dung cảm kích nói.
_Cảm ơn em.
Không muốn làm phiền và quấy nhiễu thế giới riêng tư của Thy Dung lâu,
Hoài Thương quay qua, giục Khánh Sơn và Thu Trang, đang chăm chú lắng
nghe cuộc nói chuyện của hai chị em.
_Chúng ta đi thôi.
Thu Trang và Khánh Sơn đồng loạt cùng định thần lại một lúc, đồng thanh nói.
_Ừ.
Hoài Thương sửng sốt nhìn cả hai mấy giây, sau đó nheo mắt, bật cười hỏi.
_Hai người làm gì mà đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu như thế ?
Thu Trang vênh mặt, hất cằm, căm tức nói lẫy.
_Ai thèm đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu với cậu ta ?
Khánh Sơn đốp chát lại.
_Cậu tưởng tôi cũng thích đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu với cậu lắm sao ? Đồ làm tàng !
Thu Trang tức nghẹn họng, phồng mồm trợn mép, quên cả đau, dùng chân đá bốp một cái vào đùi Khánh Sơn.
Khánh Sơn đau quá, kêu rú lên.
_ Kim Thu Trang ! Cô muốn tôi ra tay đánh người không ? Đừng tưởng cô là con gái thì tôi sẽ bỏ qua cho cô, tôi đã nhẫn nhịn cô lâu lắm rồi.
Thu Trang vẫn giữ khuôn mặt vênh váo của mình, nói giọng đầy thách thức.
_ Vũ Khánh Sơn có giỏi thì cậu thử ra tay đánh người thử xem ? Nếu cậu
có gan đánh phụ nữ, cậu chính là một một kẻ hèn nhát nhất trong những
kẻ hèn nhát, vì chỉ có những kẻ hèn nhát mới ra tay đánh phụ nữ, còn
những người đàn ông nam tính và dũng cảm khác, họ không bao giờ đánh
người, nhất là phụ nữ.
Khánh Sơn cười một cách khinh bỉ.
_Kim Thu Trang ! Cô xem lại cô đi, cô mà là là con gái à ? Cô chẳng khác gì một ả đàn bà chanh chua đanh đá, một ả giang hồ thứ thiệt. Tôi thấy
lo thay cho tương lai mai sau của cô, cẩn thận không khéo lại trở thành
một bà cô già đấy.
Thu Trang đã bị Khánh Sơn chọc giận đến điên lên, bất chấp mình đang bị thương ở hai chân, đẩy Hoài Thương đứng gọn sang một bên, siết chặt nắm đấm, đứng tấn theo đúng tư thế của một võ sư, một quả đấm dứt khoát và
mạnh mẽ lao thẳng vào giữa bụng của Khánh Sơn.
Hoài Thương và Thy Dung đứng xem mà há hốc mồm trợn tròn mắt, cứ tưởng
chỉ có hai chị em mình mới bày trò nghịch ngợm như một đứa trẻ ranh,
không ngờ Khánh Sơn và Thu Trang còn tranh giành đánh nhau hơn cả mình.
Khánh Sơn nhảy lùi hai bước chân, tránh thoát cú đấm của Thu Trang.
Không chỉ dừng lại ở đó, Khánh Sơn còn trịnh thượng, thể hiện điệu bộ vô lại để trêu chọc Thu Trang tiếp.
Không nén nổi cục tức đang nghẹn ứ trong cổ họng, Thu Trang không thèm
để ý đến tình trạng bị thương của mình, quyết ăn thua đủ với Khánh Sơn.
Tiếng hét, tiếng quát đầy phẫn nộ của Thu Trang, hòa cùng với tiếng cười đùa cợt nhã của Khánh Sơn vang lên khắp sân bệnh viện, khiến tất cả
bệnh nhân, y tá và bác sĩ đều hiếu kì ngừng làm việc riêng để nhìn họ.
Đúng vào lúc Thy Dung nở một nụ cười thanh thản và nhẹ nhõm, Bách Khải Văn xuất hiện trong tầm mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT