Thy Dung chạy xuống từng bậc thang, vượt qua từng bậc một, tiến nhanh đến
cánh cửa kính. Không chờ nhân viên phục vụ mở cửa kính cho mình, Thy
Dung tự mở cửa, rồi tiếp tục chạy đi.
Trác Phi Dương đuổi theo phía sau, hành động của hai người khiến mọi người trong quán đều ngừng làm việc riêng để nhìn.
Thy Dung chạy ra đến cổng, nước mắt lăn dài trên má, vừa chạy vừa dùng
mu bàn tay quẹt lên trên khóe mắt. Trái tim của Thy Dung bây giờ rất
đau, đau đớn như bị kim đâm. Hình ảnh thân mật giữa mẹ và Trác Phi Dương đang ám ảnh và dày vò Thy Dung. Thy Dung không thể gạt bỏ hình ảnh đó
ra khỏi đầu.
Thy Dung chạy băng băng trên vỉa hè, chạy mà không nhìn đường, vì thế đã va vào người đi cùng chiều với mình, những tiếng mắng chửu không ngừng
vang lên. Thy Dung không quan tâm đến họ, cũng không để ý đến những lời
mắng nhiếc của họ. Bóng tối đang tràn ngập tâm trí, Thy Dung chỉ đế ý
đến nỗi đau và thống khổ trong lòng mình.
Trác Phi Dương vẫn kiên trì đuổi theo Thy Dung. Hắn đang vô cùng khổ sở
và tự trách. Nếu không thật lòng yêu Thy Dung, sợ cô ấy hiểu lầm và giận mình, hắn không cần đuổi theo cô ấy như một thằng điên thế này. Hắn
đường đường là chủ tịch của một tập đoàn lớn, địa vị và danh tiếng của
hắn có thể khiến bất kì ai cũng phải ngưỡng mộ và nhìn bằng con mắt ước
ao, hơn nữa tuổi của hắn cũng đã lớn rồi, không thích hợp để chạy băng
băng trên vỉa hè trong trạng thái hoảng loạn và mất tinh thần thế này.
Thy Dung bị va chạm mạnh vào vai. Quá đau, Thy Dung kêu lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, hai tay vội ôm lấy vai phải của mình.
Nghe thấy tiếng kêu của Thy Dung, Trác Phi Dương giật mình kinh sợ. Hắn vội phi thân chạy như bay đến gần bên cạnh Thy Dung.
Thy Dung khum người, rên rỉ, hơi thở hổn hển, đứng dựa vào bờ tường, hình như vết thương trên vai phải bị chảy máu rồi.
Trác Phi Dương chưa kịp đến nơi, đã có một người đàn ông khác nhanh chân lại gần, ôm lấy Thy Dung vào lòng.
Trác Phi Dương hóa đá, đứng khứng lại, trừng trừng nhìn cảnh Thy Dung
đang được một người đàn ông khác ôm trong vòng tay. Cảm giác của hắn lúc này là tức giận và ghen tuông.
Trác Phi Dương siết chặt nắm tay, đôi mắt hằn lên những tia nhìn lạnh
lẽo và mệt mỏi. Hắn phân vân không biết là có nên giành lại Thy Dung từ
trong vòng tay của người đàn ông kia không, hay là nên thức thời quay
lưng bỏ đi, để tránh không phải nhìn thấy cảnh không nên nhìn thấy,
tránh đục khoét sâu thêm vào vết thương sâu hoắm trong lòng.
Trác Phi Dương nhắm mắt lại, mở mắt ra, hít một hơi thật sâu. Hắn đã là
một kẻ luôn luôn chạy trốn trong tình yêu, do đó, hắn mới phải sống hơn
18 năm trong đau khổ và nuối tiếc. Hắn hối hận và tự trách mình rất
nhiều. Có lẽ nếu hắn nói rõ tình cảm của mình cho Thy Dung biết ngay sau khi cô ấy tỏ tình với hắn, Thy Dung và Bách Khải Văn đã không có nhiều
thời gian và cơ hội được ở bên nhau như thế. Và như vậy, hắn cũng không
cần phải khổ sở và tức tối vì ghen tuông thế này.
Càng nghĩ hắn càng khinh ghét bản thân mình là một kẻ vô dụng và hèn
nhát. Nếu đã xác định yêu Thy Dung, muốn có được cô ấy trong cuộc đời
mình, hắn phải dũng cảm đối diện với mọi chuyện, phải giành cô ấy lại từ trong tay của bất cứ người đàn ông nào. Hắn không thể tiếp tục chọn
cách chạy trốn, nhường nhịn và tự lừa dối chính mình nữa.
Bỗng nhiên lọt vào trong vòng tay của một người đàn ông lạ mặt. Thy Dung giật mình hốt hoảng, nén nhịn đau, cố gắng chống vào ngực anh ta, muốn
thoát khỏi vòng tay ôm ấp của anh ta.
Thy Dung ngước đôi mắt mờ lệ nhìn anh ta, mở miệng định mắng anh ta vô
sỉ. Khi nhận ra người đang ôm mình là Bách Khải Văn, Thy Dung ngơ ngác
nhìn.
Bách Khải Văn thương xót, nhẹ nhàng dùng khăn tay lau lệ trên má cho Thy Dung.
_ Thy Dung, đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao em lại chạy như điên trên vỉa hè thế này ?
_Anh Văn – Thy Dung nghẹn ngào khóc – Anh buông em ra đi. Em muốn đi về nhà.
Bách Khải Văn nhìn vết thương đang rỉ máu qua lớp áo khoác trên vai của Thy Dung. Hắn quan tâm lo lắng giục.
_ Thy Dung, em thay anh vào bệnh viện để bác sĩ thay băng và bôi thuốc. Vết thương trên vai lại chảy máu rồi.
Thy Dung lắc đầu, từ chối.
_ Không cần đâu. Em sẽ về nhà, mẹ em là bác sĩ, mẹ em sẽ thay băng và bôi thuốc cho em.
Nhắc đến mẹ, Thy Dung lại đau nhói lòng. Thy Dung nhắm mắt lại để cho nước mắt trên má lặng lẽ rơi, trái tim tan nát vì đau.
“Mẹ có biết rằng con đau khổ lắm không ? Tại sao mẹ và Trác Phi Dương
còn sát muối thêm vào vết thương trong lòng con nữa. Con biết phải làm
gì bây giờ, con có nên hận và căm ghét hai người không ?”
Thấy Thy Dung chỉ biết khóc, không nói thêm câu gì nữa. Bách Khải Văn sốt ruột, lại giục Thy Dung.
_ Thy Dung, em nghe lời anh đi, theo anh đến bệnh viện, vết thương bị chảy máu như thế này, không tốt cho sức khỏe của em.
Thy Dung cười buồn, vừa cười vừa khóc.
_Anh Văn. Em cảm ơn anh đã lo lắng và quan tâm đến em, nhưng không cần
đâu, em không muốn đến bệnh viện, mùi thuốc sát trùng ở đó khó ngửi lắm.
Thy Dung chống hai vào ngực Bách Khải Văn, muốn cách xa hắn một chút.
Thy Dung không muốn người đi đường nhìn thấy cảnh mình và hắn ôm ấp nhau trên đường phố, không muốn họ hiểu lầm mình và hắn là quan hệ tình
nhân.
Đã biết được hoàn cảnh đáng thương của mẹ con Ella, Thy Dung muốn Bách
Khải Văn và hai mẹ con họ tạo dựng một gia đình hạnh phúc, cùng mang lại tiếng cười và niềm vui cho Thủy Ngân. Con bé rất đáng yêu và thánh
thiện, nó xứng đáng được nhận tình thương của cả cha lẫn mẹ.
Vừa hay, đúng vào lúc đó, Thy Dung lọt vào một vòng tay của một người đàn ông khác.
Thy Dung đông cứng cả người, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực, nước mắt tuôn ra như mưa.
Bách Khải Văn đã nhìn thấy Trác Phi Dương. Hắn căm tức gằn giọng.
_Chủ tịch Trác, anh đang làm gì thế ? Anh nên nhớ đây là công cộng, trước khi làm việc gì anh nên suy nghĩ cho kĩ.
Trác Phi Dương lạnh lùng, đối đáp lại Bách Khải Văn.
_Cậu mới là người nên suy nghĩ cho kĩ. Thy Dung đã nói không yêu cậu,
bây giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi, cậu nên tự hiểu người phụ nữ của
người khác thì không nên động vào.
Thy Dung quên cả khóc, bần thần mở to mắt nhìn Trác Phi Dương, lệ lăn dài trên má.
Trác Phi Dương không để ý đến Bách Khải Văn đang bừng bừng giận dữ,
trong đáy mắt có hai ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt. Hắn đau xót nhìn khuôn
mặt nhợt nhạt, ướt đẫm nước mắt của Thy Dung. Khi nhìn đến vết thương
trên vai đang rỉ máu ra lớp áo khoác bên ngoài, hắn khàn giọng bảo.
Đột nhiên bị Trác Phi Dương nhảy vào cướp người. Bách Khải Văn điên tiết quát to.
_Đứng lại !
Trác Phi Dương dừng lại một chút, không quay đầu lại nhìn Bách Khải Văn, nén giận đáp.
_ Bách Khải Văn, đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện tử tế với cậu. Nếu
cậu còn tiếp tục có những hành động thân mật vượt trên mức bình thường
với Thy Dung, tôi sẽ đánh què gãy tay chân của cậu.
Bách Khải Văn làm sao chịu đựng được nỗi nhục này. Hắn là người đến
trước, lẽ ra Thy Dung phải chọn hắn mới đúng. Tại sao Thy Dung có thể
chọn một người đàn ông lớn gần gấp ba tuổi mình, hai nữa, cả hai còn có
họ hàng xa ?
Bách Khải Văn không phục, muốn đòi lại công bằng cho mình.
Bách Khải Văn xông lại gần, vươn tay muốn giành lại Thy Dung.
Trác Phi Dương ôm gọn Thy Dung vào lòng, không để cho Bách Khải Văn có cơ hội thực hiện ý đồ của mình.
Cơn tức giận của Trác Phi Dương đã lên đến đỉnh điểm. Hắn nghiến răng.
_ Bách Khải Văn, cậu là một người có trí thức, cậu nên hiểu hành động
nào cũng có giới hạn của nó. Thy Dung là người phụ nữ của tôi, tôi yêu
cô ấy, tôi tuyệt đối không nhường cô ấy lại cho cậu, mà cậu cũng đừng
nghĩ đến việc cướp cô ấy đi. Nếu cậu cảm thấy đủ sức đấu với tôi thì hãy tiếp tục. Còn nếu không cậu hãy biết điều mà rút lui đi. Mẹ con Ella
đang chờ cậu, cậu cũng không nhẫn tâm bỏ đứa con gái hơn hai tuổi đang
bị bệnh tim, mà không lo chứ ?
Lời nói của Trác Phi Dương khiến bàn tay muốn dùng sức mạnh để lôi Thy
Dung ra khỏi vòng tay của Trác Phi Dương khựng lại. Bách Khải Văn đứng
đông cứng một chỗ, khuôn mặt hắn phủ một lớp hơi nước mỏng, phẳng lặng
như gương, ánh mắt hắn chất nhiều tâm sự và khổ não.
Trác Phi Dương liếc mắt nhìn Bách Khải Văn, tặng cho hắn một ánh mắt cảnh cáo và đe dọa, hắn tiếp tục dìu Thy Dung bước đi.
Thy Dung mờ mịt đi theo Trác Phi Dương như một người mất trí. Những lời nói của hắn vẫn còn ong ong bên tai.
“Thy Dung là người phụ nữ của tôi, tôi yêu cô ấy, tôi tuyệt đối không nhường cô ấy lại cho cậu, mà cậu cũng đừng nghĩ đến việc cướp cô ấy đi.”
Những lời nói vừa rồi có đúng là sự thật không, hay là hắn chỉ đang lừa dối mình thôi ?
Một chiếc xe ô tô màu đen tuyền đậu sát gần vỉa hè cách nhà hàng Tân Cửu Long hai mét.
Từ xa thấy hai người đang tiến tới, Tuấn Nam lịch sự lên tiếng chào hỏi, khom người mở cửa cho cả hai.
Trác Phi Dương dìu Thy Dung trèo lên xe. Còn hắn chuyển sang ngồi bên cạnh Thy Dung.
_Lái xe đưa tôi tới bệnh viện.
_Vâng, thưa chủ tịch.
Tuấn Nam khởi động máy, thấy khuôn mặt hiện lên những nét lo âu và sầu khổ của sếp, biết ý liền phóng xe đi ngay.
Trên đường đi, Thy Dung ngồi gần sát gần cửa xe ô tô, mắt đăm đăm nhìn
ra bên ngoài khung cửa kính xe, giữ thái độ im lặng và trầm mặc.
Bàn tay Trác Phi Dương vẫn nắm chặt lấy tay Thy Dung không chịu buông.
Thy Dung cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé của mình đang nằm gọn trong lòng tay to lớn và nam tính của Trác Phi Dương.
_ Thy Dung, tại sao cô không lên tiếng nói gì ? Cô đang giận tôi sao ? – Trác Phi Dương đau khổ hỏi.
Đầu Thy Dung vẫn cúi thấp, nước mắt tí tách rơi.
Trác Phi Dương cào tay vào mái tóc rối, nước mắt của Thy Dung đang bóp nghẹn lấy trái tim hắn.
_ Thy Dung, tôi xin lỗi. Cô có thể nghe tôi giải thích được không ?
Thy Dung ôm lấy mặt, khóc nức nở trong lòng bàn tay. Hiện giờ tâm trạng
của Thy Dung rất rối rắm, Thy Dung không biết nên dùng tư cách gì để đối diện với Trác Phi Dương.
_ Thy Dung, cô đừng hiểu lầm tôi, giữa tôi và mẹ cô không xảy ra chuyện
gì cả. Trước kia, tôi yêu sâu đậm cô ấy, đến bây giờ tình cảm tôi dành
cho cô ấy vẫn đầy, nhưng kể từ khi gặp gỡ và yêu cô, tôi đã chuyển tình
cảm nam nữ mà tôi dành cho mẹ cô thành tình thân họ hàng. Trưa nay, mẹ
cô hẹn gặp tôi ở đây vì cô ấy muốn bàn đến chuyện tình cảm giữa tôi và
cô. Cô yên tâm, mẹ cô không ngăn cản hai chúng ta đến với nhau, cô ấy đã chúc phúc cho hai chúng ta. Lúc cô nhìn thấy tôi và cô ấy nắm tay chính là lúc tôi nghe được câu nói chúc phúc của cô ấy. Tôi mong cô hiểu và
không giận tôi nữa.
Thy Dung nắm chặt lấy tay áo Trác Phi Dương, khóc ướt đẫm một mảng nhỏ
ngực áo của hắn, hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, Thy Dung thấy tâm hồn
mình nhẹ nhõm và thanh thản hẳn, đồng thời Thy Dung rất biết ơn mẹ mình. Đã có được sự chúc phúc và đồng ý từ phía cha mẹ, Thy Dung không còn
băn khoăn và lo lắng gì nữa.
Trác Phi Dương đẩy nhẹ Thy Dung ra, nâng cằm Thy Dung lên, bắt Thy Dung phải đối diện với mình.
_ Hoàng Thy Dung, tôi đã nói với em là em không được phép có những hành động thân mật với Bách Khải Văn nữa cơ mà. Tại sao em không tiếp thu
những lời mà tôi nói. Em có muốn tôi trừng phạt em không ?
Thy Dung mở to mắt, ngây ngẩn nhìn vào mắt Trác Phi Dương, cơ thể có cảm giác sắp tan chảy.
_Nếu lần sau em để tôi phải bắt gặp cảnh em và Bách Khải Văn ôm nhau hay nắm tay một cách thân mật nữa, tôi sẽ trừng phạt em thật nặng.
_Nhắm mắt lại đi - Trác Phi Dương thì thầm vào tai Thy Dung – Tôi muốn hôn em.
Mặt Thy Dung đỏ bừng như gấc chín, từ từ khép rèm mi.
Trác Phi Dương mỉm cười, trân trọng đặt một nụ hôn lên môi Thy Dung. Nụ
hôn mang theo mùi vị tinh khiết của hoa cỏ, mang theo hương mật của đam
mê và mang theo những khát khao mãnh liệt của tình yêu mà hai người dành cho nhau.
Buổi chiều Trần Hoàng Anh đưa Hoài Thương đi chơi. Lần này, hai người hẹn hò nhau ở công viên. Hoài Thương muốn tạo ra thật nhiều kỉ niệm vui vẻ và
hạnh phúc với Trần Hoàng Anh, để mai sau mỗi khi buồn và cô đơn hai
người còn có thứ gì đó vui vẻ và ngọt ngào để nhớ lại.
Công viên mà Trần Hoàng Anh đưa Hoài Thương đến là công viên DisneyLand. Từ khi còn nhỏ Hoài Thương đã đến đây mấy lần, nên đối với nơi đây có
ấn tượng rất tốt. Hoài Thương thích công viên DisneyLand, thích các trò
vui chơi giải trí ở đây. Trần Hoàng Anh đang bị thương nên hai người
chọn những trò chơi nhẹ nhàng, như đi dạo bộ và chụp ảnh….
Hoài Thương chưa bao giờ có nhiều niềm vui như thế. Hoài Thương cười rất nhiều, cũng chụp được rất nhiều ảnh. Hoài Thương đã lén mang chiếc máy
ảnh xịn của chị gái để chụp ảnh. Niềm đam mê chụp ảnh của Thy Dung đã
lây sang Hoài Thương.
Chơi đến hơn ba giờ chiều, khi đã cảm thấy đói và mệt, Trần Hoàng Anh bảo Hoài Thương.
_Em ngồi đây chờ anh một lát nhé, anh đi mua đồ uống và thức ăn nhẹ cho em lót dạ.
Hoài Thương quẹt mồ hôi trán, cười nói.
_Vâng, anh đi đi. Em sẽ chờ anh ở đây.
Trần Hoàng Anh nheo mắt cười, sau đó hắn quay mình bước đi.
Hoài Thương nhìn dòng người đông đúc trước mặt. Thấy có một cô bé gái có khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, vừa nắm tay mẹ vừa cười tươi như nắc nẻ,
hai bím tóc đong đưa. Vì muốn cô bé lọt vào trong ống kính của mình,
Hoài Thương bấm máy ảnh, chụp liền lúc mấy kiểu.
Tầm ngắm của Hoài Thương bị che khuất, người xuất hiện trông ống kính
của máy ảnh không phải là hình ảnh dễ thương của bé kia mà là một khuôn
mặt được trang điểm kĩ, môi tô son đỏ chót, mái tóc màu đen được uốn
quăn như búp bê.
Hoài Thương giật mình, chăm chú nhìn cho thật kĩ. Sau khi xác định được
là mình không có nhìn nhầm, Hoài Thương cầm máy ảnh trên tay, nhìn ba
người phụ đang đứng chắn trước mặt mình bằng con mắt đề phòng và khó
hiểu.
Ba người phụ nữ chạc độ tuổi với Trần Hoàng Anh, vênh mặt, hất cằm, trừng trừng nhìn Hoài Thương như muốn ăn tươi nuốt sống.
Hoài Thương thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không hiểu mình
đã đắc tội với ba người phụ nữ này khi nào mà họ lại nhìn mình như kẻ
thù thế kia ?
_Cô là người yêu mới của Trần Hoàng Anh ? – Cô ả có mái tóc xoăn như búp bê trịch thượng, quát hỏi Hoài Thương.
Hoài Thương sửng sốt, mở to mắt nhìn cô ta. Mất mấy giây mới hiểu được dụng ý trong câu hỏi của cô ta.
Hoài Thương gãi gãi cằm, nghĩ thầm, nếu mình đoán không lầm ba người phụ nữ này là người thương thầm trộm nhớ Trần Hoàng Anh, chỉ vì anh ấy
không để ý đến họ, lại có quan hệ mật thiết với mình, nên bọn họ mới
chắn đường, muốn đánh hội đồng mình.
_Xin hỏi mấy chị là ai ? Tìm tôi có việc gì không ?
Mặc dù trong lòng hơi lo sợ, nhưng ngoài mặt, Hoài Thương vẫn tỏ ra bình thản.
_Mày còn dám hỏi lại bọn tao nữa ? Mày có biết mày đang cướp giật người
yêu của người khác không hả ? Trần Hoàng Anh đã có người yêu rồi, tại
sao mày còn dám mặt dày cùng anh ấy đến đây hẹn hò nữa ? Mày có muốn ăn
tát không ?
Hoài Thương cười lạnh.
_Tôi không hiểu các người nói gì cả. Vả lại, nếu thực sự anh ấy Trần
Hoàng Anh đã có người yêu rồi, thì đó cũng là chuyện xảy ra trong quá
khứ. Hiện tại tôi mới là người yêu của anh ấy.
_Mày…..
Cô ả có mái tóc xoăn như búp bê tức đỏ mặt, một tay chống vào sườn, tay kia cô ta chỉ thẳng vào mặt Hoài Thương.
_Con kia, hôm nay tao đến tìm mày không phải chỉ để cảnh cáo suông. Nếu
mày không biết điều và ương bướng như thế, thì đứng trách bọn tao ra tay độc ác.
Ngay lập tức, cô ả vung tay lên muốn tát thẳng vào mặt Hoài Thương. Hai
cô bạn của cô ả đứng chắn xung quanh Hoài Thương, với mục đích không để
cho Hoài Thương chạy thoát.
Hoài Thương là người học võ từ nhỏ, do hơi lười biếng và ham chơi nên
không thể giỏi bằng chị gái. Tuy nhiên đối với những cô tiểu thư chỉ
biết ăn chơi và đua đòi như ba cô gái trước mặt, họ tuyệt đối không phải là đối thủ của Hoài Thương.
Hoài Thương vung tay lên, nắm trúng được cổ tay của cô ả, tay còn lại tiện thể lia xuống thật mạnh.
Diễn biến xảy ra quá bất ngờ, cô ả tóc xoăn hét lên một tiếng chói tai,
khuôn mặt nhớp nháp mồ hôi, kinh hoàng nhắm chặt mắt lại, hàng mi chuốc
mascara run run, chờ cái tát như trời giáng của Hoài Thương vào mặt.
Hoài Thương không đánh cô ả, chỉ dọa và cảnh cáo cô ta thôi.
Hất bỏ cổ tay cô ta, Hoài Thương bẻ mười ngón tay kêu răng rắc, gằn giọng.
_Các người đừng có cậy đông ăn hiếp yếu. Tôi tuyệt đối không phải là một cô gái yếu đuối như các người tưởng. Nếu các người vẫn còn ngoan cố,
vẫn muốn tiếp tục, cẩn thận tôi đánh què cẳng các người.
Hoài Thương nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh và dữ dằn, trông như một con nhóc giang hồ.
Ba cô ả đã đánh mất khí thế hùng hổ ban đầu của mình.
Cô ả tóc xoăn cố vớt vát lấy chút thể diện cho mình.
_Con nhóc kia, mày hãy chờ đấy, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu.
Hoài Thương lại bẻ các ngón tay kêu răng rắc, dơ cao tay như chuẩn bị tặng cho ba cô ả mỗi người một cái tát.
Đúng vào lúc đó, Trần Hoàng Anh đi mua thức ăn và đồ uống về. Hắn kinh
ngạc khi thấy Hoài Thương không đứng một mình mà đang đứng cùng với ba
cô gái. Linh cảm có chuyện không hay, hắn nhanh chân bước lại gần.
Sự xuất hiện không dự báo trước của Trần Hoàng Anh khiến cả ba cô gái
đều giật mình, ngượng ngùng và bối rối nhìn Trần Hoàng Anh. Khuôn mặt
đẹp trai hoàn mĩ như một bức tượng Phương Tây của hắn đã khiến cho trái
tim bọn họ đập thật nhanh, còn sắc mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt lộ rõ vẻ si
mê và ngưỡng mộ.
Hoài Thương cười nhạt trước những ánh mắt khát khao và ngưỡng mộ quá lộ
liễu của ba cô ả. Bọn họ là những kẻ chỉ yêu chuộng hình thức bên ngoài, không một ai chú ý để ý đến hình thức bên trong. Bọn họ tuy bên ngoài
thì đẹp, nhưng bên trong lại trống rỗng và khô khan, không có sự tự giác rèn luyện và trao dồi kiến thức cho bản thân. Hoài Thương rất ghét
những con người háo danh như thế.
_ Hoài Thương, họ là bạn của em à ? - Trần Hoàng Anh cau mày hỏi. Hắn
chán ghét nhìn ba cô gái ăn mặc và trang điểm lòe loẹt trước mặt.
Trần Hoàng Anh là người lãnh cảm, có tính cách rất khắc nghiệt, vì biết
hình thức bề ngoài của mình quá xuất sắc nên thu hút nhiều cô gái, tự ý
thức được như vậy, nên ngay từ khi còn nhỏ hắn đã rèn luyện cho mình một rào chắn để bảo vệ bản thân. Hắn không muốn chết chìm trong cái mớ vinh quang hào nhoáng bên ngoài, nhanh chóng bị vụt tắt ấy. Vì vậy, năm nay
hắn đã ngoài 20 tuổi rồi, nhưng vẫn chưa yêu một ai, cũng không có bạn
gái. Hắn là một người đàn ông đúng nghĩa, có suy nghĩ nghiêm túc và
chung thủy trong tình yêu.
Hoài Thương ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trần Hoàng Anh. Bỗng dưng, Hoài
Thương thấy yêu Trần Hoàng Anh nhiều hơn. Hoài Thương thông cảm cho sức
ảnh hưởng quá lớn đối phái nữ của hắn. Để có thể sánh đôi cùng Trần
Hoàng Anh, Hoài Thương phải chấp nhận sự quấy rối và làm phiền của các
cô gái hâm mộ Trần Hoàng Anh. Nếu không, tình yêu của hai người sẽ không trụ vững được lâu. Mà Hoài Thương thì lại không thích gây sự cãi nhau
với Trần Hoàng Anh vì những lý do đâu đâu.
_Không phải – Hoài Thương lắc đầu đáp – Họ không phải là bạn bè của em, họ nói là họ là người yêu của anh, muốn tìm em tính sổ.
Trần Hoàng Anh xa xầm mặt, trừng mắt cảnh cáo ba cô gái.
_Các cô là ai, tại sao lại đặt điều như vậy ? Ngay cả tên của các cô là
gì, tôi cũng không biết, làm sao có chuyện tôi có tình cảm với các cô ?
Các cô có nhầm lẫn gì ở đây không ?
_Anh Hoàng Anh. Có lẽ bọn họ đã nhầm thật rồi. Anh không phải là người
yêu của bọn họ, anh chỉ giống người con trai mà bọn họ yêu thôi.
Mặc dù nụ cười nở trên môi nhưng giọng nói của Hoài Thương lại mang hàm ý đe dọa và uy hiếp.
_Em nghĩ là từ lần sau họ sẽ tới làm phiền chúng ta nữa đâu – Hoài
Thương cười nhạt - Bởi vì nhóm vệ sĩ của chúng ta sẽ lo giải quyết bọn
họ.
Nhìn theo tay chỉ của Hoài Thương, ba cô gái thấy hai người đàn ông mặc
vét đen đã đứng phía sau lưng họ từ bao giờ. Vóc dáng cao lớn, cùng đôi
kính mát màu đen của họ giống như những tên xã hội đen trong phim hành
động. Ba cô gái rùng mình sợ hãi, tóc gáy dựng đứng, lắp bắp nói không
ra hơi.
_Đi đi, đừng bao giờ tới làm phiền chúng tôi nữa, cũng đừng có dại mà
đặt điều vu không nữa. Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu.
Ba cô gái vội vắt chân lên cổ mà chạy.
Hoài Thương khinh bỉ nhìn theo. Nếu không ngại mọi người chung quanh đàm tiếu, Hoài Thương đã rất muốn đánh cho họ một trận nên thân rồi. Hừ !
Muốn tranh đoạt Trần Hoàng Anh với tôi sao, các người đừng hòng mà mơ
tưởng.
Trần Hoàng Anh nheo mắt nhìn Hoài Thương, trên môi nở một nụ cười dịu dàng.
_ Hoài Thương, có ai từng nói cho em biết là em trông rất đáng yêu và dễ thương không ?
Hoài Thương phụng phịu.
_Anh còn trêu em được nữa sao ? Anh còn không mau giải thích đi, anh và
những cô gái kia có quan hệ gì, anh đã gặp họ ở đâu, mà họ dám khẳng
định anh là người yêu của bọn họ ?
Trần Hoàng Anh thở dài, kéo Hoài Thương vào lòng.
_Anh và họ một chút quan hệ cũng không có. Ngay cả tên của họ là gì anh
cũng không biết thì làm sao có chuyện anh có quan hệ tình ái với họ
được. Em đừng nghe họ nói sằng bậy mà nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em.
Hoài Thương vùi đầu vào ngực Trần Hoàng Anh.
_Anh đang nói thật đấy chứ ? Anh không lừa em đúng không ? - Hoài Thương bấm nhẹ vào cánh tay Trần Hoàng Anh, gặn hỏi.
_Anh đang nói rất thật. Anh không hề lừa em. Người duy nhất mà anh yêu là em. Em là mối tình đầu cũng là mối tình cuối của anh.
Hoài Thương cảm động, hốc mắt đỏ hoe. Vòng tay ôm chặt lấy ngang người
Trần Hoàng Anh. Cơ thể nhỏ bé thọt lỏm trong vòng tay của hắn.
Hai vệ sĩ thức thời vội lui ra sau, đứng tránh sang một bên, cho hai đôi trẻ được tự nhiên. Sở dĩ họ đi theo sau bảo vệ cho sự an toàn của Hoài
Thương theo lệnh của Hoàng Tuấn Kiệt, vì sợ Hoài Thương lại bị kẻ xấu
bắt cóc thêm lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT